Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 169: Gặp nạn trên cao tốc (1)

Nhạn Quá Thanh Thiên

11/08/2020

Edit: TiTan

Beta: Yến Phi Ly

Đường từ Tây Lăng đến Vân Châu đi qua bốn tỉnh Trạm Tây, Bắc Trần, Đế Hà, Long Phụ, xa hơn đường đi tới lúc trước 500 km, tương đương với việc phải đi vòng đúng nửa đường tròn. Nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi vì nếu quay lại đi đường cũ thì phải đi qua căn cứ Đông Châu, người ta có thể cho mình qua sao?

Đông Châu và năm tỉnh Vân Châu, Vệ Châu, Đông Ngô, Khổng Nguyên, Cáp Lý Mộc nằm sát cạnh nhau. Sông Nam Hà và sông Minh Thủy phân biệt từ nam bắc chảy qua, tưới cho mảnh đất này phì nhiêu vô cùng, ngàn dặm bình nguyên trở thành mảnh đất thích hợp cho cây nông nghiệp sinh trưởng nhất, khiến cho tỉnh Đông Châu trở thành căn cứ cung ứng lương thực lớn nhất Hoa Quốc.

Nhưng mà các tỉnh giáp bên Đông Ngô, Khổng Nguyên lại là tỉnh phát triển công nghiệp nặng, tuy rằng kinh tế cực kỳ phát đạt nhưng ô nhiễm môi trường từ các nhà máy công nghiệp lại rất nghiêm trọng, bởi vậy hoàn cảnh rất không ổn. Mà các các tỉnh lân cận Đông Châu vừa lúc là Trạm Tây, Bắc Trần và Đế Hà, chịu ảnh hưởng của hai tỉnh kia, hơn nữa bản thân có mỏ than sản lượng phong phú, công nghiệp khai thác mỏ phát đạt, là thành thị giàu có nhất vùng Đông Châu, nhưng ô nhiễm môi trường lại là vấn đề làm người ta đau đầu. Mỗi năm đều có khoảng hai ba tháng bụi mù che trời, mà không chỉ lúc trời mờ sương, dù lúc thời tiết sáng sủa, trong thành phố cũng vẫn thấy xám xịt. Mấy năm nay, tỉnh Đông Châu đã bắt đầu tập trung tăng mạnh xử lý ô nhiễm, đáng tiếc còn chưa kịp nhìn thấy hiệu quả rõ ràng thì tận thế đã tới.

Mà bây giờ, khi đoàn xe đi qua đã không còn thấy dấu hiệu ô nhiễm ngày xưa, trời đất chỉ có một màu trắng như tuyết, thỉnh thoảng có thể thấy những góc ống khói công nghiệp và nóc nhà xưởng lộ ra dưới lớp lớp thực vật biến dị hoa mỹ rực rỡ, kể cho mọi người nghe nơi đây từng có quá khứ huy hoàng. Trời đất chìm trong tĩnh mịch, trừ thực vật biến dị chặn đường và zombie bên ngoài nhiều hơn nơi khác, còn lại không nhìn thấy bất cứ vật sống nào, bao gồm cả động vật biến dị chứu đừng nói tới người sống sót khác.

“Anh Tống à, phía trước nhiều zombie quá, đi tiếp chỉ sợ sẽ bị chặn đường.” Người đi trinh sát trở về, báo cáo tình huống.

Trên đường đi, ngoại trừ thực vật biến dị thì chỉ có những chiếc xe to nhỏ tứ tung ngang dọc trên đường, trong đó xe tải chở than đá là chủ yếu. Có xe ngã chỏng chơ giữa mặt đường, hàng hóa trên xe rơi vãi đầy đất. Thời gian nơi đây phảng phất như bị tuyết trắng đóng băng, hết thảy đều vẫn giữ nguyên bộ dáng khi tận thế mới vừa phát sinh. Chỉ có zombie không biết mệt mỏi lang thang bị nhốt trong xe hoặc bị kẹt giữa đám xe chen chúc gào rống, tìm kiếm đồ ăn. Thực rõ ràng, bắt đầu từ Trạm Tây đến đây, tính cả trước khi trận mưa to lần ấy rơi xuống, đã không có đội người sống sót lớn nào vượt qua.

Dọn sạch con đường còn mất công hơn chỗ khác, nhưng phần lớn xe trên đường đều còn xăng, chìa khóa xe cũng vẫn còn cắm nguyên chỗ cũ, chỉ cần lấy được là có thể lái chúng đi. Đoàn xe Tống Nghiễn có hơn một ngàn nhân khẩu, người dị năng chiếm hơn phân nửa thế nên điều này cũng không làm khó bọn họ, dọc theo đường đi bọn họ đều làm thế. Nhưng qua Trạm Tây, zombie lại càng ngày càng nhiều lên, không ngừng kết bè kết đội làm tắc con đường phía trước, nghe được tiếng ô tô, thực vật biến dị từ hai bên rừng thi nhau túa ra như kiến, còn lần bò đuổi theo phía sau đoàn xe. Nếu như đàn zombie phía sau bây giờ đuổi theo mà họ không kịp dọn được con đường phía trước, đến lúc đó sẽ bị bao vây hai đầu một bước cũng khó đi. Mà xem số lượng zombie mênh mông vô bờ trước mặt, muốn dọn được một con đường đủ qua trong thời gian ngắn hiển nhiên không dễ.

“Nếu bây giờ lùi lại, lối rẽ gần nhất có xa lắm không?” Tống Nghiễn nghe vậy cũng không giật mình, chỉ hỏi.

“Khoảng 50 km.”

“Còn nếu đi về phía trước?” Tống Nghiễn hỏi ngay sau đó.



“Ước chừng hơn 2 km.” Cấp dưới của hắn nhanh chóng trả lời, có điều ngay sau đó bổ sung thêm một câu: “Nhưng rất có khả năng chỗ đó cũng bị zombie chặn đường rồi.”

Tống Nghiễn liếc nhìn Lý Mộ Nhiên, ánh mắt hơi dừng lại rồi sau đó quyết đoán hạ lệnh: “Tiếp tục đi về phía trước, rẽ lối đầu tiên thông với đường cao tốc.”

“Đã rõ.” Cấp dưới nghe vậy không chần chờ chút nào, nhanh chóng rời đi thông báo cho những người khác.

“A Thắng, mang một số người lên phía trước giúp dọn sạch đường, mặt khác bảo những người ở lại chuẩn bị chiến đấu.” Tống Nghiễn nói với Tiêu Thắng ở ghế lái phụ.

Tiêu Thắng theo lệnh đi. Lý Mộ Nhiên tập trung lại, đang muốn dút dao găm từ dưới ghế dựa đã bị Tống Nghiễn ngăn lại: “Ngồi yên đây, chốc nữa xe không thể dừng lại.” Vừa nói chuyện, hắn vừa lấy một khẩu súng bán tự động từ sau lưng ghế, lại quàng mấy dây đạn trên người, sau đó mở trần xe ra, chống một tay nhảy ra ngoài.

Bên cạnh Lý Mộ Nhiên, Trương Duệ Dương đã lấy con dao con sáng như tuyết của mình ra, hơi ngơ ngác: “Dì ơi, chúng ta không ra ngoài ạ?”

“Không ra, bây giờ còn chưa cần tới chúng ta.” Lý Mộ Nhiên vừa sờ sờ đầu nhóc vừa trả lời. Cô cũng chẳng nghĩ nhiều, dù sao tình huống hiện tại bọn họ có ra ngoài cũng chẳng giúp thêm được gì. Cô chỉ cảm thấy hơi hối lỗi, bởi vì biết có người dò đường, hơn nữa từ lúc đi đến giờ thuận buồm xuôi gió, cho nên cô cũng thoáng trộm lười, bởi vì sử dụng tinh thần lực dò xét thời gian dài cô sẽ cảm thấy đau đầu ghê gớm, lại không nghĩ rằng chỉ hơi sơ ý thế mà sẽ làm đoàn xe lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.

Phía sau bọn họ, đàn zombie đuổi theo cách họ chưa tới 10 km, bị đuổi gần như vậy, chủ yếu do họ phải dọn sạch chướng ngại, vừa đi vừa dừng, trì hoãn quá nhiều thời gian. Mà lúc trước, vốn theo kế hoạch sẽ đi đường cao tốc, nhưng số lượng zombie trên đường nhiều hơn dự đoán, giờ mới đi được mấy chục km, chỉ sợ zombie quận huyện phụ cận đều tụ tập hết lại đây. Hơn nữa bây giờ mà vừa dọn xe, vừa dọn sạch đường phía trước trong khi zombie đuổi theo đằng sau thì như cấp dưới Tống Nghiễn báo cáo lúc trước, hoàn toàn không có khả năng. Chỉ có cách giờ nhanh chóng lên đường cao tốc đi khỏi đây thì mới ổn hơn.

Đường phía trước đi thẳng là đến huyện Nhuận Ngọc, sau khi lên cao tốc 1 km sẽ có một cái ngã ba, một đường lên thị trấn Bắc Trần, một đường thông với huyện Nhuận Ngọc, đường còn lại lên huyện Lão Hương phía trên huyện Nhuận Ngọc. Không nói đến hai đường trước, con đường cuối cùng trừ 1-2 dặm gần cao tốc còn có vài ba căn nhà lưa thưa thì đoạn tiếp theo chỉ có đồng ruộng, mà ước chừng 5-6 km sau sẽ đến một cái đèo hẹp giữa hai bên núi cao. Sở dĩ muốn nhấn mạnh con đường này bởi vì so với những đường khác, nó ít zombie hơn rất nhiều, chỉ cần lên đèo rồi nghĩ cách chặn cửa thung lũng lại, là có thể ngăn zombie đuổi theo đằng sau.

Trương Duệ Dương dạ một tiếng, sau đó xoay người vịn cửa sổ ngó ra bên ngoài xem. Lý Mộ Nhiên thấy nhóc con vô tư, cũng không ngồi yên được, quay đầu lại nhìn bọn Phó Đam ngồi bên chiếc xe khác, phát hiện ba đứa trẻ và Quỷ Bệnh cũng đều không phải xuống xe, trong lòng mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm. Trên thực tế, không chỉ bọn họ, người trong đội dụ zombie với tài xế các xe cũng đều ngồi yên trong xe hết. Thoạt nhìn, phần lớn mọi người đều chưa cảm thấy tình huống nghiêm trọng tí nào.

Rầm! Một đám màu đen xì xì rơi xuống từ nóc xe làm rung cả xe lên. May mắn Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương phản ứng nhanh, bằng không đã bị đập phải. Tài xế cực kỳ nhanh chóng móc súng ra nhưng sau khi biết được đó là cái gì thì lại thu trở về, quay người lại ngồi nghiêm chỉnh.



“Ú Ú, sao mày lại rơi xuống vậy?” Trương Duệ Dương mở to đôi mắt, nhìn Ú Ú bị rơi nằm ngay đơ giữa ghế, ngạc nhiên thật sự. Bởi vì Ú Ú cực kỳ ghét phải ở lâu trong một không gian với Tống Nghiễn, mà Tống Nghiễn bởi vì nguyên nhân không thể nói nào đó lại muốn Lý Mộ Nhiên đi theo bên người, Lý Mộ Nhiên lại muốn mang theo Dương Dương, cho nên cuối cùng nó liền tự bò lên ngồi xổm trên đỉnh xe.

Lộc cộc lộc cộc! Đôi mắt như như hai hạt đậu đen lớn trên đầu Ú Ú lúng la lúng liếng, cực kỳ tủi thân chít chít hai tiếng đáp lại, sau đó bốn chân trước ra sức hươ hươ trên nệm ghế, chân sau dùng sức lấy đà, hò dô ta lật người lại bò lên.

“Nó biết kêu sao?” Lý Mộ Nhiên giống như vừa phát hiện một việc không thể tưởng tượng được, chỉ vào Ú Ú hô nhỏ.

Trương Duệ Dương thò tay giúp Ú Ú lật người, ôm nó vào trong ngực, sau đó mới nhìn về phía Lý Mộ Nhiên: “Đúng vậy, Ú Ú biết kêu đó, dì không biết ạ?”

“Chưa nghe nó kêu bao giờ.” Lý Mộ Nhiên lắc đầu, ánh mắt lại không khỏi nhìn lên đỉnh xe, thầm nghĩ Ú Ú chắc không phải bị chủ nhiệm đá xuống dưới chứ. Với cái bộ dáng của Ú Ú lại gặp phải Tống Nghiễn khó tính, quả thực rất có khả năng này. Chẳng qua nó rõ ràng lợi hại như vậy, lại sinh ra là côn trùng biến dị hung hãn, sao lại không phản kích nhỉ?

Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy Trương Duệ Dương thầm thì hỏi Ú Ú: “Mày lỡ chân giẫm trượt hả?”

Lý Mộ Nhiên liếc mắt nhìn Ú Ú giả chết, không nhịn được cười, cảm thấy vật nhỏ này sắp thành tinh rồi, cũng không biết là do nó được Nam Thiệu ấp ra hay trời sinh đã vậy. Có điều cô cũng không nói ý nghĩ của mình ra miệng để tránh đắc tội với con côn trùng ấy, phải biết rằng lúc xuống khỏi cao tốc và đặc biệt là lúc lên đèo rất có thể phải dùng đến nó. Nếu nó giận dỗi, bọn họ sẽ phiền toái hơn nhiều.

Xe thong thả đi tiếp, Tống Nghiễn đứng trên đỉnh xe, bình tĩnh nhìn zombie cuồn cuộn lao ra từ hai bên rừng cây biến dị, chỉ khi chúng nó lọt qua đội bảo vệ hai bên đoàn xe mới dùng súng bắn hạ. Kỹ thuật bắn của hắn rất chuẩn xác, mỗi phát đều trúng phần đầu zombie. Hắn cũng không dùng dị năng, bởi vì với tình huống trước mắt thì bảo tồn thực lực rất quan trọng, cần phải tránh tinh thần và thể lực tiêu hao quá mức không có cách ứng phó nếu có tình huống phát sinh đột ngột.

Theo tiếng súng vang lên của hắn, trước sau đoàn xe cũng đều lục tục vang lên tiếng súng, không quá dày đặc, hiển nhiên tất cả mọi người đều có ý thức tiết kiệm đạn. Đạn dữ trữ của bọn họ cũng không thiếu, nhưng dẫu nhiều cũng sẽ có lúc hết, cho nên trong ngày thường, dù là người đã thức tỉnh hay chưa đều rất ít khi dùng súng, chủ yếu tôi luyện dị năng và thân thể. Hiện tại thời kỳ khác thường, tất cả đều phải cẩn thận.

Oành! Oành —— đám zombie bò lên không biết mệt và mấy chiếc xe nằm chỏng chơ đều bị đẩy ra ngoài rìa đường cao tốc, quay cuồng rơi xuống nát bươm.

Hai ba trăm người cùng ra tay quét sạch đường phố, tốc độ có thể nói là khá nhanh nhưng dù vậy đoàn xe tiến được thêm 5 km vẫn bị zombie đằng sau đuổi theo. Người phụ trách cản phía sau dùng đám xe người phía trước gạt ra lung tung hai bên đường chắn giữa đường, không mong chúng có thể ngăn cản được zombie đã trở nên linh hoạt, chỉ hy vọng có thể tranh thủ thêm ít thời gian cho đoàn xe.

Nhưng nguyện vọng này nhất định phải thất bại. Vừa mới bắt đầu phần lớn zombie còn chỉ bò từ trên xe xuống, len giữa khoảng cách các xe hoặc xuyên qua từ rừng cây biến dị, sau càng ngày càng nhiều, hơn nữa sức zombie lớn, đẩy thẳng đám xe ra bên cạnh luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook