Mạt Thế Chung Cư Trữ Vật Tư Sinh Tồn
Chương 42:
Nam Lăng
08/10/2023
Cuối cùng là vài hộp sữa ở nhiệt độ phòng, vài hộp nước cốt dừa, vài hộp mì ăn liền, mỗi loại lấy từ hai mươi đến ba mươi hộp.
Cô cũng lấy rất nhiều loại cà phê hòa tan đóng túi nổi tiếng của bản địa, sau đó lại phát hiện có loại cà phê treo tai, loại cà phê này có thể pha bằng nước nóng nhưng hương vị không hề kém hơn cà phê xay là bao, bởi vì những người khác đều đang mua lương thực thiết yếu nên cô duỗi tay lấy hết cà phê.
Cuối cùng cô còn lấy thêm mười mấy túi 5kg gạo thơm bản địa, 4 kiện nước suối loại 1 lít mà người khác không tiện lấy, mỗi kiện có 20 chai.
Một số đồ ăn vặt và thực phẩm hút chân không được cho vào túi hành lý, phần lớn được cô đưa vào không gian tinh ốc, đồ uống nặng và đồ ăn cũng được đưa vào không gian tinh ốc, trong túi hành lý chỉ bỏ thêm bốn năm hộp nước uống để trang bị.
Vưu Khê nhìn không gian ngày càng nhiều đồ đạc, có cảm giác giống như khi đi du lịch nước ngoài mang theo quà lưu niệm, quà tặng, cũng không biết mấy thứ này có thể mang về thế giới ban đầu được hay không.
Lát sau, cô đi vòng sang các khu vực khác, thành công thấy được cục sạc dự phòng trên kệ hàng, cô lấy ba chiếc, sau đó là đèn pin cầm tay và pin, đi qua khu vực vật dụng hàng ngày cũng lấy thêm một ít đồ lót dùng một lần, băng vệ sinh, giấy ăn, khăn tắm, kem đánh răng và bàn chải đánh răng.
Sau khi làm xong, cô quay lại tầng 5, đi qua một cửa hàng quần áo để tìm một số áo phông, quần dài, áo khoác mỏng, tất và giày du lịch cho mùa này.
Quần áo trước đó cô chuẩn bị đều là quần áo ấm, thế giới của bản thân cũng là mùa thu, ai biết khi đến đây lại là một hòn đảo nhiệt đới cho nên thứ cô thiếu nhất thực ra là quần áo theo mùa.
Cô tưởng bản thân là người đầu tiên quay lại cano nhưng khi trở về lại phát hiện Lâm Vụ đã ở trên thuyền.
Vết thương của Nguyên Nịnh vừa được khâu lại, muốn tránh di chuyển nhiều nhất có thể nên ở lại cano cùng với Viên Viên. Lúc này, Viên Viên ở trên tầng, còn Nguyên Nịnh và Lâm Vụ thì đứng trước cabin ở tầng dưới, hình như đang nói gì đó.
Lâm Vụ nhìn thấy cô thì không nói chuyện với Nguyên Nịnh nữa: “Về rồi à? Lấy đủ đồ chưa?”
“Ừ.” Cô cảm thấy bản thân đang làm phiền đối phương nên đáp lại rồi trực tiếp đi lên tầng trên, sau đó lấy một túi thạch trái cây lớn trong túi hành lý đưa cho Viên Viên, bé vui vẻ ôm cô thật chặt: “Đây là cho Viên Viên sao?”
“Ừ, bởi vì Viên Viên ngoan nên thưởng cho em.”
Một lúc sau, một gia đình ba người và hai cặp người yêu cũng trở lại cano.
Đi theo sau họ là Tây Mạn và Nguyên Kỳ.
Cô cũng lấy rất nhiều loại cà phê hòa tan đóng túi nổi tiếng của bản địa, sau đó lại phát hiện có loại cà phê treo tai, loại cà phê này có thể pha bằng nước nóng nhưng hương vị không hề kém hơn cà phê xay là bao, bởi vì những người khác đều đang mua lương thực thiết yếu nên cô duỗi tay lấy hết cà phê.
Cuối cùng cô còn lấy thêm mười mấy túi 5kg gạo thơm bản địa, 4 kiện nước suối loại 1 lít mà người khác không tiện lấy, mỗi kiện có 20 chai.
Một số đồ ăn vặt và thực phẩm hút chân không được cho vào túi hành lý, phần lớn được cô đưa vào không gian tinh ốc, đồ uống nặng và đồ ăn cũng được đưa vào không gian tinh ốc, trong túi hành lý chỉ bỏ thêm bốn năm hộp nước uống để trang bị.
Vưu Khê nhìn không gian ngày càng nhiều đồ đạc, có cảm giác giống như khi đi du lịch nước ngoài mang theo quà lưu niệm, quà tặng, cũng không biết mấy thứ này có thể mang về thế giới ban đầu được hay không.
Lát sau, cô đi vòng sang các khu vực khác, thành công thấy được cục sạc dự phòng trên kệ hàng, cô lấy ba chiếc, sau đó là đèn pin cầm tay và pin, đi qua khu vực vật dụng hàng ngày cũng lấy thêm một ít đồ lót dùng một lần, băng vệ sinh, giấy ăn, khăn tắm, kem đánh răng và bàn chải đánh răng.
Sau khi làm xong, cô quay lại tầng 5, đi qua một cửa hàng quần áo để tìm một số áo phông, quần dài, áo khoác mỏng, tất và giày du lịch cho mùa này.
Quần áo trước đó cô chuẩn bị đều là quần áo ấm, thế giới của bản thân cũng là mùa thu, ai biết khi đến đây lại là một hòn đảo nhiệt đới cho nên thứ cô thiếu nhất thực ra là quần áo theo mùa.
Cô tưởng bản thân là người đầu tiên quay lại cano nhưng khi trở về lại phát hiện Lâm Vụ đã ở trên thuyền.
Vết thương của Nguyên Nịnh vừa được khâu lại, muốn tránh di chuyển nhiều nhất có thể nên ở lại cano cùng với Viên Viên. Lúc này, Viên Viên ở trên tầng, còn Nguyên Nịnh và Lâm Vụ thì đứng trước cabin ở tầng dưới, hình như đang nói gì đó.
Lâm Vụ nhìn thấy cô thì không nói chuyện với Nguyên Nịnh nữa: “Về rồi à? Lấy đủ đồ chưa?”
“Ừ.” Cô cảm thấy bản thân đang làm phiền đối phương nên đáp lại rồi trực tiếp đi lên tầng trên, sau đó lấy một túi thạch trái cây lớn trong túi hành lý đưa cho Viên Viên, bé vui vẻ ôm cô thật chặt: “Đây là cho Viên Viên sao?”
“Ừ, bởi vì Viên Viên ngoan nên thưởng cho em.”
Một lúc sau, một gia đình ba người và hai cặp người yêu cũng trở lại cano.
Đi theo sau họ là Tây Mạn và Nguyên Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.