Chương 38: Tử Đại Nhân.
Thiên Băng Minh Nguyệt
04/08/2021
Từng đám bụi đen theo gió cuốn đi, mới nãy còn là một vùng lúc nhúc tang thi truy đuổi, bây giờ nơi bọn chúng đứng lại chẳng còn gì cả, không còn gì dù chỉ là một hạt bụi. Mặc Ti đứng đằng sau vẫn giữ bộ dáng khoanh tay mỉm cười híp mí đó, trừ những người của Tam gia, những kẻ còn lại quả thật là lần đầu thấy.
" Sức mạnh này đủ đáng sợ." Lý Ân nói nhỏ bên cạnh Ma Tu.
" La, lái xe tiếp đi." Mặc Ti quay sang bảo với người bên cạnh, lái xe của bọn họ
" Nhưng thiếu gia, cầu đã hỏng rồi."
" Ta sửa rồi đó." Mặc Ti trèo lên xe. " Tiểu Thần !!! Lên xe đi em eiiii ~~~"
Tử Thần thong thả bước lên xe, rồi đóng cửa xe lại.
Cái cầu thủng lỗ chỗ kia những chỗ hỏng đã được bịt lại bằng những thanh kim loại màu trắng. chỉ là không có bê tông bịt vào mà thôi. Mặc Ti điều khiển kim loại, việc sửa cầu đập nhà, tạo nồi sửa điện hoàn toàn là những việc anh làm tốt. Anh ấy cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách không tốt mà thôi.
" Tế tiểu La, Vân Cao. Để những người kia đi trước, khoảng 7km nữa thì bọn ta sẽ xuống xe, hãy về căn cứ trước đi." Mặc Ti nói.
" Hai vị sẽ ổn chứ ạ?" Vân Cao vẫn cảm thấy không an tâm khi để hai vị thiếu gia lại, còn mình thì về trước.
" Không sao, khi ngươi gặp Huyền đại nhân xong thì đưa cái này cho anh của ta." Tử Thần lôi một cái va li từ gầm ghế ra đưa cho Vân Cao.
" Tử đại thiếu gia ở đó ạ?" Vân Cao vừa nghe đến Tử Thiên tim liền đập nhanh hơn, hắn sợ người đó, nhị thiếu gia còn đỡ chứ đại thiếu gia là cơn ác mộng trong lòng bọn họ rồi.
" Ừ, nói với Huyền đại nhân và anh ấy rằng chúng ta sẽ trở lại muộn một chút." Tử Thần đáp.
Tế La điều khiển xe đi đằng sau xe của đám người Ma Tu, đến đoạn cua khuất góc trên đường liền dừng xe lại, hai người Tử Thần liền đi xuống sau đó vụt một cái liền mất bóng dáng.
.....................................................
Bên trên đỉnh một tòa nhà, một người đàn ông mặt sẹo cao lớn đứng nghiêm chỉnh, cánh tay trước ngực cong lên để một đứa trẻ ngồi. Đứa trẻ này nhìn thoáng qua chỉ tầm 15 - 16 tuổi, nhưng ánh mắt nó lại thâm trầm lạnh nhạt không phù hợp với độ tuổi.
Một cơn gió nhẹ thổi thoáng qua phía sau, hai bóng người xuất hiện.
" Tử đại nhân."
Mặc Ti và Tử Thần đầu cúi, một tay để trước ngực, tay còn lại hơi nắm lại chống xuống đất, quỳ một chân.
Người đàn ông mặt sẹo cẩn thận thả đứa trẻ trên tay xuống trước mặt hai người rồi cung kính lùi sang một bên. Yểm từ bóng của Tử Thiên trồi ra tụ lại thành một cái ghế đằng sau đứa trẻ đó, đứa trẻ ung dung ngồi vào.
" Trông hai đứa vẫn khỏe, nhìn con có vẻ rất hưởng thụ, Mặc Ti."
Đứa trẻ đó chính là Tử đại nhân. Người cao tuổi nhất Tử Gia, mang hình dạng của một đứa trẻ phương đông, cao vừa đến đúng vai Tử Thần.
" Con cũng vừa kết thúc công việc bên ngoài, định trở về Nhà Chính nghỉ ngơi. Thật vui khi được gặp ngài, Tử đại nhân." Mặc Ti ngẩng đầu lên, cười vui vẻ.
" Con rất vui khi thấy ngài vẫn khỏe." Tử Thần hiếm khi cười một lần.
"............... " Tử đại nhân nhìn chằm chằm Tử Thần.
" Con là Tiểu Thần à? Thứ lỗi cho ta, ta tưởng là A Thiên. "
Mới đầu nhìn thấy con bướm béo ú kia rúc rúc sau gáy thằng bé, ông mới nghĩ chắc đó là Tử Thiên nhưng sau khi thấy Yểm ông lại không chắc nữa, nhưng thằng bé từ đầu đến cuối vẫn giữ cái mặt đơ đó, ông mới ngờ ngợ đó là Tử Thần.
" Hai đứa nghe cuộc nổi loạn của Tế Mi chưa?" Tử đại nhân chống cằm nhìn hai người, Yểm đã biến thành một bộ bàn ghế, ba người ngồi còn người đàn ông mặt sẹo vẫn đứng yên lặng sau lưng Tử đại nhân.
" Đã nghe, con không nghĩ thứ rác rưởi đó làm gì được chúng ta. Nhà Chính bây giờ cũng không vào nổi, tên ngốc thích đùa kia chắc chắn không để cục rác kia chết yên thân đâu." Mặc Ti nhét miếng táo vừa được gọt xong vào miệng nhai.
" Cũng không nhớ rõ mình phục vụ ai, còn dám nảy ra ý tưởng phản bội, thật sự rất thú vị." Tử Thần nhớ đến người mà Tế Mi phục vụ, thầm đào một nấm mộ cho hắn.
" Ha ha, đó là người cuối cùng của thế hệ này trong Tử Gia rồi, có lẽ phải đợi rất lâu nữa mới có thể có người nữa tỉnh lại." Tử đại nhân cười nói.
" Tử đại nhân, tại sao ngài lại đến đây ?" Tử Thần hỏi, Tử đại nhân từ khi gia chủ Tử gia - Tử Minh lên kế nhiệm, ngài ấy liền không rời Nhà Chính nữa, hơn nữa dáng vẻ này của ngài............
Một ông lão hơn 90 tuổi trong hình dạng của đứa trẻ 15 tuổi, nói trắng ra chắc chẳng ai tin.
Tử đại nhân nghe vậy liền giơ bàn tay của mình lên, dùng ngón trỏ lắc lắc vài cái, người đàn ông mặt sẹo kia liền cúi đầu rồi rời đi chỗ khác cách xa chỗ bọn họ.
" Dù nhìn bao nhiêu lần, con cũng không quá thích người này." Mặc Ti rũ mắt nhìn người đàn ông mặt sẹo, đôi mắt sắc lạnh quét qua, rõ ràng không ưa người đàn ông này.
" A Thiên cũng không thích hắn ta." Tử Thần bình thản nói. " Nếu không phải ngài để hắn ta ở cạnh, chắc chắn anh ấy đã xé nát hắn ta rồi."
" Tội lỗi của hắn quả là không tha thứ được, nhưng ít nhất khi ta còn sống, mấy đứa cứ để hắn như vậy đi." Tử đại nhân thở dài.
" Hừ!" Mặc Ti hừ một tiếng, không thích chính là không thích, nể mặt Tử đại nhân anh mới không thèm động vào hắn, không thì có thêm Tử Thiên, có mười mạng cũng chẳng chạy thoát.
" Lần này ta triệu hoán hai đứa vì.................... "
........................................................
Tại căn cứ sống sót.
Tử Thiên nằm dài chơi game trong phòng làm việc của Huyền đại nhân, thân là chủ quản căn cứ, bình thường Huyền đại nhân có rất nhiều việc, nên thường ở trong phòng xử lí công văn không ra ngoài. Tử Thiên và Huyền Hạo cũng không quá thích con người, nên cả hai cùng làm ổ ở phòng làm việc của ngài. Mỗi khi Phí Lục đến đều thấy một trong hai người lười biếng chơi đùa trong phòng hoặc cả hai cùng lười với nhau, rất giống với mấy đứa con nít to xác.
" Tài liệu thì cứ để đó đi." Huyền đại nhân tay vẫn đang viết, cũng không ngẩng đầu lên.
" Tướng quân, có một nhóm người mới vào căn cứ, thực lực không tồi. " Phí Lục đã quen với sự hiện diện của hai người này, hơn nữa muốn báo cáo gì bí mật cũng không kiêng hai người nữa.
" Trong đó có một nhóm người mang họ Tế, Vân. Một người tên Vân Cao mong muốn được gặp ngài. " Phí Lục vừa dứt lời liền nghe tiếng đồ vật rơi xuống.
" Vân Cao? Anh vừa nói Vân Cao hả? Thế thì tên lang thang kia ( Mặc Ti ) cuối cùng cũng về rồi !!!" Huyền Hạo đánh rơi cốc nước ở của cũng không thèm nhặt, chạy thẳng một mạch ra ngoài.
Tử Thiên vừa nghe là biết Mặc Ti về rồi, cũng có nghĩa là Tiểu Thần cũng về rồi. Lập tức quăng máy game sang một bên, chạy thẳng ra ngoài giống Huyền Hạo.
Huyền đại nhân : " ......................... " Có mới nới cũ, Huyền đại nhân bị bỏ rơi trong một nốt nhạc.
.................................................................
P/s: Từ các chương sau tăng lên 70 views nhé, thực ra nó cũng tăng nhanh lắm TTvTT.
P/ss: Nhân tiện thông báo 29 tết sẽ có chương mới, gộp 2 chương làm cho nó dài nhé é é é !!! Nhớ hónggggggggggggg !!!!!!!!!!!
" Sức mạnh này đủ đáng sợ." Lý Ân nói nhỏ bên cạnh Ma Tu.
" La, lái xe tiếp đi." Mặc Ti quay sang bảo với người bên cạnh, lái xe của bọn họ
" Nhưng thiếu gia, cầu đã hỏng rồi."
" Ta sửa rồi đó." Mặc Ti trèo lên xe. " Tiểu Thần !!! Lên xe đi em eiiii ~~~"
Tử Thần thong thả bước lên xe, rồi đóng cửa xe lại.
Cái cầu thủng lỗ chỗ kia những chỗ hỏng đã được bịt lại bằng những thanh kim loại màu trắng. chỉ là không có bê tông bịt vào mà thôi. Mặc Ti điều khiển kim loại, việc sửa cầu đập nhà, tạo nồi sửa điện hoàn toàn là những việc anh làm tốt. Anh ấy cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách không tốt mà thôi.
" Tế tiểu La, Vân Cao. Để những người kia đi trước, khoảng 7km nữa thì bọn ta sẽ xuống xe, hãy về căn cứ trước đi." Mặc Ti nói.
" Hai vị sẽ ổn chứ ạ?" Vân Cao vẫn cảm thấy không an tâm khi để hai vị thiếu gia lại, còn mình thì về trước.
" Không sao, khi ngươi gặp Huyền đại nhân xong thì đưa cái này cho anh của ta." Tử Thần lôi một cái va li từ gầm ghế ra đưa cho Vân Cao.
" Tử đại thiếu gia ở đó ạ?" Vân Cao vừa nghe đến Tử Thiên tim liền đập nhanh hơn, hắn sợ người đó, nhị thiếu gia còn đỡ chứ đại thiếu gia là cơn ác mộng trong lòng bọn họ rồi.
" Ừ, nói với Huyền đại nhân và anh ấy rằng chúng ta sẽ trở lại muộn một chút." Tử Thần đáp.
Tế La điều khiển xe đi đằng sau xe của đám người Ma Tu, đến đoạn cua khuất góc trên đường liền dừng xe lại, hai người Tử Thần liền đi xuống sau đó vụt một cái liền mất bóng dáng.
.....................................................
Bên trên đỉnh một tòa nhà, một người đàn ông mặt sẹo cao lớn đứng nghiêm chỉnh, cánh tay trước ngực cong lên để một đứa trẻ ngồi. Đứa trẻ này nhìn thoáng qua chỉ tầm 15 - 16 tuổi, nhưng ánh mắt nó lại thâm trầm lạnh nhạt không phù hợp với độ tuổi.
Một cơn gió nhẹ thổi thoáng qua phía sau, hai bóng người xuất hiện.
" Tử đại nhân."
Mặc Ti và Tử Thần đầu cúi, một tay để trước ngực, tay còn lại hơi nắm lại chống xuống đất, quỳ một chân.
Người đàn ông mặt sẹo cẩn thận thả đứa trẻ trên tay xuống trước mặt hai người rồi cung kính lùi sang một bên. Yểm từ bóng của Tử Thiên trồi ra tụ lại thành một cái ghế đằng sau đứa trẻ đó, đứa trẻ ung dung ngồi vào.
" Trông hai đứa vẫn khỏe, nhìn con có vẻ rất hưởng thụ, Mặc Ti."
Đứa trẻ đó chính là Tử đại nhân. Người cao tuổi nhất Tử Gia, mang hình dạng của một đứa trẻ phương đông, cao vừa đến đúng vai Tử Thần.
" Con cũng vừa kết thúc công việc bên ngoài, định trở về Nhà Chính nghỉ ngơi. Thật vui khi được gặp ngài, Tử đại nhân." Mặc Ti ngẩng đầu lên, cười vui vẻ.
" Con rất vui khi thấy ngài vẫn khỏe." Tử Thần hiếm khi cười một lần.
"............... " Tử đại nhân nhìn chằm chằm Tử Thần.
" Con là Tiểu Thần à? Thứ lỗi cho ta, ta tưởng là A Thiên. "
Mới đầu nhìn thấy con bướm béo ú kia rúc rúc sau gáy thằng bé, ông mới nghĩ chắc đó là Tử Thiên nhưng sau khi thấy Yểm ông lại không chắc nữa, nhưng thằng bé từ đầu đến cuối vẫn giữ cái mặt đơ đó, ông mới ngờ ngợ đó là Tử Thần.
" Hai đứa nghe cuộc nổi loạn của Tế Mi chưa?" Tử đại nhân chống cằm nhìn hai người, Yểm đã biến thành một bộ bàn ghế, ba người ngồi còn người đàn ông mặt sẹo vẫn đứng yên lặng sau lưng Tử đại nhân.
" Đã nghe, con không nghĩ thứ rác rưởi đó làm gì được chúng ta. Nhà Chính bây giờ cũng không vào nổi, tên ngốc thích đùa kia chắc chắn không để cục rác kia chết yên thân đâu." Mặc Ti nhét miếng táo vừa được gọt xong vào miệng nhai.
" Cũng không nhớ rõ mình phục vụ ai, còn dám nảy ra ý tưởng phản bội, thật sự rất thú vị." Tử Thần nhớ đến người mà Tế Mi phục vụ, thầm đào một nấm mộ cho hắn.
" Ha ha, đó là người cuối cùng của thế hệ này trong Tử Gia rồi, có lẽ phải đợi rất lâu nữa mới có thể có người nữa tỉnh lại." Tử đại nhân cười nói.
" Tử đại nhân, tại sao ngài lại đến đây ?" Tử Thần hỏi, Tử đại nhân từ khi gia chủ Tử gia - Tử Minh lên kế nhiệm, ngài ấy liền không rời Nhà Chính nữa, hơn nữa dáng vẻ này của ngài............
Một ông lão hơn 90 tuổi trong hình dạng của đứa trẻ 15 tuổi, nói trắng ra chắc chẳng ai tin.
Tử đại nhân nghe vậy liền giơ bàn tay của mình lên, dùng ngón trỏ lắc lắc vài cái, người đàn ông mặt sẹo kia liền cúi đầu rồi rời đi chỗ khác cách xa chỗ bọn họ.
" Dù nhìn bao nhiêu lần, con cũng không quá thích người này." Mặc Ti rũ mắt nhìn người đàn ông mặt sẹo, đôi mắt sắc lạnh quét qua, rõ ràng không ưa người đàn ông này.
" A Thiên cũng không thích hắn ta." Tử Thần bình thản nói. " Nếu không phải ngài để hắn ta ở cạnh, chắc chắn anh ấy đã xé nát hắn ta rồi."
" Tội lỗi của hắn quả là không tha thứ được, nhưng ít nhất khi ta còn sống, mấy đứa cứ để hắn như vậy đi." Tử đại nhân thở dài.
" Hừ!" Mặc Ti hừ một tiếng, không thích chính là không thích, nể mặt Tử đại nhân anh mới không thèm động vào hắn, không thì có thêm Tử Thiên, có mười mạng cũng chẳng chạy thoát.
" Lần này ta triệu hoán hai đứa vì.................... "
........................................................
Tại căn cứ sống sót.
Tử Thiên nằm dài chơi game trong phòng làm việc của Huyền đại nhân, thân là chủ quản căn cứ, bình thường Huyền đại nhân có rất nhiều việc, nên thường ở trong phòng xử lí công văn không ra ngoài. Tử Thiên và Huyền Hạo cũng không quá thích con người, nên cả hai cùng làm ổ ở phòng làm việc của ngài. Mỗi khi Phí Lục đến đều thấy một trong hai người lười biếng chơi đùa trong phòng hoặc cả hai cùng lười với nhau, rất giống với mấy đứa con nít to xác.
" Tài liệu thì cứ để đó đi." Huyền đại nhân tay vẫn đang viết, cũng không ngẩng đầu lên.
" Tướng quân, có một nhóm người mới vào căn cứ, thực lực không tồi. " Phí Lục đã quen với sự hiện diện của hai người này, hơn nữa muốn báo cáo gì bí mật cũng không kiêng hai người nữa.
" Trong đó có một nhóm người mang họ Tế, Vân. Một người tên Vân Cao mong muốn được gặp ngài. " Phí Lục vừa dứt lời liền nghe tiếng đồ vật rơi xuống.
" Vân Cao? Anh vừa nói Vân Cao hả? Thế thì tên lang thang kia ( Mặc Ti ) cuối cùng cũng về rồi !!!" Huyền Hạo đánh rơi cốc nước ở của cũng không thèm nhặt, chạy thẳng một mạch ra ngoài.
Tử Thiên vừa nghe là biết Mặc Ti về rồi, cũng có nghĩa là Tiểu Thần cũng về rồi. Lập tức quăng máy game sang một bên, chạy thẳng ra ngoài giống Huyền Hạo.
Huyền đại nhân : " ......................... " Có mới nới cũ, Huyền đại nhân bị bỏ rơi trong một nốt nhạc.
.................................................................
P/s: Từ các chương sau tăng lên 70 views nhé, thực ra nó cũng tăng nhanh lắm TTvTT.
P/ss: Nhân tiện thông báo 29 tết sẽ có chương mới, gộp 2 chương làm cho nó dài nhé é é é !!! Nhớ hónggggggggggggg !!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.