Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 234: Điều chỉnh kế hoạch

Nhạn Quá Thanh Thiên

11/08/2020

Edit: Yến Phi Ly

Tường phòng ngự bên trong của căn cứ dài chừng 12-13 km, tuy rằng Nam Thiệu nghĩ tới việc dùng lực sinh mệnh của thú biến dị để bù lại phần dị năng không đủ của hắn nhưng dù hắn có năng lực một phút đồng hồ thúc đẩy thực vật biến dị trong phạm vi 40-50m thì muốn phủ kín quanh tường tối thiểu cũng cần năm giờ. Nếu muốn lá chắn thực vật này phát triển dày rộng thì thời gian cần càng phải gia tăng gấp bội. Huống chi, bắt sống thú biến dị và hút lực sinh mệnh rồi lan tỏa chúng ra đều cần thời gian, nhất là khi đám thú biến dị ban đầu còn ngốc nghếch lao vào nơi này, nhưng sau đó liền dần dần không dám bén mảng về đây nữa, bất kể nhóm Trương Dịch trêu chọc dụ dỗ thế nào thì cũng không mắc mưu.

Phàm là nơi Nam Thiệu bước qua, trừ thực vật biến dị đang vươn mình mạnh mẽ thì đều trở thành nơi vắng bóng thú biến dị, chỉ còn ngẫu nhiên vài con zombie xông tới mà thôi. Vì thế, áp lực đè lên vai mọi người không khỏi liền tăng lớn. Năm người tài giỏi được điều lại đây hỗ trợ đành phải chia nhau tới nơi khác, dù sao bên này cũng không cần dùng tới bọn họ nữa. Về phần bắt giữ thú biến dị thì phải trả cái giá quá lớn, căn cứ vào việc thử nghiệm vài lượt mà chết mấy người liền bị mọi người quyết đoán từ bỏ. May mà tường phòng ngự mới đã được xây lên sơ bộ,  kết quả xấu nhất chẳng qua là bức tường bên ngoài sụp đổ hoàn toàn, tất cả mọi người phải lui vào trong mà thôi. Có lẽ tình huống sẽ không cải thiện rõ rệt, nhưng bấy nhiêu hẳn cũng đủ để bọn họ nghĩ biện pháp khác.

“Mọi người bỏ nơi mình đang phụ trách, hợp sức lại đề cao thực vật biến dị bên khu tây!” Những người đứng đầu căn cứ sau khi xem xét tiến độ mọi người gieo trồng thực vật và bàn bạc khẩn cấp đã đưa ra mệnh lệnh này.

Căn cứ xây dựng theo dạng hình vuông, thay vì tiêu phí thời gian và sức lực miễn cưỡng khiến cho thực vật biến dị bao quanh một vòng tường phòng ngự nhưng bởi vì mật độ quá mỏng manh mà không thể hiện được hết tác dụng, chi bằng tập trung gieo trồng tại một mặt với diện tích đủ lớn để không cho phép bất cứ zombie hay thú biến dị nào thông qua. Như vậy ít nhất bọn họ có thể tiết kiệm được lực lượng ở một mặt, dốc toàn sức phòng thủ ba mặt tường còn lại, ngay cả tường phòng ngự cũng có thể gấp rút năng cao ở ba mặt khác trước. Phía tây chính là nơi Nam Thiệu đang đứng, nơi này không chỉ thực vật biến dị mọc tốt nhất mà thú biến dị tấn công cũng ít nhất, người dị năng hệ mộc qua đó sẽ được đảm bảo an toàn phần nào, bớt đi số cao thủ phải bảo vệ họ để đi chiến đấu với thú biến dị ở các nơi khác.

“Như vậy cũng tốt.” Nghe được chỉ lệnh này, Nam Thiệu thản nhiên nói. Lúc này hắn đã thúc đẩy hơn 1km thực vật biến dị, tiêu phí hơn hai giờ, thời gian nhiều hơn dự tính mấy lần. Hắn biết dù mình có ba đầu sáu tay cũng không thể hoàn thiện lá chắn phòng ngự trước khi bức tường bên ngoài triệt để mất đi tác dụng. Huống chi lúc này đã không có nhiều thú biến dị cho hắn mượn lực nữa, hắn vừa đang hấp thu tinh hạch mà căn cứ cung cấp, lại cũng đang tiêu hao lực sinh mệnh của chính mình. Không cần nhìn Nam Thiệu cũng biết lớp giáp kiến trên mặt đã xuất hiện.

“A Thiệu, em sao rồi?” Trương Dịch nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì lo lắng, cơ hồ muốn buông ra lời bảo hắn đừng cố sức như vậy nữa.

“Không sao đâu.” Nam Thiệu lắc đầu, rồi sau đó mỉm cười và bổ sung một câu: “Anh đừng chê em xấu là được.”

Đến nước này hắn đã không thể cất giữ thực lực được nữa. Nam Thiệu rất rõ ràng nếu như toàn bộ căn cứ bị nhấn chìm thì Trương Dịch sẽ đau khổ thế nào. Hơn nữa loại khó chịu này sẽ không chỉ là một ngày hai ngày, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống trong tương lai của họ. Đừng nói là Trương Dịch, ngay cả kẻ lãnh đạm như hắn e rằng cũng chịu không nổi khi khung cảnh tang thương bi tráng kia xuất hiện trước mắt. Thay vì để đến khi đó phải tự trách, chi bằng hiện tại cố gắng dốc toàn lực, như vậy mặc kệ kết quả thế nào thì hắn cũng không thẹn với lương tâm.

Trương Dịch sờ lên lớp giáp kiến đen sáng bóng trên mặt Nam Thiệu, mỉm cười rồi nói nhỏ một câu: “Anh muốn chúng ta cùng nhau sống sót.” Mặc kệ em biến thành dáng vẻ thế nào, mặc kệ thế giới này tàn lụi ra sao, mặc kệ có thể cứu được căn cứ hay không, nhất định phải giữ gìn chính mình.

“Cưng à, anh đừng quyến rũ em. Nơi này thật sự không phải địa điểm tốt đâu.” Nam Thiệu bất đắc dĩ thở dài, hắn sợ nhất cũng hưởng thụ nhất cách mà Trương Dịch thân mật, dịu dàng nỉ non với hắn những lời từ đáy lòng như vậy, nghe thấy sẽ chỉ khiến Nam Thiệu hận không thể trực tiếp đè người kia xuống bừa bãi âu yếm khát cầu mà thôi. Nhưng mỗi lần hắn đều chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Anh qua điều chỉnh những người dị năng hệ mộc khác thay em đi, bảo bọn họ đề cao thực vật biến dị sát bên chân tường bảo vệ, phía bên ngoài giao cho em. Nhớ chú ý an toàn!” Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu Nam Thiệu trong khoảnh khắc trở nên cực kỳ ôn nhu.

Nghe thấy câu hắn nói phía trước, Trương Dịch đầu tiên là ngạc nhiên rồi sau đó vừa bực mình lại vừa buồn cười cong ngón tay cốc đầu hắn một cái. Sau đó mới xoay người nhanh chóng đi làm chuyện hắn yêu cầu. Tuy rằng ngay cả zombie biến dị đều không quá vui lòng kề cận Nam Thiệu, nhưng chung quy anh sẽ chẳng bao giờ có thể hoàn toàn yên tâm, tất nhiên là sớm lo liệu xong xuôi thì có thể sớm trở về giúp hắn.



Mãi đến khi Trương Dịch đi xa, Nam Thiệu mới nâng tay lên sờ sờ mặt mình, lại nhìn về hướng đám thú biến dị xa xa chẳng hề có ý định tiến về chỗ hắn thì thầm thở dài một tiếng, có lẽ rất nhanh thôi cả khuôn mặt hắn sẽ biến thành hình kiến. Cho đến lúc ấy chẳng rõ tính tình hắn còn có thể khống chế được không nữa. Nếu thật sự không được thì trước khi khôi phục lý trí phải lo cách xa A Dịch một chút mới được.

“Chậc, hóa ra sau khi dị hoá trông cậu thế này à.” Đúng lúc này, một giọng nói không quá khiến người ta yêu thích đột nhiên vang lên bên tai, Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên xuất hiện ngay trước mặt. Nhìn thấy Nam Thiệu hóa kiến non nửa, Tống Nghiễn tức thì cảm thấy mình khi dị hoá kỳ thật cũng không quá khiến người ta khó tiếp nhận.

“Anh Thiệu.” Lý Mộ Nhiên cười lúng túng sau đó vẽ rắn thêm chân bổ sung một câu: “Đẹp trai quá đi.” Cô không xác định Nam Thiệu có thích người khác thấy một mặt này của hắn hay không, dù sao Tống Nghiễn rất không thích, cho nên trước tiên cứ nói lời dễ nghe đi đã.

Hóa ra sau khi cô mang người trở về liền bị Tống Nghiễn xách cổ đi giết zombie. Kết quả trong lúc nghỉ ngơi cô theo thói quen dùng tinh thần lực quét qua tình hình của căn cứ thì phát hiện tường phòng ngự bên ngoài sụp đổ nhiều chỗ, không ít thú biến dị và zombie đã xâm nhập căn cứ, tức thì cô bị dọa sợ. Sau khi thông báo cho Tống Nghiễn, hắn hỏi rất cụ thể cẩn thận về tiến độ phát triển của rừng thực vật biến dị, tiếp đó liền bảo cô đưa hắn đến nơi này. May mà lúc trước cô đã lưu lại hai lần sử dụng dị năng, không nghĩ đến nhanh như vậy liền cần tới.

“Đã đến thì đi bắt mấy con thú biến dị lại đây đi. Phải sống.” Mí mắt Nam Thiệu không hề động đậy, chỉ thản nhiên yêu cầu. Những lời này tất nhiên nói với Tống Nghiễn, sau đó hắn quay qua bên cạnh, “Mộ Nhiên, nếu dị năng của em còn có thể sử dụng thì tốt nhất nên về đi.” Nếu như bị cấp cao của căn cứ hoặc là người Tân Giáo nhìn thấy cô thì trong tình trạng hiện tại ai cũng không dám cam đoan sẽ phát sinh chuyện gì.

Lý Mộ Nhiên cào cào mớ tóc ngắn khô khốc rối loạn vì thiếu dinh dưỡng, không tự chủ được nhìn qua bên Tống Nghiễn, nhỏ giọng nói: “Em còn có thể đi một lần. Có cần em ở lại không, ngộ nhỡ có chuyện gì thì cũng có thể mang mấy anh đi.” Còn những người khác, cô chỉ đành nói xin lỗi.

“Không cần, hôm nay căn cứ còn chưa xong đời đâu.” Nam Thiệu lắc đầu, trong giọng nói để lộ ra vẻ tự tin mạnh mẽ. Vốn dĩ hắn cũng chưa nắm chắc, thế nhưng khi Tống Nghiễn xuất hiện hắn liền biết sẽ không có vấn đề gì.

“Em đi đi. Trực tiếp về doanh trại ngủ một giấc sau đó tới đón tụi anh.” Tống Nghiễn cũng đồng ý, giọng điệu khó được dịu dàng vô cùng.

Lý Mộ Nhiên cũng không phải người lằng nhằng dây dưa, cô biết bất kể là Nam Thiệu hay Tống Nghiễn đều không phải người mình có thể bận tâm, về phần Trương Dịch, có Nam Thiệu ở đây thì an toàn của anh hẳn sẽ không sao, cô ở lại chỉ gây thêm liên lụy thôi, vì thế gật gật đầu nói: “Vậy em về nhé.” Vừa nói, ánh mắt lại nhìn khắp nơi, hiển nhiên là không định lãng phí sáu suất trở về.

Thế nhưng cô lại bị một bàn tay của Tống Nghiễn vỗ nhẹ lên lưng, giọng hắn không vui thúc giục: “Còn không mau đi, lần này không cho phép đưa theo bất kì ai.”

Lý Mộ Nhiên cảm thấy đáng tiếc, nhưng cô hiểu rõ không có Vân Hạo giúp thu nạp người bị thương thì cô hoàn toàn không thể lẳng lặng dẫn người đi. Người khác cũng không nhất định sẽ tin tưởng cô, đến lúc đó một khi bị phát giác, tất nhiên sẽ gây ra rối loạn. Bởi vậy mặc dù trong lòng cô không nỡ nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ.

Đợi Lý Mộ Nhiên biến mất, Tống Nghiễn lập tức bước nhanh về phía thú biến dị tập trung đông nhất, không qua bao lâu hắn đã kéo hai con rắn to chuyên phá hư bộ rễ của thực vật biến dị trở về, ném cho Nam Thiệu.

“Không tồi.” Nam Thiệu ném tinh hạch đi, mỗi tay bắt lấy một con, vô cùng hài lòng với tốc độ của đối phương.

Tống Nghiễn khoanh tay đứng tại chỗ quan sát quá trình hắn hút đi lực sinh mệnh của rắn và  thúc đẩy thực vật biến dị, sờ sờ cằm nhận xét: “Thực vật cậu nuôi trồng hình như hung tàn hơn hẳn, cũng có linh tính hơn.” Vừa rồi hắn vừa thử đi qua, chú ý đến mảnh rừng biến dị này đối xử với bất cứ sinh vật, zombie, thú biến dị, thậm chí người tiến vào phạm vi của chúng đều rất thô bạo, đến khi mục tiêu hóa thành một bãi thịt nát trở thành phân bón thì mới chịu ngừng. Thế nhưng, đối với thứ khiến chúng cảm thấy bị uy hiếp như Tống Nghiễn thì chúng lại lập tức nhường ra một con đường. Cái kiểu mềm nắn rắn buông này quả thực… giống hệt con dế béo Ú Ú kia như khuôn đúc!



“Thế à? Tôi không chú ý.” Nam Thiệu biểu hiện rất lãnh đạm, nhìn qua dường như chẳng hề quan tâm thực vật biến dị mình gieo trồng sẽ biến thành bộ dạng gì, chỉ cần có thể ngăn chặn phần lớn thú biến dị và zombie là đã xem như không uổng phí tâm sức.

“Cậu thay đổi không ít.” Tống Nghiễn cũng chẳng để tâm, đột ngột bỏ lại một câu như vậy liền tiếp tục đi làm chuyện của mình. Về phần Nam Thiệu có thay đổi hay không thì thật ra chẳng liên quan tới hắn, hắn chỉ là cảm thán vài câu mà thôi. Chung quy trước kia tuy trên mặt Nam Thiệu thường xuyên treo nụ cười tao nhã giống như một chàng quân tử, nhưng lại có vẻ dối trá khiến Tống Nghiễn chán ghét, hiện tại ít nhất Nam Thiệu đã xé bỏ lớp mặt nạ này đi và lẽ hiển nhiên là đối mặt với một người chân thật luôn thoải mái hơn rất nhiều.

“Thay đổi sao?” Nam Thiệu thấp giọng lẩm bẩm, rồi sau đó nhún nhún vai, quẳng mấy lời này ra khỏi đầu. Hoặc là nên nói thật ra hắn hiểu rất rõ điểm này cho nên mới có thể không để ý, bởi vì hắn tin tưởng, Trương Dịch tuyệt đối sẽ không thích Nam Thiệu xưa kia.

“Thay đổi gì cơ?” Trương Dịch vừa trở về, đúng lúc nghe được lời hắn nói, không khỏi tò mò hỏi.

Nhìn thấy anh, Nam Thiệu lập tức lộ ra nụ cười tươi, “Tống nhị đến đây, cậu ấy có thể giúp em bắt thú biến dị. Theo lời cậu ấy bảo thì thực vật em trồng có vẻ hơi khác, hình như hung bạo hơn đôi chút.” Còn câu Tống Nghiễn bảo hắn đã thay đổi thì hoàn toàn không cần phải nhắc tới. Chuyện đã qua thì cứ khiến cho nó bị bụi thời gian chôn vùi đi.

“Tống Nghiễn sao? Quá tốt rồi.” Trương Dịch cảm thấy vui mừng bởi vì anh từng chứng kiến năng lực của Tống Nghiễn, có đối phương ra tay, Nam Thiệu hẳn là sẽ thoải mái hơn nhiều. “Mộ Nhiên đâu rồi?”

“Em ấy về rồi. Em ấy ở lại đây sẽ không an toàn…”

Giữa lúc tán gẫu, Nam Thiệu đã đi về phía trước hơn 200m, Tống Nghiễn lại xuất hiện, trên tay hắn xách theo hai con thú biến dị, dưới cánh tay cắp hai con, toàn là loại thú sẽ tạo ra nguy hại cho cánh rừng. Trương Dịch nhìn thấy bèn bước lên hỗ trợ, vào lúc anh đón nhận hai con thú bị đánh choáng thì không khỏi chú ý đến cánh tay đầy vẩy lân và móng tay đen sắc nhọn của Tống Nghiễn.

“Thấy qua rồi, không kỳ quái đâu nhỉ.” Tống Nghiễn lạnh lùng nói, ánh mắt lại hướng về phía Nam Thiệu đã hóa kiến phân nửa, ý tứ là đừng có ngạc nhiên, người đàn ông của anh cũng không phải đang hóa thú đó sao. Nếu muốn bắt sống thú biến dị thì hắn không thể không giải phóng lệ khí trong cơ thể, để thân thể hóa thú tăng cường thực lực, may mà người vẫn duy trì được lý trí, chỉ là cách nói chuyện không dễ nghe.

“Không có gì quái lạ cả.” Trương Dịch cười đáp lại Tống Nghiễn thật sự nghiêm túc. Không những anh từng nghe Nam Thiệu nhắc qua tính tình người dị hóa thú có lẽ sẽ quái gở hung bạo, tốt nhất đừng nên trêu chọc, mà còn bởi vì chính từ thâm tâm anh cũng sẽ không dùng ánh mắt khác để đối đãi bọn họ. Dù sao tận thế ập đến đã khiến con người biến hóa quá nhiều, giờ có thêm một loại thì có lẽ cũng chẳng còn gì phải kinh ngạc.

Tống Nghiễn cẩn thận đánh giá hai mắt Trương Dịch, khi nhận thấy trong mắt anh toát ra sự chân thành thì mới gật gật đầu, ném thú biến dị tới trước mặt Nam Thiệu rồi xoay người bỏ đi.

“A Dịch, hiện tại cậu ta rất nguy hiểm, anh đừng nói chuyện với cậu ta.” Ngay khi Tống Nghiễn kề cận, lông tơ cả người Nam Thiệu đều dựng lên, sau khi Tống Nghiễn đi rồi thì hắn mới nhắc nhở Trương Dịch.

Trương Dịch gật đầu đồng ý. Nam Thiệu đã nói như vậy thì dĩ nhiên anh sẽ nghe theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook