Chương 150: Trống của người Yết (3)
Nhạn Quá Thanh Thiên
11/08/2020
Edit: TiTan
Beta: Yến Phi Ly
Tổng cộng 212 con zombie, đấu với sáu người, mỗi người bình quân ba mươi lăm con. Đối với những người đã giết chết không biết bao nhiêu zombie mà nói thật ra cũng không tính là nhiều, nhưng zombie rốt cuộc không phải bia ngắm đứng yên một nơi để người ta giết, huống chi sau trận mưa to khả năng linh hoạt của chúng đã dần dần có thể so sánh với người thường, điều này làm cho độ khó của việc ứng đối bay lên không chỉ một cấp bậc, nhưng cũng may zombie không có trí tuệ, chỉ biết đấu đá lung tung, hơn nữa nhóm Trương Dịch đứng ở đầu cầu, không cần lo lắng bị bao vây, dễ hơn giết chúng nó dưới chân núi hay trên đường lớn.
Kỳ thật khi chú ý thấy hai chiếc xe việt dã này vừa được sử dụng không lâu, chủ xe có khả năng còn sống thì Trương Dịch đã không định lấy xe đi. Tận thế đến tuy rằng pháp luật kỉ cương tan vỡ, đạo đức chết theo mạng người, con người đối xử với nhau ghê tởm không kiêng nể gì, vì sinh tồn vì mạng sống mà đồng loại tương tàn, người thân bạn bè thay lòng, vợ chồng phản bội, nhưng mà luôn có một số người trong lòng có vạch ngăn đạo đức của riêng mình, dù cho không có pháp luật hay dư luận quản lý, vẫn giữ nguyên bản ngã ngày xưa, chỉ vì không thẹn với lương tâm. Mà lại có những người khác, vì bảo vệ người thân, bạn bè, người yêu, ép chính mình trở nên cứng rắn kiên cường, cũng bởi vì sự tồn tại của họ mà trong lòng còn giữ được một nơi mềm mại. Trương Dịch ước chừng có thể xem như ở giữa những người này, mỗi khi anh đưa ra quyết định đều không tự chủ được nghĩ đến Dương Dương không biết đang lưu lạc ở phương nào, nghĩ đến nhóc con có thể gặp gỡ được người tốt hay không, có thể gặp lại anh không. Chính mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác, cho nên anh không muốn mượn gió bẻ măng lấy xe đi, cướp đoạt cơ hội sống của người vô tội. Chính vì vậy, khi Giới Sân thỉnh cầu quay lại thì dù rằng biết rất nguy hiểm nhưng anh vẫn không ngăn cản. Thời thế khó khăn, có những việc cuối cùng vẫn phải có người đi làm.
So với anh, những người khác còn đơn giản hơn, Từ Tịnh cảm thấy việc này cũng không phải không còn đường sống, hơn nữa bản thân cô thích mạo hiểm, cho nên giữ mặt mũi cho Giới Sân, ai bảo cô nhìn hòa thượng giả này rất thuận mắt. Mà với tính cách Nam Thiệu và cục thịt Trần, không cần xe cũng được, thuận tay làm chuyện tốt cũng không sao, nhưng không có khả năng bọn họ cố ý mạo hiểm đi nhắc nhở người khác đâu, chẳng qua vì Trương Dịch và Giới Sân nên mới không phản đối. Còn nhóc Bùi Viễn cũng không có ý định khác, thiếu niên chỉ biết rằng cứ đi theo các anh chị là được, không đến thời điểm phải tự mình quyết định thì cậu sẽ không hao tâm tốn sức suy nghĩ nhiều, thế nên đề nghị của Giới Sân dứt khoát thông qua chẳng gặp phải cản trở gì. Và đương nhiên nguyên nhân lớn cũng là do tình cảm giữa mọi người với nhau, giữa mọi người với mình, không khỏi làm anh cảm động.
Một giờ sau, cục thịt Trần nhìn lưỡi đao bị mẻ của bản thân, mặt xị ra. Trên cầu, dưới cầu không tính những khe suối quá sâu nơi nơi đều có thể nhìn thấy những thi thể nằm tứ tung ngang dọc, trên người là trang phục dân tộc diễm lệ làm tất cả nhìn qua giống như là một lễ tế long trọng.
Không còn zombie có thể hoạt động đứng thẳng được, cũng không có zombie nấp trong chỗ tối đánh bất ngờ như dự đoán, càng không có làn sóng zombie đuổi theo, làm cho mọi người âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Chẳng qua đao dù đã được dị năng kim loại cải tạo nhiều lần thì qua những lần đại chiến chém đầu mấy trăm zombie vẫn bị cùn nứt. So với những người khác, số lần chém của Trương Dịch nhiều nhất, mà lưỡi đao cải tạo lại giữ được tốt hơn nhiều, ít nhất chém mấy chục con nữa không thành vấn đề. Hiển nhiên có quan hệ với việc luyện đao ngày thường của anh, làm Từ Tịnh không khỏi nhìn anh bằng con mắt khác.
“Nếu có dị năng kim loại ở đây thì tốt rồi.” Cục thịt Trần cảm thán.
“Không có dị năng thì chú mày định đi tìm chết à?” Từ Tịnh thấy phiền liền mắng. Bởi vì Cục thịt Trần vẫn luôn thích rên rỉ như vậy, lúc bị nhốt ở chuồng heo, y liền rên rỉ mãi nếu có dị năng hệ thổ thì tốt rồi, có dị năng hệ thủy thì hay rồi, bị xích sắt khóa lại thì nói nếu có dị năng hệ kim ở đây thì tuyệt biết mấy… Những người khác còn đỡ nhưng Từ Tịnh lại là người ghét cái tính dông dài, bây giờ vừa khát vừa mệt, tính tình còn tệ hơn, nói chuyện cũng không thèm khách khí.
Cục thịt Trần bĩu môi nhưng lại biết không thể giận phụ nữ, cho nên yên lặng một bộ tui không thèm so đo với bà, ngồi xổm bên cạnh, vốc tuyết chà tay như những người khác, sau đó vốc tuyết sạch ngậm vào miệng làm nước giải khát, thuận tiện nghỉ ngơi.
Phần lớn zombie của trại Yết chạy đi đâu? Đây là nghi vấn hiện lên trong lòng mỗi người, phải biết rằng trước khi bị nhốt lại, bọn họ đã từng điều tra toàn bộ trại Yết cũng không nhìn thấy một con zombie nào, giống như qua một đêm sinh ra từ hư không vậy, mà bây giờ cũng biến mất vào hư không. Tuy rằng sau tận thế việc lạ thường xuyên xảy ra, nhưng bọn Trương Dịch cũng không tin thực sự có người có thể sinh ra rất nhiều zombie từ hư không, cho nên thứ duy nhất có thể giải thích việc này chính là, trong trại Yết có một chỗ có thể chứa mấy nghìn người, hơn nữa giấu rất kín. Đến nỗi việc thực sự có người có thể sai khiến zombie hay không, dù lúc trước tận mắt nhìn thấy, bọn họ vẫn không dám hạ kết luận.
Sau hơn mười phút nghỉ ngơi chỉnh đốn, mọi người lại quay về hàng rào lần nữa. Chính ra Trương Dịch muốn lưu lại hai người chờ trong xe, phòng trường hợp những người sống sót kia quay lại, đồng thời để trông chừng nếu gặp nguy hiểm thì lúc trốn đi cũng thuận lợi hơn, nếu kẻ địch mạnh hơn dự đoán nhiều thì cũng không đến mức bị diệt toàn bộ. Đáng tiếc sau khi tranh luận một trận thì chẳng ai muốn ở lại. Giới Sân nói là chính mình yêu cầu trở về, không có lý do gì mà không đi, Từ Tịnh hoàn toàn không thương lượng hay nhân nhượng, đến cả cục thịt Trần và nhóc Bùi Viễn cũng nói đi theo anh Dịch, anh Thiệu có cảm giác an toàn hơn, cho nên rốt cuộc vẫn là cùng nhau hành động. Chung quy mà nói, cái chỗ này quá mức quỷ dị, tách ra cũng không hẳn là lựa chọn tốt, cho nên Trương Dịch cũng không kiên trì.
Trong trại vẫn im ắng như cũ, tựa như việc bọn họ thoát khỏi sự truy kích của hơn hai trăm zombie chưa từng phát sinh. Mấy người cũng không vội vã đi tìm người sống sót, mà trước tiên tìm quanh những nhà dân gần nhất dụng cụ cắt gọt, thay thế những con dao đã cùn, sau đó mới bắt đầu tìm kiếm mục tiêu. Tìm người cũng không khó, chỉ cần kết hợp tình huống trong trại lúc trước và phán đoán thể lực, ý tưởng của người sống sót thì thực dễ dàng có thể đoán ra bọn họ sẽ lựa chọn chỗ nào để nghỉ ngơi. Cho nên mọi người cũng không tốn thời gian quá dài liền tìm được nhà trúc bọn Kim Mãn Đường từng ở.
“Có vẻ chúng ta tới chậm rồi.” Dò xét tình huống trong phòng một chút, sắc mặt Trương Dịch hơi ngưng trọng.
Đống lửa còn tản ra hơi ấm, từ đống chén đũa với đệm chăn ba lô ném lung tung có thể đoán ra có khoảng bảy người, trong đó còn có phụ nữ, trên cơ bản có thể xác định đã trốn trong trại, nhưng hiện trường cũng không có dấu vết đánh nhau, chứng tỏ khi bị bắt bọn họ đã mất năng lực phản kháng.
“Chắc là bị bắt giống chúng ta đó anh, bị chuốc mê, trong trại này đủ thứ cổ quái hiếm lạ gì mà chả có.” Cục thịt Trần nghe xong phỏng đoán của Trương Dịch, nhe răng càm ràm.
“Tìm lại xem.” Trương Dịch nhíu mày nói, sau đó lại bổ sung một câu “Cố gắng đừng ăn đồ ăn trong trại.” Chỗ này có cơm nấu, hiển nhiên họ không phải bị người ta dí súng bắt vào chuồng heo giống anh và Nam Thiệu, cho nên khả năng như lời cục thịt Trần rất lớn. Người Yết đã có chuẩn bị, bọn họ không thể không cẩn thận hơn gấp bội.
“Tìm thế nào bây giờ?” Từ Tịnh đưa ra nghi ngờ, sau đó không đợi người khác trả lời lại nói “Trại này lớn vậy, tìm xung quanh thôi đến khi trời tối cũng chưa xong.”
“Đến nơi đó.” Nam Thiệu duỗi tay đè bả vai Trương Dịch lại, hắn mở miệng, duỗi tay chỉ về nơi hắn từng thấy người khi còn ở xa, ngẩng đầu nhìn sắc trời nói “Ở chỗ đó nếu không tìm thấy gì thì lập tức rút lui khỏi nơi đây.” Hắn kỳ thật cũng không quan tâm những người xưa nay không quen biết đó, dù hắn hiểu tâm tư Trương Dịch cho nên đồng ý quay lại, nhưng không có nghĩa hắn muốn chôn mạng ở chỗ này.
Bọn họ nấp trong chuồng heo không biết ngày đêm, lúc thoát ra may mắn không gặp phải ban đêm, nhưng hiển nhiên thời gian cũng không còn sớm, sau hai đợt chém giết liên tục thì sắc trời lúc này đã dần tối lại.
Đến lúc này, dù Giới Sân và Trương Dịch rất muốn cứu người cũng không thể tiếp tục, rốt cuộc vì cứu một đám người không biết có đáng cứu người mà bỏ mạng, đầu có phải bị lừa đá đâu.
Sáu người cẩn thận đi đến căn nhà trúc, vừa nấp sau chướng ngại vật vừa nhanh chóng cảnh giác tiếp cận. Chiều hôm mênh mông dát lên hai bên nhà trúc với đá xanh lát đường một tầng sương mù lam mỏng làm người bất an.
Bọn họ muốn đi đến chỗ căn nhà trúc xây giữa trại phía trên, nhìn không xa nhưng lúc đi lên ước chừng mất gần mười phút. Chờ đến gần, bọn họ mới phát hiện chỗ này cũng không phải nơi ở của dân cư bình thường mà là một tòa tựa như tòa miếu thần. Sở dĩ nói là giống miếu thần là bởi vì bên trong không có tượng thần, bức họa, bài vị hay các đồ vật linh tinh khác, mà trên tường với trần nhà đều che kín các loại hoa văn kỳ quái vẽ từ thuốc màu đỏ sậm, dưới ánh sáng u ám đột nhiên nhìn đến không khỏi làm người ta cảm thấy phát lạnh. Ngoại trừ những thứ này, trên tường còn treo ít đầu lâu dê trắng hếu, cung tiễn đen bóng, dao nĩa, đậm chất cổ xưa, hơi thở năm tháng tang thương nghênh diện đánh tới.
Nếu ở thời bình, nhìn thấy địa phương như vậy, mọi người hẳn sẽ rất có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, hiện tại lại chỉ cảm thấy âm trầm, tựa như lúc nào cũng sẽ có ác thú ăn thịt người từ trốn tăm tối phóng ra.
“Từ Tịnh, cô và Bùi Viễn canh bên ngoài, tiểu Trần và Giới Sân ở lầu một, tôi và Nam Thiệu lên lầu hai.” Trương Dịch nhanh chóng chỉ huy. Thời gian không nhiều, không có khả năng để bọn họ cùng nhau chậm rãi tìm.
Từ Tịnh giơ tay ra dấu ok, sau đó nhanh chóng xách cổ nhóc Bùi Viễn đang muốn vào, tìm cho nhóc một nơi thích hợp để quan sát tình huống bốn phía, bản thân tìm chỗ khác giương súng.
Tòa trúc này rõ ràng lớn hơn so với những nhà trúc họ gặp lúc trước, cũng không bị phân thành các gian mà để nguyên căn, nhìn qua vô cùng rộng mở, nhưng bởi vì trần nhà không cao lại không có cửa sổ, cho nên có vẻ cực kỳ u ám, hơn nữa hình vẽ trên tường cho người ta một loại cảm giác áp lực, không muốn ngốc ở đây lâu chút nào. Đây cũng là nguyên nhân mấy ngày trước tuy rằng họ đã từng tới đây nhưng không lưu lại ấn tượng quá sâu. Đi thông lên thang lầu hai xây bên ngoài, bên trên là lan can vây quanh một đài cao, ở vị trí chính giữa đài cao đứng sừng sững một phòng thờ kỳ lạ to gần bằng hai phần ba tòa miếu hình tháp, tựa như một cái mũ treo ở tầng trên, làm toàn cảnh tòa trúc nhìn qua mất đi vẻ hài hòa.
Toà nhà hình tháp đóng chặt cửa, mặt trên vẽ một hình đầu dê thật lớn màu đỏ sậm, dưới sắc trời âm u càng thêm quỷ dị. Nam Thiệu giữ chặt Trương Dịch đang định đi vào, nhắm mắt cảm giác trong chốc lát, mới buông tay ra “Bên trong không có vật sống.” Tựa như lúc dị năng mới vừa thức tỉnh khi trước, hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của hạt củ cải, khi dị năng tăng cường, cảm giác với sinh mệnh của hắn cũng mạnh mẽ lên, chẳng qua vẫn chỉ giới hạn trong những chỗ ở gần, nếu cách hơn hai ba mươi mét thì không có tác dụng gì.
Không có người còn đi vào nhìn làm gì. Hai người không hẹn mà cùng nảy lên ý niệm này, nhưng tay Trương Dịch vẫn duỗi ra, có điều ngoài dự đoán chính là, cửa kia cũng không bị đẩy ra. Trương Dịch lại đẩy thêm hai phần sức, kết quả vẫn không mở ra được.
“Có phải bị khóa không?” Nam Thiệu hỏi, cửa bị khóa là việc bình thường.
“Không có khóa.” Trương Dịch cẩn thận dò xét mép cửa trên dưới một chút, lắc đầu phủ quyết suy đoán của anh “Hẳn là bị giữ lại từ bên trong.”
Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều không khỏi trở nên thận trọng. Dị năng của Nam Thiệu sẽ không có vấn đề, vậy có khả năng nguyên nhân chính là có kẻ bên trong có thể tránh đi dò xét của lực sinh mệnh, hoặc là đã chết. Bọn họ tuy rằng không nhớ rõ lắm tình huống cụ thể lục tìm nơi này mấy hôm trước, nhưng vẫn nhớ rõ lúc trước tất cả cửa bị khóa lại hoặc gài then từ bên trong đều đã bị bọn họ mở ra. Cho nên, cửa này hẳn là về sau mới bị người đóng lại.
“Để tôi.” Nam Thiệu kéo Trương Dịch ra sau lưng, trong tay cầm đao lách khe cửa, tìm trên dưới, đụng phải then cài cửa, từ xúc cảm với tiếng vang phát ra xem, có thể suy ra là bằng gỗ. Kiến trúc của miếu thần phỏng tất tần tật theo kiến trúc cổ đại, tiện hơn cho bọn họ nhiều.
Thân đao cạy một cái, loảng xoảng một tiếng, then cửa rơi xuống đất, cửa kẽo kẹt chậm rãi mở ra một khe hẹp, đầu dê vẽ trên cửa tựa như bị xé rách, dưới ánh sáng âm u vặn vẹo thành một bộ dáng đáng sợ. Hai người bất giác ngừng thở, cơ bắp toàn thân căng thẳng, chỉ cần một cảm giác không đúng liền lập tức ra tay.
Nhưng đến tận khi cửa hoàn toàn mở ra, bên trong cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Beta: Yến Phi Ly
Tổng cộng 212 con zombie, đấu với sáu người, mỗi người bình quân ba mươi lăm con. Đối với những người đã giết chết không biết bao nhiêu zombie mà nói thật ra cũng không tính là nhiều, nhưng zombie rốt cuộc không phải bia ngắm đứng yên một nơi để người ta giết, huống chi sau trận mưa to khả năng linh hoạt của chúng đã dần dần có thể so sánh với người thường, điều này làm cho độ khó của việc ứng đối bay lên không chỉ một cấp bậc, nhưng cũng may zombie không có trí tuệ, chỉ biết đấu đá lung tung, hơn nữa nhóm Trương Dịch đứng ở đầu cầu, không cần lo lắng bị bao vây, dễ hơn giết chúng nó dưới chân núi hay trên đường lớn.
Kỳ thật khi chú ý thấy hai chiếc xe việt dã này vừa được sử dụng không lâu, chủ xe có khả năng còn sống thì Trương Dịch đã không định lấy xe đi. Tận thế đến tuy rằng pháp luật kỉ cương tan vỡ, đạo đức chết theo mạng người, con người đối xử với nhau ghê tởm không kiêng nể gì, vì sinh tồn vì mạng sống mà đồng loại tương tàn, người thân bạn bè thay lòng, vợ chồng phản bội, nhưng mà luôn có một số người trong lòng có vạch ngăn đạo đức của riêng mình, dù cho không có pháp luật hay dư luận quản lý, vẫn giữ nguyên bản ngã ngày xưa, chỉ vì không thẹn với lương tâm. Mà lại có những người khác, vì bảo vệ người thân, bạn bè, người yêu, ép chính mình trở nên cứng rắn kiên cường, cũng bởi vì sự tồn tại của họ mà trong lòng còn giữ được một nơi mềm mại. Trương Dịch ước chừng có thể xem như ở giữa những người này, mỗi khi anh đưa ra quyết định đều không tự chủ được nghĩ đến Dương Dương không biết đang lưu lạc ở phương nào, nghĩ đến nhóc con có thể gặp gỡ được người tốt hay không, có thể gặp lại anh không. Chính mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác, cho nên anh không muốn mượn gió bẻ măng lấy xe đi, cướp đoạt cơ hội sống của người vô tội. Chính vì vậy, khi Giới Sân thỉnh cầu quay lại thì dù rằng biết rất nguy hiểm nhưng anh vẫn không ngăn cản. Thời thế khó khăn, có những việc cuối cùng vẫn phải có người đi làm.
So với anh, những người khác còn đơn giản hơn, Từ Tịnh cảm thấy việc này cũng không phải không còn đường sống, hơn nữa bản thân cô thích mạo hiểm, cho nên giữ mặt mũi cho Giới Sân, ai bảo cô nhìn hòa thượng giả này rất thuận mắt. Mà với tính cách Nam Thiệu và cục thịt Trần, không cần xe cũng được, thuận tay làm chuyện tốt cũng không sao, nhưng không có khả năng bọn họ cố ý mạo hiểm đi nhắc nhở người khác đâu, chẳng qua vì Trương Dịch và Giới Sân nên mới không phản đối. Còn nhóc Bùi Viễn cũng không có ý định khác, thiếu niên chỉ biết rằng cứ đi theo các anh chị là được, không đến thời điểm phải tự mình quyết định thì cậu sẽ không hao tâm tốn sức suy nghĩ nhiều, thế nên đề nghị của Giới Sân dứt khoát thông qua chẳng gặp phải cản trở gì. Và đương nhiên nguyên nhân lớn cũng là do tình cảm giữa mọi người với nhau, giữa mọi người với mình, không khỏi làm anh cảm động.
Một giờ sau, cục thịt Trần nhìn lưỡi đao bị mẻ của bản thân, mặt xị ra. Trên cầu, dưới cầu không tính những khe suối quá sâu nơi nơi đều có thể nhìn thấy những thi thể nằm tứ tung ngang dọc, trên người là trang phục dân tộc diễm lệ làm tất cả nhìn qua giống như là một lễ tế long trọng.
Không còn zombie có thể hoạt động đứng thẳng được, cũng không có zombie nấp trong chỗ tối đánh bất ngờ như dự đoán, càng không có làn sóng zombie đuổi theo, làm cho mọi người âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Chẳng qua đao dù đã được dị năng kim loại cải tạo nhiều lần thì qua những lần đại chiến chém đầu mấy trăm zombie vẫn bị cùn nứt. So với những người khác, số lần chém của Trương Dịch nhiều nhất, mà lưỡi đao cải tạo lại giữ được tốt hơn nhiều, ít nhất chém mấy chục con nữa không thành vấn đề. Hiển nhiên có quan hệ với việc luyện đao ngày thường của anh, làm Từ Tịnh không khỏi nhìn anh bằng con mắt khác.
“Nếu có dị năng kim loại ở đây thì tốt rồi.” Cục thịt Trần cảm thán.
“Không có dị năng thì chú mày định đi tìm chết à?” Từ Tịnh thấy phiền liền mắng. Bởi vì Cục thịt Trần vẫn luôn thích rên rỉ như vậy, lúc bị nhốt ở chuồng heo, y liền rên rỉ mãi nếu có dị năng hệ thổ thì tốt rồi, có dị năng hệ thủy thì hay rồi, bị xích sắt khóa lại thì nói nếu có dị năng hệ kim ở đây thì tuyệt biết mấy… Những người khác còn đỡ nhưng Từ Tịnh lại là người ghét cái tính dông dài, bây giờ vừa khát vừa mệt, tính tình còn tệ hơn, nói chuyện cũng không thèm khách khí.
Cục thịt Trần bĩu môi nhưng lại biết không thể giận phụ nữ, cho nên yên lặng một bộ tui không thèm so đo với bà, ngồi xổm bên cạnh, vốc tuyết chà tay như những người khác, sau đó vốc tuyết sạch ngậm vào miệng làm nước giải khát, thuận tiện nghỉ ngơi.
Phần lớn zombie của trại Yết chạy đi đâu? Đây là nghi vấn hiện lên trong lòng mỗi người, phải biết rằng trước khi bị nhốt lại, bọn họ đã từng điều tra toàn bộ trại Yết cũng không nhìn thấy một con zombie nào, giống như qua một đêm sinh ra từ hư không vậy, mà bây giờ cũng biến mất vào hư không. Tuy rằng sau tận thế việc lạ thường xuyên xảy ra, nhưng bọn Trương Dịch cũng không tin thực sự có người có thể sinh ra rất nhiều zombie từ hư không, cho nên thứ duy nhất có thể giải thích việc này chính là, trong trại Yết có một chỗ có thể chứa mấy nghìn người, hơn nữa giấu rất kín. Đến nỗi việc thực sự có người có thể sai khiến zombie hay không, dù lúc trước tận mắt nhìn thấy, bọn họ vẫn không dám hạ kết luận.
Sau hơn mười phút nghỉ ngơi chỉnh đốn, mọi người lại quay về hàng rào lần nữa. Chính ra Trương Dịch muốn lưu lại hai người chờ trong xe, phòng trường hợp những người sống sót kia quay lại, đồng thời để trông chừng nếu gặp nguy hiểm thì lúc trốn đi cũng thuận lợi hơn, nếu kẻ địch mạnh hơn dự đoán nhiều thì cũng không đến mức bị diệt toàn bộ. Đáng tiếc sau khi tranh luận một trận thì chẳng ai muốn ở lại. Giới Sân nói là chính mình yêu cầu trở về, không có lý do gì mà không đi, Từ Tịnh hoàn toàn không thương lượng hay nhân nhượng, đến cả cục thịt Trần và nhóc Bùi Viễn cũng nói đi theo anh Dịch, anh Thiệu có cảm giác an toàn hơn, cho nên rốt cuộc vẫn là cùng nhau hành động. Chung quy mà nói, cái chỗ này quá mức quỷ dị, tách ra cũng không hẳn là lựa chọn tốt, cho nên Trương Dịch cũng không kiên trì.
Trong trại vẫn im ắng như cũ, tựa như việc bọn họ thoát khỏi sự truy kích của hơn hai trăm zombie chưa từng phát sinh. Mấy người cũng không vội vã đi tìm người sống sót, mà trước tiên tìm quanh những nhà dân gần nhất dụng cụ cắt gọt, thay thế những con dao đã cùn, sau đó mới bắt đầu tìm kiếm mục tiêu. Tìm người cũng không khó, chỉ cần kết hợp tình huống trong trại lúc trước và phán đoán thể lực, ý tưởng của người sống sót thì thực dễ dàng có thể đoán ra bọn họ sẽ lựa chọn chỗ nào để nghỉ ngơi. Cho nên mọi người cũng không tốn thời gian quá dài liền tìm được nhà trúc bọn Kim Mãn Đường từng ở.
“Có vẻ chúng ta tới chậm rồi.” Dò xét tình huống trong phòng một chút, sắc mặt Trương Dịch hơi ngưng trọng.
Đống lửa còn tản ra hơi ấm, từ đống chén đũa với đệm chăn ba lô ném lung tung có thể đoán ra có khoảng bảy người, trong đó còn có phụ nữ, trên cơ bản có thể xác định đã trốn trong trại, nhưng hiện trường cũng không có dấu vết đánh nhau, chứng tỏ khi bị bắt bọn họ đã mất năng lực phản kháng.
“Chắc là bị bắt giống chúng ta đó anh, bị chuốc mê, trong trại này đủ thứ cổ quái hiếm lạ gì mà chả có.” Cục thịt Trần nghe xong phỏng đoán của Trương Dịch, nhe răng càm ràm.
“Tìm lại xem.” Trương Dịch nhíu mày nói, sau đó lại bổ sung một câu “Cố gắng đừng ăn đồ ăn trong trại.” Chỗ này có cơm nấu, hiển nhiên họ không phải bị người ta dí súng bắt vào chuồng heo giống anh và Nam Thiệu, cho nên khả năng như lời cục thịt Trần rất lớn. Người Yết đã có chuẩn bị, bọn họ không thể không cẩn thận hơn gấp bội.
“Tìm thế nào bây giờ?” Từ Tịnh đưa ra nghi ngờ, sau đó không đợi người khác trả lời lại nói “Trại này lớn vậy, tìm xung quanh thôi đến khi trời tối cũng chưa xong.”
“Đến nơi đó.” Nam Thiệu duỗi tay đè bả vai Trương Dịch lại, hắn mở miệng, duỗi tay chỉ về nơi hắn từng thấy người khi còn ở xa, ngẩng đầu nhìn sắc trời nói “Ở chỗ đó nếu không tìm thấy gì thì lập tức rút lui khỏi nơi đây.” Hắn kỳ thật cũng không quan tâm những người xưa nay không quen biết đó, dù hắn hiểu tâm tư Trương Dịch cho nên đồng ý quay lại, nhưng không có nghĩa hắn muốn chôn mạng ở chỗ này.
Bọn họ nấp trong chuồng heo không biết ngày đêm, lúc thoát ra may mắn không gặp phải ban đêm, nhưng hiển nhiên thời gian cũng không còn sớm, sau hai đợt chém giết liên tục thì sắc trời lúc này đã dần tối lại.
Đến lúc này, dù Giới Sân và Trương Dịch rất muốn cứu người cũng không thể tiếp tục, rốt cuộc vì cứu một đám người không biết có đáng cứu người mà bỏ mạng, đầu có phải bị lừa đá đâu.
Sáu người cẩn thận đi đến căn nhà trúc, vừa nấp sau chướng ngại vật vừa nhanh chóng cảnh giác tiếp cận. Chiều hôm mênh mông dát lên hai bên nhà trúc với đá xanh lát đường một tầng sương mù lam mỏng làm người bất an.
Bọn họ muốn đi đến chỗ căn nhà trúc xây giữa trại phía trên, nhìn không xa nhưng lúc đi lên ước chừng mất gần mười phút. Chờ đến gần, bọn họ mới phát hiện chỗ này cũng không phải nơi ở của dân cư bình thường mà là một tòa tựa như tòa miếu thần. Sở dĩ nói là giống miếu thần là bởi vì bên trong không có tượng thần, bức họa, bài vị hay các đồ vật linh tinh khác, mà trên tường với trần nhà đều che kín các loại hoa văn kỳ quái vẽ từ thuốc màu đỏ sậm, dưới ánh sáng u ám đột nhiên nhìn đến không khỏi làm người ta cảm thấy phát lạnh. Ngoại trừ những thứ này, trên tường còn treo ít đầu lâu dê trắng hếu, cung tiễn đen bóng, dao nĩa, đậm chất cổ xưa, hơi thở năm tháng tang thương nghênh diện đánh tới.
Nếu ở thời bình, nhìn thấy địa phương như vậy, mọi người hẳn sẽ rất có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, hiện tại lại chỉ cảm thấy âm trầm, tựa như lúc nào cũng sẽ có ác thú ăn thịt người từ trốn tăm tối phóng ra.
“Từ Tịnh, cô và Bùi Viễn canh bên ngoài, tiểu Trần và Giới Sân ở lầu một, tôi và Nam Thiệu lên lầu hai.” Trương Dịch nhanh chóng chỉ huy. Thời gian không nhiều, không có khả năng để bọn họ cùng nhau chậm rãi tìm.
Từ Tịnh giơ tay ra dấu ok, sau đó nhanh chóng xách cổ nhóc Bùi Viễn đang muốn vào, tìm cho nhóc một nơi thích hợp để quan sát tình huống bốn phía, bản thân tìm chỗ khác giương súng.
Tòa trúc này rõ ràng lớn hơn so với những nhà trúc họ gặp lúc trước, cũng không bị phân thành các gian mà để nguyên căn, nhìn qua vô cùng rộng mở, nhưng bởi vì trần nhà không cao lại không có cửa sổ, cho nên có vẻ cực kỳ u ám, hơn nữa hình vẽ trên tường cho người ta một loại cảm giác áp lực, không muốn ngốc ở đây lâu chút nào. Đây cũng là nguyên nhân mấy ngày trước tuy rằng họ đã từng tới đây nhưng không lưu lại ấn tượng quá sâu. Đi thông lên thang lầu hai xây bên ngoài, bên trên là lan can vây quanh một đài cao, ở vị trí chính giữa đài cao đứng sừng sững một phòng thờ kỳ lạ to gần bằng hai phần ba tòa miếu hình tháp, tựa như một cái mũ treo ở tầng trên, làm toàn cảnh tòa trúc nhìn qua mất đi vẻ hài hòa.
Toà nhà hình tháp đóng chặt cửa, mặt trên vẽ một hình đầu dê thật lớn màu đỏ sậm, dưới sắc trời âm u càng thêm quỷ dị. Nam Thiệu giữ chặt Trương Dịch đang định đi vào, nhắm mắt cảm giác trong chốc lát, mới buông tay ra “Bên trong không có vật sống.” Tựa như lúc dị năng mới vừa thức tỉnh khi trước, hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của hạt củ cải, khi dị năng tăng cường, cảm giác với sinh mệnh của hắn cũng mạnh mẽ lên, chẳng qua vẫn chỉ giới hạn trong những chỗ ở gần, nếu cách hơn hai ba mươi mét thì không có tác dụng gì.
Không có người còn đi vào nhìn làm gì. Hai người không hẹn mà cùng nảy lên ý niệm này, nhưng tay Trương Dịch vẫn duỗi ra, có điều ngoài dự đoán chính là, cửa kia cũng không bị đẩy ra. Trương Dịch lại đẩy thêm hai phần sức, kết quả vẫn không mở ra được.
“Có phải bị khóa không?” Nam Thiệu hỏi, cửa bị khóa là việc bình thường.
“Không có khóa.” Trương Dịch cẩn thận dò xét mép cửa trên dưới một chút, lắc đầu phủ quyết suy đoán của anh “Hẳn là bị giữ lại từ bên trong.”
Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều không khỏi trở nên thận trọng. Dị năng của Nam Thiệu sẽ không có vấn đề, vậy có khả năng nguyên nhân chính là có kẻ bên trong có thể tránh đi dò xét của lực sinh mệnh, hoặc là đã chết. Bọn họ tuy rằng không nhớ rõ lắm tình huống cụ thể lục tìm nơi này mấy hôm trước, nhưng vẫn nhớ rõ lúc trước tất cả cửa bị khóa lại hoặc gài then từ bên trong đều đã bị bọn họ mở ra. Cho nên, cửa này hẳn là về sau mới bị người đóng lại.
“Để tôi.” Nam Thiệu kéo Trương Dịch ra sau lưng, trong tay cầm đao lách khe cửa, tìm trên dưới, đụng phải then cài cửa, từ xúc cảm với tiếng vang phát ra xem, có thể suy ra là bằng gỗ. Kiến trúc của miếu thần phỏng tất tần tật theo kiến trúc cổ đại, tiện hơn cho bọn họ nhiều.
Thân đao cạy một cái, loảng xoảng một tiếng, then cửa rơi xuống đất, cửa kẽo kẹt chậm rãi mở ra một khe hẹp, đầu dê vẽ trên cửa tựa như bị xé rách, dưới ánh sáng âm u vặn vẹo thành một bộ dáng đáng sợ. Hai người bất giác ngừng thở, cơ bắp toàn thân căng thẳng, chỉ cần một cảm giác không đúng liền lập tức ra tay.
Nhưng đến tận khi cửa hoàn toàn mở ra, bên trong cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.