Chương 156: Ngày mai sẽ đi trở về
Đông Trùng Hạ Uyển
31/08/2021
Ôn Dao có chút không vui, vừa rồi lúc Dư Thanh Dương tiến hành tinh thần lực công kích, cô trực tiếp đem đạo công kích kia cắt ra, đồng thời chặt đứt liên hệ của chúng, cô muốn nhìn xem tinh thần lực có chút khác này rốt cuộc là cái gì.
Nhưng quá đáng tiếc, cô chặn đứng không bao lâu liền phát hiện tinh thần lực kia bắt đầu dần dần tiêu tán, không đợi cô nghĩ cách thì đã biến mất hoàn toàn!
Nhưng không có sao, cô đã đển lại hạt giống ở bên trong tinh thần hải của Dư Thanh Dương, cô luôn luôn có cơ hội biết rõ đấy!
**
Sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm xuống, gần đây vào đêm căn cứ Hoa Nam luôn vô cùng yên lặng, đêm này lại có chút khác, vào hôm nay vừa mới cử hành xong trận so tài, bốn phía đều đốt lên đống lửa, rất nhiều người đều hoan hô chúc mừng, giống như có lẽ đã quên bây giờ là tận thế, chỉ nhớ rõ hôm nay thắng lợi.
Cách đó không xa Ôn Minh dẫn theo cấp dưới cảnh giới bốn phía, Tề Cảnh Huy nói đêm nay để cho đám dị năng giả bọn họ phóng túng một đêm, đồng thời cũng muốn bọn hắn tăng cường đề phòng, phòng ngừa bọn hắn ồn ào quá mức.
Mà đến gần tường vây căn cứ bọn họ càng là trọng binh canh gác, tuy mỗi ngày bọn họ đều định kỳ thanh lý Zombie chung quanh, nhưng đêm nay thanh âm bọn hắn không nhỏ, vẫn sợ dẫn đến bầy Zombie.
Trong căn cứ, ở trong một tòa biệt thự, Dư Thanh Dương đứng ở trên ban công lầu ba, mặt âm trầm nhìn qua phương xa, chỗ đó ngẫu nhiên có ánh lửa chói mắt chợt lóe lên, là đám dị năng giả kia đang chúc mừng.
Ánh mắt của hắn đen tối không rõ, không biết đang suy nghĩ gì.
"Hoa Nam căn cứ có ý gì, lại còn làm chúc mừng, đây là bất mãn quyết định của bên trên!"
Giang Nguyên Vĩ đứng ở phía sau hắn, vô cùng bất mãn nói.
Sau khi nói xong, hắn phát hiện Dư Thanh Dương không để ý tới hắn, lại cẩn thận từng li từng tí mà bước lên trước hỏi: "Cậu Dư, thân thể của cậu thật sự không có việc gì rồi sao?"
Phải biết buổi chiều lúc nhìn thấy lôi điện kia làm lồng ngực cháy đen, thiếu chút nữa hù chết hắn, nếu tiểu thiếu gia này thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng không cần trở lại căn cứ Hoa Bắc rồi!
Dư Thanh Dương không nói lời nào, Giang Nguyên Vĩ chỉ đành phối hợp nói tiếp: "Tôi cảm thấy trận đấu cuối cùng này nhất định có vấn đề, nếu không chúng ta nói với bên trên? Chuyện hội trưởng hiệp hội này sao có thể qua loa như vậy, tôi xem..."
"Được rồi!" giọng điệu Dư Thanh Dương không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn: "Có chơi có chịu, chuyện này không được nói thêm nữa!"
Thật ra hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng hắn đã phát động tinh thần lực công kích với Chu Tư Niên, hắn cũng cảm giác đầu đau xót, sau đó tia tinh thần lực thật giống như đá chìm trong đáy biển đã mất đi liên hệ, tiếp đó đằng sau xảy ra chuyện gì hắn lại nhớ không rõ rồi!
Chẳng lẽ Chu Tư Niên kia cũng như hắn? Có phải nguyên nhân là vì vật kia không...
Nhìn thấy Dư Thanh Dương lại không nói, Giang Nguyên Vĩ âm thầm liếc mắt, trong lòng nói thầm, nếu không phải vì vị công tử ca này cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, lại đồng ý với việc so tài tuyển hội trưởng, sao lại xảy ra việc này?
Hiện tại tốt rồi, hội trưởng không làm được, tên Tề Cảnh Huy kia cùng Triệu Khải Khang cũng sẽ không đồng ý đổi ý, chỉ có thể trở về căn cứ Hoa Bắc, có bao nhiêu mất mặt chứ!
Cũng không biết người khác phái đi có kết quả cuối cùng như thế nào, hi vọng cũng như bọn họ, như vậy bọn hắn cũng không tính là không được cái gì...
Muốn hoàn thành hết những cái này, Giang Nguyên Vĩ lại thăm dò an ủi: "Thật ra trở về cũng không có gì không tốt, lần trước cậu đi ra ngoài làm nhiệm vụ, không đem hết binh sĩ của tên kia kia mang về, tên kia vẫn luôn trách cậu, nếu cậu ở lại đây không thể nói trước sẽ bị gây khó khăn!"
Thật ra hắn càng muốn nói "Sợ hắn tìm cơ hội giết chết cậu", phải biết, tên kia thật sự làm được đấy!
"Đã biết! Đừng nhắc đến chuyện kia! Tôi cũng không muốn. Được rồi, dọn dẹp đồ đạc, ngày mai chúng ta sẽ trở về căn cứ Hoa Bắc!"
"Ngày mai?!"
Giang Nguyên Vĩ muốn khóc rồi, thiếu gia ah, đâu cần vội vàng như vậy chứ?
"Ngày mai quá gấp... Có chút chuyên gia còn phải trở về cùng chúng ta nữa, hơn nữa thiếu tướng Hạ còn muốn dẫn theo mấy người trở về, còn có..."
"Tôi mặc kệ!" Dư Thanh Dương vung tay lên, sắc mặt cực độ không kiên nhẫn: "Ông đi thông báo với bọn hắn, buổi sáng ngày mai liền đi! Trước đó không phải bọn hắn muốn đi sớm một chút sao? Còn chê tôi kéo thời gian, bây giờ tôi không phải theo ý bọn hắn rồi hả?"
Giang Nguyên Vĩ thở dài, bất đắc dĩ gật đầu, nhận mệnh đi thông báo cho những người khác.
Đợi Giang Nguyên vĩ đi ra ngoài, biểu lộ không kiên nhẫn của Dư Thanh Dương biến mất, cả người trầm tĩnh lại, ánh mắt sâu u.
Hắn đi đến trước va ly hành lý của mình, tay vừa chạm đến, lại nghe ba tiếng gõ cửa vô cùng có quy luật, âm thanh không nhanh không chậm, dường như gõ nhẹ lên trái tim người.
"Ai?"
Lâm Xảo Mạn nghe được giọng điệu Dư Thanh Dương rất không kiên nhẫn, biết rõ bởi vì chuyện ban ngày nên tâm tình của hắn không tốt, cho nên âm thanh chậm lại, dùng giọng điệu dịu dàng nhẹ nói:
"Thanh Dương, em có nấu chút canh để anh ăn khuya, bây giờ anh có muốn ăn một chút hay không?"
"Không cần, tôi muốn nghỉ ngơi."
Nghe lời cự tuyệt Lâm Xảo Mạn cũng không thất lạc, tiếng nói của cô vẫn nhu hòa săn sóc như trước: "Ừm, vậy anh nghỉ ngơi cho thật tốt, em đi hâm nóng súp, khi nào anh muốn uống thì gọi em."
Nói xong không chút nào lưu luyến xoay người rời đi, nghe được tiếng bước chân dần dần rời khỏi cho đến khi biến mất, lông mi Dư Thanh Dương nhảy lên, trong mắt đã có hứng thú.
Cô gái này còn rất hiểu chuyện nha, tuy bản thân thất bại phải dán lên trên, nhưng vô cùng hiểu đúng mực, biết phải làm sao hắn mới có thể vui vẻ.
Lớn lên cũng xinh đẹp, lại còn là dị năng giả hệ thủy, mang ra ngoài cũng có mặt mũi, Dư Thanh Dương cảm thấy mang cô ta trở về căn cứ Hoa Bắc cũng không phải không thể được.
Lâm Xảo Mạn vừa mới đi đến đầu bậc thang, liền nhìn thấy Lương Thiến Thiến đi lên trên, Lương Thiến Thiến nhìn lướt qua trong tay Lâm Xảo Mạn bưng canh, xem ra vẫn còn nguyên xi không động đấy.
Hai tay cô khoanh trước ngực, dựa vào lan can nơi cầu thang, giọng điệu mang đầy châm chọc nói: "Chậc chậc, tấm lòng quan tâm chăm sóc bị cự tuyệt rồi hả? Cũng không nhìn lại chình mình là mặt hàng gì, thực cho rằng đội trưởng chúng tôi vừa ý cô rồi? Cũng không biết soi gương!"
Lâm Xảo Mạn nghe nói như thế cũng không tức giận, nhẹ giọng từ tốn trả lời: "Vậy thì không cần cô Lương quan tâm, không còn sớm, cô Lương đi ngủ sớm một chút, vừa rồi bí thư trưởng Giang nói ngày mai phải xuất phát rồi đây."
Nhìn thấy dáng người Lâm Xảo Mạn nổi bật đi xuống dưới, Lương Thiến Thiến cao giọng nói: "Cô cho rằng ngày mai có thể cùng đi với chúng tôi?! Suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!"
Lâm Xảo Mạn dừng lại, quay đầu vô cùng dịu dạng nói với cô ta: "Thế thì cũng không cần cô Lương quan tâm, cô cũng không thể thay thế đội trưởng của các người đưa ra quyết định không phải sao?"
"Cô!" Lương Thiến Thiến chỉ vào mũi Lâm Xảo Mạn, tức giận đến không biết muốn nói cái gì.
"À, đúng rồi." Lâm Xảo Mạn cười càng thêm động lòng người, giống như xem Lương Thiến Thiến là bạn thân vô cùng tốt của cô, chủ động nhắc nhở: "Thanh Dương nói muốn nghỉ ngơi thật tốt, cho nên bây giờ cô Lương đừng quấy rầy thì tốt hơn."
Nói xong cũng không đợi câu trả lời của cô ấy, trực tiếp đi xuống cầu thang.
Lương Thiến Thiến tức giận đến con mắt đều đỏ, còn Thanh Dương, gọi buồn nôn như vậy!
Hừ, để cô ta đắc ý vài ngày, cho dù đi căn cứ Hoa Bắc thì như thế nào, đến lúc đó có rất nhiều người thu thập cô ta!
Lương Thiến Thiến nhìn nhìn gian phòng cuối cùng trên lầu ba, nghĩ nghĩ vẫn quya người đi xuống lầu, tuy không biết tiện nhân kia nói thật hay giả, nhưng đội trưởng quả thật không thích bị quấy rầy lúc hắn đang nghỉ ngơi.
Nhưng quá đáng tiếc, cô chặn đứng không bao lâu liền phát hiện tinh thần lực kia bắt đầu dần dần tiêu tán, không đợi cô nghĩ cách thì đã biến mất hoàn toàn!
Nhưng không có sao, cô đã đển lại hạt giống ở bên trong tinh thần hải của Dư Thanh Dương, cô luôn luôn có cơ hội biết rõ đấy!
**
Sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm xuống, gần đây vào đêm căn cứ Hoa Nam luôn vô cùng yên lặng, đêm này lại có chút khác, vào hôm nay vừa mới cử hành xong trận so tài, bốn phía đều đốt lên đống lửa, rất nhiều người đều hoan hô chúc mừng, giống như có lẽ đã quên bây giờ là tận thế, chỉ nhớ rõ hôm nay thắng lợi.
Cách đó không xa Ôn Minh dẫn theo cấp dưới cảnh giới bốn phía, Tề Cảnh Huy nói đêm nay để cho đám dị năng giả bọn họ phóng túng một đêm, đồng thời cũng muốn bọn hắn tăng cường đề phòng, phòng ngừa bọn hắn ồn ào quá mức.
Mà đến gần tường vây căn cứ bọn họ càng là trọng binh canh gác, tuy mỗi ngày bọn họ đều định kỳ thanh lý Zombie chung quanh, nhưng đêm nay thanh âm bọn hắn không nhỏ, vẫn sợ dẫn đến bầy Zombie.
Trong căn cứ, ở trong một tòa biệt thự, Dư Thanh Dương đứng ở trên ban công lầu ba, mặt âm trầm nhìn qua phương xa, chỗ đó ngẫu nhiên có ánh lửa chói mắt chợt lóe lên, là đám dị năng giả kia đang chúc mừng.
Ánh mắt của hắn đen tối không rõ, không biết đang suy nghĩ gì.
"Hoa Nam căn cứ có ý gì, lại còn làm chúc mừng, đây là bất mãn quyết định của bên trên!"
Giang Nguyên Vĩ đứng ở phía sau hắn, vô cùng bất mãn nói.
Sau khi nói xong, hắn phát hiện Dư Thanh Dương không để ý tới hắn, lại cẩn thận từng li từng tí mà bước lên trước hỏi: "Cậu Dư, thân thể của cậu thật sự không có việc gì rồi sao?"
Phải biết buổi chiều lúc nhìn thấy lôi điện kia làm lồng ngực cháy đen, thiếu chút nữa hù chết hắn, nếu tiểu thiếu gia này thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng không cần trở lại căn cứ Hoa Bắc rồi!
Dư Thanh Dương không nói lời nào, Giang Nguyên Vĩ chỉ đành phối hợp nói tiếp: "Tôi cảm thấy trận đấu cuối cùng này nhất định có vấn đề, nếu không chúng ta nói với bên trên? Chuyện hội trưởng hiệp hội này sao có thể qua loa như vậy, tôi xem..."
"Được rồi!" giọng điệu Dư Thanh Dương không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn: "Có chơi có chịu, chuyện này không được nói thêm nữa!"
Thật ra hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng hắn đã phát động tinh thần lực công kích với Chu Tư Niên, hắn cũng cảm giác đầu đau xót, sau đó tia tinh thần lực thật giống như đá chìm trong đáy biển đã mất đi liên hệ, tiếp đó đằng sau xảy ra chuyện gì hắn lại nhớ không rõ rồi!
Chẳng lẽ Chu Tư Niên kia cũng như hắn? Có phải nguyên nhân là vì vật kia không...
Nhìn thấy Dư Thanh Dương lại không nói, Giang Nguyên Vĩ âm thầm liếc mắt, trong lòng nói thầm, nếu không phải vì vị công tử ca này cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, lại đồng ý với việc so tài tuyển hội trưởng, sao lại xảy ra việc này?
Hiện tại tốt rồi, hội trưởng không làm được, tên Tề Cảnh Huy kia cùng Triệu Khải Khang cũng sẽ không đồng ý đổi ý, chỉ có thể trở về căn cứ Hoa Bắc, có bao nhiêu mất mặt chứ!
Cũng không biết người khác phái đi có kết quả cuối cùng như thế nào, hi vọng cũng như bọn họ, như vậy bọn hắn cũng không tính là không được cái gì...
Muốn hoàn thành hết những cái này, Giang Nguyên Vĩ lại thăm dò an ủi: "Thật ra trở về cũng không có gì không tốt, lần trước cậu đi ra ngoài làm nhiệm vụ, không đem hết binh sĩ của tên kia kia mang về, tên kia vẫn luôn trách cậu, nếu cậu ở lại đây không thể nói trước sẽ bị gây khó khăn!"
Thật ra hắn càng muốn nói "Sợ hắn tìm cơ hội giết chết cậu", phải biết, tên kia thật sự làm được đấy!
"Đã biết! Đừng nhắc đến chuyện kia! Tôi cũng không muốn. Được rồi, dọn dẹp đồ đạc, ngày mai chúng ta sẽ trở về căn cứ Hoa Bắc!"
"Ngày mai?!"
Giang Nguyên Vĩ muốn khóc rồi, thiếu gia ah, đâu cần vội vàng như vậy chứ?
"Ngày mai quá gấp... Có chút chuyên gia còn phải trở về cùng chúng ta nữa, hơn nữa thiếu tướng Hạ còn muốn dẫn theo mấy người trở về, còn có..."
"Tôi mặc kệ!" Dư Thanh Dương vung tay lên, sắc mặt cực độ không kiên nhẫn: "Ông đi thông báo với bọn hắn, buổi sáng ngày mai liền đi! Trước đó không phải bọn hắn muốn đi sớm một chút sao? Còn chê tôi kéo thời gian, bây giờ tôi không phải theo ý bọn hắn rồi hả?"
Giang Nguyên Vĩ thở dài, bất đắc dĩ gật đầu, nhận mệnh đi thông báo cho những người khác.
Đợi Giang Nguyên vĩ đi ra ngoài, biểu lộ không kiên nhẫn của Dư Thanh Dương biến mất, cả người trầm tĩnh lại, ánh mắt sâu u.
Hắn đi đến trước va ly hành lý của mình, tay vừa chạm đến, lại nghe ba tiếng gõ cửa vô cùng có quy luật, âm thanh không nhanh không chậm, dường như gõ nhẹ lên trái tim người.
"Ai?"
Lâm Xảo Mạn nghe được giọng điệu Dư Thanh Dương rất không kiên nhẫn, biết rõ bởi vì chuyện ban ngày nên tâm tình của hắn không tốt, cho nên âm thanh chậm lại, dùng giọng điệu dịu dàng nhẹ nói:
"Thanh Dương, em có nấu chút canh để anh ăn khuya, bây giờ anh có muốn ăn một chút hay không?"
"Không cần, tôi muốn nghỉ ngơi."
Nghe lời cự tuyệt Lâm Xảo Mạn cũng không thất lạc, tiếng nói của cô vẫn nhu hòa săn sóc như trước: "Ừm, vậy anh nghỉ ngơi cho thật tốt, em đi hâm nóng súp, khi nào anh muốn uống thì gọi em."
Nói xong không chút nào lưu luyến xoay người rời đi, nghe được tiếng bước chân dần dần rời khỏi cho đến khi biến mất, lông mi Dư Thanh Dương nhảy lên, trong mắt đã có hứng thú.
Cô gái này còn rất hiểu chuyện nha, tuy bản thân thất bại phải dán lên trên, nhưng vô cùng hiểu đúng mực, biết phải làm sao hắn mới có thể vui vẻ.
Lớn lên cũng xinh đẹp, lại còn là dị năng giả hệ thủy, mang ra ngoài cũng có mặt mũi, Dư Thanh Dương cảm thấy mang cô ta trở về căn cứ Hoa Bắc cũng không phải không thể được.
Lâm Xảo Mạn vừa mới đi đến đầu bậc thang, liền nhìn thấy Lương Thiến Thiến đi lên trên, Lương Thiến Thiến nhìn lướt qua trong tay Lâm Xảo Mạn bưng canh, xem ra vẫn còn nguyên xi không động đấy.
Hai tay cô khoanh trước ngực, dựa vào lan can nơi cầu thang, giọng điệu mang đầy châm chọc nói: "Chậc chậc, tấm lòng quan tâm chăm sóc bị cự tuyệt rồi hả? Cũng không nhìn lại chình mình là mặt hàng gì, thực cho rằng đội trưởng chúng tôi vừa ý cô rồi? Cũng không biết soi gương!"
Lâm Xảo Mạn nghe nói như thế cũng không tức giận, nhẹ giọng từ tốn trả lời: "Vậy thì không cần cô Lương quan tâm, không còn sớm, cô Lương đi ngủ sớm một chút, vừa rồi bí thư trưởng Giang nói ngày mai phải xuất phát rồi đây."
Nhìn thấy dáng người Lâm Xảo Mạn nổi bật đi xuống dưới, Lương Thiến Thiến cao giọng nói: "Cô cho rằng ngày mai có thể cùng đi với chúng tôi?! Suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!"
Lâm Xảo Mạn dừng lại, quay đầu vô cùng dịu dạng nói với cô ta: "Thế thì cũng không cần cô Lương quan tâm, cô cũng không thể thay thế đội trưởng của các người đưa ra quyết định không phải sao?"
"Cô!" Lương Thiến Thiến chỉ vào mũi Lâm Xảo Mạn, tức giận đến không biết muốn nói cái gì.
"À, đúng rồi." Lâm Xảo Mạn cười càng thêm động lòng người, giống như xem Lương Thiến Thiến là bạn thân vô cùng tốt của cô, chủ động nhắc nhở: "Thanh Dương nói muốn nghỉ ngơi thật tốt, cho nên bây giờ cô Lương đừng quấy rầy thì tốt hơn."
Nói xong cũng không đợi câu trả lời của cô ấy, trực tiếp đi xuống cầu thang.
Lương Thiến Thiến tức giận đến con mắt đều đỏ, còn Thanh Dương, gọi buồn nôn như vậy!
Hừ, để cô ta đắc ý vài ngày, cho dù đi căn cứ Hoa Bắc thì như thế nào, đến lúc đó có rất nhiều người thu thập cô ta!
Lương Thiến Thiến nhìn nhìn gian phòng cuối cùng trên lầu ba, nghĩ nghĩ vẫn quya người đi xuống lầu, tuy không biết tiện nhân kia nói thật hay giả, nhưng đội trưởng quả thật không thích bị quấy rầy lúc hắn đang nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.