Chương 222: Hùng hài tử không nghe dạy dỗ
Đông Trùng Hạ Uyển
01/09/2021
Hạ Y Huyên không tiếp tục để ý đến mấy đứa nhỏ đầu gấu, cô nghiêng người qua vẫy tay với Ôn Dao còn đang đứng bên cạnh thao trường, ra hiệu Ôn Dao các cô đến đây.
Mấy đứa trẻ trao đổi ánh mắt với nhau, tròng mắt thiếu niên hệ hỏa hơi híp, vào giây phút Hạ Y Huyên quay người này, hô to một tiếng: "Ra tay!"
Vài loại dị năng công kích bay về phía Hạ Y Huyên, mắt thấy sắp đánh lên người cô, đột nhiên, bóng người biến mất, tất cả công kích rơi vào khoảng không.
Cùng lúc đó, Mạn Mạn dưới sự ra hiệu của Ôn Dao bắt đầu điên cuồng vũ động dây leo của mình, làm cho đám trẻ con đang bị cuốn này chính thức thể nghiệm thế nào là "Điên cuồng lắc lư", tiếng thét chói tai xé toạc trời xanh.
Đợi đến khi Du Thừa Chí mang theo vài huấn luyện viên vội vàng chạy tới, chứng kiến phải tình cảnh giống như tàu lượn siêu tốc điên cuồng chạy.
Du Thừa Chí nửa ngày không lên tiếng, híp mắt nhìn đám trẻ hét lớn giữa không trung kia, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Ngược lại Hạ Y Huyên thấy hắn đến rồi, ra hiệu Ôn Dao bảo Mạn Mạn thả bọn nó xuống.
"Rầm rầm rầm."
Mấy đứa nhỏ này như sủi cảo từ trên tầng trời thấp rơi xuống, ngã lên mặt mặt đất có chút đông cứng, không ngừng phát ra tiếng vang.
Mạn Mạn đã khống chế độ cao, cũng không rơi quá nghiêm trọng, lại có thể khiến bọn nó khắc sâu kí ức.
Nguyên một đám trẻ ngã trên mặt đất không nhịn được xoay người liên tục nôn mửa, cảm giác cả người không có chỗ nào mà không đau, đầu càng choáng váng liên hồi, trời đất quay cuồng, nằm trên mặt đất hoàn toàn không đứng dậy nổi.
Làm xong tất cả Mạn Màn trở lại trên người Ôn Dao, sau đó từ từ biến nhỏ lại, bò lên "Chỗ ngồi chuyên môn" của mình.
Du Thừa Chí để huấn luyện viên đi theo đến xem tình huống bọn nhỏ, chính mình đi đến trước mặt Hạ Y Huyên: "Cô Hạ, thật sự xin lỗi, bọn trẻ này gây thêm phiền toái cho các cô rồi."
"Thật ra cũng không có quan hệ gì với chúng tôi." Hạ Y Huyên lắc đầu: "Ngược lại chúng tôi có phần kích động quá rồi, không biết có dọa sợ bọn chúng hay không, thật ngại quá."
"Không không không, rất tốt, đến lúc đó tôi còn muốn cảm ơn sự hỗ trợ của mọi người nữa."
Du Thừa Chí trò chuyện cùng Hạ Y Huyên xong, lại đưa mắt nhìn về phía Ôn Dao cùng Mạn Mạn trên vai, cười cười ôn hòa với Ôn Dao, rồi sau đó xoay người đi về hướng đám trẻ kia.
Bọn trẻ dưới sự giúp đỡ lẫn nhau dìu nhau đứng lên, trên mặt mỗi đứa đều xanh xao như tàu lá chuối, dường như còn chưa bình phục, trên người cũng trầy da không ít, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ có hai đứa trẻ đánh nhau trước đó chật vật hơn, miệng vết thương vốn đã khép lại đã bắt đầu rướm máu rồi.
Du Thừa Chí đi đến trước mặt bọn họ, nghiêm mặt đảo mắt nhìn qua từng đứa, khí thế không giận tự uy làm cho mấy đứa trẻ này không nhịn được rụt rụt bả vai, cúi đầu không dám nhìn hắn, ngược lại hai thiếu niên trước đó quật cường ngẩng lên trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy không phục.
"Được quá rồi, càng ngày càng giỏi, xem ra lần trước trừng phạt nhẹ quá, không làm các em nhớ lâu, lần này càng nghiêm trọng hơn, thôi miên thầy giáo trốn học ra ngoài đánh nhau. Có phải các em thật sự cho rằng mình rất quan trọng, không thể thiếu, cho rằng chúng tôi đều phải nâng niu các em, không có cách nào với các em, cho là vậy đúng không!"
Đối mặt Du Thừa Chí nghiêm nghị chất vấn, tất cả bọn trẻ đều không nói lời nào, nhưng có thể cảm giác được cảm xúc bọn chúng mâu thuẩn.
Du Thừa Chí nâng cao âm lượng, giọng nói như tiếng sấm vang lên bên tai bọn nó: "Như thế nào? Điếc hay câm rồi hả? Cả một đám không nói tiếng nào, miệng kim khâu rồi hả?!"
Thấy bọn nó vẫn không mở miệng nói chuyện, ánh mắt Du Thừa Chí dừng trên người thiếu niên hệ hỏa: "Vu Mặc! Em giải thích xem, rốt cuộc có chuyện gì?!"
Vu Mặc bị điểm danh ngẩng đầu, trừng mắt, nó cắn cắn môi dưới, giọng điệu mang theo vô cùng bất mãn: "Chúng em không muốn học văn hóa gì cả, chúng em muốn đi theo đoàn dị năng đánh Zombie!"
"A." Du Thừa Chí cười lạnh một tiếng: "Cho nên các em mới dùng dị năng đối phó với thầy giáo của mình, dùng làm lý do đối phó quân nhân?! Đi theo đoàn dị năng ra ngoài làm nhiệm vụ mấy lần thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ rồi hả? Còn muốn đi ra ngoài đánh Zombie? Thật sự điếc không sợ súng."
Đối mặt với sự trào phúng của Du Thừa Chí, mặt Vu Mặc đỏ lên, hai mắt nó bắn ra lửa giận muốn cắn nuốt người, hét lớn về phía Du Thừa Chí: "Học văn hóa làm được cái gì chứ, lãng phí thời gian, đều đã tận thế rồi học chỉ uổng công mà thôi, còn không bằng đi ra ngoài đánh Zombie!"
Nghe lời Vu Mặc nói, quả thật Du Thừa Chí tức giận quá mà nở nụ cười, hắn cười ha hả, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy học những thứ này không có tác dụng?"
Vu Mặc quật cường ngẩng cao đầu, trong ánh mắt lộ rõ ý "Vốn chính là như vậy".
"Em cảm thấy vô dụng, thế nhưng em biết có bao nhiêu đứa trẻ muốn đi học mà không học được? Em có biết tận thế xảy ra bên trong đó có bao nhiêu đứa trẻ chết hay không? Một căn cứ Hoa Nam lớn như vậy, chỉ có hơn ba ngàn đứa trẻ chưa đến mười bốn tuổi, các em có biết có bao nhiêu đứa trẻ bị chính cha mẹ ruột mình vứt bỏ hay không?!"
Nói đến đây Du Thừa Chí nhịn không được đỏ vành mắt, trẻ con thật sự muốn sống sót ở tận thế này thật quá khó khăn, có bao nhiêu đứa trẻ bị người thân của mình vứt bỏ? Căn cứ lớn như vậy, trẻ con chỉ chiếm tỉ lệ chưa đến 1%.
Tất cả mọi người bị Du Thừa Chí đột nhiên bộc phát dọa sợ, đám trẻ kia càng không biết làm sao.
Du Thừa Chí đưa tay lau lau khóe mắt, một lần nữa hét lớn với bọn nó: "Nhưng các em có điều kiện tốt như vậy, có ăn có mặc còn có thể đến trường, nhưng lại không biết quý trọng! Các em có biết cuộc sống bình yên bây giờ của các em là dùng bao n hiêu tánh mạng đổi lấy hay không? Các em có biết mỗi ngày ra ngoài làm nhiệm vụ có bao nhiêu người chết?
Hiện tại trong căn cứ cũng có không ít người ăn không no mặc không đủ ấm, căn cứ càng tìm kiếm, nghĩ cách để mọi người sống còn, em nhìn lại các em xem, không biết xấu hổ sao?!"
Mấy đứa trẻ bị mắng cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, bọn nó cắn răng cúi đầu, có vài đứa thậm chí còn đỏ vành mắt, nước mắt nhịn không được tích tách rơi xuống.
Nhưng Vu Mặc vẫn không phục, nó cứng đầu cố gắng nói lý cùng Du Thừa Chí: "Nhưng chúng em có năng lực, vì sao cứ nhất định bắt chúng em phải như mấy đứa trẻ bình thường ở trong trường học? Chúng em có thể cống hiến cho căn cứ, bảo vệ căn cứ!"
Du Thừa Chí nhịn không được xiết chặt nắm đấm của mình, trên trán nổi đầy gân xanh, đám ranh con đầu gấu này! Nghe không hiểu tiếng người hay sao?! Hắn sợ cứ như vậy nữa hắn nhịn không được đánh bọn nó một trận mất!
Hít sâu vài cái, Du Thừa Chí đè xuống lửa giận của chính mình, đứa trẻ đầu gấu này còn khó đối phó hơn học sinh trước kia của hắn nhiều, nếu là con của hắn, còn không phải đánh một trận cho ra trò sao!
"Tôi biết rõ các em muốn vào đoàn dị năng quân đội, nhưng tôi nói cho các em biết, đoàn dị năng là quân đội, thiên chức của quân nhân là phải phục tùng mệnh lệnh. Mà đây là trường quân đội, các em ngay cả nội quy trường học đều không tuân thủ, như thế xem kỷ luật như không, cả đời đừng hy vọng tiến vào được!"
"Không vào thì không vào! Tự chúng em thành lập tổ đội dị năng!" Vu Mặc không yếu thế chút nào rống trả lại.
Bọn trẻ này xem nhiều anime quá rồi, thực cho rằng mình có dị năng là thiên hạ vô địch rồi hay sao? Cho rằng mình là nhân vật chính à?!
Du Thừa Chí cảm thấy mình không nhịn được muốn đánh bọn nó rồi, mấy đứa trẻ đầu gấu này nói đạo lý không thông, phải đánh một trận mới biết nghe lời!
Nhưng hắn không tiện ra tay, ai đến đây?
Mấy đứa trẻ trao đổi ánh mắt với nhau, tròng mắt thiếu niên hệ hỏa hơi híp, vào giây phút Hạ Y Huyên quay người này, hô to một tiếng: "Ra tay!"
Vài loại dị năng công kích bay về phía Hạ Y Huyên, mắt thấy sắp đánh lên người cô, đột nhiên, bóng người biến mất, tất cả công kích rơi vào khoảng không.
Cùng lúc đó, Mạn Mạn dưới sự ra hiệu của Ôn Dao bắt đầu điên cuồng vũ động dây leo của mình, làm cho đám trẻ con đang bị cuốn này chính thức thể nghiệm thế nào là "Điên cuồng lắc lư", tiếng thét chói tai xé toạc trời xanh.
Đợi đến khi Du Thừa Chí mang theo vài huấn luyện viên vội vàng chạy tới, chứng kiến phải tình cảnh giống như tàu lượn siêu tốc điên cuồng chạy.
Du Thừa Chí nửa ngày không lên tiếng, híp mắt nhìn đám trẻ hét lớn giữa không trung kia, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Ngược lại Hạ Y Huyên thấy hắn đến rồi, ra hiệu Ôn Dao bảo Mạn Mạn thả bọn nó xuống.
"Rầm rầm rầm."
Mấy đứa nhỏ này như sủi cảo từ trên tầng trời thấp rơi xuống, ngã lên mặt mặt đất có chút đông cứng, không ngừng phát ra tiếng vang.
Mạn Mạn đã khống chế độ cao, cũng không rơi quá nghiêm trọng, lại có thể khiến bọn nó khắc sâu kí ức.
Nguyên một đám trẻ ngã trên mặt đất không nhịn được xoay người liên tục nôn mửa, cảm giác cả người không có chỗ nào mà không đau, đầu càng choáng váng liên hồi, trời đất quay cuồng, nằm trên mặt đất hoàn toàn không đứng dậy nổi.
Làm xong tất cả Mạn Màn trở lại trên người Ôn Dao, sau đó từ từ biến nhỏ lại, bò lên "Chỗ ngồi chuyên môn" của mình.
Du Thừa Chí để huấn luyện viên đi theo đến xem tình huống bọn nhỏ, chính mình đi đến trước mặt Hạ Y Huyên: "Cô Hạ, thật sự xin lỗi, bọn trẻ này gây thêm phiền toái cho các cô rồi."
"Thật ra cũng không có quan hệ gì với chúng tôi." Hạ Y Huyên lắc đầu: "Ngược lại chúng tôi có phần kích động quá rồi, không biết có dọa sợ bọn chúng hay không, thật ngại quá."
"Không không không, rất tốt, đến lúc đó tôi còn muốn cảm ơn sự hỗ trợ của mọi người nữa."
Du Thừa Chí trò chuyện cùng Hạ Y Huyên xong, lại đưa mắt nhìn về phía Ôn Dao cùng Mạn Mạn trên vai, cười cười ôn hòa với Ôn Dao, rồi sau đó xoay người đi về hướng đám trẻ kia.
Bọn trẻ dưới sự giúp đỡ lẫn nhau dìu nhau đứng lên, trên mặt mỗi đứa đều xanh xao như tàu lá chuối, dường như còn chưa bình phục, trên người cũng trầy da không ít, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ có hai đứa trẻ đánh nhau trước đó chật vật hơn, miệng vết thương vốn đã khép lại đã bắt đầu rướm máu rồi.
Du Thừa Chí đi đến trước mặt bọn họ, nghiêm mặt đảo mắt nhìn qua từng đứa, khí thế không giận tự uy làm cho mấy đứa trẻ này không nhịn được rụt rụt bả vai, cúi đầu không dám nhìn hắn, ngược lại hai thiếu niên trước đó quật cường ngẩng lên trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy không phục.
"Được quá rồi, càng ngày càng giỏi, xem ra lần trước trừng phạt nhẹ quá, không làm các em nhớ lâu, lần này càng nghiêm trọng hơn, thôi miên thầy giáo trốn học ra ngoài đánh nhau. Có phải các em thật sự cho rằng mình rất quan trọng, không thể thiếu, cho rằng chúng tôi đều phải nâng niu các em, không có cách nào với các em, cho là vậy đúng không!"
Đối mặt Du Thừa Chí nghiêm nghị chất vấn, tất cả bọn trẻ đều không nói lời nào, nhưng có thể cảm giác được cảm xúc bọn chúng mâu thuẩn.
Du Thừa Chí nâng cao âm lượng, giọng nói như tiếng sấm vang lên bên tai bọn nó: "Như thế nào? Điếc hay câm rồi hả? Cả một đám không nói tiếng nào, miệng kim khâu rồi hả?!"
Thấy bọn nó vẫn không mở miệng nói chuyện, ánh mắt Du Thừa Chí dừng trên người thiếu niên hệ hỏa: "Vu Mặc! Em giải thích xem, rốt cuộc có chuyện gì?!"
Vu Mặc bị điểm danh ngẩng đầu, trừng mắt, nó cắn cắn môi dưới, giọng điệu mang theo vô cùng bất mãn: "Chúng em không muốn học văn hóa gì cả, chúng em muốn đi theo đoàn dị năng đánh Zombie!"
"A." Du Thừa Chí cười lạnh một tiếng: "Cho nên các em mới dùng dị năng đối phó với thầy giáo của mình, dùng làm lý do đối phó quân nhân?! Đi theo đoàn dị năng ra ngoài làm nhiệm vụ mấy lần thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ rồi hả? Còn muốn đi ra ngoài đánh Zombie? Thật sự điếc không sợ súng."
Đối mặt với sự trào phúng của Du Thừa Chí, mặt Vu Mặc đỏ lên, hai mắt nó bắn ra lửa giận muốn cắn nuốt người, hét lớn về phía Du Thừa Chí: "Học văn hóa làm được cái gì chứ, lãng phí thời gian, đều đã tận thế rồi học chỉ uổng công mà thôi, còn không bằng đi ra ngoài đánh Zombie!"
Nghe lời Vu Mặc nói, quả thật Du Thừa Chí tức giận quá mà nở nụ cười, hắn cười ha hả, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy học những thứ này không có tác dụng?"
Vu Mặc quật cường ngẩng cao đầu, trong ánh mắt lộ rõ ý "Vốn chính là như vậy".
"Em cảm thấy vô dụng, thế nhưng em biết có bao nhiêu đứa trẻ muốn đi học mà không học được? Em có biết tận thế xảy ra bên trong đó có bao nhiêu đứa trẻ chết hay không? Một căn cứ Hoa Nam lớn như vậy, chỉ có hơn ba ngàn đứa trẻ chưa đến mười bốn tuổi, các em có biết có bao nhiêu đứa trẻ bị chính cha mẹ ruột mình vứt bỏ hay không?!"
Nói đến đây Du Thừa Chí nhịn không được đỏ vành mắt, trẻ con thật sự muốn sống sót ở tận thế này thật quá khó khăn, có bao nhiêu đứa trẻ bị người thân của mình vứt bỏ? Căn cứ lớn như vậy, trẻ con chỉ chiếm tỉ lệ chưa đến 1%.
Tất cả mọi người bị Du Thừa Chí đột nhiên bộc phát dọa sợ, đám trẻ kia càng không biết làm sao.
Du Thừa Chí đưa tay lau lau khóe mắt, một lần nữa hét lớn với bọn nó: "Nhưng các em có điều kiện tốt như vậy, có ăn có mặc còn có thể đến trường, nhưng lại không biết quý trọng! Các em có biết cuộc sống bình yên bây giờ của các em là dùng bao n hiêu tánh mạng đổi lấy hay không? Các em có biết mỗi ngày ra ngoài làm nhiệm vụ có bao nhiêu người chết?
Hiện tại trong căn cứ cũng có không ít người ăn không no mặc không đủ ấm, căn cứ càng tìm kiếm, nghĩ cách để mọi người sống còn, em nhìn lại các em xem, không biết xấu hổ sao?!"
Mấy đứa trẻ bị mắng cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, bọn nó cắn răng cúi đầu, có vài đứa thậm chí còn đỏ vành mắt, nước mắt nhịn không được tích tách rơi xuống.
Nhưng Vu Mặc vẫn không phục, nó cứng đầu cố gắng nói lý cùng Du Thừa Chí: "Nhưng chúng em có năng lực, vì sao cứ nhất định bắt chúng em phải như mấy đứa trẻ bình thường ở trong trường học? Chúng em có thể cống hiến cho căn cứ, bảo vệ căn cứ!"
Du Thừa Chí nhịn không được xiết chặt nắm đấm của mình, trên trán nổi đầy gân xanh, đám ranh con đầu gấu này! Nghe không hiểu tiếng người hay sao?! Hắn sợ cứ như vậy nữa hắn nhịn không được đánh bọn nó một trận mất!
Hít sâu vài cái, Du Thừa Chí đè xuống lửa giận của chính mình, đứa trẻ đầu gấu này còn khó đối phó hơn học sinh trước kia của hắn nhiều, nếu là con của hắn, còn không phải đánh một trận cho ra trò sao!
"Tôi biết rõ các em muốn vào đoàn dị năng quân đội, nhưng tôi nói cho các em biết, đoàn dị năng là quân đội, thiên chức của quân nhân là phải phục tùng mệnh lệnh. Mà đây là trường quân đội, các em ngay cả nội quy trường học đều không tuân thủ, như thế xem kỷ luật như không, cả đời đừng hy vọng tiến vào được!"
"Không vào thì không vào! Tự chúng em thành lập tổ đội dị năng!" Vu Mặc không yếu thế chút nào rống trả lại.
Bọn trẻ này xem nhiều anime quá rồi, thực cho rằng mình có dị năng là thiên hạ vô địch rồi hay sao? Cho rằng mình là nhân vật chính à?!
Du Thừa Chí cảm thấy mình không nhịn được muốn đánh bọn nó rồi, mấy đứa trẻ đầu gấu này nói đạo lý không thông, phải đánh một trận mới biết nghe lời!
Nhưng hắn không tiện ra tay, ai đến đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.