Chương 17: Vào Đội
Nhĩ Ngữ
17/05/2024
Mâu Hành im lặng cười trộm, xem như là xin Ngụy Chính Thanh tha thứ cho những lời đùa cợt vừa rồi.
“Ngụy đại ca” Tập Nhã nghe lời gọi một tiếng.
“Anh ấy là Cố Trạch, là người cung cấp nước cho bọn anh sinh hoạt, sau này nếu em muốn dùng nước thì đến tìm anh ấy.”
Nghe thấy đến lượt mình được giới thiệu, Cố Trạch ngẩng đầu lên cười cười, xem như là chào hỏi Tập Nhã. Trong tất cả những người mà Tập Nhã từng gặp qua, cô thấy Cố Trạch là có vẻ ngoài điển trai nhất. Nụ cười của anh ấy tựa như mặt trời rực rỡ xán lạn, không hề giống biểu cảm của một người đang sống trong tận thế. Điều ấy khiến khóe miệng của Tập Nhã cũng vô thức cong lên.
“Còn người kia là Vạn Tống, anh ấy là đội phó. Khi không có anh, nếu em có gì không hiểu có thể hỏi anh ấy, anh ấy có lẽ cũng rất mến em.” Mâu Hành tiếp tục giới thiệu.
“Còn một người nữa là Tiểu An, hiện giờ đang nghỉ ngơi trên lầu, bây giờ không vội làm phiền cậu ấy, có thời gian rảnh anh sẽ giới thiệu với em.” Tập Nhã gật gật đầu.
“Em nếu đã vào đội thì phải làm được một chuyện. Đó chính là ngoan ngoãn nghe lời. Đội của chúng ta sẽ luôn đảm nhận nhiều nhiệm vụ khác nhau, đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Mặc dù anh đã hứa với Tập Lam sẽ bảo vệ em an toàn, nhưng dù sao em cũng không có dị năng, khả năng tự vệ vẫn còn yếu. Nếu có thể thì em cố gắng đừng đi ra ngoài, lúc thật sự cần thiết thì đừng đi xa bọn anh quá mười mét. Nếu không nghe theo vậy thì em tự gánh lấy hậu quả.” Mâu Hành thẳng thắn thông báo cho Tập Nhã về các quy tắc tuyệt đối ở đây.
“Em sẽ nghe lời.”
“Được, tự mình làm quen đi.” Mâu Hành bước đến ghế sô pha của Vạn Tống ngồi xuống, trên tay Vạn Tống hiện ra rất nhiều thông tin cùng bản đồ, hai người ngồi tại chỗ bắt đầu thảo luận về hành trình tiếp theo.
“Này nha đầu, nếu cô không có việc gì làm thì qua giúp tôi một tay. Bọn họ đều là một lũ ăn rồi chạy mất, ngày nào đó lão tử nhất định phải giáo huấn một trận.” Ngụy Chính Thanh là người lớn tuổi nhất trong đội, cũng là người biết đối nhân xử thế nhất. Tuy khuôn mặt anh có hơi thô, nhưng góc cạnh lại rất rõ ràng, toát lên vẻ nam tính của một người đàn ông. Anh cũng là một người tinh tế và dịu dàng nhất trong bảy người bọn họ.
Nhận được một nhiệm vụ rõ ràng. Tập Nhã đang căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng một chút, sợ Ngụy Chính Thanh chê cô ở bẩn.Tập Nhã lập tức đi rửa tay. Sau đó mới đến giúp Ngụy Chính Thanh.
Vừa nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn, Tập Nhã bắt đầu tự mình hoài nghi. Có phải cô nằm mơ không? Nơi này vẫn là tận thế sao? Cô như vậy lại có thể nhìn thấy rau xanh cùng thịt đỏ… Tập Nhã bé nhỏ tội nghiệp vào đội chưa bao lâu, cô đã bị dọa hết lần này đến lần khác bởi sự xa hoa của bọn họ. Nhưng khả năng tiếp thu của Tập Nhã cũng ngày càng nhanh, sợ riết rồi cũng thành thói quen thôi…
Lúc đầu, vì đột ngột xuất hiện thêm một người, Ngụy Chính Thanh, một người đàn ông cao gần mét chín, không thể thao tác trong căn bếp vốn đã nhỏ. Nhưng thời gian trôi qua, cả hai đều là chuyên gia trong lĩnh vực này, liền làm đến hừng hực khí thế.
Có hai người đang tập trung thảo luận kế hoạch nhiệm vụ, thì bị tiếng ồn ào thường xuyên trong phòng bếp hấp dẫn. Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy hai bóng người một lớn một nhỏ vô cùng ăn ý, tạo thành một khung cảnh vô cùng hài hòa, cứ như được nhìn thấy một ngôi nhà thực sự trước khi tận thế đến vậy.
“Xem ra đội chúng ta đã quá lâu không có phụ nữ.” Mâu Hành lắc đầu cười, là một nụ cười tự giễu nhưng trong giây lát anh cũng có chút sững sờ.
“Chắc chắn sẽ là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời."
Dứt lời, Vạn Tống lại nhìn về bản đồ trên bàn, việc thêm một cô gái cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến đội.
Ngoại trừ việc sau khi gặp phải đám thây ma có quy mô lớn lúc đầu, hành trình vẫn diễn ra suôn sẻ, đám thây ma nhỏ lẻ muốn tấn công đều sẽ bị Cố Trạch dễ dàng giải quyết .
“Ăn cơm!” Ngụy Chính Thanh trầm giọng, thô lỗ mà hiệu quả.
“Ngụy đại ca” Tập Nhã nghe lời gọi một tiếng.
“Anh ấy là Cố Trạch, là người cung cấp nước cho bọn anh sinh hoạt, sau này nếu em muốn dùng nước thì đến tìm anh ấy.”
Nghe thấy đến lượt mình được giới thiệu, Cố Trạch ngẩng đầu lên cười cười, xem như là chào hỏi Tập Nhã. Trong tất cả những người mà Tập Nhã từng gặp qua, cô thấy Cố Trạch là có vẻ ngoài điển trai nhất. Nụ cười của anh ấy tựa như mặt trời rực rỡ xán lạn, không hề giống biểu cảm của một người đang sống trong tận thế. Điều ấy khiến khóe miệng của Tập Nhã cũng vô thức cong lên.
“Còn người kia là Vạn Tống, anh ấy là đội phó. Khi không có anh, nếu em có gì không hiểu có thể hỏi anh ấy, anh ấy có lẽ cũng rất mến em.” Mâu Hành tiếp tục giới thiệu.
“Còn một người nữa là Tiểu An, hiện giờ đang nghỉ ngơi trên lầu, bây giờ không vội làm phiền cậu ấy, có thời gian rảnh anh sẽ giới thiệu với em.” Tập Nhã gật gật đầu.
“Em nếu đã vào đội thì phải làm được một chuyện. Đó chính là ngoan ngoãn nghe lời. Đội của chúng ta sẽ luôn đảm nhận nhiều nhiệm vụ khác nhau, đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Mặc dù anh đã hứa với Tập Lam sẽ bảo vệ em an toàn, nhưng dù sao em cũng không có dị năng, khả năng tự vệ vẫn còn yếu. Nếu có thể thì em cố gắng đừng đi ra ngoài, lúc thật sự cần thiết thì đừng đi xa bọn anh quá mười mét. Nếu không nghe theo vậy thì em tự gánh lấy hậu quả.” Mâu Hành thẳng thắn thông báo cho Tập Nhã về các quy tắc tuyệt đối ở đây.
“Em sẽ nghe lời.”
“Được, tự mình làm quen đi.” Mâu Hành bước đến ghế sô pha của Vạn Tống ngồi xuống, trên tay Vạn Tống hiện ra rất nhiều thông tin cùng bản đồ, hai người ngồi tại chỗ bắt đầu thảo luận về hành trình tiếp theo.
“Này nha đầu, nếu cô không có việc gì làm thì qua giúp tôi một tay. Bọn họ đều là một lũ ăn rồi chạy mất, ngày nào đó lão tử nhất định phải giáo huấn một trận.” Ngụy Chính Thanh là người lớn tuổi nhất trong đội, cũng là người biết đối nhân xử thế nhất. Tuy khuôn mặt anh có hơi thô, nhưng góc cạnh lại rất rõ ràng, toát lên vẻ nam tính của một người đàn ông. Anh cũng là một người tinh tế và dịu dàng nhất trong bảy người bọn họ.
Nhận được một nhiệm vụ rõ ràng. Tập Nhã đang căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng một chút, sợ Ngụy Chính Thanh chê cô ở bẩn.Tập Nhã lập tức đi rửa tay. Sau đó mới đến giúp Ngụy Chính Thanh.
Vừa nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn, Tập Nhã bắt đầu tự mình hoài nghi. Có phải cô nằm mơ không? Nơi này vẫn là tận thế sao? Cô như vậy lại có thể nhìn thấy rau xanh cùng thịt đỏ… Tập Nhã bé nhỏ tội nghiệp vào đội chưa bao lâu, cô đã bị dọa hết lần này đến lần khác bởi sự xa hoa của bọn họ. Nhưng khả năng tiếp thu của Tập Nhã cũng ngày càng nhanh, sợ riết rồi cũng thành thói quen thôi…
Lúc đầu, vì đột ngột xuất hiện thêm một người, Ngụy Chính Thanh, một người đàn ông cao gần mét chín, không thể thao tác trong căn bếp vốn đã nhỏ. Nhưng thời gian trôi qua, cả hai đều là chuyên gia trong lĩnh vực này, liền làm đến hừng hực khí thế.
Có hai người đang tập trung thảo luận kế hoạch nhiệm vụ, thì bị tiếng ồn ào thường xuyên trong phòng bếp hấp dẫn. Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy hai bóng người một lớn một nhỏ vô cùng ăn ý, tạo thành một khung cảnh vô cùng hài hòa, cứ như được nhìn thấy một ngôi nhà thực sự trước khi tận thế đến vậy.
“Xem ra đội chúng ta đã quá lâu không có phụ nữ.” Mâu Hành lắc đầu cười, là một nụ cười tự giễu nhưng trong giây lát anh cũng có chút sững sờ.
“Chắc chắn sẽ là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời."
Dứt lời, Vạn Tống lại nhìn về bản đồ trên bàn, việc thêm một cô gái cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến đội.
Ngoại trừ việc sau khi gặp phải đám thây ma có quy mô lớn lúc đầu, hành trình vẫn diễn ra suôn sẻ, đám thây ma nhỏ lẻ muốn tấn công đều sẽ bị Cố Trạch dễ dàng giải quyết .
“Ăn cơm!” Ngụy Chính Thanh trầm giọng, thô lỗ mà hiệu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.