Mạt Thế: Chuyện Tình Trong Tiểu Đội
Chương 16: A! Quạ Đen
Dạ Tiểu Phi
26/05/2024
Thành phố C.
Ba người đàn ông tụ tập ở một nhà xưởng bị bỏ hoang, đừng nhìn nơi này chỉ là một cái nhà xưởng, phía dưới chính là kho súng ống đạn dược của đại ca xã hội đen.
"Lão đại, anh nghĩ Tiểu Tứ có thể trở về không?" một người đàn ông nhìn như ăn mày ngồi ở trên rương chứa đầy súng ống.
"Nếu như cậu ta không trở về được cũng không xứng làm em trai của tôi." Một người đàn ông khác nhàm chán đến đùa giỡn súng ống.
"Lão tam, lần này lão đại cũng chỉ là để cho Tiểu Tứ thấy rõ bộ mặt thật của tên nhóc kia, hắn sẽ không để cho em trai yêu quý của mình mất mạng." Người đàn ông cuối cùng sau khi kiểm kê hàng hóa xong đẩy đẩy kính mắt nói.
Nếu như ánh sáng sung túc, không khó phát hiện ba người này trên người mặc toàn bộ màu đen T-shirt cùng màu đen quần rằn ri, nhìn kỹ sẽ phát hiện, mấy người này cùng với Mạc Bạch ngày mà Lâm Tịch phát hiện ra, trên người hắn quần áo giống nhau như đúc.
Xe quân dụng lái mấy tuần đã hết xăng, đoàn người Lâm Tịch tìm trạm xăng dầu nghỉ ngơi.
Hắc Dạ cọ vào Lâm Tịch bên người nằm sấp xuống, tùy ý để Lâm Tịch sờ lông. Lâm Tịch tuyệt không lo lắng lông trên người Hắc Dạ bởi vì giết zombie sẽ thối, mèo là một loại động vật yêu sạch sẽ, cho dù ở tận thế bọn họ cũng sẽ đem chính mình xử lý sạch sẽ.
"Hắc Dạ Chúng ta cách thành phố C còn có chừng mười dặm lộ trình, nếu như không có ngoài ý muốn, đại khái tại hai ba ngày là có thể đến. Dọc theo đường đi zombie hội càng ngày càng nhiều, nó ứng phó không được." Lâm Tịch mở miệng nói với Mạc Bạch ở bên cạnh. Trải qua vài ngày ở chung, giữa cô và Hắc Dạ hình thành liên hệ nào đó, tuy rằng không có biện pháp phiên dịch chính xác lời nói của Hắc Dạ, nhưng không ảnh hưởng đến ý tứ muốn biểu đạt.
“Ừ, nhưng cũng nên để Lưu Tử Cường dắt tay đi! Cũng không thể để zombie đều là chúng ta giết.”
"Hắn không muốn biểu hiện dị năng, phải làm sao bây giờ?"
"Con người ở giữa sinh tử đối với bí mật lựa chọn thông thường là vì sống mà công khai, trừ phi bí mật kia trọng yếu lớn hơn mạng của mình. Bất quá tôi cho rằng người giống như Lưu Tử Cường hẳn là không có bí mật gì sẽ lớn hơn mạng của hắn.” Mạc Bạch nói ra một phen triết lý nhân sinh, đẩy đẩy trên sống mũi kính mắt, làm Lâm Tịch chỉ cảm thấy buồn cười.
"Được rồi, nhưng cậu muốn như thế nào dẫn ra hắn, chúng ta cũng không thể ngay cả mạng của mình cũng mặc kệ đi" cái này thật đúng là có chút khó làm, Lưu Tử Cường sẽ không làm chính mình đứng ở tiền tuyến, bọn họ cũng không thể lui về tuyến sau, dù sao muốn biết hắn dị năng gì chính mình cũng phải có mạng mới được.
“Cái này nha...... Rồi anh sẽ biết.” Mạc Bạch lộ ra nụ cười vô hại, ra vẻ thần bí nói. Lâm Tịch bất đắc dĩ nhún vai, cô sẽ không quấy rầy cậu bé này tiếp tục đùa giỡn.
Mấy ngày nay người của Lưu gia trong lòng đều rất bất an, tâm lý Lưu Tử Cường thật ra là không muốn đi thành phố C, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện ung dung bình tĩnh của Mạc Bạch và Lâm Tịch lại có chút nghi hoặc: Đi thành phố C thật sự rất nguy hiểm sao? Vì sao bọn họ chẳng những không khẩn trương chuẩn bị chiến đấu, ngược lại bộ dáng lại rất tự tại. Bộ dáng hoang mang của Lưu Tử Cường căn bản không biết Lâm Tịch kỳ thật tâm lý cũng là mơ hồ, nhưng nếu Mạc Bạch không nói cho cô, cô cũng chỉ có thể giả bộ theo.
Ba người đàn ông tụ tập ở một nhà xưởng bị bỏ hoang, đừng nhìn nơi này chỉ là một cái nhà xưởng, phía dưới chính là kho súng ống đạn dược của đại ca xã hội đen.
"Lão đại, anh nghĩ Tiểu Tứ có thể trở về không?" một người đàn ông nhìn như ăn mày ngồi ở trên rương chứa đầy súng ống.
"Nếu như cậu ta không trở về được cũng không xứng làm em trai của tôi." Một người đàn ông khác nhàm chán đến đùa giỡn súng ống.
"Lão tam, lần này lão đại cũng chỉ là để cho Tiểu Tứ thấy rõ bộ mặt thật của tên nhóc kia, hắn sẽ không để cho em trai yêu quý của mình mất mạng." Người đàn ông cuối cùng sau khi kiểm kê hàng hóa xong đẩy đẩy kính mắt nói.
Nếu như ánh sáng sung túc, không khó phát hiện ba người này trên người mặc toàn bộ màu đen T-shirt cùng màu đen quần rằn ri, nhìn kỹ sẽ phát hiện, mấy người này cùng với Mạc Bạch ngày mà Lâm Tịch phát hiện ra, trên người hắn quần áo giống nhau như đúc.
Xe quân dụng lái mấy tuần đã hết xăng, đoàn người Lâm Tịch tìm trạm xăng dầu nghỉ ngơi.
Hắc Dạ cọ vào Lâm Tịch bên người nằm sấp xuống, tùy ý để Lâm Tịch sờ lông. Lâm Tịch tuyệt không lo lắng lông trên người Hắc Dạ bởi vì giết zombie sẽ thối, mèo là một loại động vật yêu sạch sẽ, cho dù ở tận thế bọn họ cũng sẽ đem chính mình xử lý sạch sẽ.
"Hắc Dạ Chúng ta cách thành phố C còn có chừng mười dặm lộ trình, nếu như không có ngoài ý muốn, đại khái tại hai ba ngày là có thể đến. Dọc theo đường đi zombie hội càng ngày càng nhiều, nó ứng phó không được." Lâm Tịch mở miệng nói với Mạc Bạch ở bên cạnh. Trải qua vài ngày ở chung, giữa cô và Hắc Dạ hình thành liên hệ nào đó, tuy rằng không có biện pháp phiên dịch chính xác lời nói của Hắc Dạ, nhưng không ảnh hưởng đến ý tứ muốn biểu đạt.
“Ừ, nhưng cũng nên để Lưu Tử Cường dắt tay đi! Cũng không thể để zombie đều là chúng ta giết.”
"Hắn không muốn biểu hiện dị năng, phải làm sao bây giờ?"
"Con người ở giữa sinh tử đối với bí mật lựa chọn thông thường là vì sống mà công khai, trừ phi bí mật kia trọng yếu lớn hơn mạng của mình. Bất quá tôi cho rằng người giống như Lưu Tử Cường hẳn là không có bí mật gì sẽ lớn hơn mạng của hắn.” Mạc Bạch nói ra một phen triết lý nhân sinh, đẩy đẩy trên sống mũi kính mắt, làm Lâm Tịch chỉ cảm thấy buồn cười.
"Được rồi, nhưng cậu muốn như thế nào dẫn ra hắn, chúng ta cũng không thể ngay cả mạng của mình cũng mặc kệ đi" cái này thật đúng là có chút khó làm, Lưu Tử Cường sẽ không làm chính mình đứng ở tiền tuyến, bọn họ cũng không thể lui về tuyến sau, dù sao muốn biết hắn dị năng gì chính mình cũng phải có mạng mới được.
“Cái này nha...... Rồi anh sẽ biết.” Mạc Bạch lộ ra nụ cười vô hại, ra vẻ thần bí nói. Lâm Tịch bất đắc dĩ nhún vai, cô sẽ không quấy rầy cậu bé này tiếp tục đùa giỡn.
Mấy ngày nay người của Lưu gia trong lòng đều rất bất an, tâm lý Lưu Tử Cường thật ra là không muốn đi thành phố C, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện ung dung bình tĩnh của Mạc Bạch và Lâm Tịch lại có chút nghi hoặc: Đi thành phố C thật sự rất nguy hiểm sao? Vì sao bọn họ chẳng những không khẩn trương chuẩn bị chiến đấu, ngược lại bộ dáng lại rất tự tại. Bộ dáng hoang mang của Lưu Tử Cường căn bản không biết Lâm Tịch kỳ thật tâm lý cũng là mơ hồ, nhưng nếu Mạc Bạch không nói cho cô, cô cũng chỉ có thể giả bộ theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.