Chương 356: Lại một chậu máu chó
Đông Trùng Hạ Uyển
17/09/2021
Tần Thiếu Minh cùng An Ninh đi xuống lầu, mang theo những người khác đi đến phía trước Ôn Minh.
"Đến đến đến, để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là thiếu tá Ôn Minh căn cứ Hoa Nam, đoàn trưởng quân đoàn dị năng Hoa Nam."
Sau đó lại quay đầu nói với Ôn Minh: "Vị này là thiếu tá Tần Thiếu Minh căn cứ Hoa Trung, phó đoàn trường quân đoàn dị năng căn cứ Hoa Trung. Hai vị đều là đại biểu của từng căn cứ, bình thường khó có cơ hội gặp mặt một lần, mượn cơ hội lần này, mọi người làm quen một chút, sau này nói không chừng còn có cơ hội hợp tác."
Hai người đều kính lễ, nhưng ai cũng không có mở miệng nói câu đầu tiên, chung quanh an tĩnh lại, hai đội nhân mã anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ.
Vệ Tinh cười cười: "Tôi còn có chút chuyện, thật xin lỗi phải đi trước, thiếu tá Ôn cũng thiếu tá Tần cứ trao đổi với nhau, bọn họ ở chỗ này đã một ngày, hiểu rõ căn cứ chúng tôi không ít, đêm nay tư lệnh chúng tôi mời mọi người một bữa cơm rau dưa, đến lúc đó sẽ có người đến đón các người, tôi đi trước."
Đợi Vệ Tinh mang theo người của mình rời khỏi, còn không có ai mở miệng trước tiên, mọi người nhìn đối phương, dường như ai mở miệng trước là người thua.
Hạ Y Huyên nhìn trái nhìn phải, không biết có nên mở miệng trước hay không.
Trước kia cô đã từng gặp Tần Thiếu Minh, cậu ta là cháu trai Tần lão gia tử thích nhất, lúc ấy trong thủ đô có rất nhiều tiểu thư đều ưa thích cậu ta, còn có vài người tranh giành làʍ ŧìиɦ nhân của cậu ta, trước đó cô nhìn thấy không ít trò hay đấy.
Đáng tiếc thằng nhóc Tần Thiếu Minh này từ nhỏ đã lạnh như băng, đối với các cô gái yêu thương nhung nhớ kia đều là sắc mặt không chút thay đổi.
Có điều...
Hạ Y Huyên nhìn nhìn người đứng bên cạnh cậu ta, nhìn cô gái có khí chất lãnh lệ (lạnh lùng nghiêm nghị) giống như cậu ta, đây là cây sắt muốn nở hoa rồi sao?
Có điều cô không ngờ nhất chính là, Tần Thiếu Minh có thể ở căn cứ Hoa Trung, còn tiến vào quân đoàn dị năng của căn cứ Hoa Trung.
Phải biết, lúc trước Tần lão gia tử muốn cậu ta nhập ngũ, cậu ta chết sống không chịu, bây giờ như thế nào lại tiến vào quân đội căn cứ Hoa Trung rồi hả?
Hơn nữa, Hạ Y Huyên nhớ tới, mấy tháng trước bác Tề đã từng nói qua, Tần lão gia tử qua đời rồi.
Hiện tại Tần Thiếu Minh đại biểu căn cứ Hoa Trung xuất hiện ở đây, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Trong đầu Hạ Y Huyên chuyển qua vô số ý niệm, vào lúc cô chuẩn bị mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc, đối diện có một giọng nam trong trẻo cất tiếng vang lên: "Em gái nhỏ, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
Vù thoáng một phát, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu niên lên tiếng.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, An Tử mặc quân trang cười hì hì, nói với Tần Thiếu Minh: "Lão đại, anh sẽ không quên chứ? Chúng ta đã gặp qua cô bé này hai lần đó! Còn có một lần cùng chị An Ninh gặp nhau nữa."
"Đương nhiên tôi nhớ rõ." Tần Thiếu Minh lườm An Tử, thành công khiến cậu ta ngừng cười ngây ngô.
Đương nhiên cậu nhớ rõ cô bé độc lai độc vãng này, đã gặp cô bé, cậu liền nhớ đến cha của cô bé, người đã nói cho cậu biết sự kiện kia...
Trước khi ông nội qua đời, cậu đã trở về căn cứ Hoa Bắc một chuyến, dưới sự quan sát cố tình của cậu, cậu mới phát hiện trước kia cậu cho rằng đó là chuyện bình thường thưa thớt sớm đã lộ rõ sự khác biệt, từng bước một cậu tiếp cận chân tướng, nhưng vào lúc cuối cùng cậu đã lùi bước, cậu không biết nên đối mặt như thế nào.
Lúc ấy cậu chỉ có chỗ hoài nghi, mà sau khi xác nhận, kỳ thật cậu luôn luôn sống trong giả dối, mà lời nói dối bị dấu kín làm sao kết thúc lại là cậu?
Người phụ nữ kia mới là người đáng thương nhất, cậu không biết làm sao đối mặt với bà, thậm chí không dám nói cho bà biết chân tướng...
Vào lúc cậu không biết nên làm thế nào, cậu lại gặp người đàn ông kia, nói chuyện với nhau vài câu, cuối cùng cậu quyết định rời khỏi căn cứ Hoa Bắc đến căn cứ Hoa Trung, hơn nữa còn gia nhập quân ngũ.
Cậu không biết hành vi bỏ gần tìm xa có đúng hay không, nhưng trước mắt mà nói, thật sự cậu không muốn tiếp tục ở lại căn cứ Hoa Bắc nữa.
Ôn Minh rất bình tĩnh đứng chắn phía trước Ôn Dao, chặn ánh mắt hàm xúc không rõ của Tần Thiếu Minh.
"Các người từng gặp em gái của tôi à?"
"Ồ, thì ra cô bé này là em gái thiếu tá Ôn à, khó trách lại có mặt ở đây, duyên phận ah! Thiếu tá Ôn à, cậu không biết đâu, em gái và ba mẹ của cậu còn là ân nhân cứu mạng của chúng tôi đấy!"
"À? Tôi chưa từng nghe bọn họ nói qua."
"Là như thế này..."
Dưới sự cố ý khoa trương của An Tử, mọi người bắt đầu quen thuộc với nhau... Tần Thiếu Minh cũng đem lực chú ý đặt lên người Ôn Minh.
Thì ra, cậu ta chính là con trai người đàn ông kia, là cháu ngoại nhà họ Hạ được âm thầm lưu truyền trong căn cứ à...
Nghe nói tư lệnh Tề căn cứ Hoa Nam xem cậu ta là người thừa kế, dường như còn làm nên vài chuyện lớn, hơn nữa hình như tên chủ tịch kia xong rồi.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, như vậy, sau này căn cứ Hoa Nam rất có thể cũng do cậu ta định đoạt.
Dù sao, phía sau cậu ta là nhà họ Tề và nhà họ Hạ đấy.
Chỉ là nhà họ Thịnh, cũng có khả năng bán mặt mũi cho cậu ta, bời vì con cháu nhà họ Thịnh không có mấy người có thành tựu cả...
Nghĩ vậy, Tần Thiếu Minh cũng thỉnh thoảng chen vào mấy câu cùng An Tử, bầu không khí dần dần trở nên hòa hợp.
Chỉ có An Ninh, cô kinh ngạc nhìn Ôn Dao, cảm thấy không thể tin.
Cô nhớ rõ, Ôn Minh là con một đấy!
Kiếp trước cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe nói cậu ta còn có một cô em gái, cô nhớ rõ trước kia trong ký túc xá có một cô gái thầm mến Ôn Minh, đối với tình huống của cậu ta rõ như lòng bàn tay, cô ấy đã từng nói qua Ôn Minh là con một!
Cô em gái này từ đâu xuất hiện hay sao?
Là ngay từ đầu đã có, chỉ có điều không có ai hay biết?
Hay là nói đây cũng là do cô trọng sinh dẫn đến hiệu ứng cánh bướm?
Thế nhưng cô em gái của cậu ấy nhìn có vẻ hơn mười tuổi?
Cô mới trở về không đến một năm mà!
Làm sao có thể ảnh hưởng đến chuyện mười năm trước?!
An Ninh nhìn Ôn Dao, cho dù vẻ ngoài trấn định, nhưng cảm xúc trong lòng cô dậy sóng dẫn đến Ôn Dao chú ý.
Vào lúc An Ninh đối diện với đôi đồng từ thâm thúy y hệt như vòng xoáy của Ôn Dao, cô cảm thấy dường như cả người cũng bị hút vào, mình bị mất phương hướng...
"Chị, chị làm sao vậy?"
An Ninh giật mình bừng tỉnh, cô thoáng nhìn lại Ôn Dao, lại phát hiện cô bé đang nói chuyện với một cô gái khác bên cạnh, giống như chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
"Chị?"
Sau lưng một lần nữa truyền đến giọng nói đầy lo lắng của An Cát, An Ninh quay đầu, cười cười với cậu, ra hiệu chính mình không có việc gì.
Nhưng, vừa rồi làm sao vậy...
Ôn Minh trò chuyện với Tần Thiếu Minh còn có thể, mà tính cách An Tử và Từ Dương không sai biệt lắm càng là đánh thành một mảnh, giống như anh em tốt của nhau.
"Các người còn dẫn theo trẻ con, một ngày mệt nhọc, đi trước nghỉ ngơi đi." Buổi tối bọn họ còn ăn cơm cùng tư lệnh, Tần Thiếu Minh dặn dò bọn Ôn Minh đi nghỉ ngơi trước.
Ôn Minh gật gật đầu, quay người gọi những người khác tiến vào ký túc xá.
"Woa! Đây là Đại Hoàng?"
Ôn Dao vừa mới gọi Đại Hoàng nằm sấp trên nóc nhà xuống, mà bộ dáng Đại Hoàng vung vẩy đôi cánh đã chấn trụ An Tử.
Lúc trước cậu cũng đã gặp Đại Hoàng, lão hổ có ngoại hình ngoại trừ lớn gấp đôi trước kia, cũng không có gì khác nữa.
Hôm nay vừa xem, không chỉ đã có cánh, màu sắc da lông cũng có chỗ khác, đặc biệt ký hiệu trên trán kia, quả thật quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!
Đây mới là dị thú bên trong dị thú nha!
An Tử vây quanh Đại Hoàng vòng vo hai vòng, trong ánh mắt dường như cũng có tâm mạo hiểm, hận không thể nhào đến sờ một cái!
Cậu cẩn thận vây quanh phía sau Đại Hoàng, từ từ đưa tay phải ra, muốn đụng chạm vào cánh xinh đẹp này.
Mắt thấy đầu ngón tay của cậu sắp chạm đến rồi, một trận cuồng phong bỗng nhiên xoáy lên, thổi cậu bay lên cây đại thụ bên cạnh, còn là treo ngược đấy!
"Đến đến đến, để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là thiếu tá Ôn Minh căn cứ Hoa Nam, đoàn trưởng quân đoàn dị năng Hoa Nam."
Sau đó lại quay đầu nói với Ôn Minh: "Vị này là thiếu tá Tần Thiếu Minh căn cứ Hoa Trung, phó đoàn trường quân đoàn dị năng căn cứ Hoa Trung. Hai vị đều là đại biểu của từng căn cứ, bình thường khó có cơ hội gặp mặt một lần, mượn cơ hội lần này, mọi người làm quen một chút, sau này nói không chừng còn có cơ hội hợp tác."
Hai người đều kính lễ, nhưng ai cũng không có mở miệng nói câu đầu tiên, chung quanh an tĩnh lại, hai đội nhân mã anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ.
Vệ Tinh cười cười: "Tôi còn có chút chuyện, thật xin lỗi phải đi trước, thiếu tá Ôn cũng thiếu tá Tần cứ trao đổi với nhau, bọn họ ở chỗ này đã một ngày, hiểu rõ căn cứ chúng tôi không ít, đêm nay tư lệnh chúng tôi mời mọi người một bữa cơm rau dưa, đến lúc đó sẽ có người đến đón các người, tôi đi trước."
Đợi Vệ Tinh mang theo người của mình rời khỏi, còn không có ai mở miệng trước tiên, mọi người nhìn đối phương, dường như ai mở miệng trước là người thua.
Hạ Y Huyên nhìn trái nhìn phải, không biết có nên mở miệng trước hay không.
Trước kia cô đã từng gặp Tần Thiếu Minh, cậu ta là cháu trai Tần lão gia tử thích nhất, lúc ấy trong thủ đô có rất nhiều tiểu thư đều ưa thích cậu ta, còn có vài người tranh giành làʍ ŧìиɦ nhân của cậu ta, trước đó cô nhìn thấy không ít trò hay đấy.
Đáng tiếc thằng nhóc Tần Thiếu Minh này từ nhỏ đã lạnh như băng, đối với các cô gái yêu thương nhung nhớ kia đều là sắc mặt không chút thay đổi.
Có điều...
Hạ Y Huyên nhìn nhìn người đứng bên cạnh cậu ta, nhìn cô gái có khí chất lãnh lệ (lạnh lùng nghiêm nghị) giống như cậu ta, đây là cây sắt muốn nở hoa rồi sao?
Có điều cô không ngờ nhất chính là, Tần Thiếu Minh có thể ở căn cứ Hoa Trung, còn tiến vào quân đoàn dị năng của căn cứ Hoa Trung.
Phải biết, lúc trước Tần lão gia tử muốn cậu ta nhập ngũ, cậu ta chết sống không chịu, bây giờ như thế nào lại tiến vào quân đội căn cứ Hoa Trung rồi hả?
Hơn nữa, Hạ Y Huyên nhớ tới, mấy tháng trước bác Tề đã từng nói qua, Tần lão gia tử qua đời rồi.
Hiện tại Tần Thiếu Minh đại biểu căn cứ Hoa Trung xuất hiện ở đây, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Trong đầu Hạ Y Huyên chuyển qua vô số ý niệm, vào lúc cô chuẩn bị mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc, đối diện có một giọng nam trong trẻo cất tiếng vang lên: "Em gái nhỏ, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
Vù thoáng một phát, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu niên lên tiếng.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, An Tử mặc quân trang cười hì hì, nói với Tần Thiếu Minh: "Lão đại, anh sẽ không quên chứ? Chúng ta đã gặp qua cô bé này hai lần đó! Còn có một lần cùng chị An Ninh gặp nhau nữa."
"Đương nhiên tôi nhớ rõ." Tần Thiếu Minh lườm An Tử, thành công khiến cậu ta ngừng cười ngây ngô.
Đương nhiên cậu nhớ rõ cô bé độc lai độc vãng này, đã gặp cô bé, cậu liền nhớ đến cha của cô bé, người đã nói cho cậu biết sự kiện kia...
Trước khi ông nội qua đời, cậu đã trở về căn cứ Hoa Bắc một chuyến, dưới sự quan sát cố tình của cậu, cậu mới phát hiện trước kia cậu cho rằng đó là chuyện bình thường thưa thớt sớm đã lộ rõ sự khác biệt, từng bước một cậu tiếp cận chân tướng, nhưng vào lúc cuối cùng cậu đã lùi bước, cậu không biết nên đối mặt như thế nào.
Lúc ấy cậu chỉ có chỗ hoài nghi, mà sau khi xác nhận, kỳ thật cậu luôn luôn sống trong giả dối, mà lời nói dối bị dấu kín làm sao kết thúc lại là cậu?
Người phụ nữ kia mới là người đáng thương nhất, cậu không biết làm sao đối mặt với bà, thậm chí không dám nói cho bà biết chân tướng...
Vào lúc cậu không biết nên làm thế nào, cậu lại gặp người đàn ông kia, nói chuyện với nhau vài câu, cuối cùng cậu quyết định rời khỏi căn cứ Hoa Bắc đến căn cứ Hoa Trung, hơn nữa còn gia nhập quân ngũ.
Cậu không biết hành vi bỏ gần tìm xa có đúng hay không, nhưng trước mắt mà nói, thật sự cậu không muốn tiếp tục ở lại căn cứ Hoa Bắc nữa.
Ôn Minh rất bình tĩnh đứng chắn phía trước Ôn Dao, chặn ánh mắt hàm xúc không rõ của Tần Thiếu Minh.
"Các người từng gặp em gái của tôi à?"
"Ồ, thì ra cô bé này là em gái thiếu tá Ôn à, khó trách lại có mặt ở đây, duyên phận ah! Thiếu tá Ôn à, cậu không biết đâu, em gái và ba mẹ của cậu còn là ân nhân cứu mạng của chúng tôi đấy!"
"À? Tôi chưa từng nghe bọn họ nói qua."
"Là như thế này..."
Dưới sự cố ý khoa trương của An Tử, mọi người bắt đầu quen thuộc với nhau... Tần Thiếu Minh cũng đem lực chú ý đặt lên người Ôn Minh.
Thì ra, cậu ta chính là con trai người đàn ông kia, là cháu ngoại nhà họ Hạ được âm thầm lưu truyền trong căn cứ à...
Nghe nói tư lệnh Tề căn cứ Hoa Nam xem cậu ta là người thừa kế, dường như còn làm nên vài chuyện lớn, hơn nữa hình như tên chủ tịch kia xong rồi.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, như vậy, sau này căn cứ Hoa Nam rất có thể cũng do cậu ta định đoạt.
Dù sao, phía sau cậu ta là nhà họ Tề và nhà họ Hạ đấy.
Chỉ là nhà họ Thịnh, cũng có khả năng bán mặt mũi cho cậu ta, bời vì con cháu nhà họ Thịnh không có mấy người có thành tựu cả...
Nghĩ vậy, Tần Thiếu Minh cũng thỉnh thoảng chen vào mấy câu cùng An Tử, bầu không khí dần dần trở nên hòa hợp.
Chỉ có An Ninh, cô kinh ngạc nhìn Ôn Dao, cảm thấy không thể tin.
Cô nhớ rõ, Ôn Minh là con một đấy!
Kiếp trước cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe nói cậu ta còn có một cô em gái, cô nhớ rõ trước kia trong ký túc xá có một cô gái thầm mến Ôn Minh, đối với tình huống của cậu ta rõ như lòng bàn tay, cô ấy đã từng nói qua Ôn Minh là con một!
Cô em gái này từ đâu xuất hiện hay sao?
Là ngay từ đầu đã có, chỉ có điều không có ai hay biết?
Hay là nói đây cũng là do cô trọng sinh dẫn đến hiệu ứng cánh bướm?
Thế nhưng cô em gái của cậu ấy nhìn có vẻ hơn mười tuổi?
Cô mới trở về không đến một năm mà!
Làm sao có thể ảnh hưởng đến chuyện mười năm trước?!
An Ninh nhìn Ôn Dao, cho dù vẻ ngoài trấn định, nhưng cảm xúc trong lòng cô dậy sóng dẫn đến Ôn Dao chú ý.
Vào lúc An Ninh đối diện với đôi đồng từ thâm thúy y hệt như vòng xoáy của Ôn Dao, cô cảm thấy dường như cả người cũng bị hút vào, mình bị mất phương hướng...
"Chị, chị làm sao vậy?"
An Ninh giật mình bừng tỉnh, cô thoáng nhìn lại Ôn Dao, lại phát hiện cô bé đang nói chuyện với một cô gái khác bên cạnh, giống như chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
"Chị?"
Sau lưng một lần nữa truyền đến giọng nói đầy lo lắng của An Cát, An Ninh quay đầu, cười cười với cậu, ra hiệu chính mình không có việc gì.
Nhưng, vừa rồi làm sao vậy...
Ôn Minh trò chuyện với Tần Thiếu Minh còn có thể, mà tính cách An Tử và Từ Dương không sai biệt lắm càng là đánh thành một mảnh, giống như anh em tốt của nhau.
"Các người còn dẫn theo trẻ con, một ngày mệt nhọc, đi trước nghỉ ngơi đi." Buổi tối bọn họ còn ăn cơm cùng tư lệnh, Tần Thiếu Minh dặn dò bọn Ôn Minh đi nghỉ ngơi trước.
Ôn Minh gật gật đầu, quay người gọi những người khác tiến vào ký túc xá.
"Woa! Đây là Đại Hoàng?"
Ôn Dao vừa mới gọi Đại Hoàng nằm sấp trên nóc nhà xuống, mà bộ dáng Đại Hoàng vung vẩy đôi cánh đã chấn trụ An Tử.
Lúc trước cậu cũng đã gặp Đại Hoàng, lão hổ có ngoại hình ngoại trừ lớn gấp đôi trước kia, cũng không có gì khác nữa.
Hôm nay vừa xem, không chỉ đã có cánh, màu sắc da lông cũng có chỗ khác, đặc biệt ký hiệu trên trán kia, quả thật quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!
Đây mới là dị thú bên trong dị thú nha!
An Tử vây quanh Đại Hoàng vòng vo hai vòng, trong ánh mắt dường như cũng có tâm mạo hiểm, hận không thể nhào đến sờ một cái!
Cậu cẩn thận vây quanh phía sau Đại Hoàng, từ từ đưa tay phải ra, muốn đụng chạm vào cánh xinh đẹp này.
Mắt thấy đầu ngón tay của cậu sắp chạm đến rồi, một trận cuồng phong bỗng nhiên xoáy lên, thổi cậu bay lên cây đại thụ bên cạnh, còn là treo ngược đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.