Chương 44: Cuộc Chiến Bắt Đầu
Nhĩ Ngữ
17/05/2024
Sau khi chuẩn bị xong, mọi người rời khỏi xe. Vạn Tống sử dụng dị năng thu hồi chiếc xe lớn của bọn họ, lấy ra hai chiếc xe địa hình được cải tiến mà Tập Nhã đã nhìn thấy trong lần gặp đầu tiên. Một đội bảy người. Lúc này đã không còn nhìn thấy Cố An, do anh đã nhận nhiệm vụ do thám tình hình phía trước.
Sáu người tách ra bước vào hai chiếc xe. Lần này Mâu Hành cùng Cố Trạch lái xe phía trước. Tập Nhã, Vạn Tống, Du Viêm Hiên cùng Ngụy Chính Thanh đi theo sau.
Sau khi ra khỏi quốc lộ, con đường xi măng tiến vào thành phố K đã hư hỏng từ lâu, cỏ dại mọc um tùm, ổ gà khắp nơi. Nếu không phải chiếc xe địa hình đã được cải tiến với hiệu suất siêu khủng, thì đến chạy cũng sẽ gặp khó khăn, đừng nói đến lúc tăng tốc để chạy trốn.
Này đối với Du Viêm Hiên cùng những người khác đã lặn lội bên ngoài nhiều năm còn dễ chán. Đối với loại xóc nảy này chỉ là thứ vặt vãnh. Nhưng Tập Nhã lại vô cùng khó chịu. Bên dưới vừa mới có dấu hiệu lành lại, lại đau đớn hệt như bị xé rách, khiến Tập Nhã nhớ lại tình cảnh lúc ấy. Nhất là khi cô cảm giác bên dưới đang chảy ra chất lỏng, cô biết mình đang chảy máu. Mới khởi hành chưa bao lâu, bàn tay đau nhức của Tập Nhã phải gắng gượng mới có thể giữ lấy cơ thể đang mềm nhũn của cô.
Nếu không phải hai bên có người. Cô đã sớm bị xóc đến bay ra ngoài. Có điều Tập Nhã sắc mặt tái nhợt, trong lòng mưa dầm không ngớt. Cô trong tình trạng như vậy làm sao có thể bảo vệ bản thân mình đây! Cô thật sự sẽ bị bỏ lại sao? Lúc này trong lòng Tập Nhã ảm đạm vô cùng. Bất giác lại nghĩ tới thời điểm khi đến thành phố K, những người già không nghe lời liền bị ném ra ngoài mặc cho tang thi cắn chết. Trong lòng sợ hãi run lên một cái, dạ dày lại cuồn cuộn khó chịu.
“Không sao chứ?” Câu hỏi của Du Viêm Hiên cắt ngang tưởng tượng đáng sợ của Tập Nhã.
Lúc cô hoàn hồn thì phát hiện mình đã ở trong vòng tay của Du Viêm Hiên. Cánh tay trái của anh như một tảng đá, ôm chặt lấy Tập Nhã. Cái ôm của Du Viêm Hiên rất chắc chắn.
Trong vòng tay anh, Tập Nhã không còn cảm thấy có quá nhiều va chạm, được bao quanh bởi một cảm giác an toàn mạnh mẽ. Điều này làm giảm bớt tình trạng khốn khổ của Tập Nhã. Mặc dù tình trạng đó là do chính người đàn ông này gây ra! Mà tác giả vốn dĩ còn không biết bản thân đã khiến cô rắc rối đến thế nào. Cứ cho là anh biết, cũng chính là thờ ơ bỏ qua. Đây là nhận định của Tập Nhã…
Tập Nhã lắc đầu: “Không sao.” Mặc dù cô không thích cách tiếp cận của Du Viêm Hiên cho lắm. Bởi vì nó luôn khiến cô nhớ lại những ký ức đen tối ngày hôm qua. Nhưng vì hành động của anh khiến cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Cô không muốn rời khỏi vòng tay rắn chắc này để bên dưới phải chịu đau đớn thêm lần nữa. Vì vậy càng không nói nhiều để xảy ra xung đột.
Tập Nhã vốn là người không thích nói chuyện, nên Du Viêm Hiên cũng không thấy có gì kì lạ. Nhưng nhìn đôi môi đỏ hồng lúc nãy nhìn Vạn Tống cười đến rạng rỡ, bây giờ lại trở nên xanh xao tái nhợt, Du Viêm Hiên cảm thấy mình phải làm gì đó…
Du Viêm Hiên là một bậc thầy trong việc không cảm thấy bản thân có gì sai, thích gì thì làm đó. Sự thẳng thắn đôi khi cũng khiến Mâu Hành khó chịu vì phải xử lý giúp anh ta nhiều lần. Nhưng ở đây, đối phó với Tập Nhã, một con mèo nhỏ có sức tấn công nhỏ. Tất nhiên là Du Viêm Hiên tự mình xử lý.
"Hừ! Hừ! Hừ!" Du Viêm Hiên dùng chút lực trên cánh tay trái, lại tựa như không dùng chút sức nào, nhẹ nhàng kéo cơ thể của Tập Nhã. Du Viêm Hiên khẽ giữ lấy đôi môi tái nhợt của cô, vừa mút vừa cắn, coi đây như một phương pháp giúp chiếc môi nhỏ kia hồi phục lại dáng vẻ hồng hào của mình. Đương nhiên là bị Tập Nhã kháng cự.
Sáu người tách ra bước vào hai chiếc xe. Lần này Mâu Hành cùng Cố Trạch lái xe phía trước. Tập Nhã, Vạn Tống, Du Viêm Hiên cùng Ngụy Chính Thanh đi theo sau.
Sau khi ra khỏi quốc lộ, con đường xi măng tiến vào thành phố K đã hư hỏng từ lâu, cỏ dại mọc um tùm, ổ gà khắp nơi. Nếu không phải chiếc xe địa hình đã được cải tiến với hiệu suất siêu khủng, thì đến chạy cũng sẽ gặp khó khăn, đừng nói đến lúc tăng tốc để chạy trốn.
Này đối với Du Viêm Hiên cùng những người khác đã lặn lội bên ngoài nhiều năm còn dễ chán. Đối với loại xóc nảy này chỉ là thứ vặt vãnh. Nhưng Tập Nhã lại vô cùng khó chịu. Bên dưới vừa mới có dấu hiệu lành lại, lại đau đớn hệt như bị xé rách, khiến Tập Nhã nhớ lại tình cảnh lúc ấy. Nhất là khi cô cảm giác bên dưới đang chảy ra chất lỏng, cô biết mình đang chảy máu. Mới khởi hành chưa bao lâu, bàn tay đau nhức của Tập Nhã phải gắng gượng mới có thể giữ lấy cơ thể đang mềm nhũn của cô.
Nếu không phải hai bên có người. Cô đã sớm bị xóc đến bay ra ngoài. Có điều Tập Nhã sắc mặt tái nhợt, trong lòng mưa dầm không ngớt. Cô trong tình trạng như vậy làm sao có thể bảo vệ bản thân mình đây! Cô thật sự sẽ bị bỏ lại sao? Lúc này trong lòng Tập Nhã ảm đạm vô cùng. Bất giác lại nghĩ tới thời điểm khi đến thành phố K, những người già không nghe lời liền bị ném ra ngoài mặc cho tang thi cắn chết. Trong lòng sợ hãi run lên một cái, dạ dày lại cuồn cuộn khó chịu.
“Không sao chứ?” Câu hỏi của Du Viêm Hiên cắt ngang tưởng tượng đáng sợ của Tập Nhã.
Lúc cô hoàn hồn thì phát hiện mình đã ở trong vòng tay của Du Viêm Hiên. Cánh tay trái của anh như một tảng đá, ôm chặt lấy Tập Nhã. Cái ôm của Du Viêm Hiên rất chắc chắn.
Trong vòng tay anh, Tập Nhã không còn cảm thấy có quá nhiều va chạm, được bao quanh bởi một cảm giác an toàn mạnh mẽ. Điều này làm giảm bớt tình trạng khốn khổ của Tập Nhã. Mặc dù tình trạng đó là do chính người đàn ông này gây ra! Mà tác giả vốn dĩ còn không biết bản thân đã khiến cô rắc rối đến thế nào. Cứ cho là anh biết, cũng chính là thờ ơ bỏ qua. Đây là nhận định của Tập Nhã…
Tập Nhã lắc đầu: “Không sao.” Mặc dù cô không thích cách tiếp cận của Du Viêm Hiên cho lắm. Bởi vì nó luôn khiến cô nhớ lại những ký ức đen tối ngày hôm qua. Nhưng vì hành động của anh khiến cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Cô không muốn rời khỏi vòng tay rắn chắc này để bên dưới phải chịu đau đớn thêm lần nữa. Vì vậy càng không nói nhiều để xảy ra xung đột.
Tập Nhã vốn là người không thích nói chuyện, nên Du Viêm Hiên cũng không thấy có gì kì lạ. Nhưng nhìn đôi môi đỏ hồng lúc nãy nhìn Vạn Tống cười đến rạng rỡ, bây giờ lại trở nên xanh xao tái nhợt, Du Viêm Hiên cảm thấy mình phải làm gì đó…
Du Viêm Hiên là một bậc thầy trong việc không cảm thấy bản thân có gì sai, thích gì thì làm đó. Sự thẳng thắn đôi khi cũng khiến Mâu Hành khó chịu vì phải xử lý giúp anh ta nhiều lần. Nhưng ở đây, đối phó với Tập Nhã, một con mèo nhỏ có sức tấn công nhỏ. Tất nhiên là Du Viêm Hiên tự mình xử lý.
"Hừ! Hừ! Hừ!" Du Viêm Hiên dùng chút lực trên cánh tay trái, lại tựa như không dùng chút sức nào, nhẹ nhàng kéo cơ thể của Tập Nhã. Du Viêm Hiên khẽ giữ lấy đôi môi tái nhợt của cô, vừa mút vừa cắn, coi đây như một phương pháp giúp chiếc môi nhỏ kia hồi phục lại dáng vẻ hồng hào của mình. Đương nhiên là bị Tập Nhã kháng cự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.