Chương 193: Tiến vào Trác Sơn
Đông Trùng Hạ Uyển
31/08/2021
Lâm Thế Bưu sắp xếp cho các cô một căn phòng rất lớn, có điều cửa có chút nhỏ, Đại Hoàng không vào được, trực tiếp nằm bên dưới cây đại thụ trong sân.
Để các cô tự mình nghỉ ngơi, Lâm Thế Bưu liền đi ra ngoài, hắn cũng có không ít chuyện cần đi xử lý.
Sau khi Ôn Dao đóng kỹ cửa liền lấy ra thiết b ị thông tin vệ tinh, gọi điện thoại cho Ôn Minh.
Nhưng người nghe lại là Tề Cảnh Huy, Ôn Minh đi ra ngoài làm nhiệm vụ còn chưa trở lại.
Ôn Dao nói bây giờ mình đang ở căn cứ Hoa Trung, cũng nói thoáng qua sự kiện bầy chim biến dị, sau đó lại bị dặn dò một đống chuyện.
"Chim biến dị?"
Sau khi cúp điện thoại Tề Cảnh Huy rơi vào trầm tư, anh còn chưa nhận được tin tức gì cả, có lẽ người ở căn cứ Hoa Trung còn đang loay hoay sứt đầu mẻ trán, không rút được thời gian thông báo cho những căn cứ khác.
Nghĩ nghĩ, anh bấm điện thoại gọi cho căn cứ Hoa Trung bên kia, chuyện này phải nhanh chóng xác nhận, sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc chạng vạng tối, có mấy binh lính đến, còn khiêng đến một rương đồ đạc, chỉ đích danh Ôn Dao, bọn hắn đưa xong đồ đạc cũng không nói nhiều một câu, xoay người rời đi.
Thấy một màn như vậy mọi người ồn ào suy đoán vị cháu gái này của lão đại đến tột cùng có địa vị gì, lại còn có người quân đội đến tặng đồ riêng nữa.
Ôn Dao suy đoán có phải Tề Cảnh Huy nói gì đó hay không, dù sao giữa mấy căn cứ lớn cũng có liên hệ rất mật thiết, nói hết chuyện quan trọng lại rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, sai người đưa đến vài thứ cũng rất có thể đấy.
Ôn Dao mở luôn chiếc rương ra, phát hiện là thịt thú biến dị đã được xử lý tốt, xem hình dạng này, có lẽ là chim biến dị tập kích căn cứ rồi.
Ôn Dao lấy ra một phần cho Lâm Thế Bưu làm bữa tối, còn lại cho Tiểu Tiểu và Đại Hoàng, mỗi ngày ăn tinh hạch cũng sẽ chán đấy, cần được thay đổi khẩu vị.
Buổi tối Lâm Thế Bưu vì hai người Ôn Dao mà chuẩn bị một bữa tối vô cùng phong phú, ngoại trừ thịt thú biến dị Ôn Dao cho, Lâm Thế Bưu còn lấy ra thịt gà thịt vịt đông lạnh vẫn luôn không nỡ ăn, còn có đồ uống, sau khi ăn xong thậm chí còn chuẩn bị chút hoa quả.
Những trái cây này đều là hắn để đội viên hệ mộc nhà mình thúc đẩy sinh trưởng mà thành đấy, bây giờ đa phần dị năng giả đều cấp hai rồi, muốn thúc đẩy nhiều hoa quả như vậy, cũng tốn cả buổi thời gian.
Cả buối tối tâm tình Lâm Hạo Nhiên đều không vui, bé cảm thấy ba mình đối với con nhóc gọi là Ôn Dao kia thật sự quá tốt rồi, bé rất ít khi được ăn đồ ăn ngon như vậy, bình thường tất cả mọi người rất tiết kiệm đấy.
Kết quả lần đầu tiên đãi Ôn Dao đã lấy ra nhiều thứ ngon như thế, đến cùng Ôn Dao tốt đến mức nào chứ?! Bé mới là con ruột của ba mình mà!
Ăn xong bữa tối, Lâm Thế Bưu dẫn Ôn Dao đến thư phòng của hắn, cẩn thận khóa kỹ cánh cửa, Lâm Thế Bưu đi đến đằng sau ngăn tủ, nện cả buổi, mới mở ra két sắt được cất dấu, lấy ra đồ vật được khối vải đỏ bao lại.
Nâng nó lên cẩn thận từng li từng tí để trên bàn sách, Lâm Thế Bưu mời Ôn Dao đến.
"Dao Dao, mau tới đây, đây là bảo bối của bác, cháu xem có thích không."
Đợi đến lúc Ôn Dao đi đến đứng trước bàn sách, Lâm Thế Bưu từ từ mở mảnh vải đỏ ra, lộ ra một khối tinh thạch to cỡ nắm tay, tạo hình kỳ lạ, óng ánh tinh khiết.
Đặc biệt nhất chính là, bên trong tinh thạch này còn có tia hoa văn màu tím nhạt.
Nhìn khối tinh thạch này, Lâm Thế Bưu có chút hoài niệm nói: "Tuy nhìn vẻ ngoài nó có chút bình thường, không khác gì thủy tinh bình thường, ừm, đương nhiên, bác cũng đã xem qua, cũng chỉ là tinh thạch bình thường.
Nhưng đối với bác mà nói, ý nghĩa của nó không giống bình thường, là viên đá may mắn của bác, từ khi có được nó vận khí của bác bắt đầu tốt dần lên.... Rất nhiều chuyện đều thuận buồm xuôi gió."
Lâm Thế Bưu nâng tinh thạch lên, đưa cho Ôn Dao.
"Dao Dao, cháu đã cứu nhiều người chúng tôi như vậy, bác cũng không có cái gì có thể cho cháu, có lẽ cháu cũng không thiếu cái gì. Tuy vật này không đáng tiền, nhưng giá trị ở ý nghĩa của nó, bác cảm thấy nó có thể mang đến vận may, cho nên hy vọng nó có thể mang đến vận may cho cháu, cho cháu vĩnh viễn bình an!"
Ôn Dao nhìn khối tinh thạch này, Ôn Dao đã xác định qua, chỉ là khối tinh thạch bình thường, không có tính đặc thù gì, về phần hắn nói vận may gì đó, hẳn là chỉ trùng hợp hoặc có tác dụng tâm lý.
Nhìn Ôn Dao dường như muốn từ chối, Lâm Thế Bưu tiếp tục nói: "Dao Dao, bác là thật lòng đấy, cháu cũng không thể làm bác thương tâm nha."
Nghĩ nghĩ, Ôn Dao đưa tay nhận lấy, nhìn thấy Ôn Dao không chút nhăn nhó tiếp nhận đồ vật mình đưa ra, Lâm Thế Bưu thật vui mừng, hắn yêu thích đứa nhỏ có tính tình sảng khoái này!
Hắn ghét nhất người vặn vẹo uốn éo cả buổi, đồ hắn đưa là thành tâm tặng, người nhận sảng khoái nên hắn rất cao hứng.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, căn cứ đến thời gian nhất định sẽ cắt điện, cháu sớm trở về rửa mặt sau đó nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay trở về vội vàng cũng thật mệt mỏi, sáng sớm mai bác đưa các cháu ra ngoài."
Ôn Dao gật gật đầu, một lần nữa gói kỹ tinh thạch, ôm vào trong ngực ra cửa.
Ở lối hành lang nhỏ hướng đến gian phòng, Ôn Dao gặp Lâm Hạo Nhiên đến tìm ba mình.
Nhìn thấy Ôn Dao, quai hàm Lâm Hạo Nhiên phồng lên, cằm nhỏ giương lên, nặng nề hừ một tiếng, khoanh tay vênh váo tự đắc đi về hướng Ôn Dao.
Đến lúc đi đến bên người Ôn Dao, còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ôn Dao, dùng giọng điệu hung dữ nói: "Ta cho mi biết, mi đừng hòng cướp ba của ta, người ba ta thích nhất chính là ta!"
Nhìn tiểu đậu đinh thấp hơn mình nửa cái đầu lại giả bộ như hung thần ác sát uy hiếp mình, Ôn Doa thoáng im lặng, Ôn Dao nhàn nhạt trả về một chữ: "À."
Lâm Hạo Nhiên nhìn thấy bộ dạng đối phương hời hợt như thế, cảm thấy mình bị khinh miệt rồi, bé trừng to mắt, mở miệng lần nữa: "Mi chớ đắc ý, ta đoạt lấy anh Minh, làm anh của ta, mới không cho mi!"
"Ừm, cố gắng lên."
Ôn Da gật gật đầu, đối với lý tưởng vĩ đại của bé tỏ vẻ cổ vũ, sau đó nhấc chân liền đi, đều không nhìn bé thêm một cái.
Lâm Hạo Nhiên bị thái độ không theo lẽ thường của Ôn Dao làm cho ngây ngốc, không phải cô ấy nên ồn ào nháo với mình sao, nói "Tuyệt đối sẽ không giao anh trai lại cho mi" sao?
Lại còn cổ vũ bé? Ôn Dao nhất định không thích anh của mình! Anh Minh thật quá đáng thương, bé nhất định phải đoạt anh ấy về làm anh trai của mình mới được!
Trong lòng Lâm Hạo Nhiên âm thầm thề.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Thế Bưu chuẩn bị cho Ôn Dao một bao lớn đồ ăn mang theo, sau đó tự mình đưa tiễn các cô ra căn cứ.
Tạm biệt Lâm Thế Bưu, Ôn Dao chỉ huy Đại Hoàng tiếp tục tiến lên mục đích của các cô.
Lần này các cô cơ bản đều đi đường núi, trong núi rừng mịt mù không có người ở, cũng không có Zombie gì, nhưng gặp một vài Zombie thú.
So với Zombie, động tác Zombie thú càng thêm linh hoạt, cũng càng hung ác tàn bạo hơn.
Cho dù Zombie hóa hay biến dị, thực lực động thực vật cùng tốc độ tiến hóadường như mạnh hơn con người, cũng không biết đến cuối cùng, con người lại gặp phải khiêu chiến thế nào.
Trên đường đi Ôn Dao đều không cần ra tay, chỉ đi khắp nơi đào thực vật biến dị, có đôi khi cũng thu thập một ít da lông cùng móng vuốt sắc bén của thú biến dị. Mặc kệ gặp phải dạng nguy hiểm thế nào, chuyện chiến đấu đều giao cho Ảnh Điệp cùng bọn Tiểu Tiểu.
Hiệu quả tăng lên rõ rệt đất, thầy của Ôn Dao đã từng nói qua, muốn thực lực tăng lên, vậy càng phải không ngừng chiến đấu, bị đánh nhiều lần hơn, dĩ nhiên lần sau sẽ biết cách tránh né.
Cứ như vậy đi một chút ngừng ngừng thế mà đã qua hai ngày, rốt cuộc các cô đã tiến vào khu vực Trác Sơn.
Để các cô tự mình nghỉ ngơi, Lâm Thế Bưu liền đi ra ngoài, hắn cũng có không ít chuyện cần đi xử lý.
Sau khi Ôn Dao đóng kỹ cửa liền lấy ra thiết b ị thông tin vệ tinh, gọi điện thoại cho Ôn Minh.
Nhưng người nghe lại là Tề Cảnh Huy, Ôn Minh đi ra ngoài làm nhiệm vụ còn chưa trở lại.
Ôn Dao nói bây giờ mình đang ở căn cứ Hoa Trung, cũng nói thoáng qua sự kiện bầy chim biến dị, sau đó lại bị dặn dò một đống chuyện.
"Chim biến dị?"
Sau khi cúp điện thoại Tề Cảnh Huy rơi vào trầm tư, anh còn chưa nhận được tin tức gì cả, có lẽ người ở căn cứ Hoa Trung còn đang loay hoay sứt đầu mẻ trán, không rút được thời gian thông báo cho những căn cứ khác.
Nghĩ nghĩ, anh bấm điện thoại gọi cho căn cứ Hoa Trung bên kia, chuyện này phải nhanh chóng xác nhận, sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc chạng vạng tối, có mấy binh lính đến, còn khiêng đến một rương đồ đạc, chỉ đích danh Ôn Dao, bọn hắn đưa xong đồ đạc cũng không nói nhiều một câu, xoay người rời đi.
Thấy một màn như vậy mọi người ồn ào suy đoán vị cháu gái này của lão đại đến tột cùng có địa vị gì, lại còn có người quân đội đến tặng đồ riêng nữa.
Ôn Dao suy đoán có phải Tề Cảnh Huy nói gì đó hay không, dù sao giữa mấy căn cứ lớn cũng có liên hệ rất mật thiết, nói hết chuyện quan trọng lại rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, sai người đưa đến vài thứ cũng rất có thể đấy.
Ôn Dao mở luôn chiếc rương ra, phát hiện là thịt thú biến dị đã được xử lý tốt, xem hình dạng này, có lẽ là chim biến dị tập kích căn cứ rồi.
Ôn Dao lấy ra một phần cho Lâm Thế Bưu làm bữa tối, còn lại cho Tiểu Tiểu và Đại Hoàng, mỗi ngày ăn tinh hạch cũng sẽ chán đấy, cần được thay đổi khẩu vị.
Buổi tối Lâm Thế Bưu vì hai người Ôn Dao mà chuẩn bị một bữa tối vô cùng phong phú, ngoại trừ thịt thú biến dị Ôn Dao cho, Lâm Thế Bưu còn lấy ra thịt gà thịt vịt đông lạnh vẫn luôn không nỡ ăn, còn có đồ uống, sau khi ăn xong thậm chí còn chuẩn bị chút hoa quả.
Những trái cây này đều là hắn để đội viên hệ mộc nhà mình thúc đẩy sinh trưởng mà thành đấy, bây giờ đa phần dị năng giả đều cấp hai rồi, muốn thúc đẩy nhiều hoa quả như vậy, cũng tốn cả buổi thời gian.
Cả buối tối tâm tình Lâm Hạo Nhiên đều không vui, bé cảm thấy ba mình đối với con nhóc gọi là Ôn Dao kia thật sự quá tốt rồi, bé rất ít khi được ăn đồ ăn ngon như vậy, bình thường tất cả mọi người rất tiết kiệm đấy.
Kết quả lần đầu tiên đãi Ôn Dao đã lấy ra nhiều thứ ngon như thế, đến cùng Ôn Dao tốt đến mức nào chứ?! Bé mới là con ruột của ba mình mà!
Ăn xong bữa tối, Lâm Thế Bưu dẫn Ôn Dao đến thư phòng của hắn, cẩn thận khóa kỹ cánh cửa, Lâm Thế Bưu đi đến đằng sau ngăn tủ, nện cả buổi, mới mở ra két sắt được cất dấu, lấy ra đồ vật được khối vải đỏ bao lại.
Nâng nó lên cẩn thận từng li từng tí để trên bàn sách, Lâm Thế Bưu mời Ôn Dao đến.
"Dao Dao, mau tới đây, đây là bảo bối của bác, cháu xem có thích không."
Đợi đến lúc Ôn Dao đi đến đứng trước bàn sách, Lâm Thế Bưu từ từ mở mảnh vải đỏ ra, lộ ra một khối tinh thạch to cỡ nắm tay, tạo hình kỳ lạ, óng ánh tinh khiết.
Đặc biệt nhất chính là, bên trong tinh thạch này còn có tia hoa văn màu tím nhạt.
Nhìn khối tinh thạch này, Lâm Thế Bưu có chút hoài niệm nói: "Tuy nhìn vẻ ngoài nó có chút bình thường, không khác gì thủy tinh bình thường, ừm, đương nhiên, bác cũng đã xem qua, cũng chỉ là tinh thạch bình thường.
Nhưng đối với bác mà nói, ý nghĩa của nó không giống bình thường, là viên đá may mắn của bác, từ khi có được nó vận khí của bác bắt đầu tốt dần lên.... Rất nhiều chuyện đều thuận buồm xuôi gió."
Lâm Thế Bưu nâng tinh thạch lên, đưa cho Ôn Dao.
"Dao Dao, cháu đã cứu nhiều người chúng tôi như vậy, bác cũng không có cái gì có thể cho cháu, có lẽ cháu cũng không thiếu cái gì. Tuy vật này không đáng tiền, nhưng giá trị ở ý nghĩa của nó, bác cảm thấy nó có thể mang đến vận may, cho nên hy vọng nó có thể mang đến vận may cho cháu, cho cháu vĩnh viễn bình an!"
Ôn Dao nhìn khối tinh thạch này, Ôn Dao đã xác định qua, chỉ là khối tinh thạch bình thường, không có tính đặc thù gì, về phần hắn nói vận may gì đó, hẳn là chỉ trùng hợp hoặc có tác dụng tâm lý.
Nhìn Ôn Dao dường như muốn từ chối, Lâm Thế Bưu tiếp tục nói: "Dao Dao, bác là thật lòng đấy, cháu cũng không thể làm bác thương tâm nha."
Nghĩ nghĩ, Ôn Dao đưa tay nhận lấy, nhìn thấy Ôn Dao không chút nhăn nhó tiếp nhận đồ vật mình đưa ra, Lâm Thế Bưu thật vui mừng, hắn yêu thích đứa nhỏ có tính tình sảng khoái này!
Hắn ghét nhất người vặn vẹo uốn éo cả buổi, đồ hắn đưa là thành tâm tặng, người nhận sảng khoái nên hắn rất cao hứng.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, căn cứ đến thời gian nhất định sẽ cắt điện, cháu sớm trở về rửa mặt sau đó nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay trở về vội vàng cũng thật mệt mỏi, sáng sớm mai bác đưa các cháu ra ngoài."
Ôn Dao gật gật đầu, một lần nữa gói kỹ tinh thạch, ôm vào trong ngực ra cửa.
Ở lối hành lang nhỏ hướng đến gian phòng, Ôn Dao gặp Lâm Hạo Nhiên đến tìm ba mình.
Nhìn thấy Ôn Dao, quai hàm Lâm Hạo Nhiên phồng lên, cằm nhỏ giương lên, nặng nề hừ một tiếng, khoanh tay vênh váo tự đắc đi về hướng Ôn Dao.
Đến lúc đi đến bên người Ôn Dao, còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ôn Dao, dùng giọng điệu hung dữ nói: "Ta cho mi biết, mi đừng hòng cướp ba của ta, người ba ta thích nhất chính là ta!"
Nhìn tiểu đậu đinh thấp hơn mình nửa cái đầu lại giả bộ như hung thần ác sát uy hiếp mình, Ôn Doa thoáng im lặng, Ôn Dao nhàn nhạt trả về một chữ: "À."
Lâm Hạo Nhiên nhìn thấy bộ dạng đối phương hời hợt như thế, cảm thấy mình bị khinh miệt rồi, bé trừng to mắt, mở miệng lần nữa: "Mi chớ đắc ý, ta đoạt lấy anh Minh, làm anh của ta, mới không cho mi!"
"Ừm, cố gắng lên."
Ôn Da gật gật đầu, đối với lý tưởng vĩ đại của bé tỏ vẻ cổ vũ, sau đó nhấc chân liền đi, đều không nhìn bé thêm một cái.
Lâm Hạo Nhiên bị thái độ không theo lẽ thường của Ôn Dao làm cho ngây ngốc, không phải cô ấy nên ồn ào nháo với mình sao, nói "Tuyệt đối sẽ không giao anh trai lại cho mi" sao?
Lại còn cổ vũ bé? Ôn Dao nhất định không thích anh của mình! Anh Minh thật quá đáng thương, bé nhất định phải đoạt anh ấy về làm anh trai của mình mới được!
Trong lòng Lâm Hạo Nhiên âm thầm thề.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Thế Bưu chuẩn bị cho Ôn Dao một bao lớn đồ ăn mang theo, sau đó tự mình đưa tiễn các cô ra căn cứ.
Tạm biệt Lâm Thế Bưu, Ôn Dao chỉ huy Đại Hoàng tiếp tục tiến lên mục đích của các cô.
Lần này các cô cơ bản đều đi đường núi, trong núi rừng mịt mù không có người ở, cũng không có Zombie gì, nhưng gặp một vài Zombie thú.
So với Zombie, động tác Zombie thú càng thêm linh hoạt, cũng càng hung ác tàn bạo hơn.
Cho dù Zombie hóa hay biến dị, thực lực động thực vật cùng tốc độ tiến hóadường như mạnh hơn con người, cũng không biết đến cuối cùng, con người lại gặp phải khiêu chiến thế nào.
Trên đường đi Ôn Dao đều không cần ra tay, chỉ đi khắp nơi đào thực vật biến dị, có đôi khi cũng thu thập một ít da lông cùng móng vuốt sắc bén của thú biến dị. Mặc kệ gặp phải dạng nguy hiểm thế nào, chuyện chiến đấu đều giao cho Ảnh Điệp cùng bọn Tiểu Tiểu.
Hiệu quả tăng lên rõ rệt đất, thầy của Ôn Dao đã từng nói qua, muốn thực lực tăng lên, vậy càng phải không ngừng chiến đấu, bị đánh nhiều lần hơn, dĩ nhiên lần sau sẽ biết cách tránh né.
Cứ như vậy đi một chút ngừng ngừng thế mà đã qua hai ngày, rốt cuộc các cô đã tiến vào khu vực Trác Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.