Chương 640: Muốn đi thì cùng đi
Đông Trùng Hạ Uyển
29/11/2021
Biên giới trong rừng của Hoa quốc và nước N, có sáu người đang điên cuồng chạy trốn khỏi cái chết.
"Doanh trưởng Cố, anh thả tôi xuống đi, cứ tiếp tục như vậy chúng ta đều chết ở chỗ này đấy! Anh thả tôi xuống, tôi còn có thể ngăn cả chúng một lúc, sau đó các người mau chạy đi!"
Một người đàn ông mặc trang phục ngụy trang cõng một thiếu niên hốc mắt rưng rưng trên lưng, khàn giọng nói. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Chân trái của cậu thiếu chút nữa bị phế, đã mất đi năng lực hành động, nếu không phải vì mang theo cậu, nói không chừng doanh trưởng Cố bọn họ đã sớm chạy thoát rồi.
"Thằng nhóc Lưu Nghị này nói cái gì đó! Làm sao chúng tôi có thể vứt bỏ một mình cậu? Vả lại chúng ta đã kiên trì lâu như vậy, sao có thể từ bỏ cho được? Chẳng qua chúng ta sẽ cùng đồng quy vu tận với những Zombie kia!"
Một gã thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi lưng cõng ba lô to lớn chạy ở bên cạnh vừa thở vừa phản bác lời thiếu niên kia.
Trừ bọn họ ra còn có ba người ngoài, có một người đàn ông trằm mặc mở đường ở phía trước nhất, một người đàn ông có làn da ngăm đen, bờ môi dày lôi kéo một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
Người đàn ông chạy trước tiên tay cầm dao bầu lớn, chặt phăng những nhánh cây nhao nhao cản đường, đồng thời cảnh giác dị thực ẩn nấp trong bóng tối có thể đánh lén bất cứ lúc nào.
Chạy trong chốc lát, người thanh niên vác ba lô tiến đến bên người Cố Thiên Hành nói: "Doanh trưởng, bây giờ đến lượt tôi cõng cậu ấy."
Cố Thiên Hành lắc đầu, hắn xốc lại người trên lưng, nhỏ giọng nói: "Ít nói chuyện, bảo tồn thể lực, tăng thêm tốc độ."
Cũng không biết chạy bao lâu, mỗi người đều tình trạng kiệt sức, hai chân như đeo chì, hận không thể trực tiếp nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy.
Cố Thiên Hành mang theo đội ngũ ngừng lại, hắn thở phì phò nhìn lại phía sau: "Có lẽ tạm thời đã thoát khỏi chúng rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, khôi phục chút sức lực."
Mấy người nhanh chóng thu thập ra một chỗ nghỉ ngơi, trong rừng rậm nguy hiểm không nhỏ hơn Zombie, bọn hắn đúng lúc dừng lại ở chỗ này lâu như vậy, cũng không dám nói mình đã hoàn toàn hiểu được nơi này, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Xác định kề bên này không có dị thực cùng dị thú có tính công kích gì, mọi người tranh thủ thời gian khôi phục dị năng cùng thể lực.
Người thanh niên đeo ba lô móc ra mấy thứ đồ nướng đen xì trong túi ram chia cho mọi người: "Chỉ còn mấy củ khoai lang này mà thôi, còn lại để dành cho đêm nay."
Tuy đồ ăn đã triệt để nguội lạnh, hơng vị cũng không tốt lắm, nhưng bọn họ tuyệt không ghét bỏ, ăn như hổ đói, mấy ngụm đã ăn sạch rồi.
Cố Thiên Hành đỡ thiếu niên ngồi xuống trên đồng cỏ dựa vào một gốc cây đại thụ, sau đó bắt đầu kiểm tra phần đùi phải bị tổn thương của cậu ấy.
Đùi phải của cậu ấy bị một Zombie biến dị hệ mốc khống chế thực vật quấn chặt lấy, tuy trước đó bọn họ đã chặt đứt dây leo, nhưng những nhánh dây vẫn quấn chặt vào bắp chân phải, gai nhọt hoắt trên đó đâm sâu vào da thịt.
"Cậu cảm thấy thế nào rồi?" truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Lưu Nghị: "Toàn bộ đùi phải đã mất tri giác."
Cố Thiên Hành cẩn thận từng li từng tí rút những nhánh dây từ trên đùi ra, phát hiện bắp chân Lưu Nghị tràn đầy lỗ thủng lớn nhỏ do bị gai nhọn đâm, từ lỗ thủng không ngừng chảy ra máu đen.
Cố Thiên Hành biến sắc: "Không ổn, có độc!"
Nói xong cũng cúi đầu xuống dán miệng vào vết thương chuẩn bị hút độc cho Lưu Nghị.
"Doanh trưởng!"
"Đừng!"
Người bên cạnh không kịp ngăn cản, mới vừa vặn hô ra miệng, đã nhìn thấy Cố Thiên Hành phun ra mấy ngụm máu đen ra ngoài bãi cỏ.
Đôi mắt Lưu Nghị vốn đã đỏ bừng không ngừng chớp chớp, nước mắt trào ra, cậu há to miệng, nhưng cũng không nói được ra lời nào.
Tuy vết thương trên chân Lưu Nghị nhiều, nhưng miệng vết thương có nọc độc cũng không nhiều, sau mấy phút, máu chảy ra đã khôi phục huyết sắc bình thường.
Người thanh niên bên cạnh đợi xong liền đưa bình nước đến cho doanh trưởng Cố súc miệng, mà thiếu nữ bên kia cũng ngồi xổm xuống phía trước Lưu Nghị, trong tay xuất hiện dòng nước chảy tinh tế giúp cậu rửa sạch miệng vết thương, người đàn ông da đen lập tức nhai thảo dược trong miệng đắp lên miệng vết thương của cậu, bắt đầu băng bó miệng vết thương cho cậu.
Cố Thiên Hành súc miệng mấy lần, đưa bình nước cho thiếu nữ đổ đầy một lần nữa, chợt nghe giọng nói đầy thất vọng của thiếu niên truyền đến: "Doanh trưởng Cố, anh nói thật sẽ có người đến cứu chúng ta sao... đều đã hai năm rồi..."
Bọn họ bị vây ở chỗ này sắp hai năm rồi, doanh trưởng Cố từng nói qua, tổ quốc sẽ không vứt bỏ bọn họ, nhưng đã lâu như vậy, căn bản không có người đến... truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Cố Thiên Hành không nói gì, ngược lại người thanh niên bên cạnh vừa băng bó vết thương vừa cười nói: "Đừng lo lắng, mấy ngày hôm trước không phải chúng ta đã nghĩ cách phát tín hiệu ra ngoài rồi sao! Nhất định sẽ có người đến! Nhưng cũng kỳ quái, trước kia đều đã phát mà không thấy đáp lại, lần này lại đáp lại, tuy không phân biệt được tín hiệu gì, nhưng ít nhất nói rõ tín hiệu của chúng ta đã có người tiếp nhận được, sẽ có người đến đấy."
Chỉ tiếc bây giờ thứ kia đã bị bọn họ nhét vào trong một điểm dừng chân ở đằng trước, không có cách nào, thể tích hơi bị lớn, không tiện mang theo.
"Ừm, em cũng tin lời anh Hàn Lập nói... nhất định sẽ có người đến!" Cô gái duy nhất gật đầu kiên định, những gì đã trải qua suốt đoạn đường này làm cho cô vô cùng tín nhiệm những binh sĩ Hoa quốc này, nếu không phải có bọn họ thu lưu, chính mình và anh trai đã sớm chết rồi.
Lưu Nghị cắn cắn bờ môi, cuối cùng không nói ra lời không tốt gì.
Cậu cũng không tin sẽ có người tới, nói cậu bi quan cũng tốt ủ rũ cũng thế, nơi bọn họ ở chính là biên giới, cách xa thành phố, coi như có người đến cứu bọn họ cũng chỉ xếp vào hạng mục cuối cùng, nói không chừng không quản bọn họ làm cái khỉ gió gì.
Mọi người nhất thời bắt đầu trầm mặc, Cố Thiên Hành cũng xử lý đơn giản miệng vết thương của mình, sau đó đứng lên nói: "Chúng ta đi thôi, nói không chừng những con Zombie kia rất nhanh sẽ đuổi đến."
Lần này Hàn Lập nói cái gì cũng muốn cõng Lưu Nghị trên lưng, hắn ném ba lô cho Cố Thiên Hành, cướp lấy Lưu Nghị bắt đầu cõng.
"Doanh trưởng lần này để tôi đánh đi, anh là chủ lực của chúng tôi, chúng ta..."
Hàn Lập còn chưa có nói xong, đồng tử Cố Thiên Hành đột nhiên co rụt lại, hắn hô to một tiếng: "Coi chừng", đưa tay đẩy mạnh bọn Hàn Lập ra.
Trọng tâm bất ổn Hàn Lập mang theo Lưu Nghị trên lưng hắn ngã lăn trên đất, nhưng cũng vừa lúc tránh khỏi lưỡi dao gió bắn về phía bọn họ.
Vẻ mặt mấy người khẩn trương, dùng tốc độ nhanh nhất tụ tập lại cùng nhau, bọn họ bảo vệ Lưu Nghị cùng Hàn Lập vào tận cùng bên trong nhất, cảnh giác nhìn chằm chằm vào phương hướng lưỡi dao gió phóng tới.
Rất nhanh, từ trong rừng cây phía sau đi ra vài bóng dáng, trong đó đầu lĩnh chính là một Zombie mặc quân trang bị tổn hại.
"Mẹ nó, nhanh như vậy đã đuổi đến nơi rồi sao? Quả nhiên vụ nổ kia không có bao nhiêu tác dụng."
Hàn Lập bò dậy trước tiên, hắn nhìn mấy con Zombie phía trước, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Trong lòng Cố Thiên Hành hơi trầm xuống, lúc trước bọn họ chiến đấu đã hao tổn phần lớn dị năng và thể lực, cộng thêm chạy trốn suốt trên đường, vừa mới nghỉ ngơi không lâu căn bản cũng không hồi phục bao nhiêu sức lực, bây giờ bọn họ lấy gì liều với Zombie đây?
"Đợi một lát tôi kéo chân bọn chúng, các người chạy về hướng Đông Bắc."
"Doanh trưởng! Tôi không đồng ý!" Hàn Lập lập tức phản đối nói: "Có muốn đi thì cùng nhau đi! Tôi tuyệt đối không vứt bỏ một mình anh lại!"
"Đúng vậy, chúng tôi sẽ không chạy trốn một mình đâu!"
"Đúng đấy, phải chết cùng chết!" truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Cố Thiên Hành trừng mắt nhìn, đè xuống ấm ướt trong đáy mắt, trong lòng dâng lên một luồng hơi nóng: "Được! Cũng đã như vậy, chúng ta liều mạng cùng bọn chúng! Cho dù có chết cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng!"
"Doanh trưởng Cố, anh thả tôi xuống đi, cứ tiếp tục như vậy chúng ta đều chết ở chỗ này đấy! Anh thả tôi xuống, tôi còn có thể ngăn cả chúng một lúc, sau đó các người mau chạy đi!"
Một người đàn ông mặc trang phục ngụy trang cõng một thiếu niên hốc mắt rưng rưng trên lưng, khàn giọng nói. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Chân trái của cậu thiếu chút nữa bị phế, đã mất đi năng lực hành động, nếu không phải vì mang theo cậu, nói không chừng doanh trưởng Cố bọn họ đã sớm chạy thoát rồi.
"Thằng nhóc Lưu Nghị này nói cái gì đó! Làm sao chúng tôi có thể vứt bỏ một mình cậu? Vả lại chúng ta đã kiên trì lâu như vậy, sao có thể từ bỏ cho được? Chẳng qua chúng ta sẽ cùng đồng quy vu tận với những Zombie kia!"
Một gã thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi lưng cõng ba lô to lớn chạy ở bên cạnh vừa thở vừa phản bác lời thiếu niên kia.
Trừ bọn họ ra còn có ba người ngoài, có một người đàn ông trằm mặc mở đường ở phía trước nhất, một người đàn ông có làn da ngăm đen, bờ môi dày lôi kéo một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
Người đàn ông chạy trước tiên tay cầm dao bầu lớn, chặt phăng những nhánh cây nhao nhao cản đường, đồng thời cảnh giác dị thực ẩn nấp trong bóng tối có thể đánh lén bất cứ lúc nào.
Chạy trong chốc lát, người thanh niên vác ba lô tiến đến bên người Cố Thiên Hành nói: "Doanh trưởng, bây giờ đến lượt tôi cõng cậu ấy."
Cố Thiên Hành lắc đầu, hắn xốc lại người trên lưng, nhỏ giọng nói: "Ít nói chuyện, bảo tồn thể lực, tăng thêm tốc độ."
Cũng không biết chạy bao lâu, mỗi người đều tình trạng kiệt sức, hai chân như đeo chì, hận không thể trực tiếp nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy.
Cố Thiên Hành mang theo đội ngũ ngừng lại, hắn thở phì phò nhìn lại phía sau: "Có lẽ tạm thời đã thoát khỏi chúng rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, khôi phục chút sức lực."
Mấy người nhanh chóng thu thập ra một chỗ nghỉ ngơi, trong rừng rậm nguy hiểm không nhỏ hơn Zombie, bọn hắn đúng lúc dừng lại ở chỗ này lâu như vậy, cũng không dám nói mình đã hoàn toàn hiểu được nơi này, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Xác định kề bên này không có dị thực cùng dị thú có tính công kích gì, mọi người tranh thủ thời gian khôi phục dị năng cùng thể lực.
Người thanh niên đeo ba lô móc ra mấy thứ đồ nướng đen xì trong túi ram chia cho mọi người: "Chỉ còn mấy củ khoai lang này mà thôi, còn lại để dành cho đêm nay."
Tuy đồ ăn đã triệt để nguội lạnh, hơng vị cũng không tốt lắm, nhưng bọn họ tuyệt không ghét bỏ, ăn như hổ đói, mấy ngụm đã ăn sạch rồi.
Cố Thiên Hành đỡ thiếu niên ngồi xuống trên đồng cỏ dựa vào một gốc cây đại thụ, sau đó bắt đầu kiểm tra phần đùi phải bị tổn thương của cậu ấy.
Đùi phải của cậu ấy bị một Zombie biến dị hệ mốc khống chế thực vật quấn chặt lấy, tuy trước đó bọn họ đã chặt đứt dây leo, nhưng những nhánh dây vẫn quấn chặt vào bắp chân phải, gai nhọt hoắt trên đó đâm sâu vào da thịt.
"Cậu cảm thấy thế nào rồi?" truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Lưu Nghị: "Toàn bộ đùi phải đã mất tri giác."
Cố Thiên Hành cẩn thận từng li từng tí rút những nhánh dây từ trên đùi ra, phát hiện bắp chân Lưu Nghị tràn đầy lỗ thủng lớn nhỏ do bị gai nhọn đâm, từ lỗ thủng không ngừng chảy ra máu đen.
Cố Thiên Hành biến sắc: "Không ổn, có độc!"
Nói xong cũng cúi đầu xuống dán miệng vào vết thương chuẩn bị hút độc cho Lưu Nghị.
"Doanh trưởng!"
"Đừng!"
Người bên cạnh không kịp ngăn cản, mới vừa vặn hô ra miệng, đã nhìn thấy Cố Thiên Hành phun ra mấy ngụm máu đen ra ngoài bãi cỏ.
Đôi mắt Lưu Nghị vốn đã đỏ bừng không ngừng chớp chớp, nước mắt trào ra, cậu há to miệng, nhưng cũng không nói được ra lời nào.
Tuy vết thương trên chân Lưu Nghị nhiều, nhưng miệng vết thương có nọc độc cũng không nhiều, sau mấy phút, máu chảy ra đã khôi phục huyết sắc bình thường.
Người thanh niên bên cạnh đợi xong liền đưa bình nước đến cho doanh trưởng Cố súc miệng, mà thiếu nữ bên kia cũng ngồi xổm xuống phía trước Lưu Nghị, trong tay xuất hiện dòng nước chảy tinh tế giúp cậu rửa sạch miệng vết thương, người đàn ông da đen lập tức nhai thảo dược trong miệng đắp lên miệng vết thương của cậu, bắt đầu băng bó miệng vết thương cho cậu.
Cố Thiên Hành súc miệng mấy lần, đưa bình nước cho thiếu nữ đổ đầy một lần nữa, chợt nghe giọng nói đầy thất vọng của thiếu niên truyền đến: "Doanh trưởng Cố, anh nói thật sẽ có người đến cứu chúng ta sao... đều đã hai năm rồi..."
Bọn họ bị vây ở chỗ này sắp hai năm rồi, doanh trưởng Cố từng nói qua, tổ quốc sẽ không vứt bỏ bọn họ, nhưng đã lâu như vậy, căn bản không có người đến... truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Cố Thiên Hành không nói gì, ngược lại người thanh niên bên cạnh vừa băng bó vết thương vừa cười nói: "Đừng lo lắng, mấy ngày hôm trước không phải chúng ta đã nghĩ cách phát tín hiệu ra ngoài rồi sao! Nhất định sẽ có người đến! Nhưng cũng kỳ quái, trước kia đều đã phát mà không thấy đáp lại, lần này lại đáp lại, tuy không phân biệt được tín hiệu gì, nhưng ít nhất nói rõ tín hiệu của chúng ta đã có người tiếp nhận được, sẽ có người đến đấy."
Chỉ tiếc bây giờ thứ kia đã bị bọn họ nhét vào trong một điểm dừng chân ở đằng trước, không có cách nào, thể tích hơi bị lớn, không tiện mang theo.
"Ừm, em cũng tin lời anh Hàn Lập nói... nhất định sẽ có người đến!" Cô gái duy nhất gật đầu kiên định, những gì đã trải qua suốt đoạn đường này làm cho cô vô cùng tín nhiệm những binh sĩ Hoa quốc này, nếu không phải có bọn họ thu lưu, chính mình và anh trai đã sớm chết rồi.
Lưu Nghị cắn cắn bờ môi, cuối cùng không nói ra lời không tốt gì.
Cậu cũng không tin sẽ có người tới, nói cậu bi quan cũng tốt ủ rũ cũng thế, nơi bọn họ ở chính là biên giới, cách xa thành phố, coi như có người đến cứu bọn họ cũng chỉ xếp vào hạng mục cuối cùng, nói không chừng không quản bọn họ làm cái khỉ gió gì.
Mọi người nhất thời bắt đầu trầm mặc, Cố Thiên Hành cũng xử lý đơn giản miệng vết thương của mình, sau đó đứng lên nói: "Chúng ta đi thôi, nói không chừng những con Zombie kia rất nhanh sẽ đuổi đến."
Lần này Hàn Lập nói cái gì cũng muốn cõng Lưu Nghị trên lưng, hắn ném ba lô cho Cố Thiên Hành, cướp lấy Lưu Nghị bắt đầu cõng.
"Doanh trưởng lần này để tôi đánh đi, anh là chủ lực của chúng tôi, chúng ta..."
Hàn Lập còn chưa có nói xong, đồng tử Cố Thiên Hành đột nhiên co rụt lại, hắn hô to một tiếng: "Coi chừng", đưa tay đẩy mạnh bọn Hàn Lập ra.
Trọng tâm bất ổn Hàn Lập mang theo Lưu Nghị trên lưng hắn ngã lăn trên đất, nhưng cũng vừa lúc tránh khỏi lưỡi dao gió bắn về phía bọn họ.
Vẻ mặt mấy người khẩn trương, dùng tốc độ nhanh nhất tụ tập lại cùng nhau, bọn họ bảo vệ Lưu Nghị cùng Hàn Lập vào tận cùng bên trong nhất, cảnh giác nhìn chằm chằm vào phương hướng lưỡi dao gió phóng tới.
Rất nhanh, từ trong rừng cây phía sau đi ra vài bóng dáng, trong đó đầu lĩnh chính là một Zombie mặc quân trang bị tổn hại.
"Mẹ nó, nhanh như vậy đã đuổi đến nơi rồi sao? Quả nhiên vụ nổ kia không có bao nhiêu tác dụng."
Hàn Lập bò dậy trước tiên, hắn nhìn mấy con Zombie phía trước, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Trong lòng Cố Thiên Hành hơi trầm xuống, lúc trước bọn họ chiến đấu đã hao tổn phần lớn dị năng và thể lực, cộng thêm chạy trốn suốt trên đường, vừa mới nghỉ ngơi không lâu căn bản cũng không hồi phục bao nhiêu sức lực, bây giờ bọn họ lấy gì liều với Zombie đây?
"Đợi một lát tôi kéo chân bọn chúng, các người chạy về hướng Đông Bắc."
"Doanh trưởng! Tôi không đồng ý!" Hàn Lập lập tức phản đối nói: "Có muốn đi thì cùng nhau đi! Tôi tuyệt đối không vứt bỏ một mình anh lại!"
"Đúng vậy, chúng tôi sẽ không chạy trốn một mình đâu!"
"Đúng đấy, phải chết cùng chết!" truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Cố Thiên Hành trừng mắt nhìn, đè xuống ấm ướt trong đáy mắt, trong lòng dâng lên một luồng hơi nóng: "Được! Cũng đã như vậy, chúng ta liều mạng cùng bọn chúng! Cho dù có chết cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.