Chương 256: Rơi vào đàn sói
Đông Trùng Hạ Uyển
02/09/2021
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Ôn Minh nhìn trong rừng có hơn mười đôi mắt lóe ra ánh sáng xanh lục, hơi có chút đau đầu, số lượng đám sói biến dị này cũng không tính là nhiều, hai người bọn họ đánh thắng trăm người cũng hoàn toàn không lo lắng đánh không thắng.
Nhưng, cậu lo lắng nhất chính là tiếng đánh nhau sẽ dẫn đến những thú biến dị khác, vậy liền không xong rồi.
Nơi trú quân đã đốt mấy đống lửa lớn, tất cả binh sĩ đều lên tinh thần đề phòng, khẩn trương nhìn chằm chằm vào đàn sói vây quanh.
Mà bên kia, chậm chạp đợi không được sói đầu đàn ra chỉ lệnh đàn sói đã bắt đầu bạo động... trước đó bọn chúng đi săn bắn gần bên này, bị năng lượng nồng đậm hấp dẫn đến, kết quả thứ hấp dẫn bọn nó dần dần biến mất, ở đây lại có một đám khách không mời mà đến, hơn nữa sức chiến đấu rõ ràng còn mạnh hơn chúng.
Chiến hay lùi, lão đại, cho một mệnh lệnh đi!
Sói đầu đàn ẩn dấu trong bầy sói cũng rất buồn bực, ngay từ đầu chỉ bị hấp dẫn chạy đến đây, không nghĩ đến ở chỗ này lại nhìn thấy tiểu sát tinh kia!
Hồi tưởng lại đoạn thời gian kia hành vi sở tác sở vi của "cô" trong núi rừng này, quả thật chính là tội lỗi chồng chất!
Thật vất vả đi rồi, tại sao lại còn trở về rồi hả?!
Tiểu sát tinh ở thì cũng thôi đi, còn kéo theo nhiều người như vậy, nhìn bên ngoài cũng khó đối phó lắm đây! Hơn nữa nó còn nhìn thấy Đại Hoàng cao lớn uy mãnh, cảm thấy càng thêm khó giải quyết rồi.
Chẳng lẽ lại nó muốn nó như lần trước mang theo đám thuộc hạ của mình chạy trối chết? Như thế nào đều có cảm giác tổn hại uy nghiêm!
Ngay vào lúc sói đầu đàn cân nhắc có nên rút lui hay không, nó phát hiện đám thuộc hạ của mình bắt đầu lui từng bước một ra sau, trong bầy sói tràn ngập một hình dáng khủng hoảng khó có thể nói nên lời, ngẩng đầu nhìn lên, tiểu sát tinh kia lại đi ra!
Ôn Dao dừng bước, nhìn qua đàn sói biến dị bị dọa đến lui từng bước ra sau, trong lòng im lặng vô cùng.
Về phần sao? Không phải trước kia Ôn Dao bắt hai con sói biến dị, dùng chúng thử thuốc của mình, cũng không có gϊếŧ chết chúng mà!
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là lúc ấy Ôn Dao lấy được quá nhiều nguyên vật liệu, không thấy trên người bọn sói biến dị này...
Nhưng cũng không cần sợ Ôn Dao thành như vậy chứ!
Nhìn thấy Ôn Dao đi ra, sói đầu đàn cũng không xoắn xuýt nữa, nó ngửa đầu thét dài một tiếng, mệnh lệnh đàn sói lui lại.
Được rồi, cảm giác thứ hấp dẫn bọn nó đã phai nhạt đi rất nhiều, hơn nữa bên người tiểu sát tinh này lại có sự giúp đỡ, bọn chúng chỉ là một bầy sói con, không chịu nổi giày vò!
Nhìn đàn sói vốn nhìn chằm chằm bọn họ nháy mắt rút lui sạch sẽ, hơn nữa tư thế kia thấy thế nào cũng giống như chạy trối chết, một đám binh sĩ quả thật đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ còn tưởng tượng đánh một trận, sau đó có bữa ăn khuya nữa đấy, kết quả chạy hết rồi?
Ôn Minh cũng không phản bác được, có điều không đánh càng tốt, dù sao mục tiêu hàng đầu của bọn họ chính là mỏ tinh thạch bên dưới này.
Nhưng đào động, năng lượng lại tràn lan có chút nghiêm trọng, ngày mai còn phải tiếp tục đào, đến lúc đó có lẽ càng thêm phiền toái, phải nghĩ biện pháp giải quyết mới được...
Tuy chuyện đàn sói biến dị đầu voi đuôi chuột đã xong, nhưng cũng một lần nhắc nhở bọn hắn mức độ nguy hiểm ở Trác Sơn này, người canh gác lại gia tăng thêm một đội, thậm chí còn mở rộng phạm vi tuần tra.
Cũng may một đêm vô sự, ngày hôm sau, các binh sĩ hóa thân thành công nhân đào khoáng, bắt đầu cẩn thận đào thành động.
Về vấn đề năng lượng tràn lan Ôn Minh đã suy nghĩ một buổi tối cũng thật không có phương pháp xử lý, dù sao bây giờ bọn họ cũng không có năng lực đóng khung những năng lượng này lại, chỉ có thể tăng cường người tuần tra, tùy thời chú ý động tĩnh chung quanh.
Ôn Dao minh tưởng buổi sáng đã xong, đứng dậy hoạt động gân cốt một chút.
Hiện tại tinh thần lực tổn thương được chữa trị không ít, tinh thần lực cũng khôi phục một ít, mở không gian không có vấn đề nữa rồi, nhưng vẫn tận lực không sử dụng quá nhiều, thời gian minh tưởng cũng không nên quá lâu.
Làm xong những chuyện này, Ôn Dao phất tay gọi Đại Hoàng tới, mang theo nó đi đến bên ngoài nơi trú quân.
"Dao Dao! Em muốn đi đâu?"
Đang cùng các binh sĩ thảo luận, Ôn Minh phát hiện em gái muốn đi ra ngoài, vội vàng đi nhanh đến vừa hỏi.
Hiện tại thân thể em gái vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Tạ Dục Thành nói tốt nhất nên tĩnh dưỡng nhiều, tại sao lại muốn chạy ra bên ngoài rồi?
Nhìn mặt mũi anh trai tràn đầy không đồng ý, Ôn Dao chỉ có thể giải thích nói: "Đi một chút ngay bên cạnh thôi."
"Thật sự?"
"Vâng."
Ôn Minh cẩn thận đánh giá vẻ mặt em gái, lại nhìn qua Đại Hoàng đi theo bên người Ôn Dao, ngẫm lại chung quanh đều có binh sĩ tuần tra, có lẽ không có vấn đề gì, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Trở lại nơi trước đó tiếp tục bàn bạc, Ôn Minh còn thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Dao, đợi đến khi xác định Ôn Dao thật sự chỉ tùy ý đi dạo quanh một chút mới thả lỏng trong lòng, bắt đầu chuyên tâm làm chuyện của mình.
Cảm giác ánh mắt thỉnh thoảng ném đến trên người mình cuối cùng cũng biến mất, Ôn Dao nhẹ nhàng thở ra, có anh trai quá quan tâm cũng không tốt, đều không có chút không gian làm chuyện của mình.
Xác định không có người chú ý bên cạnh mình, Ôn Dao lấy ra một thứ có tạo hình kỳ quái.
Chất liệu nó không rõ, hiện lên màu vàng lợt, bên cạnh còn khảm nạm một khỏa ma hạch, không giống đồ vật trong hiện thực, giống như đạo cụ đồ chơi trong phim ảnh.
Cái này đương nhiên là kết quả của đại lục Ella rồi, qua lâu như vậy, trong không gian của Ôn Dao còn lại chút ít "đặc sản" còn thừa lại, có thể sử dụng đều đã dùng gần hết rồi, còn lại một ít đều là đồ vật phế phẩm hoặc có tác dụng không lớn.
Trong tay Ôn Dao chính là một bộ ma pháp trận, tám chức năng trong một bộ, đây là bạn của Ôn Dao chế tạo "Thành phẩm có khuyết điểm nhỏ", cảm thấy tác dụng không lớn, tùy tiện kín đáo nhét cho Ôn Dao, Ôn Dao cũng tùy tiện nhét vào chỗ không dùng được trong nhẫn không gian.
Tuy không biết vật này đến cùng có tác dụng hay không, dù sao những vật kia của Ôn Dao đều có chiết khấu đấy, thử xem cũng không sao.
Cái này vốn là một ma pháp trận phòng ngự cỡ lớn, nhưng thời điểm luyện chế xảy ra chút sai lầm, làm cho lực phòng ngực của nó không mạnh, nhưng ngoài ý muốn có thể vây khốn nguyên tố ma pháp trong trận pháp.
Có điều đại lục Ella nguyên tố ma pháp dồi dào, thứ này thật đúng là không có tác dụng gì, bị xem là "rác rưởi" nhét vào trong góc.
Hiện tại xem ra, còn rất thích hợp với tình huống bây giờ, cũng không biết có thể phát huy bao nhiêu tác dụng nữa...
Ôn Dao đem những vật này theo như vị trí vùi sâu vào trong đấy, sau đó kích phát thiết bị, thời gian dần qua, Ôn Dao cảm nhận được một luồng năng lượng quen thuộc dần dần phát ra, xuất hiện một nửa vòng tròn trong suốt ma pháp phủ chụp xuống, thậm chí ngay khi hình thành vòng tròn lóe lên một cái, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
"Ủa? Vừa rồi không phải có thứ gì đó lấp lánh à?" Một binh sĩ dụi dụi mắt, cho rằng đó là ảo giác của mình.
"Không có à, chắc là ánh nắng mặt trời."
"À, có thể do tôi hoa mắt."
Mà Ôn Minh vào lúc vòng chụp ma pháp hình thành nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cậu hình như cảm thấy có đồ vật gì kỳ quái.
"Đoàn trưởng làm sao vậy?"
"À? Không có việc gì, chúng ta tiếp tục..."
Nhìn thấy vòng chụp ma pháp thành công tạo thành, Ôn Dao nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận cảm thụ sau đó lại vạn phần im lặng, hiệu quả này...
Vẫn có một nửa năng lượng tràn ra, hoàn toàn không cách nào so sánh được với tình huống ở đại lục Ella!
Được rồi, tuy hiệu quả giảm bớt nhiều, nhưng có chút vẫn còn hơn không, vẫn có chút tác dụng, Ôn Dao chỉ có thể tự mình an ủi mình.
Nhưng ở đây trong trời đất không có ma lực cung cấp cho ma pháp trận, nó chỉ có thể dựa vào ma hạch nguyên bản cung cấp ma lực, mà trên tay Ôn Dao ma hạch cũng không còn nhiều, xem ra dùng không bao lâu thật sự trở thành phế phẩm rồi...
Nhưng, cậu lo lắng nhất chính là tiếng đánh nhau sẽ dẫn đến những thú biến dị khác, vậy liền không xong rồi.
Nơi trú quân đã đốt mấy đống lửa lớn, tất cả binh sĩ đều lên tinh thần đề phòng, khẩn trương nhìn chằm chằm vào đàn sói vây quanh.
Mà bên kia, chậm chạp đợi không được sói đầu đàn ra chỉ lệnh đàn sói đã bắt đầu bạo động... trước đó bọn chúng đi săn bắn gần bên này, bị năng lượng nồng đậm hấp dẫn đến, kết quả thứ hấp dẫn bọn nó dần dần biến mất, ở đây lại có một đám khách không mời mà đến, hơn nữa sức chiến đấu rõ ràng còn mạnh hơn chúng.
Chiến hay lùi, lão đại, cho một mệnh lệnh đi!
Sói đầu đàn ẩn dấu trong bầy sói cũng rất buồn bực, ngay từ đầu chỉ bị hấp dẫn chạy đến đây, không nghĩ đến ở chỗ này lại nhìn thấy tiểu sát tinh kia!
Hồi tưởng lại đoạn thời gian kia hành vi sở tác sở vi của "cô" trong núi rừng này, quả thật chính là tội lỗi chồng chất!
Thật vất vả đi rồi, tại sao lại còn trở về rồi hả?!
Tiểu sát tinh ở thì cũng thôi đi, còn kéo theo nhiều người như vậy, nhìn bên ngoài cũng khó đối phó lắm đây! Hơn nữa nó còn nhìn thấy Đại Hoàng cao lớn uy mãnh, cảm thấy càng thêm khó giải quyết rồi.
Chẳng lẽ lại nó muốn nó như lần trước mang theo đám thuộc hạ của mình chạy trối chết? Như thế nào đều có cảm giác tổn hại uy nghiêm!
Ngay vào lúc sói đầu đàn cân nhắc có nên rút lui hay không, nó phát hiện đám thuộc hạ của mình bắt đầu lui từng bước một ra sau, trong bầy sói tràn ngập một hình dáng khủng hoảng khó có thể nói nên lời, ngẩng đầu nhìn lên, tiểu sát tinh kia lại đi ra!
Ôn Dao dừng bước, nhìn qua đàn sói biến dị bị dọa đến lui từng bước ra sau, trong lòng im lặng vô cùng.
Về phần sao? Không phải trước kia Ôn Dao bắt hai con sói biến dị, dùng chúng thử thuốc của mình, cũng không có gϊếŧ chết chúng mà!
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là lúc ấy Ôn Dao lấy được quá nhiều nguyên vật liệu, không thấy trên người bọn sói biến dị này...
Nhưng cũng không cần sợ Ôn Dao thành như vậy chứ!
Nhìn thấy Ôn Dao đi ra, sói đầu đàn cũng không xoắn xuýt nữa, nó ngửa đầu thét dài một tiếng, mệnh lệnh đàn sói lui lại.
Được rồi, cảm giác thứ hấp dẫn bọn nó đã phai nhạt đi rất nhiều, hơn nữa bên người tiểu sát tinh này lại có sự giúp đỡ, bọn chúng chỉ là một bầy sói con, không chịu nổi giày vò!
Nhìn đàn sói vốn nhìn chằm chằm bọn họ nháy mắt rút lui sạch sẽ, hơn nữa tư thế kia thấy thế nào cũng giống như chạy trối chết, một đám binh sĩ quả thật đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ còn tưởng tượng đánh một trận, sau đó có bữa ăn khuya nữa đấy, kết quả chạy hết rồi?
Ôn Minh cũng không phản bác được, có điều không đánh càng tốt, dù sao mục tiêu hàng đầu của bọn họ chính là mỏ tinh thạch bên dưới này.
Nhưng đào động, năng lượng lại tràn lan có chút nghiêm trọng, ngày mai còn phải tiếp tục đào, đến lúc đó có lẽ càng thêm phiền toái, phải nghĩ biện pháp giải quyết mới được...
Tuy chuyện đàn sói biến dị đầu voi đuôi chuột đã xong, nhưng cũng một lần nhắc nhở bọn hắn mức độ nguy hiểm ở Trác Sơn này, người canh gác lại gia tăng thêm một đội, thậm chí còn mở rộng phạm vi tuần tra.
Cũng may một đêm vô sự, ngày hôm sau, các binh sĩ hóa thân thành công nhân đào khoáng, bắt đầu cẩn thận đào thành động.
Về vấn đề năng lượng tràn lan Ôn Minh đã suy nghĩ một buổi tối cũng thật không có phương pháp xử lý, dù sao bây giờ bọn họ cũng không có năng lực đóng khung những năng lượng này lại, chỉ có thể tăng cường người tuần tra, tùy thời chú ý động tĩnh chung quanh.
Ôn Dao minh tưởng buổi sáng đã xong, đứng dậy hoạt động gân cốt một chút.
Hiện tại tinh thần lực tổn thương được chữa trị không ít, tinh thần lực cũng khôi phục một ít, mở không gian không có vấn đề nữa rồi, nhưng vẫn tận lực không sử dụng quá nhiều, thời gian minh tưởng cũng không nên quá lâu.
Làm xong những chuyện này, Ôn Dao phất tay gọi Đại Hoàng tới, mang theo nó đi đến bên ngoài nơi trú quân.
"Dao Dao! Em muốn đi đâu?"
Đang cùng các binh sĩ thảo luận, Ôn Minh phát hiện em gái muốn đi ra ngoài, vội vàng đi nhanh đến vừa hỏi.
Hiện tại thân thể em gái vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Tạ Dục Thành nói tốt nhất nên tĩnh dưỡng nhiều, tại sao lại muốn chạy ra bên ngoài rồi?
Nhìn mặt mũi anh trai tràn đầy không đồng ý, Ôn Dao chỉ có thể giải thích nói: "Đi một chút ngay bên cạnh thôi."
"Thật sự?"
"Vâng."
Ôn Minh cẩn thận đánh giá vẻ mặt em gái, lại nhìn qua Đại Hoàng đi theo bên người Ôn Dao, ngẫm lại chung quanh đều có binh sĩ tuần tra, có lẽ không có vấn đề gì, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Trở lại nơi trước đó tiếp tục bàn bạc, Ôn Minh còn thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Dao, đợi đến khi xác định Ôn Dao thật sự chỉ tùy ý đi dạo quanh một chút mới thả lỏng trong lòng, bắt đầu chuyên tâm làm chuyện của mình.
Cảm giác ánh mắt thỉnh thoảng ném đến trên người mình cuối cùng cũng biến mất, Ôn Dao nhẹ nhàng thở ra, có anh trai quá quan tâm cũng không tốt, đều không có chút không gian làm chuyện của mình.
Xác định không có người chú ý bên cạnh mình, Ôn Dao lấy ra một thứ có tạo hình kỳ quái.
Chất liệu nó không rõ, hiện lên màu vàng lợt, bên cạnh còn khảm nạm một khỏa ma hạch, không giống đồ vật trong hiện thực, giống như đạo cụ đồ chơi trong phim ảnh.
Cái này đương nhiên là kết quả của đại lục Ella rồi, qua lâu như vậy, trong không gian của Ôn Dao còn lại chút ít "đặc sản" còn thừa lại, có thể sử dụng đều đã dùng gần hết rồi, còn lại một ít đều là đồ vật phế phẩm hoặc có tác dụng không lớn.
Trong tay Ôn Dao chính là một bộ ma pháp trận, tám chức năng trong một bộ, đây là bạn của Ôn Dao chế tạo "Thành phẩm có khuyết điểm nhỏ", cảm thấy tác dụng không lớn, tùy tiện kín đáo nhét cho Ôn Dao, Ôn Dao cũng tùy tiện nhét vào chỗ không dùng được trong nhẫn không gian.
Tuy không biết vật này đến cùng có tác dụng hay không, dù sao những vật kia của Ôn Dao đều có chiết khấu đấy, thử xem cũng không sao.
Cái này vốn là một ma pháp trận phòng ngự cỡ lớn, nhưng thời điểm luyện chế xảy ra chút sai lầm, làm cho lực phòng ngực của nó không mạnh, nhưng ngoài ý muốn có thể vây khốn nguyên tố ma pháp trong trận pháp.
Có điều đại lục Ella nguyên tố ma pháp dồi dào, thứ này thật đúng là không có tác dụng gì, bị xem là "rác rưởi" nhét vào trong góc.
Hiện tại xem ra, còn rất thích hợp với tình huống bây giờ, cũng không biết có thể phát huy bao nhiêu tác dụng nữa...
Ôn Dao đem những vật này theo như vị trí vùi sâu vào trong đấy, sau đó kích phát thiết bị, thời gian dần qua, Ôn Dao cảm nhận được một luồng năng lượng quen thuộc dần dần phát ra, xuất hiện một nửa vòng tròn trong suốt ma pháp phủ chụp xuống, thậm chí ngay khi hình thành vòng tròn lóe lên một cái, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
"Ủa? Vừa rồi không phải có thứ gì đó lấp lánh à?" Một binh sĩ dụi dụi mắt, cho rằng đó là ảo giác của mình.
"Không có à, chắc là ánh nắng mặt trời."
"À, có thể do tôi hoa mắt."
Mà Ôn Minh vào lúc vòng chụp ma pháp hình thành nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cậu hình như cảm thấy có đồ vật gì kỳ quái.
"Đoàn trưởng làm sao vậy?"
"À? Không có việc gì, chúng ta tiếp tục..."
Nhìn thấy vòng chụp ma pháp thành công tạo thành, Ôn Dao nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận cảm thụ sau đó lại vạn phần im lặng, hiệu quả này...
Vẫn có một nửa năng lượng tràn ra, hoàn toàn không cách nào so sánh được với tình huống ở đại lục Ella!
Được rồi, tuy hiệu quả giảm bớt nhiều, nhưng có chút vẫn còn hơn không, vẫn có chút tác dụng, Ôn Dao chỉ có thể tự mình an ủi mình.
Nhưng ở đây trong trời đất không có ma lực cung cấp cho ma pháp trận, nó chỉ có thể dựa vào ma hạch nguyên bản cung cấp ma lực, mà trên tay Ôn Dao ma hạch cũng không còn nhiều, xem ra dùng không bao lâu thật sự trở thành phế phẩm rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.