Chương 90: Xuất phát
Đông Trùng Hạ Uyển
27/08/2021
Lòng Ôn Minh tràn đầy chắc chắn cho rằng cha mẹ sẽ ngăn cản em gái, ai biết bọn họ không chỉ đồng ý, còn muốn cậu trên đường phải chăm sóc em gái cho tốt.
Đây là trong lúc cậu không biết có chuyện gì xảy ra rồi sao? Vì cái gì vốn dĩ cha mẹ nên đứng ở một bên cùng cậu lại "làm phản" như vậy rồi hả?!
Lần này không chỉ ra căn cứ thôi, là ra khỏi tỉnh đấy, rồi đi vào rừng sâu núi thẳm chứ không phải đi dạo ngoại thành nha!
Các người coi như nghĩ đến thế giới hai người cũng không cần bỏ qua em gái như vậy chứ?
Nhìn thấy ánh mắt đầy hoài nghi của Ôn Minh, Ôn Trác chỉ hỏi cậu một câu: "Con cảm thấy con có thể đánh bại Dao Dao sao?"
Không, cậu không xác định, nhưng đây là lý do mang theo cô bé mười mấy tuổi ra ngoài mạo hiểm sao?
Đáng tiếc em gái nói, nếu như không dẫn cô bé đi, thì con bé tự đi. Hắn dám khẳng định, em gái không nói đùa, hơn nữa việc này cô tuyệt đối làm được.
Về phần cha mẹ, cậu đã không muốn quản, dù sao qua nhiều năm như vậy đã thành thói quen rồi, nói không chừng em gái đi theo cậu mới là tốt nhất.
"Các người đây là ẩu tả!" tư lệnh Tề đối với việc dẫn theo hai cô bé đi làm nhiệm vụ biểu thị cự tuyệt.
Nói đùa gì vậy, xem nơi này của hắn là nhà à, ngay cả Ôn minh đi hắn đều cảm thấy có chút lo lắng sẽ thiệt hại, đến lúc đó hai đứa nhỏ gặp chuyện không may, hắn làm sao giao phó cùng Uyển Uyển đây chứ?
"Cái kia... bác Tề, chúng con chỉ đến thông báo với bác, không phải đến xin ý kiến đồng ý, cha mẹ chúng con cũng đồng ý rồi." Nói xong những lời này, Ôn Minh lôi kéo Ôn Dao bỏ chạy, chuyện còn lại giao cho cha mẹ bọn họ nha, dù sao bọn họ đồng ý đấy.
Tề Cảnh Huy sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng, ra cửa liền chuẩn bị đi tìm Ôn Trác.
Tên tiểu bạch kiểm kia làm cha thế nào vậy hả, việc này lại có thể đồng ý, hắn phải nói chuyện đàng hoàng với anh ta! Một! Trận!
Chạng vạng tối, văn phòng căn cứ trưởng.
Triệu Khải Khang xem báo cáo trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, cực lực áp chế lửa giận trong lòng, cắn răng hỏi: "Trước đó không có một chút dấu hiệu?"
"Không có... Không có." Người đàn ông cố gắng nuốt vài ngụm nước miếng: "Trước đó biểu hiện của bọn hắn đều rất bình thường, cũng rất phối hợp, không có khuynh hướng tự sát."
"Vậy cậu nói cho tôi biết vì sao nguyên một đám tự sát hả?!" Triệu Khải Khang nhịn không được quát lên.
Buổi trưa hôm nay, trung ương đã ra kết quả xử lý với chuyện của sở nghiên cứu sinh vật lần này.
Đầu tiên phê bình hung hăng hắn, đưa ra phê bình và cảnh cáo đối với việc hắn sơ sẩy trong cương vị công tác, nếu không phải tận thế, không thể không nói còn phải bị mất chức.
Đồng thời sẽ thông báo cho tất cả căn cứ biết việc này, muốn cho mọi người lấy đó làm gương.
Hơn nữa, căn cứ Hoa Nam nghiên cứu Zombie cùng dị năng tạm thời đình chỉ, trước mắt muốn bọn hắn gửi tư liệu cho căn cứ Hoa Bắc, đồng thời những nghiên cứu viên nghiên cứu trên phương diện này đều chuyển đổi nghiên cứu sang phương hướng khác.
Về sau sở nghiên cứu sinh vật căn cứ Hoa Nam chủ yếu nghiên cứu thú biến dị cùng chuyển đổi năng lượng tinh hạch.
Mà đối với vài tên nghiên cứu viên tham dự chuyện này, bên trên quyết định phạm tội lập công, đợi gặp cái gì giảm xuống.
Kết quả, buổi trưa hôm nay mới thông báo kết quả xử phạt bọn hắn, nhưng chỉ mới mấy giờ, bây giờ nói cho hắn biết mấy tên nghiên cứu viên kia đều tự sát?
Hắn không tin cả ngày nghĩ đến làm thế nào để sống sót vào lúc biết không còn nguy hiểm đến tính mạng còn có thể tự sát.
"Xác định không có người đi vào?"
"Không có!"
"Thế mấy ngày nay có những người nào khác đi qua gặp bọn hắn hay không?"
"Cũng không có... À, có!" Người đàn ông vỗ trán, đột nhiên lớn tiếng nói.
"Ai?" Triệu Khải Khang lập tức hỏi.
"Chính là vài ngày trước tư lệnh Tề cùng một đôi vợ chồng đi vào."
"Chuyện đó đều là chuyện của bao nhiêu ngày trước rồi." Triệu Khải Khang khoát khoát tay, có chút thất vọng: "Hơn nữa lúc ấy không phải các người cũng có mặt ở đó sao, các người lúc ấy có phát hiện có vấn đề gì hay không?"
Người đàn ông lắc đầu, lúc ấy chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản, hỏi xong liền đi ra ngoài, mới chờ đợi hơn mười phút sau, cũng không thấy có gì không đúng.
Triệu Khải Khang đè lên đầu có chút đau nhức, thật muốn vung tay không làm nữa, căn cứ trưởng này quả thật cũng không phải người nào đảm nhiệm cũng được đâu!
Hắn khoát khoát tay, lại để người đàn ông đi về, tùy tiện gọi thư ký Lý đến.
Triệu Khải Khang chống đầu, tuy đôi mắt nhìn chằm chằm vào tài liệu văn bản trên bàn, nhưng hai mắt trống không, rõ ràng không yên lòng.
Đột nhiên, hắn một vỗ bàn, cả người đứng lên, hắn nghĩ tới!
Triệu Khải Khang bắt đầu đi qua đi lại ở văn phòng, hắn làm sao lại quên bây giờ không phải là thế giới bình thường, đây là tận thế, có dị năng đấy, nói không chừng dị năng hệ tinh thần có thể làm được!
Nói như vậy... lúc ấy hiềm nghi của hai vợ chồng kia cũng rất lớn, dù sao bọn họ yêu cầu nghiêm trị những người kia, nếu như không đạt được mục đích, chính mình động thủ cũng rất hợp lý.
Nhưng... Triệu Khải Khang dừng bước lại, lắc đầu.
Được rồi, người đều chết hết, lại tra được chỉ biết càng ngày càng loạn, huống chi hắn còn không có chứng cớ, bây giờ còn có rất nhiều chuyện trọng yếu cần phải làm...
Đột nhiên "Cốc cốc cốc" truyền đến ba tiếng gõ cửa rất nhỏ, cắt đứt mạch suy nghĩ của Triệu Khải Khang.
"Vào đi."
"Căn cứ trưởng, ngài tìm tôi có việc?" thư ký Lý đẩy cửa ra, đi đến trước bàn làm việc khom người hỏi.
Triệu Khải Khang không nói gì, chỉ là cẩn thận dò xét hắn từ đầu đến chân một lần, bầu không khí yên tĩnh khiến thư ký Lý không được tự nhiên xê dịch chân.
"Lý Thành à, cậu đi theo tôi đã bao lâu?" Triệu Khải Khang ngồi xuống ghế, tùy ý hỏi thăm.
"Từ lúc ngài đảm đương chức thị trưởng thành phố Cát Dương, đến bây giờ cũng đã tám năm rồi."
"Thế tôi đối với cậu?"
"Rất tốt, ngài đối với tôi vẫn luôn dốc sức bồi dưỡng, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."
"Ừ... hy vọng cậu cần phải nhớ kỹ những lời này." Triệu Khải Khang gật gật đầu: "Được rồi, cậu gọi Tiểu Lưu đến đây, tôi có việc phân phó cho hắn."
Nhìn vẻ mặt hắn dường như khó hiểu, trong lòng Triệu Khải Khang thở dài, mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng không ít chứng cứ cuối cùng mơ hồ đều chỉ về hướng Lý Thành.
Hắn rất khó tin tưởng thư ký theo hắn nhiều năm như vậy lại có thể sau lưng hắn làm những chuyện trái lương tâm như vậy, hi vọng hắn ta chỉ là nhất thời lạc lối, đi lầm đường, hắn cho hắn ta một cơ hội cuối cùng...
Sau khi thư ký Lý đi ra văn phòng, sắc mặt lập tức trầm xuống, lão già này, quả nhiên đã hoài nghi hắn rồi, đây là muốn bồi dưỡng người một lần nữa rồi sao?
Xem ra phải tìm một cơ hội để cho hắn sớm nghỉ ngơi thật tốt mới được...
Ngày hôm sau, bầu trời có chút sáng, đám binh sĩ đã bắt đầu rời giường huấn luyện rồi.
Mà quân đội đi ra ngoài hôm nay, đã có không ít xe vận tải quân đội ngừng trước cổng căn cứ, đám binh sĩ mặc trang phục ngụy trang sắp xếp đội ngũ chỉnh tề theo thứ tự lên xe.
Hiện trường bận rộn như thế lại không phát ra bao nhiêu âm thanh ồn ào, tất cả mọi người đều yên tĩnh mà trầm mặc đấy.
Mấy người Ôn Doa và Ôn Minh ngồi ở trong một chiếc xe việt dã quân đội, bởi vì thân hình Tiểu Tiểu quá to lớn chỉ có thể ngồi cùng với đại bình đã thành lập nên tình cách mạng hữu nghị trong một chiếc xe vận tải phía sau.
Sau khi kiểm kê xong nhân số, xe tất cả đều đã sẵn sàng, cổng lớn từ từ mở ra, từng chiếc xe theo thứ tự chạy nhanh ra ngoài.
Nhìn chiếc xe quân sự cuối cùng biến mất trước mắt, Tề Cảnh Huy thở dài, nhiệm vụ lần này cũng không biết có bao nhiêu người có thể sống sót trở về.
Hắn đã làm tất cả những gì mình có thể làm rồi, bây giờ chỉ có thể xem chính bọn họ thôi.
Hạ Uyển đợi đến lúc cổng đóng lại mới rời khỏi, trước khi đi cũng chưa tình nhìn qua Ôn Trác, tuy anh thuyết phục cô con cái có thực lực là lúc cần buông tay, tôn trọng lựa chọn của bọn nhỏ, nhưng bây giờ chị còn rất tức giận, cho đến khi hai đứa nhỏ trở về, anh đừng hòng tiến vào phòng!
Đây là trong lúc cậu không biết có chuyện gì xảy ra rồi sao? Vì cái gì vốn dĩ cha mẹ nên đứng ở một bên cùng cậu lại "làm phản" như vậy rồi hả?!
Lần này không chỉ ra căn cứ thôi, là ra khỏi tỉnh đấy, rồi đi vào rừng sâu núi thẳm chứ không phải đi dạo ngoại thành nha!
Các người coi như nghĩ đến thế giới hai người cũng không cần bỏ qua em gái như vậy chứ?
Nhìn thấy ánh mắt đầy hoài nghi của Ôn Minh, Ôn Trác chỉ hỏi cậu một câu: "Con cảm thấy con có thể đánh bại Dao Dao sao?"
Không, cậu không xác định, nhưng đây là lý do mang theo cô bé mười mấy tuổi ra ngoài mạo hiểm sao?
Đáng tiếc em gái nói, nếu như không dẫn cô bé đi, thì con bé tự đi. Hắn dám khẳng định, em gái không nói đùa, hơn nữa việc này cô tuyệt đối làm được.
Về phần cha mẹ, cậu đã không muốn quản, dù sao qua nhiều năm như vậy đã thành thói quen rồi, nói không chừng em gái đi theo cậu mới là tốt nhất.
"Các người đây là ẩu tả!" tư lệnh Tề đối với việc dẫn theo hai cô bé đi làm nhiệm vụ biểu thị cự tuyệt.
Nói đùa gì vậy, xem nơi này của hắn là nhà à, ngay cả Ôn minh đi hắn đều cảm thấy có chút lo lắng sẽ thiệt hại, đến lúc đó hai đứa nhỏ gặp chuyện không may, hắn làm sao giao phó cùng Uyển Uyển đây chứ?
"Cái kia... bác Tề, chúng con chỉ đến thông báo với bác, không phải đến xin ý kiến đồng ý, cha mẹ chúng con cũng đồng ý rồi." Nói xong những lời này, Ôn Minh lôi kéo Ôn Dao bỏ chạy, chuyện còn lại giao cho cha mẹ bọn họ nha, dù sao bọn họ đồng ý đấy.
Tề Cảnh Huy sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng, ra cửa liền chuẩn bị đi tìm Ôn Trác.
Tên tiểu bạch kiểm kia làm cha thế nào vậy hả, việc này lại có thể đồng ý, hắn phải nói chuyện đàng hoàng với anh ta! Một! Trận!
Chạng vạng tối, văn phòng căn cứ trưởng.
Triệu Khải Khang xem báo cáo trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, cực lực áp chế lửa giận trong lòng, cắn răng hỏi: "Trước đó không có một chút dấu hiệu?"
"Không có... Không có." Người đàn ông cố gắng nuốt vài ngụm nước miếng: "Trước đó biểu hiện của bọn hắn đều rất bình thường, cũng rất phối hợp, không có khuynh hướng tự sát."
"Vậy cậu nói cho tôi biết vì sao nguyên một đám tự sát hả?!" Triệu Khải Khang nhịn không được quát lên.
Buổi trưa hôm nay, trung ương đã ra kết quả xử lý với chuyện của sở nghiên cứu sinh vật lần này.
Đầu tiên phê bình hung hăng hắn, đưa ra phê bình và cảnh cáo đối với việc hắn sơ sẩy trong cương vị công tác, nếu không phải tận thế, không thể không nói còn phải bị mất chức.
Đồng thời sẽ thông báo cho tất cả căn cứ biết việc này, muốn cho mọi người lấy đó làm gương.
Hơn nữa, căn cứ Hoa Nam nghiên cứu Zombie cùng dị năng tạm thời đình chỉ, trước mắt muốn bọn hắn gửi tư liệu cho căn cứ Hoa Bắc, đồng thời những nghiên cứu viên nghiên cứu trên phương diện này đều chuyển đổi nghiên cứu sang phương hướng khác.
Về sau sở nghiên cứu sinh vật căn cứ Hoa Nam chủ yếu nghiên cứu thú biến dị cùng chuyển đổi năng lượng tinh hạch.
Mà đối với vài tên nghiên cứu viên tham dự chuyện này, bên trên quyết định phạm tội lập công, đợi gặp cái gì giảm xuống.
Kết quả, buổi trưa hôm nay mới thông báo kết quả xử phạt bọn hắn, nhưng chỉ mới mấy giờ, bây giờ nói cho hắn biết mấy tên nghiên cứu viên kia đều tự sát?
Hắn không tin cả ngày nghĩ đến làm thế nào để sống sót vào lúc biết không còn nguy hiểm đến tính mạng còn có thể tự sát.
"Xác định không có người đi vào?"
"Không có!"
"Thế mấy ngày nay có những người nào khác đi qua gặp bọn hắn hay không?"
"Cũng không có... À, có!" Người đàn ông vỗ trán, đột nhiên lớn tiếng nói.
"Ai?" Triệu Khải Khang lập tức hỏi.
"Chính là vài ngày trước tư lệnh Tề cùng một đôi vợ chồng đi vào."
"Chuyện đó đều là chuyện của bao nhiêu ngày trước rồi." Triệu Khải Khang khoát khoát tay, có chút thất vọng: "Hơn nữa lúc ấy không phải các người cũng có mặt ở đó sao, các người lúc ấy có phát hiện có vấn đề gì hay không?"
Người đàn ông lắc đầu, lúc ấy chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản, hỏi xong liền đi ra ngoài, mới chờ đợi hơn mười phút sau, cũng không thấy có gì không đúng.
Triệu Khải Khang đè lên đầu có chút đau nhức, thật muốn vung tay không làm nữa, căn cứ trưởng này quả thật cũng không phải người nào đảm nhiệm cũng được đâu!
Hắn khoát khoát tay, lại để người đàn ông đi về, tùy tiện gọi thư ký Lý đến.
Triệu Khải Khang chống đầu, tuy đôi mắt nhìn chằm chằm vào tài liệu văn bản trên bàn, nhưng hai mắt trống không, rõ ràng không yên lòng.
Đột nhiên, hắn một vỗ bàn, cả người đứng lên, hắn nghĩ tới!
Triệu Khải Khang bắt đầu đi qua đi lại ở văn phòng, hắn làm sao lại quên bây giờ không phải là thế giới bình thường, đây là tận thế, có dị năng đấy, nói không chừng dị năng hệ tinh thần có thể làm được!
Nói như vậy... lúc ấy hiềm nghi của hai vợ chồng kia cũng rất lớn, dù sao bọn họ yêu cầu nghiêm trị những người kia, nếu như không đạt được mục đích, chính mình động thủ cũng rất hợp lý.
Nhưng... Triệu Khải Khang dừng bước lại, lắc đầu.
Được rồi, người đều chết hết, lại tra được chỉ biết càng ngày càng loạn, huống chi hắn còn không có chứng cớ, bây giờ còn có rất nhiều chuyện trọng yếu cần phải làm...
Đột nhiên "Cốc cốc cốc" truyền đến ba tiếng gõ cửa rất nhỏ, cắt đứt mạch suy nghĩ của Triệu Khải Khang.
"Vào đi."
"Căn cứ trưởng, ngài tìm tôi có việc?" thư ký Lý đẩy cửa ra, đi đến trước bàn làm việc khom người hỏi.
Triệu Khải Khang không nói gì, chỉ là cẩn thận dò xét hắn từ đầu đến chân một lần, bầu không khí yên tĩnh khiến thư ký Lý không được tự nhiên xê dịch chân.
"Lý Thành à, cậu đi theo tôi đã bao lâu?" Triệu Khải Khang ngồi xuống ghế, tùy ý hỏi thăm.
"Từ lúc ngài đảm đương chức thị trưởng thành phố Cát Dương, đến bây giờ cũng đã tám năm rồi."
"Thế tôi đối với cậu?"
"Rất tốt, ngài đối với tôi vẫn luôn dốc sức bồi dưỡng, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."
"Ừ... hy vọng cậu cần phải nhớ kỹ những lời này." Triệu Khải Khang gật gật đầu: "Được rồi, cậu gọi Tiểu Lưu đến đây, tôi có việc phân phó cho hắn."
Nhìn vẻ mặt hắn dường như khó hiểu, trong lòng Triệu Khải Khang thở dài, mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng không ít chứng cứ cuối cùng mơ hồ đều chỉ về hướng Lý Thành.
Hắn rất khó tin tưởng thư ký theo hắn nhiều năm như vậy lại có thể sau lưng hắn làm những chuyện trái lương tâm như vậy, hi vọng hắn ta chỉ là nhất thời lạc lối, đi lầm đường, hắn cho hắn ta một cơ hội cuối cùng...
Sau khi thư ký Lý đi ra văn phòng, sắc mặt lập tức trầm xuống, lão già này, quả nhiên đã hoài nghi hắn rồi, đây là muốn bồi dưỡng người một lần nữa rồi sao?
Xem ra phải tìm một cơ hội để cho hắn sớm nghỉ ngơi thật tốt mới được...
Ngày hôm sau, bầu trời có chút sáng, đám binh sĩ đã bắt đầu rời giường huấn luyện rồi.
Mà quân đội đi ra ngoài hôm nay, đã có không ít xe vận tải quân đội ngừng trước cổng căn cứ, đám binh sĩ mặc trang phục ngụy trang sắp xếp đội ngũ chỉnh tề theo thứ tự lên xe.
Hiện trường bận rộn như thế lại không phát ra bao nhiêu âm thanh ồn ào, tất cả mọi người đều yên tĩnh mà trầm mặc đấy.
Mấy người Ôn Doa và Ôn Minh ngồi ở trong một chiếc xe việt dã quân đội, bởi vì thân hình Tiểu Tiểu quá to lớn chỉ có thể ngồi cùng với đại bình đã thành lập nên tình cách mạng hữu nghị trong một chiếc xe vận tải phía sau.
Sau khi kiểm kê xong nhân số, xe tất cả đều đã sẵn sàng, cổng lớn từ từ mở ra, từng chiếc xe theo thứ tự chạy nhanh ra ngoài.
Nhìn chiếc xe quân sự cuối cùng biến mất trước mắt, Tề Cảnh Huy thở dài, nhiệm vụ lần này cũng không biết có bao nhiêu người có thể sống sót trở về.
Hắn đã làm tất cả những gì mình có thể làm rồi, bây giờ chỉ có thể xem chính bọn họ thôi.
Hạ Uyển đợi đến lúc cổng đóng lại mới rời khỏi, trước khi đi cũng chưa tình nhìn qua Ôn Trác, tuy anh thuyết phục cô con cái có thực lực là lúc cần buông tay, tôn trọng lựa chọn của bọn nhỏ, nhưng bây giờ chị còn rất tức giận, cho đến khi hai đứa nhỏ trở về, anh đừng hòng tiến vào phòng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.