Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 128: Không quên tấm lòng ban đầu

Đông Trùng Hạ Uyển

30/08/2021

"À? Nước à, ai nha, xem trí nhớ của tôi này, đều không có cho các người uống miếng nước!"

Triệu Bác Văn vỗ đầu của mình, chống quải trượng hướng ngoài cửa hô: "A Thông! A Thông! Lấy một bình nước đến!"

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chạy tới, trên quần áo của hắn còn dính cặn bã thực vật màu xanh lá, một đôi tay vô cùng bẩn, hắn bất đắc dĩ nói: "Thầy Triệu, người nhận nước còn chưa có trở về đâu, ngày hôm qua nước còn thừa đều đổ ngược vào trong chậu cả rồi, mọi người đợi chút đi."

Triệu Bác Văn xấu hổ nói với mấy người: "Xin lỗi, bởi vì chế tạo giấy cũng phải dùng không ít nước, cho nên nước còn lại của chúng ta đều dùng để chế tạo giấy cả rồi, các người... đợi một chút?"

"Không có việc gì, em..." Ôn Minh nghĩ nghĩ, còn không nói gì nữa, cậu kéo Ôn Dao qua một bên, ở bên tai cô nói mấy câu.

Ôn Dao gật gật đầu, quay người mang theo Ngữ Điệp đi ra ngoài.

Triệu Bác Văn không có để ý, trẻ em nha, ưa thích chạy là bình thường đấy.

Hắn mời mọi người ngồi xuống, bắt đầu hỏi thăm các học sinh mình coi trọng gần đây tình huống sinh hoạt trong căn cứ thế nào.

Ôn Dao tùy ý đi lòng vòng, ở đây ngoại trừ lúc mới đầu nhìn thấy hai người trẻ tuổi bên ngoài, cơ bản tuổi đều khá lớn, hơn nữa trên người đều có khí chất giống nhau.

Mỗi người đều đang làm chuyện của mình, nhìn thấy hai cô bé đều cười cười thiện ý, thậm chí còn có ông thầy cho các cô mỗi người một viên kẹo đường.

Đợi Ôn Dao đi dạo toàn bộ khắp các nơi một vòng, bọn Ôn Minh đã đi ra chuẩn bị trở về.

"Thầy nói các em cũng không cần quá để ý, chỉ khi nào đi ra ngoài làm nhiệm vụ nhìn thấy thì thuận tay cầm về giúp các thầy là được rồi, chúng ta lấy điểm tín dụng thu đấy."

"Yên tâm đi thầy Triệu, sau này chúng em sẽ chú ý." Từ Dương cam đoan nói.

Mấy thầy cô nâng một rương lớn đến, biết Ôn Minh muốn nhập ngũ, Triệu Bác Văn hy vọng có thể đem những viết sách đã viết xong này đặt ở nơi đó của Ôn Minh, quân đội có thể nói là chỗ an toàn nhất căn cứ rồi.

Tuy bây giờ những sách này coi như có ném ở chỗ nào cũng không ai thèm, nhưng hắn vẫn lo lắng bị hư hao, dù sao khu Ninh Hưng không xem an toàn nhiều lắm, thỉnh thoảng cũng xảy ra trộm cắp.

Ôn Minh cùng Từ Dương tiến lên tiếp nhận chiếc rương lớn, rương còn rất nặng, cũng không biết bỏ bên trong bao nhiêu quyển sách.

Triệu Bác Văn đưa bọn họ đến cửa ra vào, nghiêm túc quan sát bọn họ hồi lâu, cuối cùng nói lời thấm thía: "Cuối cùng thầy nói nhiều thêm một câu, các em cũng đừng ngại phiền."

"Thầy cứ nói đi, chúng em đang nghe đây."

"Hi vọng các em bất luận có gặp chuyện gì, đều đừng quên tấm lòng ban đầu!"



Ở nơi này bên trong tận thế giữ vững được tấm lòng ban đầu là khó khăn cỡ nào, Triệu Bác Văn hiểu rõ điều này nhưng hắn hy vọng những học sinh hắn coi trọng có thể làm được.

"Được rồi, cũng không cần các em cam đoan điều gì, chỉ cần ghi nhớ thật kỹ là được, sớm trở về đi."

Mấy người trở về trong xe của mình, Triệu Bác Văn vẫn nhìn xe của bọn họ cho đến khi rời khỏi hắn mới đóng cánh cửa lại.

Quay người lại thiếu chút nữa bị người ta tông sầm vào, hắn giơ nhánh cây gõ nhẹ vào người đó: "Làm gì đó, vội vội vàng vàng như vậy, thân già lọm khọm của tôi không thể chịu nổi cậu va chạm như vậy đâu đấy."

"Không phải, cái kia, thầy Triệu, bọn họ... Ai nha, em cũng không nói rõ được, ngài đi xem sẽ biết."

"Chuyện gì mà bối rối như vậy chứ." Triệu Bác Văn chậm rì rì về tới trong phòng, phát hiện một đám người đang vây quanh chiếc lu lớn ồn ào bàn luận.

Hắn đến gần xem xét, vốn chỉ là chiếc lu không giờ đây lại chứa đầy nước trong.

Hắn xoa xoa hai mắt, dùng sức nhấp nháy, nhìn sâu vào bên trong xem xét, nước vẫn còn kìa.

"Không chỉ lu nước này, những đồ chứa nước khác cũng tràn đầy nước rồi."

"Lão Triệu à, thầy nói đây là chuyện gì xảy ra?" Một vị lão giáo sư hỏi.

Triệu Bác Văn không trả lời, hắn nhớ tới trước khi Ôn Minh hỏi, còn có hai cô bé chạy ra đi bộ khắp nơi.

Ai, bọn trẻ này...

Trên xe mấy người có chút trầm mặc, không có người mở miệng nói chuyện, một hồi lâu tiếng nói của Từ Dương mới từ trong máy bộ đàm truyền tới, giọng điệu có chút mệt mỏi.

"Nhìn các thầy cô và thầy Triệu làm, đột nhiên cảm giác mình thật nhỏ bé, dường như..."

"Chính vì có vô số người như thầy Triệu, nền văn minh của chúng ta mới không bị gián đoạn hay mất đi." Cố Minh Duệ cũng mở miệng nói ra.

"Ah ah ah, làm sao bây giờ, đột nhiên tôi muốn tự phỉ nhổ chính mình ah!"

"Thôi đi, thầy Triệu của các cậu không phải đã nói, mỗi người đều có chuyện mình có thể làm, muốn cậu đi chép văn cậu cũng không làm được, còn không bằng nhiều cố gắng giết Zombie nhiều hơn, sớm ngày tiêu diệt bọn chúng, không giống cũng cùng ý nghĩa như vậy sao?" Lý Đồng đã cắt đứt Từ Dương tru lên.

Lần này Từ Dương không cùng cô đấu võ mồm, cậu gật gật đầu: "Cô nói rất đúng, tôi cũng có chuyện mình có thể làm, tôi quyết định! Tôi nhất định phải cố gắng tu luyện, trở thành cường giả ở căn cứ!"



Lý Đồng nhịn cả buổi, cuối cùng vẫn nuốt xuống lời muốn nói, một người cường hóa thính lực xin hỏi cậu ta muốn làm thế nào để trở thành cường giả căn cứ?

Ôn Minh không nói gì, cậu nghĩ, ý nghĩa cậu nhập ngũ có lẽ không chỉ bảo vệ em gái, còn có nhiều chuyện có thể làm hơn.

Bọn hắn về đến chỗ ở của bọn người Cố Minh Duệ, Ngô Hạo thu dọn đồ đạc của mình xong bỏ lên xe Ôn Minh, ngày mai cậu bắt đầu chính thức trở thành một người quân nhân rồi.

"Háo Tử à, giả sử phú quý cũng chớ có quên nhau! Sau này cậu thăng quan phát tài ngàn vạn lần chớ quên anh em của cậu là tôi nha!"

Mặt Ngô Hạo không biểu tình liếc về cánh tay Từ Dương khoác lên trên bả vai cậu, hất ra, đáng tiếc Từ Dương trực tiếp ôm eo của cậu, cả người ghé lên trên người của cậu.

"Cậu đã nghe rõ hay chưa hả!"

Ngô Hạo bất đắc dĩ gật đầu, lúc này Từ Dương mới ngồi thẳng lên thu tay lại.

Hai anh em sắp đi bộ đội rồi, sau này cơ hội gặp mặt đều ít đi, cậu cũng phải cố gắng lên, không thể tụt lùi phía sau như vậy, tất cả mọi người đều tiến lên phía trước, cậu cũng không muốn cuối cùng trở thành gánh nặng cho các anh em!

Trở lại quân đội, Ôn Minh kéo Ôn Dao sang một bên, há hốc mồm rồi lại không biết nói từ đâu, xoắn xuýt nửa ngày cuối cùng mở miệng:

"Dao Dao, cách điều chế thuốc khôi phục tinh thần lực của em..." Cậu có chút nói không được nữa, cảm thấy chính mình như vậy có chút hèn hạ.

Ngay từ đầu cậu cũng không có ý định đem cách điều chế giao cho Tề Cảnh Huy, chỉ cho hắn nhìn thấy hiệu quả của thuốc, dùng thứ này đạt được một vài điều kiện.

Cụ thể còn lại thì để chính bọn hắn tự đi nghiên cứu, thế nhưng từ chỗ thầy Triệu trở về, cậu cảm thấy nói ra cách điều chế rất tốt, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian nghiên cứu, nói không chừng có thể trợ giúp càng nhiều người hơn nữa.

Nhưng cách điều chế này là em gái nghiên cứu ra được, cậu sao có thể yêu cậu em gái đem cách điều chế giao cho người khác đây chứ...

Hơn nữa nếu như nói ra tên của em gái mình, tình cảnh em gái không có khả năng nhẹ nhàng như vậy, cô nhất định sẽ bị người có dụng tâm kín đáo nhìn chằm chằm vào, chuyện này cũng vi phạm ước nguyện ban đầu cậu đưa ra khi lấy được thuốc, cậu hy vọng có thể dùng cái này để bảo hộ em gái đấy!

Nhìn thấy Ôn Minh cả buổi không nói ra miệng, Ôn Dao trực tiếp lấy ra một tờ giấy cho cậu.

Ôn Minh tiếp nhận nhìn xem, bên trên viết tên vài chủng loại thảo dược, còn có quá trình luyện chế đơn giản, nhưng chỉ viết trình tự, những thứ khác không có cái gì.

"Dao Dao, đây là..." Ôn Minh thoáng giật mình, xem bút tích này không giống như vừa ghi.

Ôn Dao lấy ra một đống lớn thảo dược, ngoại trừ nguyên liệu thuốc khôi phục tinh thần lực, còn có các loại thực vật biến dị cô thu thập được, trực tiếp chất đầy đất.

Ôn Minh mộng rồi, em gái muốn làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Ôn Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook