Chương 571: Có thể tự hỏi ra cái gì
Bao Bao Tử
07/07/2021
Nói đoàn đội này cường đâu, mấy người vừa đi vào Hà Tây đã bị mấy người ăn xin quấn
lên xin tinh hạch, đây là có chuyện gì xảy ra a? Còn nói yếu nhược đâu? Họ muốn bao nhiêu củi gỗ,
than hoa hay than củi gì đó, Bàn Tử đều lấy ra được, cho nên mọi người đều không rõ thực lực của
đội ngũ này đến tột cùng như thế nào, một số người có tâm cố tình hỏi thăm cũng không hỏi thăm ra
nguyên cớ gì.
"Ai, ta thật chán ghét như vậy a."
An Nhiên ôm Oa Oa thấy sáng nay gió tuyết tạm ngừng, liền ôm Oa Oa ra cửa nhìn, vừa ra thấy
trên khoảng đất trống tụ tập một đoàn người nào người già nào trẻ nhỏ, mỗi người đều cầm
một cái bát mẻ, đuổi theo những người tới mua than củi xin ăn, bên tai đều là thanh âm:
"Cho xin một ít đi, cho xin một ít đi." Ong ong vang lên.
Nhìn vậy An Nhiên không biết phiền như thế nào, Triệu Như đi sau nàng cũng cứng đơ run run nói:
"Thông cảm đi, rốt cuộc Bàn Tử này tổ chức là Cái Bang a." "Xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp đi!"
An Nhiên xuy một tiếng, thở dài, dẫm lên nền tuyết thật dày đi tới khu đất trống, thấy một người
phụ nữ ngồi trên mặt đất, tóc tai rối tung, tuy rằng quần áo trên người khá dày nhưng đầy đụm vá,
bên người nàng ta là một chiếc xe lăn, trước người là một cái bát, dưới bát có một mảnh vải, trên
vải viết thân thế của nàng.
Cái gì mà từ nhỏ si ngốc, không có năng lực tự gánh vác, cầu mong người có lòng hảo tâm bố thí linh
tinh, An Nhiên cau mày, thấy không tốt lắm, ngước mắt lên thấy qua mặt của người phụ nữ từ nhỏ si
ngốc này, vội vàng quay đầu lại, kéo Triệu Như đang hành động chậm chạp đằng sau.
"Ngươi xe, là Từ Lệ Nhi." "Nha ~~ nàng sao lại ở đây?"
Triệu Như cũng rất kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Từ Lệ Nhi ngồi trên nền tuyết, ánh mắt dại ra si
si ngốc ngốc, từ sau khi Từ Lệ Nhi bị Tiểu Bạc Hà lấy ra một phần não bộ, các nàng đều không còn
gặp qua nàng ta, nguyên bản cũng không để người này ở trong lòng, không nghĩ tới nàng
ta rơi xuống tay Bàn Tử, thế nhưng biến thành công cụ ăn xin của Bàn Tử.
Mà ngồi gần Từ Lệ Nhi chính là lão tam bị chặt đứt cánh tay kia, cánh tay của lão tam đúng là bị An
Nhiên chặt, hắn giống Từ Lệ Nhi ngồi trên nền tuyết, trước mặt để một mảnh vải, trên mảnh vải dùng
thuốc màu đỏ viết chữ, viết rằng từ nhỏ bị kẻ gian hãm hại, làm mất một cánh tay, hiện tại không
có bất luận năng lực sinh tồn nào, mong sự bố thí vân vân và vũ vũ......
"Bị kẻ gian hãm hại?"
An Nhiên đứng ở trước miếng vải của lão tam, cúi đầu, cười như không nhìn hắn.
Hắn ngượng ngùng cười hắc hắc, cầm lên cái bát sứt, trong bát có vài viên tinh hạch, vội vàng cầm
cái bát kia đè lên hai chữ "kẻ gian", rồi chào hỏi An Nhiên.
"Xin chào, hôm nay như thế nào đi ra? tới tản bộ hay sao?"
"Ta nói này, các ngươi như này là bị Bàn Tử bức hay là tự nguyện?"
An Nhiên xoay người đặt mông ngồi lên chiếc xe lăn ở giữa Từ Lệ Nhi và lão tam, đi lại trong tuyết
rất mệt, còn phải ôm một cái Oa Oa béo này nữa, cho nên An Nhiên tính ngồi nghỉ một chút tâm sự
cùng lão tam.
Lão tam lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Bàn ca cũng không bức chúng ta, đều là tự nguyện, kỳ thật cũng rất tốt, nếu ngươi đúng ở góc độ
này của chúng ta, ngươi có thể nhìn đến thế gian trăm thái, có thể tự hỏi suy ngẫm rất nhiều thứ."
"Có thể suy ngẫm ra cái gì?"
"Ví dụ như nhân sinh, triết lý gì đó." "Điên rồi, thật là "
An Nhiên nghe hắn nói, hết chỗ nói rồi, nàng ngồi trên xe lăn, ôm Oa Oa, lúc này thật sự phải lau
mắt nhìn với lão tam, nhân sinh? Triết lý? Ăn xin còn có thể nhìn ra nhưng thứ đó ư?
lên xin tinh hạch, đây là có chuyện gì xảy ra a? Còn nói yếu nhược đâu? Họ muốn bao nhiêu củi gỗ,
than hoa hay than củi gì đó, Bàn Tử đều lấy ra được, cho nên mọi người đều không rõ thực lực của
đội ngũ này đến tột cùng như thế nào, một số người có tâm cố tình hỏi thăm cũng không hỏi thăm ra
nguyên cớ gì.
"Ai, ta thật chán ghét như vậy a."
An Nhiên ôm Oa Oa thấy sáng nay gió tuyết tạm ngừng, liền ôm Oa Oa ra cửa nhìn, vừa ra thấy
trên khoảng đất trống tụ tập một đoàn người nào người già nào trẻ nhỏ, mỗi người đều cầm
một cái bát mẻ, đuổi theo những người tới mua than củi xin ăn, bên tai đều là thanh âm:
"Cho xin một ít đi, cho xin một ít đi." Ong ong vang lên.
Nhìn vậy An Nhiên không biết phiền như thế nào, Triệu Như đi sau nàng cũng cứng đơ run run nói:
"Thông cảm đi, rốt cuộc Bàn Tử này tổ chức là Cái Bang a." "Xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp đi!"
An Nhiên xuy một tiếng, thở dài, dẫm lên nền tuyết thật dày đi tới khu đất trống, thấy một người
phụ nữ ngồi trên mặt đất, tóc tai rối tung, tuy rằng quần áo trên người khá dày nhưng đầy đụm vá,
bên người nàng ta là một chiếc xe lăn, trước người là một cái bát, dưới bát có một mảnh vải, trên
vải viết thân thế của nàng.
Cái gì mà từ nhỏ si ngốc, không có năng lực tự gánh vác, cầu mong người có lòng hảo tâm bố thí linh
tinh, An Nhiên cau mày, thấy không tốt lắm, ngước mắt lên thấy qua mặt của người phụ nữ từ nhỏ si
ngốc này, vội vàng quay đầu lại, kéo Triệu Như đang hành động chậm chạp đằng sau.
"Ngươi xe, là Từ Lệ Nhi." "Nha ~~ nàng sao lại ở đây?"
Triệu Như cũng rất kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Từ Lệ Nhi ngồi trên nền tuyết, ánh mắt dại ra si
si ngốc ngốc, từ sau khi Từ Lệ Nhi bị Tiểu Bạc Hà lấy ra một phần não bộ, các nàng đều không còn
gặp qua nàng ta, nguyên bản cũng không để người này ở trong lòng, không nghĩ tới nàng
ta rơi xuống tay Bàn Tử, thế nhưng biến thành công cụ ăn xin của Bàn Tử.
Mà ngồi gần Từ Lệ Nhi chính là lão tam bị chặt đứt cánh tay kia, cánh tay của lão tam đúng là bị An
Nhiên chặt, hắn giống Từ Lệ Nhi ngồi trên nền tuyết, trước mặt để một mảnh vải, trên mảnh vải dùng
thuốc màu đỏ viết chữ, viết rằng từ nhỏ bị kẻ gian hãm hại, làm mất một cánh tay, hiện tại không
có bất luận năng lực sinh tồn nào, mong sự bố thí vân vân và vũ vũ......
"Bị kẻ gian hãm hại?"
An Nhiên đứng ở trước miếng vải của lão tam, cúi đầu, cười như không nhìn hắn.
Hắn ngượng ngùng cười hắc hắc, cầm lên cái bát sứt, trong bát có vài viên tinh hạch, vội vàng cầm
cái bát kia đè lên hai chữ "kẻ gian", rồi chào hỏi An Nhiên.
"Xin chào, hôm nay như thế nào đi ra? tới tản bộ hay sao?"
"Ta nói này, các ngươi như này là bị Bàn Tử bức hay là tự nguyện?"
An Nhiên xoay người đặt mông ngồi lên chiếc xe lăn ở giữa Từ Lệ Nhi và lão tam, đi lại trong tuyết
rất mệt, còn phải ôm một cái Oa Oa béo này nữa, cho nên An Nhiên tính ngồi nghỉ một chút tâm sự
cùng lão tam.
Lão tam lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Bàn ca cũng không bức chúng ta, đều là tự nguyện, kỳ thật cũng rất tốt, nếu ngươi đúng ở góc độ
này của chúng ta, ngươi có thể nhìn đến thế gian trăm thái, có thể tự hỏi suy ngẫm rất nhiều thứ."
"Có thể suy ngẫm ra cái gì?"
"Ví dụ như nhân sinh, triết lý gì đó." "Điên rồi, thật là "
An Nhiên nghe hắn nói, hết chỗ nói rồi, nàng ngồi trên xe lăn, ôm Oa Oa, lúc này thật sự phải lau
mắt nhìn với lão tam, nhân sinh? Triết lý? Ăn xin còn có thể nhìn ra nhưng thứ đó ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.