Chương 434: Rơi xuống biển
Đông Trùng Hạ Uyển
18/09/2021
Phía đông nam đảo tư nhân, có một chỗ đá lỏm chỏm tạo thành một vách đá kỳ quái.
Đỉnh vách đá dựng đứng cách mặt biển độ cao khoảng năm trăm mét, sóng biển cực lớn từng đợt từng đợt lao nhanh đến, gào thét đụng vào thạch bích, bắn ra bọt nước màu bạc, phát ra âm thanh ầm ầm cực lớn.
Ôn Ngọc thăm dò quan sát phía dưới, xác định phía dưới ngoại trừ vách đá cùng sóng biển cũng không có cái gì, thậm chí cũng không thấy bất cứ hang động nào, Ôn Dao quay đầu nhìn về phía Thor.
Tuy trên mặt không mang theo bất cứ biểu lộ gì, nhưng ánh mắt sáng loáng biểu lộ ý tứ rõ ràng: anh trêu chọc tôi sao?
"Khục, nói là bí mật, nào có dễ dàng tìm được như vậy, có điều..."
Thor chép miệng về phía sau lưng: "Chúng ta có lẽ phải làm việc trước."
Còn không đợi Ôn Dao hỏi làm cái gì, liền nhìn thấy Thor đi đến chỗ vách núi mà Ôn Dao nhìn nãy giờ, sau đó thả người nhảy xuống!
Nhìn xe bay đột nhiên xuất hiện đón hắn bay lơ lửng, Ôn Dao liếc mắt, sau đó học bộ dạng hắn nhảy lên!
Chỉ chốc lát sau, từ một bụi cây thấp chạy ra hai người, bọn hắn vọt tới bên vách núi cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh bên dưới, ngoại trừng sóng biển không ngừng va đập vào thạch bích, không nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
Người đâu?
Hai người liếc nhau, lại quan sát phía dưới, hai mặt lại nhìn nhau.
Một người trong đó chính là người đàn ông da đen theo dõi Ôn Dao trước đó, tên còn lại là người da trắng dáng người nhỏ gầy, đầu tóc lộn xộn.
"Bọn hắn... Không phải tự sát chứ..."
Người đàn ông nhỏ gầy mở to hai mắt, không thể tin lầm bầm nói.
"Có lẽ không có khả năng, ai biết dị năng của bọn hắn là gì? Nhảy xuống cũng không nhất định sẽ chết."
"Vậy bây giờ chúng ta làm sao? Tiếp tục ở đây đợi à? Hay nên trở về?"
"Chúng ta..."
"Các người đang tìm chúng tôi sao?"
Sau lưng đột nhiên xuất hiện tiếng nói khiến hai người nhảy dựng lên, bọn hắn xoay người lại, phát hiện mục tiêu theo dõi đang đứng phía sau lưng của mình, mà người đàn ông Hoa quốc kia mặt mũi đầy tươi cười dịu dàng nhìn bọn hắn.
Bọn hắn xuất hiện từ lúc nào?!
Trong lòng người đàn ông da đen ngạc nhiên đầy nghi ngờ, vừa rồi hắn hoàn toàn không cảm giác được có người đứng sau lưng, chẳng lẽ người đàn ông kia là dị năng giả không gian?
Theo sự phát triển của dị năng giả, cho dù vừa bắt đầu cùng một loại dị nnag8, thời gian dần qua phương hướng tiến hóa cũng khác nhau, hôm nay dị năng giả không gian chỉ không đơn giản có không gian dữ trữ nữa.
Hai người liếc nhau, người đàn ông nhỏ gầy nghi hoặc nhìn Thor hỏi: "Hả? Theo dõi? Có ý gì? Chúng tôi vừa mới đến nơi này. Nhưng các người, đột nhiên xuất hiện sau lưng chúng tôi, các người muốn làm gì?"
"À? Như vậy sao?"
Thor tùy ý đi lên phía trước hai bước, hai người không tự chủ lui về phía sau hai bước.
Đột nhiên, thân thể người da đen thoáng lảo đảo, phía sau chân phải thiếu chút nữa giẫm lên không.
Hắn quay đầu nhìn lại, gót chân phải của mình đã treo trên bầu trời, sau lưng đúng là vách núi gần biển!
Người đàn ông da đen kinh hô một tiếng phát ra mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa quên mất chỗ mình đang đứng là chỗ nào rồi!
Hai người lập tức hướng đi qua bên cạnh vài bước, cảnh giác nhìn hai người một lớn một nhỏ đối diện.
"Nhưng tôi vừa nghe được hai người nói, tôi có lý do hoài nghi các người theo dõi tôi, hơn nữa còn có mưu đồ làm loạn."
Người đàn ông da đen híp nửa mắt đánh giá vẻ không vui trên mặt Thor, không biết trong hồ lô của hắn chứa cái gì.
"Vị tiên sinh này, tôi cảm thấy có phải ngài có chứng vọng tưởng bị hại hay không, chẳng qua tôi cùng bạn của mình mới đi qua nơi này mà thôi. Ngài đã không tin tưởng chúng tôi như vậy, chúng tôi liền đi vậy!"
Người da đen đứng thẳng người, cho đồng bọn một ánh mắt, nhấc chân đi lướt qua Thor trở về.
"Thật ngại quá, bây giờ tôi không thể cho các người đi được rồi."
Thor lui về phía sau một bước, cũng đưa tay ngăn cản người da đen.
Nhìn khóe môi Thor nhếch lên thành nụ cười, trong lòng người da đen dân lên một cảm giác bực bội: người này có phiền hay không vậy, không xem bọn họ vào mắt à?
"Ngài muốn thế nào?" Giọng điệu người da đen ẩn ẩn mang theo tức giận.
Thor giống như không nhìn thấy gương mặt đen của đối phương, hắn phối hợp bắt đầu trò chuyện trời đất:
"Tôi muốn biết mục đích các người đi theo chúng tôi là gì? Ai phái các người đến? Cậu có biết trong tận thế mọi người nên đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau? Còn có..."
Lải nhải nói một hồi như niệm kinh truyền vào trong tai người da đen, người da đen chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng bực bội, đầu cũng có chút ẩn ẩn đau.
"Tôi nói các người làm gì không tốt, thật vất vả sống sót, chúng ta không nên..."
Thor vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt chuyện của chính mình, đột nhiên, một nắm đấm bay thẳng nện qua mũi hắn!
Trong lòng Thor thở dài một hơi, cuối cùng đã tạo nên tác dụng, cái này tốn thời gian nhiều quá rồi!
Đầu hơi nghiêng đi, tránh né công kích của đối phương, chân Thor lướt kế tiếp, lập tức người da đen thay đổi phương hướng, chính mình lại lần nữa đưa lưng bề phía vách núi.
Ôn Dao không biết lúc nào cũng đã đi đến gần vách núi, đứng cách Thor không xa, nhìn người da đen vung ra một nắm đấm lửa, không ngừng nện vào trên ngực Thor.
Thor ngã trên mặt đất, thuận thế còn lăn vài vòng, trùng hợp lăn đến dưới chân Ôn Dao.
Nhìn nơi ngực áo còn bốc lên khói đen, Thor còn lén lút nháy mắt hai cái với mình, Ôn Dao vô cùng im lặng: thằng này chơi vui dữ!
Người đàn ông nhỏ gầy trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn xảy ra trước mắt này, hoàn toàn không biết thế nào lại đánh nhau.
Mặc dù Stevie có lúc xúc động một chút, nhưng ngay lúc này làm sao có thể đánh nhau cùng bọn họ, còn lại dùng đến dị năng!
Ra tay cũng không lưu tình nữa!
"Stevie! Đừng đánh nữa! Dừng tay!"
Hắn gấp đến độ xoay quanh, chỉ có thể không ngừng hô hào phía sau đối phương bảo hắn dừng tay lại.
Đối với một dị năng phụ trợ tuần tra mà nói, bây giờ hắn cũng không dám đến gần đồng bạn rõ ràng đã có chút mất lý trí.
Thân thể thằng nhóc kia có thể chịu đựng một quyền của đối phương không đây!
Đáng tiếc Stevie mắt điếc tai ngơ, hai mắt hắn có chút đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm Thor trên mặt đất, hai tay đẩy về phía trước, một quả cầu lửa cực lớn gào thét mà đi về phía hai người nơi vách núi dựng đứng!
Ôn Dao duỗi ra hai tay, tấm chắn nước hơi mờ chắn trước mặt hai người, nhưng tấm chắn nước hơi mỏng kia dường như không thể ngăn cản thế tấn công của quả cầu lửa, chỉ trong chốc lát, tấm chắn nước đã bị phá, quả cầu lửa thẳng tắp nện vào Ôn Dao!
Thor vốn đang nằm trên mặt đất xoay người bật dậy, một phát ngăn ở trước mặt Ôn Dao, quả cầu lửa nện mạnh vào lưng Thor, đánh bay hai người từ trên vách núi xuống!
Người đàn ông nhỏ gầy khiếp sợ không nói thành lời, chuyện sao lại biến thành như vậy?
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới bên vách núi, trơ mắt nhìn hai người lọt tỏm vào trong biển, một ngọn sóng đánh qua, một chút dấu vết cũng không còn thấy nữa!
Hắn ngơ ngác quay đầu, nhìn xem Stevie có chút thở hổn hển, lắp bắp hỏi thăm: "Ste... Stevie, bọn hắn... Thực rơi xuống biển rồi! Làm sao bây giờ?!"
Stevie nhíu mày, không nhịn được nói: "Cái gì làm sao bây giờ, nơi này ngoại trừ chúng ta cũng không có những người khác, ai biết chúng ta làm? Đi thôi, trở về!"
"Nhưng... nhiệm vụ của chúng ta làm sao đây?"
"Thì cứ nói bị phát hiện rồi, chúng ta sẽ trở lại, đi thôi!"
Nhìn Stevie đi xa, người đàn ông cúi đầu quan sát vách núi một lần nữa, tay phải làm dấu thánh giá ở ngực, trong miệng thì thầm vài câu gì đó, sau đó đứng dậy đuổi theo.
Bọn hắn không có chú ý tới chính là, ở mặt biển cách đó không xa, nơi bị lá cây che chắn, có một chiếc quân hạm nhỏ của nước khác...
Đỉnh vách đá dựng đứng cách mặt biển độ cao khoảng năm trăm mét, sóng biển cực lớn từng đợt từng đợt lao nhanh đến, gào thét đụng vào thạch bích, bắn ra bọt nước màu bạc, phát ra âm thanh ầm ầm cực lớn.
Ôn Ngọc thăm dò quan sát phía dưới, xác định phía dưới ngoại trừ vách đá cùng sóng biển cũng không có cái gì, thậm chí cũng không thấy bất cứ hang động nào, Ôn Dao quay đầu nhìn về phía Thor.
Tuy trên mặt không mang theo bất cứ biểu lộ gì, nhưng ánh mắt sáng loáng biểu lộ ý tứ rõ ràng: anh trêu chọc tôi sao?
"Khục, nói là bí mật, nào có dễ dàng tìm được như vậy, có điều..."
Thor chép miệng về phía sau lưng: "Chúng ta có lẽ phải làm việc trước."
Còn không đợi Ôn Dao hỏi làm cái gì, liền nhìn thấy Thor đi đến chỗ vách núi mà Ôn Dao nhìn nãy giờ, sau đó thả người nhảy xuống!
Nhìn xe bay đột nhiên xuất hiện đón hắn bay lơ lửng, Ôn Dao liếc mắt, sau đó học bộ dạng hắn nhảy lên!
Chỉ chốc lát sau, từ một bụi cây thấp chạy ra hai người, bọn hắn vọt tới bên vách núi cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh bên dưới, ngoại trừng sóng biển không ngừng va đập vào thạch bích, không nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
Người đâu?
Hai người liếc nhau, lại quan sát phía dưới, hai mặt lại nhìn nhau.
Một người trong đó chính là người đàn ông da đen theo dõi Ôn Dao trước đó, tên còn lại là người da trắng dáng người nhỏ gầy, đầu tóc lộn xộn.
"Bọn hắn... Không phải tự sát chứ..."
Người đàn ông nhỏ gầy mở to hai mắt, không thể tin lầm bầm nói.
"Có lẽ không có khả năng, ai biết dị năng của bọn hắn là gì? Nhảy xuống cũng không nhất định sẽ chết."
"Vậy bây giờ chúng ta làm sao? Tiếp tục ở đây đợi à? Hay nên trở về?"
"Chúng ta..."
"Các người đang tìm chúng tôi sao?"
Sau lưng đột nhiên xuất hiện tiếng nói khiến hai người nhảy dựng lên, bọn hắn xoay người lại, phát hiện mục tiêu theo dõi đang đứng phía sau lưng của mình, mà người đàn ông Hoa quốc kia mặt mũi đầy tươi cười dịu dàng nhìn bọn hắn.
Bọn hắn xuất hiện từ lúc nào?!
Trong lòng người đàn ông da đen ngạc nhiên đầy nghi ngờ, vừa rồi hắn hoàn toàn không cảm giác được có người đứng sau lưng, chẳng lẽ người đàn ông kia là dị năng giả không gian?
Theo sự phát triển của dị năng giả, cho dù vừa bắt đầu cùng một loại dị nnag8, thời gian dần qua phương hướng tiến hóa cũng khác nhau, hôm nay dị năng giả không gian chỉ không đơn giản có không gian dữ trữ nữa.
Hai người liếc nhau, người đàn ông nhỏ gầy nghi hoặc nhìn Thor hỏi: "Hả? Theo dõi? Có ý gì? Chúng tôi vừa mới đến nơi này. Nhưng các người, đột nhiên xuất hiện sau lưng chúng tôi, các người muốn làm gì?"
"À? Như vậy sao?"
Thor tùy ý đi lên phía trước hai bước, hai người không tự chủ lui về phía sau hai bước.
Đột nhiên, thân thể người da đen thoáng lảo đảo, phía sau chân phải thiếu chút nữa giẫm lên không.
Hắn quay đầu nhìn lại, gót chân phải của mình đã treo trên bầu trời, sau lưng đúng là vách núi gần biển!
Người đàn ông da đen kinh hô một tiếng phát ra mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa quên mất chỗ mình đang đứng là chỗ nào rồi!
Hai người lập tức hướng đi qua bên cạnh vài bước, cảnh giác nhìn hai người một lớn một nhỏ đối diện.
"Nhưng tôi vừa nghe được hai người nói, tôi có lý do hoài nghi các người theo dõi tôi, hơn nữa còn có mưu đồ làm loạn."
Người đàn ông da đen híp nửa mắt đánh giá vẻ không vui trên mặt Thor, không biết trong hồ lô của hắn chứa cái gì.
"Vị tiên sinh này, tôi cảm thấy có phải ngài có chứng vọng tưởng bị hại hay không, chẳng qua tôi cùng bạn của mình mới đi qua nơi này mà thôi. Ngài đã không tin tưởng chúng tôi như vậy, chúng tôi liền đi vậy!"
Người da đen đứng thẳng người, cho đồng bọn một ánh mắt, nhấc chân đi lướt qua Thor trở về.
"Thật ngại quá, bây giờ tôi không thể cho các người đi được rồi."
Thor lui về phía sau một bước, cũng đưa tay ngăn cản người da đen.
Nhìn khóe môi Thor nhếch lên thành nụ cười, trong lòng người da đen dân lên một cảm giác bực bội: người này có phiền hay không vậy, không xem bọn họ vào mắt à?
"Ngài muốn thế nào?" Giọng điệu người da đen ẩn ẩn mang theo tức giận.
Thor giống như không nhìn thấy gương mặt đen của đối phương, hắn phối hợp bắt đầu trò chuyện trời đất:
"Tôi muốn biết mục đích các người đi theo chúng tôi là gì? Ai phái các người đến? Cậu có biết trong tận thế mọi người nên đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau? Còn có..."
Lải nhải nói một hồi như niệm kinh truyền vào trong tai người da đen, người da đen chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng bực bội, đầu cũng có chút ẩn ẩn đau.
"Tôi nói các người làm gì không tốt, thật vất vả sống sót, chúng ta không nên..."
Thor vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt chuyện của chính mình, đột nhiên, một nắm đấm bay thẳng nện qua mũi hắn!
Trong lòng Thor thở dài một hơi, cuối cùng đã tạo nên tác dụng, cái này tốn thời gian nhiều quá rồi!
Đầu hơi nghiêng đi, tránh né công kích của đối phương, chân Thor lướt kế tiếp, lập tức người da đen thay đổi phương hướng, chính mình lại lần nữa đưa lưng bề phía vách núi.
Ôn Dao không biết lúc nào cũng đã đi đến gần vách núi, đứng cách Thor không xa, nhìn người da đen vung ra một nắm đấm lửa, không ngừng nện vào trên ngực Thor.
Thor ngã trên mặt đất, thuận thế còn lăn vài vòng, trùng hợp lăn đến dưới chân Ôn Dao.
Nhìn nơi ngực áo còn bốc lên khói đen, Thor còn lén lút nháy mắt hai cái với mình, Ôn Dao vô cùng im lặng: thằng này chơi vui dữ!
Người đàn ông nhỏ gầy trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn xảy ra trước mắt này, hoàn toàn không biết thế nào lại đánh nhau.
Mặc dù Stevie có lúc xúc động một chút, nhưng ngay lúc này làm sao có thể đánh nhau cùng bọn họ, còn lại dùng đến dị năng!
Ra tay cũng không lưu tình nữa!
"Stevie! Đừng đánh nữa! Dừng tay!"
Hắn gấp đến độ xoay quanh, chỉ có thể không ngừng hô hào phía sau đối phương bảo hắn dừng tay lại.
Đối với một dị năng phụ trợ tuần tra mà nói, bây giờ hắn cũng không dám đến gần đồng bạn rõ ràng đã có chút mất lý trí.
Thân thể thằng nhóc kia có thể chịu đựng một quyền của đối phương không đây!
Đáng tiếc Stevie mắt điếc tai ngơ, hai mắt hắn có chút đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm Thor trên mặt đất, hai tay đẩy về phía trước, một quả cầu lửa cực lớn gào thét mà đi về phía hai người nơi vách núi dựng đứng!
Ôn Dao duỗi ra hai tay, tấm chắn nước hơi mờ chắn trước mặt hai người, nhưng tấm chắn nước hơi mỏng kia dường như không thể ngăn cản thế tấn công của quả cầu lửa, chỉ trong chốc lát, tấm chắn nước đã bị phá, quả cầu lửa thẳng tắp nện vào Ôn Dao!
Thor vốn đang nằm trên mặt đất xoay người bật dậy, một phát ngăn ở trước mặt Ôn Dao, quả cầu lửa nện mạnh vào lưng Thor, đánh bay hai người từ trên vách núi xuống!
Người đàn ông nhỏ gầy khiếp sợ không nói thành lời, chuyện sao lại biến thành như vậy?
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới bên vách núi, trơ mắt nhìn hai người lọt tỏm vào trong biển, một ngọn sóng đánh qua, một chút dấu vết cũng không còn thấy nữa!
Hắn ngơ ngác quay đầu, nhìn xem Stevie có chút thở hổn hển, lắp bắp hỏi thăm: "Ste... Stevie, bọn hắn... Thực rơi xuống biển rồi! Làm sao bây giờ?!"
Stevie nhíu mày, không nhịn được nói: "Cái gì làm sao bây giờ, nơi này ngoại trừ chúng ta cũng không có những người khác, ai biết chúng ta làm? Đi thôi, trở về!"
"Nhưng... nhiệm vụ của chúng ta làm sao đây?"
"Thì cứ nói bị phát hiện rồi, chúng ta sẽ trở lại, đi thôi!"
Nhìn Stevie đi xa, người đàn ông cúi đầu quan sát vách núi một lần nữa, tay phải làm dấu thánh giá ở ngực, trong miệng thì thầm vài câu gì đó, sau đó đứng dậy đuổi theo.
Bọn hắn không có chú ý tới chính là, ở mặt biển cách đó không xa, nơi bị lá cây che chắn, có một chiếc quân hạm nhỏ của nước khác...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.