Chương 594: Kỵ quân sói
Đông Trùng Hạ Uyển
21/10/2021
Hai mắt Đại Hoàng nhắm lại, hướng về phía sói con làm ra vẻ nhe răng nhếch miệng, lặng im uy hiếp đối phương.
Đáng tiếc, sói con đối mặt với uy hiếp như vậy hoàn toàn không để ý đến, vẫn kiên nhẫn như trước muốn kéo Ôn Dao đi.
Con ngươi Đại Hoàng đảo một vòng, một trận gió đột nhiên xoáy lên, hất sói con lăn lộn mấy vòng.
Nhìn bộ dáng ngây người không biết chuyện gì xảy ra của tiểu gia hỏa, trong lòng Đại Hoàng đắc ý không thôi.
Hừ, nhóc con, lông còn chưa mọc đủ mà dám tìm chủ nhân nhà nó muốn được ăn ngon uống sướng hả.
Nằm mơ đi!
Thấy Đại Hoàng rõ là ngây thơ gây phiền toái cho một con sói con, Ôn Dao nhẹ nhàng đá hai chân Đại Hoàng.
Không phát hiện thủ lĩnh cùng cha mẹ thú con đang nhìn chằm chằm vào nó sao, nếu không phải trở ngại Ôn Minh ở đây, Ôn Dao hoài nghi có phải đánh nhau rồi hay không.
Một đàn sói biến dị như vậy đột nhiên xuất hiện ở căn cứ, không cần phải nói nhất định là anh trai mang về rồi đấy.
Ôn Dao cũng phục rồi, người khác đi bắt thú biến dị đều là một người bắt một con, cậu ngược lại tốt, bắt một nhà Lang Vương, không, là một quần thể đều mang về hết!
"Dao Dao, nó là Bôn Lôi."
Ôn Minh giới thiệu dị sủng mới thu của mình cho Ôn Dao biết, thật ra ngay từ đầu cậu không có ý định thu nhận đối phương, dù sao đối với cậu mà nói, cậu càng coi trọng đề cao thực lực của bản thân hơn.
Nhưng lúc nhìn thấy đàn sói biến dị nghiêm chỉnh này, cậu mới nghĩ ra, nếu có thể mang về, lại để binh sĩ dưới tay mình thu làm chiến sủng, hoàn toàn có thể xây dựng một kỵ quân sói à!
Cho nên cậu cũng tốn chút tâm tư, thu phục được Lôi Điện Lang Vương.
Bôn Lôi...
Đại Hoàng ủy khuất nhìn thoáng qua chủ nhân của mình, vì sao mấy thú đi theo tên đáng ghét kia đều có tên uy mãnh như thế, còn tên của mình...
Trong lòng Đại Hoàng ủy khuất không có chỗ trút.
Hu hu hu, vì sao cùng một cha mẹ sinh ra, đặt tên lại có khác biệt lớn như vậy!
"Căn cứ đã phân chia một mảnh núi rừng này cho chúng nó rồi, các binh sĩ dị năng trong căn cứ cần dựa vào thực lực của chính mình đạt được sự chấp nhận của chúng."
Tuy Ôn Minh có ý định xây dựng kỵ quân Sói, nhưng loại chuyện này không phải muốn là được, tuy đàn sói bị cậu mang về căn cứ, nhưng cũng chỉ vì cậu thuần phục được Lôi Điện Lang Vương, nếu binh sĩ dị năng muốn có một con sói biến dị, thì phải tự dựa vào thực lực của mình.
Dự định của cậu và Tề Cảnh Huy về quân đoàn dị thú đã nghĩ quá mức đơn giản, cho đến bây giờ, căn cứ bắt được dị thú cũng không nhiều, càng muốn bọn chúng có thể nghe theo lệnh chỉ huy để có được quân đoàn dị thú lực chiến đấu cường đại.
Nhưng lúc này thu phục được đàn sói biến dị thật sự khiến Ôn Minh thấy được hy vọng, La Mã không phải xây dựng trong một ngày, như vậy cứ bắt đầu xây dựng từ kỵ quân sói đi!
"Dao Dao, em có muốn nuôi dưỡng một con sói con hay không?"
Nhìn con sói con bị Đại Hoàng thổi bay sau đó bị sói mẹ ngậm trong mồm còn muốn giãy dụa chạy về phía Ôn Dao bên này, Ôn Minh ấm giọng hỏi lần nữa.
Em gái luôn tập luyện quá mức khắc khổ, tính cách bình thường lại trầm tĩnh, có sói con lông xù đáng yêu như thể ở bên có thể làm cho em gái vui vẻ hoạt bát hơn một chút.
Đại Hoàng nổi giận, tên đáng ghét này đang làm gì đấy, năm lần bảy lượt cứ muốn nhét thú vào trong nhà chủ nhân mình, đây quả thật không thể nhẫn nhịn nữa!
Đại Hoàng phẫn hận trừng mắt nhìn Ôn Minh, mà Bôn Lôi cảm nhận được ánh mắt Đại Hoàng cũng nhe răng nhếc miệng một phen với Đại Hoàng.
Hừ, một thú con nhân loại mà thôi, nếu không phải xem mặt mũi của chủ nhân mới của nó, nó mới không đưa đám nhóc con trong tộc qua cho cô nhóc đó nuôi đâu này!
Bôn Lôi dùng ánh mắt còn lại nhìn sang thú con nhân loại kiều kiều yếu ớt đứng ở đó, nó cảm thấy con cọp lớn kia cũng không lợi hại gì, lại cam tâm tình nguyện làm thú cưỡi cho một thú con như thế, chỉ chủ nhân của mình mới lợi hại.
Ôn Dao thu liễm tinh thần lực cùng dị năng nhìn có vẻ chính là một cô bé nhu nhược, cũng khó trách Lôi Điện Lang Vương không để Ôn Dao vào mắt.
Lại còn dám xem thường chủ nhân của mình!
Đại Hoàng quyết định, từ hôm nay trở đi, thú mà nó ghét nhất nhất, xem không vừa mắt nhất từ con rắn tham ăn kia biến thành con sói ngu xuẩn trước mắt này!
Không hơn!
Ôn Dao không để ý đến sóng dâng trào mãnh liệt giữa hai dị thú, Ôn Dao lắc đầu từ chối lời đề nghị của Ôn Minh, hoàn toàn không có ý định nuôi thêm sủng vật nào nữa.
Nuôi ba con này đã muốn phá sản rồi, không muốn gia tăng gánh nặng thêm cho mình.
Ngoại trừ đàn sói biến dị, lần nhiệm vụ này Ôn Minh còn mang về những dị thú khác, bắt mắt nhất phải kể đến hai con đen trắng giao nhau tròn tròn mũm mĩm này rồi.
Nhìn gấu trúc biến dị áp chế một dị thú da lông màu nâu đỏ dưới thân đánh cho một trận, cũng cướp hoa quả nào đó trong tay đối phương, Ôn Dao vô cùng im lặng.
Hết lần này tới lần khác như vậy bộ dạng hung tàn cũng không lọt vào sự ngăn cản của bất kỳ kẻ nào khác, còn có một vài nữ binh còn đào tâm nhìn xem chúng, trong miệng còn trầm trồ thật đáng yêu.
Xem ra dù là thời điểm tận thế, giá trị nhan sắc cao cũng rất nổi tiếng đấy.
"Gấu trúc ở đâu ra?"
Tuy Ôn Dao không biết địa điểm nhiệm vụ lần này của Ôn Minh ở đâu, nhưng con gấu trúc này cũng không dễ gặp nha.
"Trên đường gặp được đấy, có thể là từ vườn bách thú nào đó đi ra."
Ôn Minh cũng không rõ lai lịch của bọn nó lắm, hai con gấu trúc này là bọn họ gặp được ở trên đường, lúc này hai con gấu trúc này cứ như vậy ngồi xuống phía trước bọn họ, sau đó khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại muốn bọn họ mang chúng đi.
Nói thế nào trước tận thế cũng là quốc bảo, cộng thêm tốt xấu gì cũng đã biến dị, có lẽ có chút tác dụng nào đó a.
Nghĩ như vậy, Ôn Minh tự nhiên mang chúng trở về căn cứ.
Thật không nghĩ đến, hai ngày này hai con gấu trúc này không thích huấn luyện cũng không thích vận động, còn thích bắt nạt dị thú cấp thấp khác, cả ngày chỉ đợi người quăng thức ăn, thực cho rằng mình vẫn còn là quốc bảo như lúc trước à!
Trước tận thế dù có quý giá thế nào, đến nơi này cũng không thể ăn không ngồi không nha!
Ôn Minh nghĩ mấy ngày nay phải dạy dỗ bọn chúng một trận, căn cứ nuôi sống nhiều người như vậy cũng không dễ dàng, không làm việc sao được?
Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, Tiểu Tiểu rơi vào ngủ đông một lần nữa, lúc này đây, nó đường hoàng chính đáng nói thẳng với Ôn Dao, ngủ đông cũng phải treo trên cổ tay Ôn Dao, tuyệt đối không thể bỏ lại nó như lần trước!
Phần lớn thời gian Ôn Dao đều nhu thuận ở trong căn cứ, có đôi khi cũng sẽ đi theo quân đội hỗ trợ làm nhiệm vụ mấy lần.
Kỵ quân sói xây dựng chậm mà chắc, đã có hơn mười binh sĩ dị năng lấy được tín nhiệm của sói biến dị, căn cứ bắt đầu chế tạo chiến giáp cùng vũ khí chuyên dụng cho bọn họ, cũng đã bắt đầu tính toán huấn luyện.
Trời đông giá rét tiến đến ý nghĩa phạm vi hoạt động của Zombie bắt đầu thu nhỏ lại, kế hoạch phản công một năm qua của bên trên đã lấy được thành quả không tệ, lúc này trung ương chuẩn bị tiếp tục lợi dụng khí hậu tiến hành vây quét phản công.
"Móa! Những con Zombie kia đều trốn đi đâu rồi?!"
Tề Cảnh Huy xem báo cáo trong tay, hung hăng vỗ mạnh xuống mặt bàn.
Trong phòng họp ngoại trừ Ôn Minh còn hơn mười người tuổi tác không đồng nhất, đều là quan quân mặc quân trang.
Quan quân ở đây đều rất trẻ tuổi, tuổi trung bình khoảng ba mươi tuổi, thậm chí có một nửa người nhìn mới hơn hai mươi tuổi, lúc này thật là chuyện hiếm thấy so với trước kia, hơn nữa có một phần ba là binh sĩ dị năng.
Nhưng loạn thế xuất anh hùng, tận thế hỗn loạn hắc ám thế này, tuổi tác và kinh nghiệm đều là thứ yếu, càng quan trong hơn chính là thực lực cá nhân và năng lực lãnh đạo.
Tề Cảnh Huy cũng không keo kiệt đề bạt nhân vật mới, nơi này có hơn phân nửa đều là anh đề bạt đi lên trong một năm này đấy.
Đáng tiếc, sói con đối mặt với uy hiếp như vậy hoàn toàn không để ý đến, vẫn kiên nhẫn như trước muốn kéo Ôn Dao đi.
Con ngươi Đại Hoàng đảo một vòng, một trận gió đột nhiên xoáy lên, hất sói con lăn lộn mấy vòng.
Nhìn bộ dáng ngây người không biết chuyện gì xảy ra của tiểu gia hỏa, trong lòng Đại Hoàng đắc ý không thôi.
Hừ, nhóc con, lông còn chưa mọc đủ mà dám tìm chủ nhân nhà nó muốn được ăn ngon uống sướng hả.
Nằm mơ đi!
Thấy Đại Hoàng rõ là ngây thơ gây phiền toái cho một con sói con, Ôn Dao nhẹ nhàng đá hai chân Đại Hoàng.
Không phát hiện thủ lĩnh cùng cha mẹ thú con đang nhìn chằm chằm vào nó sao, nếu không phải trở ngại Ôn Minh ở đây, Ôn Dao hoài nghi có phải đánh nhau rồi hay không.
Một đàn sói biến dị như vậy đột nhiên xuất hiện ở căn cứ, không cần phải nói nhất định là anh trai mang về rồi đấy.
Ôn Dao cũng phục rồi, người khác đi bắt thú biến dị đều là một người bắt một con, cậu ngược lại tốt, bắt một nhà Lang Vương, không, là một quần thể đều mang về hết!
"Dao Dao, nó là Bôn Lôi."
Ôn Minh giới thiệu dị sủng mới thu của mình cho Ôn Dao biết, thật ra ngay từ đầu cậu không có ý định thu nhận đối phương, dù sao đối với cậu mà nói, cậu càng coi trọng đề cao thực lực của bản thân hơn.
Nhưng lúc nhìn thấy đàn sói biến dị nghiêm chỉnh này, cậu mới nghĩ ra, nếu có thể mang về, lại để binh sĩ dưới tay mình thu làm chiến sủng, hoàn toàn có thể xây dựng một kỵ quân sói à!
Cho nên cậu cũng tốn chút tâm tư, thu phục được Lôi Điện Lang Vương.
Bôn Lôi...
Đại Hoàng ủy khuất nhìn thoáng qua chủ nhân của mình, vì sao mấy thú đi theo tên đáng ghét kia đều có tên uy mãnh như thế, còn tên của mình...
Trong lòng Đại Hoàng ủy khuất không có chỗ trút.
Hu hu hu, vì sao cùng một cha mẹ sinh ra, đặt tên lại có khác biệt lớn như vậy!
"Căn cứ đã phân chia một mảnh núi rừng này cho chúng nó rồi, các binh sĩ dị năng trong căn cứ cần dựa vào thực lực của chính mình đạt được sự chấp nhận của chúng."
Tuy Ôn Minh có ý định xây dựng kỵ quân Sói, nhưng loại chuyện này không phải muốn là được, tuy đàn sói bị cậu mang về căn cứ, nhưng cũng chỉ vì cậu thuần phục được Lôi Điện Lang Vương, nếu binh sĩ dị năng muốn có một con sói biến dị, thì phải tự dựa vào thực lực của mình.
Dự định của cậu và Tề Cảnh Huy về quân đoàn dị thú đã nghĩ quá mức đơn giản, cho đến bây giờ, căn cứ bắt được dị thú cũng không nhiều, càng muốn bọn chúng có thể nghe theo lệnh chỉ huy để có được quân đoàn dị thú lực chiến đấu cường đại.
Nhưng lúc này thu phục được đàn sói biến dị thật sự khiến Ôn Minh thấy được hy vọng, La Mã không phải xây dựng trong một ngày, như vậy cứ bắt đầu xây dựng từ kỵ quân sói đi!
"Dao Dao, em có muốn nuôi dưỡng một con sói con hay không?"
Nhìn con sói con bị Đại Hoàng thổi bay sau đó bị sói mẹ ngậm trong mồm còn muốn giãy dụa chạy về phía Ôn Dao bên này, Ôn Minh ấm giọng hỏi lần nữa.
Em gái luôn tập luyện quá mức khắc khổ, tính cách bình thường lại trầm tĩnh, có sói con lông xù đáng yêu như thể ở bên có thể làm cho em gái vui vẻ hoạt bát hơn một chút.
Đại Hoàng nổi giận, tên đáng ghét này đang làm gì đấy, năm lần bảy lượt cứ muốn nhét thú vào trong nhà chủ nhân mình, đây quả thật không thể nhẫn nhịn nữa!
Đại Hoàng phẫn hận trừng mắt nhìn Ôn Minh, mà Bôn Lôi cảm nhận được ánh mắt Đại Hoàng cũng nhe răng nhếc miệng một phen với Đại Hoàng.
Hừ, một thú con nhân loại mà thôi, nếu không phải xem mặt mũi của chủ nhân mới của nó, nó mới không đưa đám nhóc con trong tộc qua cho cô nhóc đó nuôi đâu này!
Bôn Lôi dùng ánh mắt còn lại nhìn sang thú con nhân loại kiều kiều yếu ớt đứng ở đó, nó cảm thấy con cọp lớn kia cũng không lợi hại gì, lại cam tâm tình nguyện làm thú cưỡi cho một thú con như thế, chỉ chủ nhân của mình mới lợi hại.
Ôn Dao thu liễm tinh thần lực cùng dị năng nhìn có vẻ chính là một cô bé nhu nhược, cũng khó trách Lôi Điện Lang Vương không để Ôn Dao vào mắt.
Lại còn dám xem thường chủ nhân của mình!
Đại Hoàng quyết định, từ hôm nay trở đi, thú mà nó ghét nhất nhất, xem không vừa mắt nhất từ con rắn tham ăn kia biến thành con sói ngu xuẩn trước mắt này!
Không hơn!
Ôn Dao không để ý đến sóng dâng trào mãnh liệt giữa hai dị thú, Ôn Dao lắc đầu từ chối lời đề nghị của Ôn Minh, hoàn toàn không có ý định nuôi thêm sủng vật nào nữa.
Nuôi ba con này đã muốn phá sản rồi, không muốn gia tăng gánh nặng thêm cho mình.
Ngoại trừ đàn sói biến dị, lần nhiệm vụ này Ôn Minh còn mang về những dị thú khác, bắt mắt nhất phải kể đến hai con đen trắng giao nhau tròn tròn mũm mĩm này rồi.
Nhìn gấu trúc biến dị áp chế một dị thú da lông màu nâu đỏ dưới thân đánh cho một trận, cũng cướp hoa quả nào đó trong tay đối phương, Ôn Dao vô cùng im lặng.
Hết lần này tới lần khác như vậy bộ dạng hung tàn cũng không lọt vào sự ngăn cản của bất kỳ kẻ nào khác, còn có một vài nữ binh còn đào tâm nhìn xem chúng, trong miệng còn trầm trồ thật đáng yêu.
Xem ra dù là thời điểm tận thế, giá trị nhan sắc cao cũng rất nổi tiếng đấy.
"Gấu trúc ở đâu ra?"
Tuy Ôn Dao không biết địa điểm nhiệm vụ lần này của Ôn Minh ở đâu, nhưng con gấu trúc này cũng không dễ gặp nha.
"Trên đường gặp được đấy, có thể là từ vườn bách thú nào đó đi ra."
Ôn Minh cũng không rõ lai lịch của bọn nó lắm, hai con gấu trúc này là bọn họ gặp được ở trên đường, lúc này hai con gấu trúc này cứ như vậy ngồi xuống phía trước bọn họ, sau đó khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại muốn bọn họ mang chúng đi.
Nói thế nào trước tận thế cũng là quốc bảo, cộng thêm tốt xấu gì cũng đã biến dị, có lẽ có chút tác dụng nào đó a.
Nghĩ như vậy, Ôn Minh tự nhiên mang chúng trở về căn cứ.
Thật không nghĩ đến, hai ngày này hai con gấu trúc này không thích huấn luyện cũng không thích vận động, còn thích bắt nạt dị thú cấp thấp khác, cả ngày chỉ đợi người quăng thức ăn, thực cho rằng mình vẫn còn là quốc bảo như lúc trước à!
Trước tận thế dù có quý giá thế nào, đến nơi này cũng không thể ăn không ngồi không nha!
Ôn Minh nghĩ mấy ngày nay phải dạy dỗ bọn chúng một trận, căn cứ nuôi sống nhiều người như vậy cũng không dễ dàng, không làm việc sao được?
Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, Tiểu Tiểu rơi vào ngủ đông một lần nữa, lúc này đây, nó đường hoàng chính đáng nói thẳng với Ôn Dao, ngủ đông cũng phải treo trên cổ tay Ôn Dao, tuyệt đối không thể bỏ lại nó như lần trước!
Phần lớn thời gian Ôn Dao đều nhu thuận ở trong căn cứ, có đôi khi cũng sẽ đi theo quân đội hỗ trợ làm nhiệm vụ mấy lần.
Kỵ quân sói xây dựng chậm mà chắc, đã có hơn mười binh sĩ dị năng lấy được tín nhiệm của sói biến dị, căn cứ bắt đầu chế tạo chiến giáp cùng vũ khí chuyên dụng cho bọn họ, cũng đã bắt đầu tính toán huấn luyện.
Trời đông giá rét tiến đến ý nghĩa phạm vi hoạt động của Zombie bắt đầu thu nhỏ lại, kế hoạch phản công một năm qua của bên trên đã lấy được thành quả không tệ, lúc này trung ương chuẩn bị tiếp tục lợi dụng khí hậu tiến hành vây quét phản công.
"Móa! Những con Zombie kia đều trốn đi đâu rồi?!"
Tề Cảnh Huy xem báo cáo trong tay, hung hăng vỗ mạnh xuống mặt bàn.
Trong phòng họp ngoại trừ Ôn Minh còn hơn mười người tuổi tác không đồng nhất, đều là quan quân mặc quân trang.
Quan quân ở đây đều rất trẻ tuổi, tuổi trung bình khoảng ba mươi tuổi, thậm chí có một nửa người nhìn mới hơn hai mươi tuổi, lúc này thật là chuyện hiếm thấy so với trước kia, hơn nữa có một phần ba là binh sĩ dị năng.
Nhưng loạn thế xuất anh hùng, tận thế hỗn loạn hắc ám thế này, tuổi tác và kinh nghiệm đều là thứ yếu, càng quan trong hơn chính là thực lực cá nhân và năng lực lãnh đạo.
Tề Cảnh Huy cũng không keo kiệt đề bạt nhân vật mới, nơi này có hơn phân nửa đều là anh đề bạt đi lên trong một năm này đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.