Chương 11:
Báo Chỉ Hồ Tường
17/06/2024
Thực ra tôi cũng không có ý định gặp những vị khách như thế này, nhưng từ xa tôi đã nhìn thấy một chiếc SUV màu trắng đậu trước nhà, lúc này tôi không còn cách nào khác là phải đến đón họ.
Mọi người trong làng đều tụ tập xem náo nhiệt, có một số người vẫn đang cầm tô cơm mà ngắm nhìn thấy chiếc xe ngầu ngầu này, dường như chỉ cần nhìn thấy chiếc xe này, họ có thể ăn thêm một bát cơm.
Có hai người trẻ đến, cả hai đều là nam. Người tự nhận là khách hàng là người nước ngoài, còn người phiên dịch là người Trung Quốc. Nhưng khi tôi nhìn qua người phiên dịch này thì thấy có phần quá sành điệu, bộ quần áo, đôi giày và chiếc đồng hồ đeo tay sáng bóng, tất cả đều tỏa sáng với ánh sáng gọi là "thương hiệu". Người nước ngoài thì khá bình dị, chỉ là trẻ tuổi, khuôn mặt trắng bóc nhìn khá dịu dàng.
Hai người này, chỉ thiếu việc viết chữ "đại gia" trên khuôn mặt thôi, làm việc với loại người như vậy liệu có thể bền vững không? Tôi phải nghi ngờ.
Tôi vừa nghĩ, vừa chào đón họ, dẫn họ vào nhà, rót hai ly nước, rồi hỏi họ đã ăn cơm chưa.
"Chưa ăn."
"NO."
Hai người đồng thanh nói, người nước ngoài này hiểu tiếng phổ thông à?
Thành thật mà nói, tôi không mấy thiện cảm với hai bạn trẻ này, nhưng khách đến là thượng khách, tôi vẫn phải đi nấu cơm. Hai người ngồi ở bàn ăn đợi ăn, trong tay cầm những sản phẩm tôi làm từ cỏ, vừa nghiêm cứu vừa luyên thuyên với nhau không biết nói cái gì ?
Tôi xào một dĩa cà tím, nấu một bát canh bí đao, xắt hai quả dưa leo, sau khi suy nghĩ, tôi lại lấy ra nửa ký mực ống và hầm nó, mực ống này thật là thứ đồ khô tôi thích nhất.
Ba người ăn ba món và một tô canh, cũng đã đủ rồi, bất ngờ là cả hai đều không kén ăn, chúng tôi im lặng ăn hết bữa, sau đó tôi dọn bát đũa, dùng giẻ lau sạch bàn, bắt đầu nói chuyện chính.
Ý định của hai người này là trả trước một phần tiền cọc, sau đó mang hàng về trước rồi định giá sau, khi đó họ sẽ chuyển tiền còn lại vào tài khoản của tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là hai gã này là lừa đảo, nhưng sau khi nghĩ lại, trong nước có rất nhiều sản phẩm đan bằng rơm, nhưng không có ai quan tâm, nên tôi bình tĩnh hỏi họ dự định đặt cọc bao nhiêu.
"Trả trước năm nghìn, cậu thấy có được không?" Người phiên dịch không hỏi ý kiến của người nước ngoài, chỉ trả lời trực tiếp. Trên thực tế, năm nghìn này không nhiều, dù làm từ cỏ nhưng công sức bỏ ra trên đó tuyệt đối không chỉ có năm nghìn đồng. Ngay cả những chiếc giỏ cũng được bán với giá cao hơn số tiền này.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng những sợi rơm đan này của tôi có thể mang lại cho tôi ngay lập tức thu nhập 5.000 tệ, và sau này còn có tiền dư, năm nghìn này chỉ là tiền đặt cọc, suy nghĩ như vậy thì cũng không tồi. Vậy nên tôi đã đồng ý, ngay cả khi họ là lừa đảo, ít nhất tôi cũng có thể thu được năm nghìn đồng phải không? Nếu bán cho người khác, không chắc còn ai sẵn lòng bỏ ra năm nghìn để mua đâu.
Hai người không nói nhiều và bắt đầu đóng gói, mở cốp sau của chiếc xe địa hình, bên trong có hộp giấy sẵn, thậm chí còn có máy đóng đinh dành cho khung gỗ, hai người chuẩn bị cẩn thận, không lo lắng về việc tôi không có mặt ở nhà ngày hôm đó.
Nhìn chiếc xe địa hình màu trắng xa dần, tôi thực sự hy vọng họ sẽ thanh toán số tiền còn lại cho tôi, mặc dù tôi đã để lại hóa đơn đặt hàng, nhưng tôi vẫn không chắc chắn, vẫn còn một chút lo sợ. Lắc đầu để loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn đó, tôi lại một lần nữa ra ngoài để cho dê ăn. Bây giờ vẫn còn sớm, chỉ có dê con của tôi cần phải ăn nhiều cỏ để lớn lên mập mạp, từ trước đến nay tôi luôn chăm chỉ chăn dê.
Sau lần đó, đam mê của tôi với việc đan đồ từ rơm càng cao hơn, mẫu mã cũng trở nên phức tạp hơn, đôi khi tôi cũng thử nghiệm các đồ vật lớn hơn, như các loại bình hoa. Đan bình hoa thực sự không dễ, vì nó phải được làm chắc chắn hơn một chút, không thể va vào là nó bẹp, vì vậy tôi đã mua thêm một số dây đồng làm vật liệu hỗ trợ, mỗi ngày khi ra ngoài để cho dê ăn, tôi đều mang theo một túi nhỏ, bên trong có nhíp, kềm, dây đồng, kéo... và một số sản phẩm đan chưa hoàn chỉnh.
Tôi thường xuyên làm việc đến mức quên mất thời gian, con dê đầu đàn luôn bị buộc chặt và rất ngoan ngoãn, nếu không thì tôi thực sự không biết mình sẽ mất bao nhiêu dê rồi.
Hai thanh niên này rất đáng tin cậy, một tháng sau tôi đi kiểm tra tài khoản ngân hàng và phát hiện mình nhận được thêm mười nghìn tệ, tôi gọi điện cho họ và thông báo rằng tôi đã nhận được thanh toán, họ yêu cầu tôi làm thêm một số sản phẩm thủ công từ cỏ, những loại phức tạp hơn sẽ có giá cao hơn.
Đêm đến, tôi đặt thẻ ngân hàng dưới gối, trong đầu suy nghĩ lung tung, nghệ sĩ dân gian trong nước không nhiều, nhưng chỉ có một số ít thực sự nổi tiếng, và cũng không nhiều người có thể thực sự bán được thành phẩm của mình với giá tốt. Hầu hết họ đều bị mắc kẹt trong thông tin và không biết cách phát huy kỹ năng của mình.
Tôi cảm thấy mình rất may mắn, và điều này phải cảm ơn cha của tôi. Những năm qua, tôi luôn tự hỏi mình đã học bao nhiêu năm nhưng không có ích gì, không thành công trong cuộc sống. Nhưng bây giờ tôi nghĩ rằng, khi xưa cha tôi cứng rắn đề cử tôi đi học, có lẽ không chỉ là muốn tôi thành đạt, có lẽ ông ấy chỉ muốn tôi học hành nhiều hơn, hiểu biết hơn, để tôi bớt khổ.
Tôi khó có thể tưởng tượng được cuộc đời của cha tôi đã trải qua bao nhiêu khó khăn và đau khổ. Nhớ lại những điều này làm tôi cảm thấy nặng nề, cảm giác này không tốt chút nào, nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về chúng...
Mùa hè năm nay không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy những con muỗi có điểm kỳ lạ. Chúng dường như được trang bị thêm động cơ, bay tứ tung và cắn người rất dữ dội.
Tôi sợ bị chúng cắn, nên từ tủ tôi lấy ra cái mùng mà bố mẹ tôi dùng khi kết hôn. Cái mùng trước đây được làm bằng vải tuyn, không giống như ngày nay, mọi thứ đều là vải von nên một số con muỗi nhỏ có thể bay vào trong mùng trực tiếp.
Tôi không biết do nhóm máu của mình hay nguyên nhân gì khác, dù sao thì từ bé tôi luôn bị muỗi đốt. Điều này thực sự làm tôi khó chịu. Mặc dù bây giờ tôi đã treo mùng, nhưng tôi cũng không thể chỉ nằm trên giường cả ngày, tôi bị đốt mỗi ngày và trên cơ thể xuất hiện một loạt vết đốm. Nhưng dù sao tôi cũng là đàn ông, không thể quá tinh tế, bị cắn thì bị cắn thôi, việc gì cần làm thì cũng phải làm.
Mọi người trong làng đều tụ tập xem náo nhiệt, có một số người vẫn đang cầm tô cơm mà ngắm nhìn thấy chiếc xe ngầu ngầu này, dường như chỉ cần nhìn thấy chiếc xe này, họ có thể ăn thêm một bát cơm.
Có hai người trẻ đến, cả hai đều là nam. Người tự nhận là khách hàng là người nước ngoài, còn người phiên dịch là người Trung Quốc. Nhưng khi tôi nhìn qua người phiên dịch này thì thấy có phần quá sành điệu, bộ quần áo, đôi giày và chiếc đồng hồ đeo tay sáng bóng, tất cả đều tỏa sáng với ánh sáng gọi là "thương hiệu". Người nước ngoài thì khá bình dị, chỉ là trẻ tuổi, khuôn mặt trắng bóc nhìn khá dịu dàng.
Hai người này, chỉ thiếu việc viết chữ "đại gia" trên khuôn mặt thôi, làm việc với loại người như vậy liệu có thể bền vững không? Tôi phải nghi ngờ.
Tôi vừa nghĩ, vừa chào đón họ, dẫn họ vào nhà, rót hai ly nước, rồi hỏi họ đã ăn cơm chưa.
"Chưa ăn."
"NO."
Hai người đồng thanh nói, người nước ngoài này hiểu tiếng phổ thông à?
Thành thật mà nói, tôi không mấy thiện cảm với hai bạn trẻ này, nhưng khách đến là thượng khách, tôi vẫn phải đi nấu cơm. Hai người ngồi ở bàn ăn đợi ăn, trong tay cầm những sản phẩm tôi làm từ cỏ, vừa nghiêm cứu vừa luyên thuyên với nhau không biết nói cái gì ?
Tôi xào một dĩa cà tím, nấu một bát canh bí đao, xắt hai quả dưa leo, sau khi suy nghĩ, tôi lại lấy ra nửa ký mực ống và hầm nó, mực ống này thật là thứ đồ khô tôi thích nhất.
Ba người ăn ba món và một tô canh, cũng đã đủ rồi, bất ngờ là cả hai đều không kén ăn, chúng tôi im lặng ăn hết bữa, sau đó tôi dọn bát đũa, dùng giẻ lau sạch bàn, bắt đầu nói chuyện chính.
Ý định của hai người này là trả trước một phần tiền cọc, sau đó mang hàng về trước rồi định giá sau, khi đó họ sẽ chuyển tiền còn lại vào tài khoản của tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là hai gã này là lừa đảo, nhưng sau khi nghĩ lại, trong nước có rất nhiều sản phẩm đan bằng rơm, nhưng không có ai quan tâm, nên tôi bình tĩnh hỏi họ dự định đặt cọc bao nhiêu.
"Trả trước năm nghìn, cậu thấy có được không?" Người phiên dịch không hỏi ý kiến của người nước ngoài, chỉ trả lời trực tiếp. Trên thực tế, năm nghìn này không nhiều, dù làm từ cỏ nhưng công sức bỏ ra trên đó tuyệt đối không chỉ có năm nghìn đồng. Ngay cả những chiếc giỏ cũng được bán với giá cao hơn số tiền này.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng những sợi rơm đan này của tôi có thể mang lại cho tôi ngay lập tức thu nhập 5.000 tệ, và sau này còn có tiền dư, năm nghìn này chỉ là tiền đặt cọc, suy nghĩ như vậy thì cũng không tồi. Vậy nên tôi đã đồng ý, ngay cả khi họ là lừa đảo, ít nhất tôi cũng có thể thu được năm nghìn đồng phải không? Nếu bán cho người khác, không chắc còn ai sẵn lòng bỏ ra năm nghìn để mua đâu.
Hai người không nói nhiều và bắt đầu đóng gói, mở cốp sau của chiếc xe địa hình, bên trong có hộp giấy sẵn, thậm chí còn có máy đóng đinh dành cho khung gỗ, hai người chuẩn bị cẩn thận, không lo lắng về việc tôi không có mặt ở nhà ngày hôm đó.
Nhìn chiếc xe địa hình màu trắng xa dần, tôi thực sự hy vọng họ sẽ thanh toán số tiền còn lại cho tôi, mặc dù tôi đã để lại hóa đơn đặt hàng, nhưng tôi vẫn không chắc chắn, vẫn còn một chút lo sợ. Lắc đầu để loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn đó, tôi lại một lần nữa ra ngoài để cho dê ăn. Bây giờ vẫn còn sớm, chỉ có dê con của tôi cần phải ăn nhiều cỏ để lớn lên mập mạp, từ trước đến nay tôi luôn chăm chỉ chăn dê.
Sau lần đó, đam mê của tôi với việc đan đồ từ rơm càng cao hơn, mẫu mã cũng trở nên phức tạp hơn, đôi khi tôi cũng thử nghiệm các đồ vật lớn hơn, như các loại bình hoa. Đan bình hoa thực sự không dễ, vì nó phải được làm chắc chắn hơn một chút, không thể va vào là nó bẹp, vì vậy tôi đã mua thêm một số dây đồng làm vật liệu hỗ trợ, mỗi ngày khi ra ngoài để cho dê ăn, tôi đều mang theo một túi nhỏ, bên trong có nhíp, kềm, dây đồng, kéo... và một số sản phẩm đan chưa hoàn chỉnh.
Tôi thường xuyên làm việc đến mức quên mất thời gian, con dê đầu đàn luôn bị buộc chặt và rất ngoan ngoãn, nếu không thì tôi thực sự không biết mình sẽ mất bao nhiêu dê rồi.
Hai thanh niên này rất đáng tin cậy, một tháng sau tôi đi kiểm tra tài khoản ngân hàng và phát hiện mình nhận được thêm mười nghìn tệ, tôi gọi điện cho họ và thông báo rằng tôi đã nhận được thanh toán, họ yêu cầu tôi làm thêm một số sản phẩm thủ công từ cỏ, những loại phức tạp hơn sẽ có giá cao hơn.
Đêm đến, tôi đặt thẻ ngân hàng dưới gối, trong đầu suy nghĩ lung tung, nghệ sĩ dân gian trong nước không nhiều, nhưng chỉ có một số ít thực sự nổi tiếng, và cũng không nhiều người có thể thực sự bán được thành phẩm của mình với giá tốt. Hầu hết họ đều bị mắc kẹt trong thông tin và không biết cách phát huy kỹ năng của mình.
Tôi cảm thấy mình rất may mắn, và điều này phải cảm ơn cha của tôi. Những năm qua, tôi luôn tự hỏi mình đã học bao nhiêu năm nhưng không có ích gì, không thành công trong cuộc sống. Nhưng bây giờ tôi nghĩ rằng, khi xưa cha tôi cứng rắn đề cử tôi đi học, có lẽ không chỉ là muốn tôi thành đạt, có lẽ ông ấy chỉ muốn tôi học hành nhiều hơn, hiểu biết hơn, để tôi bớt khổ.
Tôi khó có thể tưởng tượng được cuộc đời của cha tôi đã trải qua bao nhiêu khó khăn và đau khổ. Nhớ lại những điều này làm tôi cảm thấy nặng nề, cảm giác này không tốt chút nào, nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về chúng...
Mùa hè năm nay không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy những con muỗi có điểm kỳ lạ. Chúng dường như được trang bị thêm động cơ, bay tứ tung và cắn người rất dữ dội.
Tôi sợ bị chúng cắn, nên từ tủ tôi lấy ra cái mùng mà bố mẹ tôi dùng khi kết hôn. Cái mùng trước đây được làm bằng vải tuyn, không giống như ngày nay, mọi thứ đều là vải von nên một số con muỗi nhỏ có thể bay vào trong mùng trực tiếp.
Tôi không biết do nhóm máu của mình hay nguyên nhân gì khác, dù sao thì từ bé tôi luôn bị muỗi đốt. Điều này thực sự làm tôi khó chịu. Mặc dù bây giờ tôi đã treo mùng, nhưng tôi cũng không thể chỉ nằm trên giường cả ngày, tôi bị đốt mỗi ngày và trên cơ thể xuất hiện một loạt vết đốm. Nhưng dù sao tôi cũng là đàn ông, không thể quá tinh tế, bị cắn thì bị cắn thôi, việc gì cần làm thì cũng phải làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.