Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 202: Đi không được

Đông Trùng Hạ Uyển

01/09/2021

Ôn Dao vội vàng rút tinh thần lực về, chiếu theo tốc độ này, không bao lâu nữa cô có khả năng bạo nổ kinh mạch mà chết rồi.

Đánh giá mạch khoáng dưới đáy như thủy tinh cung này, Ôn Dao không nhịn được phỏng đoán, những tinh thạch này cùng sự hình thành tận thế có quan hệ gì hay không?

Dù sao năng lượng động nhất, nói không có ai mà tin chứ! Chẳng lẽ lại là vì địa chấn khiến cho những tinh thạch này bị chôn sâu dưới mặt đất lại nhìn thấy ánh mặt trời, sau đó một lượng lớn năng lượng thoát ra dẫn đến tận thế phát sinh?

Nhưng trái đất lớn như vậy, chỉ một chút năng lượng như vậy sao có thể sinh ra hiệu quả như thế? Có phải nói kỳ thật rất nhiều nơi đều có mạch khoáng như thế này hay không?

Nhưng cũng không giải thích được trong vòng một đêm lại đột nhiên xuất hiện tận thế, hơn nữa, những tinh thạch này làm sao sinh ra? Vì sao trước kia không có người phát hiện? Nó cùng ánh sáng màu xanh tám trăm năm trước có mối quan hệ gì hay không?

Nhưng, Ôn Dao nhìn tinh thạch dưới ánh đèn pin trong tay phản chiếu ánh sáng chói mắt, lại nghĩ tới, không phải nói ánh sáng màu xanh sao? Giống như có chút không giống à...

Không nghĩ ra Ôn Dao quyết định không nghĩ nữa, trở về bàn bạc trước với anh trai, trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt rồi nói sau.

Ôn Dao lại để thú biến dị tiếp tục đào, Ôn Dao thu những tinh thạch đào lên này đều cất vào trong không gian, đợi đến lúc tràn đầy hai phần ba không gian, cuối cùng Ôn Dao mới bảo thú biến dị ngừng lại.

Lúc này Ôn Dao bắt đầu cảm thấy không gian trong chiếc nhẫn không gian thật sự quá nhỏ rồi, cảm giác mới chứa không được bao nhiêu đã không thể chứa nữa rồi.

Tuy Ôn Dao phát hiện chiếc nhẫn có chỗ mở rộng, đại khái là có quan hệ với sự tăng trưởng tinh thần lực của mình, nhưng cái này lớn lên cũng quá chậm rồi! Lúc nào mới có thể khôi phục diện tích trước kia đây!

Chia cho Mạn Màn cùng thú biến dị chút tinh thạch nhỏ có độ tinh khiết cao, Ôn Dao bắt đầu trở về. Ôn Dao đã ăn hết vài lần thức ăn rồi, dưới lòng đất thời gian trôi qua đặc biệt dài dằng dặc, cũng không biết bây giờ đã qua bao lâu rồi.

Thời điểm xuống là trượt xuống, bây giờ lên cũng chỉ có thể leo lên.

Đợi đến khi Ôn Dao leo ra cửa động, mới phát hiện đêm đã khuya, đã qua một ngày?

Đại Hoàng canh giữ bên ngoài cửa động nghe được tiếng vang, quay đầu nhìn lại, thì ra chủ nhân đi ra.

Nó quay đầu trở lại tiếp tục nằm sấp, hoàn cảnh nơi này Đại Hoàng rất ưa thích, cả người đều rất thoải mái, nó cảm giác không bao lâu nữa mình sẽ tiến cấp rồi nha, như vậy có thể đánh thắng con rắn chán ghét kia rồi.

Đột nhiên, trước mắt nó xuất hiện một bàn tay nhỏ bé, trong lòng bàn tay có một khối tinh thạch lớn trong suốt, tản ra ánh sáng mê người.



Đại Hoàng nuốt nước miếng, con mắt to như chuông đồng phát ra ánh sáng, nó giương mắt nhìn nhìn chủ nhân của mình, trầm thấp "NGAO...OOO" một tiếng, dùng đầu to đầy lông xù cọ cọ cánh tay Ôn Dao, bắt đầu làm nũng.

Ôn Dao nhét tinh thạch vào trong miệng Đại Hoàng, dặn dò nó gác đêm cho tốt, lại ở chung quanh đi tìm một ít thực vật —— là thực vật Ôn Dao nhìn thấy trong giỏ trúc trước đó của Trịnh Đức Thuận, giống như có công hiệu phòng trùng đuổi thú.

Làm xong những hành động này, Ôn Dao trực tiếp dựa vào Đại Hoàng ngồi xuống minh tưởng, chuẩn bị ở chỗ này qua một đêm ngày mai lại trở về.

Đại Hoàng một bên ngậm lấy tinh thạch trong miệng —— quá cứng ngắc nhai không được, một bên cảnh giác nhìn chăm chú hoàn cảnh chung quanh, cẩn trọng thực hiện chức trách bảo tiêu của mình.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Dao từ trong trạng thái minh tưởng tỉnh lại, đứng lên hoạt động thân thể có chút cứng ngắc, phát hiện con thú biến dị kia còn chưa rời đi.

Ôn Dao cẩn thận cân nhắc lại, cảm thấy mạch khoáng chỗ này ngay ở vị trí chính diện, tốt nhất tạm thời không nên để người khác phát hiện, cũng đề phòng thú biến dị khác đến đào bới.

Vì vậy Ôn Dao ra lệnh thú biến dị một lần nữa chôn dấu cửa động lại, đồng thời ám chỉ tinh thần lực với nó, bảo nó cẩn thận trông coi ở đây.

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy lực công kích của con thú biến dị này có chút bạc nhược yếu kém, lại không có dị năng, Ôn Dao quyết định nên đi bắt một con lợi hại chút mới được!

Để Đại Hoàng lưu lại tại chỗ, Ôn Dao mang theo Mạn Mạn đi vào hướng rừng sâu, vừa thu thập một ít thực vật biến dị vừa chọn lựa thú biến dị.

Hừm... Cái này sức lực có chút yếu, không được; cái này lớn lên quá xấu, không thèm; cái này...

Đi cả buổi, Ôn Dao không chọn được thú biến dị phù hợp, ngược lại phát hiện vài gốc thực vật biến dị vô cùng lợi hại lại lớn lên rất xinh đẹp.

Ừm, gieo trồng thực vật biến dị hung tàn như thế ở chung quanh cũng được à.

Ôn Dao nghĩ nghĩ, dùng tinh thần lực khống chế chúng, sau đó cùng Mạn Mạn đào năm gốc thực vật biến dị có tính công kích bất đồng, sau đó đi ngược lại đường cũ trở về.

Nhưng thời điềm gieo trồng, Ôn Dao phát hiện căn bản chúng không chịu nổi quá nhiều năng lượng, vừa gieo xuống đã héo rũ rồi. Không có cách nào, Ôn Dao chỉ có thể đem bốn gốc cây còn lại trồng hơi xa xa một chút, miễn cưỡng vẫn có thể tồn tại.

Làm xong tất cả, sắc trời cũng không sớm, Ôn Dao quyết định trở về, lại để Đại Hoàng bắt một con thú biến dị loại ăn cỏ về, sau đó Ôn Dao dẹp đường hồi phủ.



Trở lại chùa Thanh Quang, mới vừa bước vào cổng, Ngữ Điệp vẫn luôn thò đầu ra ngoài cửa xem xét liền vọt ra.

"Dao Dao, cuối cùng em trở về rồi! Em đi ra ngoài cả ba ngày hai đêm, làm chị lo lắng gần chết."

Ngữ Điệp nhịn không được quở trách nói, sớm biết như vậy cô cũng cùng đi theo là được rồi, mấy ngày nay cô lo lắng muốn chết, tuy Dao Dao rất lợi hại, nhưng Trác Sơn này động thực vật biến dị lợi hại hơn những nơi khác, đặc biệt còn có nhiều côn trùng biến dị kỳ kỳ quái quái nữa.

Ba ngày hai đêm? Ôn Dao thoáng sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, xem ra lúc ấy ở trong lòng đất hai ngày, khó trách ăn hết nhiều đồ ăn như thế.

Tiểu Tiểu ghé vào trên đầu Ngữ Điệp, nhìn thấy chủ nhân về nhà, ủy khuất xông đến chủ nhân làm nũng.

【Hu hu hu, chủ nhân, vì sao người không mang theo Tiểu Tiểu mà dẫn theo tên đại ngốc kia chứ, người không còn yêu Tiểu Tiểu nữa sao...】

Ôn Dao liếc mắt, một tay bắt lấy Tiểu Tiểu trở về, sau đó đút một ít khối tinh thạch vào trong miệng của nó ngăn chặn miệng của nó.

Phát hiện đồ vật trong miệng ăn ngon hơn cả tinh hạch, Tiểu Tiểu lập tức ngừng phàn nàn, chuyên tâm ăn đồ ăn ngon.

"Em không sao, phát hiện ít đồ, qua vài ngày nữa chúng ta liền đi."

Ôn Dao chuẩn bị ở thêm hai ba ngày tranh thủ thu thập một ít biến dị thực vật, Ôn Dao phát hiện ở đây có không ít thực vật biến dị chưa từng nhìn thấy qua, coi như trước đó có từng gặp, chất lượng ở đây cũng cao hơn rất nhiều, Ôn Dao quyết định phải tận dụng thu thập mang về căn cứ Hoa Nam mới được.

Ôn Dao còn thu thập một ít trái cây có thể ăn, sau khi chia một phần cho Tĩnh Như và Quách Hiểu Duyệt, Ôn Dao một lần nữa nhóm lửa ở trong sân, đem con thú biến dị Đại Hoàng bắt lột da chia thịt, bắt đầu nướng thịt.

Tĩnh Như nhìn động tác của Ôn Dao, chỉ nói một tiếng "A Di Đà Phật", cũng không có ngăn cản hành vi của Ôn Dao, chính mình trở lại thiện phòng ngồi xuống niệm kinh.

Trưng cầu được sự đồng ý của Ôn Dao, Ngữ Điệp còn nấu một nồi canh thịt, thả chút ít thực vật biến dị có thể ăn được, sau đó bưng cho Quách Hiểu Duyệt.

Bởi vì nguyên nhân thân thể, Quách Hiểu Duyệt không có nhiều sữa, thậm chí có đôi khi phải mớm nước cho Bảo bảo, bởi vậy cô vô cùng cảm kích Ngữ Điệp và Ôn Dao, cô nghĩ, nếu như không có hai đứa bé này, sớm muộn gì cô cũng không thoát khỏi vận mệnh bị ăn thịt.

Trong hai ngày kế tiếp, Ôn Dao tiếp tục đi sớm về trễ, hái hái thực vật biến dị, lại đi đến mỏ quặng nhìn một chút, xác định không bị phá hư.

Vào lúc cô quyết định muốn đi, lại không đi được nữa —— bởi vì Đại Hoàng muốn tiến cấp mà rơi vào ngủ say...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Ôn Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook