Chương 4: Chương 4
Phục Dực
17/09/2016
Dịch Nhiên vuốt ve khối ngọc kỳ lân, điêu khắc rất tinh xảo, có thể cảm nhận rõ ràng được hoa văn tầng tầng lớp lớp.
Tê, một góc sắc bén trên ngọc kỳ lân cắt vào lòng bàn tay Dịch Nhiên, Dịch Nhiên nhíu mày, lẽ ra đồ trang sức này không nên xuất hiện lỗi này, phần lớn đồ trang sức vì để cho mọi người thưởng thức mà mài cho nhẵn nhụi, hơn nữa, cậu trước khi sống lại cũng đeo đã lâu như vậy sao không có cảm giác?
Nhưng mà không chờ cho Dịch Nhiên suy nghĩ cẩn thận, máu rơi vào ngọc, con mắt kỳ lân lóe lên ánh sáng màu xanh lam, đưa Dịch Nhiên đến một không gian khác.
Cái này? Chẳng lẽ là không gian dị năng trong tiểu thuyết (Beta: =v= dễ vậy em cũng muốn)? Nhìn trời xanh mây trắng, khóe mắt Dịch Nhiên co rút.
Cái gì mà thức tỉnh không gian dị năng! Dị năng của ả nữ nhân kia căn bản chính là cái ngọc kỳ lân này! Là ngọc kỳ lân cậu cho ả!
Trong ngọc kỳ lân có không gian, nữ nhân kia không phải nhờ người khác thức tỉnh dị năng, hơn nữa, không gian trong ngọc kỳ lân so với không gian của dị năng giả khác tốt hơn nhiều, cái không gian này không những cho người ta bước vào mà còn có thể trồng trọt.
Có thể bước vào nghĩa là, về sau chạy không thoát có thể trốn vào không gian! Có thể trồng trọt nghĩa là, không bao giờ sợ hết đồ ăn!
Nghĩ đến lúc trước nữ nhân kia khi có được không gian này còn đối với mình nói lời kia, Dịch Nhiên cảm giác mình thật sự đáng chết, cầm phân cá mà tưởng trân châu, đáng chết!
Nếu như lúc trước cậu đối với người kia bằng một nửa với nữ nhân kia thì tốt rồi, cậu bây giờ không cần áy náy như thế.
Trong không gian phỏng chừng có nửa mảnh đất rộng như bãi bóng, toàn bộ lấy trồng trọt cũng không sợ chết đói, đương nhiên đây là đối với một người mà nói.
Trong không gian không có mặt trời, nhưng lại là ban ngày.
Một dòng suối nhỏ dịu dàng chảy qua, nước rất trong, nhìn được điểm đầu không nhìn được điểm cuối, không biết chảy tới đâu, đầu dòng suối nhỏ màu xanh lam có một tảng đá lớn, trên mặt bao phủ một tầng sương mù màu vàng, xem ra cũng rất có lai lịch, nhưng nếu con suối chảy qua tảng đá thì nước suối tự động trở nên trong suốt, rất là kỳ quái.
Dịch Nhiên vốc một ít nước suối, nước màu xanh đậm nổi bật lên trong lòng bàn tay trắng nõn, vô cùng yêu dị, nhưng nếu lấy nước này bỏ vào phía dưới suối nước trong, nước màu xanh lam liền trở nên trong suốt.
Uống một ngụm hẳn là không có sao chứ?
Nước trong tận thế rất trân quý, chính mình sớm muộn cũng sẽ phải uống nước trong con suối này, lúc Dịch Nhiên tính toán nếm thử nước suối xanh lam, thân thể dừng lại, bây giờ còn chưa được.
Đúng vậy, lỡ nước có vấn gì đó, tỷ như làm cho người ta chóng mặt mê man các loại, như vậy mình sẽ bỏ lỡ cuộc gọi điện thoại ngày mai?
Nếu bỏ lỡ, người kia nhất định sẽ sốt ruột, chỉ sợ lại không để ý hậu quả đến tìm mình, cho nên, bây giờ không phải lúc nếm thử nước suối không rõ lai lịch này, ít nhất phải đợi cậu nhận được điện thoại, nghe người kia cam đoan sẽ không đến tìm cậu mới được.
Hạ quyết tâm, Dịch Nhiên không hề đặt chú ý lên nước suối nữa, mà là nhìn về phía mảnh đất phì nhiêu.
Mảnh đất rất phì nhiêu, cho dù không có chạm qua việc đồng áng, Dịch Nhiên cũng đó có thể thấy được mảnh đất này rất thích hợp trồng trọt.
Dịch Nhiên nhìn mảnh đất rộng bằng nửa sân bóng, quy hoạch được.
Hai bên mảnh đất gần dòng suối có thể trồng cây ăn quả, như vậy hàng năm đều có hoa quả ăn, về phần chính giữa nha, thì trồng chút ít khoai lang khoai tây tốt lắm, đỡ đói cũng có thể bán.
Lại đào cái ao nhỏ nuôi chút ít cá a, như vậy từ nay về sau cũng có cá ăn, cậu nhớ rõ người kia rất thích ăn cá…
Về phần gà, vịt, trâu, heo các loại, thật xin lỗi, Dịch Nhiên không tính toán sẽ nuôi, cậu cũng không muốn mỗi ngày quét phân heo phân gà a, hơn nữa trong không gian không khí rất trong sạch, không nên gây ô nhiễm, vẫn là nuôi cá tốt hơn…
Ừ, tốt nhất là mua máy phát điện, dù sao trong không gian đã có sẵn tài nguyên nước, không lợi dụng không được, về chuyện mình hoàn toàn không hiểu chuyện phát điện, Dịch Nhiên ném nó ra sau đầu.
Đúng rồi, còn phải mua chiếc xe, đã quyết định đi B thị tìm người kia, tuy là chính mình có một chiếc xe tương đối khá, nhưng tiền vẫn còn đủ mua thêm một chiếc xe nữa, ngày mai sẽ là tận thế, phải chuẩn bị cho tốt.
Có xe tất nhiên phải có dầu, có thể tìm được xe chở dầu thì tốt rồi.
Vừa nghĩ như thế, Dịch Nhiên phát hiện cậu cần chuẩn bị gì đó còn rất nhiều.
Ơ? Đó là cái gì?
Bên cạnh mảnh đất đột ngột có một cái móc kéo.
Tê, một góc sắc bén trên ngọc kỳ lân cắt vào lòng bàn tay Dịch Nhiên, Dịch Nhiên nhíu mày, lẽ ra đồ trang sức này không nên xuất hiện lỗi này, phần lớn đồ trang sức vì để cho mọi người thưởng thức mà mài cho nhẵn nhụi, hơn nữa, cậu trước khi sống lại cũng đeo đã lâu như vậy sao không có cảm giác?
Nhưng mà không chờ cho Dịch Nhiên suy nghĩ cẩn thận, máu rơi vào ngọc, con mắt kỳ lân lóe lên ánh sáng màu xanh lam, đưa Dịch Nhiên đến một không gian khác.
Cái này? Chẳng lẽ là không gian dị năng trong tiểu thuyết (Beta: =v= dễ vậy em cũng muốn)? Nhìn trời xanh mây trắng, khóe mắt Dịch Nhiên co rút.
Cái gì mà thức tỉnh không gian dị năng! Dị năng của ả nữ nhân kia căn bản chính là cái ngọc kỳ lân này! Là ngọc kỳ lân cậu cho ả!
Trong ngọc kỳ lân có không gian, nữ nhân kia không phải nhờ người khác thức tỉnh dị năng, hơn nữa, không gian trong ngọc kỳ lân so với không gian của dị năng giả khác tốt hơn nhiều, cái không gian này không những cho người ta bước vào mà còn có thể trồng trọt.
Có thể bước vào nghĩa là, về sau chạy không thoát có thể trốn vào không gian! Có thể trồng trọt nghĩa là, không bao giờ sợ hết đồ ăn!
Nghĩ đến lúc trước nữ nhân kia khi có được không gian này còn đối với mình nói lời kia, Dịch Nhiên cảm giác mình thật sự đáng chết, cầm phân cá mà tưởng trân châu, đáng chết!
Nếu như lúc trước cậu đối với người kia bằng một nửa với nữ nhân kia thì tốt rồi, cậu bây giờ không cần áy náy như thế.
Trong không gian phỏng chừng có nửa mảnh đất rộng như bãi bóng, toàn bộ lấy trồng trọt cũng không sợ chết đói, đương nhiên đây là đối với một người mà nói.
Trong không gian không có mặt trời, nhưng lại là ban ngày.
Một dòng suối nhỏ dịu dàng chảy qua, nước rất trong, nhìn được điểm đầu không nhìn được điểm cuối, không biết chảy tới đâu, đầu dòng suối nhỏ màu xanh lam có một tảng đá lớn, trên mặt bao phủ một tầng sương mù màu vàng, xem ra cũng rất có lai lịch, nhưng nếu con suối chảy qua tảng đá thì nước suối tự động trở nên trong suốt, rất là kỳ quái.
Dịch Nhiên vốc một ít nước suối, nước màu xanh đậm nổi bật lên trong lòng bàn tay trắng nõn, vô cùng yêu dị, nhưng nếu lấy nước này bỏ vào phía dưới suối nước trong, nước màu xanh lam liền trở nên trong suốt.
Uống một ngụm hẳn là không có sao chứ?
Nước trong tận thế rất trân quý, chính mình sớm muộn cũng sẽ phải uống nước trong con suối này, lúc Dịch Nhiên tính toán nếm thử nước suối xanh lam, thân thể dừng lại, bây giờ còn chưa được.
Đúng vậy, lỡ nước có vấn gì đó, tỷ như làm cho người ta chóng mặt mê man các loại, như vậy mình sẽ bỏ lỡ cuộc gọi điện thoại ngày mai?
Nếu bỏ lỡ, người kia nhất định sẽ sốt ruột, chỉ sợ lại không để ý hậu quả đến tìm mình, cho nên, bây giờ không phải lúc nếm thử nước suối không rõ lai lịch này, ít nhất phải đợi cậu nhận được điện thoại, nghe người kia cam đoan sẽ không đến tìm cậu mới được.
Hạ quyết tâm, Dịch Nhiên không hề đặt chú ý lên nước suối nữa, mà là nhìn về phía mảnh đất phì nhiêu.
Mảnh đất rất phì nhiêu, cho dù không có chạm qua việc đồng áng, Dịch Nhiên cũng đó có thể thấy được mảnh đất này rất thích hợp trồng trọt.
Dịch Nhiên nhìn mảnh đất rộng bằng nửa sân bóng, quy hoạch được.
Hai bên mảnh đất gần dòng suối có thể trồng cây ăn quả, như vậy hàng năm đều có hoa quả ăn, về phần chính giữa nha, thì trồng chút ít khoai lang khoai tây tốt lắm, đỡ đói cũng có thể bán.
Lại đào cái ao nhỏ nuôi chút ít cá a, như vậy từ nay về sau cũng có cá ăn, cậu nhớ rõ người kia rất thích ăn cá…
Về phần gà, vịt, trâu, heo các loại, thật xin lỗi, Dịch Nhiên không tính toán sẽ nuôi, cậu cũng không muốn mỗi ngày quét phân heo phân gà a, hơn nữa trong không gian không khí rất trong sạch, không nên gây ô nhiễm, vẫn là nuôi cá tốt hơn…
Ừ, tốt nhất là mua máy phát điện, dù sao trong không gian đã có sẵn tài nguyên nước, không lợi dụng không được, về chuyện mình hoàn toàn không hiểu chuyện phát điện, Dịch Nhiên ném nó ra sau đầu.
Đúng rồi, còn phải mua chiếc xe, đã quyết định đi B thị tìm người kia, tuy là chính mình có một chiếc xe tương đối khá, nhưng tiền vẫn còn đủ mua thêm một chiếc xe nữa, ngày mai sẽ là tận thế, phải chuẩn bị cho tốt.
Có xe tất nhiên phải có dầu, có thể tìm được xe chở dầu thì tốt rồi.
Vừa nghĩ như thế, Dịch Nhiên phát hiện cậu cần chuẩn bị gì đó còn rất nhiều.
Ơ? Đó là cái gì?
Bên cạnh mảnh đất đột ngột có một cái móc kéo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.