Chương 457: Thuốc phiện
Đông Trùng Hạ Uyển
20/09/2021
Nghe mẹ mình nói như thế... cảm nhận được ánh mắt chỉ trỏ của mọi người chung quanh, Tôn Vũ Triết không khỏi đỏ mặt lên, tay chân cũng không biết nên để vào đâu.
Hắn vốn không đồng ý với hành vi của mẹ mình, hắn tự nhận có lỗi với Dư Quyên, cũng không có mặt mũi đến gặp cô.
Nhưng qua một năm này, tinh thần bà Tôn có chút vấn đề, không chỉ nghi thần nghi quỷ, còn không để bất cứ kẻ nào phản bác bà, trở nên càng ngày càng cố tình gây sự.
Mà Tôn Vũ Triết lại càng ngày càng nhu nhược, hắn hôm nay đã tìm không thấy nửa điểm bóng dáng can đảm chịu chết ở lại cùng vợ con của mình rồi.
Thấy con trai chỉ cúi đầu đứng ở đó, hoàn toàn không ý tiến lên, bà Tôn lại một lần nữa nằm lăn trên mặt đất có ý định ăn vạ.
"Nhanh có ai không! Quân đội gϊếŧ người này! Ai ô ô, đau chết tôi rồi! Muốn chết đi được!"
Người chung quanh lạnh mắt nhìn trò khôi hài này, cũng không ai tiến lên.
Căn cứ thế nhưng có văn bản quy định rõ ràng, tập kích vũ nhục quân nhân sẽ bị đưa đi lao động cải tạo, bây giờ căn cứ đang cần xây dựng thêm, khắp nơi đều thiếu người đây này.
Cũng không biết bà này có phải đầu óc có vấn đề hay không, lại làm ra chuyện này ở trước mặt mọi người như vậy.
Mắt thấy người chung quanh chỉ xem náo nhiệt, bà Tôn bắt đầu chửi mắng, mắng Dư Quyên không biết xấu hổ, chính mình qua ngày tốt lành lại không nghĩ đến chồng mình, vứt bỏ đám người già yếu như bọn hắn.
"A! Tao đã biết! Mày có phải có dã nam nhân bên ngoài phải không? Đúng rồi, tham gia quân ngũ cơ bản đều là đàn ông, mày xen lẫn trong một đám đàn ông, nói không chừng còn là một vạn người cười, mày cái đồ thối tha không biết xấu hổ..."
"Bốp~!"
Dư Quyên quay người tát cho bà Tôn một cái, đôi má truyền đến sự đau đớn kịch liệt khiến cả người bà Tôn ngây ngốc ra, mà Tôn Vũ Triết cùng chị cả Tôn cũng sự bộc phát đột ngột của Dư Quyên dọa sợ, lại cũng không tiến lên trước.
Hiện tại Dư Quyên đã sớm không còn là cô gái yếu đuối bất lực như trước nữa, không ngừng huấn luyện khiến các phương diện về thể năng của cô đều đề cao rất lớn, cô dễ dàng nhấc bà Tôn lên giữa không trung.
"Mày làm gì! Mau buông tao ra! Đồ đàn bà thối tha,đê..."
"Bốp~!"
Dư Quyên lại trở tay tát một cái, vốn không muốn chấp nhặt với bọn hắn, bởi vì sớm đã là người không cùng một đường.
Nhưng có người xương cốt tiện, cần phải tìm cảm giác tồn tại, cô không ngại chỉ dạy bọn họ biết quy tắc bây giờ!
"Tiếp tục đi!"
Nhìn bên khóe miệng Dư Quyên dâng lên nụ cười lãnh lùng cùng giơ tay phải cao cao, bà Tôn có chút sợ hãi rồi, trong miệng bà ta truyền đến một trận ngai ngái, hai bên gò má đã sưng lên cao cao, đây là Dư Quyên còn chưa dùng hết toàn lực.
Lúc này Tôn Vũ Triết cũng đã kịp phản ứng, hắn xoắn hai tay bước lên phía trước một bước, lắp bắp nói:
"Tiểu... Tiểu Quyên, em thả mẹ.... xuống đi... bà ấy... bà ấy không phải cố tình đâu..."
Nhìn ánh mắt Tôn Vũ Triết mang theo cầu xin, đột nhiên Dư Quyên cảm thấy tất cả đều vô vị ngu ngốc.
Đây là người đàn ông cô đã từng yêu, nguyện ý vì cô trả giá tính mạng hay sao? Vì sao cô lại cảm thấy lạ lẫm như thế? Dường như không thể hòa chung một người.
Nhìn hắn, đáy lòng Dư Quyên bình tĩnh không gợn sóng.
Cô đã sớm buông bỏ chuyện đã qua, cuộc sống không phải chỉ có thù hận, điều duy nhất cô muốn làm bây giờ là càng thêm cố gắng, cùng các chiến hữu tiêu diệt Zombie, bảo hộ căn cứ, coi như hi sinh tánh mạng của mình cô cũng biết là đáng giá đấy.
Dư Quyên nhẹ buông tay, cả người bà Tôn ngã rơi trên mặt đất, Tôn Vũ Triết cũng không đi đỡ, mà ngơ ngác đứng ở đó, nhìn xem Dư Quyên một câu cũng không nói, quay người bỏ đi.
Tôn Vũ Triết muốn gọi cô, yết hầu như bị người túm lấy, không phát ra được bất cứ âm thanh gì, cuối cùng chỉ đành đứng nhìn bóng dáng của cô biến mất ở trước mặt mình...
Dư Quyên cùng chiến hữu của cô đều đi, đám người chung quanh cũng dần dần tản, Tôn Vũ Triết đỡ bà Tôn từ từ đi trở về.
Không biết có phải đột nhiên bà Tôn bị Dư Quyên hù dọa hay không, bà Tôn cũng không hất tay con trai ra, mặc kệ hắn đỡ.
Chị cả Tôn cúi đầu xuống, cũng không thèm để ý đến vết máu trên trán, ôm con trai đi theo phía sau.
"Trung tá Ôn, chuyện này..."
Tiểu đội trưởng đội tuần tra thứ ba nhìn về phía Ôn Minh, chờ đối phương ý kiến.
Tuy Ôn Minh cũng không phải cấp trên trực tiếp của hắn, nhưng cả quân đội đều biết tư lệnh Tề đem Ôn Minh bồi dưỡng làm người thừa kế, cộng thêm thực lực cùng nhân phẩm của đối phương đều được mọi người tin phục, cho nên bọn hắn cũng sẽ nghe lời Ôn Minh một chút.
Lúc ấy hắn mang theo tiểu đội tuần tra ở chỗ khác, nghe nói bên này tụ tập liền lập tức chạy đến, kết quả ở tít bên ngoài gặp phải Ôn Minh, Ôn Minh không cho bọn hắn lên tiếng, cho nên bọn họ liền làm làm quần chúng vây xem một hồi, toàn bộ hành trình đều xem sự việc phát triển tiếp theo.
"Công kích, bịa đặt, nhục mạ quân nhân, nên làm như thế nào anh biết chứ??"
Nghe được lời của Ôn Minh... tròng mắt tiểu đội trưởng chuyển động trái phải một vòng, lập tức gật đầu: "Biết rõ biết rõ, tôi lập tức phái người thông báo bắt bọn hắn đi khu nam làm việc tay chân, chỗ đó đang thiếu nhân thủ!"
Căn cứ khắp nơi đều đang xây dựng thêm, khu nam trước mắt là nơi có hoàn cảnh gian khổ nhất.
"Nhớ rõ thông báo quảng bá một chút, chuyện như vậy tốt nhất đừng để xảy ra lần thứ hai nữa."
"Được!"
"Còn có, đứa bé trai kia có lẽ năm sáu tuổi rồi, đưa đến trường quân đội đi. Nếu đối phương phản đối, liền cưỡng chế cướp đoạt quyền giám hộ của bọn hắn, người như vậy, cũng không dạy dỗ tốt cho đứa trẻ được."
"Vâng! Tôi sẽ thông báo cho người phụ trách phương diện làm."
Sau khi bàn giao sự tình xong, Ôn Minh mới lên xe của mình, chờ đến lúc đến cao ốc hiệp hội dị năng, còn bị Cố Minh Duệ trách móc làm sao đến chậm như vậy.
"Nói đi, chuyện gì?"
Nếu như không phải chuyện đặc biệt trọng yếu, Cố Minh Duệ sẽ không cần cậu đến đây.
Cố Minh Duệ mở ngăn kéo ra, lấy ra một lọ thuốc đưa cho Ôn Minh: "Cậu xem cái này."
Ôn Minh tiếp nhận ống thuốc, để trên tay quan sát cẩn thận, lại mở nút chai ngửi thửi, lúc chuẩn bị nếm thử đã bị Cố Minh Duệ ngăn lại.
"Cái này hình như là thuốc khôi phục tinh thần lực? Xem ra hẳn là độ tinh khiết không quá cao, là loại sơ cấp nhất, nhưng tôi cảm thấy hình như có chút khác biệt.... cái này ở đâu ra?"
Cố Minh Duệ gật đầu nói: "Xem như là thuốc khôi phục tinh thần lực, đây là một căn cứ phía dưới tặng cho bên trên đưa đến."
"Có vấn đề gì sao?"
Nếu là thuốc bình thường, không cần phải ngàn dặm xa xôi đưa đến tổng hội này, nhất định có vấn đề gì.
"Vấn đề rất lớn! Quả thật thuốc này có thể khôi phục tinh thần lực, nhưng lại tương tự như thuốc phiện trước tận thế, vào lúc nó khôi phục tinh thần lực đồng thời có thể làm cho tinh thần lực của người dùng sinh ra tính ỷ lại, nếu như dùng nhiều hơn, thời gian sau này không cần phải nói... sẽ nảy sinh du͙ƈ vọиɠ dùng thuốc mãnh liệt, nguy hại giống như thuốc phiện. Về phần có tác dụng khác hay không tạm thời tôi còn không biết."
"Tại sao có thể như vậy!"
Nghe lời Cố Minh Duệ nói... Ôn Minh chấn kinh rồi, đúng lúc này làm sao lại toát ra loại thuốc như thuốc phiện vậy?!
"Tôi nói từ đầu, chuyện là thế này..."
Hắn vốn không đồng ý với hành vi của mẹ mình, hắn tự nhận có lỗi với Dư Quyên, cũng không có mặt mũi đến gặp cô.
Nhưng qua một năm này, tinh thần bà Tôn có chút vấn đề, không chỉ nghi thần nghi quỷ, còn không để bất cứ kẻ nào phản bác bà, trở nên càng ngày càng cố tình gây sự.
Mà Tôn Vũ Triết lại càng ngày càng nhu nhược, hắn hôm nay đã tìm không thấy nửa điểm bóng dáng can đảm chịu chết ở lại cùng vợ con của mình rồi.
Thấy con trai chỉ cúi đầu đứng ở đó, hoàn toàn không ý tiến lên, bà Tôn lại một lần nữa nằm lăn trên mặt đất có ý định ăn vạ.
"Nhanh có ai không! Quân đội gϊếŧ người này! Ai ô ô, đau chết tôi rồi! Muốn chết đi được!"
Người chung quanh lạnh mắt nhìn trò khôi hài này, cũng không ai tiến lên.
Căn cứ thế nhưng có văn bản quy định rõ ràng, tập kích vũ nhục quân nhân sẽ bị đưa đi lao động cải tạo, bây giờ căn cứ đang cần xây dựng thêm, khắp nơi đều thiếu người đây này.
Cũng không biết bà này có phải đầu óc có vấn đề hay không, lại làm ra chuyện này ở trước mặt mọi người như vậy.
Mắt thấy người chung quanh chỉ xem náo nhiệt, bà Tôn bắt đầu chửi mắng, mắng Dư Quyên không biết xấu hổ, chính mình qua ngày tốt lành lại không nghĩ đến chồng mình, vứt bỏ đám người già yếu như bọn hắn.
"A! Tao đã biết! Mày có phải có dã nam nhân bên ngoài phải không? Đúng rồi, tham gia quân ngũ cơ bản đều là đàn ông, mày xen lẫn trong một đám đàn ông, nói không chừng còn là một vạn người cười, mày cái đồ thối tha không biết xấu hổ..."
"Bốp~!"
Dư Quyên quay người tát cho bà Tôn một cái, đôi má truyền đến sự đau đớn kịch liệt khiến cả người bà Tôn ngây ngốc ra, mà Tôn Vũ Triết cùng chị cả Tôn cũng sự bộc phát đột ngột của Dư Quyên dọa sợ, lại cũng không tiến lên trước.
Hiện tại Dư Quyên đã sớm không còn là cô gái yếu đuối bất lực như trước nữa, không ngừng huấn luyện khiến các phương diện về thể năng của cô đều đề cao rất lớn, cô dễ dàng nhấc bà Tôn lên giữa không trung.
"Mày làm gì! Mau buông tao ra! Đồ đàn bà thối tha,đê..."
"Bốp~!"
Dư Quyên lại trở tay tát một cái, vốn không muốn chấp nhặt với bọn hắn, bởi vì sớm đã là người không cùng một đường.
Nhưng có người xương cốt tiện, cần phải tìm cảm giác tồn tại, cô không ngại chỉ dạy bọn họ biết quy tắc bây giờ!
"Tiếp tục đi!"
Nhìn bên khóe miệng Dư Quyên dâng lên nụ cười lãnh lùng cùng giơ tay phải cao cao, bà Tôn có chút sợ hãi rồi, trong miệng bà ta truyền đến một trận ngai ngái, hai bên gò má đã sưng lên cao cao, đây là Dư Quyên còn chưa dùng hết toàn lực.
Lúc này Tôn Vũ Triết cũng đã kịp phản ứng, hắn xoắn hai tay bước lên phía trước một bước, lắp bắp nói:
"Tiểu... Tiểu Quyên, em thả mẹ.... xuống đi... bà ấy... bà ấy không phải cố tình đâu..."
Nhìn ánh mắt Tôn Vũ Triết mang theo cầu xin, đột nhiên Dư Quyên cảm thấy tất cả đều vô vị ngu ngốc.
Đây là người đàn ông cô đã từng yêu, nguyện ý vì cô trả giá tính mạng hay sao? Vì sao cô lại cảm thấy lạ lẫm như thế? Dường như không thể hòa chung một người.
Nhìn hắn, đáy lòng Dư Quyên bình tĩnh không gợn sóng.
Cô đã sớm buông bỏ chuyện đã qua, cuộc sống không phải chỉ có thù hận, điều duy nhất cô muốn làm bây giờ là càng thêm cố gắng, cùng các chiến hữu tiêu diệt Zombie, bảo hộ căn cứ, coi như hi sinh tánh mạng của mình cô cũng biết là đáng giá đấy.
Dư Quyên nhẹ buông tay, cả người bà Tôn ngã rơi trên mặt đất, Tôn Vũ Triết cũng không đi đỡ, mà ngơ ngác đứng ở đó, nhìn xem Dư Quyên một câu cũng không nói, quay người bỏ đi.
Tôn Vũ Triết muốn gọi cô, yết hầu như bị người túm lấy, không phát ra được bất cứ âm thanh gì, cuối cùng chỉ đành đứng nhìn bóng dáng của cô biến mất ở trước mặt mình...
Dư Quyên cùng chiến hữu của cô đều đi, đám người chung quanh cũng dần dần tản, Tôn Vũ Triết đỡ bà Tôn từ từ đi trở về.
Không biết có phải đột nhiên bà Tôn bị Dư Quyên hù dọa hay không, bà Tôn cũng không hất tay con trai ra, mặc kệ hắn đỡ.
Chị cả Tôn cúi đầu xuống, cũng không thèm để ý đến vết máu trên trán, ôm con trai đi theo phía sau.
"Trung tá Ôn, chuyện này..."
Tiểu đội trưởng đội tuần tra thứ ba nhìn về phía Ôn Minh, chờ đối phương ý kiến.
Tuy Ôn Minh cũng không phải cấp trên trực tiếp của hắn, nhưng cả quân đội đều biết tư lệnh Tề đem Ôn Minh bồi dưỡng làm người thừa kế, cộng thêm thực lực cùng nhân phẩm của đối phương đều được mọi người tin phục, cho nên bọn hắn cũng sẽ nghe lời Ôn Minh một chút.
Lúc ấy hắn mang theo tiểu đội tuần tra ở chỗ khác, nghe nói bên này tụ tập liền lập tức chạy đến, kết quả ở tít bên ngoài gặp phải Ôn Minh, Ôn Minh không cho bọn hắn lên tiếng, cho nên bọn họ liền làm làm quần chúng vây xem một hồi, toàn bộ hành trình đều xem sự việc phát triển tiếp theo.
"Công kích, bịa đặt, nhục mạ quân nhân, nên làm như thế nào anh biết chứ??"
Nghe được lời của Ôn Minh... tròng mắt tiểu đội trưởng chuyển động trái phải một vòng, lập tức gật đầu: "Biết rõ biết rõ, tôi lập tức phái người thông báo bắt bọn hắn đi khu nam làm việc tay chân, chỗ đó đang thiếu nhân thủ!"
Căn cứ khắp nơi đều đang xây dựng thêm, khu nam trước mắt là nơi có hoàn cảnh gian khổ nhất.
"Nhớ rõ thông báo quảng bá một chút, chuyện như vậy tốt nhất đừng để xảy ra lần thứ hai nữa."
"Được!"
"Còn có, đứa bé trai kia có lẽ năm sáu tuổi rồi, đưa đến trường quân đội đi. Nếu đối phương phản đối, liền cưỡng chế cướp đoạt quyền giám hộ của bọn hắn, người như vậy, cũng không dạy dỗ tốt cho đứa trẻ được."
"Vâng! Tôi sẽ thông báo cho người phụ trách phương diện làm."
Sau khi bàn giao sự tình xong, Ôn Minh mới lên xe của mình, chờ đến lúc đến cao ốc hiệp hội dị năng, còn bị Cố Minh Duệ trách móc làm sao đến chậm như vậy.
"Nói đi, chuyện gì?"
Nếu như không phải chuyện đặc biệt trọng yếu, Cố Minh Duệ sẽ không cần cậu đến đây.
Cố Minh Duệ mở ngăn kéo ra, lấy ra một lọ thuốc đưa cho Ôn Minh: "Cậu xem cái này."
Ôn Minh tiếp nhận ống thuốc, để trên tay quan sát cẩn thận, lại mở nút chai ngửi thửi, lúc chuẩn bị nếm thử đã bị Cố Minh Duệ ngăn lại.
"Cái này hình như là thuốc khôi phục tinh thần lực? Xem ra hẳn là độ tinh khiết không quá cao, là loại sơ cấp nhất, nhưng tôi cảm thấy hình như có chút khác biệt.... cái này ở đâu ra?"
Cố Minh Duệ gật đầu nói: "Xem như là thuốc khôi phục tinh thần lực, đây là một căn cứ phía dưới tặng cho bên trên đưa đến."
"Có vấn đề gì sao?"
Nếu là thuốc bình thường, không cần phải ngàn dặm xa xôi đưa đến tổng hội này, nhất định có vấn đề gì.
"Vấn đề rất lớn! Quả thật thuốc này có thể khôi phục tinh thần lực, nhưng lại tương tự như thuốc phiện trước tận thế, vào lúc nó khôi phục tinh thần lực đồng thời có thể làm cho tinh thần lực của người dùng sinh ra tính ỷ lại, nếu như dùng nhiều hơn, thời gian sau này không cần phải nói... sẽ nảy sinh du͙ƈ vọиɠ dùng thuốc mãnh liệt, nguy hại giống như thuốc phiện. Về phần có tác dụng khác hay không tạm thời tôi còn không biết."
"Tại sao có thể như vậy!"
Nghe lời Cố Minh Duệ nói... Ôn Minh chấn kinh rồi, đúng lúc này làm sao lại toát ra loại thuốc như thuốc phiện vậy?!
"Tôi nói từ đầu, chuyện là thế này..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.