Chương 56: Con Mồi
Nhĩ Ngữ
17/05/2024
"Tôi cũng từng chạm vào Ngu Thiển thế này. Ngày hôm sau cô ta vẫn còn tung tăng nhảy nhót…” Du Viêm Hiên vuốt đầu Tập Nhã. Một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng anh. Anh bỗng dưng có những cảm xúc mới mẻ với nha đầu đã chịu đựng mọi thứ này.
“Tại sao chứ… Sao lại không nói ra?” Du Viêm Hiên không hỏi câu này với Tập Nhã. Bởi vì câu trả lời không cần nghĩ cũng biết. Mọi thứ thật tàn nhẫn với Tập Nhã.
Du Viêm Hiên bắt đầu cẩn thận lau vết máu trên chân Tập Nhã, muốn giúp cô lau sạch một chút. Nhưng anh chưa kịp làm điều đó, thì người trên sofa khịt mũi một tiếng rồi từ từ mở mắt. Lúc này mọi người ở đây mới thực sự biết chị gái Tập Nhã tại sao lại bắt cô ăn mặc thế này.
Tập Nhã có vẻ ngoài ưa nhìn. Mặc dù chưa được tính là hoàn mỹ, nhưng cô có một đôi mắt trong veo. Ánh mắt ấy dường như chưa từng bị bụi mịn che lấp, như chứa cả một bầu trời sao, như ẩn chứa những điều kỳ lạ khiến con người ta mê mẩn.
Ngay khi đôi mắt này xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Hoặc kinh ngạc, hoặc thở dài, hoặc giật nảy ... Đôi mắt của Cố Trạch lóe lên một tia sáng mờ, nhưng anh không mấy kinh ngạc. Trong khi Du Viêm Hiên trực tiếp bị đôi mắt sáng rực đó đánh vào hồng tâm.
(Khụ khụ. Cá chạch nói: Nhất kích trúng đích, song kích thừa thắng, tam mà bắt lấy!)
Ngay cả một tên vô cảm như Du Viêm Hiên, cũng cảm thấy từ lúc này hay sớm hơn đã thích con bé ngây thơ hiền lành này. Giác quan bị Tập Nhã vốn là một cô gái nhỏ mạnh mẽ độc đoán ăn mòn từng chút. Lúc này, trái tim lặng lẽ từ từ sụp đổ.
Tập Nhã vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn chút mơ hồ. Khuôn mặt bị che khuất nhiều năm bỗng nhiên thoải mái không vướng phải vật cản. Điều này khiến Tập Nhã không quen. Cô vô thức muốn kéo tóc trên đỉnh đầu để che lại chính mình. Nhưng không nắm được gì cả. Chỉ còn lại chút tóc vụn. Động tác này của cô trực tiếp chạm vào vết thương trên trán. Tập Nhã hít một hơi sâu. Ý thức ngay lập tức tỉnh táo trở lại. Lúc này, không chỉ tóc mái của Tập Nhã biến mất, mà ngay cả quần cũng không còn. Đặc biệt người ngồi trước mặt lại là Du Viêm Hiên! Một phát này đánh vào tinh thần của Tập Nhã rất nặng.
Tập Nhã hoảng sợ. Trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, càng là nỗi sợ hãi không thể che giấu được. Cơ thể cô đã có phản ứng trước, không ngừng chống tay lui về phía sau, cố gắng dùng vật gì đó để che lại cơ thể. Nhưng không có gì để bắt lấy. Lúc này, cô như khúc gỗ trôi dạt giữa dòng sông... Sợ Du Viêm Hiên lại lần nữa làm tổn thương đến mình.
Du Viêm Hiên bị Tập Nhã nhìn với ánh mắt căm thù. Trong lòng có chút ngột ngạt. Nhưng cũng sợ cô một lần nữa động đến miệng vết thương. Đành phải lùi lại đến vị trí mà Tập Nhã cảm thấy an toàn. Trong mắt anh ẩn hiện một chút mất mát.
Lúc này, Ngụy Chính Thanh mới phá vỡ sự sợ hãi của Tập Nhã: "Em có thể tự làm được không? Nếu có thể, anh sẽ đưa thuốc cho em, em đến phòng tắm tự mình xử lý vết thương đi?”
Tập Nhã lúc này cũng nhận ra mình đã phản ứng thái quá. Nhanh chóng gật đầu cảm ơn: “Em có thể, cảm ơn anh.”
Sau khi nhận được thuốc, Tập Nhã khỏa thân bình tĩnh đi vào phòng tắm. Lúc này cô mới thở phào một hơi. Nhìn trong gương thấy tóc mái của mình đã bị cắt gần hết, bây giờ chỉ còn lại những sợi tóc lỏm chỏm buồn cười trước mặt. Nhưng Tập Nhã không quan tâm đến vẻ ngoài của mình, cô chỉ là có chút không quen kéo một chút tóc còn lại một cách không tự nhiên. Có điều sau khi bình tĩnh lại, Tập Nhã nở một nụ cười xinh đẹp trước gương: "Cũng may ... Vẫn còn sống. " Cái này so với tất cả vẫn là quan trọng nhất.
Chẳng bao lâu trời đã tối. Một con dơi to lớn ngồi xổm trên bệnh viện đã đổ nát. Đôi mắt của nó u ám, tựa như là bóng tối ở lãnh địa của nó. Tầm mắt không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì. Nó quan sát thật lâu, cuối cùng đáp xuống một đống đổ náo, nơi có dao động dị năng mạnh mẽ nhất, im lặng một lúc liền cất tiếng: “ Chủ nhân. Tôi không còn cảm nhận được dao động của sinh vật trong thí nghiệm t. Phán đoán sơ bộ là chúng đã chết. Dị năng của con người trên chiến trường rất mạnh và hỗn tạp. Nhưng nhiều nhất chính là dao động của lôi đình. Con người này ước chừng đã đạt tới bậc năm. Các dữ liệu theo dõi đã đầy đủ. Hiện tại đã thu thập xong dữ liệu cho người. "
Tiếp theo đôi mắt của con dơi bắt đầu xuất hiện chuyển động các dòng mã hóa. Sau một thời gian ngắn thay đổi, nó khôi phục trở lại trạng thái ban đầu.
Mà vào lúc này, ở một nơi rất xa, một người đàn ông nhìn màn hình sáng được gửi đến trước mặt, trong đó đầy những dữ liệu đang không ngừng chuyển động. Người đàn ông mỉm cười sung sướng sau khi đọc nó: "Vậy là số 0 của tôi vẫn còn đó. Thật là một tin vui. Thật tuyệt vời khi có thể vươn lên bậc năm bằng chính nỗ lực của mình. Tôi thật muốn xem số 0 của mình bây giờ như thế nào. Thật đáng mong đợi….”
“Bụp” Màn hình sáng vụt tắt. Nguồn sáng duy nhất cũng biến mất. Giống như một con ác quỷ đang tỉnh dậy nói mớ. Yên lặng một chút lại chìm vào giấc ngủ sâu. Bánh răng của thế giới lại một lần nữa chuyển động. Nguy hiểm đang đến gần…
Đêm nay, bởi vì các thành viên trong đội đều bị thương, trạng thái không tốt. Vì sự an toàn của cả đội, lần này ngoại trừ Mâu Hành đang bất tỉnh. Cố Trạch bị thương nặng nhất cùng Tập Nhã không có sức chiến đấu, bốn người còn lại đều canh gác ở tầng dưới.
Tập Nhã đi lên tầng hai trước. Cô cẩn thận quỳ xuống bên cạnh Mâu Hành quan sát tình trạng của anh. Đồng thời đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên mặt. Quan sát đến sắc mặt của Mâu Hành liền có thể thấy thể trạng của anh đã đỡ hơn rất nhiều.
“Đội trưởng không sao chứ?” m thanh đột ngột khiến cơ thể Tập Nhã run lên, cô thu tay lại.
“Ha… Có vẻ như anh lại vô tình làm em sợ. Xin lỗi.” Cố Trạch đi đến bên cạnh Tập Nhã, ngồi xuống.
“Tiểu Nhã?”
“Hả?” Tập Nhã đột nhiên bị gọi tên, nhìn Cố Trạch với ánh mắt khó hiểu.
"Anh có thể gọi em là tiểu Nhã được không? Anh rất thích cái tên này."
"Được ..." Tập Nhã cụp mắt xuống. Cách tiếp cận thân thiện của người lạ luôn khiến Tập Nhã không thoải mái. Lúc này cô chỉ muốn chui vào chăn bông mà trốn ...
"Lại như thế này ..." Đúng lúc Cố Trạch nói, anh nhẹ nhàng nhéo má Tập Nhã, dùng chút lực đạo khiến cô ngẩng đầu lên.
"Khi không muốn, hoặc không vui thì phải nói ra. Không nói ra thì không ai hiểu, biết không? Đừng miễn cưỡng bản thân..." Giọng của Cố Trạch thật nhẹ nhàng và quyến rũ. Xứng với danh xưng lời nói liền có thể say lòng người.
“Biết không?” Câu hỏi được lặp lại. Giọng nói càng lúc càng thấp…
"Biết ... Đã biết ..." Tập Nhã che má trái bị nhéo của mình, vội vàng đi đến ổ chăn. Tập Nhã chưa bao giờ cảm thấy lỗ tai của mình nóng đến như vậy.
Lúc này chỉ còn lại Cố Trạch. Anh thấp giọng cười nhạt. Ánh mắt lộ rõ vẻ sung sướng khi tận hưởng quá trình săn mồi. Anh rất thích đôi mắt cúa Tập Nhã. Đôi mắt trong veo, không có vẻ đẹp nào có thể vượt qua đôi mắt đó. Bất luận cảm xúc gì đều được đôi mắt ấy thể hiện rõ…. Một cô gái có chất lượng cao như vậy thật hiếm có. Nghĩ đến đây Cố Trạch kích động đến toàn thân phát run.
“Tại sao chứ… Sao lại không nói ra?” Du Viêm Hiên không hỏi câu này với Tập Nhã. Bởi vì câu trả lời không cần nghĩ cũng biết. Mọi thứ thật tàn nhẫn với Tập Nhã.
Du Viêm Hiên bắt đầu cẩn thận lau vết máu trên chân Tập Nhã, muốn giúp cô lau sạch một chút. Nhưng anh chưa kịp làm điều đó, thì người trên sofa khịt mũi một tiếng rồi từ từ mở mắt. Lúc này mọi người ở đây mới thực sự biết chị gái Tập Nhã tại sao lại bắt cô ăn mặc thế này.
Tập Nhã có vẻ ngoài ưa nhìn. Mặc dù chưa được tính là hoàn mỹ, nhưng cô có một đôi mắt trong veo. Ánh mắt ấy dường như chưa từng bị bụi mịn che lấp, như chứa cả một bầu trời sao, như ẩn chứa những điều kỳ lạ khiến con người ta mê mẩn.
Ngay khi đôi mắt này xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Hoặc kinh ngạc, hoặc thở dài, hoặc giật nảy ... Đôi mắt của Cố Trạch lóe lên một tia sáng mờ, nhưng anh không mấy kinh ngạc. Trong khi Du Viêm Hiên trực tiếp bị đôi mắt sáng rực đó đánh vào hồng tâm.
(Khụ khụ. Cá chạch nói: Nhất kích trúng đích, song kích thừa thắng, tam mà bắt lấy!)
Ngay cả một tên vô cảm như Du Viêm Hiên, cũng cảm thấy từ lúc này hay sớm hơn đã thích con bé ngây thơ hiền lành này. Giác quan bị Tập Nhã vốn là một cô gái nhỏ mạnh mẽ độc đoán ăn mòn từng chút. Lúc này, trái tim lặng lẽ từ từ sụp đổ.
Tập Nhã vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn chút mơ hồ. Khuôn mặt bị che khuất nhiều năm bỗng nhiên thoải mái không vướng phải vật cản. Điều này khiến Tập Nhã không quen. Cô vô thức muốn kéo tóc trên đỉnh đầu để che lại chính mình. Nhưng không nắm được gì cả. Chỉ còn lại chút tóc vụn. Động tác này của cô trực tiếp chạm vào vết thương trên trán. Tập Nhã hít một hơi sâu. Ý thức ngay lập tức tỉnh táo trở lại. Lúc này, không chỉ tóc mái của Tập Nhã biến mất, mà ngay cả quần cũng không còn. Đặc biệt người ngồi trước mặt lại là Du Viêm Hiên! Một phát này đánh vào tinh thần của Tập Nhã rất nặng.
Tập Nhã hoảng sợ. Trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, càng là nỗi sợ hãi không thể che giấu được. Cơ thể cô đã có phản ứng trước, không ngừng chống tay lui về phía sau, cố gắng dùng vật gì đó để che lại cơ thể. Nhưng không có gì để bắt lấy. Lúc này, cô như khúc gỗ trôi dạt giữa dòng sông... Sợ Du Viêm Hiên lại lần nữa làm tổn thương đến mình.
Du Viêm Hiên bị Tập Nhã nhìn với ánh mắt căm thù. Trong lòng có chút ngột ngạt. Nhưng cũng sợ cô một lần nữa động đến miệng vết thương. Đành phải lùi lại đến vị trí mà Tập Nhã cảm thấy an toàn. Trong mắt anh ẩn hiện một chút mất mát.
Lúc này, Ngụy Chính Thanh mới phá vỡ sự sợ hãi của Tập Nhã: "Em có thể tự làm được không? Nếu có thể, anh sẽ đưa thuốc cho em, em đến phòng tắm tự mình xử lý vết thương đi?”
Tập Nhã lúc này cũng nhận ra mình đã phản ứng thái quá. Nhanh chóng gật đầu cảm ơn: “Em có thể, cảm ơn anh.”
Sau khi nhận được thuốc, Tập Nhã khỏa thân bình tĩnh đi vào phòng tắm. Lúc này cô mới thở phào một hơi. Nhìn trong gương thấy tóc mái của mình đã bị cắt gần hết, bây giờ chỉ còn lại những sợi tóc lỏm chỏm buồn cười trước mặt. Nhưng Tập Nhã không quan tâm đến vẻ ngoài của mình, cô chỉ là có chút không quen kéo một chút tóc còn lại một cách không tự nhiên. Có điều sau khi bình tĩnh lại, Tập Nhã nở một nụ cười xinh đẹp trước gương: "Cũng may ... Vẫn còn sống. " Cái này so với tất cả vẫn là quan trọng nhất.
Chẳng bao lâu trời đã tối. Một con dơi to lớn ngồi xổm trên bệnh viện đã đổ nát. Đôi mắt của nó u ám, tựa như là bóng tối ở lãnh địa của nó. Tầm mắt không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì. Nó quan sát thật lâu, cuối cùng đáp xuống một đống đổ náo, nơi có dao động dị năng mạnh mẽ nhất, im lặng một lúc liền cất tiếng: “ Chủ nhân. Tôi không còn cảm nhận được dao động của sinh vật trong thí nghiệm t. Phán đoán sơ bộ là chúng đã chết. Dị năng của con người trên chiến trường rất mạnh và hỗn tạp. Nhưng nhiều nhất chính là dao động của lôi đình. Con người này ước chừng đã đạt tới bậc năm. Các dữ liệu theo dõi đã đầy đủ. Hiện tại đã thu thập xong dữ liệu cho người. "
Tiếp theo đôi mắt của con dơi bắt đầu xuất hiện chuyển động các dòng mã hóa. Sau một thời gian ngắn thay đổi, nó khôi phục trở lại trạng thái ban đầu.
Mà vào lúc này, ở một nơi rất xa, một người đàn ông nhìn màn hình sáng được gửi đến trước mặt, trong đó đầy những dữ liệu đang không ngừng chuyển động. Người đàn ông mỉm cười sung sướng sau khi đọc nó: "Vậy là số 0 của tôi vẫn còn đó. Thật là một tin vui. Thật tuyệt vời khi có thể vươn lên bậc năm bằng chính nỗ lực của mình. Tôi thật muốn xem số 0 của mình bây giờ như thế nào. Thật đáng mong đợi….”
“Bụp” Màn hình sáng vụt tắt. Nguồn sáng duy nhất cũng biến mất. Giống như một con ác quỷ đang tỉnh dậy nói mớ. Yên lặng một chút lại chìm vào giấc ngủ sâu. Bánh răng của thế giới lại một lần nữa chuyển động. Nguy hiểm đang đến gần…
Đêm nay, bởi vì các thành viên trong đội đều bị thương, trạng thái không tốt. Vì sự an toàn của cả đội, lần này ngoại trừ Mâu Hành đang bất tỉnh. Cố Trạch bị thương nặng nhất cùng Tập Nhã không có sức chiến đấu, bốn người còn lại đều canh gác ở tầng dưới.
Tập Nhã đi lên tầng hai trước. Cô cẩn thận quỳ xuống bên cạnh Mâu Hành quan sát tình trạng của anh. Đồng thời đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên mặt. Quan sát đến sắc mặt của Mâu Hành liền có thể thấy thể trạng của anh đã đỡ hơn rất nhiều.
“Đội trưởng không sao chứ?” m thanh đột ngột khiến cơ thể Tập Nhã run lên, cô thu tay lại.
“Ha… Có vẻ như anh lại vô tình làm em sợ. Xin lỗi.” Cố Trạch đi đến bên cạnh Tập Nhã, ngồi xuống.
“Tiểu Nhã?”
“Hả?” Tập Nhã đột nhiên bị gọi tên, nhìn Cố Trạch với ánh mắt khó hiểu.
"Anh có thể gọi em là tiểu Nhã được không? Anh rất thích cái tên này."
"Được ..." Tập Nhã cụp mắt xuống. Cách tiếp cận thân thiện của người lạ luôn khiến Tập Nhã không thoải mái. Lúc này cô chỉ muốn chui vào chăn bông mà trốn ...
"Lại như thế này ..." Đúng lúc Cố Trạch nói, anh nhẹ nhàng nhéo má Tập Nhã, dùng chút lực đạo khiến cô ngẩng đầu lên.
"Khi không muốn, hoặc không vui thì phải nói ra. Không nói ra thì không ai hiểu, biết không? Đừng miễn cưỡng bản thân..." Giọng của Cố Trạch thật nhẹ nhàng và quyến rũ. Xứng với danh xưng lời nói liền có thể say lòng người.
“Biết không?” Câu hỏi được lặp lại. Giọng nói càng lúc càng thấp…
"Biết ... Đã biết ..." Tập Nhã che má trái bị nhéo của mình, vội vàng đi đến ổ chăn. Tập Nhã chưa bao giờ cảm thấy lỗ tai của mình nóng đến như vậy.
Lúc này chỉ còn lại Cố Trạch. Anh thấp giọng cười nhạt. Ánh mắt lộ rõ vẻ sung sướng khi tận hưởng quá trình săn mồi. Anh rất thích đôi mắt cúa Tập Nhã. Đôi mắt trong veo, không có vẻ đẹp nào có thể vượt qua đôi mắt đó. Bất luận cảm xúc gì đều được đôi mắt ấy thể hiện rõ…. Một cô gái có chất lượng cao như vậy thật hiếm có. Nghĩ đến đây Cố Trạch kích động đến toàn thân phát run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.