Chương 59: Cố nhân đến
Đông Trùng Hạ Uyển
27/08/2021
Mở cửa, nhìn thấy Tề Cảnh Huy một thân quân trang đứng bên ngoài, Ôn Dao thoáng nghi hoặc, đây không phải người ngồi trên xe quân đội sáng hôm nay gặp được sao, tới đây làm gì vậy?
Tề Cảnh Huy nhìn cô bé con có chút nhíu mày trước mắt, tâm đều mềm nhũn, bộ dáng cô bé cau mày này thật giống dáng vẻ khi Uyển Uyển còn bé không vui...
Ôn Dao trên dưới đánh giá Tề Cảnh Huy một phen: tóc đã gội sạch, còn chải đầu ngay ngắn, trên người còn có một luồng hơi nước, trước khi đến đã tắm rửa qua, quân trang cẩn thận tỉ mỉ mặc lên người, thân thể thẳng tắp.
Ôn Dao có thể cảm giác hắn khẩn trương kích động, thậm chí còn có một tia bất an, đây là... người yêu cũ của mẹ?
Hai người cứ như vậy im ắng đối mặt nhau, ai cũng không mở miệng. Ôn Dao đang đợi đối phương mở miệng, Tề Cảnh Huy thì rơi vào hồi tưởng.
Thấy con gái đi mở cửa đứng ở đằng kia nửa ngày trời cũng không có lên tiếng, Hạ Uyển vừa đi ra cửa vừa lên tiếng hỏi: "Dao Dao, làm sao vậy? Là ai ở bên ngoài... anh Cảnh Huy!"
Hạ Uyển há to mồm nhìn người ngoài cửa, phản ứng có chút không kịp, tuy có nghe tên hắn cũng đã biết rõ hắn ở bên trong trụ sở này, vậy sẽ có lúc chạm mặt, lại thật không ngờ, ngày hôm nay nhanh đến như vậy.
Tề Cảnh Huy chứng kiến Hạ Uyển trong phòng, cũng có chút ít cảm khái, hơn hai mươi năm không gặp, thời gian dường như đặc biệt ưu ái cô ấy, cũng không lưu lại trên người cô ấy bao nhiêu dấu vết, vẫn xinh đẹp như trước đây, thậm chí còn tăng thêm sự thành thục thùy mị.
Ôn Dao nháy nháy con mắt, cho nên... Thật sự là người yêu cũ à?
"Tiểu Uyển, có khách đến nên mời vào nhà, đừng đứng ở bên ngoài." Ôn Trác thò nửa người từ phòng bếp ra, nói xong lại tiến vào phòng bếp.
Mẹ nó, tên tiểu bạch kiểm kia! Lại dám lấy bộ dạng chủ nhân tiếp đãi hắn?!
Mắt thấy Tề Cảnh Huy trừng mắt, trên tay bắt đầu xắn tay áo, dường như lại muốn giống như tình cảnh gặp mặt lúc trước, Hạ Uyển vội vàng mời Tề Cảnh Huy vào nhà: "Anh Cảnh Huy, mau vào đi, đây là con gái của em Dao Dao, anh còn chưa gặp qua?"
Chụp lấy Ôn Dao nói: "Dao Dao, đây là bác Tề, mau chào đi con."
Ôn Dao lẳng lặng đánh giá Tề Cảnh Huy, cũng không lên tiếng, chỉ là nhẹ gật đầu.
Hạ Uyển cười cười đầy bất đắc dĩ: "Anh Cảnh Huy, anh ngươi đừng để ý, từ nhỏ Dao Dao không thích nói chuyện, sau này lớn lên thì đỡ hơn."
Nhìn thấy cô gái khi còn bé mình thương yêu như em gái ruột bây giờ lại đối xử khách sáo với hắn như thế, trong lòng Tề Cảnh Huy có chút không dễ chịu, hắn cũng lười tìm Ôn Trác gây phiền toái, vừa vào nhà vừa trả lời: "Thì ra gọi là Dao Dao ah, buổi sáng hôm nay trên đường nhìn thấy, anh liếc mắt liền phát hiện giống em khi còn bé như đúc, kết quả buổi sáng có cuộc họp, không có tới hỏi thăm, về sau tra xét tư liệu, mới biết được thì ra thật sự là con gái của em."
Cho nên vì nguyên nhân của ta sao? Ôn Dao có chút bó tay rồi, vì cố nhân gặp đại trên đường cái này thẳng thắn lại có chút lão luyện à!
"Thì ra là như vậy ah." Hạ Uyển cười cười.
"Đúng rồi, em còn có con trai nữa, Dao Dao, đi gọi anh con xuống."
Nhìn Ôn Dao đi lên lầu, Tề Cảnh Huy lại nhìn về phía cô bé khác đứng nơi hẻo lạnh bên ghế sô pha, cả người cô bé này kéo căng, cả người rơi vào trạng thái phòng ngự, ánh mắt nhìn về phía hắn rất khẩn trương cũng rất cảnh giác: "Đây là..."
"Đây là cô bé thu dưỡng ở trên đường, được rồi, Ngữ Điệp, con lên lầu trước đi, đợi lát nữa lúc ăn cơm dì gọi Dao Dao đem cơm lên cho con."
Hạ Uyển biết có người đàn ông lạ lẫm ở đây cô bé ấy không được tự nhiên, đặc biệt là cả người Tề Cảnh Huy lộ ra một luồng hơi thở quân nhân sát phạt, sẽ chỉ khiến cô bé ấy càng thêm căng thẳng.
Tề Cảnh Huy ngồi xuống trên ghế sa lon, Hạ Uyển rót chén trà cho hắn. Tề Cảnh Huy bưng lên nhấp một hớp, trà Long Tĩnh hảo hạng, cho dù ở tận thế sinh hoạt của Uyển Uyển cũng không tệ lắm.
Đặt chén trà xuống, Tề Cảnh Huy ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Uyển.
"Em..."
"Anh..."
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó nhìn thoáng qua nhau, cũng không nhịn được cười ra tiếng, trước đó có cái gì ngăn cách như có như không kia dường như cũng bị biến mất theo tiếng cười.
"Nhiều năm như vậy, em sống thế nào đây? Tên tiểu bạch kiểm kia có khi dễ em không?" Tề Cảnh Huy nhẹ giọng hỏi, nói xong câu cuối cùng kia, còn nâng cao âm lượng, lông mi nhướng lên một bên, tay cũng niết lại thành nắm đấm, dường như chỉ cần Hạ Uyển nói một câu không tốt hắn liền muốn hành hung Ôn Trác một trận.
Hạ Uyển nở nụ cười, giống như nhớ đến lúc trước, Tề Cảnh Huy là đứa nhỏ lớn tuổi nhất trong đại viện, là bạn bè thân thiết của hai anh chị, từ nhỏ chỉ cần chị bị khi dễ, hắn đều xông vào trước cả hai anh của chị lấy lại danh dự giúp chị.
"Em sống vô cùng tốt, không cần lo lắng. Anh Cảnh Huy, anh thì sao? Nhiều năm như vậy như thế nào? Chị Ngưng và Kỳ Kỳ thế nào?"
"Anh vẫn như cũ, ở trong bộ đội, chị Ngưng của em ở căn cứ Hoa Bắc rồi, Kỳ Kỳ ở cùng một chỗ với mẹ."
"Thế..." Hạ Uyển muốn nói lại thôi, Tề Cảnh Huy biết rõ chị muốn hỏi cái gì, ngoại trừ người nhà của chị còn có ai nữa đây.
"Uyển Chi à, em nói em, làm sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Năm đó bác trai phản đối các người, còn nói nếu em gả cho thằng nhóc kia liền cút ra khỏi cái nhà này, cái kia đều là nói nhảm. Kết quả thì sao, em ngược lại tốt rồi, thật đúng là chạy cùng thằng nhóc thúi kia, bây giờ còn sửa lại tên. Lúc phát hiện không thấy em nữa, bác gái phát tính tình với bác trai ngay tại chỗ, nghe nói bây giờ bác trai còn ngủ ở thư phòng đây này."
"Em..." Hạ Uyển không biết nên nói cái gì, nói hối hận? Muốn chị nói chị không hối hận, lại cảm thấy thật có lỗi với người nhà của mình, nhưng muốn chị buông tha tình cảm cùng Ôn Trác thì không thể nào, chỉ có thể nói năm đó chị quá mức cương ngạnh quật cường, không có suy nghĩ phương pháp uyển chuyển nào khác để giải quyết sự tình. Sau này muốn trở về thăm người nhà lại không kéo được mặt mũi, khẽ kéo kéo... lại kéo thành nhiều năm như vậy.
"Bác trai, bác gái, còn có anh trai chị dâu em đều rất nhớ em, bác trai chỉ là mạnh miệng, kỳ thật trong lòng đã sớm hối hận, hiện tại lại là tận thế, bọn họ cũng khỏe, em lại không quay về thăm bọn họ sẽ trễ à! Uyển Chi em hiểu rõ mà."
Nhiều năm như vậy, mọi người Hạ gia đều tìm Hạ Uyển Chi, bạn bè có giao tình đều hỗ trợ, tuy bác trai Hạ nói mạnh miệng đi thì vĩnh viễn đừng trở về, ông coi như không có sinh con gái như vậy, nhưng đến cùng cũng không ngăn cản những người khác đi tìm.
Nhưng mọi người đảm nhiệm xuất ra tất cả vốn liếng, hai người bọn họ dường như bốc hơi khỏi nhân gian, một chút dấu vết cũng đều không thấy, Tề Cảnh Huy cũng không khỏi không bội phục thủ đoạn của thằng nhóc kia, không hồ năm đó được người ta gọi là "Hắc hồ ly", đều không muốn chọc đến anh.
Hạ Uyển nghe Tề Cảnh Huy nói tình hình gần đây của người nhà, đôi mắt đỏ lên, thiếu chút nữa nước mắt rớt xuống, chị không phải không nhớ bọn họ, chỉ là vẫn luôn cố gắng không nghĩ đến mà thôi.
"Nếu em đồng ý đêm nay trở về anh liên lạc với người nhà của em, tuy hiện tại thông tin không tiện, nhưng anh của em đều ở trong quân đội, những liên lạc này vẫn bảo trì đấy." Tề Cảnh Huy nghiêm túc nói, hắn thật sự hy vọng cô em gái nhìn từ nhỏ này có thể hạnh phúc, có thể đoàn viên cùng người nhà.
"Cái này..." Hạ Uyển thoáng chút do dự, chị vừa muốn lại vừa thấy sợ, trong lòng lộn xộn, không biết nên làm sao bây giờ.
"Anh Cảnh Huy, anh để em suy nghĩ kỹ đã."
"Được, dù sao ở trong căn cứ, em nghĩ kỹ rồi nói với anh một tiếng. Đúng rồi, các người có muốn đến khu bên kia của anh không, an toàn rất nhiều."
"Không cần, ở đây rất tốt."
Hạ Uyển lau lau khóe mắt, cười từ chối.
Tề Cảnh Huy cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn lại, ngay chỗ cầu thang lầu hai trên bậc thang có hai người một lớn một nhỏ ngồi xổm, dung mạo có chút tương tự đều là vẻ mặt ngốc trệ xuyên qua lan can nhìn hắn, rất có cảm giác buồn cười.
Chứng kiến bị phát hiện rồi, Ôn Minh cũng không xấu hổ, đứng lên vỗ vỗ quần, kéo em gái bên người, giúp cô sửa sang lại quần áo, sau đó nắm tay cô đi xuống, vẻ mặt im lặng bình tĩnh.
Trong lòng điên cuồng gào thét: cmn, thì ra cha mẹ cậu bỏ trốn cùng nhau sao? Thì ra gia thế mẹ cậu TRÂU BÒ như vậy ~~ sao! Từ nhỏ cậu chưa từng thấy qua người nhà bên cạnh cha mẹ, cậu vẫn cho rằng cha mẹ cậu đều là cô nhi!
Bị con trai con gái nghe được một ít chuyện trước kia, Hạ Uyển có chút ngại ngừng, chị thoáng ho nhẹ, vẫy vẫy tay với Ôn Minh, giới thiệu với Tề Cảnh Huy: "Đây là con trai lớn của em, Ôn Minh. Ôn Minh, đây là bác Tề của con."
Ôn Minh vẫn rất nể tình, kêu một tiếng: "Bác Tề."
"Ôn? Tiểu bạch kiểm kia không phải họ Thịnh sao? Như thế nào, đây là cam lòng thoát ly Thịnh gia?" Tề Cảnh Huy châm chọc nói. Tuy thời điểm lấy được tài liệu đã biết rõ tiểu bạch kiểm kia sửa lại họ, có điều cái này cũng không trở ngại hắn ngồi châm chọc.
Phải biết, năm đó bác trai Hạ không đồng ý hai người bọn họ, ngoại trừ cảm thấy tâm thằng nhóc này bất chính, đối xử với người không chân thành như bên ngoài, ngoài ra cũng là vì họ rồi, bởi vì ông và người cầm quyền hiện tại của Thịnh gia là đối thủ một mất một còn, làm sao có thể để con gái bảo bối của mình gả cho con trai đối thủ một mất một còn, huống chi còn là một đứa con riêng.
"Anh Cảnh Huy! Làm sao anh cứ luôn nhằm vào A Trác, anh ấy đã sớm không theo họ Thịnh, Ôn là mẫu tộc của anh ấy." Hạ Uyển có chút bất đắc dĩ, đều sắp đến năm mươi tuổi rồi, như thế nào vẫn giống như trước đây, nhìn thấy Ôn Trác lại giống như trở thành con nhím đầy gai nhọn.
Tề Cảnh Huy hừ lạnh một tiếng, quay đầu dò xét Ôn Minh, Ừm, nhóc này lớn lên cũng như Uyển Uyển, hai đứa nhỏ đều khá giống mẹ, nếu giống như tên hỗn đản kia, hắn thật đúng là không muốn để ý tới.
Rất nhanh Ôn Trác đã nấu cơm xong, Hạ Uyển mời Tề Cảnh Huy ở lại ăn cơm chiều, hắn cũng không chối từ, một trong mục đích đến nơi này chính là nhìn xem Uyển Uyển sống như thế nào đấy.
Lên bàn ăn, nhìn thấy bữa tối đầy bàn còn phong phú hơn trước kia, Ôn Dao nhịn không được phỏng đoán: đây là... tuyên chiến?
Tề Cảnh Huy chứng kiến thức ăn đầy bàn trong lòng cũng cả kinh, vừa bắt đầu hắn còn nghĩ đến nhìn xem tiểu bạch kiểm có thể có cái gì ăn ngon ở tận thế này đây, đến lúc đó trước oán trách tên tiểu bạch kiểm kia, sau đó dùng lý do điều kiện sinh hoạt không tốt đưa mẹ con Uyển Uyển đến khu Duy Hòa, bây giờ nhìn thấy đồ ăn so với hắn ăn còn tốt hơn, tâm tình Tề Cảnh Huy khó có thể nói nên lời.
Có điều, nên oán trách vẫn phải oán trách!
"Ai ôi!!! Không nghĩ tới Thịnh nhị công tử cũng sẽ rửa tay nấu cơm nha, đôi tay quý giá này cũng cầm được cái xẻng à."
"Không có cách nào, Tiểu Uyển ưa thích đồ ăn tôi làm đấy." Nụ cười Ôn Trác so với dĩ vàng còn sáng lạn hơn: "Còn có, tư lệnh Tề, hiện tại tôi họ Ôn, anh có thể gọi tôi là Ôn Trác."
"À." Tề Cảnh Huy cười lạnh một tiếng, không biết năm đó lúc đón anh trở về Thịnh lão thái gia có thể từ quan tài nhảy ra hay không, nên biết người Thịnh lão thái gia coi trọng nhất chính là hắn, kết quả anh lại đổi họ.
Đang muốn tiếp tục nói gì đó, lại nhìn thấy hai anh em chăm chú ăn cơm, nhưng rõ ràng dựng thẳng lỗ tai nghe bát quái, Tề Cảnh Huy không nói gì nữa, có một số việc vẫn không nên nói trước mặt trẻ con.
Hai anh em có chút thất vọng, tư lệnh Tề, tiếp tục ah!
Tề Cảnh Huy nhìn cô bé con có chút nhíu mày trước mắt, tâm đều mềm nhũn, bộ dáng cô bé cau mày này thật giống dáng vẻ khi Uyển Uyển còn bé không vui...
Ôn Dao trên dưới đánh giá Tề Cảnh Huy một phen: tóc đã gội sạch, còn chải đầu ngay ngắn, trên người còn có một luồng hơi nước, trước khi đến đã tắm rửa qua, quân trang cẩn thận tỉ mỉ mặc lên người, thân thể thẳng tắp.
Ôn Dao có thể cảm giác hắn khẩn trương kích động, thậm chí còn có một tia bất an, đây là... người yêu cũ của mẹ?
Hai người cứ như vậy im ắng đối mặt nhau, ai cũng không mở miệng. Ôn Dao đang đợi đối phương mở miệng, Tề Cảnh Huy thì rơi vào hồi tưởng.
Thấy con gái đi mở cửa đứng ở đằng kia nửa ngày trời cũng không có lên tiếng, Hạ Uyển vừa đi ra cửa vừa lên tiếng hỏi: "Dao Dao, làm sao vậy? Là ai ở bên ngoài... anh Cảnh Huy!"
Hạ Uyển há to mồm nhìn người ngoài cửa, phản ứng có chút không kịp, tuy có nghe tên hắn cũng đã biết rõ hắn ở bên trong trụ sở này, vậy sẽ có lúc chạm mặt, lại thật không ngờ, ngày hôm nay nhanh đến như vậy.
Tề Cảnh Huy chứng kiến Hạ Uyển trong phòng, cũng có chút ít cảm khái, hơn hai mươi năm không gặp, thời gian dường như đặc biệt ưu ái cô ấy, cũng không lưu lại trên người cô ấy bao nhiêu dấu vết, vẫn xinh đẹp như trước đây, thậm chí còn tăng thêm sự thành thục thùy mị.
Ôn Dao nháy nháy con mắt, cho nên... Thật sự là người yêu cũ à?
"Tiểu Uyển, có khách đến nên mời vào nhà, đừng đứng ở bên ngoài." Ôn Trác thò nửa người từ phòng bếp ra, nói xong lại tiến vào phòng bếp.
Mẹ nó, tên tiểu bạch kiểm kia! Lại dám lấy bộ dạng chủ nhân tiếp đãi hắn?!
Mắt thấy Tề Cảnh Huy trừng mắt, trên tay bắt đầu xắn tay áo, dường như lại muốn giống như tình cảnh gặp mặt lúc trước, Hạ Uyển vội vàng mời Tề Cảnh Huy vào nhà: "Anh Cảnh Huy, mau vào đi, đây là con gái của em Dao Dao, anh còn chưa gặp qua?"
Chụp lấy Ôn Dao nói: "Dao Dao, đây là bác Tề, mau chào đi con."
Ôn Dao lẳng lặng đánh giá Tề Cảnh Huy, cũng không lên tiếng, chỉ là nhẹ gật đầu.
Hạ Uyển cười cười đầy bất đắc dĩ: "Anh Cảnh Huy, anh ngươi đừng để ý, từ nhỏ Dao Dao không thích nói chuyện, sau này lớn lên thì đỡ hơn."
Nhìn thấy cô gái khi còn bé mình thương yêu như em gái ruột bây giờ lại đối xử khách sáo với hắn như thế, trong lòng Tề Cảnh Huy có chút không dễ chịu, hắn cũng lười tìm Ôn Trác gây phiền toái, vừa vào nhà vừa trả lời: "Thì ra gọi là Dao Dao ah, buổi sáng hôm nay trên đường nhìn thấy, anh liếc mắt liền phát hiện giống em khi còn bé như đúc, kết quả buổi sáng có cuộc họp, không có tới hỏi thăm, về sau tra xét tư liệu, mới biết được thì ra thật sự là con gái của em."
Cho nên vì nguyên nhân của ta sao? Ôn Dao có chút bó tay rồi, vì cố nhân gặp đại trên đường cái này thẳng thắn lại có chút lão luyện à!
"Thì ra là như vậy ah." Hạ Uyển cười cười.
"Đúng rồi, em còn có con trai nữa, Dao Dao, đi gọi anh con xuống."
Nhìn Ôn Dao đi lên lầu, Tề Cảnh Huy lại nhìn về phía cô bé khác đứng nơi hẻo lạnh bên ghế sô pha, cả người cô bé này kéo căng, cả người rơi vào trạng thái phòng ngự, ánh mắt nhìn về phía hắn rất khẩn trương cũng rất cảnh giác: "Đây là..."
"Đây là cô bé thu dưỡng ở trên đường, được rồi, Ngữ Điệp, con lên lầu trước đi, đợi lát nữa lúc ăn cơm dì gọi Dao Dao đem cơm lên cho con."
Hạ Uyển biết có người đàn ông lạ lẫm ở đây cô bé ấy không được tự nhiên, đặc biệt là cả người Tề Cảnh Huy lộ ra một luồng hơi thở quân nhân sát phạt, sẽ chỉ khiến cô bé ấy càng thêm căng thẳng.
Tề Cảnh Huy ngồi xuống trên ghế sa lon, Hạ Uyển rót chén trà cho hắn. Tề Cảnh Huy bưng lên nhấp một hớp, trà Long Tĩnh hảo hạng, cho dù ở tận thế sinh hoạt của Uyển Uyển cũng không tệ lắm.
Đặt chén trà xuống, Tề Cảnh Huy ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Uyển.
"Em..."
"Anh..."
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó nhìn thoáng qua nhau, cũng không nhịn được cười ra tiếng, trước đó có cái gì ngăn cách như có như không kia dường như cũng bị biến mất theo tiếng cười.
"Nhiều năm như vậy, em sống thế nào đây? Tên tiểu bạch kiểm kia có khi dễ em không?" Tề Cảnh Huy nhẹ giọng hỏi, nói xong câu cuối cùng kia, còn nâng cao âm lượng, lông mi nhướng lên một bên, tay cũng niết lại thành nắm đấm, dường như chỉ cần Hạ Uyển nói một câu không tốt hắn liền muốn hành hung Ôn Trác một trận.
Hạ Uyển nở nụ cười, giống như nhớ đến lúc trước, Tề Cảnh Huy là đứa nhỏ lớn tuổi nhất trong đại viện, là bạn bè thân thiết của hai anh chị, từ nhỏ chỉ cần chị bị khi dễ, hắn đều xông vào trước cả hai anh của chị lấy lại danh dự giúp chị.
"Em sống vô cùng tốt, không cần lo lắng. Anh Cảnh Huy, anh thì sao? Nhiều năm như vậy như thế nào? Chị Ngưng và Kỳ Kỳ thế nào?"
"Anh vẫn như cũ, ở trong bộ đội, chị Ngưng của em ở căn cứ Hoa Bắc rồi, Kỳ Kỳ ở cùng một chỗ với mẹ."
"Thế..." Hạ Uyển muốn nói lại thôi, Tề Cảnh Huy biết rõ chị muốn hỏi cái gì, ngoại trừ người nhà của chị còn có ai nữa đây.
"Uyển Chi à, em nói em, làm sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Năm đó bác trai phản đối các người, còn nói nếu em gả cho thằng nhóc kia liền cút ra khỏi cái nhà này, cái kia đều là nói nhảm. Kết quả thì sao, em ngược lại tốt rồi, thật đúng là chạy cùng thằng nhóc thúi kia, bây giờ còn sửa lại tên. Lúc phát hiện không thấy em nữa, bác gái phát tính tình với bác trai ngay tại chỗ, nghe nói bây giờ bác trai còn ngủ ở thư phòng đây này."
"Em..." Hạ Uyển không biết nên nói cái gì, nói hối hận? Muốn chị nói chị không hối hận, lại cảm thấy thật có lỗi với người nhà của mình, nhưng muốn chị buông tha tình cảm cùng Ôn Trác thì không thể nào, chỉ có thể nói năm đó chị quá mức cương ngạnh quật cường, không có suy nghĩ phương pháp uyển chuyển nào khác để giải quyết sự tình. Sau này muốn trở về thăm người nhà lại không kéo được mặt mũi, khẽ kéo kéo... lại kéo thành nhiều năm như vậy.
"Bác trai, bác gái, còn có anh trai chị dâu em đều rất nhớ em, bác trai chỉ là mạnh miệng, kỳ thật trong lòng đã sớm hối hận, hiện tại lại là tận thế, bọn họ cũng khỏe, em lại không quay về thăm bọn họ sẽ trễ à! Uyển Chi em hiểu rõ mà."
Nhiều năm như vậy, mọi người Hạ gia đều tìm Hạ Uyển Chi, bạn bè có giao tình đều hỗ trợ, tuy bác trai Hạ nói mạnh miệng đi thì vĩnh viễn đừng trở về, ông coi như không có sinh con gái như vậy, nhưng đến cùng cũng không ngăn cản những người khác đi tìm.
Nhưng mọi người đảm nhiệm xuất ra tất cả vốn liếng, hai người bọn họ dường như bốc hơi khỏi nhân gian, một chút dấu vết cũng đều không thấy, Tề Cảnh Huy cũng không khỏi không bội phục thủ đoạn của thằng nhóc kia, không hồ năm đó được người ta gọi là "Hắc hồ ly", đều không muốn chọc đến anh.
Hạ Uyển nghe Tề Cảnh Huy nói tình hình gần đây của người nhà, đôi mắt đỏ lên, thiếu chút nữa nước mắt rớt xuống, chị không phải không nhớ bọn họ, chỉ là vẫn luôn cố gắng không nghĩ đến mà thôi.
"Nếu em đồng ý đêm nay trở về anh liên lạc với người nhà của em, tuy hiện tại thông tin không tiện, nhưng anh của em đều ở trong quân đội, những liên lạc này vẫn bảo trì đấy." Tề Cảnh Huy nghiêm túc nói, hắn thật sự hy vọng cô em gái nhìn từ nhỏ này có thể hạnh phúc, có thể đoàn viên cùng người nhà.
"Cái này..." Hạ Uyển thoáng chút do dự, chị vừa muốn lại vừa thấy sợ, trong lòng lộn xộn, không biết nên làm sao bây giờ.
"Anh Cảnh Huy, anh để em suy nghĩ kỹ đã."
"Được, dù sao ở trong căn cứ, em nghĩ kỹ rồi nói với anh một tiếng. Đúng rồi, các người có muốn đến khu bên kia của anh không, an toàn rất nhiều."
"Không cần, ở đây rất tốt."
Hạ Uyển lau lau khóe mắt, cười từ chối.
Tề Cảnh Huy cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn lại, ngay chỗ cầu thang lầu hai trên bậc thang có hai người một lớn một nhỏ ngồi xổm, dung mạo có chút tương tự đều là vẻ mặt ngốc trệ xuyên qua lan can nhìn hắn, rất có cảm giác buồn cười.
Chứng kiến bị phát hiện rồi, Ôn Minh cũng không xấu hổ, đứng lên vỗ vỗ quần, kéo em gái bên người, giúp cô sửa sang lại quần áo, sau đó nắm tay cô đi xuống, vẻ mặt im lặng bình tĩnh.
Trong lòng điên cuồng gào thét: cmn, thì ra cha mẹ cậu bỏ trốn cùng nhau sao? Thì ra gia thế mẹ cậu TRÂU BÒ như vậy ~~ sao! Từ nhỏ cậu chưa từng thấy qua người nhà bên cạnh cha mẹ, cậu vẫn cho rằng cha mẹ cậu đều là cô nhi!
Bị con trai con gái nghe được một ít chuyện trước kia, Hạ Uyển có chút ngại ngừng, chị thoáng ho nhẹ, vẫy vẫy tay với Ôn Minh, giới thiệu với Tề Cảnh Huy: "Đây là con trai lớn của em, Ôn Minh. Ôn Minh, đây là bác Tề của con."
Ôn Minh vẫn rất nể tình, kêu một tiếng: "Bác Tề."
"Ôn? Tiểu bạch kiểm kia không phải họ Thịnh sao? Như thế nào, đây là cam lòng thoát ly Thịnh gia?" Tề Cảnh Huy châm chọc nói. Tuy thời điểm lấy được tài liệu đã biết rõ tiểu bạch kiểm kia sửa lại họ, có điều cái này cũng không trở ngại hắn ngồi châm chọc.
Phải biết, năm đó bác trai Hạ không đồng ý hai người bọn họ, ngoại trừ cảm thấy tâm thằng nhóc này bất chính, đối xử với người không chân thành như bên ngoài, ngoài ra cũng là vì họ rồi, bởi vì ông và người cầm quyền hiện tại của Thịnh gia là đối thủ một mất một còn, làm sao có thể để con gái bảo bối của mình gả cho con trai đối thủ một mất một còn, huống chi còn là một đứa con riêng.
"Anh Cảnh Huy! Làm sao anh cứ luôn nhằm vào A Trác, anh ấy đã sớm không theo họ Thịnh, Ôn là mẫu tộc của anh ấy." Hạ Uyển có chút bất đắc dĩ, đều sắp đến năm mươi tuổi rồi, như thế nào vẫn giống như trước đây, nhìn thấy Ôn Trác lại giống như trở thành con nhím đầy gai nhọn.
Tề Cảnh Huy hừ lạnh một tiếng, quay đầu dò xét Ôn Minh, Ừm, nhóc này lớn lên cũng như Uyển Uyển, hai đứa nhỏ đều khá giống mẹ, nếu giống như tên hỗn đản kia, hắn thật đúng là không muốn để ý tới.
Rất nhanh Ôn Trác đã nấu cơm xong, Hạ Uyển mời Tề Cảnh Huy ở lại ăn cơm chiều, hắn cũng không chối từ, một trong mục đích đến nơi này chính là nhìn xem Uyển Uyển sống như thế nào đấy.
Lên bàn ăn, nhìn thấy bữa tối đầy bàn còn phong phú hơn trước kia, Ôn Dao nhịn không được phỏng đoán: đây là... tuyên chiến?
Tề Cảnh Huy chứng kiến thức ăn đầy bàn trong lòng cũng cả kinh, vừa bắt đầu hắn còn nghĩ đến nhìn xem tiểu bạch kiểm có thể có cái gì ăn ngon ở tận thế này đây, đến lúc đó trước oán trách tên tiểu bạch kiểm kia, sau đó dùng lý do điều kiện sinh hoạt không tốt đưa mẹ con Uyển Uyển đến khu Duy Hòa, bây giờ nhìn thấy đồ ăn so với hắn ăn còn tốt hơn, tâm tình Tề Cảnh Huy khó có thể nói nên lời.
Có điều, nên oán trách vẫn phải oán trách!
"Ai ôi!!! Không nghĩ tới Thịnh nhị công tử cũng sẽ rửa tay nấu cơm nha, đôi tay quý giá này cũng cầm được cái xẻng à."
"Không có cách nào, Tiểu Uyển ưa thích đồ ăn tôi làm đấy." Nụ cười Ôn Trác so với dĩ vàng còn sáng lạn hơn: "Còn có, tư lệnh Tề, hiện tại tôi họ Ôn, anh có thể gọi tôi là Ôn Trác."
"À." Tề Cảnh Huy cười lạnh một tiếng, không biết năm đó lúc đón anh trở về Thịnh lão thái gia có thể từ quan tài nhảy ra hay không, nên biết người Thịnh lão thái gia coi trọng nhất chính là hắn, kết quả anh lại đổi họ.
Đang muốn tiếp tục nói gì đó, lại nhìn thấy hai anh em chăm chú ăn cơm, nhưng rõ ràng dựng thẳng lỗ tai nghe bát quái, Tề Cảnh Huy không nói gì nữa, có một số việc vẫn không nên nói trước mặt trẻ con.
Hai anh em có chút thất vọng, tư lệnh Tề, tiếp tục ah!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.