Mạt Thế Chung Cư Trữ Vật Tư Sinh Tồn
Chương 44:
Nam Lăng
08/10/2023
Anh ta nhìn thấy hai nhân viên khách sạn trên cano thì tức giận nói: “Các người thật quá đáng, cô ấy suýt chết đuối đó!”
Lần này đối phương lên tiếng: “Cô ta tự mình rơi xuống, không liên quan đến chúng tôi.”
“Nếu không phải do các người thì sao tôi lại rơi xuống? Nếu không phải tôi biết bơi thì bây giờ đã chết rồi!”
“Cô đừng nói nhảm!”
...
Mọi người đều im lặng, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng hai người này là do một câu của Mạnh Lộ đưa tới, trước đó cô ta còn bảo vệ họ, sao bây giờ lại cãi nhau rồi?
Nhưng mà liên tiếp đến muộn, vạ miệng và lấy mỹ phẩm khiến những người khác có chút bất mãn với Mạnh Lộ, hơn nữa trước đó cô ta cũng từng nói sẽ tự mình giải quyết vấn đề nên lượng người xem trò hay nhiều hơn người muốn giúp đỡ.
Vưu Khê vừa uống nước dừa mới lấy, vừa mở một bịch mực xé, căn bản không để ý đến chuyện gì đang xảy ra bên dưới.
Mặc dù cô cũng tò mò chuyện gì đã xảy ra với những người này chỉ trong nửa giờ nhưng mong muốn tránh xa rắc rối đã vượt xa sự tò mò của cô.
Mấy người bên dưới bắt đầu ồn áo, một bên dùng tiếng Kinh Quốc, một bên dùng tiếng Hải Quốc, còn Phương Tử Thần ở giữa tranh luận bằng tiếng quốc tế, náo nhiệt như cái chợ bán đồ ăn.
“Đủ rồi!” Cuối cùng Lâm Vụ quát lớn để dừng trò hề này lại: “Nếu còn ồn ào nữa thì tự mình chèo thuyền cao su đến núi Vọng Hải.”
Những lời này có hiệu quả hơn bất cứ điều gì khác, vì vậy cả hai bên đều không ầm ĩ nữa.
Mạnh Lộ đè nén cơn tức giận, cô ta và Phương Tử Thần tìm chỗ cách đối phương xa nhất rồi ngồi xuống.
Bộ quần áo cô ta vừa mặc cách đây không lâu lại bị ướt sũng, nước biển rất bẩn và có mùi khó chịu, nhất là khi mới rơi xuống nước, cô ta hoảng sợ đến mức sặc hai ngụm nước, lại nghĩ đến không biết có bao nhiêu xác chết đã ngâm mình dưới nước, cô ta ghê tởm đến mức muốn nôn mửa...
Phương Tử Thần lấy chiếc khăn vừa lấy trong túi du lịch ra giúp cô ta lau, Mạnh Lộ ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy ủy khuất: “Tử Thần, bọn họ thật quá đáng, suýt nữa em đã chết đuối...”
“Chị Tiểu Lộ, bọn họ làm gì khiến chị rơi xuống? Trước kia chị cũng giúp bọn họ, sao bọn họ lại lấy oán trả ơn?” Mang Mang vốn ít nói lại đột nhiên lên tiếng.
Tiểu Lộ hơi nghẹn lời, cũng may dáng vẻ hiện tại của cô ta nhìn đã đủ thảm hại, cho dù không trả lời thì đối phương cũng không thích hợp hỏi tiếp.
Trên thực tế, không chỉ Mang Mang không rõ mà Phương Tử Thần cũng không biết Tiểu Lộ rơi xuống nước như thế nào.
Lần này đối phương lên tiếng: “Cô ta tự mình rơi xuống, không liên quan đến chúng tôi.”
“Nếu không phải do các người thì sao tôi lại rơi xuống? Nếu không phải tôi biết bơi thì bây giờ đã chết rồi!”
“Cô đừng nói nhảm!”
...
Mọi người đều im lặng, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng hai người này là do một câu của Mạnh Lộ đưa tới, trước đó cô ta còn bảo vệ họ, sao bây giờ lại cãi nhau rồi?
Nhưng mà liên tiếp đến muộn, vạ miệng và lấy mỹ phẩm khiến những người khác có chút bất mãn với Mạnh Lộ, hơn nữa trước đó cô ta cũng từng nói sẽ tự mình giải quyết vấn đề nên lượng người xem trò hay nhiều hơn người muốn giúp đỡ.
Vưu Khê vừa uống nước dừa mới lấy, vừa mở một bịch mực xé, căn bản không để ý đến chuyện gì đang xảy ra bên dưới.
Mặc dù cô cũng tò mò chuyện gì đã xảy ra với những người này chỉ trong nửa giờ nhưng mong muốn tránh xa rắc rối đã vượt xa sự tò mò của cô.
Mấy người bên dưới bắt đầu ồn áo, một bên dùng tiếng Kinh Quốc, một bên dùng tiếng Hải Quốc, còn Phương Tử Thần ở giữa tranh luận bằng tiếng quốc tế, náo nhiệt như cái chợ bán đồ ăn.
“Đủ rồi!” Cuối cùng Lâm Vụ quát lớn để dừng trò hề này lại: “Nếu còn ồn ào nữa thì tự mình chèo thuyền cao su đến núi Vọng Hải.”
Những lời này có hiệu quả hơn bất cứ điều gì khác, vì vậy cả hai bên đều không ầm ĩ nữa.
Mạnh Lộ đè nén cơn tức giận, cô ta và Phương Tử Thần tìm chỗ cách đối phương xa nhất rồi ngồi xuống.
Bộ quần áo cô ta vừa mặc cách đây không lâu lại bị ướt sũng, nước biển rất bẩn và có mùi khó chịu, nhất là khi mới rơi xuống nước, cô ta hoảng sợ đến mức sặc hai ngụm nước, lại nghĩ đến không biết có bao nhiêu xác chết đã ngâm mình dưới nước, cô ta ghê tởm đến mức muốn nôn mửa...
Phương Tử Thần lấy chiếc khăn vừa lấy trong túi du lịch ra giúp cô ta lau, Mạnh Lộ ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy ủy khuất: “Tử Thần, bọn họ thật quá đáng, suýt nữa em đã chết đuối...”
“Chị Tiểu Lộ, bọn họ làm gì khiến chị rơi xuống? Trước kia chị cũng giúp bọn họ, sao bọn họ lại lấy oán trả ơn?” Mang Mang vốn ít nói lại đột nhiên lên tiếng.
Tiểu Lộ hơi nghẹn lời, cũng may dáng vẻ hiện tại của cô ta nhìn đã đủ thảm hại, cho dù không trả lời thì đối phương cũng không thích hợp hỏi tiếp.
Trên thực tế, không chỉ Mang Mang không rõ mà Phương Tử Thần cũng không biết Tiểu Lộ rơi xuống nước như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.