Mạt Thế Chi Thần

Chương 21: Tỉnh.

Thiên Băng Minh Nguyệt

04/08/2021

A, sáng quá, đau đầu nữa.

Đôi mắt nhấp nháy liên tục để thích nghi với ánh sáng, Tử Thiên đem tay xoa xoa mặt, đến khi mở mắt được thì đối diện là nắp quan tài thủy tinh. Bên ngoài một mảnh xanh biếc, thậm chí còn nghe được tiếng lá cây xào xạc êm tai.

Đây là.... Về nhà chính rồi sao?

A!!! Chết dở, mất kiểm soát sao? Qủa nhiên không nên tách ra với em trai, mong là lần này mình không phá gì quá tay. À mà đâu, mạt thế rồi, phá thế méo nào chả đc, dân tình biến tang thi hết rồi mà .

Ngón tay hơi nâng lên, Yên màu vàng kim tụ thành bầy đem nắp quan tài nâng lên, Tử Thiên ngồi dậy vươn vai.

" Tiểu Thần, em không sao chứ ?" Oáp ~~

Nhưng đáp lại câu hỏi lại là sự im lặng, Tử Thiên ngạc nhiên, sao chưa tỉnh nữa?

Chiếc quan tài bên cạnh vẫn lặng thinh, người bên trong không hề nhúc nhích một chút nào.

" Tiểu Thần? Em trai ?" Tử Thiên gõ gõ vào nắp quan tài nhưng người bên trong vẫn không phản ứng.

Tử Thiên bỗng nhiên hoảng sợ, lập tức đem Tử Thần ôm ra ngoài, liên tục vỗ vỗ má em trai.

" Thần! Thần ! Em làm sao vậy? Nghe anh nói gì không?" Sao lại thế này, anh không cảm nhận được mối liên kết với Tử Thần nữa, không cảm nhận được gì cả!

" Yên! Thỉnh gia chủ đến cho ta!" 

" Nghe anh không?? Thần, đừng làm anh sợ, tỉnh lại mau!" Chết tiệt, rốt cuộc là làm sao? 

..................................................

" Thân thể vẫn còn ấm, nhưng không có phản xạ vật lý khi có kích thích."  Mặc Hoàng vuốt cằm.

" Chuyện này kỳ thật, không thể nào một đứa tỉnh một đứa ngủ được." Tử Minh nhăn mày.

" A Thiên nói nó không cảm nhận được bất cứ mối liên kết nào với Tiểu Thần, thế lại càng lạ." Tử Ca ghé mắt nhìn vào phòng.

Tử Thần nằm trên giường còn Tử Thiên vẻ mặt đau khổ cầm tay Tử Thần nhỏ giọng gọi, bọn họ vốn chỉ có một người còn đỡ nhưng hai đứa nhóc này không thể không có nhau. Mà đáng chết hơn là không ai biết lí do khiến Tử Thần hôn mê như vậy, kể cả người chung sinh mệnh là Tử Thiên. 

" Nhà chúng ta còn dị năng chữa trị nào không?" Mặc Lung hỏi Tế Hoa.



" Hiện giờ chỉ có Hạo tiểu thư nhưng ngài ấy lại đang ở căn cứ người sống sót ở tỉnh O rồi." Tế Hoa cung kính trả lời.

" Có mỗi Huyền Hạo? " Huyền Ca vuốt cằm.

" Nếu là thế hệ này thì đúng là chỉ có mỗi Huyền Hạo, thế hệ trước còn có 3 đứa lận." Tử Minh nói.

" Còn Tế Vân Huy gia? "

" Mạt thế chỉ vừa mới đến, trừ bỏ những người tự thức tỉnh dị năng thì những người dùng thuốc của Hoàng thiếu vẫn chưa thấy ai thức tỉnh hệ chữa trị, kể cả những người tự thức tỉnh."  Vân Hy trả lời.

" Bảo Huy Khu đưa tin cho A Hạo đi." Tử Minh thở dài. " Mà làm thế nào đem thằng bé đến chỗ kia được? Chúng ta trừ chuyện khẩn cấp thì không rời Nhà Chính được."

" Để con." Một giọng nói trầm thấp vang lên.

" Con sẽ mang em ấy đi, mọi người cứ ở lại đây đi." Tử Thiên bây giờ mất đi vẻ tươi cười sáng lạn ngày thường, thay vào đó là sự buồn bã cùng mỏi mệt.

" Yểm, đi chuẩn bị giúp ta mấy thứ đi. " Nói xong liền có một bóng đen lập tức bay đi.

Gia chủ ba nhà hiện tại cũng chỉ biết im lặng đồng tình mà thôi, thằng bé bây giờ chẳng khác gì em trai nó cả. Nếu Yểm vẫn còn đây thì chắc chắn Tử Thần vẫn bình an, vậy thì tại sao nó không tỉnh lại? Tử Ca cũng nói lúc đem về thằng bé không bị thương cũng không dùng sức quá mạnh.

Tử Thiên nửa quỳ bên cạnh giường, bàn tay to ấm khẽ vuốt lên khuôn mặt giống hệt của mình, vẻ mặt đau lòng.

" Rốt cuộc em đang nhớ lại cái gì ............ "

Yểm vẫn là một bóng đen hình người đứng ở đầu giường người hơi cúi như đang nhìn thẳng vào chủ nhân, Yểm và Yên luôn luôn nhìn chủ nhân mình, trong mắt bọn chúng chỉ có chủ nhân không có thứ gì khác. 

Tử Thiên cầm lên thanh kiếm của mình nhìn một lúc lâu sau đó lại ném về phía Yểm, bóng đen nhanh chóng nuốt trọn lấy thanh kiếm.

" Mang theo cả thanh của Thần nữa, sáng mai chúng ta đi." 

Anh sẽ làm em tỉnh lại trước khi mọi thứ bắt đầu.

............................................................................................

" Con chắc không cần chúng ta đưa đi chứ? " Huyền Ca hỏi.



Tử Thiên nhìn Tử Thần trong lồng ngực đã được bọc kín giống con nhộng liền gật đầu, đầu khẽ cọ cọ lên tóc Tử Thần đang ôm trong lòng như cún con.

" Cần gì cứ gọi cho chúng ta, được chứ ?" Mặc Lung xoa xoa tóc hai người.

" Vâng, con đi đây." Tử Thiên nở nụ cười yếu ớt.

Lập tức Yên vàng kim hiện ra bay vòng quay hai người, đến khi Yên tan hết thì đã không còn thấy thân ảnh của hai anh em nữa.

' Sức mạnh quá lớn chỉ đem lại đau khổ, hai đứa trẻ ấy lại càng đau khổ '

Khi ánh sáng tan hết trước mặt Tử Thiên là một ngõ phố hoang vu, có vài con tang thi du đãng, bầu trời nắng gắt chói chang. Yểm liền biến to ra lấy hai tay che nắng cho bọn họ, Yên ngoan ngoãn đậu trên đầu của Yểm.

Tử Thiên nhìn quanh một lát rồi bước chầm chậm đi, dù xung quanh có vài tang thi du đãng cũng không có con nào lại gần bọn họ, thậm chí có con còn ngang nhiên đi qua bên cạnh nhưng lại giống như không hề nhận ra có người sống. Nếu có con tang thi nào chắn đường thì trên người Yểm liền mọc ra một cái tua đen xiên chết rồi quẳng sang một bên, hai tay vẫn che nắng trên đầu của chủ nhân.

Đường phố vắng tanh tiêu điều, im lặng đến nghe cả được tiếng bụi bay. Tử Thiên rảo bước dưới hiên nhà qua từng con phố, Tử Thần đã được trùm kín được anh ôm trong lồng ngực như đứa bé yên lặng ngủ say nhưng càng ngủ càng khiến anh lo sợ, bên cạnh thiếu đi hơi thở của em trai thật sự rất cô đơn.

Tiếng bước chân vang lên dõng dạc trong khung cảnh tĩnh lặng nơi những con tang thi du đãng. Yên cùng Yểm đã lui mất dạng, Tử Thiên bước đến đầu con phố liền dừng chân lại, phía trước vang lên tiếng động cơ xe như đâm thủng bầu không khí im lặng nơi đây, cũng là tín hiệu cho đám tang thi du đãng nhào tới.

Vừa dừng chân được vài giây liền bắt gặp một chiếc LandRover từ xa phi thẳng tới, hai bên kính toàn những lỗ thủng, thân xe cũng ngang dọc những vết cào dài. Thị lực 10.0 của Tử Thiên thấy rõ bình xăng của xe đã bị thủng khiến cho dọc đường xuất hiện những vệt nước dài nhưng chắc lỗ thủng cũng không lớn lắm không chắc nổ mẹ cái xe rồi.

Đầu nghiêng nghiêng nhìn phía sau có hai con tang thi tốc độ nhanh hơn những con khác, tiến hóa rồi hả? Nhìn cái kia mới là cấp 1, quá yếu rồi.

" Chết tiệt, dừng xe đi cứ đi nữa chắc nổ bình xăng mất!" Một giọng nam gầm lên, Tử Thiên lại nghiêng đầu lần nữa, thanh âm có chút quen.

" Mọi người lấy súng ra, chúng ta giải quyết nó, dị năng giả chuẩn bị tấn công !"

Tiếp đó là tiếng súng vang lên ầm ầm, liên tục nã vào hai tang thi cấp 1 phía sau. Tiến hóa chứ đâu phải thoái hóa, hai con tang thi có thể né được mấy phát kiên trì lao tới mĩ thực trước mặt. Tai bay vạ gió, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, một con tang thi bất ngờ nhìn thấy con mồi đứng yên aka Tử Thiên đang đứng xem phim miễn phí, liền ngẹo sang tấn công.

" Cậu kia mau tránh ra !!!" Một người bắt gặp cảnh tang thi kia nhào sang liền gân giọng thét.

Xoẹt!

Tang thi còn chưa kịp chạm đến Tử Thiên thì đầu đã bay mất, cái đầu đang chảy máu còn có chút co giật lăn lông lốc về phía chân anh. Những giọt máu nhỏ giọt xuống từ đầu lưỡi kiếm, một nhát đứt đầu, ánh mắt Tử Thiên sắc lạnh nhìn xuống thứ dơ bẩn dưới chân hừ lạnh. Xốc lại Tử Thần trên tay, tay kia cầm kiếm đâm thẳng xuống đầu tang thi moi tinh thạch, khi rút ra thì viên tinh thạch màu trắng bị đâm phải liền dính ngay đầu mũi kiếm.

Đám người bên kia ngơ ngác nhìn cảnh tượng vừa xong, bọn họ tốn hàng bao nhiêu súng ống đạn dược cùng dị năng mới chặn được 1 con tang thi mà người kia chỉ một nhát kiếm đã hạ được? Mà trên tay hình như còn đang bế một người ? Rốt cuộc người này mạnh đến mức nào ??

Tử Thiên không thèm nhìn đến bọn họ liền cất bước đi thẳng, hoàn toàn làm thành bộ dáng chưa từng chứng kiến vụ việc vừa rồi, bước chân trầm ổn. Bầu trời khi nãy còn nắng gắt mà bây giờ đã muốn mưa, phải tìm nơi trú, sau đó nhanh chóng đến O tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook