Chương 52: Cuối cùng cũng hội hợp!
Đông Trùng Hạ Uyển
27/08/2021
Để xe ngừng ở ga ra, tùy ý kiểm tra biệt thự, một đám người quyết định đi ra bên ngoài dạo chơi, vứt bỏ Bạch Tiểu Tiểu cùng Mạn Mạn giữ nhà, mọi người ra cửa, Tiểu Giang tiếp tục xứng chức hướng dẫn viên du lịch hành động.
Nơi này hơn phân nửa khu vực đều là khu dân cư, mà nơi bọn họ muốn đi vẫn còn trong giao gới của khu trong và khu ngoài.
Trên đường còn có xe buýt có thể vẫy tay để xe ngừng lại, sau đó chở bọn họ đến nơi muốn đến, Ôn Trác trực tiếp dẫn mọi người lên xe, mỗi người mất 0.2 điểm tín dụng, dùng thẻ của Lạc Ngữ Điệp quét đấy.
Tiểu Giang đau lòng lên xe, cảm thấy cả nhà này thật sự quá phá sản rồi, nên biết điểm tín dụng của căn cứ không dễ kiếm được như vậy đâu!
Đến chỗ mục đích, đầu tiên Tiểu Giang dẫn bọn họ đến nơi giao dịch vật tư.
Tại đây có thể dùng điểm tín dụng đổi vật tư, cũng có thể dùng vật tư đổi điểm tín dụng. Có một màn hình điện tử biểu hiện tỷ giá hối đoái hôm nay, dường như mỗi ngày đều khác nhau. Ở trong đó các loại đồ vật dụng cụ thuộc về dược phẩm y tế có điểm tín dụng cao nhất đấy.
Trong đó có hai cửa sổ chuyên môn đổi tinh hạch, một viên tinh hạch cấp một đổi được một điểm tín dụng, cấp hai đổi được năm điểm tín dụng, mà tinh hạch có màu sắc khác nhau theo quy tắc có thể đổi được mười điểm tín dụng.
Bên trong nơi giao dịch người đến người đi, rất nhiều người ra ngoài thu thập vật tư, ở chỗ này đem những đồ vật chính mình thu thập được tiến hành trao đổi, vậy mà cũng phải xếp một hàng rất dài, dù sao hiện tại Zombie cấp thấp vẫn dễ giết.
Cẩn thận ghi nhớ một vài đồ vật trao đổi, bọn họ lại đi đến đại sảnh nhiệm vụ.
Ngoại trừ xác định địa điểm quân lính canh gác bên ngoài, trên đường đi có thể trông thấy rất nhiều đội tuần tra đầy đủ trang bị đầy đủ, không thể không nói những người này cho mọi người cảm giác an toàn rất lớn.
Đại sảnh nhiệm vụ cũng có một màn hình điện tử lớn như vậy, bên trên có rất nhiều nhiệm vụ do căn cứ hoặc cá nhân tuyên bố, chủ yếu là ra thu thập vật tư đặc biệt và tìm người. Nơi cửa sổ nhiệm vụ cũng có người ra vào tấp nập.
Ở bên kia đại sảnh còn có mấy cửa sổ thông báo tuyển dụng, chủ yếu là thông báo tuyển dụng nhân viên y tế cùng nghiên cứu khoa học, cũng có một vài nơi căn cứ cần xây dựng nơi sinh sống. Còn có một bảng thông báo viết chiêu binh, có cơ hội rất tốt.
Tiểu Giang nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: "Các người có dị năng giả hay không?"
"Có, làm sao vậy?"
"Là như thế này." Tiểu Giang gãi gãi đầu: "Hiện tại căn cứ đang cưỡng chế thi hành trưng dụng dị năng giả hệ thủy, hệ mộc và hệ thở, có điều vẫn có trả thù lao, đồ ăn cùng điểm tín dụng, mỗi ngày chỉ cần hoàn thành số lượng công việc nhất định là được rồi."
Ý là cô còn phải đi làm việc? Mặt Ôn Dao thoáng đen, cái kia còn không bằng ghi cô không có dị năng đây này.
"Chủ yếu làm những thứ gì?" Hạ Uyển hỏi.
"Hệ thủy thì phóng số lượng nước nhất định, bây giờ có nhiều người như vậy, tuy căn cứ có một nhà máy nước tinh khiết cỡ nhỏ vẫn còn vận hành được, nhưng cũng không thể thỏa mãn nhu cầu của nhiều người như vậy. Hệ mộc hình như phải tham gia nghiên cứu trồng cây nông nghiệp, dù sao ăn no mặc ấp cũng là vấn đề đại sự. Hệ thổ thì tham dự xây dựng thành thị." Tiểu Giang thật đúng là không hổ như chính hắn đã nói cái gì cũng biết: "Hình như căn cứ còn tuyển dị năng giả trị liệu, có điều dường như bây giờ chỉ có một người. Còn có vài dị năng giả có tính đặc thù khác, cái này không được rõ cho lắm."
Thực tính ra thì cả nhà bọn họ đều là người căn cứ cần...
Nhìn xem tiếng người huyên náo, ra ra vào vào nhiệm vụ đại sảnh, Hạ Uyển cuối cùng nhớ ra con của mình: "A Trác, anh nói Ôn Minh có lẽ ở căn cứ hay không?"
"Nếu như không có sai lầm gì thì có lẽ đã đến vài ngày rồi." Ôn Trác gật gật đầu, nói thật, anh đã sớm quên mình còn có con trai rồi.
"Nhiều người như vậy chúng ta làm sao tìm được? Cũng tuyên bố nhiệm vụ tìm người?"
Tiểu Giang nghe thế, bận rộn nghĩ kế: "Nếu như xác định đã ở căn cứ thì có thể đi đến chỗ quản lý kiểm tra, có điều chuyện này cần phải có thời gian, có rất nhiều người xếp hàng. Nếu tuyên bố nhiệm vụ thì sẽ nhanh hơn một chút, có điều cần có điểm tín dụng."
Vừa mới đi vào đại sảnh nhiệm vụ chuẩn bị trả nhiệm vụ, Lâm Xảo Mạn nhanh chóng thắng chân lại, vừa rồi hình như cô nghe như có ai nhắc đến tên Ôn Minh?
Ngày đó sau khi gặp được đám người Ôn Minh, Lâm Xảo Mạn xác định dị năng giả hệ lôi là ai, sau đó đã bắt đầu kế hoạch của cô, đáng tiếc cho đến bây giờ Ôn Minh ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng nhìn qua cô một lần.
Về sau đến căn cứ, bọn họ tự xây dựng tiểu đội dị năng của chính mình, Lâm Xảo Mạn dựa vào anh trai của mình muốn gia nhập, lại bị từ chối rồi, mà Lý Đồng kia cùng bạn trai của cô ta lại được tiếp nhận, Lâm Xảo Mạn thật sự cảm thấy nhóm người kia mắt bị mù rồi.
Tuy cô cũng đã nghĩ qua đến căn cứ rồi đổi mục tiêu mới, nhưng sau khi nhìn một vòng, ngoài trừ những đại nhân vậy cao cao tại thượng tiếp xúc không đến, Ôn Minh mà cô từng gặp là tốt nhất rồi.
Dung mạo khôi ngô anh tuấn, dị năng cường đại, quan trọng nhất là bên người cũng không có những người con gái khác, nếu cứ như vậy mà buông tha, Lâm Xảo Mạn cảm thấy sau này mình sẽ không tìm được người đàn ông cực phẩm như vậy nữa.
Bởi vậy sau đó cứ vài ngày Lâm Xảo Mạn khắp nơi tình cờ gặp gỡ, nhưng mị nhãn đều vứt cho kẻ mù lòa nhìn, hơn nữa bọn họ thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng càng ngày càng khó đụng phải, cộng thêm bên người còn có Triệu Bác Xa không có ánh mắt người nhìn này cứ sáp đến gần, hoàn toàn là không có bất cứ tiến triển gì.
Cô nhớ rõ nghe người ta nói qua Ôn Minh đến nơi này đợi người nhà, vừa rồi nghe mấy người kia nói đến Ôn Minh, lẽ nào là người nhà của cậu ấy sao?
Hạ Uyển còn đang suy nghĩ nếu không cứ đi phát một thông báo tìm người, thì chợt nghe sau lưng có người nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi các người tìm Ôn Minh sao?"
Quay đầu lại nhìn thấy một cô gái trẻ thanh lệ mỉm cười với chị.
"Cháu là... "
"Là như thế này." Lâm Xảo Mạn nhẹ giọng thoải mái nói: "Vừa rồi không cẩn thận đã nghe được các người tìm Ôn Minh, vừa lúc tôi quen biết một người tên Ôn Minh, cũng không biết có phải là người các người muốn tìm hay không, cho nên..."
Hạ Uyển nói Lâm Xảo Mạn hình dung tướng mạo Ôn Minh mà cô quen biết, sau đó cười nói với cô: "Nếu đúng như lời nói... thế thì chính là cùng một người rồi."
"Thật sự?" Trên mặt Lâm Xảo Mạn lộ ra vẻ mặt kinh hỉ thỏa đáng: "Cháu vẫn luôn nghe Ôn Minh nói đang chờ các người lâu rồi, cũng rất lo lắng cho các người, nhìn thấy các người đến anh ấy nhất định sẽ rất vui mừng đấy."
"Thật sao?" Ôn Trác biểu lộ có chút nghiền ngẫm, nhớ Dao Dao còn có chút khả năng, nhớ bọn họ sao... cái này tỉ lệ rất thấp à.
"Đúng vậy nha!" Lâm Xảo Mạn khẳng định gật đầu: "Thật không nghĩ đến chú và dì hai người còn trẻ như vậy, hoàn toàn nhìn không ra là ba mẹ của Ôn Minh, không khác gì anh chị của anh ấy cả."
Hạ Uyển lễ phép cười cười, hỏi: "Vậy bọn họ đâu?"
"Bây giờ tiểu đội của bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, tính toán thời gian, hiện tại có lẽ sắp trở về rồi."
Lâm Xảo Mạn vẫn luôn nghĩ đến các loại tình cờ gặp gỡ, làm sao có thể không nắm rõ được thời gian đây chứ? Thời gian này quả thật cũng nên trở về rồi.
"Vậy cháu..."
"Cháu vừa giúp căn cứ tích trữ nước về." Lâm Xảo Mạn dùng tay vén tóc bên tai: "Cháu là dị năng giả hệ thủy, nếu như chú và dì cần nước thì có thể tìm cháu."
"Ah, rất lợi hại." Hạ Uyển cười gật gật đầu.
Ôn Dao nhìn cô gái mới nhìn qua cảm thấy rất thanh thuần này, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy không khỏe, tinh thần lực của cô cảm thấy bây giờ trong đầu của cô gái này đang nghĩ một đống cách lớn, dù sao chính là không phù hợp với vẻ ngoài của cô gái này.
Hạ Uyển quyết định đi cửa ra vào nhìn xem, Lâm Xảo Mạn rất nhiệt tình muốn dẫn đường, Tiểu Giang thoáng chút khó chịu, người này từ đâu xuất hiện, đoạt mất sinh ý của hắn.
Đang lúc hắn cân nhắc phải làm sao bây giờ, Ôn Trác lại đưa cho hắn một chai nước: "Được rồi, chúng ta rất hài lòng công tác dẫn đường của cậu, bây giờ cậu có thể trở về."
Tiểu Giang không nghĩ đến còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, nước còn quý hơn đồ ăn rất nhiều, hắn vội vàng nhận lấy nước, không ngừng cúi người nói lời cảm ơn, sau đó chạy nhanh như làn khói.
Lâm Xảo Mạn dẫn theo bốn người đi về hướng cổng lớn, trên đường giọng nói nhu hòa của cô nói rất nhiều chuyện làm không khí không kém phần thú vị, còn sảng khoái miêu tả tình cảnh lúc Ôn Minh cứu các cô, trong giọng nói tràn đầy sùng bái, đáy mắt còn thỉnh thoảng lộ ra chút tình yêu say đắm cùng ngượng ngùng.
Hạ Uyển một bên vui tươi hớn hở nghe, một bên trao đổi ánh mắt cùng Ôn Trác, lấy kinh nghiệm của bọn họ, như thế nào lại không nhìn ra tiểu tâm tư của cô gái này?
Có điều đây là chuyện của người trẻ tuổi, vẫn để cho bọn họ tự mình giải quyết, bây giờ có người muốn miễn phí cho dẫn đường cho bọn hắn, cớ sao không làm?
Cổng lớn bên này cùng khu Tân An bọn họ đi vào cũng không khác nhau lắm, cửa ra vào có rất nhiều quân binh canh gác, đi ra ngoài tùy ý, lúc tiến vào phải kiểm tra. Bên cạnh cổng lớn cũng đồng dạnh có một vài người xanh xao vàng vọt vây quanh đó, nhìn thấy những người quen thuộc liền tiến đến xin ăn.
Lâm Xảo Mạn khẽ thở dài: "Tận thế đến, rất nhiều dân chúng đều chịu khổ, nhìn hoàn cảnh của bọn hắn thật đáng thương đau lòng, cuộc sống của bọn hắn như thế nào trôi qua đây." Nói xong còn lau lau khóe mắt, một phen trách trời thương dân, bộ dạng đầy lo lắng.
Người nhà họ Ôn bảo trì trầm mặc, biểu thị không tiếp thêm lời...
Cũng may lục tục ngo ngoe có người trở về, cửa lớn có rất nhiều xe hơn, bọn hắn cũng mặc kệ Lâm Xảo Mạn vẫn còn ở đằng kia ca thán, bắt đầu nhìn về phía cổng lờn, nhìn xem có thể nhìn thấy Ôn Minh hay không.
Ôn Dao trực tiếp phóng thích tinh thần lực nhìn qua ngoài cửa lớn tìm kiếm, cũng không phát hiện tinh thần lực của Ôn Minh, có điều... thấy được một tinh thần lực quen thuộc.
Trong xe, Tranh cảm giác phía sau lưng mát lạnh, tóc gáy toàn thân đều dựng lên, có người rình coi hắn! Hắn cẩn thận nhìn chung quanh một lần, cũng không phát hiện cái gì, chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi?
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh hắn tùy ý vỗ vỗ vai của hắn, hỏi: "Phương Càn, anh làm sao vậy?"
Tranh lắc đầu, có thể là ảo giác thôi...
Có điều đợi đến lúc tiến vào căn cứ nhìn qua cửa sổ xe thấy một hai vợ chồng kia...
Tại sao lại gặp bọn hắn rồi!
Không có việc gì không có việc gì, trước khi không phải đã suy nghĩ không có thù oán gì với bọn họ sao, xem như không phát hiện!
Đám người Ôn Dao chờ khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng chờ được Ôn Minh.
Ôn Minh bọn hắn cùng một tiểu đội dị năng khác nhận một nhiệm vụ lớn, vừa mới thông qua kiểm tra tiến vào căn cứ, liền thấy cách đó không xa ba mẹ và em gái đang đứng chờ.
Không kịp hô dừng xe, Ôn Minh một phát kéo cửa xe nhảy xuống, Từ Dương đang lái xe sợ hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng thắng gấp lại, hắn thò đầu ra la lớn: "Ôn Minh, cậu làm gì thế hả!"
Chỉ thấy Ôn Minh chạy về hướng người một nhà đứng ven đường, bên cạnh người nhà kia còn có Bạch Liên Hoa luôn một mực muốn sáp đến gần Ôn Minh, đây không phải đột nhiên vừa ý Bạch Liên hoa rồi chứ?
Đang nghĩ ngợi chỉ thấy Ôn Minh một phát nhấc bổng bé gái khoảng mười tuổi lên, còn xoay hai vòng, Từ Dương lập tức kịp phản ứng. Hắn hướng về sau nói lớn với hai người kia: "Em gái Ôn Minh của cậu ấy đến rồi! Chúng ta mau đi xem một chút!"
Ôn Dao bị Ôn Minh xoay vòng đầu có chút choáng váng, anh trai lâu như vậy không gặp, như thế nào vẫn còn high như vậy chứ!
Ôn Dao không chút khách khí, tát thẳng một cái lên mặt Ôn Minh, vẻ mặt ghét bỏ, trong ánh mắt lộ ra đầy khinh bỉ.
Ôn Minh bị em gái ruột vỗ một cái cũng không để ý, sự tỉnh táo tự kiềm chế gần đây trên khuôn mặt tuấn tú khó được lộ ra nụ cười có chút ngu đần. Vẫn là Hạ Uyển giải cứu Ôn Dao: "Đều lớn đến thế rồi, mau thả em gái của con xuống."
Cẩn thận buông Ôn Dao xuống, còn chưa kịp mở lời bên cạnh đã có giọng nữ chọc vào: "Ôn Minh, chú và dì đợi anh ở chổ này lâu lắm rồi."
Dáng vẻ tươi cười còn lưu trên khóe miệng Ôn Minh lập tức thu vào, vừa rồi chỉ nhìn thấy em gái, không chú ý cô gái này đang ở đây, xem bộ dạng như vậy cậu cũng có thể tưởng tượng xảy ra chuyện gì.
Ôn Minh lạnh lùng nói cảm ơn với Lâm Xảo Mạn, sau đó lại cúi đầu bắt đầu kiểm tra em gái có bị thương hay không, có bị gầy đi hay không.
Lâm Xảo Mạn nhìn thấy Ôn Minh vây quanh xem cô bé, trong lòng quả thực muốn gào thét: tại sao lại không giống với kịch bản!!
Nơi này hơn phân nửa khu vực đều là khu dân cư, mà nơi bọn họ muốn đi vẫn còn trong giao gới của khu trong và khu ngoài.
Trên đường còn có xe buýt có thể vẫy tay để xe ngừng lại, sau đó chở bọn họ đến nơi muốn đến, Ôn Trác trực tiếp dẫn mọi người lên xe, mỗi người mất 0.2 điểm tín dụng, dùng thẻ của Lạc Ngữ Điệp quét đấy.
Tiểu Giang đau lòng lên xe, cảm thấy cả nhà này thật sự quá phá sản rồi, nên biết điểm tín dụng của căn cứ không dễ kiếm được như vậy đâu!
Đến chỗ mục đích, đầu tiên Tiểu Giang dẫn bọn họ đến nơi giao dịch vật tư.
Tại đây có thể dùng điểm tín dụng đổi vật tư, cũng có thể dùng vật tư đổi điểm tín dụng. Có một màn hình điện tử biểu hiện tỷ giá hối đoái hôm nay, dường như mỗi ngày đều khác nhau. Ở trong đó các loại đồ vật dụng cụ thuộc về dược phẩm y tế có điểm tín dụng cao nhất đấy.
Trong đó có hai cửa sổ chuyên môn đổi tinh hạch, một viên tinh hạch cấp một đổi được một điểm tín dụng, cấp hai đổi được năm điểm tín dụng, mà tinh hạch có màu sắc khác nhau theo quy tắc có thể đổi được mười điểm tín dụng.
Bên trong nơi giao dịch người đến người đi, rất nhiều người ra ngoài thu thập vật tư, ở chỗ này đem những đồ vật chính mình thu thập được tiến hành trao đổi, vậy mà cũng phải xếp một hàng rất dài, dù sao hiện tại Zombie cấp thấp vẫn dễ giết.
Cẩn thận ghi nhớ một vài đồ vật trao đổi, bọn họ lại đi đến đại sảnh nhiệm vụ.
Ngoại trừ xác định địa điểm quân lính canh gác bên ngoài, trên đường đi có thể trông thấy rất nhiều đội tuần tra đầy đủ trang bị đầy đủ, không thể không nói những người này cho mọi người cảm giác an toàn rất lớn.
Đại sảnh nhiệm vụ cũng có một màn hình điện tử lớn như vậy, bên trên có rất nhiều nhiệm vụ do căn cứ hoặc cá nhân tuyên bố, chủ yếu là ra thu thập vật tư đặc biệt và tìm người. Nơi cửa sổ nhiệm vụ cũng có người ra vào tấp nập.
Ở bên kia đại sảnh còn có mấy cửa sổ thông báo tuyển dụng, chủ yếu là thông báo tuyển dụng nhân viên y tế cùng nghiên cứu khoa học, cũng có một vài nơi căn cứ cần xây dựng nơi sinh sống. Còn có một bảng thông báo viết chiêu binh, có cơ hội rất tốt.
Tiểu Giang nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: "Các người có dị năng giả hay không?"
"Có, làm sao vậy?"
"Là như thế này." Tiểu Giang gãi gãi đầu: "Hiện tại căn cứ đang cưỡng chế thi hành trưng dụng dị năng giả hệ thủy, hệ mộc và hệ thở, có điều vẫn có trả thù lao, đồ ăn cùng điểm tín dụng, mỗi ngày chỉ cần hoàn thành số lượng công việc nhất định là được rồi."
Ý là cô còn phải đi làm việc? Mặt Ôn Dao thoáng đen, cái kia còn không bằng ghi cô không có dị năng đây này.
"Chủ yếu làm những thứ gì?" Hạ Uyển hỏi.
"Hệ thủy thì phóng số lượng nước nhất định, bây giờ có nhiều người như vậy, tuy căn cứ có một nhà máy nước tinh khiết cỡ nhỏ vẫn còn vận hành được, nhưng cũng không thể thỏa mãn nhu cầu của nhiều người như vậy. Hệ mộc hình như phải tham gia nghiên cứu trồng cây nông nghiệp, dù sao ăn no mặc ấp cũng là vấn đề đại sự. Hệ thổ thì tham dự xây dựng thành thị." Tiểu Giang thật đúng là không hổ như chính hắn đã nói cái gì cũng biết: "Hình như căn cứ còn tuyển dị năng giả trị liệu, có điều dường như bây giờ chỉ có một người. Còn có vài dị năng giả có tính đặc thù khác, cái này không được rõ cho lắm."
Thực tính ra thì cả nhà bọn họ đều là người căn cứ cần...
Nhìn xem tiếng người huyên náo, ra ra vào vào nhiệm vụ đại sảnh, Hạ Uyển cuối cùng nhớ ra con của mình: "A Trác, anh nói Ôn Minh có lẽ ở căn cứ hay không?"
"Nếu như không có sai lầm gì thì có lẽ đã đến vài ngày rồi." Ôn Trác gật gật đầu, nói thật, anh đã sớm quên mình còn có con trai rồi.
"Nhiều người như vậy chúng ta làm sao tìm được? Cũng tuyên bố nhiệm vụ tìm người?"
Tiểu Giang nghe thế, bận rộn nghĩ kế: "Nếu như xác định đã ở căn cứ thì có thể đi đến chỗ quản lý kiểm tra, có điều chuyện này cần phải có thời gian, có rất nhiều người xếp hàng. Nếu tuyên bố nhiệm vụ thì sẽ nhanh hơn một chút, có điều cần có điểm tín dụng."
Vừa mới đi vào đại sảnh nhiệm vụ chuẩn bị trả nhiệm vụ, Lâm Xảo Mạn nhanh chóng thắng chân lại, vừa rồi hình như cô nghe như có ai nhắc đến tên Ôn Minh?
Ngày đó sau khi gặp được đám người Ôn Minh, Lâm Xảo Mạn xác định dị năng giả hệ lôi là ai, sau đó đã bắt đầu kế hoạch của cô, đáng tiếc cho đến bây giờ Ôn Minh ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng nhìn qua cô một lần.
Về sau đến căn cứ, bọn họ tự xây dựng tiểu đội dị năng của chính mình, Lâm Xảo Mạn dựa vào anh trai của mình muốn gia nhập, lại bị từ chối rồi, mà Lý Đồng kia cùng bạn trai của cô ta lại được tiếp nhận, Lâm Xảo Mạn thật sự cảm thấy nhóm người kia mắt bị mù rồi.
Tuy cô cũng đã nghĩ qua đến căn cứ rồi đổi mục tiêu mới, nhưng sau khi nhìn một vòng, ngoài trừ những đại nhân vậy cao cao tại thượng tiếp xúc không đến, Ôn Minh mà cô từng gặp là tốt nhất rồi.
Dung mạo khôi ngô anh tuấn, dị năng cường đại, quan trọng nhất là bên người cũng không có những người con gái khác, nếu cứ như vậy mà buông tha, Lâm Xảo Mạn cảm thấy sau này mình sẽ không tìm được người đàn ông cực phẩm như vậy nữa.
Bởi vậy sau đó cứ vài ngày Lâm Xảo Mạn khắp nơi tình cờ gặp gỡ, nhưng mị nhãn đều vứt cho kẻ mù lòa nhìn, hơn nữa bọn họ thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng càng ngày càng khó đụng phải, cộng thêm bên người còn có Triệu Bác Xa không có ánh mắt người nhìn này cứ sáp đến gần, hoàn toàn là không có bất cứ tiến triển gì.
Cô nhớ rõ nghe người ta nói qua Ôn Minh đến nơi này đợi người nhà, vừa rồi nghe mấy người kia nói đến Ôn Minh, lẽ nào là người nhà của cậu ấy sao?
Hạ Uyển còn đang suy nghĩ nếu không cứ đi phát một thông báo tìm người, thì chợt nghe sau lưng có người nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi các người tìm Ôn Minh sao?"
Quay đầu lại nhìn thấy một cô gái trẻ thanh lệ mỉm cười với chị.
"Cháu là... "
"Là như thế này." Lâm Xảo Mạn nhẹ giọng thoải mái nói: "Vừa rồi không cẩn thận đã nghe được các người tìm Ôn Minh, vừa lúc tôi quen biết một người tên Ôn Minh, cũng không biết có phải là người các người muốn tìm hay không, cho nên..."
Hạ Uyển nói Lâm Xảo Mạn hình dung tướng mạo Ôn Minh mà cô quen biết, sau đó cười nói với cô: "Nếu đúng như lời nói... thế thì chính là cùng một người rồi."
"Thật sự?" Trên mặt Lâm Xảo Mạn lộ ra vẻ mặt kinh hỉ thỏa đáng: "Cháu vẫn luôn nghe Ôn Minh nói đang chờ các người lâu rồi, cũng rất lo lắng cho các người, nhìn thấy các người đến anh ấy nhất định sẽ rất vui mừng đấy."
"Thật sao?" Ôn Trác biểu lộ có chút nghiền ngẫm, nhớ Dao Dao còn có chút khả năng, nhớ bọn họ sao... cái này tỉ lệ rất thấp à.
"Đúng vậy nha!" Lâm Xảo Mạn khẳng định gật đầu: "Thật không nghĩ đến chú và dì hai người còn trẻ như vậy, hoàn toàn nhìn không ra là ba mẹ của Ôn Minh, không khác gì anh chị của anh ấy cả."
Hạ Uyển lễ phép cười cười, hỏi: "Vậy bọn họ đâu?"
"Bây giờ tiểu đội của bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, tính toán thời gian, hiện tại có lẽ sắp trở về rồi."
Lâm Xảo Mạn vẫn luôn nghĩ đến các loại tình cờ gặp gỡ, làm sao có thể không nắm rõ được thời gian đây chứ? Thời gian này quả thật cũng nên trở về rồi.
"Vậy cháu..."
"Cháu vừa giúp căn cứ tích trữ nước về." Lâm Xảo Mạn dùng tay vén tóc bên tai: "Cháu là dị năng giả hệ thủy, nếu như chú và dì cần nước thì có thể tìm cháu."
"Ah, rất lợi hại." Hạ Uyển cười gật gật đầu.
Ôn Dao nhìn cô gái mới nhìn qua cảm thấy rất thanh thuần này, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy không khỏe, tinh thần lực của cô cảm thấy bây giờ trong đầu của cô gái này đang nghĩ một đống cách lớn, dù sao chính là không phù hợp với vẻ ngoài của cô gái này.
Hạ Uyển quyết định đi cửa ra vào nhìn xem, Lâm Xảo Mạn rất nhiệt tình muốn dẫn đường, Tiểu Giang thoáng chút khó chịu, người này từ đâu xuất hiện, đoạt mất sinh ý của hắn.
Đang lúc hắn cân nhắc phải làm sao bây giờ, Ôn Trác lại đưa cho hắn một chai nước: "Được rồi, chúng ta rất hài lòng công tác dẫn đường của cậu, bây giờ cậu có thể trở về."
Tiểu Giang không nghĩ đến còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, nước còn quý hơn đồ ăn rất nhiều, hắn vội vàng nhận lấy nước, không ngừng cúi người nói lời cảm ơn, sau đó chạy nhanh như làn khói.
Lâm Xảo Mạn dẫn theo bốn người đi về hướng cổng lớn, trên đường giọng nói nhu hòa của cô nói rất nhiều chuyện làm không khí không kém phần thú vị, còn sảng khoái miêu tả tình cảnh lúc Ôn Minh cứu các cô, trong giọng nói tràn đầy sùng bái, đáy mắt còn thỉnh thoảng lộ ra chút tình yêu say đắm cùng ngượng ngùng.
Hạ Uyển một bên vui tươi hớn hở nghe, một bên trao đổi ánh mắt cùng Ôn Trác, lấy kinh nghiệm của bọn họ, như thế nào lại không nhìn ra tiểu tâm tư của cô gái này?
Có điều đây là chuyện của người trẻ tuổi, vẫn để cho bọn họ tự mình giải quyết, bây giờ có người muốn miễn phí cho dẫn đường cho bọn hắn, cớ sao không làm?
Cổng lớn bên này cùng khu Tân An bọn họ đi vào cũng không khác nhau lắm, cửa ra vào có rất nhiều quân binh canh gác, đi ra ngoài tùy ý, lúc tiến vào phải kiểm tra. Bên cạnh cổng lớn cũng đồng dạnh có một vài người xanh xao vàng vọt vây quanh đó, nhìn thấy những người quen thuộc liền tiến đến xin ăn.
Lâm Xảo Mạn khẽ thở dài: "Tận thế đến, rất nhiều dân chúng đều chịu khổ, nhìn hoàn cảnh của bọn hắn thật đáng thương đau lòng, cuộc sống của bọn hắn như thế nào trôi qua đây." Nói xong còn lau lau khóe mắt, một phen trách trời thương dân, bộ dạng đầy lo lắng.
Người nhà họ Ôn bảo trì trầm mặc, biểu thị không tiếp thêm lời...
Cũng may lục tục ngo ngoe có người trở về, cửa lớn có rất nhiều xe hơn, bọn hắn cũng mặc kệ Lâm Xảo Mạn vẫn còn ở đằng kia ca thán, bắt đầu nhìn về phía cổng lờn, nhìn xem có thể nhìn thấy Ôn Minh hay không.
Ôn Dao trực tiếp phóng thích tinh thần lực nhìn qua ngoài cửa lớn tìm kiếm, cũng không phát hiện tinh thần lực của Ôn Minh, có điều... thấy được một tinh thần lực quen thuộc.
Trong xe, Tranh cảm giác phía sau lưng mát lạnh, tóc gáy toàn thân đều dựng lên, có người rình coi hắn! Hắn cẩn thận nhìn chung quanh một lần, cũng không phát hiện cái gì, chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi?
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh hắn tùy ý vỗ vỗ vai của hắn, hỏi: "Phương Càn, anh làm sao vậy?"
Tranh lắc đầu, có thể là ảo giác thôi...
Có điều đợi đến lúc tiến vào căn cứ nhìn qua cửa sổ xe thấy một hai vợ chồng kia...
Tại sao lại gặp bọn hắn rồi!
Không có việc gì không có việc gì, trước khi không phải đã suy nghĩ không có thù oán gì với bọn họ sao, xem như không phát hiện!
Đám người Ôn Dao chờ khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng chờ được Ôn Minh.
Ôn Minh bọn hắn cùng một tiểu đội dị năng khác nhận một nhiệm vụ lớn, vừa mới thông qua kiểm tra tiến vào căn cứ, liền thấy cách đó không xa ba mẹ và em gái đang đứng chờ.
Không kịp hô dừng xe, Ôn Minh một phát kéo cửa xe nhảy xuống, Từ Dương đang lái xe sợ hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng thắng gấp lại, hắn thò đầu ra la lớn: "Ôn Minh, cậu làm gì thế hả!"
Chỉ thấy Ôn Minh chạy về hướng người một nhà đứng ven đường, bên cạnh người nhà kia còn có Bạch Liên Hoa luôn một mực muốn sáp đến gần Ôn Minh, đây không phải đột nhiên vừa ý Bạch Liên hoa rồi chứ?
Đang nghĩ ngợi chỉ thấy Ôn Minh một phát nhấc bổng bé gái khoảng mười tuổi lên, còn xoay hai vòng, Từ Dương lập tức kịp phản ứng. Hắn hướng về sau nói lớn với hai người kia: "Em gái Ôn Minh của cậu ấy đến rồi! Chúng ta mau đi xem một chút!"
Ôn Dao bị Ôn Minh xoay vòng đầu có chút choáng váng, anh trai lâu như vậy không gặp, như thế nào vẫn còn high như vậy chứ!
Ôn Dao không chút khách khí, tát thẳng một cái lên mặt Ôn Minh, vẻ mặt ghét bỏ, trong ánh mắt lộ ra đầy khinh bỉ.
Ôn Minh bị em gái ruột vỗ một cái cũng không để ý, sự tỉnh táo tự kiềm chế gần đây trên khuôn mặt tuấn tú khó được lộ ra nụ cười có chút ngu đần. Vẫn là Hạ Uyển giải cứu Ôn Dao: "Đều lớn đến thế rồi, mau thả em gái của con xuống."
Cẩn thận buông Ôn Dao xuống, còn chưa kịp mở lời bên cạnh đã có giọng nữ chọc vào: "Ôn Minh, chú và dì đợi anh ở chổ này lâu lắm rồi."
Dáng vẻ tươi cười còn lưu trên khóe miệng Ôn Minh lập tức thu vào, vừa rồi chỉ nhìn thấy em gái, không chú ý cô gái này đang ở đây, xem bộ dạng như vậy cậu cũng có thể tưởng tượng xảy ra chuyện gì.
Ôn Minh lạnh lùng nói cảm ơn với Lâm Xảo Mạn, sau đó lại cúi đầu bắt đầu kiểm tra em gái có bị thương hay không, có bị gầy đi hay không.
Lâm Xảo Mạn nhìn thấy Ôn Minh vây quanh xem cô bé, trong lòng quả thực muốn gào thét: tại sao lại không giống với kịch bản!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.