Chương 200: Tai ương kiến cánh (7)
Nhạn Quá Thanh Thiên
11/08/2020
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Trong khoảnh khắc cơn đau truyền đến, Nam Thiệu cảm thấy mình đã có thể cử động, đồng thời vùng bụng có cảm giác vừa đau vừa ngứa, chứng tỏ dị năng bắt đầu có tác dụng và đang chữa trị vết thương. Hắn không rảnh nghĩ nhiều, ngay khi thân thể rơi xuống cái miệng lớn, hắn nhanh chóng lăn vào trong để tránh bị bộ hàm trên cứng cáp nhai thành thịt nát, đồng thời hai tay hóa thành mũi kim loại nhọn đâm thẳng vào phần thịt mềm khiến cơ thể dừng rơi trong khi kiến chúa muốn nuốt hắn xuống. Hóa ra, khi hắn hấp thu năng lượng sinh mệnh của zombie trong trại Tiểu Yết ngày trước lại có thu hoạch ngoài ý muốn là thức tỉnh dị năng hệ kim, sau khi suy nghĩ kĩ, trừ Trương Dịch, hắn không nói việc này với bất kỳ ai, bình thường cũng không sử dụng, không ngờ hiện tại lại hữu dụng đến thế.
Vết thương nhỏ thế này đối với một con kiến chúa dài gần 200 mét mà nói không khác gì ăn cá xương đâm lưỡi, không quá đau nhưng chắc chắn không thoải mái. Nam Thiệu chỉ cảm thấy bắp thịt chỗ hắn bám nhu động dữ dội, lực rung lớn làm đôi tay kim loại vốn cắm không sâu như sắp rớt ra, hắn không thể không cắn chặt răng dùng hết sức bám giữ, đồng thời hai chân đạp quanh tìm kiếm, hi vọng có thể đụng tới gì đó nâng đỡ cơ thể. Hắn không dám cam đoan mình sẽ may mắn như khi gặp cây nấm năm xưa, nếu hắn lọt vào dạ dày kiến chúa, rất có thể trước khi hắn kịp hấp thu hết năng lượng sinh mệnh của nó thì đã bị nó tiêu hóa thành bã rồi. Chưa kể việc tinh hạch nằm tại đầu kiến chúa, nếu hắn ở dạ dày nó, muốn tấn công trực tiếp vào tinh hạch sẽ rất khó khăn. Cho nên, dù thế nào hắn cũng không thể ngã xuống.
Kiên trì như thế gần nửa giờ, bởi vì mất máu, Nam Thiệu thấy hơi choáng váng, trong hoàn cảnh chấn động không ngừng, vết thương trên bụng hắn cứ nứt ra rồi lại được chữa trị, tuần hoàn không ngừng khiến dạ dày hắn thắt lại như muốn nôn hết ra. Vừa phải dùng dị năng sinh mệnh chữa trị vết thương, vừa phải dùng dị năng hệ kim duy trì đôi tay kim loại nên hắn rất khó để tụ dị năng sinh mệnh để tấn công. Mà kiến chúa thấy hắn mãi không rơi ra cũng không còn kiên nhẫn, lồng ngực đột nhiên chấn động, phát ra tiếng kêu chói tai, Nam Thiệu rốt cuộc hiểu ra tiếng kêu lúc trước là từ đâu mà có.
Nam Thiệu biết, kiến không có cơ quan phát ra tiếng, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới con kiến chúa này đã biến dị vượt xa bình thường, hoặc là nói, sinh vật trong tận thế tuy vẫn còn lưu giữ chút đặc điểm nào đó ban đầu, nhưng thực chất bên trong đã thay đổi hoàn toàn. Chỉ là đã quen tư duy theo quán tính, vậy nên hắn hoàn toàn không chút đề phòng, bị sóng âm cuồng nộ kia chấn cho thất khiếu trào máu, đầu óc ong ong, hôn mê bất tỉnh. Nếu như không phải hai tay kim loại vẫn đâm chắc trong thực quản kiến chúa, chỉ sợ là đã rơi xuống. Mà nói chính xác hơn, dù hắn có đề phòng thì ở vị trí này cũng không thể tránh kết cục đó.
Ngay sau đấy, cuống họng kiến chúa rung động kịch liệt, cứ như vậy đẩy đôi tay kim loại kia ra, vài giây sau, cuối cùng Nam Thiệu vẫn không tránh khỏi kết cục rơi xuống dạ dày kiến chúa. Cùng lúc đó, phần lưng kiến chúa vẫn luôn giấu trong đỉnh đường hầm đột nhiên chấn động, phát ra tiếng ong ong truyền đi thật xa. Không lâu sau liền thấy từng đoàn kiến thợ to bằng bàn tay tha từng người một không rõ sống chết lại đây, đưa vào miệng kiến chúa. Nếu như La Thành ở đây, nhất định có thể nhận ra những người này chính là đám chặn đường bọn gã, trong đó còn có một phần là cấp dưới của gã. Sau khi hơn trăm người bị ném vào miệng kiến chúa, đàn kiến thợ cũng như bị thôi miên mà theo vào. Khi con kiến cuối cùng biến mất, kiến chúa ngừng đẻ trứng, cuốn lại tấm võng đựng trứng, đồng thời tiết ra một chất màu đen, bao lấy toàn bộ cơ thể kể cả đầu, cố định trên đỉnh hầm, nhìn từ dưới lên giống như một tảng nham thạch màu đen cực lớn. Hóa ra sau khi có nguồn năng lượng dự trữ, nó bắt đầu chuẩn bị một đợt tiến hóa mới.
Trời đất trở lại quang đãng, nếu không phải chung quanh tĩnh mịch như hoang mạc, chắc không ai tin được nơi này từng bị ngàn vạn con kiến biến dị càn quét qua.
Nam Thiệu bị cơn đau khắp toàn thân đánh thức, hắn vừa mở mắt đã thấy đôi mắt đau đớn bỏng rát không thể không nhắm mắt lại ngay lập tức. Trong xoang mũi, cổ họng và cả trong bụng, không chỗ nào là không đau rát như bị lửa thiêu đốt, còn ngoài da lại càng không thể may mắn thoát khỏi, so với khi bị đàn kiến cánh bao trùm càng thêm thống khổ.
Hắn đang ở đâu? Khi vừa có suy nghĩ này, đột nhiên trời đất như quay cuồng, cơ thể như bị ném vào trong máy giặt, không ngừng xoay tròn. Có chất lỏng đậm sệt bao quanh cơ thể, thậm chí xâm nhập vào cơ thể từ mọi hướng, thỉnh thoảng còn có thứ gì đó đụng vào da thịt. Nam Thiệu muốn nôn, nhưng trong hoàn cảnh này có lại không nôn được, nhưng rất nhanh hắn đã đoán ra, hắn đang bị tiêu hóa trong dạ dày kiến chúa. Có lẽ do dịch vị trong dạ dày kiến chúa rất đậm đặc, có lẽ do vốn đã bị thương, dị năng hao tổn quá nhiều, tóm lại hắn phát hiện tốc độ chữa trị cơ thể mình không theo kịp tốc độ bị tiêu hóa, hơn nữa kiến chúa lần này khác hẳn cây nấm lần trước, trừ thành dạ dày, trong không gian dạ dày là một hoang mạc không có năng lượng sinh mệnh, Nam Thiệu muốn hấp thu năng lượng bù cho chính mình gần như là bất khả thi.
Chẳng lẽ thật sự phải chết ở đây? Giãy giụa thật lâu vẫn không thoát khỏi tình cảnh hiện tại, thân thể dường như đã hến cực hạn, mệt đến suy nghĩ cũng là quá sức, bóng ma tử vong đang dần dần bao trùm lấy tâm trí Nam Thiệu.
Nếu như hắn chết, Trương Dịch phải làm thế nào? Trong nháy mắt thần trí như sắp biến mất, dường như Nam Thiệu nhìn thấy ánh mắt bi thương của Trương Dịch, không khỏi giật mình, tứ chi vốn đã ngừng giãy giụa lại tiếp tục đấu tranh. Ngay khi tưởng chừng như đã hết cách, thân thể lại bị đè ép như muốn đẩy vào nơi nào đó, hắn vốn tưởng mình sắp tiến vào ruột, lúc lâu sau mới nhận ra, trừ đầu hắn, phần còn lại của cơ thể bị bao chặt, không còn bị xô đẩy tra tấn, mà như bị lọt vào cái khoang nào đó trong dạ dày kiến chúa.
Năng lượng sinh mệnh mạnh mẽ truyền qua thành dạ dày, Nam Thiệu tỉnh táo lại, cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc.
Đàn kiến cánh đột nhiên rút lui khiến những người đang dần tuyệt vọng trốn trong hầm gần như không thể tin nổi, ánh nắng chiếu vào sảnh rất lâu, chỉ cần đứng ở cửa hầm là thấy, lúc đó bọn họ mới tin là thật. Khi những người bị phái ra thăm dò hò reo hoan hô, người bên trong mới tiếp bước xông ra ngoài.
“Còn sống thật mẹ nó quá tốt!” Có người rống lên một câu, đáp lại là không ít người cười mắng, không khí thoải mái trước nay chưa từng có. Những người đã chết lặng với tử vong, giờ tìm được đường sống trong chỗ chết, thần kinh cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
“Trước kia không để ý, giờ mới thấy trời âm u như vậy cũng đẹp lắm.” Nhìn mặt đất hoang vu nhưng không còn kiến cánh đáng sợ dù chỉ là một con, Cục thịt Trần hít sâu không khí trong lành, cảm khái. Có lẽ bị kiến cánh càn quét qua, xung quanh đây không còn chút mùi hôi thối nào của zombie, có vẻ trong lành tươi mát hiếm thấy.
Trương Dịch không hưng phấn như người khác, anh căng thẳng nhìn con đường hướng tới Vân Châu, không biết khi nào Nam Thiệu sẽ trở về.
“Không ngờ Nam Thiệu lại làm được! Yên tâm đi, cậu ấy nhất định sẽ trở về.” Chú ý đến ánh mắt anh, Mông Chiến có ý kết bạn, lại gần cười nói.
Nghe lời hắn nói, La Hắc Tử cũng nhìn lại đây, chỉ là biểu tình khá phức tạp. Theo lời Mông Chiến, gã hoàn toàn không tin chỉ bằng một mình Nam Thiệu trong vòng chưa tới 10 giờ lại có thể giải quyết hết đám kiến cánh, chuyện này rõ ràng không phải chuyện con người có thể làm được. Đương nhiên, nếu Nam Thiệu ở đây, nhất định hắn sẽ nói không phải do hắn làm, lúc này mạng sống của hắn còn khó đảm bảo đây này. Đáng tiếc Nam Thiệu không ở đây, mà kiến cánh biến mất lại xảy ra sau khi hắn đi, nên công lao này chắc chắn sẽ bị gán cho hắn.
Trương Dịch miễn cưỡng mỉm cười, không thể nói rõ vì sao, trong lòng anh vẫn rất bất an, có lẽ trước khi Nam Thiệu bình an trở về, lòng anh không thể bình tĩnh nổi.
“Tuy kiến cánh đã tản hêt, nhưng ai biết còn xuất hiện nữa hay không, mọi người nên nhanh rời đi thôi.” La Hắc Tử đột nhiên mở miệng.
Mấy người Trương Dịch không đáp lại, từ lúc gặp mặt đến giờ, đối phương luôn coi bọn họ như không khí, lúc này đương nhiên họ sẽ không trả lời.
La Thành đổi sắc mặt, trong mắt chợt lóe lên sự tức giận, lúc này Mông Chiến mới ra mặt nói chuyện.
“Mấy người đi trước đi, chúng tôi ở lại chờ.”
La Thành gật gật đầu, “Được, tôi để lại mấy chiếc xe cho các cậu.” Nói xong, khẽ gật đầu với Trương Dịch, sau đó phất tay ra hiệu bảo đàn em của mình rời khỏi. Ra là, gã vốn cảm thấy Nam Thiệu không có khả năng trở về, cho nên với việc mời chào nhóm Trương Dịch có thái độ hơi do dự, một khi Nam Thiệu thật sự tiêu diệt sạch bầy kiến cánh, gã lại bắt đầu lo lắng địa vị của mình sẽ bị uy hiếp nếu có người như vậy trong đoàn, vì thế, cuối cùng nhất quyết bỏ qua tính toán này. Đây cũng là nguyên nhân khiến gã không muốn mời chào đoàn người của Mông Chiến. Có điều bây giờ gã cũng không muốn đối địch với bọn họ, nên mới để lại xe bày tỏ thành ý.
“Cảm ơn.” Mông Chiến không từ chối. Trong thời điểm này, có xe thay đi bộ không khác gì thêm cơ hội sống sót, cho dù phải nợ ân tình của người ta thì hắn vẫn phải nhận.
La Thành khoát tay, mang người đi. Lúc Miêu Tuyết Mạn đi ngang qua Trương Dịch, ánh mắt lướt qua sự tăm tối, chỉ sợ vẫn ghi thù chuyện lúc trước.
“Hừ! Cao ngạo cái gì, được cứu cũng không biết cảm ơn một tiếng, xem về sau…” Hiển nhiên Cục thịt Trần rất bất mãn chuyện bọn họ không quan tâm đến Nam Thiệu, căm giận bất bình mắng.
“A Thiệu không cố ý giúp bọn họ.” Cho nên đối phương có cảm ơn hay không cũng không hề gì. Trương Dịch ngắt lời y, ánh mắt dõi theo đoàn người La Hắc Tử, chú ý hướng bọn họ lái xe đi, hẳn là họ không định đến Vân Châu nữa, anh không khỏi có chút thất vọng. Nhưng lại lập tức phấn chấn trở lại, bởi vì bên ngoài vẫn còn gần mười chiếc xe. Anh hoàn toàn có thể tự lái xe đến đường hầm bên kia xem xét tình huống, nói không chừng còn tiện thể đón Nam Thiệu về.
Vừa có ý định này, liền nghe thấy Mông Chiến nói: “Lão Thiết, cậu mang theo mười người lái xe đến đường hầm bên kia đón Nam Thiệu đi.”
Trương Dịch sửng sốt, ánh mắt lộ ra cảm kích, giọng hơi run: “Cảm ơn.” Đối phương có hơn bốn mươi người dị năng, dù hiện tại lập tức lái xe bỏ đi, sáu người bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không ngờ đối phương không chỉ ở lại, còn đồng ý giúp đi tìm Nam Thiệu, vậy sao anh không cảm kích cho được.
“Cậu nói cái gì vậy, nếu không phải có Nam Thiệu, sợ rằng chúng tôi chẳng còn ai sống sót đâu, giờ đi đón cậu ấy cũng là việc nên làm.” Mông Chiến gãi gãi quả đầu cắt ngắn đến đâm tay, lộ ra nụ cười ngại ngùng hiếm có.
Nghe vậy, trong lòng Trương Dịch ấm áp, phải biết rằng, không phải mọi người đều sẽ nghĩ được như thế, nhất là sau tận thế. Tuy lúc trước anh đã nói câu kia với Cục thịt Trần, thế nhưng nhìn Nam Thiệu mạo hiểm tính mạng mới đổi được bình an cho mọi người, La Thành ngay cả một câu lo lắng khách sáo cũng không nói, cứ thể phủi sạch mọi chuyện rời đi, trong lòng anh không thể nào không có khúc mắc. Nhưng trên thế giới này, không phải bạn trả giá thì nhất định sẽ nhận được thứ tương ứng, lấy lẽ đó đi ép người khác, không bằng dành nhiều thời gian hơn cho người thân.
Cuối cùng, trừ mười người mà Mông Chiến nói kia, Trương Dịch và Cục thịt Trần, Thạch Bằng Tam cũng đi theo. Cả đoạn đường hoang vắng, đám thực vật biến dị đủ mọi màu sắc không còn tung tích, gió thổi qua khiến đất cát và bụi tuyết cuốn lên, đập vào thân xe phát ra tiếng lạch cạch. Tuyết hẳn là đã sớm ngừng rơi, thỉnh thoảng còn nhìn thấy dấu chân Nam Thiệu lưu lại trên đường, đứt quãng hướng tới Vân Châu, kiên định mà cô đơn.
Nhìn dấu chân, trong đầu mọi người không khỏi hiện lên hình ảnh người đó đã một thân một mình kiên định không lùi bước, tập tễnh đi trong biển kiến cánh bay, nơi nào đó trong linh hồn tựa hồ bị xúc động, nhẹ nhàng run rẩy, vì dũng khí của người nọ, cùng với tất cả những việc hắn làm vì mọi người, cho dù mục đích ban đầu của hắn vốn chỉ vì một người. Chỉ có Trương Dịch không nghĩ gì cả, không chuyển mắt nhìn chằm chằm phía trước cùng với đám tuyết xung quanh, chờ đợi nhìn thấy dấu chân trở về, thậm chí là bóng người. Nhưng cuối cùng anh vẫn phải thất vọng, đến tận đường hầm, bọn họ cũng không nhìn thấy bóng dáng Nam Thiệu.
Trong đường hầm không thấy kiến cánh, cũng không thấy Nam Thiệu, chỉ có hai mươi mấy chiếc ô tô tàn tạ xiêu vẹo bị vứt bỏ bên trong, có cái bị lật, có cái trực tiếp đâm vào vách đá, máu khô màu đen bám trên cửa xe và mặt đất đã kể rõ tình cảnh thảm khốc họ đã trải qua ở đây.
Đến lúc này, mọi người đều cảm thấy không ổn, trong mắt Trương Dịch xẹt qua một tia đau xót, nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định nói: “Tìm.”
Beta: Yến Phi Ly
Trong khoảnh khắc cơn đau truyền đến, Nam Thiệu cảm thấy mình đã có thể cử động, đồng thời vùng bụng có cảm giác vừa đau vừa ngứa, chứng tỏ dị năng bắt đầu có tác dụng và đang chữa trị vết thương. Hắn không rảnh nghĩ nhiều, ngay khi thân thể rơi xuống cái miệng lớn, hắn nhanh chóng lăn vào trong để tránh bị bộ hàm trên cứng cáp nhai thành thịt nát, đồng thời hai tay hóa thành mũi kim loại nhọn đâm thẳng vào phần thịt mềm khiến cơ thể dừng rơi trong khi kiến chúa muốn nuốt hắn xuống. Hóa ra, khi hắn hấp thu năng lượng sinh mệnh của zombie trong trại Tiểu Yết ngày trước lại có thu hoạch ngoài ý muốn là thức tỉnh dị năng hệ kim, sau khi suy nghĩ kĩ, trừ Trương Dịch, hắn không nói việc này với bất kỳ ai, bình thường cũng không sử dụng, không ngờ hiện tại lại hữu dụng đến thế.
Vết thương nhỏ thế này đối với một con kiến chúa dài gần 200 mét mà nói không khác gì ăn cá xương đâm lưỡi, không quá đau nhưng chắc chắn không thoải mái. Nam Thiệu chỉ cảm thấy bắp thịt chỗ hắn bám nhu động dữ dội, lực rung lớn làm đôi tay kim loại vốn cắm không sâu như sắp rớt ra, hắn không thể không cắn chặt răng dùng hết sức bám giữ, đồng thời hai chân đạp quanh tìm kiếm, hi vọng có thể đụng tới gì đó nâng đỡ cơ thể. Hắn không dám cam đoan mình sẽ may mắn như khi gặp cây nấm năm xưa, nếu hắn lọt vào dạ dày kiến chúa, rất có thể trước khi hắn kịp hấp thu hết năng lượng sinh mệnh của nó thì đã bị nó tiêu hóa thành bã rồi. Chưa kể việc tinh hạch nằm tại đầu kiến chúa, nếu hắn ở dạ dày nó, muốn tấn công trực tiếp vào tinh hạch sẽ rất khó khăn. Cho nên, dù thế nào hắn cũng không thể ngã xuống.
Kiên trì như thế gần nửa giờ, bởi vì mất máu, Nam Thiệu thấy hơi choáng váng, trong hoàn cảnh chấn động không ngừng, vết thương trên bụng hắn cứ nứt ra rồi lại được chữa trị, tuần hoàn không ngừng khiến dạ dày hắn thắt lại như muốn nôn hết ra. Vừa phải dùng dị năng sinh mệnh chữa trị vết thương, vừa phải dùng dị năng hệ kim duy trì đôi tay kim loại nên hắn rất khó để tụ dị năng sinh mệnh để tấn công. Mà kiến chúa thấy hắn mãi không rơi ra cũng không còn kiên nhẫn, lồng ngực đột nhiên chấn động, phát ra tiếng kêu chói tai, Nam Thiệu rốt cuộc hiểu ra tiếng kêu lúc trước là từ đâu mà có.
Nam Thiệu biết, kiến không có cơ quan phát ra tiếng, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới con kiến chúa này đã biến dị vượt xa bình thường, hoặc là nói, sinh vật trong tận thế tuy vẫn còn lưu giữ chút đặc điểm nào đó ban đầu, nhưng thực chất bên trong đã thay đổi hoàn toàn. Chỉ là đã quen tư duy theo quán tính, vậy nên hắn hoàn toàn không chút đề phòng, bị sóng âm cuồng nộ kia chấn cho thất khiếu trào máu, đầu óc ong ong, hôn mê bất tỉnh. Nếu như không phải hai tay kim loại vẫn đâm chắc trong thực quản kiến chúa, chỉ sợ là đã rơi xuống. Mà nói chính xác hơn, dù hắn có đề phòng thì ở vị trí này cũng không thể tránh kết cục đó.
Ngay sau đấy, cuống họng kiến chúa rung động kịch liệt, cứ như vậy đẩy đôi tay kim loại kia ra, vài giây sau, cuối cùng Nam Thiệu vẫn không tránh khỏi kết cục rơi xuống dạ dày kiến chúa. Cùng lúc đó, phần lưng kiến chúa vẫn luôn giấu trong đỉnh đường hầm đột nhiên chấn động, phát ra tiếng ong ong truyền đi thật xa. Không lâu sau liền thấy từng đoàn kiến thợ to bằng bàn tay tha từng người một không rõ sống chết lại đây, đưa vào miệng kiến chúa. Nếu như La Thành ở đây, nhất định có thể nhận ra những người này chính là đám chặn đường bọn gã, trong đó còn có một phần là cấp dưới của gã. Sau khi hơn trăm người bị ném vào miệng kiến chúa, đàn kiến thợ cũng như bị thôi miên mà theo vào. Khi con kiến cuối cùng biến mất, kiến chúa ngừng đẻ trứng, cuốn lại tấm võng đựng trứng, đồng thời tiết ra một chất màu đen, bao lấy toàn bộ cơ thể kể cả đầu, cố định trên đỉnh hầm, nhìn từ dưới lên giống như một tảng nham thạch màu đen cực lớn. Hóa ra sau khi có nguồn năng lượng dự trữ, nó bắt đầu chuẩn bị một đợt tiến hóa mới.
Trời đất trở lại quang đãng, nếu không phải chung quanh tĩnh mịch như hoang mạc, chắc không ai tin được nơi này từng bị ngàn vạn con kiến biến dị càn quét qua.
Nam Thiệu bị cơn đau khắp toàn thân đánh thức, hắn vừa mở mắt đã thấy đôi mắt đau đớn bỏng rát không thể không nhắm mắt lại ngay lập tức. Trong xoang mũi, cổ họng và cả trong bụng, không chỗ nào là không đau rát như bị lửa thiêu đốt, còn ngoài da lại càng không thể may mắn thoát khỏi, so với khi bị đàn kiến cánh bao trùm càng thêm thống khổ.
Hắn đang ở đâu? Khi vừa có suy nghĩ này, đột nhiên trời đất như quay cuồng, cơ thể như bị ném vào trong máy giặt, không ngừng xoay tròn. Có chất lỏng đậm sệt bao quanh cơ thể, thậm chí xâm nhập vào cơ thể từ mọi hướng, thỉnh thoảng còn có thứ gì đó đụng vào da thịt. Nam Thiệu muốn nôn, nhưng trong hoàn cảnh này có lại không nôn được, nhưng rất nhanh hắn đã đoán ra, hắn đang bị tiêu hóa trong dạ dày kiến chúa. Có lẽ do dịch vị trong dạ dày kiến chúa rất đậm đặc, có lẽ do vốn đã bị thương, dị năng hao tổn quá nhiều, tóm lại hắn phát hiện tốc độ chữa trị cơ thể mình không theo kịp tốc độ bị tiêu hóa, hơn nữa kiến chúa lần này khác hẳn cây nấm lần trước, trừ thành dạ dày, trong không gian dạ dày là một hoang mạc không có năng lượng sinh mệnh, Nam Thiệu muốn hấp thu năng lượng bù cho chính mình gần như là bất khả thi.
Chẳng lẽ thật sự phải chết ở đây? Giãy giụa thật lâu vẫn không thoát khỏi tình cảnh hiện tại, thân thể dường như đã hến cực hạn, mệt đến suy nghĩ cũng là quá sức, bóng ma tử vong đang dần dần bao trùm lấy tâm trí Nam Thiệu.
Nếu như hắn chết, Trương Dịch phải làm thế nào? Trong nháy mắt thần trí như sắp biến mất, dường như Nam Thiệu nhìn thấy ánh mắt bi thương của Trương Dịch, không khỏi giật mình, tứ chi vốn đã ngừng giãy giụa lại tiếp tục đấu tranh. Ngay khi tưởng chừng như đã hết cách, thân thể lại bị đè ép như muốn đẩy vào nơi nào đó, hắn vốn tưởng mình sắp tiến vào ruột, lúc lâu sau mới nhận ra, trừ đầu hắn, phần còn lại của cơ thể bị bao chặt, không còn bị xô đẩy tra tấn, mà như bị lọt vào cái khoang nào đó trong dạ dày kiến chúa.
Năng lượng sinh mệnh mạnh mẽ truyền qua thành dạ dày, Nam Thiệu tỉnh táo lại, cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc.
Đàn kiến cánh đột nhiên rút lui khiến những người đang dần tuyệt vọng trốn trong hầm gần như không thể tin nổi, ánh nắng chiếu vào sảnh rất lâu, chỉ cần đứng ở cửa hầm là thấy, lúc đó bọn họ mới tin là thật. Khi những người bị phái ra thăm dò hò reo hoan hô, người bên trong mới tiếp bước xông ra ngoài.
“Còn sống thật mẹ nó quá tốt!” Có người rống lên một câu, đáp lại là không ít người cười mắng, không khí thoải mái trước nay chưa từng có. Những người đã chết lặng với tử vong, giờ tìm được đường sống trong chỗ chết, thần kinh cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
“Trước kia không để ý, giờ mới thấy trời âm u như vậy cũng đẹp lắm.” Nhìn mặt đất hoang vu nhưng không còn kiến cánh đáng sợ dù chỉ là một con, Cục thịt Trần hít sâu không khí trong lành, cảm khái. Có lẽ bị kiến cánh càn quét qua, xung quanh đây không còn chút mùi hôi thối nào của zombie, có vẻ trong lành tươi mát hiếm thấy.
Trương Dịch không hưng phấn như người khác, anh căng thẳng nhìn con đường hướng tới Vân Châu, không biết khi nào Nam Thiệu sẽ trở về.
“Không ngờ Nam Thiệu lại làm được! Yên tâm đi, cậu ấy nhất định sẽ trở về.” Chú ý đến ánh mắt anh, Mông Chiến có ý kết bạn, lại gần cười nói.
Nghe lời hắn nói, La Hắc Tử cũng nhìn lại đây, chỉ là biểu tình khá phức tạp. Theo lời Mông Chiến, gã hoàn toàn không tin chỉ bằng một mình Nam Thiệu trong vòng chưa tới 10 giờ lại có thể giải quyết hết đám kiến cánh, chuyện này rõ ràng không phải chuyện con người có thể làm được. Đương nhiên, nếu Nam Thiệu ở đây, nhất định hắn sẽ nói không phải do hắn làm, lúc này mạng sống của hắn còn khó đảm bảo đây này. Đáng tiếc Nam Thiệu không ở đây, mà kiến cánh biến mất lại xảy ra sau khi hắn đi, nên công lao này chắc chắn sẽ bị gán cho hắn.
Trương Dịch miễn cưỡng mỉm cười, không thể nói rõ vì sao, trong lòng anh vẫn rất bất an, có lẽ trước khi Nam Thiệu bình an trở về, lòng anh không thể bình tĩnh nổi.
“Tuy kiến cánh đã tản hêt, nhưng ai biết còn xuất hiện nữa hay không, mọi người nên nhanh rời đi thôi.” La Hắc Tử đột nhiên mở miệng.
Mấy người Trương Dịch không đáp lại, từ lúc gặp mặt đến giờ, đối phương luôn coi bọn họ như không khí, lúc này đương nhiên họ sẽ không trả lời.
La Thành đổi sắc mặt, trong mắt chợt lóe lên sự tức giận, lúc này Mông Chiến mới ra mặt nói chuyện.
“Mấy người đi trước đi, chúng tôi ở lại chờ.”
La Thành gật gật đầu, “Được, tôi để lại mấy chiếc xe cho các cậu.” Nói xong, khẽ gật đầu với Trương Dịch, sau đó phất tay ra hiệu bảo đàn em của mình rời khỏi. Ra là, gã vốn cảm thấy Nam Thiệu không có khả năng trở về, cho nên với việc mời chào nhóm Trương Dịch có thái độ hơi do dự, một khi Nam Thiệu thật sự tiêu diệt sạch bầy kiến cánh, gã lại bắt đầu lo lắng địa vị của mình sẽ bị uy hiếp nếu có người như vậy trong đoàn, vì thế, cuối cùng nhất quyết bỏ qua tính toán này. Đây cũng là nguyên nhân khiến gã không muốn mời chào đoàn người của Mông Chiến. Có điều bây giờ gã cũng không muốn đối địch với bọn họ, nên mới để lại xe bày tỏ thành ý.
“Cảm ơn.” Mông Chiến không từ chối. Trong thời điểm này, có xe thay đi bộ không khác gì thêm cơ hội sống sót, cho dù phải nợ ân tình của người ta thì hắn vẫn phải nhận.
La Thành khoát tay, mang người đi. Lúc Miêu Tuyết Mạn đi ngang qua Trương Dịch, ánh mắt lướt qua sự tăm tối, chỉ sợ vẫn ghi thù chuyện lúc trước.
“Hừ! Cao ngạo cái gì, được cứu cũng không biết cảm ơn một tiếng, xem về sau…” Hiển nhiên Cục thịt Trần rất bất mãn chuyện bọn họ không quan tâm đến Nam Thiệu, căm giận bất bình mắng.
“A Thiệu không cố ý giúp bọn họ.” Cho nên đối phương có cảm ơn hay không cũng không hề gì. Trương Dịch ngắt lời y, ánh mắt dõi theo đoàn người La Hắc Tử, chú ý hướng bọn họ lái xe đi, hẳn là họ không định đến Vân Châu nữa, anh không khỏi có chút thất vọng. Nhưng lại lập tức phấn chấn trở lại, bởi vì bên ngoài vẫn còn gần mười chiếc xe. Anh hoàn toàn có thể tự lái xe đến đường hầm bên kia xem xét tình huống, nói không chừng còn tiện thể đón Nam Thiệu về.
Vừa có ý định này, liền nghe thấy Mông Chiến nói: “Lão Thiết, cậu mang theo mười người lái xe đến đường hầm bên kia đón Nam Thiệu đi.”
Trương Dịch sửng sốt, ánh mắt lộ ra cảm kích, giọng hơi run: “Cảm ơn.” Đối phương có hơn bốn mươi người dị năng, dù hiện tại lập tức lái xe bỏ đi, sáu người bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không ngờ đối phương không chỉ ở lại, còn đồng ý giúp đi tìm Nam Thiệu, vậy sao anh không cảm kích cho được.
“Cậu nói cái gì vậy, nếu không phải có Nam Thiệu, sợ rằng chúng tôi chẳng còn ai sống sót đâu, giờ đi đón cậu ấy cũng là việc nên làm.” Mông Chiến gãi gãi quả đầu cắt ngắn đến đâm tay, lộ ra nụ cười ngại ngùng hiếm có.
Nghe vậy, trong lòng Trương Dịch ấm áp, phải biết rằng, không phải mọi người đều sẽ nghĩ được như thế, nhất là sau tận thế. Tuy lúc trước anh đã nói câu kia với Cục thịt Trần, thế nhưng nhìn Nam Thiệu mạo hiểm tính mạng mới đổi được bình an cho mọi người, La Thành ngay cả một câu lo lắng khách sáo cũng không nói, cứ thể phủi sạch mọi chuyện rời đi, trong lòng anh không thể nào không có khúc mắc. Nhưng trên thế giới này, không phải bạn trả giá thì nhất định sẽ nhận được thứ tương ứng, lấy lẽ đó đi ép người khác, không bằng dành nhiều thời gian hơn cho người thân.
Cuối cùng, trừ mười người mà Mông Chiến nói kia, Trương Dịch và Cục thịt Trần, Thạch Bằng Tam cũng đi theo. Cả đoạn đường hoang vắng, đám thực vật biến dị đủ mọi màu sắc không còn tung tích, gió thổi qua khiến đất cát và bụi tuyết cuốn lên, đập vào thân xe phát ra tiếng lạch cạch. Tuyết hẳn là đã sớm ngừng rơi, thỉnh thoảng còn nhìn thấy dấu chân Nam Thiệu lưu lại trên đường, đứt quãng hướng tới Vân Châu, kiên định mà cô đơn.
Nhìn dấu chân, trong đầu mọi người không khỏi hiện lên hình ảnh người đó đã một thân một mình kiên định không lùi bước, tập tễnh đi trong biển kiến cánh bay, nơi nào đó trong linh hồn tựa hồ bị xúc động, nhẹ nhàng run rẩy, vì dũng khí của người nọ, cùng với tất cả những việc hắn làm vì mọi người, cho dù mục đích ban đầu của hắn vốn chỉ vì một người. Chỉ có Trương Dịch không nghĩ gì cả, không chuyển mắt nhìn chằm chằm phía trước cùng với đám tuyết xung quanh, chờ đợi nhìn thấy dấu chân trở về, thậm chí là bóng người. Nhưng cuối cùng anh vẫn phải thất vọng, đến tận đường hầm, bọn họ cũng không nhìn thấy bóng dáng Nam Thiệu.
Trong đường hầm không thấy kiến cánh, cũng không thấy Nam Thiệu, chỉ có hai mươi mấy chiếc ô tô tàn tạ xiêu vẹo bị vứt bỏ bên trong, có cái bị lật, có cái trực tiếp đâm vào vách đá, máu khô màu đen bám trên cửa xe và mặt đất đã kể rõ tình cảnh thảm khốc họ đã trải qua ở đây.
Đến lúc này, mọi người đều cảm thấy không ổn, trong mắt Trương Dịch xẹt qua một tia đau xót, nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định nói: “Tìm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.