Chương 88: Lại phát hiện
Đông Trùng Hạ Uyển
27/08/2021
Ôn Daoquay người, liền nhìn thấy Lâm Khê vừa phất tay về phía cô, vừa lôi kéo Trầm Tích Hương đi về phía các cô.
Trầm Tích Hương tiến lên mở cửa, đi đến bên người Dư Quyên đỡ lấy cô cùng tiến vào trong đại viện.
Tiến vào sân nhỏ, thoáng chốc xôn xao, một đám trẻ con vây quanh, cả đám bọn nó đều lo lắng nhìn Dư Quyên, nhao nhao hỏi:
"Mẹ Dư, mẹ làm sao vậy?"
"Mẹ Dư, có phải tên xấu xa kia lại bắt nạt mẹ hay không?"
"Mẹ Dư, chúng ta giúp mẹ báo thù!"
Dư Quyên nở nụ cười, đưa tay sửa sang mái tóc cô bé đứng trước mặt, dịu dàng nói: "Yên tâm, mẹ không sao, các con tự đi chơi đi."
Bọn nhỏ cũng không rời đi, mà là đi theo bên người Dư Quyên, đi theo cô vào trong phòng.
Lúc này, Đào Thu Phương ôm một đứa con nít từ trong nhà đi ra, bà trông thấy trong sân thoáng chốc có nhiều người như vậy, thoáng sửng sốt, lại chú ý đến sắc mặt Dư Quyên khó coi, không khỏi trách cứ nói:
"Đều đã nói cô đừng để ý đến hắn, cô còn muốn ra ngoài nói rõ ràng với hắn, thân thể của mình còn không xem trọng còn trông cậy vào người khác đau lòng thay cô hay sao? Còn không mau vào nhà!"
Dư Quyên cười cười hối lỗi, cô rất cảm kích Đào Thu Phương, vào lúc cô suy yếu nhất, bất lực nhất đã chứa chấp cô, để cho cô có thể ở cùng một chỗ với bọn nhỏ đáng yêu này.
Đợi vào phòng, Đào Thu Phương nhìn mấy người Thiệu Văn, đặc biệt Thiệu Văn cả người mặc quân trang, có chút chần chờ hỏi: "Mấy vị này là..."
"Chị cả, là các cô ấy có lòng tốt đưa em về đây đấy." Dư Quyên ngồi ở trên ghế nơi phòng khách, sờ lên đầu mấy đứa nhỏ ngồi vây quanh bên người cô, ôm một cô bé giải thích với bà.
"Dì Đào, con có quen biết hai cô bé này, dì yên tâm, không phải người xấu!" Lâm Khê cũng ở một bên cười hì hì mở miệng.
"Ai nha." Đào Thu Phương gật gật đầu, bà chỉ là có chút chú ý với Thiệu Văn cả người mặc quân trang mà thôi.
Ôn Dao đánh giá trong phòng, có chút mất trật tự, chồng chất rất nhiều thứ, nhưng ở tận thế nơi này đã xem như có hoàn cảnh không tệ rồi.
Nhưng điều Ôn Dao chú ý không phải những thứ này, mà là khối đá nhỏ một đứa bé đeo trên cổ có chút trong suốt nhưng vô cùng pha tạp kia.
Đào Thu Phương nhìn thấy Ôn Dao nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trong ngực bà, hơi khó hiểu, cô bé ăn mặc sạch sẽ này không phải đứa trẻ nhà bình thường, chẳng lẽ chưa từng gặp qua đứa trẻ nhỏ nào gầy yếu như vậy?
Bà không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Ôn Dao chỉ vào khối đá nhỏ kia hỏi: "Cái này ở đâu ra?"
À? Đào Thu Phương sợ run lên, khối đá này?
Nghe được vấn đề của Ôn Dao, Lâm Khê liền tiến đến gần xem xem, không khỏi vui vẻ.
"Dao Dao, anh của em không phải góp nhặt không ít tinh hạch đẹp mắt sao? Lúc ấy theo chị thấy cái này trao đổi không ít đâu, em ưa thích những... khối đá này sao?"
Ôn Dao không trả lời, vẫn nhìn Đào Thu Phương, Đào Thu Phương cũng không nghĩ nhiều, nói một lần về lai lịch của tảng đá kia.
Năm đó thời điểm bà kết hôn, điều kiện không tốt, không có cái gì, Trầm MinH Đạt vẫn cảm thấy có lỗi với bà.
Có một năm Trầm Minh Đạt đi theo đoàn đội ra ngoài tìm kiếm tiêu bản thực vật, phát hiện bên trong ngọn núi kia có không ít tảng đá như thế này.
Hắn cảm thấy đẹp mắt, tìm thật lâu, tìm được một viên có màu sắc đẹp mắt, tạo hình có chút giống hình trái tim, mang về đưa cho bà.
Viên đá này bà vẫn luôn cất giữ cẩn thận, cũng bắt đầu xem nó trở thành viên đá vận may của mình.
Bởi vì đứa trẻ sơ sinh này thực sự quá gầy yếu, bà lo lắng nuôi sống không nổi, cho nên lấy ra đeo cho nó, coi như ký thác, hy vọng có thể mang đến vận may khỏe mạnh cho nó.
"Nơi nào?" Ôn Dao tiếp tục hỏi.
"Chung quanh núi tỉnh Túc Nam thành phố Nghi Nguyên." Bởi vì đây là chuyện lãng mạn Trầm Minh Đạt làm không nhiều, cho nên bà vẫn nhớ rất rõ ràng.
Ôn Dao gật gật đầu, từ miệng túi nhỏ móc ra bên trong năm viên tinh hạch đặt lên bàn nhỏ, sau đó xoay người rời đi, Lạc Ngữ Điệp theo sát phía sau, Thiệu Văn gật gật đầu thay cho lời chào về hướng tất cả mọi người, một giọng nói: "Quấy rầy rồi." cũng theo đi ra ngoài.
"Đây là..." Đào Thu Phương không hiểu ra sao nhìn về phía Lâm Khê, cô bé này làm sao còn cho tinh hạch?
Lâm Khê cũng mờ mịt lắc đầu, cô cũng không biết, còn Dư Quyên một đường theo chân bọn Ôn Dao đến căn cứ này đã đoán ra một chút chuyện.
"Dì vừa mới giải đáp cho cô bé nên đây là thù lao." Tính cách cô bé này chính là như vậy đấy, người đàn ông lúc trước giúp cô bé làm việc cũng cho đồ đạc đấy, tinh hạch này cũng có thể đổi điểm tín dụng ở căn cứ.
Đào Thu Phương nhìn nhìn tinh hạch trên bàn, lắc đầu, thật sự là cô bé kỳ quái.
Lâm Khê đột nhiên vỗ trán: "Ai nha" một tiếng liền đuổi theo, kết quả chạy ra đến cửa chỉ thấy khói xe.
Ai nha, cô nghe nói tư lệnh Tề mang theo một đám người xông vào sở nghiên cứu sinh vật, hơn nữa bọn người Ôn Minh đều ở đó, nhưng hỏi đám người Cố Minh Duệ kia, bọn hắn cái gì cũng không nói, cô còn muốn hỏi Dao Dao có biết chút gì không đây này.
Nhưng... vì sao bên người Dao Dao có nữ binh làm bảo tiêu? Còn có thể lái xe quân đội, xem ra thân phận cả nhà bọn họ không đơn giản à, cô có phải nên ôm lấy bắp đùi cho thật tốt không nha?
Thiệu Văn vừa lái xe vừa quan sát kính chiếu hậu nhìn Ôn Dao, cô bé này làm việc thật đúng có chút cổ quái, nhưng cũng không phải rất phiền toái, chính là có rất nhiều hành vi không giống đứa bé, cảm thấy trong lòng cô bé có một tiêu chuẩn nào đó.
Nhưng chuyện cũng không liên quan đến cô, cô chỉ cần lúc cô bé ra khỏi quân đội bảo vệ tốt cô bé là được rồi, có thể bớt lo là tốt nhất.
Mắt thấy đã nhìn thấy cửa lớn quân đội, đột nhiên từ bên cạnh lao ra một người, giang hai tay ngăn ở phía trước xe.
Thiệu Văn phanh xe gấp, Ôn Dao ngồi ở phía sau bị lực phản ngược thiếu chút nữa té ngã rồi.
Thiệu Văn còn chưa kịp hỏi Ôn Dao các cô thế nào, cô gái ngăn chặn xe đã chạy đến điên cuồng gõ cửa sổ chỗ ngồi phía sau xe.
Thiệu Văn cau mày quay cửa kính xe xuống, bất mãn chất vấn: "Có chuyện gì sao? Nơi này là khu quân sự, người không có phận sự không thể đi vào."
Lâm Xảo Mạn vội vàng chạy đến phía trước, không ngừng nhìn vào trong xe: "Ôn Dao có phải ở trong xe hay không? Van xin cô, cho tôi nhìn thấy cô bé, tôi có việc muốn nói cùng cô bé."
Lần này anh trai của Lâm Xảo Mạn hy sinh trong nhiệm vụ, mà vốn những kẻ kia thèm chảy nước miếng sắc đẹp của cô ta, bởi vì có anh cô ở đó mà không dám có ý đồ gì, nhưng giờ đây có một vài người bắt đầu động tay động chân với cô ta, trong lời nói có nhiều ám chỉ.
Mấy ngày nay bọn hắn càng ngày càng quá mức, thế nhưng cô ta ở trong căn cứ không có bạn bè gì, có mấy người hâm mộ cô vẫn luôn theo đuổi cô vừa nhìn thấy thực lực đối phương cường đại, nguyên một đám chạy trốn bóng dáng cũng mất hút.
Cuối cùng cô ta cũng chỉ có thể nghĩ đến Ôn Minh, đó là người đàn ông cô ta tâm tâm niệm niệm nam nhân, nếu như là cậu ấy, nhất định có thể cứu cô ta.
Thế nhưng đi tìm cậu lại tìm không thấy người, cuối cùng biết rõ cậu tiến vào quân đội, Lâm Xảo Mạn càng kích động, nếu không phải là quân nhân mà có thể đi vào quân đội, đại biểu cái gì không cần nói cũng biết!
Thế nhưng cô ta vào không được, muốn gọi binh sĩ canh gác giúp đỡ truyền lời cũng không được, đang lúc cô buông tha ý định, cô ta nhìn thấy Ôn Dao ngồi xe quân đội đi ra ngoài, vì vậy cô vẫn luôn chờ đợi ở đây, đợi các cô trở về.
Thiệu Văn nghe nói tìm Ôn Dao, nghi hoặc nhìn về phía sau, làm sao hôm nay gặp nhiều người quen biết như vậy.
Lâm Xảo Mạn cũng luôn dò xét thái độ, trong miệng không ngừng gọi: "Dao Dao, em còn nhớ rõ chị không, chị là Lâm Xảo Mạn, ngày đầu tiên các người đến căn cứ chị còn dẫn mọi người đi tìm Ôn Minh đấy.
Chị có chuyện rất gấp, rất trọng yếu muốn tìm anh của em, em có thể dẫn chị đi vào không? Hoặc em gọi Ôn Minh ra cũng có thể!"
Trầm Tích Hương tiến lên mở cửa, đi đến bên người Dư Quyên đỡ lấy cô cùng tiến vào trong đại viện.
Tiến vào sân nhỏ, thoáng chốc xôn xao, một đám trẻ con vây quanh, cả đám bọn nó đều lo lắng nhìn Dư Quyên, nhao nhao hỏi:
"Mẹ Dư, mẹ làm sao vậy?"
"Mẹ Dư, có phải tên xấu xa kia lại bắt nạt mẹ hay không?"
"Mẹ Dư, chúng ta giúp mẹ báo thù!"
Dư Quyên nở nụ cười, đưa tay sửa sang mái tóc cô bé đứng trước mặt, dịu dàng nói: "Yên tâm, mẹ không sao, các con tự đi chơi đi."
Bọn nhỏ cũng không rời đi, mà là đi theo bên người Dư Quyên, đi theo cô vào trong phòng.
Lúc này, Đào Thu Phương ôm một đứa con nít từ trong nhà đi ra, bà trông thấy trong sân thoáng chốc có nhiều người như vậy, thoáng sửng sốt, lại chú ý đến sắc mặt Dư Quyên khó coi, không khỏi trách cứ nói:
"Đều đã nói cô đừng để ý đến hắn, cô còn muốn ra ngoài nói rõ ràng với hắn, thân thể của mình còn không xem trọng còn trông cậy vào người khác đau lòng thay cô hay sao? Còn không mau vào nhà!"
Dư Quyên cười cười hối lỗi, cô rất cảm kích Đào Thu Phương, vào lúc cô suy yếu nhất, bất lực nhất đã chứa chấp cô, để cho cô có thể ở cùng một chỗ với bọn nhỏ đáng yêu này.
Đợi vào phòng, Đào Thu Phương nhìn mấy người Thiệu Văn, đặc biệt Thiệu Văn cả người mặc quân trang, có chút chần chờ hỏi: "Mấy vị này là..."
"Chị cả, là các cô ấy có lòng tốt đưa em về đây đấy." Dư Quyên ngồi ở trên ghế nơi phòng khách, sờ lên đầu mấy đứa nhỏ ngồi vây quanh bên người cô, ôm một cô bé giải thích với bà.
"Dì Đào, con có quen biết hai cô bé này, dì yên tâm, không phải người xấu!" Lâm Khê cũng ở một bên cười hì hì mở miệng.
"Ai nha." Đào Thu Phương gật gật đầu, bà chỉ là có chút chú ý với Thiệu Văn cả người mặc quân trang mà thôi.
Ôn Dao đánh giá trong phòng, có chút mất trật tự, chồng chất rất nhiều thứ, nhưng ở tận thế nơi này đã xem như có hoàn cảnh không tệ rồi.
Nhưng điều Ôn Dao chú ý không phải những thứ này, mà là khối đá nhỏ một đứa bé đeo trên cổ có chút trong suốt nhưng vô cùng pha tạp kia.
Đào Thu Phương nhìn thấy Ôn Dao nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trong ngực bà, hơi khó hiểu, cô bé ăn mặc sạch sẽ này không phải đứa trẻ nhà bình thường, chẳng lẽ chưa từng gặp qua đứa trẻ nhỏ nào gầy yếu như vậy?
Bà không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Ôn Dao chỉ vào khối đá nhỏ kia hỏi: "Cái này ở đâu ra?"
À? Đào Thu Phương sợ run lên, khối đá này?
Nghe được vấn đề của Ôn Dao, Lâm Khê liền tiến đến gần xem xem, không khỏi vui vẻ.
"Dao Dao, anh của em không phải góp nhặt không ít tinh hạch đẹp mắt sao? Lúc ấy theo chị thấy cái này trao đổi không ít đâu, em ưa thích những... khối đá này sao?"
Ôn Dao không trả lời, vẫn nhìn Đào Thu Phương, Đào Thu Phương cũng không nghĩ nhiều, nói một lần về lai lịch của tảng đá kia.
Năm đó thời điểm bà kết hôn, điều kiện không tốt, không có cái gì, Trầm MinH Đạt vẫn cảm thấy có lỗi với bà.
Có một năm Trầm Minh Đạt đi theo đoàn đội ra ngoài tìm kiếm tiêu bản thực vật, phát hiện bên trong ngọn núi kia có không ít tảng đá như thế này.
Hắn cảm thấy đẹp mắt, tìm thật lâu, tìm được một viên có màu sắc đẹp mắt, tạo hình có chút giống hình trái tim, mang về đưa cho bà.
Viên đá này bà vẫn luôn cất giữ cẩn thận, cũng bắt đầu xem nó trở thành viên đá vận may của mình.
Bởi vì đứa trẻ sơ sinh này thực sự quá gầy yếu, bà lo lắng nuôi sống không nổi, cho nên lấy ra đeo cho nó, coi như ký thác, hy vọng có thể mang đến vận may khỏe mạnh cho nó.
"Nơi nào?" Ôn Dao tiếp tục hỏi.
"Chung quanh núi tỉnh Túc Nam thành phố Nghi Nguyên." Bởi vì đây là chuyện lãng mạn Trầm Minh Đạt làm không nhiều, cho nên bà vẫn nhớ rất rõ ràng.
Ôn Dao gật gật đầu, từ miệng túi nhỏ móc ra bên trong năm viên tinh hạch đặt lên bàn nhỏ, sau đó xoay người rời đi, Lạc Ngữ Điệp theo sát phía sau, Thiệu Văn gật gật đầu thay cho lời chào về hướng tất cả mọi người, một giọng nói: "Quấy rầy rồi." cũng theo đi ra ngoài.
"Đây là..." Đào Thu Phương không hiểu ra sao nhìn về phía Lâm Khê, cô bé này làm sao còn cho tinh hạch?
Lâm Khê cũng mờ mịt lắc đầu, cô cũng không biết, còn Dư Quyên một đường theo chân bọn Ôn Dao đến căn cứ này đã đoán ra một chút chuyện.
"Dì vừa mới giải đáp cho cô bé nên đây là thù lao." Tính cách cô bé này chính là như vậy đấy, người đàn ông lúc trước giúp cô bé làm việc cũng cho đồ đạc đấy, tinh hạch này cũng có thể đổi điểm tín dụng ở căn cứ.
Đào Thu Phương nhìn nhìn tinh hạch trên bàn, lắc đầu, thật sự là cô bé kỳ quái.
Lâm Khê đột nhiên vỗ trán: "Ai nha" một tiếng liền đuổi theo, kết quả chạy ra đến cửa chỉ thấy khói xe.
Ai nha, cô nghe nói tư lệnh Tề mang theo một đám người xông vào sở nghiên cứu sinh vật, hơn nữa bọn người Ôn Minh đều ở đó, nhưng hỏi đám người Cố Minh Duệ kia, bọn hắn cái gì cũng không nói, cô còn muốn hỏi Dao Dao có biết chút gì không đây này.
Nhưng... vì sao bên người Dao Dao có nữ binh làm bảo tiêu? Còn có thể lái xe quân đội, xem ra thân phận cả nhà bọn họ không đơn giản à, cô có phải nên ôm lấy bắp đùi cho thật tốt không nha?
Thiệu Văn vừa lái xe vừa quan sát kính chiếu hậu nhìn Ôn Dao, cô bé này làm việc thật đúng có chút cổ quái, nhưng cũng không phải rất phiền toái, chính là có rất nhiều hành vi không giống đứa bé, cảm thấy trong lòng cô bé có một tiêu chuẩn nào đó.
Nhưng chuyện cũng không liên quan đến cô, cô chỉ cần lúc cô bé ra khỏi quân đội bảo vệ tốt cô bé là được rồi, có thể bớt lo là tốt nhất.
Mắt thấy đã nhìn thấy cửa lớn quân đội, đột nhiên từ bên cạnh lao ra một người, giang hai tay ngăn ở phía trước xe.
Thiệu Văn phanh xe gấp, Ôn Dao ngồi ở phía sau bị lực phản ngược thiếu chút nữa té ngã rồi.
Thiệu Văn còn chưa kịp hỏi Ôn Dao các cô thế nào, cô gái ngăn chặn xe đã chạy đến điên cuồng gõ cửa sổ chỗ ngồi phía sau xe.
Thiệu Văn cau mày quay cửa kính xe xuống, bất mãn chất vấn: "Có chuyện gì sao? Nơi này là khu quân sự, người không có phận sự không thể đi vào."
Lâm Xảo Mạn vội vàng chạy đến phía trước, không ngừng nhìn vào trong xe: "Ôn Dao có phải ở trong xe hay không? Van xin cô, cho tôi nhìn thấy cô bé, tôi có việc muốn nói cùng cô bé."
Lần này anh trai của Lâm Xảo Mạn hy sinh trong nhiệm vụ, mà vốn những kẻ kia thèm chảy nước miếng sắc đẹp của cô ta, bởi vì có anh cô ở đó mà không dám có ý đồ gì, nhưng giờ đây có một vài người bắt đầu động tay động chân với cô ta, trong lời nói có nhiều ám chỉ.
Mấy ngày nay bọn hắn càng ngày càng quá mức, thế nhưng cô ta ở trong căn cứ không có bạn bè gì, có mấy người hâm mộ cô vẫn luôn theo đuổi cô vừa nhìn thấy thực lực đối phương cường đại, nguyên một đám chạy trốn bóng dáng cũng mất hút.
Cuối cùng cô ta cũng chỉ có thể nghĩ đến Ôn Minh, đó là người đàn ông cô ta tâm tâm niệm niệm nam nhân, nếu như là cậu ấy, nhất định có thể cứu cô ta.
Thế nhưng đi tìm cậu lại tìm không thấy người, cuối cùng biết rõ cậu tiến vào quân đội, Lâm Xảo Mạn càng kích động, nếu không phải là quân nhân mà có thể đi vào quân đội, đại biểu cái gì không cần nói cũng biết!
Thế nhưng cô ta vào không được, muốn gọi binh sĩ canh gác giúp đỡ truyền lời cũng không được, đang lúc cô buông tha ý định, cô ta nhìn thấy Ôn Dao ngồi xe quân đội đi ra ngoài, vì vậy cô vẫn luôn chờ đợi ở đây, đợi các cô trở về.
Thiệu Văn nghe nói tìm Ôn Dao, nghi hoặc nhìn về phía sau, làm sao hôm nay gặp nhiều người quen biết như vậy.
Lâm Xảo Mạn cũng luôn dò xét thái độ, trong miệng không ngừng gọi: "Dao Dao, em còn nhớ rõ chị không, chị là Lâm Xảo Mạn, ngày đầu tiên các người đến căn cứ chị còn dẫn mọi người đi tìm Ôn Minh đấy.
Chị có chuyện rất gấp, rất trọng yếu muốn tìm anh của em, em có thể dẫn chị đi vào không? Hoặc em gọi Ôn Minh ra cũng có thể!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.