Chương 425: Tô Tây
Đông Trùng Hạ Uyển
18/09/2021
Tô Tây cắn chặt môi, cô sớm đã đoán được khi cô đi rồi bọn hắn sẽ không giữ bí mật, nhưng cô thật không ngờ bọn hắn có thể nói ra trước mặt tất cả mọi người như vậy!
Ở đây tụ tập nhiều người như vậy, thậm chí còn có binh sĩ các nước khác, có lẽ tin tức này rất nhanh sẽ truyền đến tất cả mọi người.
Hơn nửa năm này cô tự hỏi xem bọn hắn trở thành bạn bè, cũng lợi dụng dị năng của mình giúp đỡ bọn hắn rất nhiều, thật không nghĩ đến khi mình không còn chút tác dụng gì, bọn hắn quay người có thể chọc cho mình một đao như thế!
Người chung quanh dùng ánh mắt mịt mờ không rõ đánh giá Tô Tây, sau lưng Helen có một thiếu nữ tóc dài khiếp sợ quát khẽ nói: "Helen, cô làm sao có thể!"
Lúc trước bọn hắn đã nói cùng nhau giữ bí mật đấy!
Sao có thể bởi vì Tô đi mà vi phạm lời thế!
"A, cô ta đã không phải một thành viên trong đoàn đội chúng ta, cũng không cần phải giữ bí mật!"
Helen cười lạnh một tiếng, ngắm nhìn bốn phía, ý vị sâu xa nói ra: "Có lẽ hiệp hội Siêu Năng Giả của chúng tôi có thành tựu như ngày hôm nay, cũng may mắn nhờ cô ta cho một vài ý kiến, hy vọng Tô Tây ở nước của cô cũng có thể làm ra một phen thành tựu như thế!"
Nói xong câu đó, Helen quay người đi trở về, chỉ để lại câu nói ẩn ý khiến mọi người suy đoán về Tô Tây đến cùng đã nói ra ý kiến gì, có phải liên quan đến dị năng của cô ấy hay không, chẳng lẽ cô đã biết cái gì?
Ôn Minh nhíu mày, cậu liếc nhìn chung quanh, hỏi những người khác đứng cùng Tô Tây: "Các người đã nói cùng đoàn đội các người hết chưa?"
Biết được bọn hắn đều không gặp vấn đề gì, sau đó Ôn Minh bảo bọn hắn trở về thu dọn đồ đạc, đêm nay đến nơi trú quân của bọn họ.
Sau đó để lại sáu binh sĩ chờ bọn hắn ở chỗ này, chính mình cùng binh sĩ còn lại mang theo Tô Tây đi trước.
Tô Tây yên lặng theo sát phía sau Ôn Minh, cô đã không còn tâm tư để ý đủ loại ánh mắt chung quanh, bây giờ cô lo lắng nhất chính là kế tiếp cô phải đối mặt với điều gì đây.
Cô không biết vị trung tá Ôn trẻ tuổi đến quá phận này có thái độ thế nào với mình, có lẽ ở nơi trú quân còn có cấp trên cấp cao hơn quản, không biết bọn hắn sẽ sắp xếp thế nào cho mình.
Nỗi lòng Tô Tây lộn xộn, một hồi nghĩ đến chính mình bị giam lại giúp bọn hắn xem trước tương lai, một hồi lại nghĩ đến chính mình bị nhốt vào trong phòng thí nghiệm bị nghiên cứu, nhưng nhớ đến giấc mộng trước kia, cô lại cảm thấy chính mình nghĩ ngợi nhiều quá.
Suy nghĩ lộn xộn suốt dọc đường, người phía trước dừng lại cô cũng không chú ý đến, thiếu chút nữa đầu đụng vào, cũng may kịp thời phanh chân lại.
Ôn Minh nhỏ giọng nói vài câu với binh sĩ bên người, để hắn đi phân phối những người khác một lần nữa, chuẩn bị lều vải để lát nữa có thêm người đến.
Tiếp đó để binh sĩ qua bên kia gọi La Chính Thanh cùng Ôn Dao vào phòng họp tạm thời, sau đó mang theo Tô Tây xốc lên vải mành lều trại.
Phí Hướng Địch cũng không nghỉ ngơi, hắn vừa đợi Ôn Minh trở về vừa lật xem tài liệu trong tay.
Nghe tiếng vải mành nhấc lên, hắn ngẩng đầu hỏi: "Cụ thể xảy ra chuyện gì? Giải quyết chuyện sao rồi?"
Sau khi hỏi xong mới phát hiện phía sau lưng Ôn Minh còn có một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc cắt ngắn tỉ mỉ, tóc cắt ngang trán che khuất con mắt, làm cho người ta không phân rõ thần sắc.
Sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, nhìn có vẻ không đủ dinh dưỡng.
"Đây là..."
Phí Hướng Địch biết rõ chuyện đêm nay có quan hệ với du học sinh ban ngày tìm đến, nhưng làm sao bây giờ lại mang người trở về.
"Không có chuyện lớn gì, nhưng có chuyện cần phải bàn bạc kỹ càng, tôi đã cho người đi gọi phó bộ trưởng La và Dao Dao rồi, chờ bọn họ đến rồi nói sau."
Phí Hướng Địch hơi buồn bực, gọi La Chính Thanh đến thì hắn hiểu, nhưng gọi Dao Dao đến là chuyện gì xảy ra?
Nhưng hắn cũng không hỏi đến, chỉ là nhìn Tô Tây vô cùng gò bó ngồi ở một bên ghế.
Không bao lâu, La Chính Thanh cùng Ôn Dao đến.
Ôn Minh đi rồi, Ôn Dao cũng không cảm thấy hứng thú với đề nghị của Thor, tự nhiên cũng không lén lút đi qua đó.
Bây giờ anh trai lại phái người đến gọi mình, xem ra là có chuyện gì đó không dễ giải quyết rồi...
Tô Tây vừa thấy Ôn Dao tiến vào, đối với người trước nay chưa từng gặp, Ôn Dao đều có thói quen dùng tinh thần lực quét qua cô ấy một phen, lại thoáng chốc phát hiện cô gái này có chỗ khác biệt.
Ôn Dao có thể cảm giác được tinh thần lực của cô ấy rất cường, thậm chí còn mạnh hơn Ôn Minh một chút, nhưng chấn động tinh thần lực của cô ấy lại rất kỳ quái, cho người ta một loại cảm giác suy yếu.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Mà Tô Tây nhìn thấy Ôn Dao con mắt càng sáng ngời, nhưng rất nhanh cô lại cúi đầu xuống, che lại ánh sáng chợt lóe lên nơi đáy mắt.
"Đã đông đủ người rồi, trung tá Ôn anh có thể nói chuyện xảy ra rồi?"
Ôn Minh gật đầu, kể lại một năm một mười chuyện vừa mới xảy ra, đợi đến lúc nói xong, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Tô Tây.
"Dị năng biết trước à..." La Chính Thanh một tay chống cằm, lại đánh giá Tô Tây một phen, hỏi: "Quả thật dị năng này rất đặc thù, nhưng tôi muốn biết, tiểu thư Tô Tây có thể biết trước đến trình độ nào? Vì sao những người kia không muốn thả cô đi?"
Tô Tây cúi đầu xoắn lấy hai tay, không biết nên trả lời thế nào, mà những người khác cũng rất có kiên nhẫn, cũng không thúc giục, La Chính Thanh còn ấm giọng trấn an nói: "Cô bé, đừng sợ, có cái gì thì nói cái đó, cô đã đến nơi này, chúng tôi cũng không để bất cứ kẻ nào mang cô đi, nhất định sẽ an toàn đưa cô về nước."
Đợi qua một hồi lâu, Tô Tây mới ngẩng đầu nhìn thẳng La Chính Thanh, lúc này bọn hắn mới phát hiện, cô gái trẻ này có một đôi mắt vô cùng sáng ngời, dường như vừa nhìn đã có thể thấy đáy lòng của người khác.
"Thật ra trước tận thế tôi đã có một giấc mơ, cụ thể giấc mơ thế nào tôi không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ được có rất nhiều rất nhiều máu, còn có một vài người bước đi tập tễnh.
Lúc ấy tim tôi đập nhanh không sao hiểu được, muốn về nước, nhưng thời điểm xin nghỉ phép không được thầy phê chuẩn, ngẫm lãi vì một giấc mơ mà trở về nước thì cũng không thể nào nói nổi, tôi cũng đành từ bỏ. Nửa tháng sau, tận thế bạo phát..."
Tô Tây bắt đầu nói về một giấc mộng từ trước tận thế, những người khác cũng không nóng lòng, rất có kiên nhẫn nghe.
Theo như lời Tô Tây nói, ngay từ đầu cô chỉ mơ một vài giấc mộng lộn xộn, thậm chí thức dậy cũng không nhớ rõ, cho dù nhớ rõ cũng loạn, hoàn toàn không biết là cái gì. Ngay từ đầu cô cũng không để ý, thẳng đến sau này cô gặp phải tình cảnh giống hệt giấc mộng, cô mới biết được, thì ra cô mơ thấy chính là chuyện xảy ra trong tương lai.
Cô bắt đầu ý thức cố nhớ lại những giấc mộng kia, thậm chí còn để mình đi nằm mơ, nhưng cô phát hiện như vậy cũng không có bao nhiêu hiệu quả, cô chỉ có thể bị động nằm mơ mà thôi.
Về sau, giấc mộng của cô càng ngày càng rõ ràng, nhưng số lần nằm mơ cũng càng ngày càng ít.
Ngoại trừ mơ, cô cũng không có dị năng gì, thể lực cũng bình thường thôi, có thể vẫn còn sống sót đến bây giờ thậm chí cô còn cảm thấy mình may phước dữ lắm.
Sau này, trong một lần cô rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm được đoàn đội Mike cứu được, lúc ấy còn cứu được hai người nữa, bọn hắn thuận thế giữ lại, trở thành nhân viên hậu cần bên trong đoàn đội.
Vào trước một ngày Mike bọn hắn làm nhiệm vụ, cô thấy được một ít gì đó, đó là lần đầu tiên cô không phải nằm mơ mà thấy được những hình ảnh khác.
Tuy ngắn ngủn chỉ có mấy hình ảnh, nhưng cô nhìn thấy rất rõ ràng.
Ở đây tụ tập nhiều người như vậy, thậm chí còn có binh sĩ các nước khác, có lẽ tin tức này rất nhanh sẽ truyền đến tất cả mọi người.
Hơn nửa năm này cô tự hỏi xem bọn hắn trở thành bạn bè, cũng lợi dụng dị năng của mình giúp đỡ bọn hắn rất nhiều, thật không nghĩ đến khi mình không còn chút tác dụng gì, bọn hắn quay người có thể chọc cho mình một đao như thế!
Người chung quanh dùng ánh mắt mịt mờ không rõ đánh giá Tô Tây, sau lưng Helen có một thiếu nữ tóc dài khiếp sợ quát khẽ nói: "Helen, cô làm sao có thể!"
Lúc trước bọn hắn đã nói cùng nhau giữ bí mật đấy!
Sao có thể bởi vì Tô đi mà vi phạm lời thế!
"A, cô ta đã không phải một thành viên trong đoàn đội chúng ta, cũng không cần phải giữ bí mật!"
Helen cười lạnh một tiếng, ngắm nhìn bốn phía, ý vị sâu xa nói ra: "Có lẽ hiệp hội Siêu Năng Giả của chúng tôi có thành tựu như ngày hôm nay, cũng may mắn nhờ cô ta cho một vài ý kiến, hy vọng Tô Tây ở nước của cô cũng có thể làm ra một phen thành tựu như thế!"
Nói xong câu đó, Helen quay người đi trở về, chỉ để lại câu nói ẩn ý khiến mọi người suy đoán về Tô Tây đến cùng đã nói ra ý kiến gì, có phải liên quan đến dị năng của cô ấy hay không, chẳng lẽ cô đã biết cái gì?
Ôn Minh nhíu mày, cậu liếc nhìn chung quanh, hỏi những người khác đứng cùng Tô Tây: "Các người đã nói cùng đoàn đội các người hết chưa?"
Biết được bọn hắn đều không gặp vấn đề gì, sau đó Ôn Minh bảo bọn hắn trở về thu dọn đồ đạc, đêm nay đến nơi trú quân của bọn họ.
Sau đó để lại sáu binh sĩ chờ bọn hắn ở chỗ này, chính mình cùng binh sĩ còn lại mang theo Tô Tây đi trước.
Tô Tây yên lặng theo sát phía sau Ôn Minh, cô đã không còn tâm tư để ý đủ loại ánh mắt chung quanh, bây giờ cô lo lắng nhất chính là kế tiếp cô phải đối mặt với điều gì đây.
Cô không biết vị trung tá Ôn trẻ tuổi đến quá phận này có thái độ thế nào với mình, có lẽ ở nơi trú quân còn có cấp trên cấp cao hơn quản, không biết bọn hắn sẽ sắp xếp thế nào cho mình.
Nỗi lòng Tô Tây lộn xộn, một hồi nghĩ đến chính mình bị giam lại giúp bọn hắn xem trước tương lai, một hồi lại nghĩ đến chính mình bị nhốt vào trong phòng thí nghiệm bị nghiên cứu, nhưng nhớ đến giấc mộng trước kia, cô lại cảm thấy chính mình nghĩ ngợi nhiều quá.
Suy nghĩ lộn xộn suốt dọc đường, người phía trước dừng lại cô cũng không chú ý đến, thiếu chút nữa đầu đụng vào, cũng may kịp thời phanh chân lại.
Ôn Minh nhỏ giọng nói vài câu với binh sĩ bên người, để hắn đi phân phối những người khác một lần nữa, chuẩn bị lều vải để lát nữa có thêm người đến.
Tiếp đó để binh sĩ qua bên kia gọi La Chính Thanh cùng Ôn Dao vào phòng họp tạm thời, sau đó mang theo Tô Tây xốc lên vải mành lều trại.
Phí Hướng Địch cũng không nghỉ ngơi, hắn vừa đợi Ôn Minh trở về vừa lật xem tài liệu trong tay.
Nghe tiếng vải mành nhấc lên, hắn ngẩng đầu hỏi: "Cụ thể xảy ra chuyện gì? Giải quyết chuyện sao rồi?"
Sau khi hỏi xong mới phát hiện phía sau lưng Ôn Minh còn có một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc cắt ngắn tỉ mỉ, tóc cắt ngang trán che khuất con mắt, làm cho người ta không phân rõ thần sắc.
Sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, nhìn có vẻ không đủ dinh dưỡng.
"Đây là..."
Phí Hướng Địch biết rõ chuyện đêm nay có quan hệ với du học sinh ban ngày tìm đến, nhưng làm sao bây giờ lại mang người trở về.
"Không có chuyện lớn gì, nhưng có chuyện cần phải bàn bạc kỹ càng, tôi đã cho người đi gọi phó bộ trưởng La và Dao Dao rồi, chờ bọn họ đến rồi nói sau."
Phí Hướng Địch hơi buồn bực, gọi La Chính Thanh đến thì hắn hiểu, nhưng gọi Dao Dao đến là chuyện gì xảy ra?
Nhưng hắn cũng không hỏi đến, chỉ là nhìn Tô Tây vô cùng gò bó ngồi ở một bên ghế.
Không bao lâu, La Chính Thanh cùng Ôn Dao đến.
Ôn Minh đi rồi, Ôn Dao cũng không cảm thấy hứng thú với đề nghị của Thor, tự nhiên cũng không lén lút đi qua đó.
Bây giờ anh trai lại phái người đến gọi mình, xem ra là có chuyện gì đó không dễ giải quyết rồi...
Tô Tây vừa thấy Ôn Dao tiến vào, đối với người trước nay chưa từng gặp, Ôn Dao đều có thói quen dùng tinh thần lực quét qua cô ấy một phen, lại thoáng chốc phát hiện cô gái này có chỗ khác biệt.
Ôn Dao có thể cảm giác được tinh thần lực của cô ấy rất cường, thậm chí còn mạnh hơn Ôn Minh một chút, nhưng chấn động tinh thần lực của cô ấy lại rất kỳ quái, cho người ta một loại cảm giác suy yếu.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Mà Tô Tây nhìn thấy Ôn Dao con mắt càng sáng ngời, nhưng rất nhanh cô lại cúi đầu xuống, che lại ánh sáng chợt lóe lên nơi đáy mắt.
"Đã đông đủ người rồi, trung tá Ôn anh có thể nói chuyện xảy ra rồi?"
Ôn Minh gật đầu, kể lại một năm một mười chuyện vừa mới xảy ra, đợi đến lúc nói xong, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Tô Tây.
"Dị năng biết trước à..." La Chính Thanh một tay chống cằm, lại đánh giá Tô Tây một phen, hỏi: "Quả thật dị năng này rất đặc thù, nhưng tôi muốn biết, tiểu thư Tô Tây có thể biết trước đến trình độ nào? Vì sao những người kia không muốn thả cô đi?"
Tô Tây cúi đầu xoắn lấy hai tay, không biết nên trả lời thế nào, mà những người khác cũng rất có kiên nhẫn, cũng không thúc giục, La Chính Thanh còn ấm giọng trấn an nói: "Cô bé, đừng sợ, có cái gì thì nói cái đó, cô đã đến nơi này, chúng tôi cũng không để bất cứ kẻ nào mang cô đi, nhất định sẽ an toàn đưa cô về nước."
Đợi qua một hồi lâu, Tô Tây mới ngẩng đầu nhìn thẳng La Chính Thanh, lúc này bọn hắn mới phát hiện, cô gái trẻ này có một đôi mắt vô cùng sáng ngời, dường như vừa nhìn đã có thể thấy đáy lòng của người khác.
"Thật ra trước tận thế tôi đã có một giấc mơ, cụ thể giấc mơ thế nào tôi không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ được có rất nhiều rất nhiều máu, còn có một vài người bước đi tập tễnh.
Lúc ấy tim tôi đập nhanh không sao hiểu được, muốn về nước, nhưng thời điểm xin nghỉ phép không được thầy phê chuẩn, ngẫm lãi vì một giấc mơ mà trở về nước thì cũng không thể nào nói nổi, tôi cũng đành từ bỏ. Nửa tháng sau, tận thế bạo phát..."
Tô Tây bắt đầu nói về một giấc mộng từ trước tận thế, những người khác cũng không nóng lòng, rất có kiên nhẫn nghe.
Theo như lời Tô Tây nói, ngay từ đầu cô chỉ mơ một vài giấc mộng lộn xộn, thậm chí thức dậy cũng không nhớ rõ, cho dù nhớ rõ cũng loạn, hoàn toàn không biết là cái gì. Ngay từ đầu cô cũng không để ý, thẳng đến sau này cô gặp phải tình cảnh giống hệt giấc mộng, cô mới biết được, thì ra cô mơ thấy chính là chuyện xảy ra trong tương lai.
Cô bắt đầu ý thức cố nhớ lại những giấc mộng kia, thậm chí còn để mình đi nằm mơ, nhưng cô phát hiện như vậy cũng không có bao nhiêu hiệu quả, cô chỉ có thể bị động nằm mơ mà thôi.
Về sau, giấc mộng của cô càng ngày càng rõ ràng, nhưng số lần nằm mơ cũng càng ngày càng ít.
Ngoại trừ mơ, cô cũng không có dị năng gì, thể lực cũng bình thường thôi, có thể vẫn còn sống sót đến bây giờ thậm chí cô còn cảm thấy mình may phước dữ lắm.
Sau này, trong một lần cô rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm được đoàn đội Mike cứu được, lúc ấy còn cứu được hai người nữa, bọn hắn thuận thế giữ lại, trở thành nhân viên hậu cần bên trong đoàn đội.
Vào trước một ngày Mike bọn hắn làm nhiệm vụ, cô thấy được một ít gì đó, đó là lần đầu tiên cô không phải nằm mơ mà thấy được những hình ảnh khác.
Tuy ngắn ngủn chỉ có mấy hình ảnh, nhưng cô nhìn thấy rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.