Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng
Chương 7
Hắc Bạch Sắc Chương Ngư
12/08/2024
Có lẽ Lý Hạo Thần nợ bên ngoài một khoản tiền rất lớn.
Phải biết là, từ nhỏ đến lớn Cát Xuân Hoa chưa bao giờ cúi đầu trước mặt cô như vậy đâu.
Mỗi ngày bà ta đều treo cái ơn dưỡng dục gì đó bên miệng để pua* cô, nhưng lời nói dối nói nhiều rồi thì đến bản thân bà ta cũng tin luôn.
*PUA: giống như thao túng tâm lý
Bà ta thậm chí còn thật sự cảm thấy mình có ân tình lớn với Khương Vưu.
Khương Vưu thấy nụ cười gượng gạo của Cát Xuân Hoa thì có chút tò mò.
Đời trước, sau khi cô từ chối gả cho con trai của ông chủ Vương, mặc dù bề ngoài hai vợ chồng Lý Thiên Minh cầu xin cô mấy ngày, sau đó thất vọng không nhắc tới chuyện này nữa.
Cô tưởng là chuyện này cứ kết thúc như vậy.
Nhưng còn chưa được hai ngày bọn họ đã bỏ thuốc mê vào trong cơm tối của cô, sau đó thả tên con trai ngốc nghếch của ông chủ Vương vào, muốn để gạo nấu thành cơm.
Mặc dù cuối cùng không được như ý nhưng cũng đủ để người ta chán ghét rồi.
Trong bệnh viện, cậu quỳ xuống trước mặt cô nói xin lỗi với cô, không ngờ tên con trai ngốc kia của ông chủ Vương lại có thể nhảy cửa sổ vào các thứ.
Đổ tất cả mọi chuyện lên đầu tên ngốc kia.
Dù sao thì họ không nhắc tới chuyện bỏ thuốc chút nào.
Thậm chí còn vì chứng minh sự trong sạch mà tự sát, đối diện với người cậu đã nuôi dưỡng mình nhiều năm, Khương Vưu lại lựa chọn tin tưởng ông ta một lần nữa.
Cát Xuân Hoa do dự một lúc: “Một trăm vạn.”
Khương Vưu: "Mợ thề đi, nếu như mợ nói dối thì ngày mai hai vợ chồng mợ ra đường sẽ bị xe tông chết, cuộc đời sau này Lý Minh Nguyệt sẽ gả cho một người đàn ông bạo lực và tục tĩu, cả đời này không thoát ra được, cũng không bỏ được mà bị người ta đánh chết. Lý Hạo Thần bị người cho vay nặng lãi chặt tay chặt chân, sau này sinh con ra không có hậu môn! Lý Hạo Hiên ăn uống chơi bời gái gú, cờ bạc, lừa đảo, ăn cắp ăn trộm đều làm, ăn cơm tù cả đời, cuối cùng ăn đậu phộng! Người thân bên nhà mẹ đẻ của mợ ai nấy đều chết không được tử tế, mộ tổ tiên đều bị chó bới lên!"
Cát Xuân Hoa hít một ngụm khí lạnh, bà ta vừa tức giận vừa kinh sợ đợi Khương Vưu, mẹ nó đây nào có phải là thề!
Rõ ràng con nhóc đê tiện này là đang nguyền rủa bà ta.
Trên thế giới này sẽ luôn có người kỳ lạ như vậy, bản thân làm nhiều chuyện xấu nên chột dạ ngược lại lại vô cùng tin phật.
Cát Xuân Hoa chính là loại người như vậy.
Vì thế bà ta nghiến răng nghiến lợi nói một lần nữa: "Sáu trăm vạn!"
Lý Thần Minh trừng vợ mình một cái, sau đó ánh mắt ông ta lại đặt lên người Khương Vưu, ông ta run rẩy nói:
"Tiểu Vưu, là cậu có lỗi với cháu, là cậu vô dụng!"
Hai mắt Cát Xuân Hoa sáng lên, nếu như Khương Vưu đã hỏi như vậy rồi thì chắc chắn cô sẽ đồng ý!
Hừ, chỉ là một con nhóc, còn không phải vẫn bị bà ta bắt chẹt đấy thôi!
"Nếu như cháu đồng ý gả cho con trai của ông chủ Vương, vậy thì cái gì cũng dễ nói! Thật sự chỉ có sáu trăm vạn, mợ không lừa cháu nữa! Chỉ cần cháu cứu anh họ cháu một lần này thôi, cuộc đời sau này của mợ đều nợ cháu. Mợ sẽ coi cháu như con gái ruột của mình!"
Khương Vưu gật đầu tựa như đã thỏa hiệp.
"Không ngờ tôi cũng rất đáng tiền đấy chứ, vậy mà lại đáng sáu trăm vạn. Tôi có thể gả, nhưng tôi có điều kiện, mợ đưa toàn bộ di sản mà ba tôi để lại cho tôi. Nhất là cái vòng ngọc kia, cái vòng ngọc kia không đáng tiền nhưng là tín vật định tình của ba mẹ tôi, nó có ý nghĩa đặc biệt.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Phải biết là, từ nhỏ đến lớn Cát Xuân Hoa chưa bao giờ cúi đầu trước mặt cô như vậy đâu.
Mỗi ngày bà ta đều treo cái ơn dưỡng dục gì đó bên miệng để pua* cô, nhưng lời nói dối nói nhiều rồi thì đến bản thân bà ta cũng tin luôn.
*PUA: giống như thao túng tâm lý
Bà ta thậm chí còn thật sự cảm thấy mình có ân tình lớn với Khương Vưu.
Khương Vưu thấy nụ cười gượng gạo của Cát Xuân Hoa thì có chút tò mò.
Đời trước, sau khi cô từ chối gả cho con trai của ông chủ Vương, mặc dù bề ngoài hai vợ chồng Lý Thiên Minh cầu xin cô mấy ngày, sau đó thất vọng không nhắc tới chuyện này nữa.
Cô tưởng là chuyện này cứ kết thúc như vậy.
Nhưng còn chưa được hai ngày bọn họ đã bỏ thuốc mê vào trong cơm tối của cô, sau đó thả tên con trai ngốc nghếch của ông chủ Vương vào, muốn để gạo nấu thành cơm.
Mặc dù cuối cùng không được như ý nhưng cũng đủ để người ta chán ghét rồi.
Trong bệnh viện, cậu quỳ xuống trước mặt cô nói xin lỗi với cô, không ngờ tên con trai ngốc kia của ông chủ Vương lại có thể nhảy cửa sổ vào các thứ.
Đổ tất cả mọi chuyện lên đầu tên ngốc kia.
Dù sao thì họ không nhắc tới chuyện bỏ thuốc chút nào.
Thậm chí còn vì chứng minh sự trong sạch mà tự sát, đối diện với người cậu đã nuôi dưỡng mình nhiều năm, Khương Vưu lại lựa chọn tin tưởng ông ta một lần nữa.
Cát Xuân Hoa do dự một lúc: “Một trăm vạn.”
Khương Vưu: "Mợ thề đi, nếu như mợ nói dối thì ngày mai hai vợ chồng mợ ra đường sẽ bị xe tông chết, cuộc đời sau này Lý Minh Nguyệt sẽ gả cho một người đàn ông bạo lực và tục tĩu, cả đời này không thoát ra được, cũng không bỏ được mà bị người ta đánh chết. Lý Hạo Thần bị người cho vay nặng lãi chặt tay chặt chân, sau này sinh con ra không có hậu môn! Lý Hạo Hiên ăn uống chơi bời gái gú, cờ bạc, lừa đảo, ăn cắp ăn trộm đều làm, ăn cơm tù cả đời, cuối cùng ăn đậu phộng! Người thân bên nhà mẹ đẻ của mợ ai nấy đều chết không được tử tế, mộ tổ tiên đều bị chó bới lên!"
Cát Xuân Hoa hít một ngụm khí lạnh, bà ta vừa tức giận vừa kinh sợ đợi Khương Vưu, mẹ nó đây nào có phải là thề!
Rõ ràng con nhóc đê tiện này là đang nguyền rủa bà ta.
Trên thế giới này sẽ luôn có người kỳ lạ như vậy, bản thân làm nhiều chuyện xấu nên chột dạ ngược lại lại vô cùng tin phật.
Cát Xuân Hoa chính là loại người như vậy.
Vì thế bà ta nghiến răng nghiến lợi nói một lần nữa: "Sáu trăm vạn!"
Lý Thần Minh trừng vợ mình một cái, sau đó ánh mắt ông ta lại đặt lên người Khương Vưu, ông ta run rẩy nói:
"Tiểu Vưu, là cậu có lỗi với cháu, là cậu vô dụng!"
Hai mắt Cát Xuân Hoa sáng lên, nếu như Khương Vưu đã hỏi như vậy rồi thì chắc chắn cô sẽ đồng ý!
Hừ, chỉ là một con nhóc, còn không phải vẫn bị bà ta bắt chẹt đấy thôi!
"Nếu như cháu đồng ý gả cho con trai của ông chủ Vương, vậy thì cái gì cũng dễ nói! Thật sự chỉ có sáu trăm vạn, mợ không lừa cháu nữa! Chỉ cần cháu cứu anh họ cháu một lần này thôi, cuộc đời sau này của mợ đều nợ cháu. Mợ sẽ coi cháu như con gái ruột của mình!"
Khương Vưu gật đầu tựa như đã thỏa hiệp.
"Không ngờ tôi cũng rất đáng tiền đấy chứ, vậy mà lại đáng sáu trăm vạn. Tôi có thể gả, nhưng tôi có điều kiện, mợ đưa toàn bộ di sản mà ba tôi để lại cho tôi. Nhất là cái vòng ngọc kia, cái vòng ngọc kia không đáng tiền nhưng là tín vật định tình của ba mẹ tôi, nó có ý nghĩa đặc biệt.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.