Chương 554: Nhớ kỹ bài học
Đông Trùng Hạ Uyển
22/09/2021
Ôn Dao bỏ vài nhánh cây khô vào trong đống lửa, sau đó xoay người, yên lặng nhìn Tiền Bằng.
Bởi vì đưa lưng về phía ánh lửa, Tiền Bằng phân biệt không rõ thần sắc trên mặt Ôn Dao, nhưng bóng dáng nho nhỏ kia tự dưng lại cho người khác một cảm giác đầy áp lực trong im lặng.
Không phải người một nhà không tiến vào cùng một cửa, cảm giác này sao lại giống y hệt đoàn trường vậy chứ?!
Quả nhiên không hổ là em gái đoàn trưởng sao!
Tiền Bằng nuốt một ngụm nước bọt, muốn nhuận nhuận cuống họng một chút: "Khục, Dao tiểu thư, làm gì vậy?"
Hắn mò tới "dây thừng" đang trói mình có lá cây bên trên, suy đoán đó là dị thực làm ổ trên bờ vai Ôn Dao làm ra đấy, bởi vậy cũng không vội vã giãy dụa, mà mở miệng hỏi thăm.
Có điều hắn không hiểu nổi, trói bọn họ lại là có ý gì?
Ôn Dao lấy ra đèn pin, ánh sáng bắn ra, vừa vặn chiếu vào trên mặt Tiền Bằng, ánh sáng chói mắt khiến Tiền Bằng nhịn không được nhắm mắt nghiêng đầu tránh đi, đợi ánh sáng dời khỏi mặt hắn, hắn mới mở mắt một lần nữa, thình lình phát hiện phía đối diện còn có trói một đám người.
Ánh sáng thẳng tắp chiếu vào đám người kai, Tiền Bằng nhận ra mấy người đó là đám người trong căn cứ nhỏ gặp lúc ban ngày.
Đây là...
Đang lúc Tiền Bằng đang suy nghĩ quan hệ trong đó, lại có hai binh sĩ tỉnh lại, bọn hắn đưa lưng về phía Tiền Bằng, nhìn không thấy tình huống bên này, vô ý thức giãy dụa.
Nhận ra các binh sĩ giãy dụa, thực vật trói bọn họ càng quấn càng chặt, thậm chí duỗi cành lá bò lên trên người bọn họ.
"Dừng lại! Đừng lộn xộn!"
Giọng nói quen thuộc của Tiền Bằng làm cho bọn hắn ngừng lại, một binh sĩ cố gắng quay đầu hỏi: "Đội trưởng! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiền Bằng cũng rất bất đắc dĩ, hắn cũng muốn biết đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
"Dao tiểu thư, có thể thả chúng tôi được không?" Tiền Bằng thăm dò hỏi.
"Mình không thể động sao?"
Loại trói buộc này đối với bọn Tiền Bằng cũng không đáng kể chút nào, chỉ có điều hắn không biết cách nghĩ của Ôn Dao nên không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Cho dù bây giờ Ôn Dao nói chuyện, Tiền Bằng cùng hai binh sĩ khác rất nhanh vùng vẫy thoát khỏi dây leo, thuận tiện giúp các binh sĩ khác cởi bỏ trói buộc.
Tiền Bằng kiểm tra các binh sĩ một chút, phát hiện ngoại trừ có một binh sĩ trán dập đầu tổn thương, hai người bị trầy da bên ngoài, mặt khác cũng không lo ngại, lúc này mới yên lòng lại.
Hắn đi đến bên người Ôn Dao, cúi đầu nhìn thoáng qua mấy người bị trói hỏi: "Dao tiểu thư, là bọn hắn làm sao?"
Tiền Bằng nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Dao không có lý do gì làm bọn họ hôn mê, chuyện này chỉ có thể do đám người này, về phần bị trói...
Luôn luôn có nguyên nhân đấy!
Ôn Dao gật đầu, sau đó quơ quơ đèn pin, chiếu vào một trong hai người thanh tỉnh đó: "Nói đi."
Tròng mắt người nọ đảo qua Ôn Dao, Tiền Bằng và Tiểu Tiểu vài vòng, sau đó khóc kêu: "Đều là hiểu lầm mà, thật ra chúng tôi...."
Tiếng nói người đàn ông im bặt, dừng lại, vừa rồi hắn nhìn thấy có thứ gì đ1o lóe lên, sau đó má phải truyền đến cảm giác đau đớn, có thứ gì đó chảy từ mặt xuống, thậm chí chóp mũi còn ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Cơ hội chỉ có một lần."
Ôn Dao lơ đãng chuyển đèn pin lòng vòng, nhét đèn pin vào trong tay Tiền Bằng, sau đó dựa vào trên người Tiểu Tiểu không quan tâm đến, mà Tiểu Tiểu ẩn trong bóng tối lúc này trong mắt kẻ đó lộ ra sự âm trầm dị thường đáng sợ, khiến hắn nhịn không được nhớ đến thân thể tiếp xúc với lân phiến lạnh như băng của Tiểu Tiểu.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, run rẩy nói: "Thật... thật không liên quan đến chúng tôi! Là... là lão đại sai chúng tôi đến đấy! Chủ ý cũng là hắn đưa ra! Chúng tôi đều bị bắt buộc làm!"
"Hắn bảo các người đến làm gì?" Tiền Bằng tiến thêm một bước hỏi.
"Chuyện này... hắn để chúng tôi..."
Người đàn ông ấp úng cả buổi, sau đó bị Tiểu Tiểu không kiên nhẫn vung đuôi khiến hắn càng thêm hoảng sợ, lập tức lật ngược kể hết tất cả mọi chuyện, thế nên Tiền Bằng mới biết bọn hắn té ngã chỗ nào.
Đợi đến khi nghe xong lời người đàn ông kia nói, Tiền Bằng quay đầu muốn tìm Ôn Dao, lại phát hiện Ôn Dao đã ngồi trở về chỗ đống lửa.
Hắn đi đến bên người Ôn Dao ngồi xổm xuống, thành khẩn cảm kích nói: "Dao tiểu thư, cám ơn em, nếu như không có em, những anh em chúng tôi..."
Nắm đấm Tiền Bằng hung hăng đập mạnh xuống đất, hắn quá khinh địch rồi, cho rằng đám người kia không có mấy dị năng giả sẽ không dám làm ra chuyện gì với bọn họ, quá mức tự tin vào thực lực của bản thân, lại không ý thức được bây giờ không như lúc trước, có rất nhiều thứ bọn hắn không biết.
Hơn nữa người cũng không còn là người như trước kia nữa rồi, đặc biệt là những người đã rời khỏi căn cứ chính quy ở bên ngoài quá lâu...
Ôn Dao không nói gì, Ôn Dao cầm một nhánh cây gẩy gẩy đống lửa, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiền Bằng.
"Nhớ kỹ bài học."
Nói xong câu đó, Ôn Dao ném nhánh cây vào trong đống lửa, mang theo Tiểu Tiểu đã trở lại cổ tay lên lưng Đại Hoàng, sau đó bay về hướng bên kia.
Chuyện còn lại không quan hệ gì với mình nữa rồi, nên xử lý đám người kia như thế nào cũng là chuyện của Tiền Bằng bọn họ, Ôn Dao muốn tìm một nơi để minh tưởng cho tốt, ngày mai còn không ít chuyện phải làm đây.
Tiền Bằng nhìn Ôn Dao cùng Đại Hoàng biến mất trong rừng, cười cười bất đắc dĩ, quả nhiên là cô bé phi thường cá tính!
Hắn tung tung đèn pin trong tay, đứng dậy đi về phía đám người kia, bây giờ hắn muốn suy nghĩ nên làm thế nào "hồi báo" bọn người này, còn những người chờ tin trong căn cứ nhỏ kia, một người cũng không thể buông tha!
Trên đất trống trong căn cứ nhỏ, một đống lửa đã được đốt lên, chung quanh đống lửa đang ngồi đầy người, dựa theo chỗ ngồi, có thể nhìn ra nơi này phân chia chế độ cấp bậc vô cùng nghiêm khắc, có một nhóm người không được phép đến gần đống lửa, cũng không được vào nhà, chỉ có thể co rúc ở trong góc vách tường, hâm mộ nhìn người ngồi trước đống lửa.
"Lão đại, anh nói bọn Cẩu Tử làm sao còn chưa trở lại? Sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Một người đưa cổ quan sát rừng cây xa xa, đáng tiếc ngoại trừ một mảnh đen kịt cũng không thấy cái gì.
"Có khả năng có nhiều đồ đạc nên cầm có chút vất vả, kế hoạch hoàn mỹ như vậy, làm sao có thể thất bại?"
Có người phản bác, hương hoa hỗn hợp với bột phấn kia là đòn sát thủ của bọn hắn đấy, dựa vào thứ này bọn hắn mới có thể an ổn sinh sống lâu như vậy, ngay cả một nhóm người khác lúc đi còn mơ ước cầm theo một ít đấy, có điều không thành công mà thôi.
"Những tên quân nhân kia nhất định không có phòng bị, chúng ta cứ từ từ chờ là được."
"Súng của mấy tên đó nhìn có vẻ không tệ lắm, lão đại, đến lúc đó chia cho tôi một cây nha?"
"Cút sang một bên, muốn cho cũng cho tao trước!"
Đồ đạc còn chưa nắm bắt tới tay, bọn hắn đã bắt đầu vì vấn đề phân chia mà ồn ào cả lên, người đàn ông được gọi là lão đại không kiên nhẫn quát lớn: "Đều câm miệng cho tao!"
Chung quanh thoáng chốc an tĩnh lại, người đàn ông bực bội đứng dậy đi hai vòng, chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn có một dự cảm không tốt.
"Các người ở chỗ này chờ."
Người đàn ông nói xong đi đến căn nhà phía bên phải, người chung quanh ngầm hiểu lẫn nhau cười cười với nhau, lão đại đợi đến sốt ruột, chuẩn bị trước phát tiết một chút đây mà.
Người đàn ông mới vừa đi vài bước, đột nhiên trong lòng nhảy dựng, hắn cảm giác một trận gió lạnh lướt qua, ngay sau đó sau lưng không ngừng truyền đến tiếng vang, hắn xoay thật nhanh nhìn lại, liền nhìn thấy một đám người vốn còn đang ngồi đã ngã trái ngã phải trên mặt đất!
Hắn há to miệng, còn chưa phát ra âm thanh gì, cũng cảm thấy đầu óc một trận choáng váng, hai mắt nhắm lại, "Phịch" một tiếng thẳng tắp ngã xuống đất!
Bởi vì đưa lưng về phía ánh lửa, Tiền Bằng phân biệt không rõ thần sắc trên mặt Ôn Dao, nhưng bóng dáng nho nhỏ kia tự dưng lại cho người khác một cảm giác đầy áp lực trong im lặng.
Không phải người một nhà không tiến vào cùng một cửa, cảm giác này sao lại giống y hệt đoàn trường vậy chứ?!
Quả nhiên không hổ là em gái đoàn trưởng sao!
Tiền Bằng nuốt một ngụm nước bọt, muốn nhuận nhuận cuống họng một chút: "Khục, Dao tiểu thư, làm gì vậy?"
Hắn mò tới "dây thừng" đang trói mình có lá cây bên trên, suy đoán đó là dị thực làm ổ trên bờ vai Ôn Dao làm ra đấy, bởi vậy cũng không vội vã giãy dụa, mà mở miệng hỏi thăm.
Có điều hắn không hiểu nổi, trói bọn họ lại là có ý gì?
Ôn Dao lấy ra đèn pin, ánh sáng bắn ra, vừa vặn chiếu vào trên mặt Tiền Bằng, ánh sáng chói mắt khiến Tiền Bằng nhịn không được nhắm mắt nghiêng đầu tránh đi, đợi ánh sáng dời khỏi mặt hắn, hắn mới mở mắt một lần nữa, thình lình phát hiện phía đối diện còn có trói một đám người.
Ánh sáng thẳng tắp chiếu vào đám người kai, Tiền Bằng nhận ra mấy người đó là đám người trong căn cứ nhỏ gặp lúc ban ngày.
Đây là...
Đang lúc Tiền Bằng đang suy nghĩ quan hệ trong đó, lại có hai binh sĩ tỉnh lại, bọn hắn đưa lưng về phía Tiền Bằng, nhìn không thấy tình huống bên này, vô ý thức giãy dụa.
Nhận ra các binh sĩ giãy dụa, thực vật trói bọn họ càng quấn càng chặt, thậm chí duỗi cành lá bò lên trên người bọn họ.
"Dừng lại! Đừng lộn xộn!"
Giọng nói quen thuộc của Tiền Bằng làm cho bọn hắn ngừng lại, một binh sĩ cố gắng quay đầu hỏi: "Đội trưởng! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiền Bằng cũng rất bất đắc dĩ, hắn cũng muốn biết đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
"Dao tiểu thư, có thể thả chúng tôi được không?" Tiền Bằng thăm dò hỏi.
"Mình không thể động sao?"
Loại trói buộc này đối với bọn Tiền Bằng cũng không đáng kể chút nào, chỉ có điều hắn không biết cách nghĩ của Ôn Dao nên không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Cho dù bây giờ Ôn Dao nói chuyện, Tiền Bằng cùng hai binh sĩ khác rất nhanh vùng vẫy thoát khỏi dây leo, thuận tiện giúp các binh sĩ khác cởi bỏ trói buộc.
Tiền Bằng kiểm tra các binh sĩ một chút, phát hiện ngoại trừ có một binh sĩ trán dập đầu tổn thương, hai người bị trầy da bên ngoài, mặt khác cũng không lo ngại, lúc này mới yên lòng lại.
Hắn đi đến bên người Ôn Dao, cúi đầu nhìn thoáng qua mấy người bị trói hỏi: "Dao tiểu thư, là bọn hắn làm sao?"
Tiền Bằng nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Dao không có lý do gì làm bọn họ hôn mê, chuyện này chỉ có thể do đám người này, về phần bị trói...
Luôn luôn có nguyên nhân đấy!
Ôn Dao gật đầu, sau đó quơ quơ đèn pin, chiếu vào một trong hai người thanh tỉnh đó: "Nói đi."
Tròng mắt người nọ đảo qua Ôn Dao, Tiền Bằng và Tiểu Tiểu vài vòng, sau đó khóc kêu: "Đều là hiểu lầm mà, thật ra chúng tôi...."
Tiếng nói người đàn ông im bặt, dừng lại, vừa rồi hắn nhìn thấy có thứ gì đ1o lóe lên, sau đó má phải truyền đến cảm giác đau đớn, có thứ gì đó chảy từ mặt xuống, thậm chí chóp mũi còn ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Cơ hội chỉ có một lần."
Ôn Dao lơ đãng chuyển đèn pin lòng vòng, nhét đèn pin vào trong tay Tiền Bằng, sau đó dựa vào trên người Tiểu Tiểu không quan tâm đến, mà Tiểu Tiểu ẩn trong bóng tối lúc này trong mắt kẻ đó lộ ra sự âm trầm dị thường đáng sợ, khiến hắn nhịn không được nhớ đến thân thể tiếp xúc với lân phiến lạnh như băng của Tiểu Tiểu.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, run rẩy nói: "Thật... thật không liên quan đến chúng tôi! Là... là lão đại sai chúng tôi đến đấy! Chủ ý cũng là hắn đưa ra! Chúng tôi đều bị bắt buộc làm!"
"Hắn bảo các người đến làm gì?" Tiền Bằng tiến thêm một bước hỏi.
"Chuyện này... hắn để chúng tôi..."
Người đàn ông ấp úng cả buổi, sau đó bị Tiểu Tiểu không kiên nhẫn vung đuôi khiến hắn càng thêm hoảng sợ, lập tức lật ngược kể hết tất cả mọi chuyện, thế nên Tiền Bằng mới biết bọn hắn té ngã chỗ nào.
Đợi đến khi nghe xong lời người đàn ông kia nói, Tiền Bằng quay đầu muốn tìm Ôn Dao, lại phát hiện Ôn Dao đã ngồi trở về chỗ đống lửa.
Hắn đi đến bên người Ôn Dao ngồi xổm xuống, thành khẩn cảm kích nói: "Dao tiểu thư, cám ơn em, nếu như không có em, những anh em chúng tôi..."
Nắm đấm Tiền Bằng hung hăng đập mạnh xuống đất, hắn quá khinh địch rồi, cho rằng đám người kia không có mấy dị năng giả sẽ không dám làm ra chuyện gì với bọn họ, quá mức tự tin vào thực lực của bản thân, lại không ý thức được bây giờ không như lúc trước, có rất nhiều thứ bọn hắn không biết.
Hơn nữa người cũng không còn là người như trước kia nữa rồi, đặc biệt là những người đã rời khỏi căn cứ chính quy ở bên ngoài quá lâu...
Ôn Dao không nói gì, Ôn Dao cầm một nhánh cây gẩy gẩy đống lửa, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiền Bằng.
"Nhớ kỹ bài học."
Nói xong câu đó, Ôn Dao ném nhánh cây vào trong đống lửa, mang theo Tiểu Tiểu đã trở lại cổ tay lên lưng Đại Hoàng, sau đó bay về hướng bên kia.
Chuyện còn lại không quan hệ gì với mình nữa rồi, nên xử lý đám người kia như thế nào cũng là chuyện của Tiền Bằng bọn họ, Ôn Dao muốn tìm một nơi để minh tưởng cho tốt, ngày mai còn không ít chuyện phải làm đây.
Tiền Bằng nhìn Ôn Dao cùng Đại Hoàng biến mất trong rừng, cười cười bất đắc dĩ, quả nhiên là cô bé phi thường cá tính!
Hắn tung tung đèn pin trong tay, đứng dậy đi về phía đám người kia, bây giờ hắn muốn suy nghĩ nên làm thế nào "hồi báo" bọn người này, còn những người chờ tin trong căn cứ nhỏ kia, một người cũng không thể buông tha!
Trên đất trống trong căn cứ nhỏ, một đống lửa đã được đốt lên, chung quanh đống lửa đang ngồi đầy người, dựa theo chỗ ngồi, có thể nhìn ra nơi này phân chia chế độ cấp bậc vô cùng nghiêm khắc, có một nhóm người không được phép đến gần đống lửa, cũng không được vào nhà, chỉ có thể co rúc ở trong góc vách tường, hâm mộ nhìn người ngồi trước đống lửa.
"Lão đại, anh nói bọn Cẩu Tử làm sao còn chưa trở lại? Sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Một người đưa cổ quan sát rừng cây xa xa, đáng tiếc ngoại trừ một mảnh đen kịt cũng không thấy cái gì.
"Có khả năng có nhiều đồ đạc nên cầm có chút vất vả, kế hoạch hoàn mỹ như vậy, làm sao có thể thất bại?"
Có người phản bác, hương hoa hỗn hợp với bột phấn kia là đòn sát thủ của bọn hắn đấy, dựa vào thứ này bọn hắn mới có thể an ổn sinh sống lâu như vậy, ngay cả một nhóm người khác lúc đi còn mơ ước cầm theo một ít đấy, có điều không thành công mà thôi.
"Những tên quân nhân kia nhất định không có phòng bị, chúng ta cứ từ từ chờ là được."
"Súng của mấy tên đó nhìn có vẻ không tệ lắm, lão đại, đến lúc đó chia cho tôi một cây nha?"
"Cút sang một bên, muốn cho cũng cho tao trước!"
Đồ đạc còn chưa nắm bắt tới tay, bọn hắn đã bắt đầu vì vấn đề phân chia mà ồn ào cả lên, người đàn ông được gọi là lão đại không kiên nhẫn quát lớn: "Đều câm miệng cho tao!"
Chung quanh thoáng chốc an tĩnh lại, người đàn ông bực bội đứng dậy đi hai vòng, chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn có một dự cảm không tốt.
"Các người ở chỗ này chờ."
Người đàn ông nói xong đi đến căn nhà phía bên phải, người chung quanh ngầm hiểu lẫn nhau cười cười với nhau, lão đại đợi đến sốt ruột, chuẩn bị trước phát tiết một chút đây mà.
Người đàn ông mới vừa đi vài bước, đột nhiên trong lòng nhảy dựng, hắn cảm giác một trận gió lạnh lướt qua, ngay sau đó sau lưng không ngừng truyền đến tiếng vang, hắn xoay thật nhanh nhìn lại, liền nhìn thấy một đám người vốn còn đang ngồi đã ngã trái ngã phải trên mặt đất!
Hắn há to miệng, còn chưa phát ra âm thanh gì, cũng cảm thấy đầu óc một trận choáng váng, hai mắt nhắm lại, "Phịch" một tiếng thẳng tắp ngã xuống đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.