Chương 196: Hòa thượng giả
Đông Trùng Hạ Uyển
31/08/2021
Quách Hiểu Duyệt kéo lấy thân thể có chút cẩn thận đi trong đêm tối, sợ gây ra một chút tiếng vang nào đó, cô quấn một vòng tròn, đi đến trước gian phòng Ôn Dao.
Nhìn chung quanh một chút, xác định chung quanh không có những người khác, Quách Hiểu Duyệt vui mừng nhẹ khẽ đẩy đẩy cửa phòng, phát hiện cửa phòng không khóa, đẩy liền mở ra.
Cô đi vào phòng sau đó đóng cửa lại, mượn ánh sáng lờ mờ nhìn thấy hai cô bé đang nằm ngủ trên chiếc giường chung, xem ra là ngủ rất ngon.
Cô có chút lo lắng, đi đến trước dùng sức lắc Ngữ Điệp đang ngủ ở phía ngoài cùng, lãng lẽ hô bên tai cô ấy: "Em gái nhỏ, dậy! Mau thức dậy!"
Lắc cả nữa ngày cũng không thấy Ngữ Điệp tỉnh lại, thậm chí động cũng không có nhúc nhích một chút, cô lại đi đến bên người Ôn Dao cũng dùng phương pháp như vậy gọi một lần, vẫn không có phản ứng.
Quách Hiểu Duyệt khẽ cắn môi, tay nắm chặt, trong phòng cô đi qua đi lại mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm.
Cô vươn tay từ từ đỡ Ôn Dao lên... vừa mới đỡ Ôn Dao ngồi xuống đến mép giường.
"Rầm —— "
Cánh cửa bổng chốc bị đá văng, một bóng người cao lớn lực lưỡng ngược ánh sáng đứng ở cửa ra vào.
Nhìn thấy bóng người kia, Quách Hiểu Duyệt lại thoáng rụt bả vai, thân hình nhịn không được bắt đầu run run... cánh tay cầm tay Ôn Dao cũng run lên.
Một bóng dáng thấp hơn đi ra từ phía sau, còn mặc bộ quần áo cà sa ban ngày kia, đúng là người tự xưng hòa thượng Tĩnh Như.
Nhìn thấy hắn, Quách Hiểu Duyệt cúi đầu, dùng sức rụt rụt thân thể, dường như rất e ngại.
"Tĩnh Như" nhìn trong phòng một vòng, ánh mắt đặt ở trên người Quách Hiểu Duyệt, ánh mắt nhìn cô lộ ra sự âm tàn, cùng bộ dạng ôn hòa ban ngay tưởng như hai người
Hắn cười lạnh một tiếng, giọng điệu châm chọc: "Tao nói rồi, lần trước kế hoạch chu toàn như vậy, lại chạy mất một người, cũng là mày mật báo à?"
Thân thể Quách Hiểu Duyệt run lên, co rút lại càng lợi hại hơn, mím chặc môi không nói một lời, cánh tay cầm lấy tay Ôn Dao không ngừng dùng sức lắc.
"Đáng tiếc, mày có lòng tốt báo tin, người ta vẫn vứt bỏ bạn gái của mình tự chạy một mình. Nhưng không có việc gì, thịt cô gái nhiều mùi vị hơn thịt đàn ông."
Nhìn thân thể Quách Hiểu Duyệt run rẩy càng thêm lợi hại hơn, "Tĩnh Như" cảm thấy càng hưng phấn, hắn tiến lên một phát nắm chặt tóc cô, buộc cô ngẩng đầu lên, sau đó trán chống trán cô, cường ngạnh ép buộc ánh mắt của cô nhìn vào hắn, giọng điệu ôn nhu nói:
"Cho mày ăn mày không chịu ăn, lại còn dám làm ảnh hưởng chuyện của ông, nếu không phải xem mày đang mang thai con của tao, ông đây đã sớm đem mày làm thịt khô rồi, mày phải nhớ cho kỹ, mày là ông bỏ ra ba vạn mua về đấy!"
Nói xong túm tóc cô nhấc cô lên, dắt ra ngoài phòng, không được Quách Hiểu Duyệt đỡ Ôn Dao ngã ngược trên ván gỗ.
Quách Hiểu Duyệt cắn chặt răng, trên da đầu truyền đến cảm giác đau đớn khiến cô không nhịn được chảy nước mắt, nhưng cô không dám lên tiếng, kinh nghiệm mấy năm qua làm cô biết rõ, nếu cô phát ra âm thanh càng lớn, cô càng bị bạo hành nghiêm trọng hơn.
Kéo Quách Hiểu Duyệt đến cửa nhét vào trên người tên còn lại, sau lưng truyền đến tiếng nói âm trầm: "Tao nói nó không chút thành thật, trước đó còn nghĩ đến chạy trốn, bây giờ còn muốn mật báo cho người ngoài, tao thấy thời gian qua nó sống quá thoải mái rồi, chán sống."
Bà lão đi tới, vốn mặt mũi cũng coi như hiền lành nhưng dưới cảnh đêm làm nổi bật sự âm trầm đáng sợ, ánh mắt nhìn người càng như rắn độc như giòi trong xương.
Bà xem hai cô bé trong phòng còn không có tỉnh lại, không kiên nhẫn nói: "Lớn tiếng như vậy mà còn bất tỉnh, chắc là không có vấn đề gì, Thuận Tử, nhanh ra tay đi, đừng lề mà lề mề nữa!"
Trịnh Đức Thuận đóng vai "Tĩnh Như" gật gật đầu, hắn đi đến Ngữ Điệp ngủ ở bên ngoài, duỗi hai tay về phía cổ cô, chạm vào tóc cô, trước mắt lóe lên, một thanh dao găm màu đen đánh úp về phía cổ họng hắn.
Trịnh Đức Thuận quá sợ hãi, hắn hướng đầu lên, tránh công kích trí mạng này, chân phải lui ra sau, nhanh chóng kéo ra khoảng cách giữa hai người, đồng thời tay trái vung lên, thực vật bên trái ngoài cửa sổ bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, tấn công về phía Ảnh Diệp.
Một kích chưa trúng, Ảnh Điệp xoay người nhảy lên, rất nhanh tránh né công kích dị năng hệ mộc, đồng thời tay phải huy động, cộng thêm dao găm chém sắt như chém bùn, vô số cành cây bị rơi xuống, tốc độ cành lá sinh trưởng tốc độ không theo kịp tốc độ chém đứt của Ảnh Điệp.
Ôn Dao bên kia cũng từ từ đứng dậy, vuốt vuốt tóc bởi vì nằm mà lộn xộn, sau đó vuốt cánh tay bị Quách Hiểu Duyệt túm đỏ ửng, ngẩng đầu thong thả nhìn về phía đám người đứng ở cửa ra vào.
Ôn Dao trước hết nhìn về cô gái muốn đưa các cô đi, khoảng hai mươi lăm – hai mươi sáu tuổi, một đầu tóc ngắn bết dính lộn xộn, dường như đã rất lâu chưa gội qua, đều bết vào nhau, chặn mất ánh mắt của cô ấy, nhìn không rõ tướng mạo.
Thân thể cực kỳ gầy gò, bụng lại phình đấy, có lẽ đã mang thai bảy tám tháng rồi, quần áo trên người cũng vô cùng bẩn.
Cô ấy bị người đàn ông cao lớn bắt lấy, thân thể cực lực cuộn mình lại, dường như muốn giảm thiểu sự hiện hữu của bản thân, xem như Ôn Dao các cô đã tỉnh lại, cô ấy cũng chỉ cúi đầu, không nhìn đến các cô.
Ôn Doa thu hồi ánh mắt lại nhìn thoáng qua hai người khác, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Trịnh Đức Thuận kia.
Ừm, xem ra quả nhiên là hòa thượng giả.
Bị ánh mắt tĩnh mịch như đêm tối của Ôn Dao nhìn chằm chằm vào, Trịnh Đức Thuận cảm giác da đầu mình run lên, tâm thần có chút không tập trung, dường như thân thể đang mách bảo với hắn cô bé phía trước nguy hiểm đến cỡ nào.
Trịnh Đức Thuận cố gắng bình phục trái tim đang đập lộn xộn của mình, chỉ là một đứa bé mà thôi, không có gì đáng sợ, nhiều người lợi hại như vậy còn không phải đều bị hắn giết chết rồi sao, đứa bé này cũng chỉ trở thành một trong số đó mà thôi.
Sau khi mình tỉnh táo lại, Trịnh Đức Thuận lạnh lùng cười cười, mở miệng nói: "Quả nhiên người có thể một mình xuất hiện ở chỗ này đều không đơn giản, tuy tôi không biết vì sao các người uống nước xong lại không có chuyện gì, nhưng không sao, chỉ tốn thêm chút công phu mà thôi."
Nói xong hắn hét lớn một tiếng, hai tay đẩy, càng thực vật vọt đến hai người.
Ảnh Điệp nhảy lên về phía sau, tránh qua, tránh né đợt công kích thứ nhất, còn chưa triển khai công kích, vô số đao nước từ phía sau cô bay ra về phía những thực vật kia, rất nhanh cạo trọc đầu bọn chúng.
Hệ thủy?
Trịnh Đức Thuận rốt cuộc biết vì sao các cô không có việc gì rồi, thì ra là hệ thủy, chủ quan rồi.
Trước đó Trịnh Đức Thuận căn cứ thực vật cảm thấy có người đến, cũng không chứng kiến Ôn Dao phóng thích khống chế màn nước, căn bản không biết dị năng của hai người, chỉ nghĩ các cô ỷ vào con cọp lớn kia mới dám du đãng trong núi rừng.
"Phong Tử!"
Trịnh Đức Thuận gọi em trai nhà mình một tiếng, Trịnh Đức Phong nâng lên chân phải hung hăng đạp mạnh, vô số gai đất từ dưới đất chui ra nhanh chóng đánh tới các cô, gai đất rất dài, thậm chí trực tiếp xuyên thủng chiếc giường chung mà các cô đã nằm trước đó.
Ảnh Điệp nhảy mấy cái đi đến bên người Ôn Dao, dùng một cái ôm công chúa ôm lấy Ôn Dao, đứng dậy phóng về phía một cửa sổ khác.
Ôn Dao bị ôm lập tức tay phải vung lên, cột nước phá tan khung cửa sổ bằng gỗ, Ảnh Điệp nhảy từ trong cửa ra.
"Ngăn bọn chúng lại!"
Nhìn chung quanh một chút, xác định chung quanh không có những người khác, Quách Hiểu Duyệt vui mừng nhẹ khẽ đẩy đẩy cửa phòng, phát hiện cửa phòng không khóa, đẩy liền mở ra.
Cô đi vào phòng sau đó đóng cửa lại, mượn ánh sáng lờ mờ nhìn thấy hai cô bé đang nằm ngủ trên chiếc giường chung, xem ra là ngủ rất ngon.
Cô có chút lo lắng, đi đến trước dùng sức lắc Ngữ Điệp đang ngủ ở phía ngoài cùng, lãng lẽ hô bên tai cô ấy: "Em gái nhỏ, dậy! Mau thức dậy!"
Lắc cả nữa ngày cũng không thấy Ngữ Điệp tỉnh lại, thậm chí động cũng không có nhúc nhích một chút, cô lại đi đến bên người Ôn Dao cũng dùng phương pháp như vậy gọi một lần, vẫn không có phản ứng.
Quách Hiểu Duyệt khẽ cắn môi, tay nắm chặt, trong phòng cô đi qua đi lại mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm.
Cô vươn tay từ từ đỡ Ôn Dao lên... vừa mới đỡ Ôn Dao ngồi xuống đến mép giường.
"Rầm —— "
Cánh cửa bổng chốc bị đá văng, một bóng người cao lớn lực lưỡng ngược ánh sáng đứng ở cửa ra vào.
Nhìn thấy bóng người kia, Quách Hiểu Duyệt lại thoáng rụt bả vai, thân hình nhịn không được bắt đầu run run... cánh tay cầm tay Ôn Dao cũng run lên.
Một bóng dáng thấp hơn đi ra từ phía sau, còn mặc bộ quần áo cà sa ban ngày kia, đúng là người tự xưng hòa thượng Tĩnh Như.
Nhìn thấy hắn, Quách Hiểu Duyệt cúi đầu, dùng sức rụt rụt thân thể, dường như rất e ngại.
"Tĩnh Như" nhìn trong phòng một vòng, ánh mắt đặt ở trên người Quách Hiểu Duyệt, ánh mắt nhìn cô lộ ra sự âm tàn, cùng bộ dạng ôn hòa ban ngay tưởng như hai người
Hắn cười lạnh một tiếng, giọng điệu châm chọc: "Tao nói rồi, lần trước kế hoạch chu toàn như vậy, lại chạy mất một người, cũng là mày mật báo à?"
Thân thể Quách Hiểu Duyệt run lên, co rút lại càng lợi hại hơn, mím chặc môi không nói một lời, cánh tay cầm lấy tay Ôn Dao không ngừng dùng sức lắc.
"Đáng tiếc, mày có lòng tốt báo tin, người ta vẫn vứt bỏ bạn gái của mình tự chạy một mình. Nhưng không có việc gì, thịt cô gái nhiều mùi vị hơn thịt đàn ông."
Nhìn thân thể Quách Hiểu Duyệt run rẩy càng thêm lợi hại hơn, "Tĩnh Như" cảm thấy càng hưng phấn, hắn tiến lên một phát nắm chặt tóc cô, buộc cô ngẩng đầu lên, sau đó trán chống trán cô, cường ngạnh ép buộc ánh mắt của cô nhìn vào hắn, giọng điệu ôn nhu nói:
"Cho mày ăn mày không chịu ăn, lại còn dám làm ảnh hưởng chuyện của ông, nếu không phải xem mày đang mang thai con của tao, ông đây đã sớm đem mày làm thịt khô rồi, mày phải nhớ cho kỹ, mày là ông bỏ ra ba vạn mua về đấy!"
Nói xong túm tóc cô nhấc cô lên, dắt ra ngoài phòng, không được Quách Hiểu Duyệt đỡ Ôn Dao ngã ngược trên ván gỗ.
Quách Hiểu Duyệt cắn chặt răng, trên da đầu truyền đến cảm giác đau đớn khiến cô không nhịn được chảy nước mắt, nhưng cô không dám lên tiếng, kinh nghiệm mấy năm qua làm cô biết rõ, nếu cô phát ra âm thanh càng lớn, cô càng bị bạo hành nghiêm trọng hơn.
Kéo Quách Hiểu Duyệt đến cửa nhét vào trên người tên còn lại, sau lưng truyền đến tiếng nói âm trầm: "Tao nói nó không chút thành thật, trước đó còn nghĩ đến chạy trốn, bây giờ còn muốn mật báo cho người ngoài, tao thấy thời gian qua nó sống quá thoải mái rồi, chán sống."
Bà lão đi tới, vốn mặt mũi cũng coi như hiền lành nhưng dưới cảnh đêm làm nổi bật sự âm trầm đáng sợ, ánh mắt nhìn người càng như rắn độc như giòi trong xương.
Bà xem hai cô bé trong phòng còn không có tỉnh lại, không kiên nhẫn nói: "Lớn tiếng như vậy mà còn bất tỉnh, chắc là không có vấn đề gì, Thuận Tử, nhanh ra tay đi, đừng lề mà lề mề nữa!"
Trịnh Đức Thuận đóng vai "Tĩnh Như" gật gật đầu, hắn đi đến Ngữ Điệp ngủ ở bên ngoài, duỗi hai tay về phía cổ cô, chạm vào tóc cô, trước mắt lóe lên, một thanh dao găm màu đen đánh úp về phía cổ họng hắn.
Trịnh Đức Thuận quá sợ hãi, hắn hướng đầu lên, tránh công kích trí mạng này, chân phải lui ra sau, nhanh chóng kéo ra khoảng cách giữa hai người, đồng thời tay trái vung lên, thực vật bên trái ngoài cửa sổ bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, tấn công về phía Ảnh Diệp.
Một kích chưa trúng, Ảnh Điệp xoay người nhảy lên, rất nhanh tránh né công kích dị năng hệ mộc, đồng thời tay phải huy động, cộng thêm dao găm chém sắt như chém bùn, vô số cành cây bị rơi xuống, tốc độ cành lá sinh trưởng tốc độ không theo kịp tốc độ chém đứt của Ảnh Điệp.
Ôn Dao bên kia cũng từ từ đứng dậy, vuốt vuốt tóc bởi vì nằm mà lộn xộn, sau đó vuốt cánh tay bị Quách Hiểu Duyệt túm đỏ ửng, ngẩng đầu thong thả nhìn về phía đám người đứng ở cửa ra vào.
Ôn Dao trước hết nhìn về cô gái muốn đưa các cô đi, khoảng hai mươi lăm – hai mươi sáu tuổi, một đầu tóc ngắn bết dính lộn xộn, dường như đã rất lâu chưa gội qua, đều bết vào nhau, chặn mất ánh mắt của cô ấy, nhìn không rõ tướng mạo.
Thân thể cực kỳ gầy gò, bụng lại phình đấy, có lẽ đã mang thai bảy tám tháng rồi, quần áo trên người cũng vô cùng bẩn.
Cô ấy bị người đàn ông cao lớn bắt lấy, thân thể cực lực cuộn mình lại, dường như muốn giảm thiểu sự hiện hữu của bản thân, xem như Ôn Dao các cô đã tỉnh lại, cô ấy cũng chỉ cúi đầu, không nhìn đến các cô.
Ôn Doa thu hồi ánh mắt lại nhìn thoáng qua hai người khác, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Trịnh Đức Thuận kia.
Ừm, xem ra quả nhiên là hòa thượng giả.
Bị ánh mắt tĩnh mịch như đêm tối của Ôn Dao nhìn chằm chằm vào, Trịnh Đức Thuận cảm giác da đầu mình run lên, tâm thần có chút không tập trung, dường như thân thể đang mách bảo với hắn cô bé phía trước nguy hiểm đến cỡ nào.
Trịnh Đức Thuận cố gắng bình phục trái tim đang đập lộn xộn của mình, chỉ là một đứa bé mà thôi, không có gì đáng sợ, nhiều người lợi hại như vậy còn không phải đều bị hắn giết chết rồi sao, đứa bé này cũng chỉ trở thành một trong số đó mà thôi.
Sau khi mình tỉnh táo lại, Trịnh Đức Thuận lạnh lùng cười cười, mở miệng nói: "Quả nhiên người có thể một mình xuất hiện ở chỗ này đều không đơn giản, tuy tôi không biết vì sao các người uống nước xong lại không có chuyện gì, nhưng không sao, chỉ tốn thêm chút công phu mà thôi."
Nói xong hắn hét lớn một tiếng, hai tay đẩy, càng thực vật vọt đến hai người.
Ảnh Điệp nhảy lên về phía sau, tránh qua, tránh né đợt công kích thứ nhất, còn chưa triển khai công kích, vô số đao nước từ phía sau cô bay ra về phía những thực vật kia, rất nhanh cạo trọc đầu bọn chúng.
Hệ thủy?
Trịnh Đức Thuận rốt cuộc biết vì sao các cô không có việc gì rồi, thì ra là hệ thủy, chủ quan rồi.
Trước đó Trịnh Đức Thuận căn cứ thực vật cảm thấy có người đến, cũng không chứng kiến Ôn Dao phóng thích khống chế màn nước, căn bản không biết dị năng của hai người, chỉ nghĩ các cô ỷ vào con cọp lớn kia mới dám du đãng trong núi rừng.
"Phong Tử!"
Trịnh Đức Thuận gọi em trai nhà mình một tiếng, Trịnh Đức Phong nâng lên chân phải hung hăng đạp mạnh, vô số gai đất từ dưới đất chui ra nhanh chóng đánh tới các cô, gai đất rất dài, thậm chí trực tiếp xuyên thủng chiếc giường chung mà các cô đã nằm trước đó.
Ảnh Điệp nhảy mấy cái đi đến bên người Ôn Dao, dùng một cái ôm công chúa ôm lấy Ôn Dao, đứng dậy phóng về phía một cửa sổ khác.
Ôn Dao bị ôm lập tức tay phải vung lên, cột nước phá tan khung cửa sổ bằng gỗ, Ảnh Điệp nhảy từ trong cửa ra.
"Ngăn bọn chúng lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.