Mạt Thế Chung Cư Trữ Vật Tư Sinh Tồn
Chương 47:
Nam Lăng
08/10/2023
Sau khi trận sóng thần kết thúc vào tối qua, đội cứu hộ bắt đầu chuyển người dân xung quanh tới đây. Tình hình trên núi hơi hỗn loạn, các khách sạn và nhà nghỉ lớn đã được tiếp quản, hiện giờ chỗ ở và bữa ăn đều miễn phí nhưng không thể ở một mình gọi bất cứ thứ gì muốn ăn về phòng như trước, tất cả sẽ được phân chia thống nhất.
Phần lớn những người sống sót đều bị mất tài sản và đồ đạc trong trận sóng thần, tuy sự sắp xếp này bất tiện nhưng lại rất hợp lý.
“... Nhưng tôi nghe nói khách sạn 5 sao có mấy vị khách quan trọng, đãi ngộ vẫn như trước. Nếu cô thật sự không muốn chung phòng với người khác, lại có tiền thì có thể bỏ qua khu vực này và đến khu vực đối diện, môi trường và điều kiện ở đó không tốt bằng ở đây, hầu hết là ký túc xá và chung cư. Bởi vì số lương nhiều và rải rác nên đội cứu hộ không thể tiếp nhận và thống nhất sắp xếp, ở đó có ít tiền thì có thể sống độc lập nhưng ở đó vẫn chưa được xây dựng chỗ phát đồ ăn, muốn lấy đồ thì phải tới đây lấy nên bất tiện lắm, cũng có ưu nhược điểm.”
Đối phương là người Bách Quốc, nghe thấy Vưu Khê nói tiếng Bách Quốc lưu loát thì có thiện cảm, không khỏi nói thêm vài câu.
Vưu Khê cảm ơn anh ấy, lúc rời đi còn lấy ra một túi hoa quả sấy và một túi mực xé nhỏ cho cậu bé người Bách Quốc kia: “Ba em đã giúp chị, đây là quà cảm ơn.”
Đối phương muốn từ chối nhưng trong tình huống hiện tại, dù có tiền cũng không có nơi nào để mua loại đồ ăn vặt như vậy ----- ít nhất là người bình thường không thể mua được, chủ yếu là vì trận sóng thần ngày hôm qua, rất nhiều du khách đã đổ xô đến hai siêu thị duy nhất ở đây rồi điên cuồng mua sắm đến mức tạo thành cướp bóc nên bây giờ toàn bộ vật tư đều được đội cứu hộ kiểm soát.
Anh ấy yêu thương với con trai và cuối cùng cũng chấp nhận trước sự kiên trì của Vưu Khê.
Một bên, ba người Nguyên Kỳ đã đăng ký nhận được số phòng và thẻ đăng ký, trên đó ghi tên khách sạn và tên của ba người họ.
Vưu Khê bước tới và nói với họ những gì cô vừa nghe được, sau đó nói rằng cô sẽ tách khỏi bọn họ ở đây.
Phần lớn những người sống sót đều bị mất tài sản và đồ đạc trong trận sóng thần, tuy sự sắp xếp này bất tiện nhưng lại rất hợp lý.
“... Nhưng tôi nghe nói khách sạn 5 sao có mấy vị khách quan trọng, đãi ngộ vẫn như trước. Nếu cô thật sự không muốn chung phòng với người khác, lại có tiền thì có thể bỏ qua khu vực này và đến khu vực đối diện, môi trường và điều kiện ở đó không tốt bằng ở đây, hầu hết là ký túc xá và chung cư. Bởi vì số lương nhiều và rải rác nên đội cứu hộ không thể tiếp nhận và thống nhất sắp xếp, ở đó có ít tiền thì có thể sống độc lập nhưng ở đó vẫn chưa được xây dựng chỗ phát đồ ăn, muốn lấy đồ thì phải tới đây lấy nên bất tiện lắm, cũng có ưu nhược điểm.”
Đối phương là người Bách Quốc, nghe thấy Vưu Khê nói tiếng Bách Quốc lưu loát thì có thiện cảm, không khỏi nói thêm vài câu.
Vưu Khê cảm ơn anh ấy, lúc rời đi còn lấy ra một túi hoa quả sấy và một túi mực xé nhỏ cho cậu bé người Bách Quốc kia: “Ba em đã giúp chị, đây là quà cảm ơn.”
Đối phương muốn từ chối nhưng trong tình huống hiện tại, dù có tiền cũng không có nơi nào để mua loại đồ ăn vặt như vậy ----- ít nhất là người bình thường không thể mua được, chủ yếu là vì trận sóng thần ngày hôm qua, rất nhiều du khách đã đổ xô đến hai siêu thị duy nhất ở đây rồi điên cuồng mua sắm đến mức tạo thành cướp bóc nên bây giờ toàn bộ vật tư đều được đội cứu hộ kiểm soát.
Anh ấy yêu thương với con trai và cuối cùng cũng chấp nhận trước sự kiên trì của Vưu Khê.
Một bên, ba người Nguyên Kỳ đã đăng ký nhận được số phòng và thẻ đăng ký, trên đó ghi tên khách sạn và tên của ba người họ.
Vưu Khê bước tới và nói với họ những gì cô vừa nghe được, sau đó nói rằng cô sẽ tách khỏi bọn họ ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.