Mạt Thế: Chuyện Tình Trong Tiểu Đội
Chương 10: Dị Năng Của Tôi Không Tính Là Dị Năng
Dạ Tiểu Phi
14/05/2024
“…Nó đang ăn vạ anh!” Mạc Bạch nhìn mèo đen khổng lồ cùng Lâm Tịch dựa sát vào nhau, chậc, hình ảnh ấm áp này làm cho người ta thật muốn phá hư làm sao bây giờ? Anh Tịch có thể đánh hắn hay không? Sao hắn cảm thấy so sánh này với anh Tịch nhìn giống phụ nữ đây......
Khóe miệng khẽ giật, hắn lắc lắc đầu đem ý nghĩ quỷ dị này từ trong đầu xóa đi.
"Anh trai... anh thật lợi hại !" một thanh âm nhu nhược phía sau Mạc Bạch vang lên, cắt đứt hai người một mèo khó được nghỉ ngơi chốc lát. Lâm Tịch ngước mắt, quét mắt nhìn thân ảnh màu hồng nhạt mang giày cao gót thùng thùng rung động 'Chạy như bay' mà đến như cười như không nhìn Mạc Bạch, trở mình để cho chính hắn đi xử lý. A, nhưng mà lông mèo biến dị này sờ thật thoải mái nha! Mèo khổng lồ như có cảm ứng cúi đầu cọ cọ Lâm Tịch, lại vươn đầu lưỡi liếm mặt cô, khiến cho Lâm Tịch dở khóc dở cười.
So sánh với Lâm Tịch bên này ấm áp ngọt ngào, Mạc Bạch nơi này có thể nói là “long trời lở đất”. Vừa mới đánh xong một hồi chiến đấu, thân thể vốn đã có chút mệt mỏi, sau khi nghe được thanh âm làm người ta tê dại của Lưu Hân Hân, Mạc Bạch hóa đá, mà sau khi nhận được ánh mắt tràn đầy ác ý của anh Tịch, xuất hiện một vết rách. “Anh a, anh nói tôi dễ dàng sao? Tôi vừa mới chiến đấu xong, thể xác và tinh thần mệt mỏi, tốt xấu gì chúng ta cũng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, anh để cho tôi ứng phó với con sói cái này! Còn có lương tâm sao!”
Lâm Tịch: "Trái tim của ta cho mèo, cậu đi sang một bên!"
Nhận được ánh mắt của Lâm Tịch và vẻ mặt khiêu khích của con mèo biến dị, Mạc Bạch mang theo một trái tim tan vỡ, cứng ngắc chuyển hướng về phía sau.
"Cám ơn." Mạc Bạch gian nan kéo khóe miệng hướng Lưu Hân Hân nói cám ơn, vừa tự ám chỉ "Mình là thân sĩ, mình là thân sĩ, mình là thân sĩ..."
Nhìn Mạc Bạch căng thẳng mỉm cười, Lâm Tịch nhịn không được đành phải chôn đầu ở bộ lông mềm mại của mèo biến dị, thân thể run lên run lên, nhịn cười nghẹn đến vất vả. Nhưng sự xuất hiện của Lưu Tử Cường khiến cô hoàn toàn thu liễm ý cười.
“Tiểu Tịch......”
"Hiện tại không có việc gì mọi người mau mau tìm xe đi!" Lâm Tịch không muốn cùng hắn nhiều lời vô nghĩa, đem chuyện hàng đầu nói ra. Nói xong Lâm Tịch cùng Mạc Bạch đều là một trận buồn bực, nếu không là có cả nhà này đi theo bọn họ đã sớm lái xe chạy thật xa. Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ chậm trễ nửa ngày, còn không biết muốn tìm xe đến khi nào! Mèo biến dị làm như nghe hiểu được đối thoại của bọn họ, ngẩng đầu củng củng Lâm Tịch, đem tay cô ngậm đến trên lưng mình, nhìn Mạc Bạch một cái rồi hướng một chỗ đi đến.
Khóe miệng khẽ giật, hắn lắc lắc đầu đem ý nghĩ quỷ dị này từ trong đầu xóa đi.
"Anh trai... anh thật lợi hại !" một thanh âm nhu nhược phía sau Mạc Bạch vang lên, cắt đứt hai người một mèo khó được nghỉ ngơi chốc lát. Lâm Tịch ngước mắt, quét mắt nhìn thân ảnh màu hồng nhạt mang giày cao gót thùng thùng rung động 'Chạy như bay' mà đến như cười như không nhìn Mạc Bạch, trở mình để cho chính hắn đi xử lý. A, nhưng mà lông mèo biến dị này sờ thật thoải mái nha! Mèo khổng lồ như có cảm ứng cúi đầu cọ cọ Lâm Tịch, lại vươn đầu lưỡi liếm mặt cô, khiến cho Lâm Tịch dở khóc dở cười.
So sánh với Lâm Tịch bên này ấm áp ngọt ngào, Mạc Bạch nơi này có thể nói là “long trời lở đất”. Vừa mới đánh xong một hồi chiến đấu, thân thể vốn đã có chút mệt mỏi, sau khi nghe được thanh âm làm người ta tê dại của Lưu Hân Hân, Mạc Bạch hóa đá, mà sau khi nhận được ánh mắt tràn đầy ác ý của anh Tịch, xuất hiện một vết rách. “Anh a, anh nói tôi dễ dàng sao? Tôi vừa mới chiến đấu xong, thể xác và tinh thần mệt mỏi, tốt xấu gì chúng ta cũng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, anh để cho tôi ứng phó với con sói cái này! Còn có lương tâm sao!”
Lâm Tịch: "Trái tim của ta cho mèo, cậu đi sang một bên!"
Nhận được ánh mắt của Lâm Tịch và vẻ mặt khiêu khích của con mèo biến dị, Mạc Bạch mang theo một trái tim tan vỡ, cứng ngắc chuyển hướng về phía sau.
"Cám ơn." Mạc Bạch gian nan kéo khóe miệng hướng Lưu Hân Hân nói cám ơn, vừa tự ám chỉ "Mình là thân sĩ, mình là thân sĩ, mình là thân sĩ..."
Nhìn Mạc Bạch căng thẳng mỉm cười, Lâm Tịch nhịn không được đành phải chôn đầu ở bộ lông mềm mại của mèo biến dị, thân thể run lên run lên, nhịn cười nghẹn đến vất vả. Nhưng sự xuất hiện của Lưu Tử Cường khiến cô hoàn toàn thu liễm ý cười.
“Tiểu Tịch......”
"Hiện tại không có việc gì mọi người mau mau tìm xe đi!" Lâm Tịch không muốn cùng hắn nhiều lời vô nghĩa, đem chuyện hàng đầu nói ra. Nói xong Lâm Tịch cùng Mạc Bạch đều là một trận buồn bực, nếu không là có cả nhà này đi theo bọn họ đã sớm lái xe chạy thật xa. Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ chậm trễ nửa ngày, còn không biết muốn tìm xe đến khi nào! Mèo biến dị làm như nghe hiểu được đối thoại của bọn họ, ngẩng đầu củng củng Lâm Tịch, đem tay cô ngậm đến trên lưng mình, nhìn Mạc Bạch một cái rồi hướng một chỗ đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.