Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 279: Thần lực

Đông Trùng Hạ Uyển

02/09/2021

Y Toa thở dài, biết rõ không có cách nào thuyết phục Lệ Na, chỉ đành mặc cô ấy, cũng may Dao Dao nghe không hiểu lời của các cô, bằng không quá xấu hổ rồi.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện Ôn Dao không nghe các cô nói chuyện, mà đang nhìn chằm chằm vào Nguyệt Quang Thạch khảm nạm trên vách động.

"Chúng ta gọi nó là Nguyệt Quang Thạch, trong lúc vô tình phát hiện ra đấy, mẹ nói đây là sơn thần tặng!"

"Sơn thần?"

Y Toa ngồi cạnh bên Ôn Dao, kiên nhẫn giải thích nói: "Ừm, tộc Bạc Nhĩ chúng ta tín ngưỡng sơn thần, tất cả của chúng ta đều là sơn thần ban cho.

Trước kia chị cũng không tin lắm, có điều bây giờ chị cảm thấy tin hơn một chút.

Phải biết, trước đó ở đây chúng ta không có đá này đâu, là mấy tháng trước phát hiện trong một hang động đấy, nhưng cũng không nhiều, chỉ có hơn mười khối. Thầy giáo cùng bọn A Thúc liền làm lỗ khảm nạm chúng trên vách đá, tối như vậy cũng không trở thành đen sì nữa rồi.

Mẹ nói, đây là sơn thần ban thưởng cho chúng ta, cũng như thần lực của chúng ta vậy."

Nói xong Y Toa đưa tay phải ra, một quả cầu nước từ từ ngưng tụ trong lòng bàn tay của cô.

Cho nên, bọn họ gọi dị năng là thần lực à? Cho rằng sơn thần ban cho bọn họ sao?

"Nói chuyện phiếm xong chưa, hôm nay tớ đã rất mệt rồi đấy, có thể đi ngủ sớm hay không!" Lệ Na không kiên nhẫn phàn nàn nói.

Y Toa trừng mắt nhìn Lệ Na, sau đó cười cười có lỗi với Ôn Dao: "Chúng ta có thói quen ngủ dậy sớm rồi, hôm nay em cũng mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Trước khi ngủ Y Toa lấy mấy khối Nguyệt Quang Thạch chung quanh xuống, bỏ vào bên trong giỏ trúc, sau đó dùng vải phủ lên, chỉ để lại hai viên cao nhất phía trên.

Trong phòng ánh sáng lập tức trở nên lờ mờ... mông lung đấy, làm cho toàn bộ hang đá tăng một hơi thở thần bí cổ xưa.

Thấy những người khác đã nằm xong, Ôn Dao cũng thuận thế nằm xuống, không để ý đến mèo rừng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào mình, từ từ nhắm mắt lại.

Bên kia, đợi cả đêm Tề Cảnh Huy đều không nhận được điện thoại của Ôn Dao, có chút lo lắng rồi.

Đây là quên, hay đã xảy ra chuyện? Có phải đã tìm nơi có tinh thạch, tín hiệu nhận được bị ảnh hưởng nên gọi không được?

Dù sao trước đó lúc bọn hắn ở Trác Sơn phát hiện chỗ đó quấy nhiễu tín hiệu vệ tinh, thời điểm liên hệ vẫn là Ôn Minh chạy ra thật xa mới khôi phục được thông tin.

Tề Cảnh Huy trái lo phải nghĩ, vẫn có chút không yên lòng, nhớ rõ ngày hôm qua Dao Dao nói muốn đi xem núi Bạc Lạp, vẫn nên phái mấy người đi qua đó xem, không có chuyện gì thì xem như tiếp ứng một phen.



Thật ra lúc gϊếŧ chết gấu chó biến dị xong, sau khi rời đi Ôn Dao đã thử dùng điện thoại vệ tinh, quả thật không phát ra tín hiệu, Ôn Dao cũng không quan tâm nhiều, nghĩ một hai ngày nữa, có lẽ sẽ không có gì đáng ngại.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Y Toa các cô đã thức dậy, Lệ Na còn cố ý gây ra tiếng động thật lớn, bị Y Toa nhỏ giọng quát lớn vài câu.

Đợi các cô đều đi ra ngoài, Ôn Dao mở mắt ra ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, cũng không nhìn mèo rừng đang ở một bên nhìn chằm chằm, Ôn Dao đứng dậy đi ra ngoài.

Trời vừa có chút sáng, trong núi còn tràn ngập sương trắng, xa xa có tiếng kêu vang của côn trùng cùng tiếng chim hót truyền đến, cảm giác hoàn toàn khác hắn với trong rừng rầm lúc trước, trong thiên địa nguồn năng lượng đều ổn định hơn rất nhiều.

Bọn Lạp Mông đang xử lý thi thể gấu chó ngày hôm qua, ngoại trừ mấy đứa trẻ Ôn Dao gặp được trước đó, còn ba người đàn ông tộc Bạc Nhĩ khoảng chừng ba mươi tuổi.

Bọn hắn cởi trần thân trên, trên người cũng có không ít vết thương, trong đó có một người đàn ông mắt trái được băng bó sơ sài bằng một mảnh vải màu đen.

Thấy Ôn Dao đi ra, Y Toa ở một bên phóng nước vội vàng nghênh đón.

"Dao Dao em thức rồi à? Có phải chúng ta đánh thức em rồi không? Bây giờ vẫn còn sớm, em có thể đi ngủ tiếp."

"Không cần."

"Ừm, vậy em chờ một chút, chúng ta còn chưa làm bữa sáng. Đúng rồi, Lạp Mông nói con gấu chó kia là em gϊếŧ, thật sao?"

Y Toa nhìn Ôn Dao tò mò hỏi, thấy Ôn Dao gật đầu, cô càng hưng phấn.

"Lạp Mông nói thần lực của em cũng là nước, nước ôn hòa như vậy, làm sao em làm được?"

Mỗi lần nghe bọn họ nhắc đến dị năng đều gọi là thần lực, Ôn Dao đều cảm thấy là lạ, có điều Ôn Dao vẫn gật đầu.

Tay trái vung lên phía trên, một đao nước bắn ra, chém vào thạch bích trên đỉnh đầu một dấu vết thật sâu.

"Woa, thật là lợi hại!"

Y Toa sợ hãi thán phục không thôi, sau đó như có điều suy nghĩ gật gật đầu: "Thầy cũng có nói với chị, nước có thể bao dung vạn vật, cũng có thể thiên biến vạn hóa, không nên bị tư duy cố hữu trói buộc, đao nước này chị cũng từng thử qua, nhưng uy lực không lớn như em, xem ra giữa người với người vẫn có sự khác nhau."

Y Toa vừa vừa mới cảm thán xong, đằng sau đã có tiếng gọi cô, Y Toa đáp lại một tiếng, sau đó hỏi Ôn Dao: "Dao Dao, nếu không em qua đó xem thử?"

Thấy Ôn Dao lắc đầu từ chối, cô đành phải nói: "Vậy em ở nơi này cứ tùy tiện dạo chơi, chị xong việc sẽ đến tìm em."

Y Toa đi không lâu sau, người đàn ông chống gậy gặp tối hôm qua đi đến bên người Ôn Dao.

So sánh với tối ngày hôm qua, bây giờ nhìn hắn có vẻ càng thêm gầy yếu, nhưng với sự thất thố tối hôm qua, hôm nay cả người hắn lắng đọng rất nhiều, dường như đã nghĩ thoáng không ít.



Hắn cười cười ôn hòa với Ôn Dao, dò hỏi: "Có thể nói chuyện cùng em một chút được không?"

Hắn dẫn Ôn Dao đến bệ đá gần đó ngồi xuống, bệ đá cách mặt đất gần ba mét, chung quanh có không ít dây leo sinh trưởng.

"Đầu tiên tôi chỉ muốn xin lỗi em, tối hôm qua có chút thất thố, hi vọng không dọa đến em."

Người đàn ông vừa ngồi xuống đã nói lời xin lỗi với Ôn Dao, sau đó tiến hành tự giới thiệu: "Tôi tên Dư Khiên, là thầy giáo ở đây, bây giờ cùng với người miền núi bị vây ở chỗ này cũng sắp bảy tháng rồi."

Dư Khiên khẽ thở dài một cái, quay đầu nhìn về phía phương xa, chỗ đó, ánh mắt trời từ từ lên cao, mây tía bị nhuộm thành màu vàng hồng, dường như mang đến cho con người vô số hi vọng.

"Ngày đó, tôi như thường ngày dạy học cho bọn nhỏ..."

Ngày tận thế phát sinh đó, hắn như thường ngày dạy học cho bọn nhỏ, trường học ở bản thôn ở một đỉnh núi khác, là công trình hy vọng quyên tặng xây dựng đấy, tương đối mà nói cách thị trấn gần hơn.

Bởi vì nơi xa xôi, Dư Khiên đều cách vài ngày mới lên thị trấn lên mạng, gọi điện thoại cho người trong nhà, bởi vậy hắn căn bản không biết cái gì gọi là bài viết tận thế.

Lúc ấy, có mấy đứa trẻ phát sốt, nhưng vì khó có được cơ hội đi học, bọn nó không ngừng được Dư Khiên khuyên bảo, kiên trì mang theo bệnh đi học.

Ngay ở trên lớp học, Dư Khiên tận mắt nhìn thấy mấy đứa trẻ đáng yêu biến đổi bộ dáng, đánh về bạn học gần bọn hắn.

Trong nháy mắt đó đầu óc Dư Khiên trống rỗng, trong phòng học mấy đứa trẻ thất kinh, lớn tiếng kêu to.

Chờ hắn lấy lại tinh thần, chính mình không biết lúc nào đã đạp đứa trẻ cắn người ra, mang theo những đứa trẻ khác trốn thoát, còn đem cửa phòng học khóa lại.

Nghe trong phòng học truyền đến từng tiếng gầm hệt như dã thú, Dư Khiên hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, làm sao lại biến thành như vậy.

Lúc này, hắn nhớ đến bạn gái ở trong một phòng học khác, hai người bọn họ lúc đến chỗ này dạy học quen biết đấy, cũng thuận lý thành chương đến với nhau.

Mấy năm này, người đến đây dạy học, cuối cùng cố gắng kiên trì chỉ có hai người bọn họ.

Hắn mang mười mấy đứa trẻ để lại ở sân trường, bảo bọn trẻ không nên chạy loạn, sau đó chính mình chạy tới một gian phòng khác.

Còn chưa tiến vào phòng học, hắn liền phát hiện có mấy đứa trẻ khóc chạy ra bên ngoài.

Hắn không kịp trấn an bọn trẻ, chỉ bảo bọn nó chạy ra sân trường chờ mình, chính mình tăng nhanh tốc độ hơn.

Đợi đến lúc vất vả chạy tới cửa phòng học, liền nhìn thấy một màn khiến hắn gần như sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Ôn Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook