Chương 32
Tư Mộ Hàn
26/06/2022
Người đàn ông này không cầu xin giúp đỡ mà bảo cậu chạy đi?
Có vẻ như anh ta chắc chắc bản thân phải chết không thể nghi ngờ, không còn hy vọng sống nữa nên mới không muốn hạ mình cầu xin được cứu.
Tiêu Lạc cúi xuống, vỗ nhẹ lên tay người đàn ông: "anh buông chân tôi ra trước đã. Có nguy hiểm thế nào cũng không đến lượt anh lo."
Người đàn ông nghe thế liền cười khổ, hắn lẩm nhẩm: "lòng tốt bị xem như gan vịt." Nhưng cũng chịu thả tay ra.
Tiêu Lạc nhìn người đàn ông này một chặp, cảm thấy rất quen, khổ nỗi trên mặt anh ta lấm lem máu với đất bụi, không nhìn rõ chân diện mục. Người này hình như mới thức tỉnh dị năng không lâu, thực lực còn chưa đạt đến cấp một sơ cấp.
Mắt thấy Anh ta không lập tức chết đi, nên Tiêu Lạc không bận tâm bên này nữa.
Bên trong căn phòng đổ nát hỗn loạn. Năm người đàn ông cường tráng đang quần ẩu hai người đàn ông khác. Hai người đàn ông bị đánh đấm túi bụi không còn năng lực phản kháng, cam chịu nằm đó như một cái bao cát cho người ta luyện đòn. Cùng với người đàn ông bị đá bay hồi nảy không có gì khác biệt.
Có một người đàn ông nữa đứng lưng tựa tường, khoanh tay khoái trá như đang xem kịch. Có lẽ tên này chính là người đã ra lệnh cho đám năm người kia hành hung ba người. Nguyên nhân là gì không biết.
Trong không gian thoang thoảng mùi máu tươi gay mũi khiến người khó chịu. Dù đã quen tiếp xúc với máu tươi và thi thể thế nhưng Tiêu Lạc vẫn không ưa nổi cái mùi này.
Đám đàn ông cường tráng kia vừa đánh vừa chửi:
"Lũ khốn kiếp chúng mày thì có gì ngoài cái đầu cứng nhỉ? Một lũ phế vật cũng dám tranh chỗ với bọn tao?"
"Cho chúng nó biết thế nào là lễ độ, để chúng nó sang thế giới khác phải biết điều mà sống."
"Haha bọn mày nằm như lũ chó chết luôn nhỉ? Có phải lúc nảy nghe lời tụi tao cút đi chỗ khác thì có phải tốt hơn không?"
"Bây giờ không còn mạng để cút luôn này ahaha...."
Hai người nằm trên đất không động đậy gì, đã bất tỉnh từ lâu rồi vậy mà đám người này vẫn không nương tay, muốn đánh người đến chết.
Người đàn ông bị đá bay ra ngoài lúc nảy gắng sức bò vào, hắn căm hận gào lên: "lũ khốn kiếp, các người tưởng đánh chết chúng tôi là thoải mái sao. Sớm muộn gì chuyện này cũng đến tai những vị kia, rồi các người cũng sẽ bị đày đến đội cảm tử, khi đó các người sẽ biết như thế nào là tra tấn thật sự."
Người đàn ông lưng tựa tường kia không thèm đảo mắt nhìn một cái, gã cười khinh khỉnh, thái độ miệt thị nói: "chúng mày chết rồi thì chuyện cũng xong xuôi, không ai biết cả. Cho dù mấy người kia biết thì thế nào, họ có chứng cứ gì buộc tội tụi tao chứ? Chúng mày không thuộc chiến đội Kình Thiên, bọn họ cũng lười trả cho chúng mày công đạo. Cứ an tâm chi chết đi."
Vừa nói xong, gã đàn ông nọ vung tay. Tức thì một thanh hỏa tiễn phóng ra từ lòng bàn tay gã hướng phía cửa vào đâm tới.
Nhưng gã không hề biết lúc này có một người khác đứng ở nơi cửa, vừa vặn chắn ngay đòn tấn công.
Loại tấn công này Tiêu Lạc có đứng yên cho bị đâm vào thì nó cũng không khiến cậu sức mẻ một miếng da. Như một sợi lông vũ phất qua, không đủ để gãi ngứa. Cậu chỉ đơn giản phất tay một cái là có thể nhẹ nhàng hóa giải.
Hành động của Tiêu Lạc không gây ra tiếng vang nào nhưng vẫn khiến những người bên trong căn phòng chú ý.
Mấy gã đàn ông hung hăng đằng kia thoáng ngừng tay lại, sau khi nhìn thấy người bước vào chỉ là một thằng nhóc thì xì cười, không thèm để ý mà đánh tiếp.
Tiêu Lạc không quan tâm việc mình bị xem thường. Cậu hỏi: "các anh là người trong chiến đội Kình Thiên?"
Gã đàn ông khoanh tay lưng tựa tường kia liếc mắt nhìn cậu, trong đôi mắt nhỏ hí kia mơ hồ ẩn hiện sát khí. "Ngày hôm nay có vẻ là ngày xui xẻo của mày nhỉ?"
Tiêu Lạc cười nhạt: "không, tôi thấy ngày hôm nay của mình rất vui." Vì tôi được ở một mình trong căn phòng tổng thống kia mà, không cần ở chung với Sở Nam Phong nữa.
"Ồ nhưng có lẽ chuyện vui cũng sắp tàn rồi." Vừa dứt lời hắn cùng hai gã đàn ông trong số năm gã tiến lại gần chỗ Tiêu Lạc.
Gã đàn ông mắt hí tiếp tục nói: "tao cũng không muốn lạm sát người vô tội. Nhưng vì mày đã nhìn thấy chuyện của tao nên bắt buộc tao phải giết chết mày."
Người đàn ông nằm vật ở ván cửa gằn lên từng tiếng: "mày đủ rồi đó, cậu ấy chẳng làm gì cả mà mày cũng xuống tay được à? Mày đúng là loại cầm thú hèn hạ." Sau đó hướng Tiêu Lạc cười khổ nói: "Cậu muốn chơi trò hiệp nghĩa gì đó thì cũng nên lựa lúc mà chơi, tùy tiện xen vào chuyện của người khác rồi kéo đến họa sát thân như vầy, tôi thấy ông bà cậu gánh đến còng lưng cũng gánh không nổi."
Tiêu Lạc cười hi hi, nói với người đàn ông nằm vật trên ván cửa: "giờ này mà anh còn tâm tư tám chuyện hả? Tôi thấy anh chẳng lo lắng gì."
"Đằng nào cũng chết, phí tâm lo lắng làm gì?"
"Ai nói anh sẽ chết?" Cậu nhíu mày nói: "Mà tôi thấy anh quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi, giọng nói cũng quen nữa, anh tên là gì vậy?"
"Đây không phải lúc chúng mày nhận thân nhân." Người đàn ông mắt hí dường như không chịu được mình bị vắng vẻ, gã lên tiếng, kèm theo đó là một nụ cười nhếch mép đầy sát khí. Hai tên đàn em theo sau gã cũng hằm hè hung tợn.
Tiêu Lạc đến nhìn cũng không thèm, cậu xua tay một cái như đuổi đi mấy con ruồi muỗi vớ vẩn, nói: "không cần quan tâm mấy con chó dại này, anh mau nói tên anh cho tôi đi."
Trước phản ứng của cậu, hiển nhiên người đàn ông bị thương rất kinh ngạc. Mà hắn không thể làm ra hành động gì quá lớn, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, hắn nói: "tôi tên Du Lỗi."
Người đàn ông mắt hí thấy mình bị một thằng nhóc xem thường như vậy, phẫn nộ gằn lên: "tao vốn muốn cho mày toàn thây nhưng không ngờ mày không biết điều đến như vậy. Nếu đã như vậy thì đừng trách tao xuống tay tàn nhẫn."
Sau đó gã ra lệnh cho cả năm tên đàn em cùng tiến tới chỗ Tiêu Lạc. Trong năm tên đàn em này, cao nhất là cấp một đỉnh phong, còn lâu mới vớ được vạt áo cậu. Cho dù kèm theo gã đại ca cấp hai sơ cấp kia cùng lên thì cũng chẳng làm nên tí gió gì.
Mấy tên này cũng chỉ có thể ăn hiếp được những người mới thức tỉnh dị năng như mấy người Du Lỗi thôi.
Mà từ lúc nghe được cái tên Du Lỗi, Tiêu Lạc đã quyết định không để cho đám người này chết một cách thoải mái rồi, cậu phải hành hạ bọn chúng đến muốn sống không được muốn chết không xong.
"Nội quy điều thứ bốn, không được nội đấu các người biết chứ?"
"Ha ha, bọn chúng không phải người của chiến đội Kình Thiên, làm sao có chuyện nội đấu ở đây được? Cho dù nội đấu thì đã sao? Mày cũng sắp chết rồi thì nói được với ai?" Gã đàn ông mắt hí nhún vai khinh khỉnh nói.
Tiêu Lạc: "Trước kia không phải, nhưng hiện tại họ chính là người của chiến đội."
"Tao còn không biết chiến đội Kình Thiên ai muốn vào thì vào như thế này đấy. Mà một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như mày cũng nên chấm dứt đời mình tại đây thôi."
Nói rồi gã phất tay để cho những đàn em của gã xông lên bắt sống Tiêu Lạc.
Cả năm người vây thành một vòng xung quanh cậu rồi đồng thời phóng ra dị năng về phía cậu. Nếu là người bình thường có lẽ còn khó đỡ một chút, nhưng vì là Tiêu Lạc, với cách biệt thực lực một trời một vực, thì những đòn tấn công này không khác gì đang gãi ngứa.
Cậu đứng yên mặc cho dị năng công kích vào cơ thể mình. Mấy người ra đòn thấy thế tưởng như cậu hoảng sợ đến mức quên luôn cả né tránh. Bọn chúng lắc đầu tiếc hận vì vẫn chưa chơi được gì mà người đã tèo rồi.
Nhưng có lẽ bọn chúng đã tự mãn quá sớm. Khi hiệu ứng của dị năng tan đi, một bóng người không chút sức mẻ hiện ra, đến cả y phục cũng không xê dịch một chút nào, hoàn hảo vô khuyết đứng tại chỗ.
Toàn bộ người trong căn phòng này, đứng hay nằm đều vô cùng sửng sốt. Mà đặc sắc nhất chính là sắc thái trên gương mặt của gã đàn ông mắt hí và đàn em của gã.
Năm người cùng ra tay mà không có chút tác dụng gì với thằng nhóc này.
Điều đó chứng tỏ một điều chính là cả năm người hợp lại cũng không phải là đối thủ của tên nhóc đó.
Nhưng gã đàn ông mắt hí không dám tin, gã cố chấp hỏi đàn em gã: "vừa rồi chúng mày dùng toàn lực chứ, đây không phải trò chơi đâu."
Đàn em của gã đáp: "đại ca, ban nảy tụi em dùng hết sức thật đó." Vậy mà vẫn không làm gì được tên nhóc này.
Gã đàn ông mắt hí tròng mắt mở to, cười gượng gạo: "lý nào lại thế, không thể nào như thế được." Nói rồi gã đích thân tự xuất động. Hình như gã đã quên rằng hiêu thức hỏa tiễn ban đầu của gã không làm gì được Tiêu Lạc.
Lần này Tiêu Lạc không định đứng yên nữa mà cậu sẽ ra tay.
Tay cậu vươn ra, năm ngón tay hơi co lại như muốn bóp cái gì đó. Theo động tác này, khoảng không gian phía trước trở nên vặn vẹo, mơ hồ. Năm mẫu hỏa tiễn bên trong đó mới vừa rồi còn hùng dũng lao tới cũng bị bóp nát thành vô vàn hạt bột phấn, phiêu tán trong không trung rồi biến mất tăm.
Ra tay đúng nghĩa ra tay. Cậu dị năng còn chưa dùng tới.
Sau đó thân thể cậu lóe lên, rồi biến mất trong sự hoang mang, kinh hãi của những người ở đây. Đến khi cậu xuất hiện trở lại thì trong phòng đã có một sự thay đổi lớn, ngoài cậu ra không còn một người nào có thể đứng dậy nổi.
Gã đàn ông mắt hí cùng với đàn em của gã mới vừa rồi còn kiêu ngạo dương dương, ấy thế mà trong chớp mắt lại nằm quằn quại trên mặt đất, không dậy nổi.
Tiêu Lạc dùng linh lực bốc sáu người ném qua một góc.
"Thật tình tôi không muốn ức hiếp kẻ yếu, nhưng do các anh muốn giết tôi nên tôi đành phải phòng thủ chính đáng."
Gã đàn ông mắt hí: "......." nói không nổi.
Tiêu Lạc tiếp tục nói: "đòn đầu tiên này là trả thù cho tôi."
"......." Gã đàn ông mắt hí trừng mắt căm hận.
Cậu móc trong túi ra một chiếc bình ngọc, đưa tới trước mặt gã đàn ông mà lắc lắc mấy cái, hí hửng nói: "còn tiếp theo đây mới là trả thù cho bạn của tôi, các anh hành hạ bạn của tôi thế nào thì bây giờ tôi cho các anh nếm chịu lại gấp mười lần. Hì hì, các anh đầu tư một mà lời tới mười, chuyện vui đáng chúc mừng nha."
".........." Gã đàn ông mắt hí trừng mắt kinh sợ.
Sinh Tử Tiếu là một loại độc dược dạng bột phấn. Người trúng loại độc này toàn thân sẽ ngứa râm rang, khó chịu như có hàng ngàn con kiến bò trong mạch máu, khiến người ta gãi không ngừng, cho dù gãi đến rách da toạt thịt cơn ngứa cũng không nguôi. Đồng thời nó còn kích thích vào huyệt cười, bắt người ta cười không ngừng. Hàm ý của loại độc này chính là muốn người trúng độc phải vui vẻ mà thừa nhận sự tra tấn thống khổ.
Tiêu Lạc mở nắp bình, đem bột phấn Sinh Tử Tiếu rắc đều vào trong miệng của sáu người. Cậu cũng không muốn giết người nên chỉ rắc một lượng nhỏ, đủ để hành hạ họ trong vài ngày. Nhiêu đó thôi cũng đủ ám ảnh họ cả đời rồi, so với giết càng độc ác hơn.
Sẽ có một khoảng thời gian chờ độc phát. Tiêu Lạc đến xem tình hình của mấy người Du Lỗi.
Bọn họ đầu tiên là bị dị năng làm cho nội thương, sau đó mới bị đánh đập, toàn thân không chỗ nào không bị thương. Trong số ba người lành lặn nhất là Du Lỗi, hai người kia đều bất tỉnh nhân sự.
___________________________________
tôi bắt đầu nhớ lại mục đích ban đầu của mình là tôi viết chỉ đơn giản vì tôi thích, chứ không phải để phục vụ người khác.:)) do đó tôi viết theo cảm hứng là nhiều nên đôi khi sẽ không như độc giả mong muốn.
Có vẻ như anh ta chắc chắc bản thân phải chết không thể nghi ngờ, không còn hy vọng sống nữa nên mới không muốn hạ mình cầu xin được cứu.
Tiêu Lạc cúi xuống, vỗ nhẹ lên tay người đàn ông: "anh buông chân tôi ra trước đã. Có nguy hiểm thế nào cũng không đến lượt anh lo."
Người đàn ông nghe thế liền cười khổ, hắn lẩm nhẩm: "lòng tốt bị xem như gan vịt." Nhưng cũng chịu thả tay ra.
Tiêu Lạc nhìn người đàn ông này một chặp, cảm thấy rất quen, khổ nỗi trên mặt anh ta lấm lem máu với đất bụi, không nhìn rõ chân diện mục. Người này hình như mới thức tỉnh dị năng không lâu, thực lực còn chưa đạt đến cấp một sơ cấp.
Mắt thấy Anh ta không lập tức chết đi, nên Tiêu Lạc không bận tâm bên này nữa.
Bên trong căn phòng đổ nát hỗn loạn. Năm người đàn ông cường tráng đang quần ẩu hai người đàn ông khác. Hai người đàn ông bị đánh đấm túi bụi không còn năng lực phản kháng, cam chịu nằm đó như một cái bao cát cho người ta luyện đòn. Cùng với người đàn ông bị đá bay hồi nảy không có gì khác biệt.
Có một người đàn ông nữa đứng lưng tựa tường, khoanh tay khoái trá như đang xem kịch. Có lẽ tên này chính là người đã ra lệnh cho đám năm người kia hành hung ba người. Nguyên nhân là gì không biết.
Trong không gian thoang thoảng mùi máu tươi gay mũi khiến người khó chịu. Dù đã quen tiếp xúc với máu tươi và thi thể thế nhưng Tiêu Lạc vẫn không ưa nổi cái mùi này.
Đám đàn ông cường tráng kia vừa đánh vừa chửi:
"Lũ khốn kiếp chúng mày thì có gì ngoài cái đầu cứng nhỉ? Một lũ phế vật cũng dám tranh chỗ với bọn tao?"
"Cho chúng nó biết thế nào là lễ độ, để chúng nó sang thế giới khác phải biết điều mà sống."
"Haha bọn mày nằm như lũ chó chết luôn nhỉ? Có phải lúc nảy nghe lời tụi tao cút đi chỗ khác thì có phải tốt hơn không?"
"Bây giờ không còn mạng để cút luôn này ahaha...."
Hai người nằm trên đất không động đậy gì, đã bất tỉnh từ lâu rồi vậy mà đám người này vẫn không nương tay, muốn đánh người đến chết.
Người đàn ông bị đá bay ra ngoài lúc nảy gắng sức bò vào, hắn căm hận gào lên: "lũ khốn kiếp, các người tưởng đánh chết chúng tôi là thoải mái sao. Sớm muộn gì chuyện này cũng đến tai những vị kia, rồi các người cũng sẽ bị đày đến đội cảm tử, khi đó các người sẽ biết như thế nào là tra tấn thật sự."
Người đàn ông lưng tựa tường kia không thèm đảo mắt nhìn một cái, gã cười khinh khỉnh, thái độ miệt thị nói: "chúng mày chết rồi thì chuyện cũng xong xuôi, không ai biết cả. Cho dù mấy người kia biết thì thế nào, họ có chứng cứ gì buộc tội tụi tao chứ? Chúng mày không thuộc chiến đội Kình Thiên, bọn họ cũng lười trả cho chúng mày công đạo. Cứ an tâm chi chết đi."
Vừa nói xong, gã đàn ông nọ vung tay. Tức thì một thanh hỏa tiễn phóng ra từ lòng bàn tay gã hướng phía cửa vào đâm tới.
Nhưng gã không hề biết lúc này có một người khác đứng ở nơi cửa, vừa vặn chắn ngay đòn tấn công.
Loại tấn công này Tiêu Lạc có đứng yên cho bị đâm vào thì nó cũng không khiến cậu sức mẻ một miếng da. Như một sợi lông vũ phất qua, không đủ để gãi ngứa. Cậu chỉ đơn giản phất tay một cái là có thể nhẹ nhàng hóa giải.
Hành động của Tiêu Lạc không gây ra tiếng vang nào nhưng vẫn khiến những người bên trong căn phòng chú ý.
Mấy gã đàn ông hung hăng đằng kia thoáng ngừng tay lại, sau khi nhìn thấy người bước vào chỉ là một thằng nhóc thì xì cười, không thèm để ý mà đánh tiếp.
Tiêu Lạc không quan tâm việc mình bị xem thường. Cậu hỏi: "các anh là người trong chiến đội Kình Thiên?"
Gã đàn ông khoanh tay lưng tựa tường kia liếc mắt nhìn cậu, trong đôi mắt nhỏ hí kia mơ hồ ẩn hiện sát khí. "Ngày hôm nay có vẻ là ngày xui xẻo của mày nhỉ?"
Tiêu Lạc cười nhạt: "không, tôi thấy ngày hôm nay của mình rất vui." Vì tôi được ở một mình trong căn phòng tổng thống kia mà, không cần ở chung với Sở Nam Phong nữa.
"Ồ nhưng có lẽ chuyện vui cũng sắp tàn rồi." Vừa dứt lời hắn cùng hai gã đàn ông trong số năm gã tiến lại gần chỗ Tiêu Lạc.
Gã đàn ông mắt hí tiếp tục nói: "tao cũng không muốn lạm sát người vô tội. Nhưng vì mày đã nhìn thấy chuyện của tao nên bắt buộc tao phải giết chết mày."
Người đàn ông nằm vật ở ván cửa gằn lên từng tiếng: "mày đủ rồi đó, cậu ấy chẳng làm gì cả mà mày cũng xuống tay được à? Mày đúng là loại cầm thú hèn hạ." Sau đó hướng Tiêu Lạc cười khổ nói: "Cậu muốn chơi trò hiệp nghĩa gì đó thì cũng nên lựa lúc mà chơi, tùy tiện xen vào chuyện của người khác rồi kéo đến họa sát thân như vầy, tôi thấy ông bà cậu gánh đến còng lưng cũng gánh không nổi."
Tiêu Lạc cười hi hi, nói với người đàn ông nằm vật trên ván cửa: "giờ này mà anh còn tâm tư tám chuyện hả? Tôi thấy anh chẳng lo lắng gì."
"Đằng nào cũng chết, phí tâm lo lắng làm gì?"
"Ai nói anh sẽ chết?" Cậu nhíu mày nói: "Mà tôi thấy anh quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi, giọng nói cũng quen nữa, anh tên là gì vậy?"
"Đây không phải lúc chúng mày nhận thân nhân." Người đàn ông mắt hí dường như không chịu được mình bị vắng vẻ, gã lên tiếng, kèm theo đó là một nụ cười nhếch mép đầy sát khí. Hai tên đàn em theo sau gã cũng hằm hè hung tợn.
Tiêu Lạc đến nhìn cũng không thèm, cậu xua tay một cái như đuổi đi mấy con ruồi muỗi vớ vẩn, nói: "không cần quan tâm mấy con chó dại này, anh mau nói tên anh cho tôi đi."
Trước phản ứng của cậu, hiển nhiên người đàn ông bị thương rất kinh ngạc. Mà hắn không thể làm ra hành động gì quá lớn, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, hắn nói: "tôi tên Du Lỗi."
Người đàn ông mắt hí thấy mình bị một thằng nhóc xem thường như vậy, phẫn nộ gằn lên: "tao vốn muốn cho mày toàn thây nhưng không ngờ mày không biết điều đến như vậy. Nếu đã như vậy thì đừng trách tao xuống tay tàn nhẫn."
Sau đó gã ra lệnh cho cả năm tên đàn em cùng tiến tới chỗ Tiêu Lạc. Trong năm tên đàn em này, cao nhất là cấp một đỉnh phong, còn lâu mới vớ được vạt áo cậu. Cho dù kèm theo gã đại ca cấp hai sơ cấp kia cùng lên thì cũng chẳng làm nên tí gió gì.
Mấy tên này cũng chỉ có thể ăn hiếp được những người mới thức tỉnh dị năng như mấy người Du Lỗi thôi.
Mà từ lúc nghe được cái tên Du Lỗi, Tiêu Lạc đã quyết định không để cho đám người này chết một cách thoải mái rồi, cậu phải hành hạ bọn chúng đến muốn sống không được muốn chết không xong.
"Nội quy điều thứ bốn, không được nội đấu các người biết chứ?"
"Ha ha, bọn chúng không phải người của chiến đội Kình Thiên, làm sao có chuyện nội đấu ở đây được? Cho dù nội đấu thì đã sao? Mày cũng sắp chết rồi thì nói được với ai?" Gã đàn ông mắt hí nhún vai khinh khỉnh nói.
Tiêu Lạc: "Trước kia không phải, nhưng hiện tại họ chính là người của chiến đội."
"Tao còn không biết chiến đội Kình Thiên ai muốn vào thì vào như thế này đấy. Mà một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như mày cũng nên chấm dứt đời mình tại đây thôi."
Nói rồi gã phất tay để cho những đàn em của gã xông lên bắt sống Tiêu Lạc.
Cả năm người vây thành một vòng xung quanh cậu rồi đồng thời phóng ra dị năng về phía cậu. Nếu là người bình thường có lẽ còn khó đỡ một chút, nhưng vì là Tiêu Lạc, với cách biệt thực lực một trời một vực, thì những đòn tấn công này không khác gì đang gãi ngứa.
Cậu đứng yên mặc cho dị năng công kích vào cơ thể mình. Mấy người ra đòn thấy thế tưởng như cậu hoảng sợ đến mức quên luôn cả né tránh. Bọn chúng lắc đầu tiếc hận vì vẫn chưa chơi được gì mà người đã tèo rồi.
Nhưng có lẽ bọn chúng đã tự mãn quá sớm. Khi hiệu ứng của dị năng tan đi, một bóng người không chút sức mẻ hiện ra, đến cả y phục cũng không xê dịch một chút nào, hoàn hảo vô khuyết đứng tại chỗ.
Toàn bộ người trong căn phòng này, đứng hay nằm đều vô cùng sửng sốt. Mà đặc sắc nhất chính là sắc thái trên gương mặt của gã đàn ông mắt hí và đàn em của gã.
Năm người cùng ra tay mà không có chút tác dụng gì với thằng nhóc này.
Điều đó chứng tỏ một điều chính là cả năm người hợp lại cũng không phải là đối thủ của tên nhóc đó.
Nhưng gã đàn ông mắt hí không dám tin, gã cố chấp hỏi đàn em gã: "vừa rồi chúng mày dùng toàn lực chứ, đây không phải trò chơi đâu."
Đàn em của gã đáp: "đại ca, ban nảy tụi em dùng hết sức thật đó." Vậy mà vẫn không làm gì được tên nhóc này.
Gã đàn ông mắt hí tròng mắt mở to, cười gượng gạo: "lý nào lại thế, không thể nào như thế được." Nói rồi gã đích thân tự xuất động. Hình như gã đã quên rằng hiêu thức hỏa tiễn ban đầu của gã không làm gì được Tiêu Lạc.
Lần này Tiêu Lạc không định đứng yên nữa mà cậu sẽ ra tay.
Tay cậu vươn ra, năm ngón tay hơi co lại như muốn bóp cái gì đó. Theo động tác này, khoảng không gian phía trước trở nên vặn vẹo, mơ hồ. Năm mẫu hỏa tiễn bên trong đó mới vừa rồi còn hùng dũng lao tới cũng bị bóp nát thành vô vàn hạt bột phấn, phiêu tán trong không trung rồi biến mất tăm.
Ra tay đúng nghĩa ra tay. Cậu dị năng còn chưa dùng tới.
Sau đó thân thể cậu lóe lên, rồi biến mất trong sự hoang mang, kinh hãi của những người ở đây. Đến khi cậu xuất hiện trở lại thì trong phòng đã có một sự thay đổi lớn, ngoài cậu ra không còn một người nào có thể đứng dậy nổi.
Gã đàn ông mắt hí cùng với đàn em của gã mới vừa rồi còn kiêu ngạo dương dương, ấy thế mà trong chớp mắt lại nằm quằn quại trên mặt đất, không dậy nổi.
Tiêu Lạc dùng linh lực bốc sáu người ném qua một góc.
"Thật tình tôi không muốn ức hiếp kẻ yếu, nhưng do các anh muốn giết tôi nên tôi đành phải phòng thủ chính đáng."
Gã đàn ông mắt hí: "......." nói không nổi.
Tiêu Lạc tiếp tục nói: "đòn đầu tiên này là trả thù cho tôi."
"......." Gã đàn ông mắt hí trừng mắt căm hận.
Cậu móc trong túi ra một chiếc bình ngọc, đưa tới trước mặt gã đàn ông mà lắc lắc mấy cái, hí hửng nói: "còn tiếp theo đây mới là trả thù cho bạn của tôi, các anh hành hạ bạn của tôi thế nào thì bây giờ tôi cho các anh nếm chịu lại gấp mười lần. Hì hì, các anh đầu tư một mà lời tới mười, chuyện vui đáng chúc mừng nha."
".........." Gã đàn ông mắt hí trừng mắt kinh sợ.
Sinh Tử Tiếu là một loại độc dược dạng bột phấn. Người trúng loại độc này toàn thân sẽ ngứa râm rang, khó chịu như có hàng ngàn con kiến bò trong mạch máu, khiến người ta gãi không ngừng, cho dù gãi đến rách da toạt thịt cơn ngứa cũng không nguôi. Đồng thời nó còn kích thích vào huyệt cười, bắt người ta cười không ngừng. Hàm ý của loại độc này chính là muốn người trúng độc phải vui vẻ mà thừa nhận sự tra tấn thống khổ.
Tiêu Lạc mở nắp bình, đem bột phấn Sinh Tử Tiếu rắc đều vào trong miệng của sáu người. Cậu cũng không muốn giết người nên chỉ rắc một lượng nhỏ, đủ để hành hạ họ trong vài ngày. Nhiêu đó thôi cũng đủ ám ảnh họ cả đời rồi, so với giết càng độc ác hơn.
Sẽ có một khoảng thời gian chờ độc phát. Tiêu Lạc đến xem tình hình của mấy người Du Lỗi.
Bọn họ đầu tiên là bị dị năng làm cho nội thương, sau đó mới bị đánh đập, toàn thân không chỗ nào không bị thương. Trong số ba người lành lặn nhất là Du Lỗi, hai người kia đều bất tỉnh nhân sự.
___________________________________
tôi bắt đầu nhớ lại mục đích ban đầu của mình là tôi viết chỉ đơn giản vì tôi thích, chứ không phải để phục vụ người khác.:)) do đó tôi viết theo cảm hứng là nhiều nên đôi khi sẽ không như độc giả mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.