Mạt Thế: Chuyện Tình Trong Tiểu Đội
Chương 7:
Dạ Tiểu Phi
14/05/2024
Nhưng đối với Lưu Tử Cường...... Nhìn thấy anh ta một người đối với Lâm Tịch bên cạnh một phen nước miếng lại một phen nước mắt nói một đống, ánh mắt thâm tình chân thành kia...... Chậc, da đầu cậu tê dại. Liếc mắt nhìn anh Tịch tướng mạo thanh tú đang nghỉ ngơi, có chút đồng tình, gặp phải người như thế cũng thật là thảm, sau đó lại nghĩ đến chính mình thiếu niên mười chín tuổi này nói như thế nào cũng là một cậu trai trẻ, có thể so sánh với anh Tịch, nếu bị tên bệnh thần kinh trước mắt này theo dõi...... Mạc Bạch dựa sát vào Lâm Tịch, cậu cũng chính là một trai trẻ bình thường.
Lưu Tử Cường thấy người trước mắt hoàn toàn không có phản ứng, người trong siêu thị lại nhìn thấy hành động của hắn liền cảm thấy có chút xấu hổ, lại kéo kéo vài câu nói: "Anh xem em có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi!" Tìm cho mình một bậc thang sau đó trở lại nơi mình vốn ở.
Ở siêu thị nghỉ ngơi một đêm, Lâm Tịch cùng Mạc Bạch rất nhanh thu thập xong đồ đạc của mình chuẩn bị lên đường. Đi một lát, Mạc Bạch liền có chút u oán nhìn Lâm Tịch nói, "Anh Tịch, không phải tôi nói anh đâu, nhưng mà làm sao liền gặp phải tên có bệnh thần kinh như vậy chứ?”
Lâm Tịch không có để ý đến cậu, chính cô cũng cảm thấy rất phiền, sao nguyên chủ liền gặp phải tên bệnh thần kinh như vậy chứ. Hoá ra khi bọn họ ra khỏi siêu thị, Lưu Tử Cường liền mang theo hai người phụ nữ một mực đi theo phía sau bọn họ, bọn họ cũng không thể trực tiếp từ trong không gian đem xe lấy ra, đành phải đi tìm một chiếc xe. Hai người phụ nữ kia, một người là phụ nữ trung niên, một người là cô gái mười bảy mười tám tuổi, hẳn là mẹ và em gái của Lưu Tử Cường. Nếu như là trước tận thế, không khó để nhìn ra hai người phụ nữ này mặc một thân quần áo có giá trị không nhỏ, nhưng đây là tận thế, chứng kiến người phụ nữ kia đến bây giờ còn chọn đi giày cao gót, Lâm Tịch thầm nghĩ phải cách thật xa.
"A Cường , còn muốn đi bao xa mẹ rất đói, rất khát, chúng ta đợi ở siêu thị không tốt hả, nơi đó có ăn có uống còn có thể trốn zombie!" Ở siêu thị ăn nhiều ngày lương khô như vậy bà đã sớm chịu không nổi, cho nên vào buổi sáng nghe được con trai đề nghị không chút do dự đáp ứng.
"A... anh... chúng ta muốn đi đâu a, đi đường nhiều như vậy chân người ta đau quá..." Lưu Hân Hân nũng nịu oán giận. Cô đã sớm chú ý tới anh trai giống như quen biết một trong hai người đàn ông đi vào siêu thị ngày hôm qua, hơn nữa tình cảm không tầm thường, nhưng so với người đàn ông anh coi trọng kia cô càng thích một người khác thoạt nhìn trẻ tuổi hơn, cô đối với loại đàn ông trẻ trung tươi sáng này không có sức đề kháng nhất! Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ta nguyện ý đi theo, cô đối với dáng người của mình rất có tự tin, tin tưởng cô nhất định có thể rất nhanh bắt được cậu ta! Thật muốn bị cậu ta đè dưới người chà đạp...... Làm sao bây giờ? Hình như cô ướt rồi.
Mạc Bạch thấy Lâm Tịch không để ý tới hắn, liền ủy khuất bĩu môi, khóe mắt liếc nhìn ba người Lưu Tử Cường vẫn đi theo bọn họ ở phía sau, nhìn qua cô gái so với hắn nhỏ hơn... Khóe miệng co rút, Mạc Bạch lập tức nhìn thẳng phía trước, không thay đổi sắc mặt bước nhanh đi tới Lâm Tịch bên cạnh tìm kiếm che chở.
Mẹ ơi! Hắn không muốn bị sắc lang ăn thịt! Có người anh như thế nào thì người em cũng như thế, thật sự là cả nhà có bệnh thần kinh!
Lưu Tử Cường thấy người trước mắt hoàn toàn không có phản ứng, người trong siêu thị lại nhìn thấy hành động của hắn liền cảm thấy có chút xấu hổ, lại kéo kéo vài câu nói: "Anh xem em có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi!" Tìm cho mình một bậc thang sau đó trở lại nơi mình vốn ở.
Ở siêu thị nghỉ ngơi một đêm, Lâm Tịch cùng Mạc Bạch rất nhanh thu thập xong đồ đạc của mình chuẩn bị lên đường. Đi một lát, Mạc Bạch liền có chút u oán nhìn Lâm Tịch nói, "Anh Tịch, không phải tôi nói anh đâu, nhưng mà làm sao liền gặp phải tên có bệnh thần kinh như vậy chứ?”
Lâm Tịch không có để ý đến cậu, chính cô cũng cảm thấy rất phiền, sao nguyên chủ liền gặp phải tên bệnh thần kinh như vậy chứ. Hoá ra khi bọn họ ra khỏi siêu thị, Lưu Tử Cường liền mang theo hai người phụ nữ một mực đi theo phía sau bọn họ, bọn họ cũng không thể trực tiếp từ trong không gian đem xe lấy ra, đành phải đi tìm một chiếc xe. Hai người phụ nữ kia, một người là phụ nữ trung niên, một người là cô gái mười bảy mười tám tuổi, hẳn là mẹ và em gái của Lưu Tử Cường. Nếu như là trước tận thế, không khó để nhìn ra hai người phụ nữ này mặc một thân quần áo có giá trị không nhỏ, nhưng đây là tận thế, chứng kiến người phụ nữ kia đến bây giờ còn chọn đi giày cao gót, Lâm Tịch thầm nghĩ phải cách thật xa.
"A Cường , còn muốn đi bao xa mẹ rất đói, rất khát, chúng ta đợi ở siêu thị không tốt hả, nơi đó có ăn có uống còn có thể trốn zombie!" Ở siêu thị ăn nhiều ngày lương khô như vậy bà đã sớm chịu không nổi, cho nên vào buổi sáng nghe được con trai đề nghị không chút do dự đáp ứng.
"A... anh... chúng ta muốn đi đâu a, đi đường nhiều như vậy chân người ta đau quá..." Lưu Hân Hân nũng nịu oán giận. Cô đã sớm chú ý tới anh trai giống như quen biết một trong hai người đàn ông đi vào siêu thị ngày hôm qua, hơn nữa tình cảm không tầm thường, nhưng so với người đàn ông anh coi trọng kia cô càng thích một người khác thoạt nhìn trẻ tuổi hơn, cô đối với loại đàn ông trẻ trung tươi sáng này không có sức đề kháng nhất! Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ta nguyện ý đi theo, cô đối với dáng người của mình rất có tự tin, tin tưởng cô nhất định có thể rất nhanh bắt được cậu ta! Thật muốn bị cậu ta đè dưới người chà đạp...... Làm sao bây giờ? Hình như cô ướt rồi.
Mạc Bạch thấy Lâm Tịch không để ý tới hắn, liền ủy khuất bĩu môi, khóe mắt liếc nhìn ba người Lưu Tử Cường vẫn đi theo bọn họ ở phía sau, nhìn qua cô gái so với hắn nhỏ hơn... Khóe miệng co rút, Mạc Bạch lập tức nhìn thẳng phía trước, không thay đổi sắc mặt bước nhanh đi tới Lâm Tịch bên cạnh tìm kiếm che chở.
Mẹ ơi! Hắn không muốn bị sắc lang ăn thịt! Có người anh như thế nào thì người em cũng như thế, thật sự là cả nhà có bệnh thần kinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.