Chương 393: Có chuyện xảy ra
Đông Trùng Hạ Uyển
17/09/2021
Đàm Hán giao ca với binh sĩ, sau đó dẫn theo đoàn người Ôn Dao đi đến chỗ khán đài cao.
Mặt phía bắc lôi đài có một chỗ khán đài cao cao, trên khán đài có vài binh sĩ đang quan sát tinh tường, bảo đảm có thể phát hiện đầu tiên những chuyện xảy ra bên dưới.
Trên đường Hạ Y Huyên hỏi chuyện Đàm Hán: "Tôi nói Đàm Hán này, nói sao cha anh tốt xấu gì trước kia cũng làm sư bộ tham mưu, tại sao anh cũng đứng ở cương vị này như các binh sĩ khác? Làm sao cũng phải lăn lộn đến chức vụ tương đương như tiểu đội trưởng chẳng hạna."
Đàm Hán liếc mắt, giọng điệu đều đều nói: "Nào tốt như cô nghĩ như vậy, bây giờ hiện tại cũng không thể so với trước kia, nguy hiểm càng lớn, thực lực mới là trọng yếu nhất. Hơn nữa trong quân đội dị năng giả phải thống nhất nghe theo mệnh lệnh, bà nội tôi lo lắng tôi bị phái đi làm nhiệm vụ có tính nguy hiểm quá lớn, chết sống bảo cha tôi điều tôi đến nơi an toàn, bằng không tôi không được tiến vào quân đội.
Cha tôi không có cách nào, đem bỏ tôi vào đội ngũ Diệc Thần, chủ yếu chịu trách nhiệm an toàn trong căn cứ. Thật ra tôi rất muốn đi ra ngoài làm nhiệm vụ đấy, tuy nguy hiểm lớn, nhưng chỉ cần có thể còn sống sót, lập công cũng dễ dàng hơn, bò lên cũng nhanh.
Cô còn nhớ Tưởng Tuấn Nam nhà họ Tưởng không?"
Hạ Y Huyên gật gật đầu, Tưởng Tuấn Nam cũng cùng tuổi anh hai của cô, từ nhỏ chỉ là một thằng nhóc béo, lá gan cũng không lớn, thường xuyên bị bọn hắn cười nhạo không giống đứa trẻ đi ra từ trong đại viện.
"Thằng nhóc kia tận thế không bao lâu đã nhập ngũ rồi, hắn là dị năng giả hệ tinh thần tương đối ít thấy, mấy lần nhiệm vụ đều lập công lớn, hiện tại đã làm được thượng úy rồi, thuộc hạ cũng có một tiểu đội dị năng. So với người ta, chúng ta chỉ là đóa hoa trong nhà ấm."
Đàm Hán lắc đầu, có chút cảm thán: "Nhưng cũng vì nguyên nhân trong nhà hắn, nghe nói lúc ấy hắn ở cùng mẹ hắn, tận mắt nhìn thấy mẹ hắn biến thành Zombie, sau đó hắn đích thân gϊếŧ mẹ mình, sau đó cha hắn cũng hy sinh, em trai duy nhất trong lúc hỗn loạn không thấy nữa.
Những chuyện này khiến hắn thay đổi thành một người khác, lần trước gặp hắn, hắn gầy đi rất nhiều, chào hỏi với hắn, hắn cũng chỉ lạnh như băng gật đầu, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng ngại ngùng trước kia."
Hạ Y Huyên cũng có chút ít cảm khái, tận thế cải biến vận mệnh của mỗi người.
Có người cúi đầu trước vận mệnh, không gượng dậy nổi, kéo dài hơi tàn; có người không cam lòng trước vận mệnh, phấn khởi phấn đấu; cũng có người nước chảy bèo trôi, được chăng hay chớ...
Đang nghĩ ngợi tâm sự, đột nhiên trong đám người bùng nổ tiếng hoan hô chói tai, đồng thời còn có tiếng gào hùng hùng hổ hổ, thậm chí nguyền rủa dị năng giả bị thua.
Thì ra sau một lúc, trận tỷ thí bên trên đã chấm dứt, nhưng trong đám người dường như không có xu thế giảm bớt, ngược lại người càng nhiều, xem ra trận tiếp theo hấp dẫn bọn hắn rồi.
Nhớ tới chuyện trước đó Lý Nguyệt nói, Hạ Y Huyên tiến đến sát tai Đàm Hán nhỏ giọng hỏi: "Tôi nghe nói đặt cược kia anh hai tôi cũng có phần? Thật hay giả?"
Nghe được vấn đề của Hạ Y Huyên, Đàm Hán móp méo miệng: "Nào có đơn giản như cô nghĩ? Diệc Thần cũng chỉ làm việc cho người mà thôi, kiếm được một phần tiền lãi."
Về phần giúp ai làm việc, Đàm Hán chưa nói, nhưng Hạ Y Huyên cũng có thể đoán được.
Không bao lâu bọn hắn đã lên đến khán đài, trên khán đài cũng có một binh sĩ Hạ Y Huyên quen biết, hắn rất sảng khoái để người nhường vị trí tốt nhất cho đoàn người Ôn Dao xem cuộc chiến
Dưới đài có người chú ý đến một đoàn người Ôn Dao lên trên khán đài, nhưng cũng chỉ nói vài câu chua chua mà thôi, vừa xem cũng biết là mấy người có đặc quyền giai cấp rồi.
Cho dù là trước tận thế hay sau tận thế, giai cấp vĩnh viễn đều tồn tại...
Hạ Y Huyên các cô bắt đầu chăm chú quan sát tình hình đối chiến dưới đài, bởi vì có kinh nghiệm ở căn cứ Hoa Nam, Hạ Y Huyên còn bất chợt giải thích cho Tề Kỳ tình hình hai bên dùng chiêu thức và dị năng, dẫn đến Tề Kỳ sợ hãi thán phục liên tục.
Ôn Dao đối với tình hình chiến đấu bên dưới cũng không phải rất quan tâm, tuy thực lực của hai bên trong mắt mọi người không tệ, nhưng đối với Ôn Dao mà nói cũng chỉ có như vậy.
Ôn Dao phóng thích tinh thần lực, bắt đầu từ từ quan sát sóng tinh thần của mỗi người dưới đài.
Trong cơ bản lực chấn động tinh thần của tất cả mọi người đều rất kịch liệt cùng phấn khởi, chấn động tương tự đụng vào nhau, dẫn đến cộng minh càng thêm mãnh liệt.
Như vậy cộng minh có lực ảnh hưởng thật lớn, chúng liền cùng một chỗ chấn động thậm chí ảnh hưởng đến tinh thần lực của Ôn Dao.
Gần đây trong lòng Ôn Dao bình tĩnh cũng nhịn không được có chút bắt đầu phập phồng không thoải mái... nhiệt huyết bắt đầu hướng lên đỉnh đầu, tinh thần lực phấn khởi, thậm chí cũng muốn đánh tiếp một trận.
Ôn Dao cẩn thận từng li từng tí để tinh thần lực của mình rời xa một chút, đồng thời cố gắng bình ổn chấn động tinh thần lực của mình, thẳng đến hoàn toàn khôi phục bộ dáng trước đó, lúc này Ôn Dao mới nhẹ nhàng thở ra.
Một người tinh thần lực chấn động không đáng sợ, cộng minh liên hợp như vậy lại phát huy tác dụng mới kinh người.
Nhưng Ôn Dao cũng không thu hồi tinh thần lực, mà lần nữa thử tiếp xúc nữa.
Ôn Dao dùng phương thức như vậy tiến hành huấn luyện tinh thần lực!
Cũng không biết qua bao lâu, đám người lôi đài chung quanh đột nhiên hỗn loạn lên, chỉ có một số nhỏ người phát ra tiếng hoan hô, mà đa phần mọi người bắt đầu nói tục, mắng to dị năng giả trên đài.
Ôn Dao mở mắt ra, vừa lúc nghe được giọng nói đầy lo lắng của Hạ Y Huyên truyền đến: "Trời ạ, cái này sẽ không sai lầm gì chứ..."
Thì ra cuộc tỷ thí này đã xong, Tô Tả được mọi người ký thác hy vọng không đánh lại Cổ Phong người lần đầu mọi người nhìn thấy, mà người đặt hắn thắng lợi thẹn quá hoá giận, đang không ngừng phát tiết bất mãn của mình.
Nghe Hạ Y Huyên lo lắng, binh sĩ ở một bên cười cười: "Không cần lo lắng, bọn hắn không dám đâu. Trước kia cũng đã từng có chuyện này, mọi người sinh sự bị trừng phạt nghiêm trọng. Nếu bọn hắn còn muốn ở trong căn cứ, cũng chỉ có thể mắng trên miệng mà thôi.
Tối đa cũng chỉ có người đi tìm dị năng giả thua cuộc gây chuyện, nhưng người dám lên lôi đài tỷ thí cũng không phải người bình thường, cho dù là bản thân hay đoàn đội sau lưng bọn hắn, cũng không đơn giản đâu."
Quả nhiên, người ở dưới đài chỉ mắng hung hăng ngoài miệng, cũng không có người ra tay, từ từ, tiếng mắng chửi càng ngày càng thấp, rất nhiều người bắt đầu rời khỏi hoặc một lần nữa đặt cược.
Hạ Y Huyên cũng yên tâm lại, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa định nói cái gì đó với Ôn Dao, chợt nghe dưới đài có người thét lên, sau đó đủ loại dị năng màu sắc phóng ra.
Không ai biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết là ai động tay trước.
Nương theo tiếng thét lên, cả bầy người hỗn loạn lên.
Mọi người hoặc xuất phát từ bảo vệ mình hoặc vì nguyên nhân khác, nhao nhao bắt đầu động thủ.
Đủ mọi dị năng màu sắc bay múa ở giữa không trung, có người nổi lên gió lớn, gió thổi thúc đẩy cát bụi, làm cho cả công gian đều là một mảnh vàng đất, căn bản thấy không rõ tình huống chung quanh.
Hạ Y Huyên kéo Tề Kỳ để cô ấy đứng ở phía sau của mình, đồng thời bắt đầu cảnh giác nhìn chăm chú chung quanh.
Trận hỗn loạn này đến quá mức bất ngờ, cô lo lắng phải chăng có âm mưu nào đó hay không.
Cho dù thế nào, Ôn Dao và Ngữ Điệp đều không cần cô quan tâm, ở đây chỉ có Tề Kỳ không có chút sức chiến đấu nào, cô chỉ cần bảo vệ kỹ càng cô ấy là được rồi.
Mà binh sĩ chung quanh cũng không vì hỗn loạn đột phát rối loạn trận cước, bọn hắn phân thành nhiều đội ngũ, từ bên ngoài bắt đầu vào trấn áp bên trong.
Mặt phía bắc lôi đài có một chỗ khán đài cao cao, trên khán đài có vài binh sĩ đang quan sát tinh tường, bảo đảm có thể phát hiện đầu tiên những chuyện xảy ra bên dưới.
Trên đường Hạ Y Huyên hỏi chuyện Đàm Hán: "Tôi nói Đàm Hán này, nói sao cha anh tốt xấu gì trước kia cũng làm sư bộ tham mưu, tại sao anh cũng đứng ở cương vị này như các binh sĩ khác? Làm sao cũng phải lăn lộn đến chức vụ tương đương như tiểu đội trưởng chẳng hạna."
Đàm Hán liếc mắt, giọng điệu đều đều nói: "Nào tốt như cô nghĩ như vậy, bây giờ hiện tại cũng không thể so với trước kia, nguy hiểm càng lớn, thực lực mới là trọng yếu nhất. Hơn nữa trong quân đội dị năng giả phải thống nhất nghe theo mệnh lệnh, bà nội tôi lo lắng tôi bị phái đi làm nhiệm vụ có tính nguy hiểm quá lớn, chết sống bảo cha tôi điều tôi đến nơi an toàn, bằng không tôi không được tiến vào quân đội.
Cha tôi không có cách nào, đem bỏ tôi vào đội ngũ Diệc Thần, chủ yếu chịu trách nhiệm an toàn trong căn cứ. Thật ra tôi rất muốn đi ra ngoài làm nhiệm vụ đấy, tuy nguy hiểm lớn, nhưng chỉ cần có thể còn sống sót, lập công cũng dễ dàng hơn, bò lên cũng nhanh.
Cô còn nhớ Tưởng Tuấn Nam nhà họ Tưởng không?"
Hạ Y Huyên gật gật đầu, Tưởng Tuấn Nam cũng cùng tuổi anh hai của cô, từ nhỏ chỉ là một thằng nhóc béo, lá gan cũng không lớn, thường xuyên bị bọn hắn cười nhạo không giống đứa trẻ đi ra từ trong đại viện.
"Thằng nhóc kia tận thế không bao lâu đã nhập ngũ rồi, hắn là dị năng giả hệ tinh thần tương đối ít thấy, mấy lần nhiệm vụ đều lập công lớn, hiện tại đã làm được thượng úy rồi, thuộc hạ cũng có một tiểu đội dị năng. So với người ta, chúng ta chỉ là đóa hoa trong nhà ấm."
Đàm Hán lắc đầu, có chút cảm thán: "Nhưng cũng vì nguyên nhân trong nhà hắn, nghe nói lúc ấy hắn ở cùng mẹ hắn, tận mắt nhìn thấy mẹ hắn biến thành Zombie, sau đó hắn đích thân gϊếŧ mẹ mình, sau đó cha hắn cũng hy sinh, em trai duy nhất trong lúc hỗn loạn không thấy nữa.
Những chuyện này khiến hắn thay đổi thành một người khác, lần trước gặp hắn, hắn gầy đi rất nhiều, chào hỏi với hắn, hắn cũng chỉ lạnh như băng gật đầu, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng ngại ngùng trước kia."
Hạ Y Huyên cũng có chút ít cảm khái, tận thế cải biến vận mệnh của mỗi người.
Có người cúi đầu trước vận mệnh, không gượng dậy nổi, kéo dài hơi tàn; có người không cam lòng trước vận mệnh, phấn khởi phấn đấu; cũng có người nước chảy bèo trôi, được chăng hay chớ...
Đang nghĩ ngợi tâm sự, đột nhiên trong đám người bùng nổ tiếng hoan hô chói tai, đồng thời còn có tiếng gào hùng hùng hổ hổ, thậm chí nguyền rủa dị năng giả bị thua.
Thì ra sau một lúc, trận tỷ thí bên trên đã chấm dứt, nhưng trong đám người dường như không có xu thế giảm bớt, ngược lại người càng nhiều, xem ra trận tiếp theo hấp dẫn bọn hắn rồi.
Nhớ tới chuyện trước đó Lý Nguyệt nói, Hạ Y Huyên tiến đến sát tai Đàm Hán nhỏ giọng hỏi: "Tôi nghe nói đặt cược kia anh hai tôi cũng có phần? Thật hay giả?"
Nghe được vấn đề của Hạ Y Huyên, Đàm Hán móp méo miệng: "Nào có đơn giản như cô nghĩ? Diệc Thần cũng chỉ làm việc cho người mà thôi, kiếm được một phần tiền lãi."
Về phần giúp ai làm việc, Đàm Hán chưa nói, nhưng Hạ Y Huyên cũng có thể đoán được.
Không bao lâu bọn hắn đã lên đến khán đài, trên khán đài cũng có một binh sĩ Hạ Y Huyên quen biết, hắn rất sảng khoái để người nhường vị trí tốt nhất cho đoàn người Ôn Dao xem cuộc chiến
Dưới đài có người chú ý đến một đoàn người Ôn Dao lên trên khán đài, nhưng cũng chỉ nói vài câu chua chua mà thôi, vừa xem cũng biết là mấy người có đặc quyền giai cấp rồi.
Cho dù là trước tận thế hay sau tận thế, giai cấp vĩnh viễn đều tồn tại...
Hạ Y Huyên các cô bắt đầu chăm chú quan sát tình hình đối chiến dưới đài, bởi vì có kinh nghiệm ở căn cứ Hoa Nam, Hạ Y Huyên còn bất chợt giải thích cho Tề Kỳ tình hình hai bên dùng chiêu thức và dị năng, dẫn đến Tề Kỳ sợ hãi thán phục liên tục.
Ôn Dao đối với tình hình chiến đấu bên dưới cũng không phải rất quan tâm, tuy thực lực của hai bên trong mắt mọi người không tệ, nhưng đối với Ôn Dao mà nói cũng chỉ có như vậy.
Ôn Dao phóng thích tinh thần lực, bắt đầu từ từ quan sát sóng tinh thần của mỗi người dưới đài.
Trong cơ bản lực chấn động tinh thần của tất cả mọi người đều rất kịch liệt cùng phấn khởi, chấn động tương tự đụng vào nhau, dẫn đến cộng minh càng thêm mãnh liệt.
Như vậy cộng minh có lực ảnh hưởng thật lớn, chúng liền cùng một chỗ chấn động thậm chí ảnh hưởng đến tinh thần lực của Ôn Dao.
Gần đây trong lòng Ôn Dao bình tĩnh cũng nhịn không được có chút bắt đầu phập phồng không thoải mái... nhiệt huyết bắt đầu hướng lên đỉnh đầu, tinh thần lực phấn khởi, thậm chí cũng muốn đánh tiếp một trận.
Ôn Dao cẩn thận từng li từng tí để tinh thần lực của mình rời xa một chút, đồng thời cố gắng bình ổn chấn động tinh thần lực của mình, thẳng đến hoàn toàn khôi phục bộ dáng trước đó, lúc này Ôn Dao mới nhẹ nhàng thở ra.
Một người tinh thần lực chấn động không đáng sợ, cộng minh liên hợp như vậy lại phát huy tác dụng mới kinh người.
Nhưng Ôn Dao cũng không thu hồi tinh thần lực, mà lần nữa thử tiếp xúc nữa.
Ôn Dao dùng phương thức như vậy tiến hành huấn luyện tinh thần lực!
Cũng không biết qua bao lâu, đám người lôi đài chung quanh đột nhiên hỗn loạn lên, chỉ có một số nhỏ người phát ra tiếng hoan hô, mà đa phần mọi người bắt đầu nói tục, mắng to dị năng giả trên đài.
Ôn Dao mở mắt ra, vừa lúc nghe được giọng nói đầy lo lắng của Hạ Y Huyên truyền đến: "Trời ạ, cái này sẽ không sai lầm gì chứ..."
Thì ra cuộc tỷ thí này đã xong, Tô Tả được mọi người ký thác hy vọng không đánh lại Cổ Phong người lần đầu mọi người nhìn thấy, mà người đặt hắn thắng lợi thẹn quá hoá giận, đang không ngừng phát tiết bất mãn của mình.
Nghe Hạ Y Huyên lo lắng, binh sĩ ở một bên cười cười: "Không cần lo lắng, bọn hắn không dám đâu. Trước kia cũng đã từng có chuyện này, mọi người sinh sự bị trừng phạt nghiêm trọng. Nếu bọn hắn còn muốn ở trong căn cứ, cũng chỉ có thể mắng trên miệng mà thôi.
Tối đa cũng chỉ có người đi tìm dị năng giả thua cuộc gây chuyện, nhưng người dám lên lôi đài tỷ thí cũng không phải người bình thường, cho dù là bản thân hay đoàn đội sau lưng bọn hắn, cũng không đơn giản đâu."
Quả nhiên, người ở dưới đài chỉ mắng hung hăng ngoài miệng, cũng không có người ra tay, từ từ, tiếng mắng chửi càng ngày càng thấp, rất nhiều người bắt đầu rời khỏi hoặc một lần nữa đặt cược.
Hạ Y Huyên cũng yên tâm lại, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa định nói cái gì đó với Ôn Dao, chợt nghe dưới đài có người thét lên, sau đó đủ loại dị năng màu sắc phóng ra.
Không ai biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết là ai động tay trước.
Nương theo tiếng thét lên, cả bầy người hỗn loạn lên.
Mọi người hoặc xuất phát từ bảo vệ mình hoặc vì nguyên nhân khác, nhao nhao bắt đầu động thủ.
Đủ mọi dị năng màu sắc bay múa ở giữa không trung, có người nổi lên gió lớn, gió thổi thúc đẩy cát bụi, làm cho cả công gian đều là một mảnh vàng đất, căn bản thấy không rõ tình huống chung quanh.
Hạ Y Huyên kéo Tề Kỳ để cô ấy đứng ở phía sau của mình, đồng thời bắt đầu cảnh giác nhìn chăm chú chung quanh.
Trận hỗn loạn này đến quá mức bất ngờ, cô lo lắng phải chăng có âm mưu nào đó hay không.
Cho dù thế nào, Ôn Dao và Ngữ Điệp đều không cần cô quan tâm, ở đây chỉ có Tề Kỳ không có chút sức chiến đấu nào, cô chỉ cần bảo vệ kỹ càng cô ấy là được rồi.
Mà binh sĩ chung quanh cũng không vì hỗn loạn đột phát rối loạn trận cước, bọn hắn phân thành nhiều đội ngũ, từ bên ngoài bắt đầu vào trấn áp bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.