Chương 481: Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bĩ thân
Đông Trùng Hạ Uyển
20/09/2021
Laura nhắm chặt hai mắt, trong lòng hiện lên một tia tuyệt vọng.
Cô không phải không nghĩ đến phản kháng, nhưng không biết vì cái gì, thân thể của mình dường như bị cái gì đó đè nặng, căn bản không có cách nào dùng lực, dị năng cũng không phóng được.
Hơn nữa tuy Đại Hoàng chỉ mới ở chung ngắn ngủn một tháng, nhưng cô vẫn hiểu rõ thực lực của nó.
Cô biết rõ, coi như mình dùng toàn bộ sức lực, cũng không có khả năng tránh khỏi móng vuốt của nó!
Đã như vầy, vậy thì cứ như thế đi, ít nhất bọn Below sẽ không có việc gì, hy vọng sau này Below trưởng thành hơn, dẫn theo những đứa trẻ khác đấu tranh sinh tồn.
Laura từ từ nhắm hai mắt, chờ giây phút cuối cùng kia đến...
Có thể...
Chỉ là mấy phút trôi qua, cô cũng không cảm thấy cổ mình truyền đến bất cứ cảm giác đau đớn gì, nhưng bên mũi vẫn nồng đậm mùi hôi thối còn nặng hơn trước kia.
Laura lén lút hé ra một kẽ hở, phát hiện đầu của mình bị bao phủ trong cái miệng lớn kia, hàm răng sắc bén kia còn cách chiếc cổ yếu ớt của mình mấy li thôi, chỉ cần cử động một thoáng, có thể đơn giản cắn đứt cổ của mình.
Thời gian dần qua, cái miệng rộng đầy máu kia rời khỏi đỉnh đầu của cô, sống sót sau tai nạn khiến Laura không để ý đến thương thế sau lưng của mình, cô bật mạnh ngồi dậy!
Sau đó xoay người, vẻ mặt kinh ngạc không thôi nhìn qua Đại Hoàng.
Đại Hoàng cũng rất ủy khuất, lúc ấy nó thật sự muốn cắn đứt cổ đối phương đấy, thế nhưng vào giây phút cuối cùng chủ nhân nhà mình lại nắm chặt lông trên cổ nó, ngăn cản nó lại.
Không phải hỏi nó muốn xử lý như thế nào sao!
Nhân loại ác độc đáng ghét như vậy vì sao không cho nó ăn một miếng?!
Một tay Ôn Dao ôm thú con màu trắng vùi đầu co lại một đoàn trắng, tay kia lần nữa chọc chọc vào đầu Đại Hoàng, giọng điệu bình thản nói: "Lúc đó cô ấy thật sự đã cứu được mi."
Ôn Dao không rõ ràng lắm tình cảnh lúc đó của Đại Hoàng, nhưng quả thật lúc đó bọn họ đã cứu được Đại Hoàng, đây là sự thật không thể phủ nhận được.
Nếu lúc ấy Đại Hoàng bị một đám người khác phát hiện, rất có thể cũng không có bộ dạng hôm nay rồi, có khả năng đều không nhìn thấy nó.
Bởi vậy, Ôn Dao sẽ không để Đại Hoàng gϊếŧ chết ân nhân cứu mạng của mình, chuyện này không nằm trong chuẩn tắc hành vi của Ôn Dao.
Đại Hoàng bực bội cào cào cỏ trên mặt đất, nó không chút ấn tượng với chuyện xảy ra lúc ấy, thậm chí hoài nghi thật sự mình được bọn họ cứu hay sao?
Nhưng ý của chủ nhân rất rõ ràng: có thể đánh, nhưng tuyệt đối không thể gϊếŧ chết!
Đối với hành vi của Laura, Ôn Dao đại khái có thể đoán được một vài nguyên nhân, không có gì hơn ngoài việc không muốn nó rời khỏi mà thôi.
Ôn Dao miễn bàn về hành vi của đối phương, dù sao lập trường đều khác nhau.
Nhưng, đã làm, phải chuẩn bị tư tưởng chịu hậu quả sau này.
Laura không biết Ôn Dao và Đại Hoàng trao đổi thế nào, nhưng cô cũng đã nhận ra dường như Ôn Dao cũng không có ý định gϊếŧ cô.
Trong lòng cô thở dài một hơi, dù sao, có thể còn sống, ai cũng không muốn chết, chỉ là bị đánh một trận, bị thương mà thôi.
Cô là dị năng giả hệ mộc, năng lực khôi phục mạnh hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần không chết, cô vẫn có thể từ từ bình phục lại đấy.
Lại một trận gió lớn thổi tới, lần này Laura bị gió cuốn lên, bay giữa không trung.
Trên không trung cô bị xoay tròn cực kỳ nhanh, cả cái đầu đều bị lắc lư thành một đoàn bột nhão, trong cổ họng cũng truyền đến cảm giác buồn nôn.
"Phanh!"
Gió thổi Laura lên trên không chỗ hồ nước, sau đó đột nhiên biến mất, cả người Laura chìm thẳng vào trong nước, bùng lên bọt nước màu trắng cực lớn.
Đợi qua một hồi lâu, Laura mới xông ra từ trong nước, cô thở dốc rất lâu, mới bắt đầu từ từ bơi vào bờ bên cạnh.
Cũng may trông hồ nước này dường như cũng không có loài cá có tính công kích nào, Laura thuận lợi bò lên trên bờ.
Laura ghé vào lên đồng cỏ bên cạnh bờ há to miệng thở hổn hển, bây giờ cô chật vật đến cực điểm, tóc rối tung dán chặt vào da đầu, quần áo cũng bị đao gió chém rách tả tơi, còn treo lơ lửng trên người.
Ngoại trừ nơi bị thương trước đó, bây giờ trên người cô đều xuất hiện tất cả miệng vết thương lớn nhỏ, miệng vết thương dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của nước lạnh càng thêm đau nhói.
Đại Hoàng không tiến hành công kích lần nữa, nó cảm thấy hơi nhàm chán rồi, công kích một người không có chút khả năng phản kháng nào, thật không có chút vui thú gì.
Ôn Dao nhảy xuống từ trên lưng Đại Hoàng, Ôn Dao đi đến trước mặt Laura ngồi xổm xuống, trong tay đột nhiên xuất hiện một ít gốc dị thực.
Ôn Dao vò dị thực thành một cục, cố nhỏ ra một ít chất lỏng màu tím nhạt nhỏ lên vết thương dài trên lưng Laura.
Laura gắt gao cắn chặt răng, không có phát ra một tia thanh âm.
Cô không biết đối phương nhỏ cái gì lên trên miệng vết thương của cô, nhưng cô suy đoán rất có thể cùng loại với thứ cô từng dùng.
Đúng vậy, Ôn Dao chỉ là lấy cách của người trị lại người mà thôi, Ôn Dao không biết lúc ấy Laura dùng cái gì với Đại Hoàng, nhưng trong tay Ôn Dao thu nhặt không ít dị thực đấy, Ôn Dao cũng có loại dị thực ngăn cản miệng vết thương khép lại.
"Trong bảy ngày miệng vết thương sẽ phát tác nhiều lần, huề nhau."
Ôn Dao ném cặn bã dị thực trong tay xuống hồ nước, sau khi dùng nước rửa sạch, Ôn Dao đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Nhìn quần áo trên người Laura dưới lưỡi dao gió của Đại Hoàng hầu như bị biến thành vải rách, Ôn Dao lấy từ trong không gian một chiếc áo khoác phủ lên trên người Laura, sau đó ngồi lên trên lưng Đại Hoàng đi thẳng.
Một mảnh núi rừng này khá an toàn, bằng không bọn họ cũng sẽ không lựa chọn ở lại chỗ này, cho nên Ôn Dao cũng không lo lắng an nguy của đối phương.
Đợi Ôn Dao đi xa, Laura nghiêng đầu nhìn áo khoác che trên người mình, chẳng biết tại sao đột nhiên cười ra tiếng.
Thật đúng là người kỳ quái à...
Laura coi như là đã gặp qua rất nhiều người, nhưng cô chưa từng gặp người như vậy, nói tâm ngoan thủ lạt cũng không phải, nói thiện lương cũng không phải.
Có lẽ, cái này là người có thực lực chân chính chăng?
Bọn hắn cường đại đến mức không cần để ý đến cách nhìn của những người khác, làm việc dựa theo tâm ý của mình.
Như vậy, chính mình xem như gặp may rồi à?
Đã tránh được một kiếp...
Laura đợi dòng suy nghĩ của mình bình tĩnh trở lại, mới bắt đầu vận dụng dị năng làm cho những tổn thương trên mặt mình nhanh chóng bình phục.
Những nơi nhìn không thấy thì không cần nói, những nơi dễ nhìn thấy nhất định phải nhanh chóng khôi phục bình thường, cô không thể khiến người khác lo lắng...
Thời điểm Ôn Doa tìm được Thor là lúc hắn đang kể chuyện cho bọn nhỏ nghe, nhân vật chính câu chuyện dĩ nhiên là chính bản thân hắn rồi, kể hắn cơ trí thế nào cùng Đại Hoàng nội ứng ngoại hợp cứu tiểu Jerry ra.
Nhìn thấy Ôn Dao cưỡi Đại Hoàng tới, Below quan sát phía sau Ôn Dao: "Laura đâu rồi?"
"Cô ấy nói đi tìm vài thứ."
Below không hoài nghi lời Ôn Dao nói... bởi vì quả thật Laura thường xuyên vào trong rừng hái vài thứ có thể ăn được trở về.
Nhìn thấy Đại Hoàng, mấy đứa trẻ còn lại lập tức bỏ qua Thor chạy qua vây lại.
Đáng tiếc Đại Hoàng sớm đã không phải King bọn hắn quen biết nữa rồi, căn bản không phản ứng đến bọn nó.
Ôn Dao chú ý tới, ngoại trừ ba đứa bé nhìn thấy đêm đó cộng thêm tiểu Jerry, hai đứa bé khác một đứa mất cánh tay phải, một đứa mắt không nhìn thấy.
Hơn nữa trong bảy đứa trẻ này, ngoại trừ Laura là dị năng giả hệ mộc, thể chất Below hơi mạnh hơn một chút, tốc độ nhanh hơn, cũng chỉ có đứa bé mất không nhìn thấy có tinh thần lực mạnh thôi, có thể là dị năng giả tinh thần lực, mấy đứa trẻ còn lại đều là người bình thường.
Hơn nữa căn cứ theo sự phán đoán của Ôn Dao, cấp bậc của bọn hắn chỉ khoảng cấp hai.
Một tổ hợp như vậy, lại có thể sống trong tận thế tàn khốc đến tận bây giờ, không thể không nói là một kỳ tích.
Cô không phải không nghĩ đến phản kháng, nhưng không biết vì cái gì, thân thể của mình dường như bị cái gì đó đè nặng, căn bản không có cách nào dùng lực, dị năng cũng không phóng được.
Hơn nữa tuy Đại Hoàng chỉ mới ở chung ngắn ngủn một tháng, nhưng cô vẫn hiểu rõ thực lực của nó.
Cô biết rõ, coi như mình dùng toàn bộ sức lực, cũng không có khả năng tránh khỏi móng vuốt của nó!
Đã như vầy, vậy thì cứ như thế đi, ít nhất bọn Below sẽ không có việc gì, hy vọng sau này Below trưởng thành hơn, dẫn theo những đứa trẻ khác đấu tranh sinh tồn.
Laura từ từ nhắm hai mắt, chờ giây phút cuối cùng kia đến...
Có thể...
Chỉ là mấy phút trôi qua, cô cũng không cảm thấy cổ mình truyền đến bất cứ cảm giác đau đớn gì, nhưng bên mũi vẫn nồng đậm mùi hôi thối còn nặng hơn trước kia.
Laura lén lút hé ra một kẽ hở, phát hiện đầu của mình bị bao phủ trong cái miệng lớn kia, hàm răng sắc bén kia còn cách chiếc cổ yếu ớt của mình mấy li thôi, chỉ cần cử động một thoáng, có thể đơn giản cắn đứt cổ của mình.
Thời gian dần qua, cái miệng rộng đầy máu kia rời khỏi đỉnh đầu của cô, sống sót sau tai nạn khiến Laura không để ý đến thương thế sau lưng của mình, cô bật mạnh ngồi dậy!
Sau đó xoay người, vẻ mặt kinh ngạc không thôi nhìn qua Đại Hoàng.
Đại Hoàng cũng rất ủy khuất, lúc ấy nó thật sự muốn cắn đứt cổ đối phương đấy, thế nhưng vào giây phút cuối cùng chủ nhân nhà mình lại nắm chặt lông trên cổ nó, ngăn cản nó lại.
Không phải hỏi nó muốn xử lý như thế nào sao!
Nhân loại ác độc đáng ghét như vậy vì sao không cho nó ăn một miếng?!
Một tay Ôn Dao ôm thú con màu trắng vùi đầu co lại một đoàn trắng, tay kia lần nữa chọc chọc vào đầu Đại Hoàng, giọng điệu bình thản nói: "Lúc đó cô ấy thật sự đã cứu được mi."
Ôn Dao không rõ ràng lắm tình cảnh lúc đó của Đại Hoàng, nhưng quả thật lúc đó bọn họ đã cứu được Đại Hoàng, đây là sự thật không thể phủ nhận được.
Nếu lúc ấy Đại Hoàng bị một đám người khác phát hiện, rất có thể cũng không có bộ dạng hôm nay rồi, có khả năng đều không nhìn thấy nó.
Bởi vậy, Ôn Dao sẽ không để Đại Hoàng gϊếŧ chết ân nhân cứu mạng của mình, chuyện này không nằm trong chuẩn tắc hành vi của Ôn Dao.
Đại Hoàng bực bội cào cào cỏ trên mặt đất, nó không chút ấn tượng với chuyện xảy ra lúc ấy, thậm chí hoài nghi thật sự mình được bọn họ cứu hay sao?
Nhưng ý của chủ nhân rất rõ ràng: có thể đánh, nhưng tuyệt đối không thể gϊếŧ chết!
Đối với hành vi của Laura, Ôn Dao đại khái có thể đoán được một vài nguyên nhân, không có gì hơn ngoài việc không muốn nó rời khỏi mà thôi.
Ôn Dao miễn bàn về hành vi của đối phương, dù sao lập trường đều khác nhau.
Nhưng, đã làm, phải chuẩn bị tư tưởng chịu hậu quả sau này.
Laura không biết Ôn Dao và Đại Hoàng trao đổi thế nào, nhưng cô cũng đã nhận ra dường như Ôn Dao cũng không có ý định gϊếŧ cô.
Trong lòng cô thở dài một hơi, dù sao, có thể còn sống, ai cũng không muốn chết, chỉ là bị đánh một trận, bị thương mà thôi.
Cô là dị năng giả hệ mộc, năng lực khôi phục mạnh hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần không chết, cô vẫn có thể từ từ bình phục lại đấy.
Lại một trận gió lớn thổi tới, lần này Laura bị gió cuốn lên, bay giữa không trung.
Trên không trung cô bị xoay tròn cực kỳ nhanh, cả cái đầu đều bị lắc lư thành một đoàn bột nhão, trong cổ họng cũng truyền đến cảm giác buồn nôn.
"Phanh!"
Gió thổi Laura lên trên không chỗ hồ nước, sau đó đột nhiên biến mất, cả người Laura chìm thẳng vào trong nước, bùng lên bọt nước màu trắng cực lớn.
Đợi qua một hồi lâu, Laura mới xông ra từ trong nước, cô thở dốc rất lâu, mới bắt đầu từ từ bơi vào bờ bên cạnh.
Cũng may trông hồ nước này dường như cũng không có loài cá có tính công kích nào, Laura thuận lợi bò lên trên bờ.
Laura ghé vào lên đồng cỏ bên cạnh bờ há to miệng thở hổn hển, bây giờ cô chật vật đến cực điểm, tóc rối tung dán chặt vào da đầu, quần áo cũng bị đao gió chém rách tả tơi, còn treo lơ lửng trên người.
Ngoại trừ nơi bị thương trước đó, bây giờ trên người cô đều xuất hiện tất cả miệng vết thương lớn nhỏ, miệng vết thương dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của nước lạnh càng thêm đau nhói.
Đại Hoàng không tiến hành công kích lần nữa, nó cảm thấy hơi nhàm chán rồi, công kích một người không có chút khả năng phản kháng nào, thật không có chút vui thú gì.
Ôn Dao nhảy xuống từ trên lưng Đại Hoàng, Ôn Dao đi đến trước mặt Laura ngồi xổm xuống, trong tay đột nhiên xuất hiện một ít gốc dị thực.
Ôn Dao vò dị thực thành một cục, cố nhỏ ra một ít chất lỏng màu tím nhạt nhỏ lên vết thương dài trên lưng Laura.
Laura gắt gao cắn chặt răng, không có phát ra một tia thanh âm.
Cô không biết đối phương nhỏ cái gì lên trên miệng vết thương của cô, nhưng cô suy đoán rất có thể cùng loại với thứ cô từng dùng.
Đúng vậy, Ôn Dao chỉ là lấy cách của người trị lại người mà thôi, Ôn Dao không biết lúc ấy Laura dùng cái gì với Đại Hoàng, nhưng trong tay Ôn Dao thu nhặt không ít dị thực đấy, Ôn Dao cũng có loại dị thực ngăn cản miệng vết thương khép lại.
"Trong bảy ngày miệng vết thương sẽ phát tác nhiều lần, huề nhau."
Ôn Dao ném cặn bã dị thực trong tay xuống hồ nước, sau khi dùng nước rửa sạch, Ôn Dao đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Nhìn quần áo trên người Laura dưới lưỡi dao gió của Đại Hoàng hầu như bị biến thành vải rách, Ôn Dao lấy từ trong không gian một chiếc áo khoác phủ lên trên người Laura, sau đó ngồi lên trên lưng Đại Hoàng đi thẳng.
Một mảnh núi rừng này khá an toàn, bằng không bọn họ cũng sẽ không lựa chọn ở lại chỗ này, cho nên Ôn Dao cũng không lo lắng an nguy của đối phương.
Đợi Ôn Dao đi xa, Laura nghiêng đầu nhìn áo khoác che trên người mình, chẳng biết tại sao đột nhiên cười ra tiếng.
Thật đúng là người kỳ quái à...
Laura coi như là đã gặp qua rất nhiều người, nhưng cô chưa từng gặp người như vậy, nói tâm ngoan thủ lạt cũng không phải, nói thiện lương cũng không phải.
Có lẽ, cái này là người có thực lực chân chính chăng?
Bọn hắn cường đại đến mức không cần để ý đến cách nhìn của những người khác, làm việc dựa theo tâm ý của mình.
Như vậy, chính mình xem như gặp may rồi à?
Đã tránh được một kiếp...
Laura đợi dòng suy nghĩ của mình bình tĩnh trở lại, mới bắt đầu vận dụng dị năng làm cho những tổn thương trên mặt mình nhanh chóng bình phục.
Những nơi nhìn không thấy thì không cần nói, những nơi dễ nhìn thấy nhất định phải nhanh chóng khôi phục bình thường, cô không thể khiến người khác lo lắng...
Thời điểm Ôn Doa tìm được Thor là lúc hắn đang kể chuyện cho bọn nhỏ nghe, nhân vật chính câu chuyện dĩ nhiên là chính bản thân hắn rồi, kể hắn cơ trí thế nào cùng Đại Hoàng nội ứng ngoại hợp cứu tiểu Jerry ra.
Nhìn thấy Ôn Dao cưỡi Đại Hoàng tới, Below quan sát phía sau Ôn Dao: "Laura đâu rồi?"
"Cô ấy nói đi tìm vài thứ."
Below không hoài nghi lời Ôn Dao nói... bởi vì quả thật Laura thường xuyên vào trong rừng hái vài thứ có thể ăn được trở về.
Nhìn thấy Đại Hoàng, mấy đứa trẻ còn lại lập tức bỏ qua Thor chạy qua vây lại.
Đáng tiếc Đại Hoàng sớm đã không phải King bọn hắn quen biết nữa rồi, căn bản không phản ứng đến bọn nó.
Ôn Dao chú ý tới, ngoại trừ ba đứa bé nhìn thấy đêm đó cộng thêm tiểu Jerry, hai đứa bé khác một đứa mất cánh tay phải, một đứa mắt không nhìn thấy.
Hơn nữa trong bảy đứa trẻ này, ngoại trừ Laura là dị năng giả hệ mộc, thể chất Below hơi mạnh hơn một chút, tốc độ nhanh hơn, cũng chỉ có đứa bé mất không nhìn thấy có tinh thần lực mạnh thôi, có thể là dị năng giả tinh thần lực, mấy đứa trẻ còn lại đều là người bình thường.
Hơn nữa căn cứ theo sự phán đoán của Ôn Dao, cấp bậc của bọn hắn chỉ khoảng cấp hai.
Một tổ hợp như vậy, lại có thể sống trong tận thế tàn khốc đến tận bây giờ, không thể không nói là một kỳ tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.