Chương 723: Lâm Xảo Mạn
Đông Trùng Hạ Uyển
03/02/2022
Edit: Trang Nguyễn
Căn cứ Hoa Tây.
Phòng thí nghiệm rộng rãi dưới mặt đất, người mặc áo khoác dài màu trắng đi tới đi lui, ngoại trừ tiếng bước chân, cơ bản không nghe được bao nhiêu tiếng nói chuyện.
Dư Thanh Dương bị trói trên một chiếc ghế kỳ quái, trên đầu hắn đội một chiếc mũ bảo hiểm kim loại, trên mũ gắn liền với đủ loại dây nhợ đầy màu sắc, đầu dây bên kia kết nới với máy móc sắp xếp ngay ngắn nghiêm chỉnh, đủ loại tín hiệu màu sắc không ngừng lóe lên.
Lúc này Dư Thanh Dương nhắm mắt lại, hắn sớm đã không còn bộ dáng thiên chi kiêu tử như trước kia, thậm chí không thể coi như một người bình thường nữa rồi.
Trên mặt có một phần da đã bị sừng hóa, biến thành lân giáp màu vàng kim óng ánh, cứ như giáp xác của một loại côn trùng nào đó.
Trên trán nhô ra hai cái sừng nho nhỏ, thậm chí còn có chút giật giật.
Phía trước hắn đang đứng rất nhiều người mặc áo choàng đen, bọn hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử, trên mặt mỗi người đều vô cùng ngưng trọng.
Lúc này, một giọng nữ nhu hòa vang lên, giọng điệu còn mang theo chút không vui.
"Đến cùng lúc nào mới có thể xong? Trước đó không phải các người bảo không xảy ra bất cứ vấn đề gì đó sao, vì sao lần trước đột nhiên hắn lại khôi phục ý thức? Còn thả mấy người kia ra, đừng quên, chúng ta đến bây giờ còn chưa tìm ra bọn hắn đấy! Nếu bọn hắn liên hệ được với chính phủ bên kia, như vậy phiền phức lớn cho chúng ta rồi!"
"Hừ, liên hệ thì liên hệ, sợ cái gì! Có bản lĩnh bọn hắn cứ tới đây! Hơn nữa, chúng ta không phải đã sớm bị bại lộ rồi sao, lo lắng nhiều như vậy làm gì." truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Giọng nam thô to ngông cuồng vô cùng không kiên nhẫn, giọng điệu dường như còn có nhàn nhạt xem thường.
"Hừ." Cô ta hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải các người không cẩn thận làm sơ sót, làm sao có thể bị phát hiện nhanh như vậy? Các người không thật sự cho rằng đội quân con rối của mình vô địch thiên hạ rồi đấy chứ? Quả thật chính là ếch ngồi đáy giếng! Các người biết mấy căn cứ lớn khác có bao nhiêu dị năng giả cấp cao không? Những thứ thuốc và vũ khí đưa đến căn cứ Hoa Tây kia, các người có thể nghiên cứu chế tạo ra sao? Hả!"
"Cô!"
Người đàn ông tiến về phía trước một bước, còn chưa có động tác, hai người đứng sau lưng cô ta đột nhiên nâng tay phải lên, họng súng đen sì nhắm ngay vào người đàn ông.
Người đàn ông cứng người ngay tại chỗ, hắn biết rõ súng kia là súng gì, phát ra ánh sáng có thể xuyên thấu bất cứ thứ gì!
Nhưng bảo hắn lùi lại hắn lại không cam lòng, chỉ là một cô gái mà thôi, còn đã từng là tiện nhân khúm núm nịnh bợ trước mặt hắn!
Cho dù hắn biết rõ lúc này khác hẳn ngày xưa, cô gái trước mắt này đã là đối tượng hợp tác của bọn hắn, trong tay cô ta còn nắm giữ đồ vật bọn hắn muốn.
Nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận, chẳng qua chỉ là tiện nhân bán rẻ chủ nhân của mình mà thôi.
"Ba Cáp Nhĩ, cậu đi qua bên cạnh xem tình huống những người kia đi."
Một giọng nói già nua vang lên, Ba Cáp Nhĩ mím môi, hai tay dùng sức nắm chặt hai quả đấm, trừng mắt liếc nhìn cô ta, cuối cùng dù không cam lòng cũng phải lui xuống.
"Thật ngại quá, đứa nhỏ này khá nóng tính, cũng không có ý xúc phạm."
Áo choàng đen che khuất cả người cô gái, chỉ lộ ra cái cằm bóng loáng cùng bờ môi đỏ tươi.
Cô ta hơi kéo khóe miệng, đưa tay bảo người đứng phía sau thả súng xuống, không quan tâm nói: "Không sao, tôi chỉ muốn khuyên bảo các người, đừng xem thường quân đội chính phủ, bằng không phải chịu thiệt thòi lớn đấy."
"Đương nhiên, chúng tôi sẽ không coi thường bất cứ kẻ nào. Chúng tôi cũng biết quân đội Hoa quốc lợi hại, nhưng bây giờ đa phần chủ lực của bọn hắn đều đang đối phó Zombie, cho dù muốn thảo phạt chúng ta cũng không có bao nhiêu người đến, căn cứ Hoa Tây là địa bàn của chúng ta."
Cô ta không rõ hàm xúc cười khẽ một tiếng, tiếp tục đề tài trước đó: "Lần này có lẽ không có vấn đề à nha, các người có lẽ cũng biết, nếu trên chiến trường đối phương khôi phục ý thức, thế thì đối với chúng ta mà nói có tính hủy diệt rất lớn. Các người nên biết tên này có hận ý bao nhiêu đối với chúng ta, tôi hy vọng chuyện này không xảy ra lần thứ hai."
"Đương nhiên sẽ không, cô Lâm nên có lòng tin với chúng tôi, trước đó chẳng qua đã xảy ra một sai lầm nho nhỏ mà thôi. Dù sao hắn là khâu tối trọng yếu nhất trong tất cả kế hoạch của chúng ta."
Có còn một giọng nói rất nhỏ thầm nói một câu: "Hận nhất chắc hẳn là cô kẻ đã phản hội hắn nhỉ.", nhưng bị người bên cạnh kéo một phát, lập tức im bặt.
Lâm Xảo Mạn nhàn nhạt quét qua người lên tiếng, sau đó xoay người, khẽ ngẩng đầu nhìn Dư Thanh Dương bị trói trên ghế, trong đáy mắt hiện lên một tia khoái ý.
Hừ, lúc người đàn ông này tùy ý đánh chửi, lăng nhục cô ta, tuyệt đội sẽ không nghĩ đến mình cũng có hôm nay.
Càng lợi hại thì đã làm sao? truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Bây giờ còn không phải rơi xuống kết cục ngày hôm nay sao?
Lâm Xảo Mạn mỉm cười, không biết sao, trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên một bóng dáng mơ hồ, một bóng dáng cô ta chôn tận sâu dưới đáy lòng nhất.
Nếu không phải vì người kia, làm sao cô ta đi đến tình trạng hôm nay chứ?!
Nhưng không sao, cô nghĩ, chỉ cần kế hoạch thuận lợi, cô ta rất nhanh lại có thể nhìn thấy người đó rồi.
Đến lúc đó, không biết người đó sẽ lộ ra biểu lộ thế nào đây?
Nghĩ vậy, Lâm Xảo Mạn cười càng dịu dàng, cô ta thật có chút không thể chờ đợi được à nha.
"Đúng rồi cô Lâm, người phái đến mấy căn cứ gần đây đều đã trở về rồi, tất cả tiến trình đều dựa theo kế hoạch lúc trước. Chỉ là căn cứ Ô Lan không có tin tức, chắc đã xảy ra chuyện."
Lâm Xảo Mạn hơi cau mày, chuyện này cô ta còn chưa nghe nói, nhìn thấy nhiều người trở về như vậy, cô ta còn tưởng rằng tất cả đều thuận lợi đây này.
"Căn cứ Ô Lan là căn cứ duy nhất chúng ta âm thầm khống chế, nếu không phải bởi vì căn cứ kia có quá nhiều chiến sĩ dị năng đóng quân, cũng không kéo dài đến bây giờ. Tôi hoài nghi đã xảy ra chuyện, bởi vì không liên hệ được người trước kia chúng ta cài vào."
Giọng điều thủ lĩnh Bạc Sa vô cùng ngưng trọng, trước đó bởi vì có quá nhiều chuyện, căn bản không chú ý đến căn cứ Ô Lan có dị thường, làm cho bây giờ xảy ra chuyện.
"Nếu không phải trước đó có người chạy trốn, nếu không phải chính phủ lại phái một đám người khác đến...."
Rõ ràng bọn hắn đều sắp xếp người ở từng giao lộ, cũng không biết đối phương làm sao tránh thoát mà không bị những người kia phát hiện.
Sắc mặt Lâm Xảo Mạn chìm xuống, cô ta tiếp tục nói: "Cho dù bất cứ tình huống nào đối với chúng ta cũng không phải chuyện tốt, bọn hắn nhất định sẽ tìm cách liên hệ với người phía trên, nói không chừng qua không lâu nữa sẽ có quân đội đến."
"Thế cô Lâm cảm thấy chúng ta nên làm thế nào? Dù sao cho dù là vũ khí trang bị hay nhân số đều rất bất lợi với chúng ta."
Tròng mắt Lâm Xảo Mạn hơi híp lại, trong lòng cô ta cười lạnh một tiếng, giọng nói vừa chuyển, giọng nói trở nên càng dịu dàng hơn: "Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao biết nên làm thế nào? Thủ lĩnh là người có lòng tính toán, thuộc hạ nhiều người tài ba như vậy, lại có thuốc có thể kích phát tiềm năng của con người, còn cần tôi đến khoa tay múa chân hay sao?"
Bạc Sa nở nụ cười hai tiếng, cũng không tiếp lời nịnh nọt của đối phương.
Lâm Xảo Mạn cũng không vội, cô ta lại cười nói vài câu, cuối cùng thản nhiên dẫn theo người của mình đi ra.
Đợi sau khi Lâm Xảo Mạn đi khỏi, có người không vui nói: "Thủ lĩnh, chỉ là một cô gái mà thôi, còn là một người đâm dao sau lưng người khác, chúng ta cần gì nhún nhường ả chứ?!"
Bạc Sa thu lại nụ cười, đôi mắt lợi hại như mắt ưng hơi nheo lại, nhìn qua hướng Lâm Xảo Mạn rời khỏi nói khẽ: "Các người đừng xem thường ả ta, lòng dạ ác độc, hung ác với kẻ thù, đối với chính mình còn ác hơn. Nếu như không có ả, kế hoạch của chúng ta làm sao thuận lợi như vậy? Chẳng qua chỉ là hợp tác mà thôi."
"Trước đó thì cũng thôi đi, bây giờ chúng ta đã nắm giữ nhiều thứ như vậy, vì sao còn phải duy trì hợp tác với ả? Ả ta cất kỹ đồ vật trong tay, nếu không phải có chút thủ đoạn đặc biệt, tôi không tin ả sẽ tuân giữ ước hẹn với chúng ta."
"Chúng ta căn bản không biết đồ đạc ở đâu, hơn nữa ả ta đã dám không đề phòng giao Dư Thanh Dương cho chúng ta như vậy, nhất định có đường lui. Nếu tùy tiện ra tay, cuối cùng có khả năng không lấy được cái gì cả."
"Chẳng lẽ cứ như vậy mãi?"
Người đứng sau Bạc Sa có chút bạo động, nói thật, đa phần bọn hắn đều không ưa thích cô ta.
"Bây giờ ả còn hữu dụng, ít nhất trước mắt chúng ta còn cần ả, đợi đến khi ả không còn giá trị, tự nhiên..."
Lời Bạc Sa còn chưa dứt, nhưng ai cũng hiểu ý trong lời nói của hắn.
Nếu không phải như vậy, bọn hắn cũng không muốn bị một cô gái cười trên đầu!
Căn cứ Hoa Tây.
Phòng thí nghiệm rộng rãi dưới mặt đất, người mặc áo khoác dài màu trắng đi tới đi lui, ngoại trừ tiếng bước chân, cơ bản không nghe được bao nhiêu tiếng nói chuyện.
Dư Thanh Dương bị trói trên một chiếc ghế kỳ quái, trên đầu hắn đội một chiếc mũ bảo hiểm kim loại, trên mũ gắn liền với đủ loại dây nhợ đầy màu sắc, đầu dây bên kia kết nới với máy móc sắp xếp ngay ngắn nghiêm chỉnh, đủ loại tín hiệu màu sắc không ngừng lóe lên.
Lúc này Dư Thanh Dương nhắm mắt lại, hắn sớm đã không còn bộ dáng thiên chi kiêu tử như trước kia, thậm chí không thể coi như một người bình thường nữa rồi.
Trên mặt có một phần da đã bị sừng hóa, biến thành lân giáp màu vàng kim óng ánh, cứ như giáp xác của một loại côn trùng nào đó.
Trên trán nhô ra hai cái sừng nho nhỏ, thậm chí còn có chút giật giật.
Phía trước hắn đang đứng rất nhiều người mặc áo choàng đen, bọn hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử, trên mặt mỗi người đều vô cùng ngưng trọng.
Lúc này, một giọng nữ nhu hòa vang lên, giọng điệu còn mang theo chút không vui.
"Đến cùng lúc nào mới có thể xong? Trước đó không phải các người bảo không xảy ra bất cứ vấn đề gì đó sao, vì sao lần trước đột nhiên hắn lại khôi phục ý thức? Còn thả mấy người kia ra, đừng quên, chúng ta đến bây giờ còn chưa tìm ra bọn hắn đấy! Nếu bọn hắn liên hệ được với chính phủ bên kia, như vậy phiền phức lớn cho chúng ta rồi!"
"Hừ, liên hệ thì liên hệ, sợ cái gì! Có bản lĩnh bọn hắn cứ tới đây! Hơn nữa, chúng ta không phải đã sớm bị bại lộ rồi sao, lo lắng nhiều như vậy làm gì." truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Giọng nam thô to ngông cuồng vô cùng không kiên nhẫn, giọng điệu dường như còn có nhàn nhạt xem thường.
"Hừ." Cô ta hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải các người không cẩn thận làm sơ sót, làm sao có thể bị phát hiện nhanh như vậy? Các người không thật sự cho rằng đội quân con rối của mình vô địch thiên hạ rồi đấy chứ? Quả thật chính là ếch ngồi đáy giếng! Các người biết mấy căn cứ lớn khác có bao nhiêu dị năng giả cấp cao không? Những thứ thuốc và vũ khí đưa đến căn cứ Hoa Tây kia, các người có thể nghiên cứu chế tạo ra sao? Hả!"
"Cô!"
Người đàn ông tiến về phía trước một bước, còn chưa có động tác, hai người đứng sau lưng cô ta đột nhiên nâng tay phải lên, họng súng đen sì nhắm ngay vào người đàn ông.
Người đàn ông cứng người ngay tại chỗ, hắn biết rõ súng kia là súng gì, phát ra ánh sáng có thể xuyên thấu bất cứ thứ gì!
Nhưng bảo hắn lùi lại hắn lại không cam lòng, chỉ là một cô gái mà thôi, còn đã từng là tiện nhân khúm núm nịnh bợ trước mặt hắn!
Cho dù hắn biết rõ lúc này khác hẳn ngày xưa, cô gái trước mắt này đã là đối tượng hợp tác của bọn hắn, trong tay cô ta còn nắm giữ đồ vật bọn hắn muốn.
Nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận, chẳng qua chỉ là tiện nhân bán rẻ chủ nhân của mình mà thôi.
"Ba Cáp Nhĩ, cậu đi qua bên cạnh xem tình huống những người kia đi."
Một giọng nói già nua vang lên, Ba Cáp Nhĩ mím môi, hai tay dùng sức nắm chặt hai quả đấm, trừng mắt liếc nhìn cô ta, cuối cùng dù không cam lòng cũng phải lui xuống.
"Thật ngại quá, đứa nhỏ này khá nóng tính, cũng không có ý xúc phạm."
Áo choàng đen che khuất cả người cô gái, chỉ lộ ra cái cằm bóng loáng cùng bờ môi đỏ tươi.
Cô ta hơi kéo khóe miệng, đưa tay bảo người đứng phía sau thả súng xuống, không quan tâm nói: "Không sao, tôi chỉ muốn khuyên bảo các người, đừng xem thường quân đội chính phủ, bằng không phải chịu thiệt thòi lớn đấy."
"Đương nhiên, chúng tôi sẽ không coi thường bất cứ kẻ nào. Chúng tôi cũng biết quân đội Hoa quốc lợi hại, nhưng bây giờ đa phần chủ lực của bọn hắn đều đang đối phó Zombie, cho dù muốn thảo phạt chúng ta cũng không có bao nhiêu người đến, căn cứ Hoa Tây là địa bàn của chúng ta."
Cô ta không rõ hàm xúc cười khẽ một tiếng, tiếp tục đề tài trước đó: "Lần này có lẽ không có vấn đề à nha, các người có lẽ cũng biết, nếu trên chiến trường đối phương khôi phục ý thức, thế thì đối với chúng ta mà nói có tính hủy diệt rất lớn. Các người nên biết tên này có hận ý bao nhiêu đối với chúng ta, tôi hy vọng chuyện này không xảy ra lần thứ hai."
"Đương nhiên sẽ không, cô Lâm nên có lòng tin với chúng tôi, trước đó chẳng qua đã xảy ra một sai lầm nho nhỏ mà thôi. Dù sao hắn là khâu tối trọng yếu nhất trong tất cả kế hoạch của chúng ta."
Có còn một giọng nói rất nhỏ thầm nói một câu: "Hận nhất chắc hẳn là cô kẻ đã phản hội hắn nhỉ.", nhưng bị người bên cạnh kéo một phát, lập tức im bặt.
Lâm Xảo Mạn nhàn nhạt quét qua người lên tiếng, sau đó xoay người, khẽ ngẩng đầu nhìn Dư Thanh Dương bị trói trên ghế, trong đáy mắt hiện lên một tia khoái ý.
Hừ, lúc người đàn ông này tùy ý đánh chửi, lăng nhục cô ta, tuyệt đội sẽ không nghĩ đến mình cũng có hôm nay.
Càng lợi hại thì đã làm sao? truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Bây giờ còn không phải rơi xuống kết cục ngày hôm nay sao?
Lâm Xảo Mạn mỉm cười, không biết sao, trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên một bóng dáng mơ hồ, một bóng dáng cô ta chôn tận sâu dưới đáy lòng nhất.
Nếu không phải vì người kia, làm sao cô ta đi đến tình trạng hôm nay chứ?!
Nhưng không sao, cô nghĩ, chỉ cần kế hoạch thuận lợi, cô ta rất nhanh lại có thể nhìn thấy người đó rồi.
Đến lúc đó, không biết người đó sẽ lộ ra biểu lộ thế nào đây?
Nghĩ vậy, Lâm Xảo Mạn cười càng dịu dàng, cô ta thật có chút không thể chờ đợi được à nha.
"Đúng rồi cô Lâm, người phái đến mấy căn cứ gần đây đều đã trở về rồi, tất cả tiến trình đều dựa theo kế hoạch lúc trước. Chỉ là căn cứ Ô Lan không có tin tức, chắc đã xảy ra chuyện."
Lâm Xảo Mạn hơi cau mày, chuyện này cô ta còn chưa nghe nói, nhìn thấy nhiều người trở về như vậy, cô ta còn tưởng rằng tất cả đều thuận lợi đây này.
"Căn cứ Ô Lan là căn cứ duy nhất chúng ta âm thầm khống chế, nếu không phải bởi vì căn cứ kia có quá nhiều chiến sĩ dị năng đóng quân, cũng không kéo dài đến bây giờ. Tôi hoài nghi đã xảy ra chuyện, bởi vì không liên hệ được người trước kia chúng ta cài vào."
Giọng điều thủ lĩnh Bạc Sa vô cùng ngưng trọng, trước đó bởi vì có quá nhiều chuyện, căn bản không chú ý đến căn cứ Ô Lan có dị thường, làm cho bây giờ xảy ra chuyện.
"Nếu không phải trước đó có người chạy trốn, nếu không phải chính phủ lại phái một đám người khác đến...."
Rõ ràng bọn hắn đều sắp xếp người ở từng giao lộ, cũng không biết đối phương làm sao tránh thoát mà không bị những người kia phát hiện.
Sắc mặt Lâm Xảo Mạn chìm xuống, cô ta tiếp tục nói: "Cho dù bất cứ tình huống nào đối với chúng ta cũng không phải chuyện tốt, bọn hắn nhất định sẽ tìm cách liên hệ với người phía trên, nói không chừng qua không lâu nữa sẽ có quân đội đến."
"Thế cô Lâm cảm thấy chúng ta nên làm thế nào? Dù sao cho dù là vũ khí trang bị hay nhân số đều rất bất lợi với chúng ta."
Tròng mắt Lâm Xảo Mạn hơi híp lại, trong lòng cô ta cười lạnh một tiếng, giọng nói vừa chuyển, giọng nói trở nên càng dịu dàng hơn: "Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao biết nên làm thế nào? Thủ lĩnh là người có lòng tính toán, thuộc hạ nhiều người tài ba như vậy, lại có thuốc có thể kích phát tiềm năng của con người, còn cần tôi đến khoa tay múa chân hay sao?"
Bạc Sa nở nụ cười hai tiếng, cũng không tiếp lời nịnh nọt của đối phương.
Lâm Xảo Mạn cũng không vội, cô ta lại cười nói vài câu, cuối cùng thản nhiên dẫn theo người của mình đi ra.
Đợi sau khi Lâm Xảo Mạn đi khỏi, có người không vui nói: "Thủ lĩnh, chỉ là một cô gái mà thôi, còn là một người đâm dao sau lưng người khác, chúng ta cần gì nhún nhường ả chứ?!"
Bạc Sa thu lại nụ cười, đôi mắt lợi hại như mắt ưng hơi nheo lại, nhìn qua hướng Lâm Xảo Mạn rời khỏi nói khẽ: "Các người đừng xem thường ả ta, lòng dạ ác độc, hung ác với kẻ thù, đối với chính mình còn ác hơn. Nếu như không có ả, kế hoạch của chúng ta làm sao thuận lợi như vậy? Chẳng qua chỉ là hợp tác mà thôi."
"Trước đó thì cũng thôi đi, bây giờ chúng ta đã nắm giữ nhiều thứ như vậy, vì sao còn phải duy trì hợp tác với ả? Ả ta cất kỹ đồ vật trong tay, nếu không phải có chút thủ đoạn đặc biệt, tôi không tin ả sẽ tuân giữ ước hẹn với chúng ta."
"Chúng ta căn bản không biết đồ đạc ở đâu, hơn nữa ả ta đã dám không đề phòng giao Dư Thanh Dương cho chúng ta như vậy, nhất định có đường lui. Nếu tùy tiện ra tay, cuối cùng có khả năng không lấy được cái gì cả."
"Chẳng lẽ cứ như vậy mãi?"
Người đứng sau Bạc Sa có chút bạo động, nói thật, đa phần bọn hắn đều không ưa thích cô ta.
"Bây giờ ả còn hữu dụng, ít nhất trước mắt chúng ta còn cần ả, đợi đến khi ả không còn giá trị, tự nhiên..."
Lời Bạc Sa còn chưa dứt, nhưng ai cũng hiểu ý trong lời nói của hắn.
Nếu không phải như vậy, bọn hắn cũng không muốn bị một cô gái cười trên đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.