Chương 199: Nhân quả
Đông Trùng Hạ Uyển
31/08/2021
Nhìn em bé với làn da tím xanh trong tã lót, cả người nhăn nhăn nhúm nhúm, phát ra tiếng khóc yếu ớt nhỏ bé như con mèo nhỏ, Quách Hiểu Duyệt nhịn không được tựa đầu dán vào em bé khóc ra tiếng, cô thật sự thiếu chút nữa cho rằng mình chết ở đây rồi.
"A Di Đà Phật."
Lão hòa thượng nhìn về phía Ôn Dao: "Làm phiền thí chủ lại kéo lão nạp đi ra ngoài."
Đứa bé đều đã sinh ra, ông tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không tốt lắm, sản phụ cũng cần nghỉ ngơi.
Ôn Dao bảo Mạn Mạn kéo lão hòa thượng đi ra ngoài, mà Ngữ Điệp dìu Quách Hiểu Duyệt đi đến bên giường chung nghỉ ngơi.
"Nữu Nữu!"
Từ từ Quách Hiểu Duyệt mới nhớ đến con gái bị chính mình đem dấu đi, lúc ấy bởi vì thân thể nặng nề không tiện mang theo con bé, cô dấu con gái trong một căn phòng khác, đều đã qua một buổi tối, cũng không biết thế nào rồi.
Bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh gia đình, từ nhỏ Nữu Nữu đã yên tĩnh hiểu chuyện, nhưng một buổi tối thời gian cũng không biết sẽ xảy ra cái gì.
Cô cầu xin Ngữ Điệp bên cạnh đi xem giúp cô, giúp cô dẫn con đến đây.
Không bao lâu, Ngữ Điệp ôm một đứa bé nhìn chưa đến hai tuổi đi vào.
Trên mặt và quần áo trên người bé gái đều vô cùng bẩn, sắc mặt vàng như nến, nhìn vẻ ngoài cũng không khỏe mạnh, dinh dưỡng không đầy đủ.
Trên mặt không có bao nhiêu thịt, cho nên lộ ra con mắt càng lớn, ánh mắt đầy sợ hãi, bị Ngữ Điệp ôm một chút cử động cũng không dám.
Thẳng đến khi nhìn thấy Quách Hiểu Duyệt, trên mặt bé gái mới lộ ra biểu cảm vui vẻ, duỗi bàn tay bé nhỏ muốn cô ôm.
Quách Hiểu Duyệt không ôm được bé, lại bảo Ngữ Điệp để bé bên cạnh mình, ôm bé để bé xem em gái mình.
"Mẹ ơi, đói..."
Nữu Nữu nhỏ giọng nói với Quách Hiểu Duyệt.
Nghe con gái nói đói, trái tim Quách Hiểu Duyệt thắt lại, đau một hồi, bọn người Trịnh Đức Thuận không muốn cho con gái ăn thịt, mà cô cũng không muốn con gái ăn, cho nên bình thường cô đều mang con gái ăn thực vật bên này.
Có thể vẫn luôn nuôi lớn đứa bé từ lúc sinh ra đến bây giờ đã là may mắn lớn nhất, cô lại đi đâu tìm được đồ ăn cho bé đây?
Ngữ Điệp trầm mặc, quay người mở balo của mình, đồ đạc cũng không nhiều, đồ ăn còn một ít, cô lấy đưa cho Quách Hiểu Duyệt.
Nhìn những vật đã thật lâu mới thấy này, Quách Hiểu Duyệt cắn răng, nhận, cô không ăn cũng không sao, thế nhưng còn hai đứa bé đây này.
Ôn Dao tựa vào bên người Đại Hoàng, Ôn Dao híp mắt nhìn lão hòa thượng ngồi trong sân niệm kinh, ánh bình minh màu vàng rải đầy toàn bộ núi rừng, chiếu vào trên lưng lão hòa thượng, ánh sáng tô vẽ trên người ông một đường xinh đẹp, vừa liếc nhìn, lộ ra cảm giác an tường yên lặng lại thánh khiết, xem như trong sân có hai thi thể cũng không ảnh hưởng ông ngồi xuống niệm kinh.
Ngữ Điệp cầm một ít túi bánh bích quy đi ra cho lão hòa thượng, dù sao ông nhìn vẻ ngoài cũng rất thảm, đều đói thành như vậy.
Ôn Dao thu hồi ánh mắt nhìn về hướng bà lão đã co lại đến góc tường, nhấc chân đi đến chỗ bà ta.
Bà lão lo lắng hãi hùng cả đêm, bụng đói kêu vang, đầu càng hỗn loạn.
Nghe được tiếng bước chân, bà ta ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Dao, bà ta hoảng sợ hét to một tiếng, phía sau lưng dán chặt vào vách tường, phát hiện không đường thối lui, bà ta cuống quýt nhìn bốn phía sân nhỏ như muốn tìm gì đó.
Nhìn thấy lão hòa thượng trong sân, ánh mắt của bà ta sáng ngời, dùng cả tay lẫn chân bò về hướng ông, trong miệng hô hào: "Đại sư Tĩnh Như, đại sư Tĩnh Như cứu mạng!"
Quỳ bò đến trước mặt ông càng không ngừng dập đầu với ông, miệng lẩm bẩm: "Đại sư tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi sám hối, về sau tôi ăn chay niệm Phật, đại sư ngài không phải nói quay đầu lại là bờ sao? Tôi quay đầu lại tôi quay đầu lại!"
Tĩnh Như mở mắt ra, ánh mắt của ông như giếng cạn không gợn sóng, mắt nhìn bà lão quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, ông mở miệng nói: "Nếu như thí chủ thật tình quy y cửa phật, nguyện ý sửa đổi, thế..."
Tĩnh Như còn chưa dứt lời đã dừng lại, bởi vì trên lưng bà ta đã cắm một ngọn băng trùy, trực tiếp xuyên qua trái tim, bà ta cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, lại ngẩng đầu nhìn về hướng Tĩnh Như, nhúc nhích bờ môi, cuối cùng trợn tròn mắt ngã xuống phía trước Tĩnh Như.
"A Di Đà Phật."
Tĩnh Như nhỏ giọng thở dài, duỗi tay phải vuốt lên mắt của bà ta, giúp bà ta khép mắt lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Dao.
"Tiểu thí chủ, cần gì phải tạo sát nghiệp?"
"Không phải tôi giết." Ôn Dao sờ lên Tiểu Tiểu trên cổ tay, nhàn nhạt trả lời.
"Bởi vì tiểu thí chủ mà chết."
"Bởi vì chính bà ta mà chết." Ôn Dao nâng mắt lên nhìn Tĩnh Như: "Phật gia các người không phải hay nói chuyện nhân quả sao? Bởi vì nhân bà ta gieo trồng, tự nhiên cũng tự mình nếm thứ quả này, không phải sao?"
Hơn nữa, Ôn Dao nhìn về gian phòng bên trái, Ôn Dao cũng không đuổi tận giết tuyệt.
"Đệ tử của ông bị giết chết rồi bị ăn thịt ông cũng không tức giận, không muốn báo thù?"
Xem cách bố trí cùng sắp xếp của ngôi chùa này, không có khả năng chỉ có một mình ông, chắc chắn còn có những tăng nhân khác, về phần đi đâu...
Không cần hỏi cũng có thể đoán được.
"Tất cả tánh mạng có sống đều có chết, sinh, lão, bệnh, tử đều là quy luật, ai cũng không thể tránh được."
Ôn Dao liếc mắt, vấn đề là bọn họ bị người ta giết, cái này cũng có thể như nhau sao?
Dường như nhìn ra cách nghĩ của Ôn Dao, Tĩnh Như mỉm cười, mở miệng lần nữa
"Tiểu thí chủ, ngã phật từ bi, ứng tùy duyên tiêu nghiệp cũ, không gây nghiệp mới. Nếu thật tâm hướng thiện, nên cho bọn hắn cơ hội hối cải để làm con người mới. Mà đệ tử của bần tăng, bọn họ chỉ là thân thể tiêu tán, chết chỉ là chuyển đổi hình thái sinh mạng sang một hình thái khác mà thôi, khi còn sống bọn họ làm nhiều việc viện cùng tu hành sẽ được hồi báo cho kiếp sau của bọn họ..."
Ha ha, Ôn Dao cười lạnh một tiếng, không đợi ông nói xong đã mang theo Đại Hoàng lướt qua ông đi ra ngoài, Ôn Dao cũng không muốn nghe lão hòa thượng giảng Phật pháp, tư tưởng Phật học này hoàn toàn không ăn khớp với Ôn Dao.
Ai muốn giết mình, đương nhiên Ôn Dao phải kịp thời giết chết người đó, ai quản kiếp này kiếp sau gì! Chết rồi còn có gì nữa?
Đương nhiên, Ôn Dao cũng không biết vì sao mình chết lại đến đây, nhưng Ôn Dao cảm thấy có lẽ cũng không liên quan gì đến phúc báo gì đấy!
Nhìn Ôn Dao lướt qua ông rời đi, không muốn nghe ông giảng Phật pháp, Tĩnh Như cười nhạt một tiếng, mắt nhìn bà lão ngã trên mặt đất, nhắm mắt lại tiếp tục niệm kinh.
Ôn Dao mang theo Đại Hoàng đi ra cửa, dạo quanh chùa một vòng, Ôn Dao phát hiện vị trí ngôi chùa này rất không tầm thường, không biết vì sao, năng lượng ở đây lại ít hơn những nơi khác rất nhiều, hơn nữa thú biến dị và thực vật biến dị cũng không nhiều, chẳng lẽ do Phật môn này thật đúng là có lực lượng thần bí gì đó?
Đáng tiếc nhìn hồi lâu Ôn Dao cũng không hiểu nguyên nhân, cũng không phát hiện các loại trận pháp gì đấy...
Đi dạo cả buổi, không thu hoạch được gì Ôn Dao trở về chùa, phát hiện không thấy thi thể trong sân nữa rồi, mà lư hương ở chánh điện cũng được cắm lên một nén hương.
Trong chánh điện, Tĩnh Như dùng nước còn lại trong nồi trước đó chà lau tượng Phật, tuy động tác có chút chậm chạp, nhưng vẫn cẩn thận tỉ mỉ chăm chú lau sạch.
Ôn Dao bĩu môi, đi vào gian phòng trước đó.
Gian phòng được lau dọn đơn giản, mùi máu tanh không còn dày đặc như vậy, Quách Hiểu Duyệt ngồi ở trên giường chung, cô đã lau qua loa thân thể, tóc cột lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò.
Trên người cô đang đắp chăn, đang ngồi đó cho em bé sơ sinh bú sữa, mà Ngữ Điệp cùng một bé gái chưa đến hai tuổi một trái một phải vây quanh, nhìn không chớp mắt vào em bé mới sinh, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
"A Di Đà Phật."
Lão hòa thượng nhìn về phía Ôn Dao: "Làm phiền thí chủ lại kéo lão nạp đi ra ngoài."
Đứa bé đều đã sinh ra, ông tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không tốt lắm, sản phụ cũng cần nghỉ ngơi.
Ôn Dao bảo Mạn Mạn kéo lão hòa thượng đi ra ngoài, mà Ngữ Điệp dìu Quách Hiểu Duyệt đi đến bên giường chung nghỉ ngơi.
"Nữu Nữu!"
Từ từ Quách Hiểu Duyệt mới nhớ đến con gái bị chính mình đem dấu đi, lúc ấy bởi vì thân thể nặng nề không tiện mang theo con bé, cô dấu con gái trong một căn phòng khác, đều đã qua một buổi tối, cũng không biết thế nào rồi.
Bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh gia đình, từ nhỏ Nữu Nữu đã yên tĩnh hiểu chuyện, nhưng một buổi tối thời gian cũng không biết sẽ xảy ra cái gì.
Cô cầu xin Ngữ Điệp bên cạnh đi xem giúp cô, giúp cô dẫn con đến đây.
Không bao lâu, Ngữ Điệp ôm một đứa bé nhìn chưa đến hai tuổi đi vào.
Trên mặt và quần áo trên người bé gái đều vô cùng bẩn, sắc mặt vàng như nến, nhìn vẻ ngoài cũng không khỏe mạnh, dinh dưỡng không đầy đủ.
Trên mặt không có bao nhiêu thịt, cho nên lộ ra con mắt càng lớn, ánh mắt đầy sợ hãi, bị Ngữ Điệp ôm một chút cử động cũng không dám.
Thẳng đến khi nhìn thấy Quách Hiểu Duyệt, trên mặt bé gái mới lộ ra biểu cảm vui vẻ, duỗi bàn tay bé nhỏ muốn cô ôm.
Quách Hiểu Duyệt không ôm được bé, lại bảo Ngữ Điệp để bé bên cạnh mình, ôm bé để bé xem em gái mình.
"Mẹ ơi, đói..."
Nữu Nữu nhỏ giọng nói với Quách Hiểu Duyệt.
Nghe con gái nói đói, trái tim Quách Hiểu Duyệt thắt lại, đau một hồi, bọn người Trịnh Đức Thuận không muốn cho con gái ăn thịt, mà cô cũng không muốn con gái ăn, cho nên bình thường cô đều mang con gái ăn thực vật bên này.
Có thể vẫn luôn nuôi lớn đứa bé từ lúc sinh ra đến bây giờ đã là may mắn lớn nhất, cô lại đi đâu tìm được đồ ăn cho bé đây?
Ngữ Điệp trầm mặc, quay người mở balo của mình, đồ đạc cũng không nhiều, đồ ăn còn một ít, cô lấy đưa cho Quách Hiểu Duyệt.
Nhìn những vật đã thật lâu mới thấy này, Quách Hiểu Duyệt cắn răng, nhận, cô không ăn cũng không sao, thế nhưng còn hai đứa bé đây này.
Ôn Dao tựa vào bên người Đại Hoàng, Ôn Dao híp mắt nhìn lão hòa thượng ngồi trong sân niệm kinh, ánh bình minh màu vàng rải đầy toàn bộ núi rừng, chiếu vào trên lưng lão hòa thượng, ánh sáng tô vẽ trên người ông một đường xinh đẹp, vừa liếc nhìn, lộ ra cảm giác an tường yên lặng lại thánh khiết, xem như trong sân có hai thi thể cũng không ảnh hưởng ông ngồi xuống niệm kinh.
Ngữ Điệp cầm một ít túi bánh bích quy đi ra cho lão hòa thượng, dù sao ông nhìn vẻ ngoài cũng rất thảm, đều đói thành như vậy.
Ôn Dao thu hồi ánh mắt nhìn về hướng bà lão đã co lại đến góc tường, nhấc chân đi đến chỗ bà ta.
Bà lão lo lắng hãi hùng cả đêm, bụng đói kêu vang, đầu càng hỗn loạn.
Nghe được tiếng bước chân, bà ta ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Dao, bà ta hoảng sợ hét to một tiếng, phía sau lưng dán chặt vào vách tường, phát hiện không đường thối lui, bà ta cuống quýt nhìn bốn phía sân nhỏ như muốn tìm gì đó.
Nhìn thấy lão hòa thượng trong sân, ánh mắt của bà ta sáng ngời, dùng cả tay lẫn chân bò về hướng ông, trong miệng hô hào: "Đại sư Tĩnh Như, đại sư Tĩnh Như cứu mạng!"
Quỳ bò đến trước mặt ông càng không ngừng dập đầu với ông, miệng lẩm bẩm: "Đại sư tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi sám hối, về sau tôi ăn chay niệm Phật, đại sư ngài không phải nói quay đầu lại là bờ sao? Tôi quay đầu lại tôi quay đầu lại!"
Tĩnh Như mở mắt ra, ánh mắt của ông như giếng cạn không gợn sóng, mắt nhìn bà lão quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, ông mở miệng nói: "Nếu như thí chủ thật tình quy y cửa phật, nguyện ý sửa đổi, thế..."
Tĩnh Như còn chưa dứt lời đã dừng lại, bởi vì trên lưng bà ta đã cắm một ngọn băng trùy, trực tiếp xuyên qua trái tim, bà ta cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, lại ngẩng đầu nhìn về hướng Tĩnh Như, nhúc nhích bờ môi, cuối cùng trợn tròn mắt ngã xuống phía trước Tĩnh Như.
"A Di Đà Phật."
Tĩnh Như nhỏ giọng thở dài, duỗi tay phải vuốt lên mắt của bà ta, giúp bà ta khép mắt lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Dao.
"Tiểu thí chủ, cần gì phải tạo sát nghiệp?"
"Không phải tôi giết." Ôn Dao sờ lên Tiểu Tiểu trên cổ tay, nhàn nhạt trả lời.
"Bởi vì tiểu thí chủ mà chết."
"Bởi vì chính bà ta mà chết." Ôn Dao nâng mắt lên nhìn Tĩnh Như: "Phật gia các người không phải hay nói chuyện nhân quả sao? Bởi vì nhân bà ta gieo trồng, tự nhiên cũng tự mình nếm thứ quả này, không phải sao?"
Hơn nữa, Ôn Dao nhìn về gian phòng bên trái, Ôn Dao cũng không đuổi tận giết tuyệt.
"Đệ tử của ông bị giết chết rồi bị ăn thịt ông cũng không tức giận, không muốn báo thù?"
Xem cách bố trí cùng sắp xếp của ngôi chùa này, không có khả năng chỉ có một mình ông, chắc chắn còn có những tăng nhân khác, về phần đi đâu...
Không cần hỏi cũng có thể đoán được.
"Tất cả tánh mạng có sống đều có chết, sinh, lão, bệnh, tử đều là quy luật, ai cũng không thể tránh được."
Ôn Dao liếc mắt, vấn đề là bọn họ bị người ta giết, cái này cũng có thể như nhau sao?
Dường như nhìn ra cách nghĩ của Ôn Dao, Tĩnh Như mỉm cười, mở miệng lần nữa
"Tiểu thí chủ, ngã phật từ bi, ứng tùy duyên tiêu nghiệp cũ, không gây nghiệp mới. Nếu thật tâm hướng thiện, nên cho bọn hắn cơ hội hối cải để làm con người mới. Mà đệ tử của bần tăng, bọn họ chỉ là thân thể tiêu tán, chết chỉ là chuyển đổi hình thái sinh mạng sang một hình thái khác mà thôi, khi còn sống bọn họ làm nhiều việc viện cùng tu hành sẽ được hồi báo cho kiếp sau của bọn họ..."
Ha ha, Ôn Dao cười lạnh một tiếng, không đợi ông nói xong đã mang theo Đại Hoàng lướt qua ông đi ra ngoài, Ôn Dao cũng không muốn nghe lão hòa thượng giảng Phật pháp, tư tưởng Phật học này hoàn toàn không ăn khớp với Ôn Dao.
Ai muốn giết mình, đương nhiên Ôn Dao phải kịp thời giết chết người đó, ai quản kiếp này kiếp sau gì! Chết rồi còn có gì nữa?
Đương nhiên, Ôn Dao cũng không biết vì sao mình chết lại đến đây, nhưng Ôn Dao cảm thấy có lẽ cũng không liên quan gì đến phúc báo gì đấy!
Nhìn Ôn Dao lướt qua ông rời đi, không muốn nghe ông giảng Phật pháp, Tĩnh Như cười nhạt một tiếng, mắt nhìn bà lão ngã trên mặt đất, nhắm mắt lại tiếp tục niệm kinh.
Ôn Dao mang theo Đại Hoàng đi ra cửa, dạo quanh chùa một vòng, Ôn Dao phát hiện vị trí ngôi chùa này rất không tầm thường, không biết vì sao, năng lượng ở đây lại ít hơn những nơi khác rất nhiều, hơn nữa thú biến dị và thực vật biến dị cũng không nhiều, chẳng lẽ do Phật môn này thật đúng là có lực lượng thần bí gì đó?
Đáng tiếc nhìn hồi lâu Ôn Dao cũng không hiểu nguyên nhân, cũng không phát hiện các loại trận pháp gì đấy...
Đi dạo cả buổi, không thu hoạch được gì Ôn Dao trở về chùa, phát hiện không thấy thi thể trong sân nữa rồi, mà lư hương ở chánh điện cũng được cắm lên một nén hương.
Trong chánh điện, Tĩnh Như dùng nước còn lại trong nồi trước đó chà lau tượng Phật, tuy động tác có chút chậm chạp, nhưng vẫn cẩn thận tỉ mỉ chăm chú lau sạch.
Ôn Dao bĩu môi, đi vào gian phòng trước đó.
Gian phòng được lau dọn đơn giản, mùi máu tanh không còn dày đặc như vậy, Quách Hiểu Duyệt ngồi ở trên giường chung, cô đã lau qua loa thân thể, tóc cột lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò.
Trên người cô đang đắp chăn, đang ngồi đó cho em bé sơ sinh bú sữa, mà Ngữ Điệp cùng một bé gái chưa đến hai tuổi một trái một phải vây quanh, nhìn không chớp mắt vào em bé mới sinh, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.