Chương 14: Chuyện cũ
Đông Trùng Hạ Uyển
27/08/2021
Sau khi An Bình trở về không lâu, liền thuê một căn phòng ở gần trường học, trong một tháng này cô ngoại trừ thu thập các loại vật tư bên ngoài, vừa tiến hành rèn luyện thể lực, hy vọng có thể nhanh chóng đạt được tiêu chuẩn trước kia. Trước tận thế ba ngày, cô đã xin nghỉ cho em trai An Cát cùng cha khác mẹ, để cậu cùng ở một chỗ với mình, cô tính toán sẽ ở đây hai tuần sau khi tận thế bộc phát.
Kiếp trước ở đây vì có quân đội đóng quân, vừa bắt đầu tổn thất cũng không lớn, người chết cũng không nhiều, lúc quân đội rút lui, đa phần sinh viên cùng dân chúng đều cùng đi theo, cho dù sau này có không ít Zombie đến, nhưng đối với nơi khác mà nói, nơi đây an toàn hơn.
Mà bảy ngày sau tận thế, trong đầu Zombie sẽ hình thành tinh hạch, ý định của cô là trong lúc người khác còn chưa phát hiện tác dụng của tinh hạch thì cố gắng tích lũy tinh hạch để tăng cường dị năng hệ băng của mình, sau đó lại đi đến căn cứ, bởi vậy cũng không thể hoàn toàn không có Zombie.
Tận thế bắt đầu ngày đầu tiên, An Cát liền muốn trở về khu nội thành cũ để tìm cha của bọn họ, An Bình không đồng ý. Kiếp trước cô rơi vào kết cuộc bị bạn bè xa lánh cũng là do người đàn ông ích kỷ lạnh lùng lại tham lam kia thúc đẩy, đồng thời ông ta là hung thủ gián tiếp hại chết An Cát, ngay cả con gái của mình cũng có thể tùy ý lợi dụng rồi vứt bỏ, người như thế làm sao xứng đáng để cô gọi là cha.
Kiếp trước trước khi cô chết đã trả thù ông ta, hôm nay cô không đi tìm hắn gây phiền toái là vì mình còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, làm sao lại đi cứu ông ta được.
Nhưng An Cát không hiểu tất cả, cậu không ngừng ở trong nhà cầu xin cô, thậm chí lúc biết rõ chính phủ chuẩn bị rút lui liền chạy ra ngoài, bị An Bình bắt lại cũng không chịu trở về. Vì vậy An Bình tính dẫn cậu đến đây, thuận tiện làm cho cái người gọi là cha kia biến mất.
Kế hoạch rất thuận lợi, lúc bọn họ cứu An Quốc Hưng một mình trốn trong chung cư cũ kỹ, bọn họ bị mười con Zombie bao vây, sau đó dưới động tác khéo léo của An Bình, An Quốc Hưng bị mấy con Zombie cùng lúc bắt lấy cắn, chờ họ tiêu diệt tất cả Zombie, An Quốc Hưng đã bị cắn đến máu thịt lẫn lộn, đã sớm không còn thở.
Trước đó lúc Zombie nhào đầu về phía ông ta, ông ta còn muốn đẩy An Cát đang bảo vệ trước ông ta ra, vẫn may An Bình luôn đề phòng, thật đúng là chó ăn cứt không thay đổi mà.
Tiếp đó trên đường trở về, An Cát lại thiện tâm tràn lan cứu rất nhiều người, An Bình cũng không ngăn cản, có nhiều thứ, chỉ có trải qua, bị phản bội qua, chịu sự đau đớn mới có thể chính thức hiểu rõ.
An Bình lạnh nhạt khoanh tay đứng nhìn An Cát lấy đồ ăn chính mình mang theo chia cho những người kia, dẫn bọn họ đi ra khỏi khu nội thành cũ, kết quả đến giao lộ lại gặp phải một bầy Zombie, đám người kia bỏ mặc Zombie càng ngày càng nhiều, thừa dịp cô cùng An Cát chuyên tâm giết Zombie, mang theo ba lô An Cát giao cho bọn họ bảo quản vọt lên một chiếc xe vận tải, bởi vì đa phần Zombie đều bị hai người bọn họ hấp dẫn, đám người kia rất dễ dàng vứt bỏ bọn họ để chạy trốn.
Thật vất vả bọn họ mới giết hết rồi chạy thoát, mà An Bình cũng bởi vì luôn chú ý đến An Cát thiếu chút nữa bị cắn, cũng may An Bình phục hồi thân thủ kiếp trước không chênh lệch nhiều lắm, hơn nữa bởi vì có nước linh tuyền, vừa mới thức tỉnh dị năng không bao lâu cũng cường đại nhiều hơn người bình thường, cuối cùng hữu kinh vô hiểm.
An Cát lặng yên ngồi ở cạnh cửa, cả người dường như hòa lẫn vào trong bóng tối, mắt cậu cũng không chớp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, sợ mình lơ là không kịp thời báo động.
Đột nhiên bờ vai của cậu bị vỗ một cái, thiếu chút nữa An Cát đã kêu ra tiếng, cũng may kịp thời phản ứng là chị mình.
"Đến giờ rồi, em đi ngủ đi." An Bình nhỏ giọng nói.
An Cát lắc đầu, cũng nhỏ giọng trả lời: "Không có việc gì, em không buồn ngủ, chị ngủ nhiều chút đi."
An Bình giận tái mặt, trực tiếp ra lệnh: "Đi ngủ!"
Thấy An Bình thay đổi sắc mặt, An Cát không dám phản bác, lập tức nghe lời lăn đi ngủ.
Cũng may một đêm vô sự, buổi sáng, An Bình gọi An Cát thức dậy chuẩn bị đi, đã là tận thế ngày thứ tư rồi, Zombie cũng càng ngày càng nhiều, phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Đi ra cửa chuẩn bị lên xe, cô nhìn thấy đối diện cũng có mấy người trẻ tuổi đi ra, lúc nhìn thấy rõ ràng một người trong số đó, An Bình sửng sốt... Là cậu ta...
"Này ~" Từ Dương vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy An Bình, cậu cười phát phất tay về phía cô. Cố Minh Duệ vỗ lên đầu cậu một cái: "Lúc nào rồi, còn thông dụ dỗ em gái người ta, đi thôi." Nói xong nhẹ gật đầu về phía An Bình.
Ngô Hạo đã tỉnh, bình thường đôi mắt hoa đào hay cười, lúc này thanh lảnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng), khóe miệng luôn vểnh lên theo thói quen bây giờ cũng rũ xuống, trên mặt thoáng chết lặng, cả người lộ ra hơi thở lạnh lùng.
Mấy người lên xe máy, lần này Ngô Hạo ngồi ở phía sau Từ Dương, rất nhanh đã rời đi.
An Bình nhìn theo bóng lưng của bọn hắn mấp máy miệng, nói với An Cát ở bên cạnh: "Chúng ta cũng đi thôi."
"À." An Cát vội vàng lên ghế lái phụ, vừa thắt dây an toàn vừa cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: "Chị, chị quen biết bọn họ à?"
An Bình nhẹ gật đầu, tùy ý đáp: "Cùng một trường, trước kia từng gặp qua." Sau đó không mở miệng nữa.
An Cát chỉ có thể nuốt xuống lời muốn nói, quay đầu bắt đầu quan sát bốn phía.
An Bình vừa lái xe vừa suy nghĩ.
Kiếp trước Ôn Minh là dị năng hệ lôi mạnh số một số hai ở căn cứ Hoa Nam, còn thành lập tiểu đội dị năng —— Luân Hồi. Mặc dù đoàn đội ít người nhưng mỗi người đều có dị năng cường đại, sức chiến đấu phi phàm, ngay cả căn cứ Hoa Bắc lớn nhất lúc đó cũng ném cành ô liu cho bọn họ. Lúc ấy mơ hồ còn nghe có người nói bối cảnh của cậu ấy không tầm thường, nhưng không biết thật hay giả.
Dù là một nhân vật anh hùng như vậy, ở thời điểm cô chán nản tuyệt vọng nhất xác thật nghe được tin tức không biết tại sao cậu ta lại dẫn theo tiểu đội của mình, dùng phương thức tự sát tập kích vào sở nghiên cứu sinh vật của căn cứ, còn đặt bom ở rất nhiều vị trí trọng yếu trong căn cứ.
Cuối cùng cậu ta dùng phương thức tự nổ phá hủy phòng thí nghiệm sinh vật, đồng thời còn thả ra một con Zombie rất mạnh. Không ai biết vì sao cậu ta làm như vậy, bởi vì chuyện này, căn cứ Hoa Nam bị hao tổn trầm trọng.
Mà hai tháng sau, con Zombie chạy ra ngoài đã trở thành vua Zombie, đã mang theo đại quân Zombie đột kích căn cứ, căn cứ Hoa Nam ngoan cường chống cự hai ngày hai đêm, còn không đợi được quân cứu viện đã bị công phá, mà cô thừa dịp loạn lạc giết chết những người kia, báo thù vì An Cát và chính mình, đáng tiếc cuối cùng vẫn chết ở trong Zombie triều...
Vừa mới nhìn thấy cậu ta, cô mới nhớ đến, kiếp trước bởi vì cậu ta mà căn cứ Hoa Nam bị công phá, như vậy phải chăng cô nên đổi một căn cứ khác...
Trước mắt cả nước có năm căn cứ lớn nhất: Hoa Trung, Hoa Bắc, Hoa Nam, Hoa Đông, Hoa Tây, đều do chính phủ thành lập.
Năm đó khi cô chết đi đã biến thành mười, tăng năm căn cứ mới đều là căn cứ tư nhân: Bình An, Noah, Hi Vọng, Thần Hi (tia nắng ban mai), Thự Quang (ánh rạng đông).
Đương nhiên, lúc mới đầu còn có rất nhiều căn cứ nhỏ nằm rải rác khắp cả nước, có điều ngoại trừ năm căn cứ kia thành công mở rộng thành căn cứ lớn thì những căn cứ khác theo thời gian dần trôi qua đều biến mất, không phải là bị Zombie công phá thì cũng bởi vì thiếu vật tư mà bị buộc giải tán.
An Bình nghĩ, có lẽ cô nên dẫn An Cát đi đến căn cứ Hoa Trung, bắt đầu một khởi đầu mới cũng không tệ lắm. Nhưng An Bình nắm chặt tay lái, trên bàn tay nổi đầy gân xanh muốn phát nổ ra ngoài. Nếu không đi căn cứ Hoa Nam, kẻ thù kiếp trước phải làm sao? Cứ buông tha bọn hắn như vậy?
Có điều, kiếp trước cô đã báo thù rồi, lại nói tiếp bây giờ tất cả đều không xảy ram cô cũng không thể cứ tiếp tục trầm mê nữa... bằng không làm sao có cuộc sống mới?
An Bình chậm rãi thở ra một hơi, thân thể dần dần buông lỏng, cô không thể cố chấp nghĩ đến chuyện còn chưa xảy ra, từ giây phút cô được trọng sinh, rất nhiều chuyện đã thay đổi, cô phải tiến về phía trước...
Sau khi trở về phải suy nghĩ kế hoạch mới thật tốt, kế hoạch trước đó đều đi đến hướng nam, thời gian còn lại còn phải tăng cường huấn luyện cho An Cát, chờ thêm mười ngày nữa, lại dẫn An Cát đi căn cứ Hoa Trung!
Kiếp trước ở đây vì có quân đội đóng quân, vừa bắt đầu tổn thất cũng không lớn, người chết cũng không nhiều, lúc quân đội rút lui, đa phần sinh viên cùng dân chúng đều cùng đi theo, cho dù sau này có không ít Zombie đến, nhưng đối với nơi khác mà nói, nơi đây an toàn hơn.
Mà bảy ngày sau tận thế, trong đầu Zombie sẽ hình thành tinh hạch, ý định của cô là trong lúc người khác còn chưa phát hiện tác dụng của tinh hạch thì cố gắng tích lũy tinh hạch để tăng cường dị năng hệ băng của mình, sau đó lại đi đến căn cứ, bởi vậy cũng không thể hoàn toàn không có Zombie.
Tận thế bắt đầu ngày đầu tiên, An Cát liền muốn trở về khu nội thành cũ để tìm cha của bọn họ, An Bình không đồng ý. Kiếp trước cô rơi vào kết cuộc bị bạn bè xa lánh cũng là do người đàn ông ích kỷ lạnh lùng lại tham lam kia thúc đẩy, đồng thời ông ta là hung thủ gián tiếp hại chết An Cát, ngay cả con gái của mình cũng có thể tùy ý lợi dụng rồi vứt bỏ, người như thế làm sao xứng đáng để cô gọi là cha.
Kiếp trước trước khi cô chết đã trả thù ông ta, hôm nay cô không đi tìm hắn gây phiền toái là vì mình còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, làm sao lại đi cứu ông ta được.
Nhưng An Cát không hiểu tất cả, cậu không ngừng ở trong nhà cầu xin cô, thậm chí lúc biết rõ chính phủ chuẩn bị rút lui liền chạy ra ngoài, bị An Bình bắt lại cũng không chịu trở về. Vì vậy An Bình tính dẫn cậu đến đây, thuận tiện làm cho cái người gọi là cha kia biến mất.
Kế hoạch rất thuận lợi, lúc bọn họ cứu An Quốc Hưng một mình trốn trong chung cư cũ kỹ, bọn họ bị mười con Zombie bao vây, sau đó dưới động tác khéo léo của An Bình, An Quốc Hưng bị mấy con Zombie cùng lúc bắt lấy cắn, chờ họ tiêu diệt tất cả Zombie, An Quốc Hưng đã bị cắn đến máu thịt lẫn lộn, đã sớm không còn thở.
Trước đó lúc Zombie nhào đầu về phía ông ta, ông ta còn muốn đẩy An Cát đang bảo vệ trước ông ta ra, vẫn may An Bình luôn đề phòng, thật đúng là chó ăn cứt không thay đổi mà.
Tiếp đó trên đường trở về, An Cát lại thiện tâm tràn lan cứu rất nhiều người, An Bình cũng không ngăn cản, có nhiều thứ, chỉ có trải qua, bị phản bội qua, chịu sự đau đớn mới có thể chính thức hiểu rõ.
An Bình lạnh nhạt khoanh tay đứng nhìn An Cát lấy đồ ăn chính mình mang theo chia cho những người kia, dẫn bọn họ đi ra khỏi khu nội thành cũ, kết quả đến giao lộ lại gặp phải một bầy Zombie, đám người kia bỏ mặc Zombie càng ngày càng nhiều, thừa dịp cô cùng An Cát chuyên tâm giết Zombie, mang theo ba lô An Cát giao cho bọn họ bảo quản vọt lên một chiếc xe vận tải, bởi vì đa phần Zombie đều bị hai người bọn họ hấp dẫn, đám người kia rất dễ dàng vứt bỏ bọn họ để chạy trốn.
Thật vất vả bọn họ mới giết hết rồi chạy thoát, mà An Bình cũng bởi vì luôn chú ý đến An Cát thiếu chút nữa bị cắn, cũng may An Bình phục hồi thân thủ kiếp trước không chênh lệch nhiều lắm, hơn nữa bởi vì có nước linh tuyền, vừa mới thức tỉnh dị năng không bao lâu cũng cường đại nhiều hơn người bình thường, cuối cùng hữu kinh vô hiểm.
An Cát lặng yên ngồi ở cạnh cửa, cả người dường như hòa lẫn vào trong bóng tối, mắt cậu cũng không chớp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, sợ mình lơ là không kịp thời báo động.
Đột nhiên bờ vai của cậu bị vỗ một cái, thiếu chút nữa An Cát đã kêu ra tiếng, cũng may kịp thời phản ứng là chị mình.
"Đến giờ rồi, em đi ngủ đi." An Bình nhỏ giọng nói.
An Cát lắc đầu, cũng nhỏ giọng trả lời: "Không có việc gì, em không buồn ngủ, chị ngủ nhiều chút đi."
An Bình giận tái mặt, trực tiếp ra lệnh: "Đi ngủ!"
Thấy An Bình thay đổi sắc mặt, An Cát không dám phản bác, lập tức nghe lời lăn đi ngủ.
Cũng may một đêm vô sự, buổi sáng, An Bình gọi An Cát thức dậy chuẩn bị đi, đã là tận thế ngày thứ tư rồi, Zombie cũng càng ngày càng nhiều, phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Đi ra cửa chuẩn bị lên xe, cô nhìn thấy đối diện cũng có mấy người trẻ tuổi đi ra, lúc nhìn thấy rõ ràng một người trong số đó, An Bình sửng sốt... Là cậu ta...
"Này ~" Từ Dương vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy An Bình, cậu cười phát phất tay về phía cô. Cố Minh Duệ vỗ lên đầu cậu một cái: "Lúc nào rồi, còn thông dụ dỗ em gái người ta, đi thôi." Nói xong nhẹ gật đầu về phía An Bình.
Ngô Hạo đã tỉnh, bình thường đôi mắt hoa đào hay cười, lúc này thanh lảnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng), khóe miệng luôn vểnh lên theo thói quen bây giờ cũng rũ xuống, trên mặt thoáng chết lặng, cả người lộ ra hơi thở lạnh lùng.
Mấy người lên xe máy, lần này Ngô Hạo ngồi ở phía sau Từ Dương, rất nhanh đã rời đi.
An Bình nhìn theo bóng lưng của bọn hắn mấp máy miệng, nói với An Cát ở bên cạnh: "Chúng ta cũng đi thôi."
"À." An Cát vội vàng lên ghế lái phụ, vừa thắt dây an toàn vừa cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: "Chị, chị quen biết bọn họ à?"
An Bình nhẹ gật đầu, tùy ý đáp: "Cùng một trường, trước kia từng gặp qua." Sau đó không mở miệng nữa.
An Cát chỉ có thể nuốt xuống lời muốn nói, quay đầu bắt đầu quan sát bốn phía.
An Bình vừa lái xe vừa suy nghĩ.
Kiếp trước Ôn Minh là dị năng hệ lôi mạnh số một số hai ở căn cứ Hoa Nam, còn thành lập tiểu đội dị năng —— Luân Hồi. Mặc dù đoàn đội ít người nhưng mỗi người đều có dị năng cường đại, sức chiến đấu phi phàm, ngay cả căn cứ Hoa Bắc lớn nhất lúc đó cũng ném cành ô liu cho bọn họ. Lúc ấy mơ hồ còn nghe có người nói bối cảnh của cậu ấy không tầm thường, nhưng không biết thật hay giả.
Dù là một nhân vật anh hùng như vậy, ở thời điểm cô chán nản tuyệt vọng nhất xác thật nghe được tin tức không biết tại sao cậu ta lại dẫn theo tiểu đội của mình, dùng phương thức tự sát tập kích vào sở nghiên cứu sinh vật của căn cứ, còn đặt bom ở rất nhiều vị trí trọng yếu trong căn cứ.
Cuối cùng cậu ta dùng phương thức tự nổ phá hủy phòng thí nghiệm sinh vật, đồng thời còn thả ra một con Zombie rất mạnh. Không ai biết vì sao cậu ta làm như vậy, bởi vì chuyện này, căn cứ Hoa Nam bị hao tổn trầm trọng.
Mà hai tháng sau, con Zombie chạy ra ngoài đã trở thành vua Zombie, đã mang theo đại quân Zombie đột kích căn cứ, căn cứ Hoa Nam ngoan cường chống cự hai ngày hai đêm, còn không đợi được quân cứu viện đã bị công phá, mà cô thừa dịp loạn lạc giết chết những người kia, báo thù vì An Cát và chính mình, đáng tiếc cuối cùng vẫn chết ở trong Zombie triều...
Vừa mới nhìn thấy cậu ta, cô mới nhớ đến, kiếp trước bởi vì cậu ta mà căn cứ Hoa Nam bị công phá, như vậy phải chăng cô nên đổi một căn cứ khác...
Trước mắt cả nước có năm căn cứ lớn nhất: Hoa Trung, Hoa Bắc, Hoa Nam, Hoa Đông, Hoa Tây, đều do chính phủ thành lập.
Năm đó khi cô chết đi đã biến thành mười, tăng năm căn cứ mới đều là căn cứ tư nhân: Bình An, Noah, Hi Vọng, Thần Hi (tia nắng ban mai), Thự Quang (ánh rạng đông).
Đương nhiên, lúc mới đầu còn có rất nhiều căn cứ nhỏ nằm rải rác khắp cả nước, có điều ngoại trừ năm căn cứ kia thành công mở rộng thành căn cứ lớn thì những căn cứ khác theo thời gian dần trôi qua đều biến mất, không phải là bị Zombie công phá thì cũng bởi vì thiếu vật tư mà bị buộc giải tán.
An Bình nghĩ, có lẽ cô nên dẫn An Cát đi đến căn cứ Hoa Trung, bắt đầu một khởi đầu mới cũng không tệ lắm. Nhưng An Bình nắm chặt tay lái, trên bàn tay nổi đầy gân xanh muốn phát nổ ra ngoài. Nếu không đi căn cứ Hoa Nam, kẻ thù kiếp trước phải làm sao? Cứ buông tha bọn hắn như vậy?
Có điều, kiếp trước cô đã báo thù rồi, lại nói tiếp bây giờ tất cả đều không xảy ram cô cũng không thể cứ tiếp tục trầm mê nữa... bằng không làm sao có cuộc sống mới?
An Bình chậm rãi thở ra một hơi, thân thể dần dần buông lỏng, cô không thể cố chấp nghĩ đến chuyện còn chưa xảy ra, từ giây phút cô được trọng sinh, rất nhiều chuyện đã thay đổi, cô phải tiến về phía trước...
Sau khi trở về phải suy nghĩ kế hoạch mới thật tốt, kế hoạch trước đó đều đi đến hướng nam, thời gian còn lại còn phải tăng cường huấn luyện cho An Cát, chờ thêm mười ngày nữa, lại dẫn An Cát đi căn cứ Hoa Trung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.