Chương 732: Đảo ngược (hai chương hợp nhất)
Đông Trùng Hạ Uyển
03/02/2022
Edit: Trang Nguyễn
Dư Thanh Dương nhìn cô gái được người đàn ông cường tráng bảo hộ sau lưng, hai mắt đỏ ngầu bốc lên sự khát máu y hệt hận ý.
Bây giờ đầu hắn đau muốn nứt ra, dường như có thứ gì tùy ý quấy loạn trong đầu, hận không thể ngất đi cho rồi.
Lúc này ký ức trong đầu hắn có chút hỗn loạn, còn nhiều thêm một vài ký ức dường như của sinh vật biến dị nào đó, lộn xộn tràn ngập trong đầu óc.
Hắn chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt trong đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Xảo Mạn giả trang yếu đuối như tiểu bạch hoa, trong lòng không ngăn được cơn phẫn nộ.
Cũng bởi vì người phụ nữ này, vào lúc hắn hoàn toàn không phòng bị đã xuống tay ác độc với hắn. truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Nếu gϊếŧ chết hắn cũng thôi đi, không nghĩ đến người phụ nữ rắn rết này lại dám đưa hắn tay đám người kia làm thí nghiệm!
Ký ức của hắn đứt quãng, nhưng cũng không trở ngại hắn biết rõ bản thân đã trải qua cái gì trong khoảng thời gian này.
Cho đến bây giờ hắn chưa từng nghĩ qua, chuyện như vậy lại xảy ra trên người hắn.
Chuyện này so với lúc trước hắn bị ép chạy ra khỏi căn cứ Hoa Bắc càng khiến hắn cảm thấy sỉ nhục hơn!
Cảm nhận ánh mắt đầy hận ý thấu xương của đối phương rơi trên người minh, trong lòng Lâm Xảo Mạn không ngừng trầm xuống.
Trước đó cô ta lợi dụng đồ vật trên người ra tay bất ngờ với bọn người Bạc Sa tạo thành hỗn loạn, sau đó để người đàn ông bên người mang cô ta xông ra ngoài.
Sở dĩ chỉ thông báo cho đối phương biết, ngoại trừ thực lực hắn không tệ, quan trọng nhất cô ta biết rõ đối phương thích mình.
Cho dù hắn rất khắc chế, nhưng cô ta có thể cảm giác được ánh mắt cực nóng rơi trên người mình.
Trước đó cô ta vẫn luôn có mục đích nâng đối phương lên, ngẫu nhiên cũng sẽ nói một vài lời tốt, làm một ít động tác mập mờ, nhưng lại không để hắn đơn giản có được.
Trong tận thế có thể gặp được một người đàn ông như vậy, thật đúng là hiếm có.
Những người khác cô ta không bảo đảm sau khi rời đi bọn hắn sẽ không vì đồ vật trong tay cô ta mà ra tay với cô ta không, tự nhiên chỉ đành bỏ qua.
Bọn hắn thuận lợi đột phát vòng vây xông ra ngoài, cũng tiến vào thông đạo dưới mặt đất, không gặp bất kỳ ngăn trở gì.
Đám người bạc Sa cũng không đuổi theo, cuối cùng để bọn hắn thuận lợi trốn khỏi căn cứ Hoa Tây.
Nhưng cô ta thật không ngờ, Dư Thanh Dương lại lén lút đi theo sau bọn họ.
Càng quan trọng hơn là, lúc này hắn dường như đã thoát khỏi khống chế...
Tuy không biết vì sao đối phương làm được, nhưng nghĩ đến chính mình làm những gì với hắn, Lâm Xảo Mạn biết rõ, hắn tuyệt đối không buông tha cho mình, giữa bọn hắn chỉ còn quan hệ không chết không từ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Xảo Mạn không ngừng biến hóa, Dư Thanh Dương chịu đựng cơn đau đớn, lộ ra nụ cười đáng sợ đầy dữ tợn.
"Làm sao, không tưởng tượng được tôi có thể tỉnh lại à? Hừ, như vậy mới thật sự tốt, đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, lúc trước nếu không phải cô theo chân tôi, cô đã sớm không còn xương cốt rồi, cuối cùng cô lại dám phản bội tôi!"
Đối mặt với sự chất vất của Dư Thanh Dương, Lâm Xảo mạn không trả lời, cô ta nghĩ phải làm như thế nào giải quyết được hắn ta.
Về phần lời hắn nói, Lâm Xảo Mạn xì mũi coi thường.
Cô ta đi theo hắn cũng không trải qua ngày nào tốt lành, lúc ở căn cứ Hoa Bắc hắn có một vị hôn thê luôn tìm cô ta gây phiền toái, nếu không phải cô ta có thủ đoạn, đã sớm chết mất xác rồi.
Sau khi bọn hắn thoát khỏi căn cứ Hoa bắc, mỗi lần hắn phiền lòng nổi giận, cô ta đều trở thành nơi trút giận của hắn.
Động tí là đánh chửi, thậm chí sau khi vào căn cứ Hoa Tây, vì lôi kéo vài người, còn đẩy cô ta lên giường kẻ khác...
Nếu không phải bị dồn đến tình trạng như thế, cô ta làm sao lại làm ra những chuyện kia?
Buồn cười nhất là Dư Thanh Dương còn tưởng rằng tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn, tính tình âm tình bất định kai làm cho bao nhiêu người bên dưới oán hận hắn.
Nếu không phải có những người kia trợ giúp, cô ta làm sao có thể thành công như vậy?
Chỉ là một người bị người người xa lánh mà thôi.
Đầu óc Dư Thanh Dương lúc này thật ra vẫn còn có chút hỗn loạn, nhưng hắn thật sự nhịn không được, không bầm thây vạn đoạn người phụ nữ trước mắt này, thật sự khó giải mối hận trong lòng hắn.
Hắn biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ, đều là do người phụ nữ trước mắt này!
Hắn không hề nói nhảm, ra lệnh một tiếng, mấy con rối đi theo bên cạnh hắn nhào tới hai người đối diện!
Người đàn ông ngăn cản ở phía trước lập tức nghênh đón, chặn đòn tấn công của mấy người kia.
Nhưng đối phương khoảng sáu bảy người, một mình hắn căn bản không ngăn cản nổi.
Bởi vì phải bảo vệ Lâm Xảo Mạn đang trốn ở sau lưng, động tác của người đàn ông bị gò bó, rất nhanh, trên người hắn đã xuất hiện đủ loại vết thương, nghiêm trọng nhất chính là một nhát chém bên chỗ vai trái, máu tươi chảy ra xối xả, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.
Mùi máu tanh kia làm cho Dư Thanh Dương hưng phấn, cơn đau đầu dường như cũng dịu đi chút ít.
Nhìn tốc độ đối phương phản kích trong vây công càng ngày càng chậm, rõ ràng không thể chống đỡ được bao lâu nữa, đôi đồng tử hiện hồng của Dư Thanh Dương dâng lên một sự suиɠ sướиɠ.
Rất nhanh, người đàn ông chống đỡ không nổi, cuối cùng chân sau quỳ gối xuống đất, vết thương trải rộng khắp người, cả người dường như ngâm mình trong máu.
Lâm Xảo Mạn nhào vào trên người đối phương, hai mắt đong đầy nước mắt, không ngừng dùng dị năng trị liệu cho đối phương.
Vì sinh tồn, Lâm Xảo Mạn cũng không keo kiệt sử dụng tinh thạch và thuốc trên người mình, mặc dù năng lực công kích của cô ta không cao, nhưng đi theo hướng trị liệu.
Dùng kỹ năng trị liệu của hệ thủy chữa trị miệng vết thương của đối phương, nhưng tốc độ quá chậm.
Dư Thanh Dương đi lên đưa tay túm lấy cằm Lâm Xảo Mạn, hắn xuống tay rất mạnh khiến trên da thịt trắng nõn của Lâm Xảo Mạn lập tức để lại dấu vết màu đỏ.
Dư Thanh Dương ép buộc đối phương nhìn mình, mượn ánh trăng yếu ớt dò xét cô ta.
Da thịt vô cùng mịn màng, hai mắt dịu dàng rưng rưng, còn có bờ môi sáng bóng thủy nộn kia.
Chậc, nhìn có vẻ trôi qua còn tốt hơn so với lúc đi theo hắn.
Đầu Dư Thanh Dương còn có chút đau nhức, đáy lòng dường như có một con mãnh thú, không ngừng thúc giục gϊếŧ chết người phụ nữ này.
Hắn không có ý định khinh địch gϊếŧ cô ta, như vậy quá tiện nghi cho đối phương rồi.
Hắn muốn giữ lại cô ta từ từ tra trấn, để cô ta thể nghiệm một phen những thống khổ mình đã từng trải qua.
Lâm Xảo Mạn không có bất cứ phản kháng nào, cô ta giữ lại nước mắt, mặc kệ ánh mắt Dư Thanh Dương tùy ý dò xét trên mặt cô ta, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn đối phương.
Ánh mắt kia làm cho Dư Thanh Dương cảm thấy dâng trào từng cơn buồn nôn, trong lòng hắn lúc bây giờ chỉ vẻn vẹn một cảm xúc bạo ngược không cách nào áp chế được, trong đầu vốn cơn đau sắp dịu đi, lại lần nữa đánh úp lên, dường như có người lôi kéo trong đầu hắn, dường như muốn kéo hắn ra một lần nữa, khiến đôi mắt hắn hiện hồng càng phát ra đỏ tươi.
Dưới tay hắn dùng sức một cái, ném Lâm Xảo Mạn ra ngoài, sau đó cả người cong lại ôm đầu, trong miệng phát ra tiếng gào rú y hệt như con thú bị vây khốn.
Lâm Xảo Mạn bị ném mạnh lăn nhào trên đất cát, những mảnh đá bén nhọn kia cắt rách da thịt của cô ta.
Lâm Xảo Mạn bất chấp lòng bàn tay truyền đến cơn đau sâu sắc, nhìn thấy bộ dáng Dư Thanh Dương không hề phòng bị, ánh sáng trong đáy mắt cô ta lóe lên, từ trong quần áo móc ra một súng ống xinh xắn, giơ lên về phía Dư Thanh Dương cách đó không xa, quyết đoán nổ súng!
Một chùm tia sáng phát ra từ họng súng, mục tiêu chính là đầu của Dư Thanh Dương!
Khóe miệng Lâm Xảo Mạn có chút giơ lên, đáy mắt hiện ra vẻ đắc ý.
Hừ, cô ta đã có thể kéo Dư Thanh Dương xuống một lần, vậy cũng có thể kéo hắn xuống lần thứ hai!
Chỉ là đáng tiếc, nếu khoảng cách thời gian đủ dài, cô ta còn có thể thông qua thứ kia khống chế đối phương, dù sao để Dư Thanh Dương biến thành như vậy tốn không ít công phu và một cái giá lớn, bây giờ cũng đã vô dụng.
Nhưng, không đợi đáy mắt Lâm Xảo Mạn đắc y lan tràn, một bóng đen đột nhiên nhảy lên, trực tiếp chắn ở trước mặt Dư Thanh Dương!
Chùm tia sáng xuyên thấu qua thân thể đối phương, chờ đến khi hắn ngã xuống, lộ ra Dư Thanh Dương đứng ở phía sau lông tóc không chút tổn thương.
Hắn hoàn toàn không có bộ dáng đầy thống khổ bất lực như trước đó, mà thân thể đứng thẳng dậy, dùng ánh mắt mỉa mai lặng yên nhìn qua Lâm Xảo Mạn đang lộ vẻ mặt khiếp sợ.
"Hừ, đã bị gạt một lần, cô cho rằng tôi vẫn bị gạt lần thứ hai sao?"
Dường như thưởng thức ánh mắt khó tin của Lâm Xảo Mạn, trong lòng Dư Thanh Dương dâng trào một cỗ khoái ý.
"Khuôn mặt này của cô ngược lại lừa gạt không ít người, tôi cũng bị gạt trong tya cô, nhưng cũng chỉ như vậy, cô cho rằng cô có thể chạy thoát được sao?"
Nhìn thấy Dư Thanh Dương khôi phục bộ dáng bình thường, rốt cuộc Lâm Xảo Mạn thu hồi bộ dáng kia lại khôi phục vẻ khổ sở động lòng người, mím môi, vẻ mặt lãnh đạm hỏi: "Trước đó đều là anh giả vờ?"
Dư Thanh Dương a một tiếng, không trả lời.
Cũng không tính giả bộ, hắn thật sự đau đầu, chỉ có điều thuận thế làm theo mà thôi.
Nhìn thấy bộ dáng tự cho là đúng của đối phương, làm cho tâm tình hắn suиɠ sướиɠ.
Trong lòng Lâm Xảo Mạn thầm hận, vừa rồi không gϊếŧ chết được hắn, bây giờ muốn ra tay lần nữa đã vô ích rồi.
Nhưng bảo cô ta bó tay chịu trói là không thể nào, rơi vào trong tay Dư Thanh Dương, cô ta tuyệt đối không có chỗ tốt!
Như vậy, cũng cũng chỉ còn một biện pháp cuối cùng thôi...
Nhưng vào lúc này, người đàn ông quỳ trên mặt đất kia đột nhiên đổ vào trong miệng thứ gì đó, sau đó ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, khí thế trên người bắt đầu tăng vọt lên.
Ôn Dao vẫn luôn dùng tinh thần lực quan sát tình huống bên này híp híp mắt.
Ôn Dao nhận ra đối phương chắc hẳn sử dụng một loại thuốc nào đó giống như thuốc bộc phát, nhưng dược hiệu của loại thuốc này rõ ràng mạnh hơn thuốc bộc phát chính quy rất nhiều.
Vốn chỉ là dị năng giả cấp năm đỉnh phong, trong giây phút ngắn ngủi dùng thuốc, đã biến thành dị năng giả cấp bảy.
Chỉ là...
Lúc này người nọ đã không thể gọi là người nữa rồi,thân hình hắn tăng vọt lên mấy lần, cao gần ba mét, bên ngoài thân thể xuất hiện lân giáp kỳ quái, con mắt cũng biến thành đồng tử dựng đứng, trong cổ họng phát ra tiếng gào kỳ quái của dã thú.
Phòng thí nghiệm căn cứ Hoa Tây này đến cùng làm thí nghiệm gì vậy, làm thứ nào cũng người không ra người quỷ không ra quỷ vậy!
Dư Thanh Dương cũng bị biến cố bất thình lình chấn kinh rồi, hắn hỗn hỗn độn độn, cộng thêm trí nhớ hỗn loạn thiếu thốn, căn bản không biết đối phương dùng thuốc gì.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hắn cảm thấy đối phương nguy hiểm.
Vài con rối chung quanh nghe theo mệnh lệnh của hắn một lần nữa xông lên, vẫn như cũ thiên về một bên treo lên đánh,nhưng lần này nhân vật điên đảo rồi.
Người bên này của Dư Thanh Dương hầu như không có bao nhiêu sức hoàn thủ, trực tiếp bị một cước đá bay.
Chỉ trong chốc lát, ở đây cũng chỉ còn lại ba người.
Lâm Xảo Mạn chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, cô ta sửa sang lại quần áo của mình, sau đó lộ ra một mỉm cười quen thuộc với Dư Thanh Dương.
Loại thuốc này là thuốc bộc phát mới nhất mà cô tay lấy được từ đám người Bạc Sa kia đấy.
Bởi vì hoàn cảnh căn cứ Hoa Tây, rất nhiều dị thực chế tạo thuốc đều không có, cho nên căn cứ Hoa Tây cũng không mở được sở nghiên cứu thuốc, tất cả các loại thuốc đều vận chuyển từ căn cứ Hoa Trung đến.
Đám người Bạc Sa kia cũng không biết dùng phương pháp gì, nghiên cứu chế tạo ngoại trừ chủng loại lại như thuốc bộc phát.
Nhưng dược hiệu loại thuốc này quá tai hại, người sử dụng cuối cùng chỉ có một kết cục —— chính là kiệt sức mà chết.
Hơn nữa nguyên vật liệu chế tạo loại thuốc này dường như rất hiếm có, cho nên trên tay bọn Bạc Sa cũng không nhiều, hơn nữa chính bọn hắn căn bản sẽ không sử dụng.
Dù sao không ai muốn chết.
Trong tay Lâm Xảo Mạn cũng chỉ có một lọ, trước đó chữa thương cho đối phương đã lén lút nhét vào trong tay của hắn.
Cô ta không xác định đối phương có thể vì cô ta mà uống loại thuốc này hay không, nhưng đã đến mức này, hắn nhất định biết Dư Thanh Dương sẽ không bỏ qua hắn, cho nên khả năng dùng rất lớn.
"Anh có thể tỉnh lại tôi cũng rất kinh ngạc, điều này chỉ có thể nói rõ thủ đoạn của đám người Bạc Sa kia vẫn có chỗ sai lầm, nhưng như vậy thì đã sao? Nếu như anh chuẩn bị đầy đủ mới đến tìm tôi, nói không chừng tôi thật đúng không còn cách nào, nhưng anh chỉ mới khôi phục một chút sức lực đã không thể chờ đợi xông lên, tôi chỉ có thể nói quả nhiên không có đầu óc, trách không được mấy lần đều thất bại."
Lâm Xảo Mạn ngân nga giọng nói đầy nhu hòa, trên mặt còn mang vui vẻ dịu dạng, hoàn toàn không còn bộ dáng yếu đuối bất lực như trước kia.
"Nói thật, nếu anh không làm việc xúc động ngốc nghếch như vậy, nói không chừng sẽ không trở thành như ngày hôm nay."
Lâm Xảo Mạn lắc đầu, trên mặt mang theo một chút tiếc nuối.
Dư Thanh Dương nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không ngờ trong tay người phụ nữ này còn có thứ này.
Hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Lâm Xảo Mạn, cũng bất chấp suy nghĩ trước đó, càng bất chấp đầu óc còn chưa hoàn toàn bớt đau đớn, đều rút tinh thần lực có thể khống chế được đem ra hết, đập nồi dìm thuyền đâm thẳng tới tinh thần hải của đối phương.
"A —— "
Phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng không phải Lâm Xảo Mạn, mà là Dư Thanh Dương!
Nhìn Dư Thanh Dương quỳ rạp xuống đất, bụm đầu lăn qua lăn lại, Lâm Xảo Mạn lấy vật thể hình kim loại từ trong túi ra.
"Không phải đầu óc anh hỏng hết rồi đó chứ, thứ này còn ở trong tay tôi, anh lại dám sử dụng tinh thần lực tấn công tôi?"
Trước mắt Dư Thanh Dương biến thành màu đen, cơn đau đớn kịch liệt dường như có búa tạ bổ đầu hắn ra.
Hắn nghe không rõ Lâm Xảo Mạn nói cái gì, chỉ là không ngừng đập đầu, ý đồ dùng cách này giảm bớt sự đau đớn cho chính mình.
Nhìn Dư Thanh Dương như vậy, Lâm Xảo Mạn cũng đã mất tâm tư tra tấn đối phương, cô ta vỗ vỗ quần áo dính đầy tro bụi do trước đó ngã lăn trên đất, ra lệnh cho người đàn ông kia: "Giải quyết hết đi."
Thời gian sắp đến rồi, qua không lâu nữa người đàn ông này cũng sẽ chết, nhân lúc còn thời gian, để hắn tranh thủ thời gian đưa cô ta đến nơi cô ta đã lén lút bố trí trước đó, bằng không chỉ có một mình một người, bên ngoài nguy cơ bốn phía quá nguy hiểm.
Người đàn ông trầm mặc, hắn biết rõ mình sống không được bao lâu, nói hối hận dường như cũng có một chút hối hận, nhưng hắn không có sự lựa chọn, cho dù thế nào cũng đều chỉ có một con đường chết.
Hắn rủ mắt xuống nhìn thoáng qua người phụ nữ trở nên vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn bên người.
Hắn biết rõ đối phương vốn không yếu đuối như mặt ngoài biểu hiện, cũng đã nghe một ít chuyện về cô ta, biết mọi người sau lưng nói cô ta lòng dạ rắn rết, tâm ngoan thủ lạt.
Nhưng như vậy thì đã sao, hắn biết rõ trước kia cô ta gặp phải rất nhiều chuyện không tốt, hơn nữa bên trong tận thế, tâm không hung ác làm sao sống sót?
Hơn nữa không biết vì sao, hắn chính là không nhịn được ném ánh mắt dừng trên người cô ta, cũng không quản nổi lòng của mình.
Mà thôi, đây đều là tự tìm cả đấy.
Người đàn ông tự giễu một phen, đi đến Dư Thanh Dương ngã xuống đất, chuẩn bị chấm dứt nổi thống khổ của hắn.
Ngay trong nháy mắt hắn ra tay đó, vô số băng trùy ùn ùn kéo đến ngập trời đánh về phía hắn, khiến hắn không thể không lui về phía sau vài bước
Chương 733: Gặp gỡ lần nữa
Dư Thanh Dương nhìn cô gái được người đàn ông cường tráng bảo hộ sau lưng, hai mắt đỏ ngầu bốc lên sự khát máu y hệt hận ý.
Bây giờ đầu hắn đau muốn nứt ra, dường như có thứ gì tùy ý quấy loạn trong đầu, hận không thể ngất đi cho rồi.
Lúc này ký ức trong đầu hắn có chút hỗn loạn, còn nhiều thêm một vài ký ức dường như của sinh vật biến dị nào đó, lộn xộn tràn ngập trong đầu óc.
Hắn chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt trong đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Xảo Mạn giả trang yếu đuối như tiểu bạch hoa, trong lòng không ngăn được cơn phẫn nộ.
Cũng bởi vì người phụ nữ này, vào lúc hắn hoàn toàn không phòng bị đã xuống tay ác độc với hắn. truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Nếu gϊếŧ chết hắn cũng thôi đi, không nghĩ đến người phụ nữ rắn rết này lại dám đưa hắn tay đám người kia làm thí nghiệm!
Ký ức của hắn đứt quãng, nhưng cũng không trở ngại hắn biết rõ bản thân đã trải qua cái gì trong khoảng thời gian này.
Cho đến bây giờ hắn chưa từng nghĩ qua, chuyện như vậy lại xảy ra trên người hắn.
Chuyện này so với lúc trước hắn bị ép chạy ra khỏi căn cứ Hoa Bắc càng khiến hắn cảm thấy sỉ nhục hơn!
Cảm nhận ánh mắt đầy hận ý thấu xương của đối phương rơi trên người minh, trong lòng Lâm Xảo Mạn không ngừng trầm xuống.
Trước đó cô ta lợi dụng đồ vật trên người ra tay bất ngờ với bọn người Bạc Sa tạo thành hỗn loạn, sau đó để người đàn ông bên người mang cô ta xông ra ngoài.
Sở dĩ chỉ thông báo cho đối phương biết, ngoại trừ thực lực hắn không tệ, quan trọng nhất cô ta biết rõ đối phương thích mình.
Cho dù hắn rất khắc chế, nhưng cô ta có thể cảm giác được ánh mắt cực nóng rơi trên người mình.
Trước đó cô ta vẫn luôn có mục đích nâng đối phương lên, ngẫu nhiên cũng sẽ nói một vài lời tốt, làm một ít động tác mập mờ, nhưng lại không để hắn đơn giản có được.
Trong tận thế có thể gặp được một người đàn ông như vậy, thật đúng là hiếm có.
Những người khác cô ta không bảo đảm sau khi rời đi bọn hắn sẽ không vì đồ vật trong tay cô ta mà ra tay với cô ta không, tự nhiên chỉ đành bỏ qua.
Bọn hắn thuận lợi đột phát vòng vây xông ra ngoài, cũng tiến vào thông đạo dưới mặt đất, không gặp bất kỳ ngăn trở gì.
Đám người bạc Sa cũng không đuổi theo, cuối cùng để bọn hắn thuận lợi trốn khỏi căn cứ Hoa Tây.
Nhưng cô ta thật không ngờ, Dư Thanh Dương lại lén lút đi theo sau bọn họ.
Càng quan trọng hơn là, lúc này hắn dường như đã thoát khỏi khống chế...
Tuy không biết vì sao đối phương làm được, nhưng nghĩ đến chính mình làm những gì với hắn, Lâm Xảo Mạn biết rõ, hắn tuyệt đối không buông tha cho mình, giữa bọn hắn chỉ còn quan hệ không chết không từ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Xảo Mạn không ngừng biến hóa, Dư Thanh Dương chịu đựng cơn đau đớn, lộ ra nụ cười đáng sợ đầy dữ tợn.
"Làm sao, không tưởng tượng được tôi có thể tỉnh lại à? Hừ, như vậy mới thật sự tốt, đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, lúc trước nếu không phải cô theo chân tôi, cô đã sớm không còn xương cốt rồi, cuối cùng cô lại dám phản bội tôi!"
Đối mặt với sự chất vất của Dư Thanh Dương, Lâm Xảo mạn không trả lời, cô ta nghĩ phải làm như thế nào giải quyết được hắn ta.
Về phần lời hắn nói, Lâm Xảo Mạn xì mũi coi thường.
Cô ta đi theo hắn cũng không trải qua ngày nào tốt lành, lúc ở căn cứ Hoa Bắc hắn có một vị hôn thê luôn tìm cô ta gây phiền toái, nếu không phải cô ta có thủ đoạn, đã sớm chết mất xác rồi.
Sau khi bọn hắn thoát khỏi căn cứ Hoa bắc, mỗi lần hắn phiền lòng nổi giận, cô ta đều trở thành nơi trút giận của hắn.
Động tí là đánh chửi, thậm chí sau khi vào căn cứ Hoa Tây, vì lôi kéo vài người, còn đẩy cô ta lên giường kẻ khác...
Nếu không phải bị dồn đến tình trạng như thế, cô ta làm sao lại làm ra những chuyện kia?
Buồn cười nhất là Dư Thanh Dương còn tưởng rằng tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn, tính tình âm tình bất định kai làm cho bao nhiêu người bên dưới oán hận hắn.
Nếu không phải có những người kia trợ giúp, cô ta làm sao có thể thành công như vậy?
Chỉ là một người bị người người xa lánh mà thôi.
Đầu óc Dư Thanh Dương lúc này thật ra vẫn còn có chút hỗn loạn, nhưng hắn thật sự nhịn không được, không bầm thây vạn đoạn người phụ nữ trước mắt này, thật sự khó giải mối hận trong lòng hắn.
Hắn biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ, đều là do người phụ nữ trước mắt này!
Hắn không hề nói nhảm, ra lệnh một tiếng, mấy con rối đi theo bên cạnh hắn nhào tới hai người đối diện!
Người đàn ông ngăn cản ở phía trước lập tức nghênh đón, chặn đòn tấn công của mấy người kia.
Nhưng đối phương khoảng sáu bảy người, một mình hắn căn bản không ngăn cản nổi.
Bởi vì phải bảo vệ Lâm Xảo Mạn đang trốn ở sau lưng, động tác của người đàn ông bị gò bó, rất nhanh, trên người hắn đã xuất hiện đủ loại vết thương, nghiêm trọng nhất chính là một nhát chém bên chỗ vai trái, máu tươi chảy ra xối xả, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.
Mùi máu tanh kia làm cho Dư Thanh Dương hưng phấn, cơn đau đầu dường như cũng dịu đi chút ít.
Nhìn tốc độ đối phương phản kích trong vây công càng ngày càng chậm, rõ ràng không thể chống đỡ được bao lâu nữa, đôi đồng tử hiện hồng của Dư Thanh Dương dâng lên một sự suиɠ sướиɠ.
Rất nhanh, người đàn ông chống đỡ không nổi, cuối cùng chân sau quỳ gối xuống đất, vết thương trải rộng khắp người, cả người dường như ngâm mình trong máu.
Lâm Xảo Mạn nhào vào trên người đối phương, hai mắt đong đầy nước mắt, không ngừng dùng dị năng trị liệu cho đối phương.
Vì sinh tồn, Lâm Xảo Mạn cũng không keo kiệt sử dụng tinh thạch và thuốc trên người mình, mặc dù năng lực công kích của cô ta không cao, nhưng đi theo hướng trị liệu.
Dùng kỹ năng trị liệu của hệ thủy chữa trị miệng vết thương của đối phương, nhưng tốc độ quá chậm.
Dư Thanh Dương đi lên đưa tay túm lấy cằm Lâm Xảo Mạn, hắn xuống tay rất mạnh khiến trên da thịt trắng nõn của Lâm Xảo Mạn lập tức để lại dấu vết màu đỏ.
Dư Thanh Dương ép buộc đối phương nhìn mình, mượn ánh trăng yếu ớt dò xét cô ta.
Da thịt vô cùng mịn màng, hai mắt dịu dàng rưng rưng, còn có bờ môi sáng bóng thủy nộn kia.
Chậc, nhìn có vẻ trôi qua còn tốt hơn so với lúc đi theo hắn.
Đầu Dư Thanh Dương còn có chút đau nhức, đáy lòng dường như có một con mãnh thú, không ngừng thúc giục gϊếŧ chết người phụ nữ này.
Hắn không có ý định khinh địch gϊếŧ cô ta, như vậy quá tiện nghi cho đối phương rồi.
Hắn muốn giữ lại cô ta từ từ tra trấn, để cô ta thể nghiệm một phen những thống khổ mình đã từng trải qua.
Lâm Xảo Mạn không có bất cứ phản kháng nào, cô ta giữ lại nước mắt, mặc kệ ánh mắt Dư Thanh Dương tùy ý dò xét trên mặt cô ta, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn đối phương.
Ánh mắt kia làm cho Dư Thanh Dương cảm thấy dâng trào từng cơn buồn nôn, trong lòng hắn lúc bây giờ chỉ vẻn vẹn một cảm xúc bạo ngược không cách nào áp chế được, trong đầu vốn cơn đau sắp dịu đi, lại lần nữa đánh úp lên, dường như có người lôi kéo trong đầu hắn, dường như muốn kéo hắn ra một lần nữa, khiến đôi mắt hắn hiện hồng càng phát ra đỏ tươi.
Dưới tay hắn dùng sức một cái, ném Lâm Xảo Mạn ra ngoài, sau đó cả người cong lại ôm đầu, trong miệng phát ra tiếng gào rú y hệt như con thú bị vây khốn.
Lâm Xảo Mạn bị ném mạnh lăn nhào trên đất cát, những mảnh đá bén nhọn kia cắt rách da thịt của cô ta.
Lâm Xảo Mạn bất chấp lòng bàn tay truyền đến cơn đau sâu sắc, nhìn thấy bộ dáng Dư Thanh Dương không hề phòng bị, ánh sáng trong đáy mắt cô ta lóe lên, từ trong quần áo móc ra một súng ống xinh xắn, giơ lên về phía Dư Thanh Dương cách đó không xa, quyết đoán nổ súng!
Một chùm tia sáng phát ra từ họng súng, mục tiêu chính là đầu của Dư Thanh Dương!
Khóe miệng Lâm Xảo Mạn có chút giơ lên, đáy mắt hiện ra vẻ đắc ý.
Hừ, cô ta đã có thể kéo Dư Thanh Dương xuống một lần, vậy cũng có thể kéo hắn xuống lần thứ hai!
Chỉ là đáng tiếc, nếu khoảng cách thời gian đủ dài, cô ta còn có thể thông qua thứ kia khống chế đối phương, dù sao để Dư Thanh Dương biến thành như vậy tốn không ít công phu và một cái giá lớn, bây giờ cũng đã vô dụng.
Nhưng, không đợi đáy mắt Lâm Xảo Mạn đắc y lan tràn, một bóng đen đột nhiên nhảy lên, trực tiếp chắn ở trước mặt Dư Thanh Dương!
Chùm tia sáng xuyên thấu qua thân thể đối phương, chờ đến khi hắn ngã xuống, lộ ra Dư Thanh Dương đứng ở phía sau lông tóc không chút tổn thương.
Hắn hoàn toàn không có bộ dáng đầy thống khổ bất lực như trước đó, mà thân thể đứng thẳng dậy, dùng ánh mắt mỉa mai lặng yên nhìn qua Lâm Xảo Mạn đang lộ vẻ mặt khiếp sợ.
"Hừ, đã bị gạt một lần, cô cho rằng tôi vẫn bị gạt lần thứ hai sao?"
Dường như thưởng thức ánh mắt khó tin của Lâm Xảo Mạn, trong lòng Dư Thanh Dương dâng trào một cỗ khoái ý.
"Khuôn mặt này của cô ngược lại lừa gạt không ít người, tôi cũng bị gạt trong tya cô, nhưng cũng chỉ như vậy, cô cho rằng cô có thể chạy thoát được sao?"
Nhìn thấy Dư Thanh Dương khôi phục bộ dáng bình thường, rốt cuộc Lâm Xảo Mạn thu hồi bộ dáng kia lại khôi phục vẻ khổ sở động lòng người, mím môi, vẻ mặt lãnh đạm hỏi: "Trước đó đều là anh giả vờ?"
Dư Thanh Dương a một tiếng, không trả lời.
Cũng không tính giả bộ, hắn thật sự đau đầu, chỉ có điều thuận thế làm theo mà thôi.
Nhìn thấy bộ dáng tự cho là đúng của đối phương, làm cho tâm tình hắn suиɠ sướиɠ.
Trong lòng Lâm Xảo Mạn thầm hận, vừa rồi không gϊếŧ chết được hắn, bây giờ muốn ra tay lần nữa đã vô ích rồi.
Nhưng bảo cô ta bó tay chịu trói là không thể nào, rơi vào trong tay Dư Thanh Dương, cô ta tuyệt đối không có chỗ tốt!
Như vậy, cũng cũng chỉ còn một biện pháp cuối cùng thôi...
Nhưng vào lúc này, người đàn ông quỳ trên mặt đất kia đột nhiên đổ vào trong miệng thứ gì đó, sau đó ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, khí thế trên người bắt đầu tăng vọt lên.
Ôn Dao vẫn luôn dùng tinh thần lực quan sát tình huống bên này híp híp mắt.
Ôn Dao nhận ra đối phương chắc hẳn sử dụng một loại thuốc nào đó giống như thuốc bộc phát, nhưng dược hiệu của loại thuốc này rõ ràng mạnh hơn thuốc bộc phát chính quy rất nhiều.
Vốn chỉ là dị năng giả cấp năm đỉnh phong, trong giây phút ngắn ngủi dùng thuốc, đã biến thành dị năng giả cấp bảy.
Chỉ là...
Lúc này người nọ đã không thể gọi là người nữa rồi,thân hình hắn tăng vọt lên mấy lần, cao gần ba mét, bên ngoài thân thể xuất hiện lân giáp kỳ quái, con mắt cũng biến thành đồng tử dựng đứng, trong cổ họng phát ra tiếng gào kỳ quái của dã thú.
Phòng thí nghiệm căn cứ Hoa Tây này đến cùng làm thí nghiệm gì vậy, làm thứ nào cũng người không ra người quỷ không ra quỷ vậy!
Dư Thanh Dương cũng bị biến cố bất thình lình chấn kinh rồi, hắn hỗn hỗn độn độn, cộng thêm trí nhớ hỗn loạn thiếu thốn, căn bản không biết đối phương dùng thuốc gì.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hắn cảm thấy đối phương nguy hiểm.
Vài con rối chung quanh nghe theo mệnh lệnh của hắn một lần nữa xông lên, vẫn như cũ thiên về một bên treo lên đánh,nhưng lần này nhân vật điên đảo rồi.
Người bên này của Dư Thanh Dương hầu như không có bao nhiêu sức hoàn thủ, trực tiếp bị một cước đá bay.
Chỉ trong chốc lát, ở đây cũng chỉ còn lại ba người.
Lâm Xảo Mạn chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, cô ta sửa sang lại quần áo của mình, sau đó lộ ra một mỉm cười quen thuộc với Dư Thanh Dương.
Loại thuốc này là thuốc bộc phát mới nhất mà cô tay lấy được từ đám người Bạc Sa kia đấy.
Bởi vì hoàn cảnh căn cứ Hoa Tây, rất nhiều dị thực chế tạo thuốc đều không có, cho nên căn cứ Hoa Tây cũng không mở được sở nghiên cứu thuốc, tất cả các loại thuốc đều vận chuyển từ căn cứ Hoa Trung đến.
Đám người Bạc Sa kia cũng không biết dùng phương pháp gì, nghiên cứu chế tạo ngoại trừ chủng loại lại như thuốc bộc phát.
Nhưng dược hiệu loại thuốc này quá tai hại, người sử dụng cuối cùng chỉ có một kết cục —— chính là kiệt sức mà chết.
Hơn nữa nguyên vật liệu chế tạo loại thuốc này dường như rất hiếm có, cho nên trên tay bọn Bạc Sa cũng không nhiều, hơn nữa chính bọn hắn căn bản sẽ không sử dụng.
Dù sao không ai muốn chết.
Trong tay Lâm Xảo Mạn cũng chỉ có một lọ, trước đó chữa thương cho đối phương đã lén lút nhét vào trong tay của hắn.
Cô ta không xác định đối phương có thể vì cô ta mà uống loại thuốc này hay không, nhưng đã đến mức này, hắn nhất định biết Dư Thanh Dương sẽ không bỏ qua hắn, cho nên khả năng dùng rất lớn.
"Anh có thể tỉnh lại tôi cũng rất kinh ngạc, điều này chỉ có thể nói rõ thủ đoạn của đám người Bạc Sa kia vẫn có chỗ sai lầm, nhưng như vậy thì đã sao? Nếu như anh chuẩn bị đầy đủ mới đến tìm tôi, nói không chừng tôi thật đúng không còn cách nào, nhưng anh chỉ mới khôi phục một chút sức lực đã không thể chờ đợi xông lên, tôi chỉ có thể nói quả nhiên không có đầu óc, trách không được mấy lần đều thất bại."
Lâm Xảo Mạn ngân nga giọng nói đầy nhu hòa, trên mặt còn mang vui vẻ dịu dạng, hoàn toàn không còn bộ dáng yếu đuối bất lực như trước kia.
"Nói thật, nếu anh không làm việc xúc động ngốc nghếch như vậy, nói không chừng sẽ không trở thành như ngày hôm nay."
Lâm Xảo Mạn lắc đầu, trên mặt mang theo một chút tiếc nuối.
Dư Thanh Dương nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không ngờ trong tay người phụ nữ này còn có thứ này.
Hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Lâm Xảo Mạn, cũng bất chấp suy nghĩ trước đó, càng bất chấp đầu óc còn chưa hoàn toàn bớt đau đớn, đều rút tinh thần lực có thể khống chế được đem ra hết, đập nồi dìm thuyền đâm thẳng tới tinh thần hải của đối phương.
"A —— "
Phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng không phải Lâm Xảo Mạn, mà là Dư Thanh Dương!
Nhìn Dư Thanh Dương quỳ rạp xuống đất, bụm đầu lăn qua lăn lại, Lâm Xảo Mạn lấy vật thể hình kim loại từ trong túi ra.
"Không phải đầu óc anh hỏng hết rồi đó chứ, thứ này còn ở trong tay tôi, anh lại dám sử dụng tinh thần lực tấn công tôi?"
Trước mắt Dư Thanh Dương biến thành màu đen, cơn đau đớn kịch liệt dường như có búa tạ bổ đầu hắn ra.
Hắn nghe không rõ Lâm Xảo Mạn nói cái gì, chỉ là không ngừng đập đầu, ý đồ dùng cách này giảm bớt sự đau đớn cho chính mình.
Nhìn Dư Thanh Dương như vậy, Lâm Xảo Mạn cũng đã mất tâm tư tra tấn đối phương, cô ta vỗ vỗ quần áo dính đầy tro bụi do trước đó ngã lăn trên đất, ra lệnh cho người đàn ông kia: "Giải quyết hết đi."
Thời gian sắp đến rồi, qua không lâu nữa người đàn ông này cũng sẽ chết, nhân lúc còn thời gian, để hắn tranh thủ thời gian đưa cô ta đến nơi cô ta đã lén lút bố trí trước đó, bằng không chỉ có một mình một người, bên ngoài nguy cơ bốn phía quá nguy hiểm.
Người đàn ông trầm mặc, hắn biết rõ mình sống không được bao lâu, nói hối hận dường như cũng có một chút hối hận, nhưng hắn không có sự lựa chọn, cho dù thế nào cũng đều chỉ có một con đường chết.
Hắn rủ mắt xuống nhìn thoáng qua người phụ nữ trở nên vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn bên người.
Hắn biết rõ đối phương vốn không yếu đuối như mặt ngoài biểu hiện, cũng đã nghe một ít chuyện về cô ta, biết mọi người sau lưng nói cô ta lòng dạ rắn rết, tâm ngoan thủ lạt.
Nhưng như vậy thì đã sao, hắn biết rõ trước kia cô ta gặp phải rất nhiều chuyện không tốt, hơn nữa bên trong tận thế, tâm không hung ác làm sao sống sót?
Hơn nữa không biết vì sao, hắn chính là không nhịn được ném ánh mắt dừng trên người cô ta, cũng không quản nổi lòng của mình.
Mà thôi, đây đều là tự tìm cả đấy.
Người đàn ông tự giễu một phen, đi đến Dư Thanh Dương ngã xuống đất, chuẩn bị chấm dứt nổi thống khổ của hắn.
Ngay trong nháy mắt hắn ra tay đó, vô số băng trùy ùn ùn kéo đến ngập trời đánh về phía hắn, khiến hắn không thể không lui về phía sau vài bước
Chương 733: Gặp gỡ lần nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.