Chương 162: Lâm An chạy trốn (1)
Nhạn Quá Thanh Thiên
11/08/2020
Edit: Cháo
Beta: Yến Phi Ly
Sau khi từ chỗ Lý Mộ Nhiên biết được thế cục rối loạn của căn cứ, theo như tính tình của Tống Nghiễn hẳn phải dẫn người thừa thắng xông lên, quậy cho nó long trời lở đất, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ suy nghĩ này. Là một bác sĩ khoa não, hắn không thiếu tinh thần mạo hiểm, nhưng còn có một mặt theo đuổi sự hoàn mỹ cẩn thận, hắn không cho rằng khi mang từng này người xông vào căn cứ sẽ có thể toàn thân trở ra. Chết chóc là nhân tố xưa nay chiến tranh không thể thiếu, nhưng kẻ địch của hắn từ trước tới nay không phải những người sống sót không rõ chân tướng trong căn cứ, mà là Lâm An, Ngụy Kinh Trì, cùng với những nghiên cứu viên không có nhân tính kia. Người dưới trướng của hắn phần lớn đều từ quân đội đi ra, không sợ đánh giặc đổ máu, kéo ra ngoài đối phó với zombie cùng sinh vật biến dị dũng như mãnh hổ, gan dạ không sợ chết, nhưng trong thời kỳ đặc biệt này nếu để bọn họ bởi vì đối phó với đồng loại vô tội mà hy sinh, hắn cảm thấy không biết nên để mặt mũi vào chỗ nào. Đây cũng là lý do vì sao trước đó hắn thà rời căn cứ cũng không muốn đối đầu với Ngụy Kinh Trì. Chỉ tiếc không phải tất cả mọi người đều nghĩ giống như hắn.
Ngoài ra còn một lựa chọn khác, đó chính là sử dụng dị năng của Lý Mộ Nhiên dẫn hắn vào căn cứ, tự tay hắn lấy đầu của Ngụy Kinh Trì. Chẳng qua Lý Mộ Nhiên hẳn sẽ không đồng ý mạo hiểm lần nữa, mà hắn cũng không muốn để dị năng của cô bại lộ trước mặt những người khác. Cho dù bọn họ đã có phỏng đoán, nhưng chỉ cần không chứng thực được vậy nó vẫn sẽ chỉ là phỏng đoán mà thôi.
“Dị năng của cô là gì vậy?” Trên đường trở về, Long Hạ ngồi ở ghế phụ điều khiển phía trước hơi nghiêng mặt nhìn về phía Lý Mộ Nhiên, nhìn như tùy ý hỏi. Lần trước cô nghi ngờ đối phương có dị năng không gian, nhưng mà chưa từng nghe nói dị năng không gian có thể yên lặng không một tiếng động mà tránh được cảm giác của một đám người dị năng rồi trực tiếp vào căn cứ cứu được người ra. Nếu như lúc đầu khi mới biết Lý Mộ Nhiên có dị năng, cô còn có tâm tư mời chào, nhưng khi nhìn thấy người vốn đang ở Tây Lăng thế nhưng lại cùng Tống Nghiễn đi ra khỏi căn cứ, cô liền không khỏi bắt đầu nghi ngờ động cơ của đối phương.
Lý Mộ Nhiên nhìn cô ta một cái, không nói gì, bởi vì giọng điệu của đối phương khiến cô có cảm giác bản thân đang bị thẩm vấn. Không nói đến Long Hạ cứu cô và Phó Đam là do mệnh lệnh của Tống Nghiễn, món nợ ân tình ấy cũng nên tính trên người Tống Nghiễn, mà dù cho cô thật sự thiếu Long Hạ một cái mạng thì cũng không đại biểu phải báo chi tiết nội tình không giữ lại chút nào.
“Này, đang hỏi cô đó, Lý Mộ Nhiên. Sao nào, hiện tại anh Tống đã được cứu ra, không ai giành công với cô đâu, còn bí mật cái gì chứ?” Đợi một lúc không được đáp lại, giọng nói của Long Hạ không khỏi mang theo ý chê cười. Theo như cô ta thấy, hành động không thông báo trao đổi tin tức với bọn họ trước đó của Lý Mộ Nhiên chẳng qua là muốn mượn cơ hội lần này để lại ấn tượng sâu sắc với Tống Nghiễn mà thôi.
“Nhiều lời.” Lần này, không đợi Lý Mộ Nhiên phản ứng, Tống Nghiên đã nhíu mày khiển trách. “Cô ra xe sau đi, đổi với A Thắng.”
Hắn nói vừa xong, người lái xe liền quay cửa kính xe xuống, vươn tay ra dấu với phía đằng sau, rồi ngừng xe lại.
Tính tình Long Hạ không tốt, hay xem thường người khác, nhưng đối với Tống Nghiễn lại tuyệt đối trung thành tận tâm, còn gần như sùng bái mù quáng. Cũng chính vì loại sùng bái đó, khiến tất cả ‘sinh vật’ tiếp cận với Tống Nghiễn đều bị cô đánh giá một lượt từ trên xuống, ngay cả tổ tông tám đời đều bị đào ra để xác định xem đối phương có đủ tư cách trở thành bạn bè hay cộng sự, thậm chí là tình nhân của Tống Nghiễn hay không. Đối với việc Lý Mộ Nhiên cứu Tống Nghiễn ra ngoài cô cũng rất biết ơn trong lòng, nhưng việc nào ra việc đó, nếu Lý Mộ Nhiên ôm tâm tư không thể cho ai biết với Tống Nghiễn, với cô mà nói, đó chính là tội ác tày trời. Đương nhiên, mấy tâm tư đó cô tự mình hành động thì không sao, Tống Nghiên không thấy thì coi như không biết, nhưng biết rồi thì không thể dung túng được.
“Vâng.” Bị răn dạy, còn bị đuổi đi trước mặt hai người khác, Long Hạ hơi bẽ mặt nhưng lại không dám lộ vẻ bất mãn, càng không thể chậm chạp, sau khi trả lời liền trầm mặt xuống xe.
Cô ta vừa rời đi, Lý Mộ Nhiên tức khắc thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, luôn bị người ta dùng ánh mắt nghi ngờ trào phúng nhìn thật sự không phải chuyện thoải mái gì cho cam.
Tiêu Thắng rất nhanh đã tới đây, đoàn xe tiếp tục xuất phát.
Tiêu Thắng là người kiệm lời, anh không giống Long Hạ, tuy rằng cũng tò mò Lý Mộ Nhiên làm thế nào mà có thể chạy tới cứu Tống Nghiễn ra trước bọn họ, nhưng chỉ cần đối phương một ngày không phải là kẻ địch, thì anh sẽ không tìm hiểu truy cứu. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu ai đó có ý đồ đào ra chuyện mà anh không muốn người khác biết, khẳng định sẽ bị anh coi là kẻ địch.
Không ai nói nữa, trên xe an tĩnh lại. Tống Nghiên nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, ở trong đầu trù tính chuyện kế tiếp phải làm. Mấy ngày nay hắn luôn để Lý Mộ Nhiên đi theo bên người, nhưng thời điểm có người khác hai người nói chuyện với nhau rất ít, chỉ những lúc kí ức của hắn có chỗ thiếu hụt Lý Mộ Nhiên sẽ len lén nhắc nhở một chút. Chẳng qua chuyện của hắn cùng với thủ hạ thì cô cũng chỉ biết trong giới hạn, phần lớn thời điểm không dùng đến được, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân tùy cơ ứng biến. Mà quá trình này, cũng là quá trình Lý Mộ Nhiên tích lũy tư liệu. Lý Mộ Nhiên rất cố gắng để nhớ, một khi rảnh liền viết viết vẽ vẽ, cứ cảm thấy cái gì hắn dùng được là ghi lại. Bởi vì cô cảm thấy bên này đã không còn chuyện của mình nữa rồi, tính trở lại Tây Lăng đưa bọn nhỏ đi, cho nên có thể tận lực ghi chép sắp xếp một vài thứ giúp hắn được bao nhiêu thì tận lực bấy nhiêu.
Cao tốc từ căn cứ Đông Châu đến Tây Lăng đã thông, đoạn thời gian này Lâm An vẫn luôn phái người từ Tây Lăng tới đây tìm hiểu tin tức cho nên đường đi rất thuận lợi. Mà người đến tìm hiểu tin tức đương nhiên là bị đám Tiêu Thắng giữ lại. Có đi mà không có về, như vậy rất hợp tâm tư của Lâm An.
Tiếng viết chữ sột soạt vang lên trong xe, Tiêu Thắng nhìn qua gương chiếu hậu, nếu Tống Nghiễn không ở đây, có lẽ hắn sẽ nói vài câu với Lý Mộ Nhiên, hỏi cô xem đang viết cái gì, nhưng trước mắt không tiện mở miệng rồi.
Không bao lâu sau, Lý Mộ Nhiên dừng bút, kiểm tra lại nội dung vừa ghi lại một lượt, vừa nhìn mà trong lòng hoảng sợ, trước đó chỉ nghe theo phân phó của Tống Nghiễn mà làm chuyện này, giống như trước kia ở trong phòng hành chính của bệnh viện cô phải kiểm tra ghi chép phân tích bệnh án của bệnh nhân cùng với xem có phải điều chỉnh phương án trị liệu hay không nên cũng không nghĩ gì nhiều. Hiện tại xem lại mới ý thức được bản thân hình như biết quá nhiều. Đây không phải nghĩa ‘nhiều’ bình thường, bởi vì trong này không chỉ có chuyện xảy ra mấy ngày nay, còn có một số việc tư Tống Nghiễn cảm thấy rất quan trọng, hắn sợ bản thân mình quên mất, vừa nhớ ra liền bảo cô phải nhớ hộ thật kỹ.
Mấy thứ này cô không nên biết. Thậm chí ngay từ đầu cô không nên đồng ý giúp hắn viết lại. Sau khi phản ứng, trên lưng Lý Mộ Nhiên không khỏi chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, quyển vở trong tay nhất thời như nóng lên. Đương lúc cô đang nghĩ xem nên giao quyển vở vào tay Tống Nghiễn thế nào để hắn không nghi ngờ thì đột nhiên truyền đến tiếng của Tiêu Thắng.
“Anh Tống, phía trước có xe đi tới.”
Tống Nghiễn mở mắt ra, Tiêu Thắng báo thêm một câu: “Là người một nhà.”
“Lái qua đi.” Ánh mắt Tống Nghiễn rơi trên chiếc xe tối đen, ra lệnh. Bọn họ có thể thấy đối phương, đối phương cũng đã phát hiện bọn họ rồi, lúc này mà trốn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Vâng.” Thủ hạ phụ trách điều khiển xe đáp lại.
Tiêu Thắng vươn người, ra hiệu cảnh giới cao độ với xe phía sau, có mấy chiếc xe lập tức lái lên, bày ra tư thế hộ vệ. Tống Nghiễn nhìn động tác của anh ta mà không nói gì, lại biết bản thân có lẽ đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, duỗi tay lấy quyển vở Lý Mộ Nhiên định nhét vào túi, lật mấy cái mới trả về.
Là Lâm An. Lâm An ở trong đoàn xe của hắn, rất có thể đã khống chế những người còn lại trong đoàn xe đó. Nhưng cũng có thể không phải vậy… Mẹ nó, dị năng của Lâm An rốt cục là cái gì?
Tống Nghiễn nâng tay bóp trán một cái, vì bản thân không ngừng quên quên nhớ nhớ mà nóng nảy, hơn nữa loại tổn thương trí nhớ này ngay cả Long Hạ cũng không nhìn ra, càng miễn bàn đến việc chữa trị. Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt hằng ngày của hắn mất, chung quy hắn không chỉ có một mình, hắn còn rất nhiều người đi theo. Nghĩ đến đây, hắn đưa mắt nhìn Lý Mộ Nhiên ngồi bên cạnh, dường như đang tự hỏi có nên bồi dưỡng người duy nhất biết trí nhớ hắn có vấn đề trở thành trợ thủ đắc lực hay không.
Mẫn cảm nhận ra được ánh mắt của hắn, Lý Mộ Nhiên không khỏi ngồi nghiêm chỉnh lại, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Khi hai đoàn xe chỉ còn cách nhau 20m đều đồng thời ngừng lại. Tiêu Thắng đẩy cửa nhảy xuống xe, lớn tiếng hỏi: “Người dẫn đầu bên kia là ai?” Động tác của anh nhìn như tùy ý, nhưng lại như có như không dựa vào cửa xe yểm hộ thân thể của mình, để nếu tình huống có gì không đúng còn kịp phản ứng.
“Anh Thắng ca? Là anh Thắng đó!” Thấy rõ diện mạo của anh, chiếc xe đi đầu mở cửa ra, vài người bước xuống, nhanh chóng đi tới bên này, “Anh Thắng, các anh về rồi hả? Ngài Tống đâu? Các anh làm sao thế, vừa đi liền mất tin tức, hại chúng tôi nghĩ rằng có chuyện xảy ra, anh Lâm đang định mang theo anh em đi tìm tên họ Ngụy kia đòi người đó.”
“Ngài Tống ở trong xe.” Nhận ra bọn họ, trên mặt Tiêu Thắng lộ vẻ tươi cười, khi nghe đến tên Lâm An vẻ mặt ngưng lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ như không có chuyện gì.
“Lâm An ở đâu?” Cửa sổ xe đằng sau hạ xuống, lộ ra mặt Tống Nghiễn, giọng điệu bình thản hỏi.
“Lão đại!” Nhìn thấy hắn, vài người kích động vây tới, ngay cả xưng hô ngầm cũng kêu ra. “Lão đại, anh rốt cục trở lại rồi! Tên khốn họ Ngụy kia không làm gì anh chứ? Đệt cả nhà nó, chỉ cần lão đại nói một câu, các anh em sẽ lập tức ‘làm’ nát cái hang ổ của ông ta!”
“Tôi không sao. Các cậu vất vả rồi!” Tống Nghiễn khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó lại hỏi: “Cậu Lâm có ở đoàn xe này không?”
“Không vất vả không vất vả, chỉ cần anh Tống không có việc gì là tốt rồi.” Mấy thủ hạ sau khi hưng phấn xong, lúc này rốt cục lấy lại tinh thần, quay lại xưng hô thường ngày. “Lâm tiên sinh cũng tới, người đi ra ngoài truyền tin tức không quay lại nên anh ta rất lo lắng, lần này chúng tôi xuất động toàn bộ, anh ta tính nếu không cứu được ngài ra, liền dùng chính bản thân để đổi nữa đấy. Để chúng tôi đi báo với anh ấy và những người khác nữa.”
Nhìn vài người hưng phấn nhanh chân trở về, nghĩ lại biểu hiện của Lâm An trong lời bọn họ, Tống Nghiễn không khỏi hừ lạnh một tiếng.
“Anh Tống, tôi đi theo bọn họ xem thế nào nhé?” Tiêu Thắng hơi khom lưng, hỏi. Anh đã biết bộ mặt thật của Lâm An, chủ động qua đó, tự nhiên là muốn ra tay bắt người trước.
Tống Nghiễn gật đầu.
Nhưng mà đúng lúc này, một chiếc xe đối diện đoàn xe đi tới, như là muốn qua đây chào hỏi. Vài người vốn dĩ đang chạy tới bên đó thông báo tin tức bước chân thả chậm xuống, vẫy vẫy tay với chiếc xe đó, lớn tiếng kêu: “Anh Lâm, là ngài Tống…… ngài Tống đã bình an trở lại!” Hiển nhiên cho rằng chiếc xe kia lái tới để xem xét tình huống.
Sắc mặt Tống Nghiễn và Tiêu Thắng biến đổi, không hẹn mà cùng hô lên không ổn, Tống Nghiễn quát với lái xe: “Lái xe, đuổi theo.” Mà Tiêu Thắng đã nhanh chân chạy tới phía trước, đồng thời kêu lên với những người phía trước đoàn xe: “Ngăn chiếc xe kia lại, không để cho nó chạy!”
Thanh âm của hai người còn chưa dứt, liền thấy chiếc xe kia quay ngược lại, trong cái nhìn trợn mắt há mồm của mấy người về đưa tin mà liều mạng phóng đi. Mà càng khiến người ta ngạc nhiên hơn, tuy rằng tiếng hét của Tiêu Thắng đã đúng lúc truyền ra, nhưng người trên những chiếc xe khác cùng đường với chiếc xe kia chạy qua lại ngây ngốc không có phản ứng gì, cho dù một vài chiếc cách xa hơn có ý định cản lại, nhưng lúc đầu xe vừa mới lộ ra liền dừng lại, giống như bị dính phép thuật định thân vậy.
Beta: Yến Phi Ly
Sau khi từ chỗ Lý Mộ Nhiên biết được thế cục rối loạn của căn cứ, theo như tính tình của Tống Nghiễn hẳn phải dẫn người thừa thắng xông lên, quậy cho nó long trời lở đất, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ suy nghĩ này. Là một bác sĩ khoa não, hắn không thiếu tinh thần mạo hiểm, nhưng còn có một mặt theo đuổi sự hoàn mỹ cẩn thận, hắn không cho rằng khi mang từng này người xông vào căn cứ sẽ có thể toàn thân trở ra. Chết chóc là nhân tố xưa nay chiến tranh không thể thiếu, nhưng kẻ địch của hắn từ trước tới nay không phải những người sống sót không rõ chân tướng trong căn cứ, mà là Lâm An, Ngụy Kinh Trì, cùng với những nghiên cứu viên không có nhân tính kia. Người dưới trướng của hắn phần lớn đều từ quân đội đi ra, không sợ đánh giặc đổ máu, kéo ra ngoài đối phó với zombie cùng sinh vật biến dị dũng như mãnh hổ, gan dạ không sợ chết, nhưng trong thời kỳ đặc biệt này nếu để bọn họ bởi vì đối phó với đồng loại vô tội mà hy sinh, hắn cảm thấy không biết nên để mặt mũi vào chỗ nào. Đây cũng là lý do vì sao trước đó hắn thà rời căn cứ cũng không muốn đối đầu với Ngụy Kinh Trì. Chỉ tiếc không phải tất cả mọi người đều nghĩ giống như hắn.
Ngoài ra còn một lựa chọn khác, đó chính là sử dụng dị năng của Lý Mộ Nhiên dẫn hắn vào căn cứ, tự tay hắn lấy đầu của Ngụy Kinh Trì. Chẳng qua Lý Mộ Nhiên hẳn sẽ không đồng ý mạo hiểm lần nữa, mà hắn cũng không muốn để dị năng của cô bại lộ trước mặt những người khác. Cho dù bọn họ đã có phỏng đoán, nhưng chỉ cần không chứng thực được vậy nó vẫn sẽ chỉ là phỏng đoán mà thôi.
“Dị năng của cô là gì vậy?” Trên đường trở về, Long Hạ ngồi ở ghế phụ điều khiển phía trước hơi nghiêng mặt nhìn về phía Lý Mộ Nhiên, nhìn như tùy ý hỏi. Lần trước cô nghi ngờ đối phương có dị năng không gian, nhưng mà chưa từng nghe nói dị năng không gian có thể yên lặng không một tiếng động mà tránh được cảm giác của một đám người dị năng rồi trực tiếp vào căn cứ cứu được người ra. Nếu như lúc đầu khi mới biết Lý Mộ Nhiên có dị năng, cô còn có tâm tư mời chào, nhưng khi nhìn thấy người vốn đang ở Tây Lăng thế nhưng lại cùng Tống Nghiễn đi ra khỏi căn cứ, cô liền không khỏi bắt đầu nghi ngờ động cơ của đối phương.
Lý Mộ Nhiên nhìn cô ta một cái, không nói gì, bởi vì giọng điệu của đối phương khiến cô có cảm giác bản thân đang bị thẩm vấn. Không nói đến Long Hạ cứu cô và Phó Đam là do mệnh lệnh của Tống Nghiễn, món nợ ân tình ấy cũng nên tính trên người Tống Nghiễn, mà dù cho cô thật sự thiếu Long Hạ một cái mạng thì cũng không đại biểu phải báo chi tiết nội tình không giữ lại chút nào.
“Này, đang hỏi cô đó, Lý Mộ Nhiên. Sao nào, hiện tại anh Tống đã được cứu ra, không ai giành công với cô đâu, còn bí mật cái gì chứ?” Đợi một lúc không được đáp lại, giọng nói của Long Hạ không khỏi mang theo ý chê cười. Theo như cô ta thấy, hành động không thông báo trao đổi tin tức với bọn họ trước đó của Lý Mộ Nhiên chẳng qua là muốn mượn cơ hội lần này để lại ấn tượng sâu sắc với Tống Nghiễn mà thôi.
“Nhiều lời.” Lần này, không đợi Lý Mộ Nhiên phản ứng, Tống Nghiên đã nhíu mày khiển trách. “Cô ra xe sau đi, đổi với A Thắng.”
Hắn nói vừa xong, người lái xe liền quay cửa kính xe xuống, vươn tay ra dấu với phía đằng sau, rồi ngừng xe lại.
Tính tình Long Hạ không tốt, hay xem thường người khác, nhưng đối với Tống Nghiễn lại tuyệt đối trung thành tận tâm, còn gần như sùng bái mù quáng. Cũng chính vì loại sùng bái đó, khiến tất cả ‘sinh vật’ tiếp cận với Tống Nghiễn đều bị cô đánh giá một lượt từ trên xuống, ngay cả tổ tông tám đời đều bị đào ra để xác định xem đối phương có đủ tư cách trở thành bạn bè hay cộng sự, thậm chí là tình nhân của Tống Nghiễn hay không. Đối với việc Lý Mộ Nhiên cứu Tống Nghiễn ra ngoài cô cũng rất biết ơn trong lòng, nhưng việc nào ra việc đó, nếu Lý Mộ Nhiên ôm tâm tư không thể cho ai biết với Tống Nghiễn, với cô mà nói, đó chính là tội ác tày trời. Đương nhiên, mấy tâm tư đó cô tự mình hành động thì không sao, Tống Nghiên không thấy thì coi như không biết, nhưng biết rồi thì không thể dung túng được.
“Vâng.” Bị răn dạy, còn bị đuổi đi trước mặt hai người khác, Long Hạ hơi bẽ mặt nhưng lại không dám lộ vẻ bất mãn, càng không thể chậm chạp, sau khi trả lời liền trầm mặt xuống xe.
Cô ta vừa rời đi, Lý Mộ Nhiên tức khắc thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, luôn bị người ta dùng ánh mắt nghi ngờ trào phúng nhìn thật sự không phải chuyện thoải mái gì cho cam.
Tiêu Thắng rất nhanh đã tới đây, đoàn xe tiếp tục xuất phát.
Tiêu Thắng là người kiệm lời, anh không giống Long Hạ, tuy rằng cũng tò mò Lý Mộ Nhiên làm thế nào mà có thể chạy tới cứu Tống Nghiễn ra trước bọn họ, nhưng chỉ cần đối phương một ngày không phải là kẻ địch, thì anh sẽ không tìm hiểu truy cứu. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu ai đó có ý đồ đào ra chuyện mà anh không muốn người khác biết, khẳng định sẽ bị anh coi là kẻ địch.
Không ai nói nữa, trên xe an tĩnh lại. Tống Nghiên nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, ở trong đầu trù tính chuyện kế tiếp phải làm. Mấy ngày nay hắn luôn để Lý Mộ Nhiên đi theo bên người, nhưng thời điểm có người khác hai người nói chuyện với nhau rất ít, chỉ những lúc kí ức của hắn có chỗ thiếu hụt Lý Mộ Nhiên sẽ len lén nhắc nhở một chút. Chẳng qua chuyện của hắn cùng với thủ hạ thì cô cũng chỉ biết trong giới hạn, phần lớn thời điểm không dùng đến được, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân tùy cơ ứng biến. Mà quá trình này, cũng là quá trình Lý Mộ Nhiên tích lũy tư liệu. Lý Mộ Nhiên rất cố gắng để nhớ, một khi rảnh liền viết viết vẽ vẽ, cứ cảm thấy cái gì hắn dùng được là ghi lại. Bởi vì cô cảm thấy bên này đã không còn chuyện của mình nữa rồi, tính trở lại Tây Lăng đưa bọn nhỏ đi, cho nên có thể tận lực ghi chép sắp xếp một vài thứ giúp hắn được bao nhiêu thì tận lực bấy nhiêu.
Cao tốc từ căn cứ Đông Châu đến Tây Lăng đã thông, đoạn thời gian này Lâm An vẫn luôn phái người từ Tây Lăng tới đây tìm hiểu tin tức cho nên đường đi rất thuận lợi. Mà người đến tìm hiểu tin tức đương nhiên là bị đám Tiêu Thắng giữ lại. Có đi mà không có về, như vậy rất hợp tâm tư của Lâm An.
Tiếng viết chữ sột soạt vang lên trong xe, Tiêu Thắng nhìn qua gương chiếu hậu, nếu Tống Nghiễn không ở đây, có lẽ hắn sẽ nói vài câu với Lý Mộ Nhiên, hỏi cô xem đang viết cái gì, nhưng trước mắt không tiện mở miệng rồi.
Không bao lâu sau, Lý Mộ Nhiên dừng bút, kiểm tra lại nội dung vừa ghi lại một lượt, vừa nhìn mà trong lòng hoảng sợ, trước đó chỉ nghe theo phân phó của Tống Nghiễn mà làm chuyện này, giống như trước kia ở trong phòng hành chính của bệnh viện cô phải kiểm tra ghi chép phân tích bệnh án của bệnh nhân cùng với xem có phải điều chỉnh phương án trị liệu hay không nên cũng không nghĩ gì nhiều. Hiện tại xem lại mới ý thức được bản thân hình như biết quá nhiều. Đây không phải nghĩa ‘nhiều’ bình thường, bởi vì trong này không chỉ có chuyện xảy ra mấy ngày nay, còn có một số việc tư Tống Nghiễn cảm thấy rất quan trọng, hắn sợ bản thân mình quên mất, vừa nhớ ra liền bảo cô phải nhớ hộ thật kỹ.
Mấy thứ này cô không nên biết. Thậm chí ngay từ đầu cô không nên đồng ý giúp hắn viết lại. Sau khi phản ứng, trên lưng Lý Mộ Nhiên không khỏi chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, quyển vở trong tay nhất thời như nóng lên. Đương lúc cô đang nghĩ xem nên giao quyển vở vào tay Tống Nghiễn thế nào để hắn không nghi ngờ thì đột nhiên truyền đến tiếng của Tiêu Thắng.
“Anh Tống, phía trước có xe đi tới.”
Tống Nghiễn mở mắt ra, Tiêu Thắng báo thêm một câu: “Là người một nhà.”
“Lái qua đi.” Ánh mắt Tống Nghiễn rơi trên chiếc xe tối đen, ra lệnh. Bọn họ có thể thấy đối phương, đối phương cũng đã phát hiện bọn họ rồi, lúc này mà trốn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Vâng.” Thủ hạ phụ trách điều khiển xe đáp lại.
Tiêu Thắng vươn người, ra hiệu cảnh giới cao độ với xe phía sau, có mấy chiếc xe lập tức lái lên, bày ra tư thế hộ vệ. Tống Nghiễn nhìn động tác của anh ta mà không nói gì, lại biết bản thân có lẽ đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, duỗi tay lấy quyển vở Lý Mộ Nhiên định nhét vào túi, lật mấy cái mới trả về.
Là Lâm An. Lâm An ở trong đoàn xe của hắn, rất có thể đã khống chế những người còn lại trong đoàn xe đó. Nhưng cũng có thể không phải vậy… Mẹ nó, dị năng của Lâm An rốt cục là cái gì?
Tống Nghiễn nâng tay bóp trán một cái, vì bản thân không ngừng quên quên nhớ nhớ mà nóng nảy, hơn nữa loại tổn thương trí nhớ này ngay cả Long Hạ cũng không nhìn ra, càng miễn bàn đến việc chữa trị. Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt hằng ngày của hắn mất, chung quy hắn không chỉ có một mình, hắn còn rất nhiều người đi theo. Nghĩ đến đây, hắn đưa mắt nhìn Lý Mộ Nhiên ngồi bên cạnh, dường như đang tự hỏi có nên bồi dưỡng người duy nhất biết trí nhớ hắn có vấn đề trở thành trợ thủ đắc lực hay không.
Mẫn cảm nhận ra được ánh mắt của hắn, Lý Mộ Nhiên không khỏi ngồi nghiêm chỉnh lại, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Khi hai đoàn xe chỉ còn cách nhau 20m đều đồng thời ngừng lại. Tiêu Thắng đẩy cửa nhảy xuống xe, lớn tiếng hỏi: “Người dẫn đầu bên kia là ai?” Động tác của anh nhìn như tùy ý, nhưng lại như có như không dựa vào cửa xe yểm hộ thân thể của mình, để nếu tình huống có gì không đúng còn kịp phản ứng.
“Anh Thắng ca? Là anh Thắng đó!” Thấy rõ diện mạo của anh, chiếc xe đi đầu mở cửa ra, vài người bước xuống, nhanh chóng đi tới bên này, “Anh Thắng, các anh về rồi hả? Ngài Tống đâu? Các anh làm sao thế, vừa đi liền mất tin tức, hại chúng tôi nghĩ rằng có chuyện xảy ra, anh Lâm đang định mang theo anh em đi tìm tên họ Ngụy kia đòi người đó.”
“Ngài Tống ở trong xe.” Nhận ra bọn họ, trên mặt Tiêu Thắng lộ vẻ tươi cười, khi nghe đến tên Lâm An vẻ mặt ngưng lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ như không có chuyện gì.
“Lâm An ở đâu?” Cửa sổ xe đằng sau hạ xuống, lộ ra mặt Tống Nghiễn, giọng điệu bình thản hỏi.
“Lão đại!” Nhìn thấy hắn, vài người kích động vây tới, ngay cả xưng hô ngầm cũng kêu ra. “Lão đại, anh rốt cục trở lại rồi! Tên khốn họ Ngụy kia không làm gì anh chứ? Đệt cả nhà nó, chỉ cần lão đại nói một câu, các anh em sẽ lập tức ‘làm’ nát cái hang ổ của ông ta!”
“Tôi không sao. Các cậu vất vả rồi!” Tống Nghiễn khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó lại hỏi: “Cậu Lâm có ở đoàn xe này không?”
“Không vất vả không vất vả, chỉ cần anh Tống không có việc gì là tốt rồi.” Mấy thủ hạ sau khi hưng phấn xong, lúc này rốt cục lấy lại tinh thần, quay lại xưng hô thường ngày. “Lâm tiên sinh cũng tới, người đi ra ngoài truyền tin tức không quay lại nên anh ta rất lo lắng, lần này chúng tôi xuất động toàn bộ, anh ta tính nếu không cứu được ngài ra, liền dùng chính bản thân để đổi nữa đấy. Để chúng tôi đi báo với anh ấy và những người khác nữa.”
Nhìn vài người hưng phấn nhanh chân trở về, nghĩ lại biểu hiện của Lâm An trong lời bọn họ, Tống Nghiễn không khỏi hừ lạnh một tiếng.
“Anh Tống, tôi đi theo bọn họ xem thế nào nhé?” Tiêu Thắng hơi khom lưng, hỏi. Anh đã biết bộ mặt thật của Lâm An, chủ động qua đó, tự nhiên là muốn ra tay bắt người trước.
Tống Nghiễn gật đầu.
Nhưng mà đúng lúc này, một chiếc xe đối diện đoàn xe đi tới, như là muốn qua đây chào hỏi. Vài người vốn dĩ đang chạy tới bên đó thông báo tin tức bước chân thả chậm xuống, vẫy vẫy tay với chiếc xe đó, lớn tiếng kêu: “Anh Lâm, là ngài Tống…… ngài Tống đã bình an trở lại!” Hiển nhiên cho rằng chiếc xe kia lái tới để xem xét tình huống.
Sắc mặt Tống Nghiễn và Tiêu Thắng biến đổi, không hẹn mà cùng hô lên không ổn, Tống Nghiễn quát với lái xe: “Lái xe, đuổi theo.” Mà Tiêu Thắng đã nhanh chân chạy tới phía trước, đồng thời kêu lên với những người phía trước đoàn xe: “Ngăn chiếc xe kia lại, không để cho nó chạy!”
Thanh âm của hai người còn chưa dứt, liền thấy chiếc xe kia quay ngược lại, trong cái nhìn trợn mắt há mồm của mấy người về đưa tin mà liều mạng phóng đi. Mà càng khiến người ta ngạc nhiên hơn, tuy rằng tiếng hét của Tiêu Thắng đã đúng lúc truyền ra, nhưng người trên những chiếc xe khác cùng đường với chiếc xe kia chạy qua lại ngây ngốc không có phản ứng gì, cho dù một vài chiếc cách xa hơn có ý định cản lại, nhưng lúc đầu xe vừa mới lộ ra liền dừng lại, giống như bị dính phép thuật định thân vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.