Chương 603: Người có khả năng
Đông Trùng Hạ Uyển
21/10/2021
Về kiến tuyết cũng không tiến triển thuận lợi, sau đó trong vài ngày,
bầu trời lại bắt đầu thỉnh thoảng có tuyết rơi, không ai biết vì sao
trong tầng tuyết lại có trứng côn trùng, chúng từ đâu mà đến, có phải
theo bông tuyết rơi xuống hay không, những vấn đề này quanh quẩn trong
lòng mọi người, không có lời giải.
Mà họa vô đơn chí chính là, không chỉ căn cứ Hoa Nam bị, mấy căn cứ nhỏ chung quanh cũng phát hiện tung tích kiến tuyết, cũng may ngoại trừ một vài căn cứ phía nam, những căn cứ khác cũng không phát hiện.
Căn cứ tăng cường thanh lý tuyết đọng, đồng thời phái dị năng giả hệ hỏa thiêu đốt bốc hơi những đống tuyết đọng đó, chỉ để lại từng đống tro tàn cháy đen.
Đồng thời thông báo tất cả các hộ dân tuyệt đối không được dùng tuyết nấu ăn, chú ý trong phòng xem có phải có những con kiến tuyết màu trắng kia hay không, nhưng bởi vì thể tích kiến tuyết quá nhỏ, không dễ dàng tìm được, hơn nữa chúng còn biết bay, đối với người bình thường cũng khó đối phó.
Hôm nay Hạ Y Huyên dẫn theo Ôn Dao cùng Ngữ Điệp đi ra ngoài tìm bọn Lâm Khê ăn cơm, nấu lẩu nha, chính là càng nhiều người tham gia càng náo nhiệt.
Chỗ ở của bọn Lâm Khê đã đổi đến một tòa biệt thự, nếu không phải nhà trong căn cứ chỉ cho thuê không thể mua, bọn Lâm Khê thật sự muốn mua lại căn biệt thự này.
Lúc này, Ôn Dao cùng bọn Lâm Khê vây quanh hai bàn tròn lớn trong phòng khách nhúng thịt.
"Mọi người nói xem, giữa mùa đông này, làm sao còn côn trùng xuất hiện, đây không phải hành hạ người sao!"
Lâm Khê vừa nói vừa nhúng thịt dị thú trong nồi nước lẩu nóng hôi hổi vừa phàn nàn nói: "Hơn nữa hình như là theo bông tuyết đáp xuống, còn rơi xuống rất nhiều nơi, chuyên chọn nơi của người bình thường, chuyện này làm sao làm được?"
Với tư cách dị năng giả hệ hỏa cấp năm sơ kỳ, mấy ngày nay Lâm Khê bận rộn mệt muốn chết, thật vất vả mới có một ngày nghỉ ngơi, cô thật sự hận chết những con kiến tuyết kia.
"Ai biết được, bây giờ căn cứ còn không rõ vì sao những trứng công trùng này xuất hiện bên trong tuyết rơi, tập tính của những con kiến tuyết kia còn chưa nghiên cứu rõ ràng được."
Hạ Y Huyên bị nước lẩu cay đến nổi thè lưỡi, ực hết một ly nước mới dành chút thời gian trả lời Lâm Khê.
Ớt cũng biến dị không ít, có vài loại còn chủ động tấn công con người, loại này công kích vật lý...
Người bình thường thật đúng là không muốn chống lại.
Lần này trong nồi lẩu uyên ương cay đến biếи ŧɦái luôn, Hạ Y Huyên tự nhận bản thân ăn cay rất được đấy, vậy mà lại bị cay đến nổi đầu đầy mồ hôi.
Ôn Dao bình tĩnh nhúng thịt vào nồi lẩu xương, nhìn thấy bộ dạng Hạ Y Huyên, Ôn Dao quyết đoán từ bỏ cách nghĩ muốn nếm thử một chút.
"Tôi nghe nói có người vì dùng tuyết nấu ăn hoặc uống, trong bụng còn sinh trưởng trùng, có thật không vậy?"
Trong đội Lâm Khê có một đội viên nhỏ tò mò, mọi người đều biết bị kiến tuyết cắn sẽ nhiễm bệnh, nhưng việc ký sinh bên trong cơ thể con người căn cứ cũng không nói rõ chính xác, Hạ Y Huyên với tư cách có hậu đài tin tức vô cùng linh thông, tự nhiên là đối tượng cho bọn họ hỏi thăm.
Nhìn thấy một đôi mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm vào mình, Hạ Y Huyên gật đầu: "Ừm, bên trong tuyết đọng có trứng côn trùng, nếu thật không sai... tiếp theo bọn chúng sẽ ấp trứng trong cơ thể con người."
Nghĩ lại trong cơ thể khắp nơi đều có côn trùng như vậy không ngừng gặm cắn lục phũ ngũ tạng của mình, bọn Lâm Khê không nhịn được rùng mình một cái, gáy và cánh tay không tự chủ nổi lên một tầng da gà.
Nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi!
Lâm Khê chà xát cánh tay của mình: "Mẹ ơi, thật là đáng sợ, quả thật đem cơ thể con người thành chất dinh dưỡng rồi!"
"Thế... có thể lấy những con côn trùng kia ra khỏi cơ thể hay không?"
"Không rõ ràng lắm." Hạ Y Huyên lắc đầu, mặc dù cô biết rất nhiều chuyện, nhưng chuyện kia cũng đều là do Tề Cảnh Huy nguyện ý nói cho cô biết, đối với hành vi tìm hiểu của cô chỉ mở một mắt nhắm một mắt, không muốn cho cô biết nửa điểm cô cũng tìm hiểu không được.
"Haiz, bây giờ phiền toái nhất chính là tìm những con kiến tuyết đã ấp trứng kia, nhưng quá khó khăn rồi, trước mắt các cách xua đuổi côn trùng đã biết cũng không tác dụng đối với chúng. Chúng đều chui vào trong khe hở, ai biết đi đâu."
Hạ Y Huyên thở dài, bây giờ lòng người trong căn cứ đầy bàng hoàng, dù đến gần năm mới cũng không có bao nhiêu không khí vui mừng, trên đường đều trống rỗng, chỉ có thể nhìn thấy binh sĩ tuần tra vội vàng đi qua, cùng đám dị năng giả đang làm nhiệm vụ thanh lý tuyết đọng.
Cảnh tượng này khác xa một trời một vực với sự náo nhiệt đầy vui mừng của tuần trước.
Lâm Khê vỗ vộ bả vai đồng bọn tốt, đem thịt mình đã nhúng chín bỏ vào chén đối phương, an ủi: "Đừng lo lắng, dầu gì nhân tài căn cứ chúng ta cũng đông đúc, mấy lần Zombie triều đều không đánh bại chúng ta, còn sợ gì loại côn trùng nhỏ xíu này? Đừng nghĩ nhiều nữa, hôm nay Dao Dao khó có được cũng ở đây, phải ăn thật ngon!"
Vô cùng náo nhiệt ăn xong nồi lẩu, cả đám nằm hoặc ngồi, cũng có không ít đội viên ngồi thẳng xuống mặt đấy, xoa xoa cái bụng tròn trịa cươi nói với Hạ Y Huyên: "Cô Hạ, cô cần phải thường đến đây, bình thường đoàn trưởng chúng tôi keo kiệt lắm, mỗi ngày ăn cái gì đều giới hạn số lượng, đã rất lâu mới được ăn thả ga một bữa thế này."
Nghe vậy Lâm Khê hung hăng liếc đối phương một cái: "Hừ, nói cứ như mỗi ngày tôi hành hạ các người vậy, chẳng lẽ tôi chưa từng cho các người ăn thịt? Cậu đi hỏi bên ngoài một chút, đoàn nào có được đại ngộ như chúng ta không? Tôi ăn cái gì các người đều được ăn cái đó, còn không biết vừa à!"
Đối mặt với sự chỉ trích của Lâm Khê, đối phương cũng không sợ hãi, vẫn cười hì hì đùa giỡn với đoàn trưởng nhà mình như trước: "Đoàn trưởng, đương nhiên ngài tốt nhất rồi, nhưng mỗi lần có cô Hạ đến chúng ta đều ăn uống rất ngon, cũng không phải hy vọng mỗi ngày cô ấy đều đến sao?"
Hạ Y Huyên cười khúc khích: "Cậu đây đã đoán sai rồi, tôi đến đoàn trưởng các cậu cũng không chiêu đãi tôi như vậy đâu, tôi đây là cọ ké ánh sáng của em họ nhà tôi đấy!"
Đại phần mọi người đều nhìn qua Ôn Dao, nhưng không ai dàm mở miệng trêu đùa Ôn Dao, ngoại trừ có vài nhân vật mới, lần đầu gặp Ôn Dao, quan trọng nhất trên người Ôn Dao đều quanh quẩn hơi thở người sống chớ đến gần, đặc biệt bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, khiến cho người ta sợ.
"Cũng không phải, tôi nhìn vào phân lượng Dao Dao khó có được đến đây một lần nên hôm nay mới xa hoa lãng phí như vậy đấy, mấy ngày sau này các người đều uống thuốc dinh dưỡng qua ngày đi!"
Các đội viên bắt đầu xì đoàn trưởng nhà mình, thậm chí có người còn ném gối đầu trong tay quăng đến, trong phòng khách đều bắt đầu ầm ĩ lên.
Đương nhiên bọn hắn biết rõ đoàn trưởng nhà mình không bạc đãi bọn hắn, đoàn viên của Lâm Khê có một nữa là anh em ở võ quán trước tận thế, còn lại chính là từ từ gia nhập vào.
Lâm Khê cũng không mù quáng mở rộng đoàn đội nhà mình, thu nhận người cũng càng coi trọng phẩm tính, thà thiếu chứ không thể ẩu.
Bởi vậy bầu không khí bên trong đoàn đội hài hòa, giống như người cùng một nhà.
Đa phần đoàn dị năng giả bình thường đều không coi trọng du͙ƈ vọиɠ ăn uống, ngược lại cũng không phải không thích ăn, mà vì muốn tiết kiệm điểm tín dụng để mua sắm tinh thạch, thuốc, vũ khí trang bị, nhu yếu phẩm... trong căn cứ.
Dù sao, không ngừng gia tăng thực lực bản thân mới càng quan trọng hơn.
Trò chuyện một hồi lại nhắc đến vấn đề lớn nhất trước mắt của căn cứ —— kiến tuyết, mà lúc này, một thiếu niên mắt một mí, tuổi chỉ chừng mười lăm mười sáu, đột nhiên mở miệng nói: "Ah! Em nhớ ra rồi, có một người có khả năng biết cách đối phó những con kiến tuyết kia!"
Mà họa vô đơn chí chính là, không chỉ căn cứ Hoa Nam bị, mấy căn cứ nhỏ chung quanh cũng phát hiện tung tích kiến tuyết, cũng may ngoại trừ một vài căn cứ phía nam, những căn cứ khác cũng không phát hiện.
Căn cứ tăng cường thanh lý tuyết đọng, đồng thời phái dị năng giả hệ hỏa thiêu đốt bốc hơi những đống tuyết đọng đó, chỉ để lại từng đống tro tàn cháy đen.
Đồng thời thông báo tất cả các hộ dân tuyệt đối không được dùng tuyết nấu ăn, chú ý trong phòng xem có phải có những con kiến tuyết màu trắng kia hay không, nhưng bởi vì thể tích kiến tuyết quá nhỏ, không dễ dàng tìm được, hơn nữa chúng còn biết bay, đối với người bình thường cũng khó đối phó.
Hôm nay Hạ Y Huyên dẫn theo Ôn Dao cùng Ngữ Điệp đi ra ngoài tìm bọn Lâm Khê ăn cơm, nấu lẩu nha, chính là càng nhiều người tham gia càng náo nhiệt.
Chỗ ở của bọn Lâm Khê đã đổi đến một tòa biệt thự, nếu không phải nhà trong căn cứ chỉ cho thuê không thể mua, bọn Lâm Khê thật sự muốn mua lại căn biệt thự này.
Lúc này, Ôn Dao cùng bọn Lâm Khê vây quanh hai bàn tròn lớn trong phòng khách nhúng thịt.
"Mọi người nói xem, giữa mùa đông này, làm sao còn côn trùng xuất hiện, đây không phải hành hạ người sao!"
Lâm Khê vừa nói vừa nhúng thịt dị thú trong nồi nước lẩu nóng hôi hổi vừa phàn nàn nói: "Hơn nữa hình như là theo bông tuyết đáp xuống, còn rơi xuống rất nhiều nơi, chuyên chọn nơi của người bình thường, chuyện này làm sao làm được?"
Với tư cách dị năng giả hệ hỏa cấp năm sơ kỳ, mấy ngày nay Lâm Khê bận rộn mệt muốn chết, thật vất vả mới có một ngày nghỉ ngơi, cô thật sự hận chết những con kiến tuyết kia.
"Ai biết được, bây giờ căn cứ còn không rõ vì sao những trứng công trùng này xuất hiện bên trong tuyết rơi, tập tính của những con kiến tuyết kia còn chưa nghiên cứu rõ ràng được."
Hạ Y Huyên bị nước lẩu cay đến nổi thè lưỡi, ực hết một ly nước mới dành chút thời gian trả lời Lâm Khê.
Ớt cũng biến dị không ít, có vài loại còn chủ động tấn công con người, loại này công kích vật lý...
Người bình thường thật đúng là không muốn chống lại.
Lần này trong nồi lẩu uyên ương cay đến biếи ŧɦái luôn, Hạ Y Huyên tự nhận bản thân ăn cay rất được đấy, vậy mà lại bị cay đến nổi đầu đầy mồ hôi.
Ôn Dao bình tĩnh nhúng thịt vào nồi lẩu xương, nhìn thấy bộ dạng Hạ Y Huyên, Ôn Dao quyết đoán từ bỏ cách nghĩ muốn nếm thử một chút.
"Tôi nghe nói có người vì dùng tuyết nấu ăn hoặc uống, trong bụng còn sinh trưởng trùng, có thật không vậy?"
Trong đội Lâm Khê có một đội viên nhỏ tò mò, mọi người đều biết bị kiến tuyết cắn sẽ nhiễm bệnh, nhưng việc ký sinh bên trong cơ thể con người căn cứ cũng không nói rõ chính xác, Hạ Y Huyên với tư cách có hậu đài tin tức vô cùng linh thông, tự nhiên là đối tượng cho bọn họ hỏi thăm.
Nhìn thấy một đôi mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm vào mình, Hạ Y Huyên gật đầu: "Ừm, bên trong tuyết đọng có trứng côn trùng, nếu thật không sai... tiếp theo bọn chúng sẽ ấp trứng trong cơ thể con người."
Nghĩ lại trong cơ thể khắp nơi đều có côn trùng như vậy không ngừng gặm cắn lục phũ ngũ tạng của mình, bọn Lâm Khê không nhịn được rùng mình một cái, gáy và cánh tay không tự chủ nổi lên một tầng da gà.
Nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi!
Lâm Khê chà xát cánh tay của mình: "Mẹ ơi, thật là đáng sợ, quả thật đem cơ thể con người thành chất dinh dưỡng rồi!"
"Thế... có thể lấy những con côn trùng kia ra khỏi cơ thể hay không?"
"Không rõ ràng lắm." Hạ Y Huyên lắc đầu, mặc dù cô biết rất nhiều chuyện, nhưng chuyện kia cũng đều là do Tề Cảnh Huy nguyện ý nói cho cô biết, đối với hành vi tìm hiểu của cô chỉ mở một mắt nhắm một mắt, không muốn cho cô biết nửa điểm cô cũng tìm hiểu không được.
"Haiz, bây giờ phiền toái nhất chính là tìm những con kiến tuyết đã ấp trứng kia, nhưng quá khó khăn rồi, trước mắt các cách xua đuổi côn trùng đã biết cũng không tác dụng đối với chúng. Chúng đều chui vào trong khe hở, ai biết đi đâu."
Hạ Y Huyên thở dài, bây giờ lòng người trong căn cứ đầy bàng hoàng, dù đến gần năm mới cũng không có bao nhiêu không khí vui mừng, trên đường đều trống rỗng, chỉ có thể nhìn thấy binh sĩ tuần tra vội vàng đi qua, cùng đám dị năng giả đang làm nhiệm vụ thanh lý tuyết đọng.
Cảnh tượng này khác xa một trời một vực với sự náo nhiệt đầy vui mừng của tuần trước.
Lâm Khê vỗ vộ bả vai đồng bọn tốt, đem thịt mình đã nhúng chín bỏ vào chén đối phương, an ủi: "Đừng lo lắng, dầu gì nhân tài căn cứ chúng ta cũng đông đúc, mấy lần Zombie triều đều không đánh bại chúng ta, còn sợ gì loại côn trùng nhỏ xíu này? Đừng nghĩ nhiều nữa, hôm nay Dao Dao khó có được cũng ở đây, phải ăn thật ngon!"
Vô cùng náo nhiệt ăn xong nồi lẩu, cả đám nằm hoặc ngồi, cũng có không ít đội viên ngồi thẳng xuống mặt đấy, xoa xoa cái bụng tròn trịa cươi nói với Hạ Y Huyên: "Cô Hạ, cô cần phải thường đến đây, bình thường đoàn trưởng chúng tôi keo kiệt lắm, mỗi ngày ăn cái gì đều giới hạn số lượng, đã rất lâu mới được ăn thả ga một bữa thế này."
Nghe vậy Lâm Khê hung hăng liếc đối phương một cái: "Hừ, nói cứ như mỗi ngày tôi hành hạ các người vậy, chẳng lẽ tôi chưa từng cho các người ăn thịt? Cậu đi hỏi bên ngoài một chút, đoàn nào có được đại ngộ như chúng ta không? Tôi ăn cái gì các người đều được ăn cái đó, còn không biết vừa à!"
Đối mặt với sự chỉ trích của Lâm Khê, đối phương cũng không sợ hãi, vẫn cười hì hì đùa giỡn với đoàn trưởng nhà mình như trước: "Đoàn trưởng, đương nhiên ngài tốt nhất rồi, nhưng mỗi lần có cô Hạ đến chúng ta đều ăn uống rất ngon, cũng không phải hy vọng mỗi ngày cô ấy đều đến sao?"
Hạ Y Huyên cười khúc khích: "Cậu đây đã đoán sai rồi, tôi đến đoàn trưởng các cậu cũng không chiêu đãi tôi như vậy đâu, tôi đây là cọ ké ánh sáng của em họ nhà tôi đấy!"
Đại phần mọi người đều nhìn qua Ôn Dao, nhưng không ai dàm mở miệng trêu đùa Ôn Dao, ngoại trừ có vài nhân vật mới, lần đầu gặp Ôn Dao, quan trọng nhất trên người Ôn Dao đều quanh quẩn hơi thở người sống chớ đến gần, đặc biệt bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, khiến cho người ta sợ.
"Cũng không phải, tôi nhìn vào phân lượng Dao Dao khó có được đến đây một lần nên hôm nay mới xa hoa lãng phí như vậy đấy, mấy ngày sau này các người đều uống thuốc dinh dưỡng qua ngày đi!"
Các đội viên bắt đầu xì đoàn trưởng nhà mình, thậm chí có người còn ném gối đầu trong tay quăng đến, trong phòng khách đều bắt đầu ầm ĩ lên.
Đương nhiên bọn hắn biết rõ đoàn trưởng nhà mình không bạc đãi bọn hắn, đoàn viên của Lâm Khê có một nữa là anh em ở võ quán trước tận thế, còn lại chính là từ từ gia nhập vào.
Lâm Khê cũng không mù quáng mở rộng đoàn đội nhà mình, thu nhận người cũng càng coi trọng phẩm tính, thà thiếu chứ không thể ẩu.
Bởi vậy bầu không khí bên trong đoàn đội hài hòa, giống như người cùng một nhà.
Đa phần đoàn dị năng giả bình thường đều không coi trọng du͙ƈ vọиɠ ăn uống, ngược lại cũng không phải không thích ăn, mà vì muốn tiết kiệm điểm tín dụng để mua sắm tinh thạch, thuốc, vũ khí trang bị, nhu yếu phẩm... trong căn cứ.
Dù sao, không ngừng gia tăng thực lực bản thân mới càng quan trọng hơn.
Trò chuyện một hồi lại nhắc đến vấn đề lớn nhất trước mắt của căn cứ —— kiến tuyết, mà lúc này, một thiếu niên mắt một mí, tuổi chỉ chừng mười lăm mười sáu, đột nhiên mở miệng nói: "Ah! Em nhớ ra rồi, có một người có khả năng biết cách đối phó những con kiến tuyết kia!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.