Chương 28
Tư Mộ Hàn
22/07/2023
Mộ Ngôn nhìn chai nước còn lại, rồi chuyển tầm mắt nhìn sang Mộ Đình Phong. Chết, đáng lẽ nước này phải đưa cho cha trước mới đúng.
Đang lúc Mộ Ngôn tự mình xoắn xuýt, Mộ Đình Phong diện vô biểu tình lấy đi chai nước trong tay của cậu, mở nắp uống từng ngụm, động tác thập phần ưu nhã. Lúc hồi thần lại, Mộ Ngôn chỉ biết ngượng cười gãi đầu.
Mộ Hàn đi tới vỗ vai cậu, nói: "Dù sao lần này em có tiến bộ lớn, vừa rồi anh đề xuất với cha rồi, cha nói sẽ đáp ứng em một yêu cầu, coi như quà cho em đó."
Mộ Đình Phong đứng bên cạnh khẽ giật giật mi mắt, liếc Mộ Hàn một cái.
Lớn như y còn bị thằng nhóc thối này tính kế để xoát tình cảm với một thằng nhóc khác.
Nhưng y cũng không nói gì, ngầm đồng ý, quả thật đứa con út của mình tiến bộ lớn, phải thưởng cho nó, riêng thằng lớn thì tính sổ sau vậy.
Mộ Ngôn nghe thế đương nhiên hai mắt vụt sáng rỡ, mừng quýnh như cún, quà của cha đó a. Nếu có đuôi chắc nó cũng lắc dữ dội lắm: "Yêu cầu gì cũng được ạ?" Mộ Hàn gật đầu như đúng rồi. Mộ Ngôn lập tức nhào lên ôm hắn một cái: "cảm ơn ca."
Đột nhiên không khí giảm xuống âm độ.
Mộ Nhân vừa hay đi tới liền cảm giác bầu không khí có chỗ không đúng, tầm mắt nhanh nhạy, linh cảm nhanh chóng vận hành hết công suất, hắn nhìn thấy Tiểu thiếu gia thông đồng với đại thiếu, bỏ Mộ tiên sinh đứng một góc cô đơn, liền hiểu ra vấn đề.
Cũng theo đó sắc mặt Mộ Nhân từ từ hóa nghẹn ngào.
Bởi vì hắn biết đến tìm vào những lúc lão đại đang cọc như thế này, nhận lấy chỉ có đau trứng.
Mộ Đình Phong tầm mắt sắc bén phát hiện ra Mộ Nhân đứng lủi thủi một mình tiến lùi không xong, trầm giọng cất tiếng: "Có chuyện gì?"
Mộ Nhân sau gáy rớt xuống vài giọt mồ hôi, nhận mệnh bước tới, đưa cái bọc đựng tinh hạch thu được cho Mộ Đình Phong: "Lão đại, đây là chiến lợi phẩm thu được hôm nay, mời người kiểm tra."
Mộ Ngôn vừa nghe nói tới tinh hạch, hai mắt mở lớn, háo hức nói. "Cha cho con xem với, nghe nói màu sắc của tinh hạch cấp 2 khác a."
Hai mắt cún của Mộ Ngôn thành công đập tan mây đen trong lòng người nào đó. Mộ Đình Phong còn chưa nghiệm thu thành quả lao động của phân đội, đưa thẳng túi tinh hạch cho Mộ Ngôn xem.
Mộ Nhân thì cười tươi như hoa, mừng quá, xuân về hoa nở, không còn lạnh nữa rồi.
"Lần đầu con thấy nhiều tinh hạch như vậy. Tinh hạch cấp 2 đúng là có màu vàng đậm như người ta đồn nè." Mộ Ngôn cảm khái.
"Chùi nước miếng đi, ướt cả ngực áo kìa." Mộ Hàn ở bên cạnh chọc ghẹo.
Mộ Ngôn bĩu môi lườm hắn một cái rồi đưa lại túi tinh hạch cho Mộ Đình Phong. Loại tài sản quý giá này phải để người có thực lực mạnh giữ.
Sau đó cậu nói với mọi người: "lần này cùng với đợt trước bị tập kích tổng thu được 14 tinh hạch, trong đó có 3 cấp 2, còn lại là cấp 1, số tinh hạch chuyến này thu được so với chuyến trước đây nhiều hơn gấp 3 lần."
Mọi người nghe vậy thoáng trầm mặc. Bầu không gian bỗng lâm vào yên tĩnh nặng nề.
Số liệu này đã chứng tỏ một điều, là lượng tang thi tiến hóa ngày một nhiều lên và mức tiến hóa cũng cao hơn nữa. Như vậy chỉ số sinh tồn của nhân loại ở trong thời buổi này rơi đã vào trạng thái đáng báo động.
"Chậc! Tang thi tiến hóa đã khó chơi rồi mà bây giờ chúng nó còn đại trà. Lão thiên gia muốn kiếm chuyện với nhân loại đây mà." Thanh Y nhướng mày, dẩu môi nói.
Tống Dao đồng cảm gật gật đầu, "thế giới này ngày một khắc nghiệt, xem ra muốn trở về lại những ngày tháng trước đây là không thể nào rồi."
Thanh Y nhếch môi cười, nói: "Tôi lại cảm thấy hiện tại rất ổn, thế giới được reset lại, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, nghĩ đến những lão già đang truy sát tôi hiện tại cũng đang bận chật vật sinh tồn như mình, tôi liền cảm thấy thích thú rồi."
Tống Dao nhún vai: "Thì tôi cũng đâu thèm khát gì cuộc sống yên bình trước đây, chỉ là có chút cảm khái thế giới này biến đổi quá nhanh. Mà như hiện tại cũng không tệ, mỗi ngày đều phải chạy đua, thật là kích thích a."
Thanh Y làm vẻ mặt ngán ngẩm nói: "Nhưng vấn đề tiến hóa ngày càng chóng vánh của tang thi phiền thật sự. Hiện tại chúng có ưu thế hơn so với chúng ta, từ thể chất không biết đau cho đến thi độc, như một cái ung nhọt nhứt nhối."
"Không có sao." Mộ Lễ hiếm khi so deep nói: "Thi độc đối với chúng ta không có bao nhiêu tỉ lệ tử vong, còn cái thể chất không đau không ngứa kia thì cứ coi như đang đánh nhau với một thằng điên là được a. trời đóng của ta cánh cửa này, sẽ mở cho ta một cánh cửa khác. Đừng tiêu cực nữa mà hãy tích cực lên."
"Vậy nếu cái cánh cửa mới mở nó nằm ở trên trần nhà thì sao? Anh hiến thân làm bậc thang cho tôi leo lên à?" Thanh Y trợn mắt bắt bẻ.
Mộ Lễ: "Ha - ha - ha !!!"... Bà nội này bên ngoài nhìn ngọt ngào quyến rũ lắm, bên trong lại là một vựa chanh chua, vậy mà cũng bắt bẻ xéo xắc cho được á, Cáo từ [chắp tay].
Tang thi ở khu vực này cơ bản đã dẹp xong, nhưng ở bên ngoài thật sự còn rất nhiều tang thi, một mảnh ở đây chẳng là cái lông gì. Mắt thấy trời cũng ngã về chiều, nếu không trở về sẽ rất nguy hiểm, bởi vì ban đêm chính là thiên hạ của tang thi, là thời điểm âm khí thịnh nhất nên tang thi cũng điên cuồng nhất, bọn họ không thể ở lại đây qua đêm.
Thành G là vựa hạt giống của toàn quốc, hạt giống có mặt rất rộng rãi, cho dù không phải đại lí hạt giống hay nhà máy nông nghiệp, mà ngay tại những ngôi nhà bình thường của dân cư cũng có tồn trữ một lượng hạt giống vừa đủ. Mấy người phân đội 1 không cần đi đâu xa, chỉ cần loanh quanh đâu đây mấy nhà dân cũng vơ vét được vài bao hạt giống rau củ cùng lúa giống, chất đầy trên hai nóc xe. Sau khi sắp xếp đâu vào đó, tám người lên xe, đem theo chiến lợi phẩm trở về.
Khi phân đội 1 ra ngoài làm nhiệm vụ, phân đội 2 ở lại trang viên vừa phòng thủ vừa tu luyện nâng cao dị năng cũng như khả năng thực chiến, và ngược lại. Chỉ những khi có nhiệm vụ cực kì trọng yếu hoặc độ nguy hiểm quá cao, toàn bộ đội viên mới đồng loạt xuất quân.
Mộ gia vốn đã có chế độ thưởng phạt được thể hiện rõ ràng trong Mộ Gia chi hình, nay thời thế thay đổi, tiền bạc của cải không còn giá trị, tinh hạch trở thành nhu cầu thiết yếu của mỗi người hiển nhiên đã thay thế chức năng tiền tệ. Trong trang viên Mộ gia, việc được phân phối tinh hạch là quyền lợi của mỗi người, mỗi tuần mỗi người sẽ nhận được một hạng mức tinh hạch nhất định, nếu có thêm đóng góp hữu ích cho đội ngũ hiển nhiên sẽ có chế độ thưởng thêm. Còn về nguồn tinh hạch phân phối chính là từ những đợt đi làm nhiệm vụ của 2 phân đội, tinh hạch thu được sẽ nộp vào ngân khố của trang viên.
Trước mắt lượng tinh hạch phân phối đến các đội viên là ngang bằng nhau. Nếu là trong những đội ngũ khác chắc chắn sẽ phát sinh ra vấn đề đội viên cảm thấy bất bình khi mà công sức bỏ ra không ngang bằng do có người yếu người mạnh, nhưng lại được hưởng chế độ như nhau. Trong Không Biết đội chuyện này hoàn toàn không xảy ra, bởi người của không biết đội một mặt không có người nào yếu hơn người nào, mặt khác, lượng tinh hạch mà đội viên nhận được đủ dư thừa để không bị rơi vào cái vòng luẩn quẩn ghen tị rồi nảy sinh lòng xấu với chính đồng đội của mình.
So ra, ngoại trừ những lúc không nói lí, dã man, hung bạo, đáng sợ, nguy hiểm, điên cuồng hiếu chiến ra thì bọn họ đều là người có nguyên tắc trong cách sống và làm việc. Đặc biệt vì đã làm việc lâu dài với nhau nên rất thấu hiểu và hay bao che khuyết điểm của đồng đội trước người ngoài, không có lục đục nội bộ, điều này giúp cho Mộ Đình Phong không cần đau đầu cân nhắc chuyện phải lựa chọn dùng loại phương thức trừng phạt nào trên những người mà y từng công nhận.
Ba vị chủ tử Mộ Gia có công pháp tu luyện riêng, chủ yếu dùng linh khí tự nhiên, nên không quá phụ thuộc vào tinh hạch, do đó nhu cầu về tinh hạch của họ không lớn như những người khác. Và việc ra ngoài làm nhiệm vụ hay không thì tùy thuộc vào sự lựa chọn của bọn họ.
Mộ Hàn là người thích ra ngoài làm nhiệm vụ nhất trong số ba người. Hắn bình thường nho nhã lễ độ, có phong phạm của một quý công tử, vừa nhìn liền cho rằng người này sinh ra vốn thuộc về thương trường đấu đá, muốn đánh ai chỉ cần chỉ tay một cái liền có người thay hắn hành sự. Nhưng thực chất Mộ Hàn là người hiếu chiến, cái nết chợ búa hơn bất kì ai, đừng nên nhìn bề ngoài mà vội vàng đánh giá con người họ.
Trước đây khi thời bình, Mộ Hàn không có nhiều cơ hội để tiêu hao năng lượng bạo lực đó trong người, vẫn luôn ém nhẹm đến nghẹn, bây giờ tang thi đầy rẫy ra đó, khuyến khích đánh, đánh càng nhiều càng tốt, tang thi tiến hóa lại không thiếu, vừa hay đáp ứng khẩu vị của Mộ Hàn, cho hắn thoải mái thả nết, thỏa thích đánh nhau với tang thi. Giờ đây thời gian Mộ Hàn lưu lại trong nhà rất ít, thậm chí đêm đến còn cùng mọi người mải mê làm nhiệm vụ mà lưu lạc ở ngoài không về, làm Mộ Ngôn cứ mãi thấp thỏm lo này sợ kia.
Riêng Mộ Ngôn thì gần đây khá ít ra ngoài làm nhiệm vụ với mọi người. Phần lớn thời gian cậu ở lại trang viên cùng những thành viên không làm nhiệm vụ lăn lộn luyện tập kĩ năng đánh đấm và sử dụng vũ khí, phương diện này cậu tương đối yếu, muốn trau dồi thêm. Phần thời gian còn lại Mộ Ngôn tranh thủ tu luyện để ổn định cấp bậc, và nâng cao khả năng điều động tinh thần lực khống chế một vài thứ gì đó. Mặc dù không ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng lượng việc Mộ Ngôn phải làm cũng nhiều không kém.
Đang lúc Mộ Ngôn tự mình xoắn xuýt, Mộ Đình Phong diện vô biểu tình lấy đi chai nước trong tay của cậu, mở nắp uống từng ngụm, động tác thập phần ưu nhã. Lúc hồi thần lại, Mộ Ngôn chỉ biết ngượng cười gãi đầu.
Mộ Hàn đi tới vỗ vai cậu, nói: "Dù sao lần này em có tiến bộ lớn, vừa rồi anh đề xuất với cha rồi, cha nói sẽ đáp ứng em một yêu cầu, coi như quà cho em đó."
Mộ Đình Phong đứng bên cạnh khẽ giật giật mi mắt, liếc Mộ Hàn một cái.
Lớn như y còn bị thằng nhóc thối này tính kế để xoát tình cảm với một thằng nhóc khác.
Nhưng y cũng không nói gì, ngầm đồng ý, quả thật đứa con út của mình tiến bộ lớn, phải thưởng cho nó, riêng thằng lớn thì tính sổ sau vậy.
Mộ Ngôn nghe thế đương nhiên hai mắt vụt sáng rỡ, mừng quýnh như cún, quà của cha đó a. Nếu có đuôi chắc nó cũng lắc dữ dội lắm: "Yêu cầu gì cũng được ạ?" Mộ Hàn gật đầu như đúng rồi. Mộ Ngôn lập tức nhào lên ôm hắn một cái: "cảm ơn ca."
Đột nhiên không khí giảm xuống âm độ.
Mộ Nhân vừa hay đi tới liền cảm giác bầu không khí có chỗ không đúng, tầm mắt nhanh nhạy, linh cảm nhanh chóng vận hành hết công suất, hắn nhìn thấy Tiểu thiếu gia thông đồng với đại thiếu, bỏ Mộ tiên sinh đứng một góc cô đơn, liền hiểu ra vấn đề.
Cũng theo đó sắc mặt Mộ Nhân từ từ hóa nghẹn ngào.
Bởi vì hắn biết đến tìm vào những lúc lão đại đang cọc như thế này, nhận lấy chỉ có đau trứng.
Mộ Đình Phong tầm mắt sắc bén phát hiện ra Mộ Nhân đứng lủi thủi một mình tiến lùi không xong, trầm giọng cất tiếng: "Có chuyện gì?"
Mộ Nhân sau gáy rớt xuống vài giọt mồ hôi, nhận mệnh bước tới, đưa cái bọc đựng tinh hạch thu được cho Mộ Đình Phong: "Lão đại, đây là chiến lợi phẩm thu được hôm nay, mời người kiểm tra."
Mộ Ngôn vừa nghe nói tới tinh hạch, hai mắt mở lớn, háo hức nói. "Cha cho con xem với, nghe nói màu sắc của tinh hạch cấp 2 khác a."
Hai mắt cún của Mộ Ngôn thành công đập tan mây đen trong lòng người nào đó. Mộ Đình Phong còn chưa nghiệm thu thành quả lao động của phân đội, đưa thẳng túi tinh hạch cho Mộ Ngôn xem.
Mộ Nhân thì cười tươi như hoa, mừng quá, xuân về hoa nở, không còn lạnh nữa rồi.
"Lần đầu con thấy nhiều tinh hạch như vậy. Tinh hạch cấp 2 đúng là có màu vàng đậm như người ta đồn nè." Mộ Ngôn cảm khái.
"Chùi nước miếng đi, ướt cả ngực áo kìa." Mộ Hàn ở bên cạnh chọc ghẹo.
Mộ Ngôn bĩu môi lườm hắn một cái rồi đưa lại túi tinh hạch cho Mộ Đình Phong. Loại tài sản quý giá này phải để người có thực lực mạnh giữ.
Sau đó cậu nói với mọi người: "lần này cùng với đợt trước bị tập kích tổng thu được 14 tinh hạch, trong đó có 3 cấp 2, còn lại là cấp 1, số tinh hạch chuyến này thu được so với chuyến trước đây nhiều hơn gấp 3 lần."
Mọi người nghe vậy thoáng trầm mặc. Bầu không gian bỗng lâm vào yên tĩnh nặng nề.
Số liệu này đã chứng tỏ một điều, là lượng tang thi tiến hóa ngày một nhiều lên và mức tiến hóa cũng cao hơn nữa. Như vậy chỉ số sinh tồn của nhân loại ở trong thời buổi này rơi đã vào trạng thái đáng báo động.
"Chậc! Tang thi tiến hóa đã khó chơi rồi mà bây giờ chúng nó còn đại trà. Lão thiên gia muốn kiếm chuyện với nhân loại đây mà." Thanh Y nhướng mày, dẩu môi nói.
Tống Dao đồng cảm gật gật đầu, "thế giới này ngày một khắc nghiệt, xem ra muốn trở về lại những ngày tháng trước đây là không thể nào rồi."
Thanh Y nhếch môi cười, nói: "Tôi lại cảm thấy hiện tại rất ổn, thế giới được reset lại, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, nghĩ đến những lão già đang truy sát tôi hiện tại cũng đang bận chật vật sinh tồn như mình, tôi liền cảm thấy thích thú rồi."
Tống Dao nhún vai: "Thì tôi cũng đâu thèm khát gì cuộc sống yên bình trước đây, chỉ là có chút cảm khái thế giới này biến đổi quá nhanh. Mà như hiện tại cũng không tệ, mỗi ngày đều phải chạy đua, thật là kích thích a."
Thanh Y làm vẻ mặt ngán ngẩm nói: "Nhưng vấn đề tiến hóa ngày càng chóng vánh của tang thi phiền thật sự. Hiện tại chúng có ưu thế hơn so với chúng ta, từ thể chất không biết đau cho đến thi độc, như một cái ung nhọt nhứt nhối."
"Không có sao." Mộ Lễ hiếm khi so deep nói: "Thi độc đối với chúng ta không có bao nhiêu tỉ lệ tử vong, còn cái thể chất không đau không ngứa kia thì cứ coi như đang đánh nhau với một thằng điên là được a. trời đóng của ta cánh cửa này, sẽ mở cho ta một cánh cửa khác. Đừng tiêu cực nữa mà hãy tích cực lên."
"Vậy nếu cái cánh cửa mới mở nó nằm ở trên trần nhà thì sao? Anh hiến thân làm bậc thang cho tôi leo lên à?" Thanh Y trợn mắt bắt bẻ.
Mộ Lễ: "Ha - ha - ha !!!"... Bà nội này bên ngoài nhìn ngọt ngào quyến rũ lắm, bên trong lại là một vựa chanh chua, vậy mà cũng bắt bẻ xéo xắc cho được á, Cáo từ [chắp tay].
Tang thi ở khu vực này cơ bản đã dẹp xong, nhưng ở bên ngoài thật sự còn rất nhiều tang thi, một mảnh ở đây chẳng là cái lông gì. Mắt thấy trời cũng ngã về chiều, nếu không trở về sẽ rất nguy hiểm, bởi vì ban đêm chính là thiên hạ của tang thi, là thời điểm âm khí thịnh nhất nên tang thi cũng điên cuồng nhất, bọn họ không thể ở lại đây qua đêm.
Thành G là vựa hạt giống của toàn quốc, hạt giống có mặt rất rộng rãi, cho dù không phải đại lí hạt giống hay nhà máy nông nghiệp, mà ngay tại những ngôi nhà bình thường của dân cư cũng có tồn trữ một lượng hạt giống vừa đủ. Mấy người phân đội 1 không cần đi đâu xa, chỉ cần loanh quanh đâu đây mấy nhà dân cũng vơ vét được vài bao hạt giống rau củ cùng lúa giống, chất đầy trên hai nóc xe. Sau khi sắp xếp đâu vào đó, tám người lên xe, đem theo chiến lợi phẩm trở về.
Khi phân đội 1 ra ngoài làm nhiệm vụ, phân đội 2 ở lại trang viên vừa phòng thủ vừa tu luyện nâng cao dị năng cũng như khả năng thực chiến, và ngược lại. Chỉ những khi có nhiệm vụ cực kì trọng yếu hoặc độ nguy hiểm quá cao, toàn bộ đội viên mới đồng loạt xuất quân.
Mộ gia vốn đã có chế độ thưởng phạt được thể hiện rõ ràng trong Mộ Gia chi hình, nay thời thế thay đổi, tiền bạc của cải không còn giá trị, tinh hạch trở thành nhu cầu thiết yếu của mỗi người hiển nhiên đã thay thế chức năng tiền tệ. Trong trang viên Mộ gia, việc được phân phối tinh hạch là quyền lợi của mỗi người, mỗi tuần mỗi người sẽ nhận được một hạng mức tinh hạch nhất định, nếu có thêm đóng góp hữu ích cho đội ngũ hiển nhiên sẽ có chế độ thưởng thêm. Còn về nguồn tinh hạch phân phối chính là từ những đợt đi làm nhiệm vụ của 2 phân đội, tinh hạch thu được sẽ nộp vào ngân khố của trang viên.
Trước mắt lượng tinh hạch phân phối đến các đội viên là ngang bằng nhau. Nếu là trong những đội ngũ khác chắc chắn sẽ phát sinh ra vấn đề đội viên cảm thấy bất bình khi mà công sức bỏ ra không ngang bằng do có người yếu người mạnh, nhưng lại được hưởng chế độ như nhau. Trong Không Biết đội chuyện này hoàn toàn không xảy ra, bởi người của không biết đội một mặt không có người nào yếu hơn người nào, mặt khác, lượng tinh hạch mà đội viên nhận được đủ dư thừa để không bị rơi vào cái vòng luẩn quẩn ghen tị rồi nảy sinh lòng xấu với chính đồng đội của mình.
So ra, ngoại trừ những lúc không nói lí, dã man, hung bạo, đáng sợ, nguy hiểm, điên cuồng hiếu chiến ra thì bọn họ đều là người có nguyên tắc trong cách sống và làm việc. Đặc biệt vì đã làm việc lâu dài với nhau nên rất thấu hiểu và hay bao che khuyết điểm của đồng đội trước người ngoài, không có lục đục nội bộ, điều này giúp cho Mộ Đình Phong không cần đau đầu cân nhắc chuyện phải lựa chọn dùng loại phương thức trừng phạt nào trên những người mà y từng công nhận.
Ba vị chủ tử Mộ Gia có công pháp tu luyện riêng, chủ yếu dùng linh khí tự nhiên, nên không quá phụ thuộc vào tinh hạch, do đó nhu cầu về tinh hạch của họ không lớn như những người khác. Và việc ra ngoài làm nhiệm vụ hay không thì tùy thuộc vào sự lựa chọn của bọn họ.
Mộ Hàn là người thích ra ngoài làm nhiệm vụ nhất trong số ba người. Hắn bình thường nho nhã lễ độ, có phong phạm của một quý công tử, vừa nhìn liền cho rằng người này sinh ra vốn thuộc về thương trường đấu đá, muốn đánh ai chỉ cần chỉ tay một cái liền có người thay hắn hành sự. Nhưng thực chất Mộ Hàn là người hiếu chiến, cái nết chợ búa hơn bất kì ai, đừng nên nhìn bề ngoài mà vội vàng đánh giá con người họ.
Trước đây khi thời bình, Mộ Hàn không có nhiều cơ hội để tiêu hao năng lượng bạo lực đó trong người, vẫn luôn ém nhẹm đến nghẹn, bây giờ tang thi đầy rẫy ra đó, khuyến khích đánh, đánh càng nhiều càng tốt, tang thi tiến hóa lại không thiếu, vừa hay đáp ứng khẩu vị của Mộ Hàn, cho hắn thoải mái thả nết, thỏa thích đánh nhau với tang thi. Giờ đây thời gian Mộ Hàn lưu lại trong nhà rất ít, thậm chí đêm đến còn cùng mọi người mải mê làm nhiệm vụ mà lưu lạc ở ngoài không về, làm Mộ Ngôn cứ mãi thấp thỏm lo này sợ kia.
Riêng Mộ Ngôn thì gần đây khá ít ra ngoài làm nhiệm vụ với mọi người. Phần lớn thời gian cậu ở lại trang viên cùng những thành viên không làm nhiệm vụ lăn lộn luyện tập kĩ năng đánh đấm và sử dụng vũ khí, phương diện này cậu tương đối yếu, muốn trau dồi thêm. Phần thời gian còn lại Mộ Ngôn tranh thủ tu luyện để ổn định cấp bậc, và nâng cao khả năng điều động tinh thần lực khống chế một vài thứ gì đó. Mặc dù không ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng lượng việc Mộ Ngôn phải làm cũng nhiều không kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.