Chương 52: Coi Thường.
Thiên Băng Minh Nguyệt
04/08/2021
Ynor cũng đã giết xong vài tên, nó phủi phủi tay và chỉnh sửa lại quần áo của mình. Khi nó nhìn sang phía chủ nhân thì thấy Tử Họa đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc đồ như lính đánh thuê trước mặt, hơn nữa chủ nhân còn đang chê giá trị nhan sắc của người đó.
" Ngươi là Tế Thế à ?"
" Không biết cậu vì sao muốn tìm chúng tôi ?" Tế Thế do vụ nổ nhiều năm trước mà mặt bị bỏng một khoảng lớn, dù đã điều trị nhưng vết sẹo vẫn còn đó, dù không đến nỗi nào nhưng trong mắt Tử Họa thì vẫn xấu đau xấu đớn.
" Ta là Tử Họa."
Ông lão đằng sau lập tức ngã gục xuống, người phụ nữ vội vàng đỡ ông ta.
" Vậy.... ngài hẳn là Tam thiếu gia." Tế Thế lập tức quỳ hai gối, không dám ngẩng đầu.
" Ai là Ma Tuyền Vinh ?" Tử Họa nhìn xung quanh. " Cả Ma Minh Nguyệt nữa ?"
" Thiếu... thiếu gia !" Tế Thế phát hoảng, điều hắn lo sợ nhiều năm nay cuối cùng cũng đến !
" Câm mồm, không hỏi ngươi, phải ai thì trả lời đi, không ta giết một thể luôn đó !"
" Là chúng tôi." Ông lão nói, ông ta cũng đang quỳ giống như Tế Thế.
Tử Họa đến gần Tế Thế, nâng cằm hắn lên nhìn, đây là người mà A Thiên rất ghét, tội đồ của Tế Gia, đồng lõa của tên mặt sẹo. Sau khi Tế Thế bị trục xuất khoảng 3 năm thì Tử Họa tỉnh dậy, A Thiên và A Thần tự mình chăm sóc cậu đến bây giờ cũng đã 17 năm, cậu không muốn kẻ làm bọn họ khó chịu được an ổn mà sống.
" Ynor, lôi ông ta đi, còn hai người này thì để ta." Tử Họa nói, giọng nói lạnh đến cực điểm.
" Họa thiếu gia ! " Người phụ nữ kêu khóc.
" Kêu cái gì? Chúng ta đã để các ngươi có đủ thời gian rồi, không lẽ các ngươi tưởng mọi chuyện đều đã kết thúc rồi sao ?" Tử Họa nhìn người phụ nữ như nhìn một thứ côn trùng thấp kém.
Ynor tụ sét lại thành một cây thương, đi về phía ông lão kia, dùng tư thái nhẹ nhàng nhất giết chết ông ta. Ma Minh Nguyệt nhìn xác cha mình bị sét làm cho cháy thành tro bụi nước mắt tuôn như mưa, co người lại khóc, tội lỗi của bọn họ không thể không trả giá. Cô luôn biết một ngày nào đó họ sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt này, nhưng vẫn thật quá đau đớn.
" Ma Tu đâu ?" Tử Họa lại hỏi.
" Không ! Không! Thằng bé không có tội gì cả, xin các ngài hãy tha cho nó, tội lỗi tôi sẽ gánh hết! Xin ngài, xin ngài, hãy tha cho thằng bé." Tế Thế vừa nghe đến tên con trai liền dùng tư thế hèn mọn bắt lấy ống quần Tử Họa cầu xin.
" Khi ngươi làm ra lỗi lầm kia, ngươi có nghĩ đến Tế Hoa, nhớ đến hơn 500 người nhà họ Tế vì tội lỗi của ngươi mà phải chết không ?" Tử Họa không nóng không lạnh hỏi Tế Thế.
Tế Thế không trả lời được, cả người hắn run rẩy.
" Tính ra mạng của con ngươi cũng chẳng có giá trị gì, hắn chỉ là một kẻ ngoại lai, không phải là người nhà họ Tế chân chính, đối với chúng ta chẳng hơn gì sâu bọ."
" cHủ NhÂn, mA tU ở GầN đẠi ThIếU gIa." Ynor đứng ở một bên nói.
" Gần A Thiên và A Thần sao?" Tử Họa bỗng trở nên vui vẻ, đã lâu rồi cậu chưa gặp hai người đó, mong rằng họ có thể xong việc và về nhà nhanh một chút.
Câu nói của Ynor chẳng khác nào lời tuyên án cho vợ chồng Tế Thế, đã quá lâu Tế Thế không gặp cặp sinh đôi kia nhưng sự tàn bạo của Tử Thiên cùng sự vô tâm đến vô tình của Tử Thần đã khắc quá sâu vào linh hồn Tế Thế, hắn không bao giờ quên nổi, hiển nhiên Ma Minh Nguyệt cũng thế vì cô là người trực tiếp nhận lấy sự phẫn nộ của Tử Thần.
" Vậy không cần lo nữa, chắc Yrok đã nói cho A Thiên rồi."
............................................................................................
" Gì cơ ạ ?" Huy Lan cảm thấy có vẻ như mình vừa bị lãng tai.
Được một hôm Thiên đại thiếu gia tâm tình như bầu trời sau mưa, gọi Huy Lan và Huy Lam đến, sau đó Vân Cao lại dẫn một nhóm người đến, Huy Lan nhận ra vì trước đó đã được thiếu gia bảo đi điều tra rồi. Nhưng vấn đề không phải nằm ở đó, hình như anh nghe nhầm cái gì rồi thì phải.
" Đám người này." Tử Thiên chỉ đám người Ma Tu vừa được Vân Cao dẫn đến đứng trước sảnh.
" Sẽ về Nhà Chính với chúng ta."
" Hả ???? Tại sao ạ ??!" Huy Lan ngạc nhiên, sao đột nhiên lại có một đám người ất ơ đi cùng họ vậy ?
" Thiếu gia, họ sẽ cùng chúng ta về Phụ Thị sao ?" Huy Lam hỏi.
Phụ Thị là vùng đất rộng lớn nằm trong kết giới phụ của Nhà Chính, là nơi Tế, Vân, Huy gia sinh sống. Kết giới của Nhà Chính độc lập, hơn nữa nó còn ảnh hưởng đến cơ thể người thường cho nên trước khi đặt chân vào Nhà Chính bọn họ phải tập luyện để đạt được mức chịu đựng tối đa để có thể tự do di chuyển trong kết giới của Nhà Chính.
" Ừ." Tử Thần đáp.
" Dù sao bọn họ cũng không thể bước nổi vào Nhà Chính nên cứ để họ ở Phụ Thị đã."
" Nhưng mà Nhị thiếu gia, bọn họ liệu có sống nổi ở Phụ Thị không ? " Huy Lan biết rõ con người bình thường không thể sống dễ chịu trong Phụ Thị, vì ảnh hưởng chọn lọc của kết giới.
Vì trước đây Huy Lan và Huy Lam được nhận nuôi ở bên ngoài, khi được đưa về thì đã có một khoảng thời gian gần như sắp chết. Dị năng là một dạng năng lượng, dị năng tồn tại sẽ tạo nên một áp lực cho cơ thể, không giống như những người sinh ra đã có dị năng hùng mạnh cùng thân thể bất lão như Tam Tộc, nhân loại bình thường như Huy Lan sẽ không chịu được áp lực của dị năng ép lên cơ thể.
Tam gia vì khế ước nên không bị ảnh hưởng, các thế hệ sau của bọn họ sau khi biết đi là bắt đầu tập luyện, không có ngoại lệ. Cha mẹ nuôi của Huy Lan và Huy Lam để bọn họ có thể chịu được áp lực của kết giới đã xăm lên cơ thể họ một loại ký hiệu nhưng cũng mất một vài năm để họ có thể hoạt động bình thường.
" Cùng lắm thì chết thôi, có gì đâu. " Mặc Ti nói, khuôn mặt giống như đó là điều hiển nhiên rồi.
" Ai cũng có lần đầu mà, thích nghi không được thì dẹo thôi. Thấy đám tang thi ngoài đó không, ít ra cũng không thành ra giống chúng nó. " Huyền Hạo cảm thấy chuyện này không đáng để thắc mắc.
" .............. " Được rồi, là mình nghĩ nhiều, Huy Lan kết luận.
..........................................
P/s: Không hiểu sao nửa tháng không truy cập được vào Wattpad ?
" Ngươi là Tế Thế à ?"
" Không biết cậu vì sao muốn tìm chúng tôi ?" Tế Thế do vụ nổ nhiều năm trước mà mặt bị bỏng một khoảng lớn, dù đã điều trị nhưng vết sẹo vẫn còn đó, dù không đến nỗi nào nhưng trong mắt Tử Họa thì vẫn xấu đau xấu đớn.
" Ta là Tử Họa."
Ông lão đằng sau lập tức ngã gục xuống, người phụ nữ vội vàng đỡ ông ta.
" Vậy.... ngài hẳn là Tam thiếu gia." Tế Thế lập tức quỳ hai gối, không dám ngẩng đầu.
" Ai là Ma Tuyền Vinh ?" Tử Họa nhìn xung quanh. " Cả Ma Minh Nguyệt nữa ?"
" Thiếu... thiếu gia !" Tế Thế phát hoảng, điều hắn lo sợ nhiều năm nay cuối cùng cũng đến !
" Câm mồm, không hỏi ngươi, phải ai thì trả lời đi, không ta giết một thể luôn đó !"
" Là chúng tôi." Ông lão nói, ông ta cũng đang quỳ giống như Tế Thế.
Tử Họa đến gần Tế Thế, nâng cằm hắn lên nhìn, đây là người mà A Thiên rất ghét, tội đồ của Tế Gia, đồng lõa của tên mặt sẹo. Sau khi Tế Thế bị trục xuất khoảng 3 năm thì Tử Họa tỉnh dậy, A Thiên và A Thần tự mình chăm sóc cậu đến bây giờ cũng đã 17 năm, cậu không muốn kẻ làm bọn họ khó chịu được an ổn mà sống.
" Ynor, lôi ông ta đi, còn hai người này thì để ta." Tử Họa nói, giọng nói lạnh đến cực điểm.
" Họa thiếu gia ! " Người phụ nữ kêu khóc.
" Kêu cái gì? Chúng ta đã để các ngươi có đủ thời gian rồi, không lẽ các ngươi tưởng mọi chuyện đều đã kết thúc rồi sao ?" Tử Họa nhìn người phụ nữ như nhìn một thứ côn trùng thấp kém.
Ynor tụ sét lại thành một cây thương, đi về phía ông lão kia, dùng tư thái nhẹ nhàng nhất giết chết ông ta. Ma Minh Nguyệt nhìn xác cha mình bị sét làm cho cháy thành tro bụi nước mắt tuôn như mưa, co người lại khóc, tội lỗi của bọn họ không thể không trả giá. Cô luôn biết một ngày nào đó họ sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt này, nhưng vẫn thật quá đau đớn.
" Ma Tu đâu ?" Tử Họa lại hỏi.
" Không ! Không! Thằng bé không có tội gì cả, xin các ngài hãy tha cho nó, tội lỗi tôi sẽ gánh hết! Xin ngài, xin ngài, hãy tha cho thằng bé." Tế Thế vừa nghe đến tên con trai liền dùng tư thế hèn mọn bắt lấy ống quần Tử Họa cầu xin.
" Khi ngươi làm ra lỗi lầm kia, ngươi có nghĩ đến Tế Hoa, nhớ đến hơn 500 người nhà họ Tế vì tội lỗi của ngươi mà phải chết không ?" Tử Họa không nóng không lạnh hỏi Tế Thế.
Tế Thế không trả lời được, cả người hắn run rẩy.
" Tính ra mạng của con ngươi cũng chẳng có giá trị gì, hắn chỉ là một kẻ ngoại lai, không phải là người nhà họ Tế chân chính, đối với chúng ta chẳng hơn gì sâu bọ."
" cHủ NhÂn, mA tU ở GầN đẠi ThIếU gIa." Ynor đứng ở một bên nói.
" Gần A Thiên và A Thần sao?" Tử Họa bỗng trở nên vui vẻ, đã lâu rồi cậu chưa gặp hai người đó, mong rằng họ có thể xong việc và về nhà nhanh một chút.
Câu nói của Ynor chẳng khác nào lời tuyên án cho vợ chồng Tế Thế, đã quá lâu Tế Thế không gặp cặp sinh đôi kia nhưng sự tàn bạo của Tử Thiên cùng sự vô tâm đến vô tình của Tử Thần đã khắc quá sâu vào linh hồn Tế Thế, hắn không bao giờ quên nổi, hiển nhiên Ma Minh Nguyệt cũng thế vì cô là người trực tiếp nhận lấy sự phẫn nộ của Tử Thần.
" Vậy không cần lo nữa, chắc Yrok đã nói cho A Thiên rồi."
............................................................................................
" Gì cơ ạ ?" Huy Lan cảm thấy có vẻ như mình vừa bị lãng tai.
Được một hôm Thiên đại thiếu gia tâm tình như bầu trời sau mưa, gọi Huy Lan và Huy Lam đến, sau đó Vân Cao lại dẫn một nhóm người đến, Huy Lan nhận ra vì trước đó đã được thiếu gia bảo đi điều tra rồi. Nhưng vấn đề không phải nằm ở đó, hình như anh nghe nhầm cái gì rồi thì phải.
" Đám người này." Tử Thiên chỉ đám người Ma Tu vừa được Vân Cao dẫn đến đứng trước sảnh.
" Sẽ về Nhà Chính với chúng ta."
" Hả ???? Tại sao ạ ??!" Huy Lan ngạc nhiên, sao đột nhiên lại có một đám người ất ơ đi cùng họ vậy ?
" Thiếu gia, họ sẽ cùng chúng ta về Phụ Thị sao ?" Huy Lam hỏi.
Phụ Thị là vùng đất rộng lớn nằm trong kết giới phụ của Nhà Chính, là nơi Tế, Vân, Huy gia sinh sống. Kết giới của Nhà Chính độc lập, hơn nữa nó còn ảnh hưởng đến cơ thể người thường cho nên trước khi đặt chân vào Nhà Chính bọn họ phải tập luyện để đạt được mức chịu đựng tối đa để có thể tự do di chuyển trong kết giới của Nhà Chính.
" Ừ." Tử Thần đáp.
" Dù sao bọn họ cũng không thể bước nổi vào Nhà Chính nên cứ để họ ở Phụ Thị đã."
" Nhưng mà Nhị thiếu gia, bọn họ liệu có sống nổi ở Phụ Thị không ? " Huy Lan biết rõ con người bình thường không thể sống dễ chịu trong Phụ Thị, vì ảnh hưởng chọn lọc của kết giới.
Vì trước đây Huy Lan và Huy Lam được nhận nuôi ở bên ngoài, khi được đưa về thì đã có một khoảng thời gian gần như sắp chết. Dị năng là một dạng năng lượng, dị năng tồn tại sẽ tạo nên một áp lực cho cơ thể, không giống như những người sinh ra đã có dị năng hùng mạnh cùng thân thể bất lão như Tam Tộc, nhân loại bình thường như Huy Lan sẽ không chịu được áp lực của dị năng ép lên cơ thể.
Tam gia vì khế ước nên không bị ảnh hưởng, các thế hệ sau của bọn họ sau khi biết đi là bắt đầu tập luyện, không có ngoại lệ. Cha mẹ nuôi của Huy Lan và Huy Lam để bọn họ có thể chịu được áp lực của kết giới đã xăm lên cơ thể họ một loại ký hiệu nhưng cũng mất một vài năm để họ có thể hoạt động bình thường.
" Cùng lắm thì chết thôi, có gì đâu. " Mặc Ti nói, khuôn mặt giống như đó là điều hiển nhiên rồi.
" Ai cũng có lần đầu mà, thích nghi không được thì dẹo thôi. Thấy đám tang thi ngoài đó không, ít ra cũng không thành ra giống chúng nó. " Huyền Hạo cảm thấy chuyện này không đáng để thắc mắc.
" .............. " Được rồi, là mình nghĩ nhiều, Huy Lan kết luận.
..........................................
P/s: Không hiểu sao nửa tháng không truy cập được vào Wattpad ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.