Chương 30: Thù Lao
Nhĩ Ngữ
17/05/2024
"Chúng tôi không thể tự mình giết chết được đám tang thi bậc ba. Ở chỗ bọn chúng mới có tinh hạch. Các anh không phải rõ ràng đang làm chúng tôi khó xử sao? Các anh đều là những dị năng giả có sức mạnh phi thường. Chi bằng giữ lại một đường lui. Sau này chúng ta đều có được những mối quan hệ tốt đẹp.” Nghĩ về đội của mình cùng Hà Yến. Người phụ nữ đội phó lại lần nữa đóng vai phản diện, chịu đựng đau đớn trên tay lên tiếng phản đối.
"Mối quan hệ tốt đẹp? Hừm, các người còn có thể sống đến lần thứ hai chúng ta gặp mặt sao? Còn muốn tạo mối quan hệ? Cô lúc chạy trốn không phải là để não của mình cho tang thi ăn rồi chứ?"
Người phụ nữ thực sự tức giận. Lồng ngực phập phồng liên hồi một lúc mới có thể kiềm chế được cơn giận của mình. Nhưng rốt cuộc thì cô cũng đánh không lại đám đàn ông này.
Tập Nhã nhìn vị đội phó bị phản bác lại đến không nói nên lời. Tuy không quyến rũ như đội trưởng. Nhưng cô ấy cũng là một nữ anh hùng. Cứ như vậy bị Du Viêm Hiên chế giễu không thương tiếc. Cô mím môi, đột nhiên cảm thấy Du Viêm Hiên đối với mình cũng tính là lịch sự rồi đi.
“Dương Nghệ! Đừng không hiểu chuyện như vậy. Cô như thế còn chưa chịu rút ra bài học? Đội trưởng Mâu cùng những người khác đã cứu đội chúng ta khỏi thương vong lần này. Thù lao là chuyện hiển nhiên.” Nhìn thấy mùi thuốc súng có thể bốc lên trong không khí bất cứ lúc nào, Hà Yến nở một nụ cười để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
"Đội trưởng Mâu. Các tinh hạch khác thì có thể. Nhưng tinh hạch của tang thi bậc ba thì trước mắt với thực lực đội của chúng tôi thực sự không có. Tôi đã hứa thì sẽ không thất hứa
.Theo giá thị trường hiện tại, hai tang thi bậc ba có thể đổi không ít hơn chín bao gạo. Dương Nghệ đem số gạo chúng ta hiện có đưa cho đội của đội trưởng Mâu.”
“Vâng.” Dù sắc mặt của Dương Nghệ tái đi. Nhưng cô vẫn là làm theo chỉ dẫn của đội trưởng.
"Đội trưởng Mâu. Tôi thấy tuyến đường của anh giống với tuyến đường của chúng tôi. Không ngại để chúng tôi lên xe cùng đi? Mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.” Hà Yến đã nhượng bộ rất nhiều chỉ để Mâu Hành đồng ý.
"Tùy ý đội trưởng Hà vậy." Mâu Hành không chút để ý về yêu cầu của Hà Yến.
Trong lúc hai vị đội trưởng nói chuyện cùng nhau. Các vị đội phó cũng đã giao dịch xong. Tiểu đội hai mươi mấy người của Hà Yến chỉ có thể oán hận nhìn theo chín túi chứa 20kg gạo bị đưa đến đội đối diện. Theo đó là 32 viên tinh hạch bậc hai cùng 60 viên tinh hạch bậc nhất cũng bay đi theo nốt.
20kg gạo đối với con người ở mạt thế này là như thế nào? Chính là đủ cho 25 người trong 40 ngày không chết đói! Dị năng giả thì không sao. Người bình thường không có dị năng chỉ có thể dựa vào súng ống cùng vũ khí lạnh để làm việc chăm chỉ đến đỏ mắt. Bởi vì họ biết nếu không đủ ăn. Họ sẽ là người đầu tiên chịu thiệt.
Đương nhiên, rõ ràng nhất là trong cơn hiểm nghèo vẫn chưa thể chết. Nhưng bọn họ dù là nam hay nữ, đều nhìn đám người Mâu Hành với dáng vẻ căm hận cùng ánh mắt phẫn uất.
Khi đi làm nhiệm vụ đường dài, việc mang theo đàn ông hay phụ nữ đều là chuyện bình thường. Đối với dị năng giả, những người bình thường bất tài này chỉ là vật sử dụng một lần. Nếu chết trên đường, cũng là cái chết không có ai đau lòng. Ít nhất, họ ở trên đường cũng đã được chơi đến sảng khoái.
Tất nhiên, nếu cuối cùng những người bình thường đó đủ mạnh để không chết, đó cũng là điều những dị năng giả muốn. Như vậy thì không phải tiêu tốn thức ăn để đổi lấy vật phẩm mới.
Cho nên nói, đối với những người không có dị năng, tố chất lại kém không thể sử dụng súng ống, mỗi lần chạy trốn đều là sống lại một cuộc đời mới.
Bạn làm sao có thể không hận, khi vừa chạy thoát từ cửa chết lại phải đối mặt với khả năng sẽ bị đói chết?
"Mối quan hệ tốt đẹp? Hừm, các người còn có thể sống đến lần thứ hai chúng ta gặp mặt sao? Còn muốn tạo mối quan hệ? Cô lúc chạy trốn không phải là để não của mình cho tang thi ăn rồi chứ?"
Người phụ nữ thực sự tức giận. Lồng ngực phập phồng liên hồi một lúc mới có thể kiềm chế được cơn giận của mình. Nhưng rốt cuộc thì cô cũng đánh không lại đám đàn ông này.
Tập Nhã nhìn vị đội phó bị phản bác lại đến không nói nên lời. Tuy không quyến rũ như đội trưởng. Nhưng cô ấy cũng là một nữ anh hùng. Cứ như vậy bị Du Viêm Hiên chế giễu không thương tiếc. Cô mím môi, đột nhiên cảm thấy Du Viêm Hiên đối với mình cũng tính là lịch sự rồi đi.
“Dương Nghệ! Đừng không hiểu chuyện như vậy. Cô như thế còn chưa chịu rút ra bài học? Đội trưởng Mâu cùng những người khác đã cứu đội chúng ta khỏi thương vong lần này. Thù lao là chuyện hiển nhiên.” Nhìn thấy mùi thuốc súng có thể bốc lên trong không khí bất cứ lúc nào, Hà Yến nở một nụ cười để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
"Đội trưởng Mâu. Các tinh hạch khác thì có thể. Nhưng tinh hạch của tang thi bậc ba thì trước mắt với thực lực đội của chúng tôi thực sự không có. Tôi đã hứa thì sẽ không thất hứa
.Theo giá thị trường hiện tại, hai tang thi bậc ba có thể đổi không ít hơn chín bao gạo. Dương Nghệ đem số gạo chúng ta hiện có đưa cho đội của đội trưởng Mâu.”
“Vâng.” Dù sắc mặt của Dương Nghệ tái đi. Nhưng cô vẫn là làm theo chỉ dẫn của đội trưởng.
"Đội trưởng Mâu. Tôi thấy tuyến đường của anh giống với tuyến đường của chúng tôi. Không ngại để chúng tôi lên xe cùng đi? Mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.” Hà Yến đã nhượng bộ rất nhiều chỉ để Mâu Hành đồng ý.
"Tùy ý đội trưởng Hà vậy." Mâu Hành không chút để ý về yêu cầu của Hà Yến.
Trong lúc hai vị đội trưởng nói chuyện cùng nhau. Các vị đội phó cũng đã giao dịch xong. Tiểu đội hai mươi mấy người của Hà Yến chỉ có thể oán hận nhìn theo chín túi chứa 20kg gạo bị đưa đến đội đối diện. Theo đó là 32 viên tinh hạch bậc hai cùng 60 viên tinh hạch bậc nhất cũng bay đi theo nốt.
20kg gạo đối với con người ở mạt thế này là như thế nào? Chính là đủ cho 25 người trong 40 ngày không chết đói! Dị năng giả thì không sao. Người bình thường không có dị năng chỉ có thể dựa vào súng ống cùng vũ khí lạnh để làm việc chăm chỉ đến đỏ mắt. Bởi vì họ biết nếu không đủ ăn. Họ sẽ là người đầu tiên chịu thiệt.
Đương nhiên, rõ ràng nhất là trong cơn hiểm nghèo vẫn chưa thể chết. Nhưng bọn họ dù là nam hay nữ, đều nhìn đám người Mâu Hành với dáng vẻ căm hận cùng ánh mắt phẫn uất.
Khi đi làm nhiệm vụ đường dài, việc mang theo đàn ông hay phụ nữ đều là chuyện bình thường. Đối với dị năng giả, những người bình thường bất tài này chỉ là vật sử dụng một lần. Nếu chết trên đường, cũng là cái chết không có ai đau lòng. Ít nhất, họ ở trên đường cũng đã được chơi đến sảng khoái.
Tất nhiên, nếu cuối cùng những người bình thường đó đủ mạnh để không chết, đó cũng là điều những dị năng giả muốn. Như vậy thì không phải tiêu tốn thức ăn để đổi lấy vật phẩm mới.
Cho nên nói, đối với những người không có dị năng, tố chất lại kém không thể sử dụng súng ống, mỗi lần chạy trốn đều là sống lại một cuộc đời mới.
Bạn làm sao có thể không hận, khi vừa chạy thoát từ cửa chết lại phải đối mặt với khả năng sẽ bị đói chết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.